Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 87

81@-

Beta: Phong Tâm



Nửa tiếng sau, Minh Ý mới nhận ra cô vẫn đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của Phó Thời Lễ. Cô nào ngờ Phó Thời Lễ lại kéo cô làm chuyện đó ngay trên xe.


Minh Ý nghiến răng chịu đựng, sợ phát ra tiếng động lọt đến ghế trước, nhưng Phó Thời Lễ dường như cố tình không để cô như ý, liên tục trêu chọc khiến cô không nhịn được mà lên tiếng: “Phó Thời Lễ, anh còn định làm đến bao giờ nữa vậy?”


Người đàn ông thở nhẹ, đầu ngón tay vẫn không dừng: “Không chịu được nữa à?”


Anh khẽ cười, ngẩng đầu, ánh mắt thoáng rơi lên mặt cô, nhìn cô một lát: “Lúc nãy còn bày ra bộ dạng dũng cảm cố sống cố chết cơ mà?”


Minh Ý trợn mắt nhìn anh: “Phó Thời Lễ, đây là trên xe, trước mặt còn có người đó, anh vừa phải thôi, anh không biết xấu hổ mà còn muốn cơ à!”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cười: “Được thôi.” Anh từ từ rút tay, vẫn không quên chỉnh lại váy cho cô: “Chúc Chúc của chúng ta da mặt mỏng, thì thôi không làm ở đây, về nhà tiếp tục.”


Nói xong, anh còn không quên “hành sự” ở chân cô, khiến Minh Ý giận dữ đá anh một cú. Hôm nay mặc váy đúng là sai lầm, lại tiện cho Phó Thời Lễ “hành hạ” cô.


Từ trụ sở Phó Thời Lễ đến Tinh Nghệ truyền thông chỉ chừng hai mươi phút, nhưng vì anh quấy phá, mất tận bốn mươi phút mới tới, nếu đi bộ cũng đến từ lâu rồi. Chuyến xe này không những phí thời gian, còn bị “tên đàn ông chó” tận hưởng hết, thật là thiệt hại kinh khủng.


Vì chuyện vừa rồi trên ghế sau, đến lúc xuống xe Minh Ý vẫn không dám hạ vách ngăn với Phó Thời Lễ, nửa tháng, không, một tháng nữa, cô đều không muốn nhìn thấy trợ lý Tần.


Xuống xe, Minh Ý không thèm để ý Phó Thời Lễ, mạnh tay đóng cửa sau để thể hiện sự không hài lòng, rồi quay đầu đi thẳng, giẫm cao gót sáu phân bước vào Tinh Nghệ.


Lên tầng, Minh Ý đi thẳng vào văn phòng Thịnh An Ninh như đã quen đường: “Chị An Ninh, chị bận không?”


Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn: “Minh Ý, đến rồi à.”


Nói xong, Thịnh An Ninh đứng dậy đón cô: “Ngồi đi, chị còn tưởng em đến muộn cơ.”



Minh Ý cười, lấy hợp đồng trong túi đưa cho Thịnh An Ninh: “Hợp đồng để quên ở nhà bạn em, em vừa lấy về nên tiện mang đến cho chị luôn, lỗi của em, không muốn để chị phải chờ.”


Thịnh An Ninh cười nhận hợp đồng: “Haiz, em còn khách sáo với chị làm gì, bộ phim này em chuẩn bị thế nào rồi?”


Minh Ý: “Ổn, hai hôm nay em đã đọc xong nguyên tác, cũng khá thích vai diễn này.”


Thịnh An Ninh gật đầu: “Tốt, chị còn lo em không kịp thời gian, biết trước quay sớm chị sẽ không để em nhận show hẹn hò đâu.”


“Không sao, chị yên tâm, thời gian vừa đủ, không ảnh hưởng gì cả.” Minh Ý: “Hơn nữa show hẹn hò cũng khá ổn.”


Nghe vậy, Thịnh An Ninh mới yên tâm, lấy từ bàn một kịch bản đưa cho Minh Ý: “Đây là kịch bản ‘Tẫn Tiên’, em xem kỹ trong thời gian này.”


Minh Ý gật đầu nhận, cúi xuống lật vài trang, rồi ánh mắt dừng ở nhân vật trang đầu: “Em nhớ trước đây thấy Mạnh Trân Trân đăng Weibo nói mình đóng vai nữ phụ ‘Tẫn Tiên’, sao giờ lại đổi người?”


Nghe cô nói, Thịnh An Ninh mới nhớ: “Gần đây hơi nhiều việc, chị chưa kịp nói với em chuyện Mạnh Trân Trân, trước đây nghe nói cô ta cãi nhau với nhà tài trợ.”


Minh Ý sững sờ: “Chuyện lúc nào vậy ạ?”


Không ngờ chuyến đi còn “ăn được quả dưa” này.


“Chính xác thời gian thì không rõ, chị nghe nói lúc em quay show hẹn hò, hình như cô ta đi theo một nhà tài trợ đã có gia đình, bị vợ người ta đến tận nơi. Theo phong cách thường ngày, Mạnh Trân Trân vốn không quan tâm mấy chuyện này, vì cũng không phải lần đầu, nhưng lần này bị phát hiện ‘một chân đạp hai thuyền’, một số khoản bồi thường không xong, tức giận liền bị phong sát.”


Nói xong, Thịnh An Ninh không nhịn được cười: “Đúng là tự làm tự chịu, trước đây cô ta cũng nhiều lần gây khó dễ cho em, giờ cũng là quả báo thôi.”


Minh Ý nhẹ nhún vai, coi như đồng tình, cô luôn tin làm điều xấu rồi sẽ có quả báo, hiện tại là Mạnh Trân Trân đáng nhận, dù cô không muốn lúc này “đạp thêm một lần”, nhưng cũng không đến mức thương hại cô ta.


Ra khỏi Tinh Nghệ, Minh Ý gọi xe riêng đến nhà Tạ Vân Đường.


Lúc này, căn nhà vốn bừa bộn đã được dọn sạch, không còn dấu vết của Diệp Sâm, chỉ còn Tạ Vân Đường chăm sóc ân cần, cười tít mắt đưa dép cho cô.


Minh Ý nhìn thái độ ân cần đó, mang dép, khẽ liếc cô: “Nói đi, rốt cuộc chuyện thế nào? Bắt đầu từ bao giờ?”



Tạ Vân Đường vẻ ân hận, cầm đồ uống ngồi đối diện, cẩn thận: “Tớ thật sự không cố tình giấu cậu, chỉ là không biết nói thế nào, nên kéo đến bây giờ.”


Nghe vậy, Minh Ý nhíu mày: “Không biết nói thế nào? Cậu muốn làm chị dâu mà tớ còn cản được à?”


“Không phải ý đó.” Tạ Vân Đường ngập ngừng: “Thật ra, tớ và Diệp Sâm là… một sự tình cờ.”


Minh Ý: “Sự tình cờ gì?”


“Là… hồi tớ mới về nước, có giúp công ty anh trai cậu làm một dự án, cậu còn nhớ không?”


“Nhớ.” Minh Ý nghi ngờ nhìn cô: “Các cậu không phải lúc đó đã…?”


“Đương nhiên không.” Tạ Vân Đường vội phủ nhận: “Làm gì có sớm vậy.”


Thấy cô ấy lúng túng, Minh Ý trực tiếp nói: “Tớ không quan tâm chuyện tình sử của cậu và Diệp Sâm, chỉ cần nói khi nào bắt đầu là được.”


Hôm nay cô không hề muốn tra khảo hay “trừng phạt”, chỉ muốn biết bị giấu bao lâu, vì một là anh trai, một là bạn thân, thành người một nhà là tốt, nhưng không đồng nghĩa cô không tức giận việc bị giấu chuyện.


Ngập ngừng một chút, Tạ Vân Đường: “Lần tớ sang Anh trước.”


Minh Ý nhớ kỹ: “Cậu nói là lần về Anh giải quyết studio à?”


Tạ Vân Đường gật đầu.


“Vậy ra, người cậu nói giúp giải quyết trước đó là Diệp Sâm?”


“Ừ.”


Nghe vậy, Minh Ý liếc cô, giận tím người: “Hay thật, giấu tớ lâu vậy, tình cảm bí mật vui lắm à?”


Chuyện lần trước ở Tây Ngọc Nhạc Đình Tạ Vân Đường né tránh, Diệp Sâm cũng bất ngờ hỏi cô có biết Tạ Vân Đường ở đâu không.



Tạ Vân Đường vội lắc đầu: “Không vui đâu, lần sau không giấu nữa, thật.”


Minh Ý khẽ hừ: “Nói thật cho cậu biết, chuyện của hai người hồi ở Giang Thành tớ đã biết rồi.”


Nghe vậy, Tạ Vân Đường sững sờ, nửa phút sau mới thận trọng dò hỏi: “Giang Thành, ở công viên giải trí?”


Minh Ý gật: “Lúc đó tớ đang quay show với Phó Thời Lễ, tình cờ thấy cậu với Diệp Sâm.”


“……”


Nói xong, Minh Ý cố tình thở dài một cách ra vẻ: “Ài, cũng không biết, nếu hôm nay không vô tình đụng phải, không biết phải giấu đến bao giờ nữa.”


Tạ Vân Đường: “……Xin lỗi mà, tớ sai rồi, lần sau nhất định không giấu cậu nữa, cậu tha thứ cho tớ lần này nhé, được không?”


Nghe vậy, Minh Ý chậm rãi ngẩng mắt nhìn thẳng vào mặt cô, dừng vài giây, khẽ cong khóe môi: “Ừ, muốn tớ tha cũng không phải không được, trừ khi cậu trả lời thật một câu hỏi của tớ.”


Tạ Vân Đường: “Câu hỏi gì?”


Minh Ý nhẹ nhàng quay đầu, cười mỉm, tỏ vẻ hóng chuyện: “Cậu và Diệp Sâm làm chuyện ấy từ khi nào, nhìn động tác của anh ấy ban nãy, có vẻ quen tay lắm rồi.”


Tạ Vân Đường: “……”


Cô biết câu hỏi này không đơn giản.


Cuối tháng, Minh Ý khởi hành đi Giang Thành quay phim, lần này hợp tác với nam diễn viên vừa nhận giải Nam diễn viên xuất sắc nhất tại Lễ hội Ngôi sao năm ngoái, Phong Việt, tầm cỡ ngang cô, đóng cảnh đối đầu với anh cũng không tạo áp lực quá lớn cho Minh Ý.


Thêm vào đó, Phong Việt tiến đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ thực lực thật, cảnh quay của hai người hầu như đều “một lần ăn liền”, hợp tác lần này với Minh Ý thực sự rất vui.


Hai tháng trôi qua trong chớp mắt, tiệc đóng máy kết thúc, Minh Ý ngay lập tức nhờ Thịnh An Ninh đặt vé máy bay về Lý Thành. Kể từ khi ở bên Phó Thời Lễ, đây là lần đầu tiên cô xa anh lâu như vậy.


Trong mấy ngày này cô ăn ở khách sạn do đoàn phim sắp xếp, lại thêm công ty gần đây có dự án lớn, Phó Thời Lễ không có thời gian rảnh, tuy thường gọi video nhưng xa mặt cách lòng, tiệc đóng máy kết thúc, cô chỉ muốn cắm cánh mà bay thẳng về Lý Thành.



Trên xe, Thịnh An Ninh nhìn Minh Ý hớn hở không thôi, không nhịn được trêu: “Nhìn em vui sướng quá, chắc muốn bay về ngay, đúng là ‘xa một chút lại càng hạnh phúc’ nhỉ.”


Minh Ý mím môi, trên má phiếm hồng: “Chị An Ninh.”


Thấy vậy, Thịnh An Ninh cười: “Ừ ừ ừ, không trêu em nữa, lát về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai bay sớm.”


“Được ạ.”


Xuống xe, Thịnh An Ninh đưa Minh Ý đến cửa phòng khách sạn: “Vào đi, có gì gọi chị.”


Phòng Thịnh An Ninh ngay đối diện.


Minh Ý gật đầu: “Em biết, chị An Ninh cũng về nghỉ sớm đi nhé.”


Thịnh An Ninh: “Được.”


Nói xong, Minh Ý lấy thẻ mở cửa phòng, vừa đóng cửa, cô nhạy bén nhận ra mùi hương quen thuộc, chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào một vòng tay quen thuộc, hương tuyết tùng thanh mát phảng phất.


Minh Ý thở hụt, theo ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn vào đôi mắt mà cô luôn mong nhớ ngày đêm: “Phó Thời Lễ, sao anh lại đến đây?”


Phó Thời Lễ một tay ôm eo cô, tay kia chống vai cô giữ thăng bằng, trong bóng tối, Minh Ý thậm chí nhìn rõ đôi mắt anh sâu thăm thẳm phản chiếu hình bóng của cô.


Chốc lát, giọng trầm khàn cất lên: “Chúc mừng đóng máy, Phó phu nhân.”


Minh Ý khẽ cong môi: “Cảm ơn Phó tiên sinh, không phải gần đây công ty anh rất bận sao, sao đột nhiên lại có thời gian tới?”


Phó Thời Lễ nghe vậy khẽ véo phần thịt mềm ở eo cô, giọng dịu dàng, nửa tình nửa cười: “Không phải sợ có người nhớ anh quá sao.”


Minh Ý hừ nhẹ, cố cứng miệng: “Ai nhớ anh chứ, em không nhớ.”


Phó Thời Lễ cười khẽ: “Được rồi, vậy anh nhớ em thì được chứ?”


Nói xong, anh nhẹ nhàng véo lòng bàn tay cô, chậm rãi hạ xuống, giọng trầm ấm mê hoặc: “Không chỉ có anh nhớ, “thằng nhỏ” còn nhớ nhiều hơn.”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 87
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...