Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 37
191@-
Minh Ý ngây người mất một lúc, rồi lại chăm chú đọc đi đọc lại dòng chữ trên màn hình thêm mấy lần nữa, đến nỗi gần như không nhận ra nổi mấy chữ “Coi như anh tạ lỗi với em” là gì.
Một hồi sau, Minh Ý mới ngẩng đầu đầy nghi ngờ, liếc nhìn về phía đối diện, nơi Phó Thời Lễ đang ngồi với vẻ mặt lơ đãng, nghe đạo diễn Trần nói chuyện lúc được lúc không.
Trong phòng có nhiều người, Minh Ý sợ bị ai đó nhìn ra điều gì khác thường, ánh mắt cũng không dám dừng lại lâu, chỉ ngừng hai giây rồi vội vàng thu hồi lại.
Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi thấp thỏm.
Nhìn bàn ăn đầy những món tinh tế, cô thầm lẩm bẩm, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, tên xấu xa này lại biết nói tiếng người rồi sao?
Nghĩ đến đây, Minh Ý khẽ mím môi, thôi được, nể mặt bàn đồ ăn ngon lành này, cô đành cố gắng rộng lượng, miễn cưỡng tha thứ cho Phó Thời Lễ một lần, không so đo với anh nữa.
Lòng Minh Ý lúc này cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn bàn đồ ăn càng thấy ngon mắt hơn. Trong khi người khác đang nâng ly chúc tụng trò chuyện, Minh Ý đã âm thầm xử lý gần xong một đĩa sườn xào chua ngọt.
Phải công nhận đầu bếp của khách sạn Ritz Carlton nấu ăn rất hợp khẩu vị cô, cô thậm chí còn muốn thuê hẳn vị đầu bếp này về làm đầu bếp riêng cho nhà mình.
Thấy Minh Ý ngồi im lặng bên cạnh, ra sức xử lý đĩa sườn trên bàn, Thịnh An Ninh không nhịn được, khẽ nghiêng người nhắc nhở: “Ăn vừa thôi, em để ý cân nặng một chút có được không? Có nữ minh tinh nào như em không, bình thường không để ý ăn uống đã đành, hôm nay lại còn ăn ác hơn?”
Vừa nói, ánh mắt Thịnh An Ninh liếc qua đống xương nhỏ bên cạnh đĩa của Minh Ý, “Em xem đi, một hai ba bốn năm… chín mười mười một, chị ăn mười một miếng rồi đấy! Không được ăn nữa.”
Minh Ý cắn nhỏ từng chút thịt trên miếng sườn đang ăn dở, sau đó bỏ mẩu xương vào đống xương bên cạnh, cười nói: “Vừa đẹp, đủ số chẵn.”
“…”
Thịnh An Ninh cạn lời: “Em có nghe chị nói không vậy?”
“Có chứ.”
Minh Ý quay đầu nhìn cô ấy, chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Không phải chị không cho em ăn sườn nữa sao? Em nghe lời chị, đổi món khác là được chứ gì.”
Dù sao đĩa cũng chẳng còn mấy miếng, Thịnh An Ninh không nhắc thì cô cũng chỉ định ăn nốt miếng này rồi dừng lại. Tuy rất thích món sườn chua ngọt ở đây, nhưng ăn sạch miếng cuối cùng thì hơi mất mặt, ở nhà thì được chứ ra ngoài vẫn phải giữ chút thể diện.
“Biết vậy thì tốt!” Thịnh An Ninh lấy điện thoại trong túi ra, “Chị ra ngoài nghe điện thoại một lát, quay lại ngay đây.”
Trước khi rời đi, Thịnh An Ninh vẫn không quên nhắc Minh Ý lần nữa: “Không được ăn nữa, nghe rõ chưa.”
Minh Ý liên tục gật đầu, cam đoan: “Chị yên tâm, em tuyệt đối nghe lời chị!”
“Thế còn tạm được.”
Nói xong, Thịnh An Ninh nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng.
Thịnh An Ninh vừa rời đi, chỗ ngồi ở giữa liền trống, vô tình lại tạo cơ hội cho Chu Dạng lần nữa.
Chu Dạng rất biết tận dụng cơ hội, Thịnh An Ninh đi chưa đầy hai phút, cậu ta đã xoay đĩa sườn trở lại trước mặt Minh Ý, lấy đũa chung gắp một miếng đặt vào đĩa cô.
“Chị Minh Ý ăn thêm đi, vừa nãy tôi thấy chị có vẻ thích món này.”
Thấy vậy, Minh Ý đầu tiên hơi ngẩn ra, rồi chẳng biết vì sao lại vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thời Lễ ở phía đối diện. Thấy anh đang cúi đầu nghe Kỳ Chu nói chuyện, cô mới thu hồi ánh mắt.
Cô mím môi: “Cảm ơn cậu.”
Tuy không định ăn nữa, nhưng người ta có lòng tốt gắp cho, phép lịch sự cơ bản cô vẫn phải có.
Chu Dạng cười nhẹ: “Chị Minh Ý không cần khách sáo, giờ tôi không còn ý nghĩ gì khác với chị nữa, chỉ coi chị như chị gái thôi.”
Minh Ý cười khan một tiếng, thầm nghĩ, dù cậu muốn có ý nghĩ khác cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng Minh Ý không ngờ rằng, cảnh tượng này trong mắt người khác lại thành ra một kiểu hiểu lầm khác.
Kỳ Chu ngước mắt liếc nhìn hai người, hạ giọng trêu chọc: “Anh xem người ta chủ động chưa kìa.”
Phó Thời Lễ hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Minh Ý lúc này có phần chói mắt quá mức. Ánh mắt anh thoáng lướt qua mặt Chu Dạng, cảm giác hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Ngừng lại vài giây, Phó Thời Lễ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ai cơ?”
Kỳ Chu ngước lên nhìn anh đầy bất lực, rồi nhướng mày cười nhẹ: “Bạn trai tin đồn của vợ anh đấy.”
Phó Thời Lễ: “?”
Anh còn chưa kịp nói gì, đạo diễn Trần bên cạnh đã nhanh chóng bắt được từ khóa: “Vợ à?”
“Phó tổng kết hôn rồi sao?”
Vừa dứt lời, phòng riêng lập tức yên lặng hẳn. Mọi người nhìn nhau, khó giấu nổi vẻ kinh ngạc, chỉ thiếu điều viết luôn chữ “Ối giời” lên mặt.
Sau đó, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về nhân vật chính của câu chuyện.
Mà ngay lúc này, Minh Ý trong vai nữ chính scandal, đang cúi đầu cố hết sức để giảm sự hiện diện của mình, chỉ ước cúi đầu luôn xuống gầm bàn.
Thậm chí Chu Dạng vừa rồi còn nói chuyện với cô, cũng không nhịn được bị scandal cực lớn này hấp dẫn, vừa hóng chuyện còn quay sang gọi cô: “Chị Minh Ý, ăn dưa hóng drama thôi.”
“…”
Minh Ý cười khan, chậm rãi ngẩng đầu, quả dưa này tôi thật sự chẳng muốn ăn chút nào…
Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đang chăm chú hướng ánh mắt về phía Phó Thời Lễ, Minh Ý mới nhận ra dáng vẻ chột dạ vừa rồi của mình dễ gây chú ý thế nào, chỉ là lúc này ai cũng đang mải hóng drama, chẳng ai để ý tới cô thôi.
Nghĩ đến đây, Minh Ý ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cũng như mọi người nhìn về phía kia với vẻ hào hứng vô cùng. Chỉ là người khác thì hào hứng thật sự, còn cô chỉ diễn để khỏi lộ tẩy.
Giây phút này, cô lại lần nữa cảm thấy biết ơn vì mình làm nghề diễn viên.
Bên kia, đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phó Thời Lễ không lên tiếng, chỉ thong thả dùng ngón tay gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn. Một lúc sau, ánh mắt anh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Minh Ý vài giây rồi lại lặng lẽ thu về.
Ngay sau đó, anh thong thả giơ bàn tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, thản nhiên đáp ngắn gọn: “Ừm, tôi kết hôn rồi.”
Cùng lúc ấy, Minh Ý gần như nghe rõ tiếng mọi người trong phòng đều đồng loạt hít sâu một hơi đầy kinh ngạc.
Người khác còn đang sốc trước độ lớn của viên kim cương và tin kết hôn của Phó Thời Lễ, còn Minh Ý lúc này ngoài sốc ra thì chỉ có hoang mang, ngơ ngác, không biết phải làm sao.
Phó Thời Lễ mà lại đeo nhẫn cưới???
Sao cô lại không biết Phó Thời Lễ từ khi nào lại có cái thói quen thích đeo nhẫn thế này?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn khỏi trạng thái ngơ ngẩn, bên tai đã vang lên giọng Chu Dạng cố hạ thấp xuống: “Chị Minh Ý, chị có thấy chiếc nhẫn trên tay Phó tổng trông hơi quen không?”
“!!!”
Minh Ý giật thót, theo phản xạ lập tức dấu nhanh bàn tay ra sau lưng, ngẩng đầu lên cười gượng gạo: “Thế à? Bình thường mà, kim cương không phải cái nào cũng na ná nhau sao?”
Miệng vừa nói, tay cô vừa nhanh như chớp tháo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên tay mình xuống, tiện tay ném luôn vào túi, động tác liền mạch lưu loát vô cùng.
“Thật ạ?”
Chu Dạng cố suy nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình từng thấy cái nhẫn tương tự ở đâu, cuối cùng đành thuận theo lời giải thích của Minh Ý, cười nói: “Chị Minh Ý nói có lý.”
Dù sao cậu ta là đàn ông, cũng chẳng mấy khi để ý tới trang sức kim cương, chắc chắn Minh Ý hiểu biết hơn cậu ta nhiều.
Thấy Chu Dạng không nhận ra điều gì, Minh Ý mới khẽ thở phào một hơi.
Muộn màng phát hiện ra, Minh Ý không khỏi thấy may mắn vì động tác vừa rồi của mình đủ nhanh. Quả nhiên trong thiên hạ, võ công nào cũng phải lấy nhanh làm đầu!
Bên kia, mọi người vừa hóng được quả drama chấn động, ai cũng tò mò muốn biết tiếp. Vốn dĩ đều nghĩ rằng Phó Thời Lễ là một quý ông độc thân hoàng kim, không ngờ lại kết hôn sớm như vậy, ai cũng bắt đầu đoán già đoán non xem vị Phó phu nhân kia rốt cuộc là thiên kim tiểu thư nhà nào.
Đặc biệt là đạo diễn Trần, trên mặt ông ấy gần như đã viết rõ hai chữ “tám chuyện”.
“Phó tổng kết hôn từ lúc nào thế? Sao bên ngoài không nghe chút tiếng gió nào vậy?”
Nghe vậy, Minh Ý giả vờ không quan tâm, cúi đầu chơi điện thoại, nhưng tai lại không kìm được mà dựng thẳng lên nghe ngóng.
Thấy thế, Phó Thời Lễ khẽ cười một tiếng, thong thả đáp: “Ở nhà bà xã không cho tiết lộ.”
Một câu nói này khiến trí tưởng tượng của mọi người được dịp bay xa hơn.
Minh Ý nghe rõ người đại diện của Tống Ninh bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “Không ngờ Phó tổng quyền lực mạnh mẽ bên ngoài, lại là kiểu sợ vợ thế này.”
Minh Ý: “……”
Sợ vợ cái đầu cô ấy! Ba chữ này với Phó Thời Lễ chẳng liên quan một chút nào hết biết chưa!!
Minh Ý còn chưa kịp hoàn hồn thì đạo diễn Trần lại chen thêm một câu: “Xem ra Phó tổng và bà xã tình cảm chắc chắn rất tốt.”
Ban đầu, Phó Thời Lễ vốn không thích đem chuyện tình cảm cá nhân ra nói trước mặt người khác, nhưng thấy Minh Ý phía đối diện đã sắp không nhịn được mà muốn hóa thành đà điểu vùi đầu xuống đất, anh lại nổi hứng muốn trêu cô thêm mấy câu.
Anh nhẹ nhàng thu lại tầm mắt, đáp lời bằng giọng điệu bình thản: “Ừm, cũng không tệ.”
Thấy Phó Thời Lễ hôm nay tâm trạng rất ổn, đạo diễn Trần cẩn thận dò hỏi thêm: “Nghe nói những người có thân thế như Phó tổng thường chọn liên hôn gia tộc, không biết Phó tổng và bà xã là…”
Ngay lập tức, Phó Thời Lễ thản nhiên nói ra bốn chữ: “Là thanh mai trúc mã.”
“????”
Minh Ý cảm giác như sắp khoét thủng đế giày đến nơi rồi, Phó Thời Lễ hôm nay bị làm sao vậy? Sao tâm trạng tốt đến mức hỏi gì đáp nấy, chẳng lẽ thật sự bị người ta nhập hồn rồi sao?
Lời này vừa nói ra, ai nấy trên bàn đều mang vẻ mặt như được ăn “cẩu lương”. Tất nhiên ngoại trừ Minh Ý, cũng ngoại trừ Kỳ Chu đang hóng chuyện vui không chê chuyện lớn.
Thấy Minh Ý lúc này chỉ thiếu nước xông tới may luôn cái miệng của Phó Thời Lễ lại, Kỳ Chu cười nhẹ rồi ghé sát vào tai Khương Du nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay về nhà chắc Phó Thời Lễ sẽ phải quỳ ván giặt mất thôi.”
“……”
Khương Du liếc mắt lườm anh một cái không đáp.
Những người khác thì đang hào hứng “ăn dưa”, ngay cả Chu Dạng cũng phấn khích nói: “Không ngờ Phó tổng và vợ lại là thanh mai trúc mã.”
Minh Ý: “……”
Thật ra cũng chẳng trách mọi người tò mò, dù sao drama nhà giàu đâu phải cứ muốn ăn là ăn được. Nay chính người trong cuộc công khai tung drama về chuyện tình cảm, mọi người kích động cũng là dễ hiểu.
Dù là vậy, Minh Ý vẫn không thể nào hiểu nổi hành động của Phó Thời Lễ hôm nay.
???
Rốt cuộc người này đang nói linh tinh cái gì vậy trời?!!
Ngừng một chút, cuối cùng Minh Ý cũng không nhịn nổi nữa.
Cô ngẩng đầu trừng mắt với Phó Thời Lễ đầy hung dữ, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt như muốn viết rõ mấy chữ: “Anh ngậm miệng ngay cho em!”
Phó Thời Lễ thấy vậy chỉ cười khẽ, thu lại ánh mắt, nửa đùa nửa thật: “Hôm nay nói nhiều quá rồi, không thể nói thêm nữa.”
Mọi người cười đùa trêu chọc: “Phó tổng sợ bà xã biết thật à? Chẳng lẽ thật sự sợ vợ đến thế?”
Ai ngờ, Phó Thời Lễ lại nhẹ nhàng bật cười.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên mặt Minh Ý một lát rồi mới thu về, giọng nói trầm thấp bình thản vang lên trong phòng:
“Họ Phó tôi quả thật rất sợ vợ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ý lúng túng như gà mắc tóc.
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Minh Ý ngây người mất một lúc, rồi lại chăm chú đọc đi đọc lại dòng chữ trên màn hình thêm mấy lần nữa, đến nỗi gần như không nhận ra nổi mấy chữ “Coi như anh tạ lỗi với em” là gì.
Một hồi sau, Minh Ý mới ngẩng đầu đầy nghi ngờ, liếc nhìn về phía đối diện, nơi Phó Thời Lễ đang ngồi với vẻ mặt lơ đãng, nghe đạo diễn Trần nói chuyện lúc được lúc không.
Trong phòng có nhiều người, Minh Ý sợ bị ai đó nhìn ra điều gì khác thường, ánh mắt cũng không dám dừng lại lâu, chỉ ngừng hai giây rồi vội vàng thu hồi lại.
Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi thấp thỏm.
Nhìn bàn ăn đầy những món tinh tế, cô thầm lẩm bẩm, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, tên xấu xa này lại biết nói tiếng người rồi sao?
Nghĩ đến đây, Minh Ý khẽ mím môi, thôi được, nể mặt bàn đồ ăn ngon lành này, cô đành cố gắng rộng lượng, miễn cưỡng tha thứ cho Phó Thời Lễ một lần, không so đo với anh nữa.
Lòng Minh Ý lúc này cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn bàn đồ ăn càng thấy ngon mắt hơn. Trong khi người khác đang nâng ly chúc tụng trò chuyện, Minh Ý đã âm thầm xử lý gần xong một đĩa sườn xào chua ngọt.
Phải công nhận đầu bếp của khách sạn Ritz Carlton nấu ăn rất hợp khẩu vị cô, cô thậm chí còn muốn thuê hẳn vị đầu bếp này về làm đầu bếp riêng cho nhà mình.
Thấy Minh Ý ngồi im lặng bên cạnh, ra sức xử lý đĩa sườn trên bàn, Thịnh An Ninh không nhịn được, khẽ nghiêng người nhắc nhở: “Ăn vừa thôi, em để ý cân nặng một chút có được không? Có nữ minh tinh nào như em không, bình thường không để ý ăn uống đã đành, hôm nay lại còn ăn ác hơn?”
Vừa nói, ánh mắt Thịnh An Ninh liếc qua đống xương nhỏ bên cạnh đĩa của Minh Ý, “Em xem đi, một hai ba bốn năm… chín mười mười một, chị ăn mười một miếng rồi đấy! Không được ăn nữa.”
Minh Ý cắn nhỏ từng chút thịt trên miếng sườn đang ăn dở, sau đó bỏ mẩu xương vào đống xương bên cạnh, cười nói: “Vừa đẹp, đủ số chẵn.”
“…”
Thịnh An Ninh cạn lời: “Em có nghe chị nói không vậy?”
“Có chứ.”
Minh Ý quay đầu nhìn cô ấy, chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Không phải chị không cho em ăn sườn nữa sao? Em nghe lời chị, đổi món khác là được chứ gì.”
Dù sao đĩa cũng chẳng còn mấy miếng, Thịnh An Ninh không nhắc thì cô cũng chỉ định ăn nốt miếng này rồi dừng lại. Tuy rất thích món sườn chua ngọt ở đây, nhưng ăn sạch miếng cuối cùng thì hơi mất mặt, ở nhà thì được chứ ra ngoài vẫn phải giữ chút thể diện.
“Biết vậy thì tốt!” Thịnh An Ninh lấy điện thoại trong túi ra, “Chị ra ngoài nghe điện thoại một lát, quay lại ngay đây.”
Trước khi rời đi, Thịnh An Ninh vẫn không quên nhắc Minh Ý lần nữa: “Không được ăn nữa, nghe rõ chưa.”
Minh Ý liên tục gật đầu, cam đoan: “Chị yên tâm, em tuyệt đối nghe lời chị!”
“Thế còn tạm được.”
Nói xong, Thịnh An Ninh nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng.
Thịnh An Ninh vừa rời đi, chỗ ngồi ở giữa liền trống, vô tình lại tạo cơ hội cho Chu Dạng lần nữa.
Chu Dạng rất biết tận dụng cơ hội, Thịnh An Ninh đi chưa đầy hai phút, cậu ta đã xoay đĩa sườn trở lại trước mặt Minh Ý, lấy đũa chung gắp một miếng đặt vào đĩa cô.
“Chị Minh Ý ăn thêm đi, vừa nãy tôi thấy chị có vẻ thích món này.”
Thấy vậy, Minh Ý đầu tiên hơi ngẩn ra, rồi chẳng biết vì sao lại vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thời Lễ ở phía đối diện. Thấy anh đang cúi đầu nghe Kỳ Chu nói chuyện, cô mới thu hồi ánh mắt.
Cô mím môi: “Cảm ơn cậu.”
Tuy không định ăn nữa, nhưng người ta có lòng tốt gắp cho, phép lịch sự cơ bản cô vẫn phải có.
Chu Dạng cười nhẹ: “Chị Minh Ý không cần khách sáo, giờ tôi không còn ý nghĩ gì khác với chị nữa, chỉ coi chị như chị gái thôi.”
Minh Ý cười khan một tiếng, thầm nghĩ, dù cậu muốn có ý nghĩ khác cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng Minh Ý không ngờ rằng, cảnh tượng này trong mắt người khác lại thành ra một kiểu hiểu lầm khác.
Kỳ Chu ngước mắt liếc nhìn hai người, hạ giọng trêu chọc: “Anh xem người ta chủ động chưa kìa.”
Phó Thời Lễ hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Minh Ý lúc này có phần chói mắt quá mức. Ánh mắt anh thoáng lướt qua mặt Chu Dạng, cảm giác hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Ngừng lại vài giây, Phó Thời Lễ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ai cơ?”
Kỳ Chu ngước lên nhìn anh đầy bất lực, rồi nhướng mày cười nhẹ: “Bạn trai tin đồn của vợ anh đấy.”
Phó Thời Lễ: “?”
Anh còn chưa kịp nói gì, đạo diễn Trần bên cạnh đã nhanh chóng bắt được từ khóa: “Vợ à?”
“Phó tổng kết hôn rồi sao?”
Vừa dứt lời, phòng riêng lập tức yên lặng hẳn. Mọi người nhìn nhau, khó giấu nổi vẻ kinh ngạc, chỉ thiếu điều viết luôn chữ “Ối giời” lên mặt.
Sau đó, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về nhân vật chính của câu chuyện.
Mà ngay lúc này, Minh Ý trong vai nữ chính scandal, đang cúi đầu cố hết sức để giảm sự hiện diện của mình, chỉ ước cúi đầu luôn xuống gầm bàn.
Thậm chí Chu Dạng vừa rồi còn nói chuyện với cô, cũng không nhịn được bị scandal cực lớn này hấp dẫn, vừa hóng chuyện còn quay sang gọi cô: “Chị Minh Ý, ăn dưa hóng drama thôi.”
“…”
Minh Ý cười khan, chậm rãi ngẩng đầu, quả dưa này tôi thật sự chẳng muốn ăn chút nào…
Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đang chăm chú hướng ánh mắt về phía Phó Thời Lễ, Minh Ý mới nhận ra dáng vẻ chột dạ vừa rồi của mình dễ gây chú ý thế nào, chỉ là lúc này ai cũng đang mải hóng drama, chẳng ai để ý tới cô thôi.
Nghĩ đến đây, Minh Ý ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cũng như mọi người nhìn về phía kia với vẻ hào hứng vô cùng. Chỉ là người khác thì hào hứng thật sự, còn cô chỉ diễn để khỏi lộ tẩy.
Giây phút này, cô lại lần nữa cảm thấy biết ơn vì mình làm nghề diễn viên.
Bên kia, đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phó Thời Lễ không lên tiếng, chỉ thong thả dùng ngón tay gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn. Một lúc sau, ánh mắt anh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Minh Ý vài giây rồi lại lặng lẽ thu về.
Ngay sau đó, anh thong thả giơ bàn tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, thản nhiên đáp ngắn gọn: “Ừm, tôi kết hôn rồi.”
Cùng lúc ấy, Minh Ý gần như nghe rõ tiếng mọi người trong phòng đều đồng loạt hít sâu một hơi đầy kinh ngạc.
Người khác còn đang sốc trước độ lớn của viên kim cương và tin kết hôn của Phó Thời Lễ, còn Minh Ý lúc này ngoài sốc ra thì chỉ có hoang mang, ngơ ngác, không biết phải làm sao.
Phó Thời Lễ mà lại đeo nhẫn cưới???
Sao cô lại không biết Phó Thời Lễ từ khi nào lại có cái thói quen thích đeo nhẫn thế này?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn khỏi trạng thái ngơ ngẩn, bên tai đã vang lên giọng Chu Dạng cố hạ thấp xuống: “Chị Minh Ý, chị có thấy chiếc nhẫn trên tay Phó tổng trông hơi quen không?”
“!!!”
Minh Ý giật thót, theo phản xạ lập tức dấu nhanh bàn tay ra sau lưng, ngẩng đầu lên cười gượng gạo: “Thế à? Bình thường mà, kim cương không phải cái nào cũng na ná nhau sao?”
Miệng vừa nói, tay cô vừa nhanh như chớp tháo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên tay mình xuống, tiện tay ném luôn vào túi, động tác liền mạch lưu loát vô cùng.
“Thật ạ?”
Chu Dạng cố suy nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình từng thấy cái nhẫn tương tự ở đâu, cuối cùng đành thuận theo lời giải thích của Minh Ý, cười nói: “Chị Minh Ý nói có lý.”
Dù sao cậu ta là đàn ông, cũng chẳng mấy khi để ý tới trang sức kim cương, chắc chắn Minh Ý hiểu biết hơn cậu ta nhiều.
Thấy Chu Dạng không nhận ra điều gì, Minh Ý mới khẽ thở phào một hơi.
Muộn màng phát hiện ra, Minh Ý không khỏi thấy may mắn vì động tác vừa rồi của mình đủ nhanh. Quả nhiên trong thiên hạ, võ công nào cũng phải lấy nhanh làm đầu!
Bên kia, mọi người vừa hóng được quả drama chấn động, ai cũng tò mò muốn biết tiếp. Vốn dĩ đều nghĩ rằng Phó Thời Lễ là một quý ông độc thân hoàng kim, không ngờ lại kết hôn sớm như vậy, ai cũng bắt đầu đoán già đoán non xem vị Phó phu nhân kia rốt cuộc là thiên kim tiểu thư nhà nào.
Đặc biệt là đạo diễn Trần, trên mặt ông ấy gần như đã viết rõ hai chữ “tám chuyện”.
“Phó tổng kết hôn từ lúc nào thế? Sao bên ngoài không nghe chút tiếng gió nào vậy?”
Nghe vậy, Minh Ý giả vờ không quan tâm, cúi đầu chơi điện thoại, nhưng tai lại không kìm được mà dựng thẳng lên nghe ngóng.
Thấy thế, Phó Thời Lễ khẽ cười một tiếng, thong thả đáp: “Ở nhà bà xã không cho tiết lộ.”
Một câu nói này khiến trí tưởng tượng của mọi người được dịp bay xa hơn.
Minh Ý nghe rõ người đại diện của Tống Ninh bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “Không ngờ Phó tổng quyền lực mạnh mẽ bên ngoài, lại là kiểu sợ vợ thế này.”
Minh Ý: “……”
Sợ vợ cái đầu cô ấy! Ba chữ này với Phó Thời Lễ chẳng liên quan một chút nào hết biết chưa!!
Minh Ý còn chưa kịp hoàn hồn thì đạo diễn Trần lại chen thêm một câu: “Xem ra Phó tổng và bà xã tình cảm chắc chắn rất tốt.”
Ban đầu, Phó Thời Lễ vốn không thích đem chuyện tình cảm cá nhân ra nói trước mặt người khác, nhưng thấy Minh Ý phía đối diện đã sắp không nhịn được mà muốn hóa thành đà điểu vùi đầu xuống đất, anh lại nổi hứng muốn trêu cô thêm mấy câu.
Anh nhẹ nhàng thu lại tầm mắt, đáp lời bằng giọng điệu bình thản: “Ừm, cũng không tệ.”
Thấy Phó Thời Lễ hôm nay tâm trạng rất ổn, đạo diễn Trần cẩn thận dò hỏi thêm: “Nghe nói những người có thân thế như Phó tổng thường chọn liên hôn gia tộc, không biết Phó tổng và bà xã là…”
Ngay lập tức, Phó Thời Lễ thản nhiên nói ra bốn chữ: “Là thanh mai trúc mã.”
“????”
Minh Ý cảm giác như sắp khoét thủng đế giày đến nơi rồi, Phó Thời Lễ hôm nay bị làm sao vậy? Sao tâm trạng tốt đến mức hỏi gì đáp nấy, chẳng lẽ thật sự bị người ta nhập hồn rồi sao?
Lời này vừa nói ra, ai nấy trên bàn đều mang vẻ mặt như được ăn “cẩu lương”. Tất nhiên ngoại trừ Minh Ý, cũng ngoại trừ Kỳ Chu đang hóng chuyện vui không chê chuyện lớn.
Thấy Minh Ý lúc này chỉ thiếu nước xông tới may luôn cái miệng của Phó Thời Lễ lại, Kỳ Chu cười nhẹ rồi ghé sát vào tai Khương Du nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay về nhà chắc Phó Thời Lễ sẽ phải quỳ ván giặt mất thôi.”
“……”
Khương Du liếc mắt lườm anh một cái không đáp.
Những người khác thì đang hào hứng “ăn dưa”, ngay cả Chu Dạng cũng phấn khích nói: “Không ngờ Phó tổng và vợ lại là thanh mai trúc mã.”
Minh Ý: “……”
Thật ra cũng chẳng trách mọi người tò mò, dù sao drama nhà giàu đâu phải cứ muốn ăn là ăn được. Nay chính người trong cuộc công khai tung drama về chuyện tình cảm, mọi người kích động cũng là dễ hiểu.
Dù là vậy, Minh Ý vẫn không thể nào hiểu nổi hành động của Phó Thời Lễ hôm nay.
???
Rốt cuộc người này đang nói linh tinh cái gì vậy trời?!!
Ngừng một chút, cuối cùng Minh Ý cũng không nhịn nổi nữa.
Cô ngẩng đầu trừng mắt với Phó Thời Lễ đầy hung dữ, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt như muốn viết rõ mấy chữ: “Anh ngậm miệng ngay cho em!”
Phó Thời Lễ thấy vậy chỉ cười khẽ, thu lại ánh mắt, nửa đùa nửa thật: “Hôm nay nói nhiều quá rồi, không thể nói thêm nữa.”
Mọi người cười đùa trêu chọc: “Phó tổng sợ bà xã biết thật à? Chẳng lẽ thật sự sợ vợ đến thế?”
Ai ngờ, Phó Thời Lễ lại nhẹ nhàng bật cười.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên mặt Minh Ý một lát rồi mới thu về, giọng nói trầm thấp bình thản vang lên trong phòng:
“Họ Phó tôi quả thật rất sợ vợ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ý lúng túng như gà mắc tóc.
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 37
10.0/10 từ 34 lượt.