Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 16
90@-
—
Minh Ý vừa bước ra khỏi thang máy, Thịnh An Ninh đã nhìn thấy cô ngay lập tức. Thấy cô đứng ngây người mãi không bước tới, Thịnh An Ninh liền tiến lại gọi một tiếng: “Minh Ý, đứng ngẩn ra đấy làm gì thế, sao không qua đây?”
Minh Ý vô thức ngẩng đầu nhìn sang, đáp qua loa: “À, không có gì chị.”
Thịnh An Ninh thoáng liếc qua màn hình điện thoại của Minh Ý, rồi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác: “Thế đi thôi, muộn rồi đấy, em mà còn lề mề nữa là khỏi ăn sáng luôn.”
“Ừm, đi thôi.” Minh Ý vừa gật đầu vừa bước về phía bàn ăn cùng Thịnh An Ninh, đồng thời cúi xuống xoá luôn dòng tin nhắn vừa soạn dở.
Hôm nay cô còn có việc chính, không thể phí thời gian để cãi nhau với Phó Thời Lễ được.
Nhà hàng tầng ba có phục vụ buffet sáng, Minh Ý cầm hai chiếc bánh bao nhân trứng sữa, rồi lấy thêm một cốc sữa tươi mang về bàn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hỏi ngay: “Sao hôm nay ăn ít thế?”
Bình thường Minh Ý ăn nhiều cũng ngang Thịnh An Ninh, nhưng cô khác với Thịnh An Ninh, cô là nghệ sĩ phải kiểm soát cân nặng. Ban đầu Thịnh An Ninh còn cẩn thận tính toán từng chút calo, đặt ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt cho ba bữa mỗi ngày của cô.
Về sau, có hôm cô đột kích tới căn hộ nhỏ của Minh Ý mới phát hiện, hoá ra tuần nào Minh Ý cũng lén ăn vặt đồ ăn nhanh hai ba lần. Nhưng cân nặng của vẫn duy trì rất ổn định, dao động chưa tới 1kg. Từ đó, Thịnh An Ninh cũng không thèm quan tâm chuyện ăn uống của Minh Ý nữa.
Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, chậm rãi nhai bánh bao: “Giảm cân.”
Thịnh An Ninh: “…”
Ai mà tin nổi chứ?
“À phải rồi, hôm qua nói chuyện với chồng em thế nào? Anh ta có chịu phối hợp không?”
Nghe vậy, động tác của Minh Ý khựng lại một giây: “Ừm thì… Coi như là miễn cưỡng đồng ý.”
“?”
Thịnh An Ninh nghi hoặc hỏi lại: “Miễn cưỡng đồng ý là sao?”
“Thì…” Minh Ý nhún vai, nhẹ bẫng đáp, “Anh ấy hoàn toàn không biết em định làm gì, mà em cũng chẳng định nói cho anh ấy biết.”
Với những gì cô hiểu về Phó Thời Lễ, nếu anh biết cô đang coi anh là công cụ phục vụ cho việc diễn xuất, chắc chắn sẽ lập tức đóng gói cả người lẫn hành lý rồi ném ra ngoài cửa. Lúc đó thì còn làm thí nghiệm gì nữa, nên tốt nhất là cứ giấu nhẹm đi thôi!
“Hả?” Thịnh An Ninh ngẩn ra, “Thế không nói thì em định bảo Phó tổng phối hợp kiểu gì?”
Minh Ý cầm cốc sữa nhấp một ngụm nhỏ, ung dung đáp: “Không cần anh ấy phối hợp, mình em làm là được.”
Thịnh An Ninh vẫn chưa tin lắm.
Minh Ý thấy thế vội trấn an: “Chị đừng lo chuyện này, em tự biết liệu sức mình. À mà, sao tự dưng hôm nay lại chuyển tới trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản vậy?”
Thịnh An Ninh lắc đầu thở dài: “Đừng nhắc nữa, đạo diễn Trần vừa mới quyết định lúc ăn sáng xong đấy. Hình như hôm qua ảnh đế Kỳ Chu chỉ vô tình đề xuất, đạo diễn Trần sáng nay cũng thuận miệng nói theo, đúng lúc Tống Ninh ngồi bên cạnh không phản đối, thế là quyết luôn.”
“Thảo nào.” Minh Ý gật gù, “Sáng nay ngủ dậy em còn kiểm tra nhóm chat, thấy thông báo vẫn như tối qua nên mới ung dung đi đánh răng rửa mặt. Chưa kịp ra khỏi nhà tắm thì chị đã nhắn tin tới tấp rồi.”
“Lúc đó đạo diễn Trần vừa ăn xong và đi luôn.”
Minh Ý ngẩng đầu lên hỏi: “Sao chị lại ăn sáng cùng đạo diễn Trần với Tống Ninh thế?”
“Khổ lắm,” Thịnh An Ninh lắc đầu bất lực, “Sáng ra vừa bước ra khỏi phòng đã thấy phía trước có một nam một nữ đứng chờ thang máy. Lúc lại gần mới phát hiện đó là đạo diễn Trần với Tống Ninh.”
“Đến lúc đó thì khoảng cách gần quá, chị không quay đầu lại được nữa, đành phải cố mặt dày đi tới đứng chờ chung thang máy. Sang tới nơi mới nghe thấy Tống Ninh đang rủ đạo diễn ăn sáng cùng.”
Nói đến đây, Thịnh An Ninh liếc Minh Ý đầy ý tứ: “Một đạo diễn đi ăn riêng với nữ diễn viên, nhỡ ai chụp được thì làm gì có kết cục tốt đẹp. Em không nhìn thấy mặt đạo diễn Trần lúc ấy đâu, thấy chị như bắt được cứu tinh, kéo luôn chị vào ngồi chung.”
“…”
Nghe thế, Minh Ý không khỏi bất ngờ. Không ngờ bình thường Tống Ninh ít nói thế, hoá ra lại che giấu tâm tư sâu kín nhỉ?
Nhưng dù sao đó cũng không phải chuyện của cô, cô chỉ cần an phận quay xong bộ phim này là được.
Ăn sáng xong, Minh Ý cầm điện thoại lên thì thấy nhóm chat đã có hàng chục tin nhắn mới. Cô vào đọc sơ qua, tin trên cùng là thông báo của đạo diễn Trần: Một giờ chiều tập hợp ở tầng mười hai, hôm nay tới trường Trung học số 1 Giang Thành.
Minh Ý cúi đầu trả lời một chữ “đã nhận”, nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ, liền cùng Thịnh An Ninh lên thang máy tới tầng mười hai.
Cửa thang máy mở ra, mọi người gần như đều đã tập hợp đông đủ ngoài hành lang, chỉ còn Tống Ninh tới muộn vài phút, vẻ mặt áy náy nói với cả đoàn: “Xin lỗi mọi người, vừa rồi tôi tìm thẻ phòng mất chút thời gian.”
“Không sao không sao,” Chu Dạng đáp lời đầu tiên, “Chúng tôi cũng vừa tới, đạo diễn Trần còn chưa ra, không tính là muộn đâu.”
Vừa dứt lời, đạo diễn Trần và Kỳ Chu đã từ phòng 1202 bước ra: “Đang nói gì thế, tôi nghe thấy hết rồi đấy.”
Chu Dạng cười cười nhún vai: “Đang khen đạo diễn luôn đúng giờ mà.”
Chu Dạng lần này là hợp tác lần thứ hai với đạo diễn Trần. Tác phẩm tiêu biểu trước đây của anh ta là bộ phim Vương vấn cũng là do đạo diễn Trần quay, nên so với mọi người trong đoàn cũng quen thuộc hơn một chút.
Đạo diễn Trần lườm anh ta một cái, nửa đùa nửa thật: “Cậu nói lắm thật đấy, lát nữa đọc kịch bản tôi xem cậu có nói nhiều được thế không.”
Chu Dạng cười cười không lên tiếng, bởi anh ta nhớ rõ hồi quay Vương vấn, đạo diễn Trần mắng anh ta còn thảm hơn nhiều.
“Người đến đủ cả rồi thì xuất phát luôn đi, xe đợi dưới sảnh nãy giờ rồi.”
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng trường Trung học số 1 Giang Thành. Minh Ý bước xuống xe, lòng dâng lên chút hoài niệm khó nói thành lời.
Bảy năm rồi, cô mới trở lại cổng ngôi trường này lần nữa.
Năm ấy cô bỏ học năm hai, sợ gia đình biết nên không dám về Lệ Thành, đành tới Giang Thành nơi ông bà ngoại ở, làm lại thủ tục nhập học và học lại một năm.
Trường Trung học số 1 Giang Thành mấy năm nay không có nhiều thay đổi, Minh Ý theo mọi người bước vào phòng học bỏ trống ở tầng năm của tòa nhà tổng hợp. Cô nhớ trước kia hình như không có tòa nhà này, chắc là mấy năm gần đây mới xây.
Phòng học mới rất rộng, mười mấy người ngồi vào vẫn thấy trống trải. Đợi tất cả đều ngồi ổn định rồi, Minh Ý mới chọn một vị trí sát mép, bên trái là đạo diễn Trần, bên phải là Chu Dạng.
Thực ra vừa rồi cô đã nhận ra, Chu Dạng thấy cô ngồi xuống rồi mới kéo ghế tới ngồi cạnh. Minh Ý cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho rằng chắc tại hai người có nhiều cảnh diễn chung, ngồi gần nhau sẽ tiện hơn một chút.
Khi tất cả đều yên vị, buổi đọc kịch bản nhanh chóng bắt đầu.
Vẫn là đoạn kịch bản hôm qua, nhưng lần này Minh Ý rõ ràng cảm nhận trạng thái của mình đã khá hơn nhiều. Cụ thể thay đổi ở đâu cô cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy trong đầu luôn bất giác nhớ lại từng lời từng cử chỉ lúc cãi nhau với Phó Thời Lễ tối hôm qua, thậm chí cả những biểu cảm nhỏ nhất của anh cũng ảnh hưởng một cách vô thức tới cảm xúc và cách thể hiện của cô.
Rõ rệt nhất là những đoạn khó xử trong kịch bản, dù vẫn thấy ngượng ngùng nhưng ít nhất không còn đến mức diễn rồi tự mình bật cười.
So ra, Chu Dạng không được may mắn như vậy. Dù có thể thấy rõ anh ta tiến bộ hơn hôm qua khá nhiều nhưng biểu hiện vẫn chưa được như ý muốn. Theo lời đạo diễn Trần thì Chu Dạng vẫn là Chu Dạng, còn Từ Nghiễn vẫn là Từ Nghiễn, hai người chẳng liên quan gì tới nhau cả, cố ép lại thì thành ra bộ dạng chẳng giống ai như bây giờ.
Minh Ý thấy kiểu mắng như thế đã khá nặng lời rồi, vậy mà Chu Dạng lại bảo đây vẫn còn là khách khí chán.
Giờ nghỉ giữa buổi, Minh Ý đang cúi đầu xem kịch bản thì Chu Dạng bỗng ghé sát tới, nghiêng đầu liếc vào kịch bản của cô, nói: “Cô giáo Minh, cô làm cách nào mà chỉ sau một đêm đã tiến bộ vượt bậc thế này, truyền thụ cho tôi ít kinh nghiệm được không?”
Nghe vậy, Minh Ý ngẩng đầu lên, không ngờ khuôn mặt của Chu Dạng cách mình chưa đến ba phân. Cô giật mình, theo phản xạ ngửa người về phía sau, ghế ngồi trong phút chốc không vững, ngả thẳng ra phía sau. May mà Chu Dạng nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.
Còn chưa để Minh Ý hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng cười đùa cà lơ phất phơ của Chu Dạng: “Cậu hoảng cái gì, Vãn Vãn?”
Câu này là một câu thoại trong kịch bản vừa đọc.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn ra trong tích tắc.
Tới Giang Thành cũng đã ba, bốn hôm nhưng đây là lần đầu tiên Minh Ý nhìn kỹ dung nhan của Chu Dạng ở khoảng cách gần như vậy.
Khác với Phó Thời Lễ là vẻ đẹp kiểu tổng tài trưởng thành chín chắn, Chu Dạng có làn da rất trắng, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, khi cười lên đôi mắt cong cong. Chỉ xét riêng gương mặt thôi thì đúng là kiểu “cún con” đáng yêu mà các cô gái trẻ bây giờ rất thích, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ cà lơ phất phơ và bất cần đời chẳng phù hợp chút nào với hình tượng ấy.
Nhưng cũng phải thừa nhận, đạo diễn Trần chọn vai thực sự quá tinh mắt, nhân vật Từ Nghiễn trong [Nhìn thấy pháo hoa, nhìn thấy anh] này như được đo ni đóng giày cho Chu Dạng. Chỉ là trước đây anh ta vẫn chưa diễn ra được cảm giác đó, riêng câu thoại vừa rồi mới có chút thần thái phù hợp.
Lấy lại sự bình tĩnh xong, Minh Ý giơ tay đẩy nhẹ anh ta ra, thuận thế tiếp lời theo kịch bản, ánh mắt không hề né tránh mà đáp lại: “Cậu thấy tôi giống kiểu người sẽ sợ à?”
Còn chưa kịp để Chu Dạng phản ứng, những người khác đã bị tiếng động vừa rồi thu hút sự chú ý.
Không khí trong phòng lập tức chững lại trong giây lát.
Kỳ Chu là người đầu tiên nhẹ nhàng lên tiếng bình luận: “Chu Dạng, cảm xúc vừa rồi đúng rồi đấy.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần cũng nhanh chóng hưởng ứng: “Thầy Kỳ nói phải, tôi cũng thấy vừa rồi Chu Dạng đọc thoại tiến bộ hơn hẳn, đúng là có bước tiến nhảy vọt.”
Nói xong, Chu Dạng bình thản thu tay về, cười nhẹ: “Còn phải cảm ơn cô giáo Minh, khi nào cô giáo Minh rảnh rỗi thì tôi phải theo cô học hỏi thêm mới được.”
Minh Ý dời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh làm rất tốt rồi.”
Sau khi mọi người tham gia vào, sự cố nhỏ vừa rồi cũng nhanh chóng bị gạt sang một bên. Thời gian nghỉ nhanh chóng kết thúc, mọi người tiếp tục vòng đọc kịch bản tiếp theo.
Chỉ là lần này, Minh Ý đã lặng lẽ dịch ghế của mình ra xa hơn một chút.
Chẳng biết có phải do thay đổi không gian nên cảm giác nhập vai cũng thay đổi theo, hay chỉ là ảo giác của cô mà những lần diễn sau, Minh Ý đều cảm nhận được tiến bộ rõ ràng ở cả phần thoại và cảm xúc, đến cả đạo diễn Trần cũng không tiếc lời khen ngợi cô.
Tất cả những điều này, Minh Ý đều quy hết công lao cho Phó Thời Lễ.
Không ngờ công cụ này lại hữu hiệu như vậy, coi như không uổng phí hôm qua cô vừa diễn xuất hết mình, vừa phải hy sinh cả nhan sắc nữa.
Những người ngồi đây có thoại tổng cộng năm người, Khương Du và Kỳ Chu diễn lúc nào cũng chỉ cần một lần là qua, thỉnh thoảng có vài lỗi nhỏ nhưng không đáng kể, lần hai sửa lại là được ngay.
Thêm vào đó, tiến bộ của Minh Ý ai cũng đều nhìn thấy, vì thế Chu Dạng và Tống Ninh cũng không muốn trở thành người kéo chân mọi người, những màn đối diễn sau đều tập trung toàn bộ tinh thần, hết mình nhập vào vai diễn.
Nhờ vậy, buổi đọc kịch bản chiều nay tiến hành vô cùng suôn sẻ, ai cũng nhận rõ được tiến bộ so với hôm qua, đạo diễn Trần vô cùng hài lòng, thoáng chốc một buổi chiều đã trôi qua.
Sáu giờ tối, đạo diễn Trần mới tuyên bố kết thúc buổi tập.
Buổi đọc kịch bản vừa kết thúc, Kỳ Chu ngẩng lên nhìn Minh Ý một cái, rồi mới nhớ lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat.
Tin nhắn gần nhất là do anh gửi cho Phó Thời Lễ trước vòng đọc thứ hai buổi chiều, nhưng tận nửa tiếng trước Phó Thời Lễ mới trả lời.
[Kỳ Chu: Đang làm gì đấy?]
[Phó Thời Lễ: Đang họp.]
Kỳ Chu vừa dắt tay Khương Du đi ra ngoài vừa cúi đầu trả lời lại.
*[Kỳ Chu: 6]
[Phó Thời Lễ: ?]
*“6” (liù) trong ngữ cảnh này không mang nghĩa là con số 6, mà là tiếng lóng, có nghĩa là ngầu, giỏi, đỉnh, kiểu như “pro”, “được đấy”, “đỉnh cao đấy”.
Tác giả có điều muốn nói:
Phó Thời Lễ: Cậu có bệnh à?
Kỳ Chu: Vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi còn có tâm trạng ngồi họp, nghĩ bản thân thế là ngầu à?
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Minh Ý vừa bước ra khỏi thang máy, Thịnh An Ninh đã nhìn thấy cô ngay lập tức. Thấy cô đứng ngây người mãi không bước tới, Thịnh An Ninh liền tiến lại gọi một tiếng: “Minh Ý, đứng ngẩn ra đấy làm gì thế, sao không qua đây?”
Minh Ý vô thức ngẩng đầu nhìn sang, đáp qua loa: “À, không có gì chị.”
Thịnh An Ninh thoáng liếc qua màn hình điện thoại của Minh Ý, rồi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác: “Thế đi thôi, muộn rồi đấy, em mà còn lề mề nữa là khỏi ăn sáng luôn.”
“Ừm, đi thôi.” Minh Ý vừa gật đầu vừa bước về phía bàn ăn cùng Thịnh An Ninh, đồng thời cúi xuống xoá luôn dòng tin nhắn vừa soạn dở.
Hôm nay cô còn có việc chính, không thể phí thời gian để cãi nhau với Phó Thời Lễ được.
Nhà hàng tầng ba có phục vụ buffet sáng, Minh Ý cầm hai chiếc bánh bao nhân trứng sữa, rồi lấy thêm một cốc sữa tươi mang về bàn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hỏi ngay: “Sao hôm nay ăn ít thế?”
Bình thường Minh Ý ăn nhiều cũng ngang Thịnh An Ninh, nhưng cô khác với Thịnh An Ninh, cô là nghệ sĩ phải kiểm soát cân nặng. Ban đầu Thịnh An Ninh còn cẩn thận tính toán từng chút calo, đặt ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt cho ba bữa mỗi ngày của cô.
Về sau, có hôm cô đột kích tới căn hộ nhỏ của Minh Ý mới phát hiện, hoá ra tuần nào Minh Ý cũng lén ăn vặt đồ ăn nhanh hai ba lần. Nhưng cân nặng của vẫn duy trì rất ổn định, dao động chưa tới 1kg. Từ đó, Thịnh An Ninh cũng không thèm quan tâm chuyện ăn uống của Minh Ý nữa.
Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, chậm rãi nhai bánh bao: “Giảm cân.”
Thịnh An Ninh: “…”
Ai mà tin nổi chứ?
“À phải rồi, hôm qua nói chuyện với chồng em thế nào? Anh ta có chịu phối hợp không?”
Nghe vậy, động tác của Minh Ý khựng lại một giây: “Ừm thì… Coi như là miễn cưỡng đồng ý.”
“?”
Thịnh An Ninh nghi hoặc hỏi lại: “Miễn cưỡng đồng ý là sao?”
“Thì…” Minh Ý nhún vai, nhẹ bẫng đáp, “Anh ấy hoàn toàn không biết em định làm gì, mà em cũng chẳng định nói cho anh ấy biết.”
Với những gì cô hiểu về Phó Thời Lễ, nếu anh biết cô đang coi anh là công cụ phục vụ cho việc diễn xuất, chắc chắn sẽ lập tức đóng gói cả người lẫn hành lý rồi ném ra ngoài cửa. Lúc đó thì còn làm thí nghiệm gì nữa, nên tốt nhất là cứ giấu nhẹm đi thôi!
“Hả?” Thịnh An Ninh ngẩn ra, “Thế không nói thì em định bảo Phó tổng phối hợp kiểu gì?”
Minh Ý cầm cốc sữa nhấp một ngụm nhỏ, ung dung đáp: “Không cần anh ấy phối hợp, mình em làm là được.”
Thịnh An Ninh vẫn chưa tin lắm.
Minh Ý thấy thế vội trấn an: “Chị đừng lo chuyện này, em tự biết liệu sức mình. À mà, sao tự dưng hôm nay lại chuyển tới trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản vậy?”
Thịnh An Ninh lắc đầu thở dài: “Đừng nhắc nữa, đạo diễn Trần vừa mới quyết định lúc ăn sáng xong đấy. Hình như hôm qua ảnh đế Kỳ Chu chỉ vô tình đề xuất, đạo diễn Trần sáng nay cũng thuận miệng nói theo, đúng lúc Tống Ninh ngồi bên cạnh không phản đối, thế là quyết luôn.”
“Thảo nào.” Minh Ý gật gù, “Sáng nay ngủ dậy em còn kiểm tra nhóm chat, thấy thông báo vẫn như tối qua nên mới ung dung đi đánh răng rửa mặt. Chưa kịp ra khỏi nhà tắm thì chị đã nhắn tin tới tấp rồi.”
“Lúc đó đạo diễn Trần vừa ăn xong và đi luôn.”
Minh Ý ngẩng đầu lên hỏi: “Sao chị lại ăn sáng cùng đạo diễn Trần với Tống Ninh thế?”
“Khổ lắm,” Thịnh An Ninh lắc đầu bất lực, “Sáng ra vừa bước ra khỏi phòng đã thấy phía trước có một nam một nữ đứng chờ thang máy. Lúc lại gần mới phát hiện đó là đạo diễn Trần với Tống Ninh.”
“Đến lúc đó thì khoảng cách gần quá, chị không quay đầu lại được nữa, đành phải cố mặt dày đi tới đứng chờ chung thang máy. Sang tới nơi mới nghe thấy Tống Ninh đang rủ đạo diễn ăn sáng cùng.”
Nói đến đây, Thịnh An Ninh liếc Minh Ý đầy ý tứ: “Một đạo diễn đi ăn riêng với nữ diễn viên, nhỡ ai chụp được thì làm gì có kết cục tốt đẹp. Em không nhìn thấy mặt đạo diễn Trần lúc ấy đâu, thấy chị như bắt được cứu tinh, kéo luôn chị vào ngồi chung.”
“…”
Nghe thế, Minh Ý không khỏi bất ngờ. Không ngờ bình thường Tống Ninh ít nói thế, hoá ra lại che giấu tâm tư sâu kín nhỉ?
Nhưng dù sao đó cũng không phải chuyện của cô, cô chỉ cần an phận quay xong bộ phim này là được.
Ăn sáng xong, Minh Ý cầm điện thoại lên thì thấy nhóm chat đã có hàng chục tin nhắn mới. Cô vào đọc sơ qua, tin trên cùng là thông báo của đạo diễn Trần: Một giờ chiều tập hợp ở tầng mười hai, hôm nay tới trường Trung học số 1 Giang Thành.
Minh Ý cúi đầu trả lời một chữ “đã nhận”, nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ, liền cùng Thịnh An Ninh lên thang máy tới tầng mười hai.
Cửa thang máy mở ra, mọi người gần như đều đã tập hợp đông đủ ngoài hành lang, chỉ còn Tống Ninh tới muộn vài phút, vẻ mặt áy náy nói với cả đoàn: “Xin lỗi mọi người, vừa rồi tôi tìm thẻ phòng mất chút thời gian.”
“Không sao không sao,” Chu Dạng đáp lời đầu tiên, “Chúng tôi cũng vừa tới, đạo diễn Trần còn chưa ra, không tính là muộn đâu.”
Vừa dứt lời, đạo diễn Trần và Kỳ Chu đã từ phòng 1202 bước ra: “Đang nói gì thế, tôi nghe thấy hết rồi đấy.”
Chu Dạng cười cười nhún vai: “Đang khen đạo diễn luôn đúng giờ mà.”
Chu Dạng lần này là hợp tác lần thứ hai với đạo diễn Trần. Tác phẩm tiêu biểu trước đây của anh ta là bộ phim Vương vấn cũng là do đạo diễn Trần quay, nên so với mọi người trong đoàn cũng quen thuộc hơn một chút.
Đạo diễn Trần lườm anh ta một cái, nửa đùa nửa thật: “Cậu nói lắm thật đấy, lát nữa đọc kịch bản tôi xem cậu có nói nhiều được thế không.”
Chu Dạng cười cười không lên tiếng, bởi anh ta nhớ rõ hồi quay Vương vấn, đạo diễn Trần mắng anh ta còn thảm hơn nhiều.
“Người đến đủ cả rồi thì xuất phát luôn đi, xe đợi dưới sảnh nãy giờ rồi.”
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng trường Trung học số 1 Giang Thành. Minh Ý bước xuống xe, lòng dâng lên chút hoài niệm khó nói thành lời.
Bảy năm rồi, cô mới trở lại cổng ngôi trường này lần nữa.
Năm ấy cô bỏ học năm hai, sợ gia đình biết nên không dám về Lệ Thành, đành tới Giang Thành nơi ông bà ngoại ở, làm lại thủ tục nhập học và học lại một năm.
Trường Trung học số 1 Giang Thành mấy năm nay không có nhiều thay đổi, Minh Ý theo mọi người bước vào phòng học bỏ trống ở tầng năm của tòa nhà tổng hợp. Cô nhớ trước kia hình như không có tòa nhà này, chắc là mấy năm gần đây mới xây.
Phòng học mới rất rộng, mười mấy người ngồi vào vẫn thấy trống trải. Đợi tất cả đều ngồi ổn định rồi, Minh Ý mới chọn một vị trí sát mép, bên trái là đạo diễn Trần, bên phải là Chu Dạng.
Thực ra vừa rồi cô đã nhận ra, Chu Dạng thấy cô ngồi xuống rồi mới kéo ghế tới ngồi cạnh. Minh Ý cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho rằng chắc tại hai người có nhiều cảnh diễn chung, ngồi gần nhau sẽ tiện hơn một chút.
Khi tất cả đều yên vị, buổi đọc kịch bản nhanh chóng bắt đầu.
Vẫn là đoạn kịch bản hôm qua, nhưng lần này Minh Ý rõ ràng cảm nhận trạng thái của mình đã khá hơn nhiều. Cụ thể thay đổi ở đâu cô cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy trong đầu luôn bất giác nhớ lại từng lời từng cử chỉ lúc cãi nhau với Phó Thời Lễ tối hôm qua, thậm chí cả những biểu cảm nhỏ nhất của anh cũng ảnh hưởng một cách vô thức tới cảm xúc và cách thể hiện của cô.
Rõ rệt nhất là những đoạn khó xử trong kịch bản, dù vẫn thấy ngượng ngùng nhưng ít nhất không còn đến mức diễn rồi tự mình bật cười.
So ra, Chu Dạng không được may mắn như vậy. Dù có thể thấy rõ anh ta tiến bộ hơn hôm qua khá nhiều nhưng biểu hiện vẫn chưa được như ý muốn. Theo lời đạo diễn Trần thì Chu Dạng vẫn là Chu Dạng, còn Từ Nghiễn vẫn là Từ Nghiễn, hai người chẳng liên quan gì tới nhau cả, cố ép lại thì thành ra bộ dạng chẳng giống ai như bây giờ.
Minh Ý thấy kiểu mắng như thế đã khá nặng lời rồi, vậy mà Chu Dạng lại bảo đây vẫn còn là khách khí chán.
Giờ nghỉ giữa buổi, Minh Ý đang cúi đầu xem kịch bản thì Chu Dạng bỗng ghé sát tới, nghiêng đầu liếc vào kịch bản của cô, nói: “Cô giáo Minh, cô làm cách nào mà chỉ sau một đêm đã tiến bộ vượt bậc thế này, truyền thụ cho tôi ít kinh nghiệm được không?”
Nghe vậy, Minh Ý ngẩng đầu lên, không ngờ khuôn mặt của Chu Dạng cách mình chưa đến ba phân. Cô giật mình, theo phản xạ ngửa người về phía sau, ghế ngồi trong phút chốc không vững, ngả thẳng ra phía sau. May mà Chu Dạng nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.
Còn chưa để Minh Ý hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng cười đùa cà lơ phất phơ của Chu Dạng: “Cậu hoảng cái gì, Vãn Vãn?”
Câu này là một câu thoại trong kịch bản vừa đọc.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn ra trong tích tắc.
Tới Giang Thành cũng đã ba, bốn hôm nhưng đây là lần đầu tiên Minh Ý nhìn kỹ dung nhan của Chu Dạng ở khoảng cách gần như vậy.
Khác với Phó Thời Lễ là vẻ đẹp kiểu tổng tài trưởng thành chín chắn, Chu Dạng có làn da rất trắng, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, khi cười lên đôi mắt cong cong. Chỉ xét riêng gương mặt thôi thì đúng là kiểu “cún con” đáng yêu mà các cô gái trẻ bây giờ rất thích, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ cà lơ phất phơ và bất cần đời chẳng phù hợp chút nào với hình tượng ấy.
Nhưng cũng phải thừa nhận, đạo diễn Trần chọn vai thực sự quá tinh mắt, nhân vật Từ Nghiễn trong [Nhìn thấy pháo hoa, nhìn thấy anh] này như được đo ni đóng giày cho Chu Dạng. Chỉ là trước đây anh ta vẫn chưa diễn ra được cảm giác đó, riêng câu thoại vừa rồi mới có chút thần thái phù hợp.
Lấy lại sự bình tĩnh xong, Minh Ý giơ tay đẩy nhẹ anh ta ra, thuận thế tiếp lời theo kịch bản, ánh mắt không hề né tránh mà đáp lại: “Cậu thấy tôi giống kiểu người sẽ sợ à?”
Còn chưa kịp để Chu Dạng phản ứng, những người khác đã bị tiếng động vừa rồi thu hút sự chú ý.
Không khí trong phòng lập tức chững lại trong giây lát.
Kỳ Chu là người đầu tiên nhẹ nhàng lên tiếng bình luận: “Chu Dạng, cảm xúc vừa rồi đúng rồi đấy.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần cũng nhanh chóng hưởng ứng: “Thầy Kỳ nói phải, tôi cũng thấy vừa rồi Chu Dạng đọc thoại tiến bộ hơn hẳn, đúng là có bước tiến nhảy vọt.”
Nói xong, Chu Dạng bình thản thu tay về, cười nhẹ: “Còn phải cảm ơn cô giáo Minh, khi nào cô giáo Minh rảnh rỗi thì tôi phải theo cô học hỏi thêm mới được.”
Minh Ý dời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh làm rất tốt rồi.”
Sau khi mọi người tham gia vào, sự cố nhỏ vừa rồi cũng nhanh chóng bị gạt sang một bên. Thời gian nghỉ nhanh chóng kết thúc, mọi người tiếp tục vòng đọc kịch bản tiếp theo.
Chỉ là lần này, Minh Ý đã lặng lẽ dịch ghế của mình ra xa hơn một chút.
Chẳng biết có phải do thay đổi không gian nên cảm giác nhập vai cũng thay đổi theo, hay chỉ là ảo giác của cô mà những lần diễn sau, Minh Ý đều cảm nhận được tiến bộ rõ ràng ở cả phần thoại và cảm xúc, đến cả đạo diễn Trần cũng không tiếc lời khen ngợi cô.
Tất cả những điều này, Minh Ý đều quy hết công lao cho Phó Thời Lễ.
Không ngờ công cụ này lại hữu hiệu như vậy, coi như không uổng phí hôm qua cô vừa diễn xuất hết mình, vừa phải hy sinh cả nhan sắc nữa.
Những người ngồi đây có thoại tổng cộng năm người, Khương Du và Kỳ Chu diễn lúc nào cũng chỉ cần một lần là qua, thỉnh thoảng có vài lỗi nhỏ nhưng không đáng kể, lần hai sửa lại là được ngay.
Thêm vào đó, tiến bộ của Minh Ý ai cũng đều nhìn thấy, vì thế Chu Dạng và Tống Ninh cũng không muốn trở thành người kéo chân mọi người, những màn đối diễn sau đều tập trung toàn bộ tinh thần, hết mình nhập vào vai diễn.
Nhờ vậy, buổi đọc kịch bản chiều nay tiến hành vô cùng suôn sẻ, ai cũng nhận rõ được tiến bộ so với hôm qua, đạo diễn Trần vô cùng hài lòng, thoáng chốc một buổi chiều đã trôi qua.
Sáu giờ tối, đạo diễn Trần mới tuyên bố kết thúc buổi tập.
Buổi đọc kịch bản vừa kết thúc, Kỳ Chu ngẩng lên nhìn Minh Ý một cái, rồi mới nhớ lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat.
Tin nhắn gần nhất là do anh gửi cho Phó Thời Lễ trước vòng đọc thứ hai buổi chiều, nhưng tận nửa tiếng trước Phó Thời Lễ mới trả lời.
[Kỳ Chu: Đang làm gì đấy?]
[Phó Thời Lễ: Đang họp.]
Kỳ Chu vừa dắt tay Khương Du đi ra ngoài vừa cúi đầu trả lời lại.
*[Kỳ Chu: 6]
[Phó Thời Lễ: ?]
*“6” (liù) trong ngữ cảnh này không mang nghĩa là con số 6, mà là tiếng lóng, có nghĩa là ngầu, giỏi, đỉnh, kiểu như “pro”, “được đấy”, “đỉnh cao đấy”.
Tác giả có điều muốn nói:
Phó Thời Lễ: Cậu có bệnh à?
Kỳ Chu: Vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi còn có tâm trạng ngồi họp, nghĩ bản thân thế là ngầu à?
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 16
10.0/10 từ 34 lượt.