Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 89: Cầu Xin Tha Thứ Cũng Không Có Tác Dụng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc Đường Minh Kỳ gửi tin nhắn cho cô, trong tin nhắn viết: “Chú Thiên vừa liên lạc với tôi, chú ấy thông báo räng đã tìm được lượng thuốc đủ dùng trong mấy ngày tới.
Chúng tôi sẽ nghĩ thêm cách khác nữa, cho nên cô đừng lo lắng quá”
Kiều Phương Hạ nghe được lời này của Đường Minh Kỳ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù ra sao đi chăng nữa, chỉ cần có thuốc là tốt rồi.
Nguyên Khiết Đan biết tin Kiều Phương Hạ đã trở về, cô ấy vội vàng đi vào phòng, cũng không buồn gõ cửa.
Vừa bước vào cô ấy đã thấy Kiều Phương Hạ đang ngây người ngồi ở góc phòng “Thật sự xin lỗi..
“Không sao cả.
Kiều Phương Hạ cố gắng lấy lại tỉnh thần, sau đó gọi Nguyên Khiết Đan quay lại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyên Khiết Đan quay lại, đưa cho Kiều Phương Hạ kịch bản buổi diễn đang cầm trong tay, sau đó nói: “Ngày mai sẽ bắt đầu buổi quay đầu tiên của chị, tổng cộng gồm có ba cảnh, chị xem xem có vấn đề gì không.”
Kiều Phương Hạ nhìn qua kịch bản trong suốt mấy ngày này, thoáng chốc cô lại nhíu mày.
Kiều Phương Hạ là diễn viên nữ số ba, theo như kịch bản thì phân cảnh của cô có khoảng hơn sáu mươi cảnh, thế nhưng tuần này Tống Thịnh lại giao cho cô nhiệm vụ diễn tận mười lăm cảnh với tần suất cực cao.
Hơn nữa kịch bản của bọn họ là kịch bản trạch đấu thời Dân Quốc, quy mô quay chụp không lớn lắm, cho dù là diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tài giỏi cũng khó có thế diễn một lần đã thành công, đâu thể ảnh hưởng đến thời gian và địa điểm quay phim của diễn viên khác nữa “Thách thức quá lớn” Nguyên Khiết Đan đứng bên cạnh cô, trầm ngâm nói: “Nhưng em vẫn tin tưởng thực lực của chị, người mà Đường Minh Kỳ nhìn trúng chắc chắn sẽ không phải kẻ tầm thường rồi.”
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Khiết Đan.
“Tối nay chị cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã, em đoán là do chênh lệch múi giờ nên chị vẫn chưa thấy thoải mái lắm.
Sáng mai em sẽ để cho người khác quay trước, sau đó chúng ta sẽ quay vào buổi chiều và buổi tối có được hay không?”
Nếu Tống Thịnh đã muốn sắp xếp như vậy thì cô với tư cách là diễn viên nữ số ba cũng không thể quá kiêu ngạo được “Được, em cứ sắp xếp cho hợp lý” Cô gật đầu rồi nhẹ giọng trả lời Nguyên Khiết Đan.
Ngày hôm sau, khi Kiều Phương Hạ vẫn đang ngủ thì đã bị tiếng gõ cửa vội vàng của Nguyên Khiết Đan đánh thức.
“Em vào đây nhé!” Nguyên Khiết Đan vừa vào phòng đã vội vàng kéo rèm cửa sang hai bên, sau đó tìm quần áo đưa cho Kiều Phương Hạ, nói không đầu không đuôi: “Mau dậy ngay thôi!”
Đêm qua Kiều Phương Hạ bị mất ngủ, cũng không ngủ được bao nhiêu, cô đã cố gắng đọc qua lời thoại nên mãi mới thiếp đi.
Bây giờ mở điện thoại ra mới thấy hơn chín giờ, cho nên mơ màng ngồi dậy hỏi Nguyên Khiết Đan: “Có chuyện gì vậy?”
“Chu Tố My đang cực kỳ tức giận!” Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng đáp: “Hôm nay chị có một cảnh phải diễn cùng cô ta, nhưng cô ta không đồng ý đổi thời gian diễn, bây giờ ở trường quay mọi người cũng không ai dám lên tiếng trước mặt cô ta.”
Chu Tố My là diễn viên nữ số hai trong phim, từ khi Kiều Phương Hạ đặt chân vào trung tâm thương mại Universal cô ta đã thấy không ưa Kiều Phương Hạ.
“Nói cho chị hay, quan hệ của cô ta với chị Minh Nguyệt rất tốt, hai người họ là sinh viên khác khóa của trường Đại học Sân khấu điện ảnh, hơn nữa còn học chung một thầy dạy diễn xuất cơi”
Nguyên Khiết Đan cứ tưởng rằng Chu Tố My sẽ vì Tô Minh Nguyệt bênh vực kẻ yếu mà sẽ chịu ngoan ngoãn mấy ngày này, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Nhìn qua thì kịch bản “Yên Hoa” của bọn họ không phải một chế tác lớn có vốn đầu tư nhiều, nhưng trên thực tế nó lại được cải biên từ một bộ tiểu thuyết cùng tên rất hot mấy năm trước, được đông đảo mọi người để ý và yêu thích.
“Được, chị lập tức chuẩn bị đây” Kiều Phương Hạ cố gắng ngồi trên giường thêm nửa phút, chịu đựng sự nhức đầu, sau đó nói với Nguyên Khiết Đan..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Kiều Phương Hạ hiểu được một khi chuyện đã đến nước này thì dù có cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng.
Cho đến hôm nay cô mới hiểu rõ rốt cuộc Lệ Đình Tuấn là một người tâm cơ nham hiểm như thế nào.
Cô nhìn vào chương trình chống theo dõi trên điện thoại một hồi lâu, sau đó xóa bỏ nó đi và khôi phục lại thiết bị theo dõi mà Lệ Đình Tuấn đã cài vào điện thoại của mình.
Bây giờ Kiều Phương Hạ đã ở lại trong nước, nếu như thời gian kéo dài quá lâu thì anh nhất định sẽ nghỉ ngờ.
Đúng lúc Đường Minh Kỳ gửi tin nhắn cho cô, trong tin nhắn viết: “Chú Thiên vừa liên lạc với tôi, chú ấy thông báo räng đã tìm được lượng thuốc đủ dùng trong mấy ngày tới.
Chúng tôi sẽ nghĩ thêm cách khác nữa, cho nên cô đừng lo lắng quá”
Kiều Phương Hạ nghe được lời này của Đường Minh Kỳ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù ra sao đi chăng nữa, chỉ cần có thuốc là tốt rồi.
Nguyên Khiết Đan biết tin Kiều Phương Hạ đã trở về, cô ấy vội vàng đi vào phòng, cũng không buồn gõ cửa.
Vừa bước vào cô ấy đã thấy Kiều Phương Hạ đang ngây người ngồi ở góc phòng “Thật sự xin lỗi..
“Không sao cả.
Kiều Phương Hạ cố gắng lấy lại tỉnh thần, sau đó gọi Nguyên Khiết Đan quay lại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyên Khiết Đan quay lại, đưa cho Kiều Phương Hạ kịch bản buổi diễn đang cầm trong tay, sau đó nói: “Ngày mai sẽ bắt đầu buổi quay đầu tiên của chị, tổng cộng gồm có ba cảnh, chị xem xem có vấn đề gì không.”
Kiều Phương Hạ nhìn qua kịch bản trong suốt mấy ngày này, thoáng chốc cô lại nhíu mày.
Kiều Phương Hạ là diễn viên nữ số ba, theo như kịch bản thì phân cảnh của cô có khoảng hơn sáu mươi cảnh, thế nhưng tuần này Tống Thịnh lại giao cho cô nhiệm vụ diễn tận mười lăm cảnh với tần suất cực cao.
Hơn nữa kịch bản của bọn họ là kịch bản trạch đấu thời Dân Quốc, quy mô quay chụp không lớn lắm, cho dù là diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tài giỏi cũng khó có thế diễn một lần đã thành công, đâu thể ảnh hưởng đến thời gian và địa điểm quay phim của diễn viên khác nữa “Thách thức quá lớn” Nguyên Khiết Đan đứng bên cạnh cô, trầm ngâm nói: “Nhưng em vẫn tin tưởng thực lực của chị, người mà Đường Minh Kỳ nhìn trúng chắc chắn sẽ không phải kẻ tầm thường rồi.”
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Khiết Đan.
“Tối nay chị cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã, em đoán là do chênh lệch múi giờ nên chị vẫn chưa thấy thoải mái lắm.
Sáng mai em sẽ để cho người khác quay trước, sau đó chúng ta sẽ quay vào buổi chiều và buổi tối có được hay không?”
Nếu Tống Thịnh đã muốn sắp xếp như vậy thì cô với tư cách là diễn viên nữ số ba cũng không thể quá kiêu ngạo được “Được, em cứ sắp xếp cho hợp lý” Cô gật đầu rồi nhẹ giọng trả lời Nguyên Khiết Đan.
Ngày hôm sau, khi Kiều Phương Hạ vẫn đang ngủ thì đã bị tiếng gõ cửa vội vàng của Nguyên Khiết Đan đánh thức.
“Em vào đây nhé!” Nguyên Khiết Đan vừa vào phòng đã vội vàng kéo rèm cửa sang hai bên, sau đó tìm quần áo đưa cho Kiều Phương Hạ, nói không đầu không đuôi: “Mau dậy ngay thôi!”
Đêm qua Kiều Phương Hạ bị mất ngủ, cũng không ngủ được bao nhiêu, cô đã cố gắng đọc qua lời thoại nên mãi mới thiếp đi.
Bây giờ mở điện thoại ra mới thấy hơn chín giờ, cho nên mơ màng ngồi dậy hỏi Nguyên Khiết Đan: “Có chuyện gì vậy?”
“Chu Tố My đang cực kỳ tức giận!” Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng đáp: “Hôm nay chị có một cảnh phải diễn cùng cô ta, nhưng cô ta không đồng ý đổi thời gian diễn, bây giờ ở trường quay mọi người cũng không ai dám lên tiếng trước mặt cô ta.”
Chu Tố My là diễn viên nữ số hai trong phim, từ khi Kiều Phương Hạ đặt chân vào trung tâm thương mại Universal cô ta đã thấy không ưa Kiều Phương Hạ.
“Nói cho chị hay, quan hệ của cô ta với chị Minh Nguyệt rất tốt, hai người họ là sinh viên khác khóa của trường Đại học Sân khấu điện ảnh, hơn nữa còn học chung một thầy dạy diễn xuất cơi”
Nguyên Khiết Đan cứ tưởng rằng Chu Tố My sẽ vì Tô Minh Nguyệt bênh vực kẻ yếu mà sẽ chịu ngoan ngoãn mấy ngày này, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Nhìn qua thì kịch bản “Yên Hoa” của bọn họ không phải một chế tác lớn có vốn đầu tư nhiều, nhưng trên thực tế nó lại được cải biên từ một bộ tiểu thuyết cùng tên rất hot mấy năm trước, được đông đảo mọi người để ý và yêu thích.
“Được, chị lập tức chuẩn bị đây” Kiều Phương Hạ cố gắng ngồi trên giường thêm nửa phút, chịu đựng sự nhức đầu, sau đó nói với Nguyên Khiết Đan..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Story
Chương 89: Cầu Xin Tha Thứ Cũng Không Có Tác Dụng
10.0/10 từ 13 lượt.