Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 37: Không Nỡ
Người đàn ông cao khoảng 1,8m, nặng gần một trăm cân lại bị Kiều Phương Hạ tấn công một cách dễ dàng, anh ta đau đớn lùi vài bước, ngã xuống mặt đất Kiều Phương Hạ nhướng mày về phía bọn họ, trâm giọng nói: “Tôi thấy kẻ vô giáo dục nhất ở đây chính là mấy người mới phải.
Chính ba mẹ các người không dạy dỗ các người đến nơi đến chốn, khi nói chuyện không được lấy tay chỉ vào mặt người khác, vì vậy con cái các người cũng chẳng tốt đẹp hơn các người là bao”
Nói xong, cô đưa mắt liếc nhìn từng đứa trẻ một.
Ánh mắt Kiều Phương Hạ vô cùng nghiêm khắc, khiến lũ trẻ sợ hãi đến mức chạy trốn sau lưng ba mẹ.
“Sau này nếu bất cứ đứa nào còn dám chế giễu Lệ Đình Trùng nữa, mặc kệ ba mẹ mấy đứa là ai, cô đều sẽ lôi ra đánh đít hết” Kiều Phương Hạ nhìn bọn trẻ, nghiêm khắc nói.
“Ngoài ra, lập tức xin lỗi Lệ Đình Trung”
Cô không tin ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không thể trị được.
Những người này đều không quen nhà họ Lệ, tất cả bọn họ đều không biết Lệ Đình Tuấn còn có một cô em gái cứng rắn như vậy, nhưng hành động tấn công nhẹ nhàng hiểm ác vừa rồi của Kiều Phương Hạ quả thực đã khiến bọn họ sợ mất mật Hơn nữa, theo như những gì cô nói lúc nấy, quả thực là lỗi sai thuộc về phía bọn họ, bọn họ không thể trọc tức Lệ Đình Tuấn được.
Mấy kẻ nhát gan đều lập tức xin lỗi Đình Trung rồi vội vàng rời khỏi đó, không dám dính dáng đến Kiều Phương Hạ.
Người đàn ông ngã xuống đất lúc nãy cũng chật vật đứng dậy, bị mất mặt trước nhiều người như vậy, còn muốn tính sổ với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta đứng dậy, đi tới chỗ cô và Đình Trung: “Cho dù trời có sập, mày cũng phải xin lỗi tao đàng hoàng.
Đúng là loạn rồi, loạn quá rồi”
Kiều Phương Hạ nhìn ngón tay anh ta đang chỉ thẳng vào mặt cô, không nhịn được nhếch mép cười.
“Thành thật mà nói, tôi khá là giàu.” Cô mỉm cười với anh 1a.
“Mày có bao nhiêu tiền tao cũng không quan tâm”
“Vì vậy ý của tôi là, viện phí thuốc men, tôi đều không để tâm” Kiều Phương Hạ chỉ thờ ơ nói tiếp.
Cô buông bàn tay của Đình Trung ra sau đó nhìn về phía tên mập nhỏ kiêu ngạo, cười nói với thäng bé: “Nhìn cho kỹ, xem ba cháu bị đánh như thế nào, nếu như cháu không phục, hoàn toàn có thể tiếp tục bắt nạt Lệ Đình Trung.”
Đối với những loại phụ huynh và học sinh như thế này, cô lựa chọn không nhún nhường.
Nếu như bọn họ đã mang đến bóng ma tâm lý cho Đình Trung, vậy thì cô cũng sẽ sử dụng cách của riêng mình để dạy cho bọn họ một bài học.
Ba phút sau, người đàn ông năm vật trên bãi cỏ, ôm chặt cánh tay phải khóc lóc, không ngồi dậy được nữa.
Kiều Phương Hạ giẫm lên cánh tay vừa bị cô đánh gấy, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho anh.
Tôi cũng sẽ chỉ trả viện phí và chỉ phí tổn hại tinh thần.
Khỏi cần cảm ơn”
Nói xong, cô lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném cho người đàn ông: “Trong đó có chín tỷ, cứ lấy mà dùng, khỏi cần tìm tt Đám ngườ trắng bệch.
Gọi cảnh sát cũng vô ích, Cục trưởng cảnh sát là anh họ của Lệ Đình Tuấn, ai ở thành phố Hạ Du này cũng biết điều đó.
Kiều Phương Hạ phủi bụi ở tay, xoay người bế Đình Trung trưởng cũng sợ hãi đến mức mặt mũi lên, hỏi cậu bé: “Ngoài trừ mặt ra, trên người còn chỗ nào bị thương không?”
Kiều Phương Hạ thơm nhẹ vào má cậu bé, cúi người đặt cậu xuống trước cửa phòng học: “Vào lớp đi.”
Đình Trung không nỡ rời xa Kiều Phương Hạ, cứ đi một hai bước lại quay đầu nhìn, tốc độ còn chậm chạp hơn cả một con rùa.
Cậu bé ước rằng có thể ở bên Kiều Phương Hạ mọi lúc mọi nơi, những cô dì hay những chị gái khác, không một ai đối xử tốt với cậu như Kiều Phương Hạ..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận