Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 189: Xin Lỗi Nhóc Cầm
Lần trước đó Kiều Phương Hạ ngủ ở nhà họ Phó, là mười năm về trước, cũng là lần duy nhất cô ngủ lại nhà họ Phó.
Nguyên nhân, Lê Đình Tuấn đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đêm hôm đó mưa giông ập đến, Phó Viễn Hạo nửa đêm bị gọi đi vì có nhiệm vụ đột xuất, chỉ còn mình anh và Kiều Phương Hạ ở nhà.
Kiều Phương Hạ có bệnh tự kỷ, bệnh tự kỷ hoàn toàn không phải là bệnh chỉ nói là có thể lập tức chữa khỏi, triệu chứng biểu hiện của Kiều Phương Hạ là không muốn chủ động giao tiếp với người khác, sợ âm thanh lớn, đến khi cô mười mấy tuổi vẫn còn chút di chứng.
Đêm đó anh gặp ác mộng, tiếng sấm không hề đánh thức được anh, lúc tỉnh dậy toàn thân đều là mồ hôi, nhất là nơi nào đó cực kỳ ướt át, còn cơ thể Kiều Phương Hạ nhỏ nhắn mềm mại, cuộn trong lòng anh, run lên bần bật.
Bên ngoài tiếng sấm vang trời, Kiều Phương Hạ ôm chặt eo của anh, hương thơm thoang thoảng trên người chốc chốc xộc vào mũi anh.
Lệ Đình Tuấn không nhớ tình cảm của mình đối với Kiều Phương Hạ đã bắt đầu biến chất từ khi nào, sau khi chính anh nhận ra, lúc nào cũng cố gắng tránh tiếp xúc thân mật với Kiều Phương Hạ, nhưng trong loại tình huống này, Kiều Phương Hạ lại chui thẳng lên giường anh.
Lần đầu tiên Lê Đình Tuấn hôn cô, chính là buổi tối thế này vào bốn năm về trước.
Khi cô đang run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, cái miệng nhỏ mếu máo, trong lòng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn xem anh đã tỉnh.
dậy chưa, anh cúi đầu, giống như ma xui quỷ khiến hôn lên môi cô.
Anh có thể lấy cớ nói anh đang vỗ về cô, nhưng bản thân Lệ Đình Tuấn biết rất rõ, không phải là như vậy.
Kiều Phương Hạ có thể đã quên từ lâu, nhưng đối với anh lại là khắc cốt ghi tâm.
Đó là nụ hôn đầu của anh.
Chính vì anh biết rõ tính chất của nụ hôn đó, sau đó chưa được mấy ngày, vì trốn tránh tình cảm phức tạp của mình đối với cô, anh trực tiếp xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nán lại nước ngoài khoảng hơn hai năm, trong thời gian đó chỉ về nước ăn tết một lần.
Chỉ là lần về nước đó, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của Kiều Phương Hạ càng khiến anh nhìn thấy mà giật mình, còn chưa ăn tết xong đã vội vã ra nước ngoài.
Sau đó khi đào tạo chuyên sâu trở về, đúng lúc cô sắp lên cấp ba, anh đành bất chấp đưa cô vào ký túc xá của trường, không cho cô về nhà.
Anh cho rằng không gặp thì sẽ không nhớ.
Thế nhưng chỉ có mình Lê Đình Tuấn biết, để một tuần được gặp cô một lần, đã biết bao lần anh trì hoãn các buổi xã giao và ký hợp đồng hơn mấy triệu tỷ, trừ khi là lộ trình không thể nào trì hoãn được.
Lòng anh nóng như lửa đốt chờ cô trưởng thành.
Anh hít một hơi thật sâu, bỗng bật dậy trên giường.
Đình Trung đã ngủ say, đối diện căn phòng của Phó Viễn Hạo, cũng đã không còn tiếng động gì từ lâu.
Lúc Kiều Phương Hạ sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy khóa cửa vang lên.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng mở cửa vô cùng rõ ràng.
Cô lập tức tỉnh táo lại, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ
quen thuộc, bước đến bên giường.
Ngày sau đó, Lê Đình Tuấn bèn lên giường, khẽ ôm lấy cô từ đằng sau, đắp chung một cái chắn với cô.
Anh không mặc quần áo, nhiệt độ da thịt nóng bỏng, truyền đến cách một lớp vải mỏng manh trên người cô.
.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận