Tinh Thần Biến
Chương 571: Hạ hỷ
Nghe Tần Vũ thừa nhận, chung quanh ồ lên, thậm chí một số người đứng xa xa còn bàn luận với nhau. Lại có thêm một người được thiên tôn ban tặng Hồng Mông Linh Bảo.
Chu Hiển nghe thấy tiếng thì thầm bàn luận chung quanh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bởi vì phần lớn mọi người đều đứng về phía Tần Vũ, Tần Vũ dùng nghị lực và thực lực leo lên Thông Thiên Thai Giai, còn Chu Hiển hắn thì sao? Chỉ dựa vào quan hệ với Lôi Phạt thiên tôn.
- Chu Hiển đi qua rồi kìa.
Đoan Mộc Ngọc nói nhỏ với Tần Vũ.
Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn, Chu Hiển ở đằng xa đang bước lại đây. Tần Vũ thực sự muốn biết Chu Hiển dịnh làm gì.
Đi tới gần Tần Vũ, Chu Hiển lộ vẻ tươi cười, tủm tỉm bảo:
- Tần Vũ huynh, thực sự chúc mừng. Không thể ngờ được Tần Vũ huynh có thể lập nên một kỷ lục có một không hai trong thần giới, leo thẳng lên bậc cao nhất của Thông Thiên Thai Giai. Hơn nữa nhờ đó còn được Tiêu Diêu thiên tôn tiếp kiến rồi ban tặng Hồng Mông Linh Bảo.
- Chu Hiển ta bội phục Tần Vũ huynh tận đáy lòng.
Tần Vũ khẽ giật mình sau đó gật đầu cười.
"Tên Chu Hiển này sao lại đảo ngược thái độ, tới chúc mừng mình nhỉ?" Tần Vũ nghi hoặc trong lòng, hắn không thể nào tin rằng Chu Hiển thật sự chân thành bội phục mình.
Chu Hiển nói tiếp:
- Tần Vũ huynh đã được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng rồi sẽ tiếp tục ở lại hay quay về vậy?
Trong lòng Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
Mục đích của Chu Hiển hiển nhiên là điều này. Chu Hiển đã biết Phiêu Vũ thiên tôn đang ở trên một trong các hòn đảo quanh đây nên hắn hy vọng Tần Vũ bỏ đi sớm.
- A!
Tần Vũ mang dáng vẻ vừa bừng tỉnh sau đó nhìn mấy người bọn Đoan Mộc Ngọc nói:
- Đoan Mộc huynh, Khuê Nhân huynh, Thân Đồ huynh đệ, vừa rồi lúc ta gặp mặt Tiêu Diêu thiên tôn thì ông ấy có nói cho ta biết một chuyện.
- Chuyện gì thế?
Khuê Nhân Hầu, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm và những người khác đều nhìn Tần Vũ.
Chuyện thiên tôn nói ai mà không muốn nghe chứ.
- Tiêu Diêu thiên tôn nói rằng lần này không chỉ có Tiêu Diêu thiên tôn, Lôi Phạt thiên tôn ở quanh đây mà ngay cả Phiêu Vũ thiên tôn cũng đang ở trên một hòn đảo nào đó quanh Sơn Hải cung.
Mắt của cả đám người lập tức sáng lên.
- Nếu mọi người may mắn gặp được Phiêu Vũ thiên tôn thì đó là đại phúc duyên đấy.
Tần Vũ cảm thán, sau đó Tần Vũ nhìn Chu Hiển nói với vẻ tốt bụng:
- Chu Hiển huynh, huynh đừng gấp quay về mà lãng phí mất cơ hội này. Biết đâu huynh gặp được Phiêu Vũ thiên tôn thì sao.
Mắt Chu Hiển giật giật nhưng hắn vẫn tươi cười:
- Cảm ơn, cảm ơn Tần Vũ huynh đã chỉ điểm.
Chu Hiển trong lòng rất hận: "Tần Vũ, ngươi được thiên tôn chỉ điểm cũng đâu cần phải nói ra."
Những người tham gia chiêu thân đều tụ tập trên Phù Không đảo, không có ai đi dạo ở hơn ba ngàn hòn đảo kia.
Nhưng khi nhận được tin tức này có lẽ phần lớn đều đã qua các hòn đảo khác để tìm Phiêu Vũ thiên tôn. Chu Hiển ban đầu định đợi một, hai năm rồi giả vờ buồn chán đến các hòn đảo kia dạo chơi.
- À, không cần cảm ơn đâu. Việc này cũng đã để mọi người biết rồi mà.
Tần Vũ mỉm cười đáp.
- Cảm ơn Tần Vũ huynh.
Đoan Mộc Ngọc trịnh trọng nói.
Những người khác ai ai cũng đều biết sự quý giá của tin tức này, Tần Vũ có thể nói ra bí mật đó làm bọn họ đều có chút cảm kích.
- Đoan Mộc huynh. Các huynh cũng đừng quá hy vọng, Phiêu Vũ thiên tôn là nhân vật như thế nào chứ? Nếu ông ấy muốn gặp huynh thì huynh tự nhiên sẽ gặp, còn nếu ông ấy không muốn gặp thì huynh chạy khắp hơn ba ngàn hòn đảo cũng không gặp đâu.
Tần Vũ dặn dò.
Khuê Nhân Hầu lên tiếng:
- Tần Vũ, chuyện này bọn ta đương nhiên biết mà, huynh có thể nói cho bọn ta biết chuyện này ít nhất cũng để bọn ta có một tia hy vọng.
- Hô!
Vào lúc này hai bóng người trực tiếp phá không bay đi. Tần Vũ vừa nhìn liền biết ngay, hai người này khẳng định là muốn đi tìm Phiêu Vũ thiên tôn.
- Xem ra có người đợi không nổi nữa.
Đoan Mộc Ngọc cười bảo.
Có hai người đã xuất phát, lập tức nhiều người khác không nhịn nổi, từng người một bay lên rời khỏi Phù Không đảo. Chu Hiển cũng không nhịn được, hắn mỉm cười gật đầu với bọn Tần Vũ một cái rồi cũng bay đi mất.
- Tần Vũ huynh, chúng ta cũng xuất phát chứ?
Khuê Nhân Hầu nói.
- Được.
Bốn người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm cùng bay lên, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Phiêu Vũ thiên tôn ở mấy nghìn hòn đảo chung quanh Sơn Hải cung.
Thời gian trôi đi, ban đầu bốn người bọn Tần Vũ còn ở cùng một chỗ, về sau mọi người cũng phân ra, hơn ba nghìn hòn đảo, phạm vi mỗi cái cũng không nhỏ, muốn tìm qua một lượt toàn bộ các đảo cần thời gian rất dài.
Chớp mắt đã ba năm.
Trong thời gian ba năm, mười tám người tham gia chiêu thân đã tìm mấy lượt trên hơn ba ngàn hòn đảo nhưng không ai tìm thấy Phiêu Vũ thiên tôn.
Có người gặp được Phiêu Vũ thiên tôn nhưng không công khai.
Tần Vũ yên lặng đi bên cạnh một khe suối nhỏ nước chảy róc rách, mắt nhìn bãi hoa lớn mỹ lệ bên bờ khe, trong lòng vui vẻ.
"Nếu Phiêu Vũ thiên tôn không muốn gặp mình thì mình có nỗ lực đến mấy cũng như không." Tần Vũ tự than.
Nhìn thấy một bãi cỏ xanh phía trước Tần Vũ liền đi tới rồi nằm xuống. Tần Vũ không hề lo lắng, ít nhất hắn cũng đã có được một kiện Hồng Mông Linh Bảo.
"Có điều, không biết Bích Tuyền hồ lô của mình có tốt hơn cây Như Ý màu đen của Chu Hiển không nữa?" Tần Vũ không dám chắc chắn.
Tần Vũ còn nhớ rõ.
Tiêu Diêu thiên tôn đã từng nói, Phiêu Vũ thiên tôn không "nghèo" như ông ta và Lôi Phạt thiên tôn.
- Tần Vũ huynh, đúng lúc quá?
Nghe thấy thanh âm, Tần Vũ chống một tay ngồi dậy nhìn về phía đó. Người tới chính là Đoan Mộc Ngọc:
- Đoan Mộc huynh, huynh có gặp được Phiêu Vũ thiên tôn không?
Đoan Mộc Ngọc đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ:
- Ha ha, Phiêu Vũ thiên tôn này đâu phải nói gặp là gặp được đâu?
Tần Vũ nghe thấy biết ngay Đoan Mộc Ngọc cũng chưa từng gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
Mặt Đoan Mộc Ngọc vẫn tươi tỉnh:
- Có thể gặp Phiêu Vũ thiên tôn thì may quá, nhưng không gặp được là một chuyện vô cùng bình thường.
- Nào, Tần Vũ huynh, chúng ta uống vài chén nhé, thế nào?
Đoan Mộc Ngọc lật tay, trên bãi cỏ liền xuất hiện bầu rượu và hai cái chén.
Tửu hứng của Tần Vũ lập tức dâng lên.
Hai người ngồi trên bãi cỏ uống rượu nói chuyện. Đối với cao thủ của thần giới mà nói, thời gian vốn chẳng có ý nghĩa gì. Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc uống với nhau hơn sáu ngày chưa ngừng lại.
Uống hơn sáu ngày, câu chuyện giữa hai người đều có một chút say sưa.
- Đoan Mộc. Có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi huynh, có được không. Cũng không tiện lắm.
Mắt Tần Vũ có chút mông lung.
- Có gì thì cứ hỏi đi.
Đoan Mộc Ngọc lúc này cũng để lộ hào khí hiếm thấy.
Nghĩ đến chuyện này đầu óc Tần Vũ tỉnh táo hơn một chút:
- Đoan Mộc huynh, ta đã từng nghe đến mối tình tuyệt thế của huynh, không biết là…
- Rắm thối. Cái gì mà mối tình tuyệt thế?
Đoan Mộc Ngọc nhíu mày chửi thẳng.
- Tần Vũ huynh, xin lỗi, bất quá phần lớn người của thần giới đem chuyện đó thổi phồng thành cái gì mà mối tình tuyệt thế, đúng là một chuyện nực cười. Đó bất quá chỉ là một chuyện tình cảm bình thường mà thôi.
- Ta thích cô gái đó, cô ta rất bình thường, rất phổ thông, ta rất cao quý, nhưng kết cục là cô ta lại bỏ rơi ta. Chỉ đơn giản thế thôi…
Trên mặt Đoan Mộc Ngọc có một nụ cười khổ, sau đó hắn chụp lấy bầu rượu, dốc thẳng vào miệng một hơi.
Tần Vũ tuyệt không mở miệng.
Tần Vũ có thể đoán ra sự tình tuyệt đối không đơn giản như Đoan Mộc Ngọc nói.
- Có lúc ta đã từng hận cô ấy, nhưng cũng có lúc ta hận chính mình… kỳ thực, bây giờ xét lại. Ái tình? Ha ha, có ái tình ư? Bất quá chỉ là một dạng nam nữ bị hấp dẫn lẫn nhau mà thôi.
Trong ngữ khí của Đoan Mộc Ngọc có một tia cuồng ngạo.
"Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, Đoan Mộc Ngọc này không còn tin vào ái tình nữa." Tần Vũ thầm gật đầu.
Nhưng theo những gì Tần Vũ hiểu về tâm tính của Đoan Mộc Ngọc thì hắn đích thực là một nam tử hoàn mỹ, vì sao cô gái kia lại rời bỏ hắn nhỉ?
Đoan Mộc Ngọc không nói thêm gì nữa mà không ngừng uống rượu…
Một thời thần sau.
Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ chằm chằm:
- Tần Vũ, ta hỏi huynh, nếu huynh thích một cô gái, huynh vì cô ta mà làm mọi thứ nhưng cô ta vẫn cứ vô tình rời bỏ huynh. Huynh tặng cô ta vũ khí tốt, linh dược, lại giúp đỡ cô ta tu luyện, không hề quan tâm đến hành vi của cô ta. Cô ta không hề cảm động mà ngược lại còn cho đó là lẽ thường… thậm chí cuối cùng cô ta còn bỏ huynh mà đi. Đến một ngày nào đó cô ta hối hận quay lại tìm huynh thì huynh có chấp nhận cô ta không?
Tần Vũ khẽ giật mình.
- Có dạng con gái như thế sao?
Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Con người thì phải biết đủ, phải biết ơn. Đối xử với cô ta tốt như thế mà lại không hề có một chút cảm giác?
- Có.
Giọng của Đoan Mộc Ngọc nhỏ đi:
- Lúc ta và cô ấy chia tay, ta đột nhiên hiểu rõ, chắc chắn là do ta quá chiều chuộng cô ấy. Ta chỉ biết toàn tâm toàn lực để làm cô ấy thấy hạnh phúc nhưng cuối cùng lại thất bại.
- Phụ hoàng ta đã từng bảo ta là loại con gái như thế không có giá trị, nhưng tim ta lại trao cho cô ấy rồi, ta phải làm sao đây?
Trong mắt Đoan Mộc Ngọc có chút đau buồn.
– Ta cho rằng, nam nhân chỉ có một lần động chân tâm mà thôi, lần đó thất bại rồi thì tim cũng vỡ, sau này không thể có tình cảm chân thực nữa.
- Vì thế sau khi cô ta bỏ đi, cảm thấy sự khổ sở thực sự nên hối hận, quay lại tìm ta nhưng ta không tha thứ cho cô ấy… ta nói với cô ấy rằng lúc cô ấy rời bỏ ta thì tim ta đã vỡ rồi, tim vỡ rồi thì còn có ái tình không?
Đoan Mộc Ngọc nhắm mắt lại, trên bờ mi còn lấp lánh những giọt nước mắt.
- Nào, Tần Vũ, uống đi.
Đoan Mộc Ngọc lại cầm lấy một bầu rượu khác.
Tần Vũ liền nâng một chén rượu lên uống cùng Đoan Mộc Ngọc, có điều trong lòng Tần Vũ lại cảm thán thay cho Đoan Mộc Ngọc.
Khi một người có thể nói ra với người khác một bí mật trong tận đáy lòng thì quan hệ của hai người đã rất gần gũi rồi.
"May mà người mình gặp là Lập nhi, không phải là người như người yêu của Đoan Mộc Ngọc." Tần Vũ thầm cảm thán.
Nếu yêu lầm loại con gái đó đích xác là một chuyện đau khổ.
Phiêu Vũ thiên tôn? Phiêu Vũ thiên tôn rốt cuộc là ở đâu chứ? Không gian chi lực của Tần Vũ tán phát ra cẩn thận tìm kiếm. Nhưng mặc cho Tần Vũ tìm kiếm như thế nào cũng không tìm được tung tích của Phiêu Vũ thiên tôn.
Tần Vũ bay trên không, ánh mắt nhìn vẩn vơ xuống dưới.
Bay khỏi một hòn đảo, ngang qua mặt biển rồi tiến vào một hòn đảo khác tiếp tục tìm kiếm…
Những ngày như thế cứ tiếp diễn.
Lại hai năm nữa trôi qua.
Mười tám người tham gia chiêu thân không có ai bỏ cuộc. Thân là cao thủ thần giới, sự nhẫn nại của mỗi người đều vô cùng cao. Mọi người ai cũng cẩn thận tìm kiếm.
Tần Vũ hạ xuống giữa rừng cây trên đảo, đi dạo loanh quanh trong đó.
"Ô?" Tần Vũ đột nhiên giật thót.
Không gian chi lực của Tần Vũ lúc nào cũng tán phát trong phạm vi một trăm dặm, một khắc trước đó còn không có bất kỳ ai nhưng hiện tại… khoảng một trăm mét trước mặt lại xuất hiện một người.
Thuấn di!
Đột nhiên xuất hiện, người tới biết thuấn di, vậy thì ít nhất phải là thần vương! Trong lòng Tần Vũ trở nên kích động. "Biết đâu người này có khả năng là Phiêu Vũ thiên tôn!"
Tần Vũ cố nén kích động.
Hắn không đi thẳng tới gặp người này mà lại mang dáng vẻ đang tùy ý dạo chơi để tiến về vị trí đó một cách tự nhiên.
Nhưng mà …
Người đó lại đi thẳng về phía Tần Vũ, chỉ chớp mắt đã lọt vào tầm mắt của hắn.
Người tới là một thanh niên tuấn mỹ, lạnh lùng, mặc một bộ đồ đen viền vàng, mái tóc màu trắng bạc dài tận eo. Thanh niên tóc trắng bạc này còn có một cặp con ngươi màu trắng bạc.
Hơn nữa phía sau đầu hắn còn có ba cái sừng dài màu đen như ba cái mào.
Thanh niên tóc trắng bạc, con ngươi trắng bạc, có ba cái sừng màu đen này lạnh băng như hàn băng vạn năm. Vào lúc này trên mặt hắn lại tươi cười như xuân phong hóa vũ, mở miệng nói:
- Tần Vũ, xin chào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Xin, xin chào.
Tần Vũ run run chào lại.
Người trước mắt tựa hồ đến tìm mình.
- Sư tôn nói, Tần Vũ huynh sắp có đại hôn, nên lệnh cho ta tới đưa huynh ba kiện lễ vật chúc mừng.
Thanh niên tóc bạc trắng lật tay, ba kiện lễ vật xuất hiện.
Một viên châu màu đỏ, một thanh chiến đao màu đen trên mặt có quang mang màu đỏ lưu chuyển, một kiện vũ y màu tím.
Tinh Thần Biến
Đánh giá:
Truyện Tinh Thần Biến
Story
Chương 571: Hạ hỷ
10.0/10 từ 41 lượt.