Tinh Thần Biến
Chương 43: Linh Khí Thành (2)
Tần Vũ vừa bước vào đình viện, Phong Ngọc Tử cũng vừa từ trong mật thất đi ra, nhìn thấy Tần Vũ, không kìm được ngẩn người ra, sau đó cười nói: "Tiểu Vũ, quả nhiên xảo hợp, ta vừa luyện chế thành công, ngươi đã tới rồi."
Tần Vũ vừa nghe xong, tức thì trong lòng chấn động.
Linh khí, là thứ vũ khí chỉ có chúng thượng tiên mới có thể sở hữu, chính là lúc Tần Vũ đang kích động, Tần Phong và Tần Chính từ phòng bên cạnh lập tức bước ra, mắt nhìn Phong Ngọc Tử, sắc mặt hai người cũng lập tức trở nên hưng phấn, nói: "Phong bá bá, vũ khí của Tiểu Vũ đã luyện chế thành công rồi sao?"
"Thành công rồi, thành công rồi, Tiểu Vũ, đây là quyền sáo để bảo hộ các đốt ngón tay của ngươi cũng như thanh đoản kiếm phỏng theo hình dáng Ngư Trường kiếm." Phong Ngọc Tử duỗi tay một cái, tức thì một đôi quyền sáo cùng một thanh đoản kiếm phi thẳng về phía Tần Vũ.
Quyền sáo, có sắc ám hồng, thậm chí bề ngoài còn có đốm hoả diễm nhàn nhạt, đoản kiếm thực sự là ám hắc, hoả diễm hoàn toàn ngưng tụ ở bên trong, giống như một dạng kiếm khí biểu hiện trên bề mặt phi kiếm.
"Đa tạ Phong bá bá." Tần Vũ cố nén sự kích động trong lòng, tiếp nhận lấy quyền sáo và đoản kiếm.
Phong Ngọc Tử thở dài một tiếng nói: "Tiểu Vũ a, đối với hạn chế của tu vi bản thân Phong bá bá, đẳng cấp của tam muội chân hoả không đủ, bởi vậy nên đối với một vật liệu trân quý như Thạch Trung Diễm Sí Thiết, ta bất quá cũng chỉ luyện chế được thành trung phẩm linh khí, nếu như để cho Đổng hư kỳ cao thủ luyện chế, luyện chế thành thượng phẩm linh khí là chắc chắn. Còn nữa, linh khí so với vũ khí phàm nhân có sự bất đồng, ngươi chỉ cần trích huyết lên là có thể khiến linh khí thu nhập vào cơ thể, hoàn toàn có thể tuỳ tâm ý mà xuất hiện trên tay."
Thạch Trung Diễm Sí Thiết, đích xác là tinh thạch luyện khí trân quý, bản thân Phong Ngọc Tử bất quá chỉ là Kim đan trung kỳ, tam muội chân hoả cũng ở đẳng cấp yếu nhất, tự nhiên không thể hoàn toàn phát huy được công hiệu của Thạch Trung Diễm Sí Thiết, chỉ có thể luyện chế thành trung phẩm linh khí.
"Vậy là đủ rồi, trung phẩm linh khí đối với con là quá tốt rồi." Tần Vũ mặc dù không hiểu trung phẩm linh khí tại tu chân giới là đại biểu cho cái gì. Nhưng trong quá khứ phi kiếm của Phong Ngọc Tử bất quá cũng chỉ là hạ phẩm linh khí mà thôi. Điều làm Tần Vũ kích động nhất chính là sau khi trích huyết nhận chủ, có thể tuỳ tâm ý thu nhập vào trong cơ thể.
"Tiểu Vũ, sao đệ không luyện chế một kiện chiến giáp." Tần Chính hơi nhíu mày, nói.
Tần Phong cũng nói: "Thạch Trung Diễm Sí Thiết có khối lượng rất lớn, cho dù có luyện chế một kiện chiến giáp, tính ra chỉ cần một phần ba khối lượng là đủ. Nếu có chiến giáp, đại bộ phận các điểm yếu hại trên thân có thể được bảo hộ. Tại sao đệ lại luyện chế một thanh đoản kiếm, lại thêm một đôi quyền sáo gần như chỉ bảo hộ ngón tay, chứ không phải loại quyền sáo có thể che phủ hoàn toàn (cả nắm tay). Thêm vào hai dạng vũ khí này có đáng là bao so với khối Thạch Trung Diễm Sí Thiết kia."
Hai huynh đệ Tần Phong Tần Chính, trong lòng họ quan trọng nhất chính là tam đệ này, mẫu thân mất sớm, hơn nữa Tần Vũ lại vô phương tu luyện nội công, hai người tự nhiên rất quan tâm đến Tần Vũ. "Tiểu Vũ chỉ cần dùng một phần nhỏ Thạch Trung Diễm Sí Thiết thôi, còn lại đa phần để lưu lại cho phụ vương hắn." Phong Ngọc Tử ở bên cạnh nói.
Tần Phong và Tần Chính thân hình run lên, tức thì không nói nên lời, chỉ biết trân trân nhìn Tần Vũ, trong khoé mắt dường như có chút hoe đỏ.
Tần Vũ cười nói: "Đại ca, nhị ca, có vấn đề gì đâu. Mọi người cũng biết đấy, tu luyện ngoại công, nếu có chiến giáp bảo hộ, tốc độ tiến bộ trong tu luyện của đệ tự nhiên bị chậm lại. Thật không tốt chút nào. Hơn nữa có đôi quyền sáo và đoản kiếm này đã là đủ rồi." Rõ ràng là gạt mình gạt người.
Tần Phong và Tần Chính đều là nhân vật anh kiệt, tự nhiên không thể bị những lời nói đơn giản của Tần Vũ lừa gạt. Đó là linh khí chiến giáp, nếu không cần chiến giáp bảo hộ, có thể trực tiếp thu nhập chiến giáp vào trong nội thể. Như quả gặp phải nguy hiểm vô phương tránh khỏi, sẽ lại dùng chiến giáp hộ thân. Tần Phong và Tần Chính cũng có thể hoàn toàn thấu hiểu tâm can của Tần Vũ.
"Tiểu Vũ, đệ là người phát hiện ra nó, nên nó thuộc về đệ. Đệ cần luyện chế bao nhiêu linh khí, bất cứ ai cũng không có ý kiến. Thậm chí là phụ vương cũng tôn trọng quyết định của đệ." Tần Chính nhìn thẳng vào Tần Vũ nói.
Tần Vũ lắc đầu cười, cũng không nói nữa.
"Linh khí quả nhiên là phi thường." Tần Vũ bắt chéo tay, mở đầu bằng tiếng cười ha hả, trong phút chốc hắn cũng đã trích huyết phân biệt lên trên quyền sáo và đoản kiếm, chỉ gần một sát na, trong lòng Tần Vũ chấn động một cái, quyền sáo và đoản kiếm đã hoàn toàn biến mất ở trên tay hắn. Tần Phong và Tần Chính trong khi chú ý cũng truyền lực đến linh khí.
"Quả nhiên lợi hại, như quả trong khi chiến đấu, lúc đầu trên tay không có vũ khí, sau lại xuất hiện vũ khí trong tay, có thể xuất kỳ bất ý sát tử đối thủ." Ánh mắt Tần Phong sáng lên, có thể phán đoán lợi thế xuất chiêu của linh khí.
Trong tâm Tần Vũ có cảm giác rõ ràng về quyền sáo và đoản kiếm trong không gian vô biên tại đan điền.
Đan điền cho dù chỉ là một bộ vị nhỏ trên cơ thể, lại như một thể giới sỏi đá, đó là một dạng đạo lý, giống như nhật nguyệt trong hồ, quyền sáo và đoản kiếm chỉ như một điểm, lọt vào một góc trong đan điền. Tần Vũ song quyền đột nhiên nắm chặt, trên song quyền bỗng nhiên xuất hiện quyền sáo, quyền sáo màu ám hồng, bảo hộ các đốt ngón tay.
Bộ vị công kích tốt nhất của tay là các đốt ngón tay, có quyền sáo cấp trung phẩm linh khí bảo hộ, quyền của Tần Vũ có thể ngạnh tiếp với một đạo thần binh, mà không lo tay bị thương tổn. Cảm giác thoải mái nhất của Tần Vũ chính là quyền sáo này phảng phất như một dạng da tay, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến sự linh hoạt biến hoá của các đốt ngón tay.
"Hô!"
Một đạo hắc quang loé lên, trên tay Tần Vũ vốn là không có gì, chỉ một sát na, một thanh hắc sắc đoản kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, sau đó lại biến mất.
"Là do Thạch Trung Diễm Sí Thiết luyện thành, vậy thủ sáo này sẽ gọi là Diễm Sí quyền sáo, đoản kiếm sẽ gọi là Diễm Sí kiếm." Tần Vũ khẽ cười nói, lúc đó trong lòng Tần Vũ tràn đầy hưng phấn, với một người luyện võ, có được một vũ khí như vậy là điều vui mừng nhất, đây đương nhiên là một đại hỷ sự.
Phong Ngọc Tử cười nói: "Tiểu Vũ, thanh đoản kiếm này đã bị ta nhập cấm chế vào, do đó ánh sáng hoàn toàn bị thu vào, trở thành ám hắc sắc. Tốt rồi, ta quay về mật thất tiếp tục chế luyện đây."
Phong Ngọc Tử nói xong quay về mật thất, chủ yếu là để luyện chế phi kiếm của bản thân. Có được Thạch Trung Diễm Sí Thiết, phi kiếm nguyên bản cấp hạ phẩm linh khí tự nhiên có thể bỏ đi.
"Tiểu Vũ." Tần Phong và Tần Chính cùng nhìn về phía Tần Vũ.
"Đại ca, nhị ca…" Tần Vũ đối diện với cái nhìn của hai người, trong lòng không khỏi cười khổ, liền nói: "Tiểu Hắc, chúng ta về thôi." Từ trên không trung Hắc ưng lập tức hạ xuống, Tần Vũ chân dậm mạnh, nhảy lên lưng Hắc ưng, tựa như kẻ chạy trốn ly khai khỏi vương phủ. Tần Phong và Tần Chính nhìn nhau, thực sự cảm thấy bất lực.
"Chúng ta đối với Tiểu Vũ quá ít quan tâm." Tần Phong thở dài một tiếng, Tần Chính cũng không nói gì, bọn họ là người làm đại ca nhị ca, cũng giống như Tần Đức là người làm phụ vương, đã quá bận rộn vì công việc của mình, không có bao nhiêu thời gian quan tâm đến tam đệ của họ.
Nếu không phải vì Tần Vũ tìm được Thạch Trung Diễm Sí Thiết là chuyện đại sự, thì kể ra Tần Phong và Tần Chính cũng đã bù đầu vào công chuyện của bản thân rồi.
oOo
Ba ngày sau.
Phong Ngọc Tử xuất quan sắc mặt vui mừng mãn nguyện, ông ta cuối cùng cũng luyện chế thành phi kiếm của mình, phi kiếm này có thể là trung phẩm linh khí, mặc dù trung phẩm và hạ phẩm gần nhau chỉ cách có một bậc, nhưng uy lực lại có sự cách biệt gấp bội, có được trung phẩm linh khí, Phong Ngọc Tử cũng có dũng khí cùng Kim đan hậu kỳ cao thủ tranh tài cao thấp, đương nhiên điều kiện trước tiên là Kim đan hậu kỳ cao thủ dùng hạ phẩm linh khí.
"Phong huynh, chúc mừng, chúc mừng." Tần Đức chắp tay hướng về phía Phong Ngọc Tử nói, Tần Đức vừa mới về vương phủ từ chiều tối hôm trước. Một thanh ám hồng sắc phi kiếm bay lòng vòng trên đỉnh đầu Phong Ngọc Tử, sau đó trực tiếp dung nhập vào cơ thể.
"Ha ha, Vương gia, cần phải cảm tạ Tiểu Vũ. Có được Thạch Trung Diễm Sí Thiết, ta đã luyện được bảo bối a." Sắc mặt Phong Ngọc Tử hiển thị sự cao hứng tột độ. Tần Đức cũng gật đầu.
Phong Ngọc Tử nói tiếp: "Vương gia, không phải ông luôn phiền não vì hai đại thượng tiên trong trận doanh của Hạng gia sao? Hai lão già này, một là Kim đan trung kỳ, một Kim đan hậu kỳ, có Thạch Trung Diễm Sí Thiết, ta cũng đủ để đối phó với tên nô tài Ngũ Đức, còn với Kim đan trung kỳ Ngũ Hành, nếu cho các cao thủ cấp tiên thiên dùng trung phẩm linh khí bao vây công kích, cũng có thể có hiệu quả." Phong Ngọc Tử cười nói.
Vô luận là Kim đan kỳ cao thủ hay là Nguyên anh kỳ cao thủ, một khi nhục thể bị huỷ diệt, linh hồn cũng theo nhục thể mà hồn phi phách tán. Chỉ khi đạt đến Đổng hư kỳ, linh hồn mới có thể náu tại Nguyên anh, có thể sống lâu vô hạn.
Tuy nhiên, thậm chí cả khi là Đổng hư kỳ, Không minh kỳ hay Độ kiếp kỳ cao thủ, một khi không có nhục thể, thì chỉ có thể tu thành Tán tiên. Do đó nhục thể đối với tu chân giả vô cùng quan trọng.
Theo như lời Phong Ngọc Tử, phái xuất vài tiên thiên cao thủ sử dụng trung phẩm linh khí đánh lén tên Kim đan trung kỳ Ngũ Hành, một khi nhục thể của y bị huỷ diệt, là đại sự đã thành công. Tu chân giả hộ thể bằng chân nguyên lực, binh khí bình thường không thể phá vỡ được, thực tế là linh khí mới có khả năng. Tần Vũ có được Thạch Trung Diễm Sí Thiết, tầm quan trọng của nó có thể so với hai mươi vạn đại quân.
"Tiểu Vũ lần này đích thực là lập được đại công, trong lòng ta luôn phiền não vì hai đại thượng tiên của đối phương, hiện giờ ta nắm chắc có thể giải quyết chúng." Tần Đức khen ngợi, sau đó ông ta lại phản ứng, nói: "Tiểu Vũ đâu? Tiểu Vũ sao không thấy trở về?"
Tần Đức vừa hồi vương phủ, liền cho người triệu Tần Vũ trở về.
"Tiểu Vũ cùng Hắc ưng có về Vân Vụ sơn trang một lần, sau đó không biết nó đi đâu, Hắc ưng này bay rất cao, hơn nữa lại rất nhanh, căn bản vô phương tìm ra tung tích của Tiểu Vũ." Liên Ngôn ở bên cạnh liền đáp.
Tần Đức khẽ gật đầu: "Lần này chắc chắn phải thưởng cho Tiểu Vũ thật hậu." Tần Đức đột nhiên nhìn về phía Phong Ngọc Tử nói, "Phong huynh, Thạch Trung Diễm Sí Thiết còn lại bao nhiêu? Cũng được một nửa chứ hả?"
"Ta và Tần Vũ bất quá chỉ dùng hết một phần năm mà thôi." Phong Ngọc Tử đơn thủ phất lên một cái, một luồng chân nguyên lực lập tức phóng thẳng về hướng mật thất, sau đó từ cửa mật thất có tiếng vọng lại, Thạch Trung Diễm Sí Thiết liền nhẹ nhàng bay đến, từ đó có thể thấy được thần thông của tu chân giả. Mắt thấy Thạch Trung Diễm Sí Thiết bay đến, độ cao giảm thiểu đi một ít, ngoài ra căn bản không có thay đổi gì.
"Tiểu Vũ luyện chế cái gì vậy? Sao dùng ít nguyên liệu vậy?" Tần Đức nghi hoặc hỏi.
Theo như suy nghĩ của Tần Đức, nếu bản thân là Tiểu Vũ tìm được Thạch Trung Diễm Sí Thiết, tính ra cũng phải dùng đến một nửa, có thể để lại cho ông ta một nửa cũng là tốt lắm rồi, tuy nhiên Tần Vũ lại sử dụng rất ít, thực tế khiến cho Tần Đức cảm thấy không thể tin nổi.
"Tiểu Vũ gần như chỉ luyện chế một thanh đoản kiếm, cùng một đôi quyền sáo để bảo hộ các đốt ngón tay, ngay cả hộ thân chiến giáp cũng không muốn luyện chế." Tần Phong thở dài nói.
"Nó muốn lưu lại phần lớn Thạch Trung Diễm Sí Thiết cho phụ vương."
Tần Chính cũng thở dài một tiếng nói: "Cũng chẳng ngờ Tiểu Vũ lại nói, quan trọng là khi bản thân tu luyện, nếu có hộ thân chiến giáp bảo hộ, sẽ khó có thể có sự đột phá."
Tại đương trường không ai không phải là tinh anh, tự nhiên minh bạch hộ thân chiến giáp cấp trung phẩm linh khí có thể dung nhập vào cơ thể. Hơn nữa…tu luyện ngoại công, từ trước đến nay, có tối cường giả ngoại công nào, lực phòng ngự của thân thể sánh kịp với trung phẩm linh khí hộ thể chiến giáp không?
Ngoại công luyện đến tối cường, phòng ngự của thân thể cũng không thể so sánh với trung phẩm linh khí hộ thể chiến giáp, vậy sao Tần Vũ lại không cần hộ thể chiến giáp? Đáp án căn bản không cần phải nói. Tất cả chỉ là vì Tần Đức phụ vương của hắn.
Tần Đức trong lòng không ngăn nổi cơn ba đào trỗi dậy, Thạch Trung Diễm Sí Thiết là bảo vật, nhưng nam tử của ông ta lại không quá xem trọng, chỉ dùng một ít, còn lại đại bộ phần hoàn toàn để lại cho ông ta.
"Tiểu Vũ." Tần Đức nhất thời không nói nên lời, ông ta cũng nhớ lại, lúc trước trong mật thất sau khi nói ra bí mật cho Tần Vũ, Tần Vũ đã từng khẩn thiết yêu cầu ông ta cho gia nhập quân đội, muốn được chiến đấu. Tuy nhiên đã bị Tần Đức cự tuyệt, Tần Đức nhớ rõ cảnh nam tử của mình ly khai lúc đó bóng dáng thật là tịch mịch. Từ bé đến lớn, đứa con này chưa bao giờ ngưng khổ luyện, thực tế mục đích chính của việc khổ luyện là muốn được sánh cùng với đại ca và nhị ca nó.
"Đáng hận là lão thiên bất công, Vũ nhi nhiều lần khổ luyện, ngoại công tối đa đạt cực trí, cũng vô phương đạt thành tiên thiên cao thủ a. Theo như dự kiến của Vân Hưng, hiện tại tu vi ngoại công của Tần Vũ tính ra cũng chỉ mới đạt đến đâu đó ở hậu thiên trung kỳ thôi." Tần Đức trong lòng thầm than thở.
Nội công cao thủ, người ngoài có thể căn cứ vào nội lực để phán đoán tu vi. Nhưng với ngoại công cao thủ, thậm chí là tu chân giả, cũng vô phương phán đoán sức mạnh cơ bắp của đối phương mạnh yếu ra sao, phán đoán quả thật là rất khó khăn, chỉ có thể dùng sức nâng của đơn thủ để đoán định mà thôi.
Trong tâm Tần Đức, trong ba người con, Tần Vũ khổ tu ngoại công, cuối cùng cũng không còn là một đứa trẻ.
"Khi nào tìm thấy Tần Vũ, dẫn nó đến gặp ta. Còn với việc dùng Thạch Trung Diễm Sí Thiết để luyện chế cái gì, buổi tối mọi người sẽ cùng thương nghị lại." Tần Đức nói xong, trực tiếp chuyển thân ly khai, trong thời khắc đó tâm tình của Tần Đức cũng có chút không yên…
Tinh Thần Biến
Đánh giá:
Truyện Tinh Thần Biến
Story
Chương 43: Linh Khí Thành (2)
10.0/10 từ 41 lượt.