Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Chương 53: 53: Lò Sưởi
Mấy tuần sau, Hứa Ý Nùng trúng tuyển nguyện vọng 1 được nhận vào đại học Tân Khai, chuyện thi đại học quanh đi quẩn lại chưa kịp lắng xuống, lão Hứa lại tự tiện chủ trương đăng ký cho cô một trường dạy lái xe, kêu cô thừa dịp nghỉ hè này thi lấy bằng lái xe, còn nói chờ vào đại học cho dù có ngày nghỉ cũng không có nhiều thời gian rảnh như bây giờ.
Hứa Ý Nùng vô cùng bài xích chuyện này, cô oán giận với Vương Kiêu Kỳ.
Thấy anh không có phản ứng quá lớn thì không nói nữa, ai ngờ ngày đến trường dạy lái xe báo danh lại gặp anh ở cửa.
“Sao anh lại tới đây?” Ngày đó cô đội mũ che nắng, đối với sự xuất hiện của anh đều là vẻ không tin nổi.
"Anh cũng học lái xe ở đây." Anh giơ tay cố ý xoay vành mũ của cô ra phía sau, để cho đôi mắt cô lộ ra rõ ràng trước mặt mình.
Anh cúi đầu, giữa đầu mày là sự ngang bướng bá đạo, “Lại thành bạn học rồi, Từ Nhất Long.”
Hô hấp Hứa Ý Nùng cứng lại, đáy mắt lấp lánh rạng rỡ, đột nhiên nhảy lên bám vào người anh, được Vương Kiêu Kỳ vững vàng tiếp được.
Tháng bảy trời rất nóng, cô lại cọ vào cổ anh không hề kiêng kỵ làm nũng, mái tóc dài đều phủ lên người anh.
Cô nũng nịu, giọng nói si mê quấn quýt, “Sao anh không nói cho em biết?”
Anh ôm cô, nuông chiều cô một cách vô thiên vô pháp, “Bây giờ
không phải đã biết rồi sao?”
Hứa Ý Nùng gặm gặm cổ anh rồi lại gặm gặm cằm anh, trong mắt trong lòng tràn đầy vẻ vui mừng không giấu được, Vương Kiêu Kỳ rút một tay ra xoa đầu cô, chờ cô dính đủ mới thả cô xuống.
Anh nói: "Anh không yên tâm để em một mình.”
Trong lòng cô ấm áp, bảo anh cúi đầu.
Vương Kiêu Kỳ liền cúi đầu, cô nâng mặt anh hôn trái hôn phải, phát ra tiếng hôn chụt chụt.
Cô nói: "Đây là phần thưởng dành cho anh.”
Vương Kiêu Kỳ cười cười đưa một tay bế cô lên, cô đột nhiên bay lên không rồi vô thức ôm lây cổ anh, anh dùng tay còn lại ấn đâu cô xuống, cánh môi hai người tiếp xúc chặt chẽ.
Anh nói, “ở đây cũng muốn thưởng.” Sau đó ngậm lấy môi cô,
đầu lưỡi thẳng tiến vào trong.
Hứa Ý Nùng bị anh hôn đến tê dại cả người, nhưng vẫn vô thức đáp lại, trong lồng ngực như đang bắn pháo hoa.
Giống như chỉ cân có anh ở đây, cô không cân phải lo lắng gì cả.
Sau đó hai người bắt đầu học lái xe, bởi vì có anh ở đây, Hứa Ý Nùng không khỏi lười biếng.
Ví dụ như lúc huấn luyện viên giảng bài thì tựa vào lưng anh ngủ gà ngủ gật, hoặc là lúc học viên khác luyện xe cũng không nhìn kỹ, mà là đùa giỡn khôn vặt trốn ở nơi có bóng râm, dân dà huấn luyện viên phát hiện ra cô, thế là cô trở thành đối tượng chú ý trọng điểm, điểm danh phạt cô đứng xem người khác luyện tập, để cho cô học thật tốt.
Sau khi cô bị gọi qua, Vương Kiêu Kỳ không ngồi ở chỗ râm mát nữa, chai nước khoáng trong tay anh bị bóp dẹp, cau mày nhìn thẳng vào chỗ cô.
Mặt trời nóng rực chiếu xuống đầu, hai tay Hứa Ý Nùng che trên đỉnh đầu, hai chân thỉnh thoảng giậm chân tránh muỗi quấy rầy không ngừng, huấn luyện viên không kêu dừng thì cô chỉ có thể đứng đó phơi nắng.
Đứng hồi lâu, chờ huấn luyện viên đi uống nước hút thuốc, Vương Kiêu Kỳ cầm chai nước chưa mở bước nhanh về phía sân, kêu cô ngồi xổm dưới bóng mình một lát.
Cô như được cứu mạng ngồi xổm xuống, anh dùng thân thể vững vàng che cô lại rồi mở nắp chai đưa nước cho cô.
Hứa Ý Nùng cầm cả tay anh uống ùng ục hết nửa chai, uống xong giương mắt ngửa đầu nhìn anh, dáng vẻ đáng thương.
Vương Kiêu Kỳ đau lòng thì đau lòng, vẫn búng trán cô, “Sau này còn lười biếng nữa không?”
Đầu cô lắc như trống bỏi, anh lấy chai nước lại, lau mồ hôi cho cô rồi tiếp tục canh gác.
Sau mấy vòng học, Hứa Ý Nùng phơi nắng không đen nhưng Vương Kiêu Kỳ lại bị cháy nắng, hơn nữa cổ còn đỏ bừng rồi nổi lên một lớp da, lần nào Hứa Ý Nùng cũng tự trách vô cùng, ở nhà anh vừa lau vừa đắp cho anh, mãi mà không thấy chuyển biến tốt, cô dứt khoát nói.
“Xâu xí mới tốt, đỡ cho anh khoe khoang trong trường đại học.”
Vương Kiêu Kỳ đưa tay túm lây cô, cô ngôi không vững ngã trên đùi anh, anh gãi ngứa cô, “Anh bị cháy nắng là vì ai? Em có lương tâm không hả? Có không?”
Cô trốn tránh anh lại tiếp tục, cuối cùng hai người mất thăng bằng đồng loạt ngã xuống sô pha, không khí cũng theo đó yên tĩnh lại.
Hứa Ý Nùng cảm giác hơi nóng tỏa ra từ mọi hướng trong không khí, chúng dày đặc lướt qua bên tai cô, như thể đang thì thầm với cô, đồng thời cũng quấn quanh hô hấp của cô, cả hai dung hợp chặt chẽ.
Kinh mạch trên cổ Vương Kiêu Kỳ nhô lên, cổ họng siết chặt, máu huyết Hứa Ý Nùng cũng chảy siết, ánh mắt hai người giao nhau, dường như có từ trường gì đó hấp dẫn bọn họ càng đến gần, hô hấp dần dần nặng nề, cho đến khi cánh môi hai người dính chặt.
Một nụ hôn (một nụ hôn mà thôi!!) dường như đốt cháy bầu không khí yên tĩnh đến gân như tù đọng, rõ ràng vô hình không nhìn thấy lại có thể làm cho người ta cảm nhận được chúng nó giống như pháo hoa bắn ra bốn phía, là sự rung động đầu đời của thiếu nam thiếu nữ.
Nhưng Vương Kiêu Kỳ vẫn nhấc người rời đi, mà cô giống như một con cá sắp mất nước, không hê có sức xoay người, chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm.
Vương Kiêu Kỳ thở hắt ra một hơi rồi dùng chóp mũi của mình cọ cọ chóp mũi cô, nói, “Anh đưa em vê nhà.”
Hứa Ý Nùng bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng vùi vào lòng anh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Nhưng về sau luôn có thứ gì đó không còn giống lúc trước, bà nội về quê mẫi vẫn chưa trở về, nhà anh trở thành căn cứ bí mật để bọn họ phúng tóng, chỉ là mỗi lân sát tới rìa ranh giới anh đều phanh xe kịp thời, không đi quá giới hạn, định lực vượt xa Hứa Ý Nùng.
Cô rốt cục cũng biết vì sao anh có thể ba năm ngồi vững vị trí thứ nhất toàn trường.
Hứa Ý Nùng cùng một cô gái khác xếp chung một phòng, cô gái đó nói hơi nhiều, lấy ra một đống đồ ăn vặt hỏi cô có muốn ăn không, Hứa Ý Nùng khéo léo từ chối, sau đó cô ấy ăn một mình rồi hâm mộ nói, "Bạn trai cô đối xử với cô thật tốt, hai người là bạn học sao?”
Hứa Ý Nùng hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy.”
"Hai người rất xứng đôi.” Cảm thán xong lại tò mò hỏi, "Vậy hai người thi đậu một trường đại học luôn sao?”
Tay Hứa Ý Nùng đang vuốt ve đồ đạc trong ba lô thoáng dừng lại, nói với cô ấy, "Không.”
Cô gái "Hả?” một tiếng, "Yêu xa sẽ rất vất vả.”
Hứa Ý Nùng chỉ cười trừ, tiếp tục sửa sang lại đồ đạc của mình.
Buổi tối tập thể dùng cơm xong thì ra sân huấn luyện, trường dạy lái xe của bọn họ xếp tương đối gần phía sau, rất nhiều người ở trong đại sảnh chờ không nổi, không quản hình tượng gì nằm ngang trên ghế ngủ thiếp đi.
Ban đầu Hứa Ý Nùng còn cảm thấy như vậy rất không có hình tượng, nhưng dần dần chính mình cũng chống đỡ không nổi, cơn buồn ngủ đánh úp cô, không lâu sau mí mắt Hứa Ý Nùng cũng bắt đầu đánh nhau.
Vương Kiêu Kỳ thấy thế kéo cô qua, cô gối lên hai chân anh cuộn tròn người lại, điều hòa trong đại sảnh vừa đủ, Vương Kiêu Kỳ lấy áo khoác của mình bọc kín người cô, chờ huấn luyện viên gọi tên cô mới vỗ nhẹ mặt cô đánh thức cô dậy.
Hứa Ý Nùng dụi đôi mắt nhập nhèm, còn chưa rời khỏi trạng thái mơ ngủ, Vương Kiêu Kỳ phủ áo khoác rộng thùng thình của mình lên người cô rồi kéo cô lên.
Chỉ có một chốc mà cô lại dựa sát vào người anh ngủ gật, Vương Kiêu Kỳ dở khóc dở cười, hai tay giống như cán bột xoa bóp mặt cô.
"Được rồi, tỉnh dậy đi, luyện xong là có thể về phỏng ngủ.”
Hứa Ý Nùng ôm cổ anh không buông, anh lại vỗ vỗ cô, "Ngoan, nhanh chân nào, người ta đang chờ em đó, nghe lời."
Lúc này cô mới lưu luyến không rời rời khỏi anh đi về phía huấn luyện viên.
Vương Kiêu Kỳ lo lắng đi theo tới cửa nhìn, vân nhìn cô từ xa, cũng may cô lên xe thì lập tức tỉnh táo, quay xe lùi xe đỗ xe đúng vị trí, năm hạng mục khác cũng hoàn thành cùng một lúc.
Lúc trở về cô vui tươi hớn hở, đắc ý truyền thụ bí quyết nhỏ của mình cho Vương Kiêu Kỳ, vừa nói vừa ngáp.
Phía trước Vương Kiêu Kỳ còn có mây người, anh bảo cô về ngủ trước, không cân chờ anh, lúc đầu cô không muốn, sau đó vẫn bị anh dỗ về.
Ban cùng phòng cũng đang chờ luyện tập, Hứa Ý Nùng một mình trở về khách sạn trước, tắm rửa xong ngã đầu xuống gối liền thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe được tiếng quẹt thẻ, tưởng là bạn cùng phòng luyện tập xong trở về, muốn hỏi thăm cô ấy nhưng bởi vì quá buôn ngủ không có sức mở miệng, nghe thấy người đi vào phòng tắm, cô trở mình lại ngủ tiếp.
Trong mông lung đột nhiên cảm giác giường mình trầm xuống, có một thân thế ở trong bóng tối dán về phía mình, cô sợ tới mức tỉnh ngay lập tức, vừa muốn lên tiếng lại bị một đôi tay ôm eo kéo vào trong ngực, là giọng nói cùng hơi thở quen thuộc.
Cô chưa hoàn hồn, xô đẩy anh, ‘‘Anh làm em sợ muốn chết...”
Anh bắt lấy hai tay cô, kéo cô vào lòng rồi bất chấp hôn xuống.
Môi lưỡi đan xen, cô dán sát vào người anh, hô hấp bắt đầu lộn xộn, xương sống cũng theo đó mềm nhũn, máu huyết rối loạn, hơi thở đọng lại nơi cánh mũi đang triền miên giao nhau.
Đợi anh rời đi, giọng cô đã khàn đặc, "Sao anh lại vào đây?”
Nụ hôn của anh vẫn rơi xuống cằm cô, lời nói của cô cũng 1ân nữa bị anh nuốt vào trong bụng, khí âm hỗn loạn, qua một hồi lâu anh mới hàm hồ đáp lại, "Anh thuê lại một gian phòng đơn cho bạn cùng phòng của em.”
Hứa Ý Nùng không thể nói thành lời nữa, từ đầu đến chân giống như tên đã lên cung, cho đến khi nghe thấy anh gấp gáp kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, một tầng, hai tầng, ba tầng, cuối cùng tìm được đồ vật cần nhất vào lúc này ở tầng dưới chót.
Bên tai có tiếng sột soạt, mang theo một chút không kiên nhẫn.
Bởi vì xung quanh quá mức an tĩnh nên tất cả cảm quan vào lúc này đều bị phóng đại vô hạn, kết hợp với tiếng gió vù vù của điều hỏa nghe rất rõ ràng, sau đó anh một lần nữa nằm xuống, Hứa Ý Nùng lại lần nữa rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
Hai giờ sau, Hứa Ý Nùng vùi mình vào chăn, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Vương Kiêu Kỳ đi vào một lúc lâu vẫn chưa thấy ra.
Hứa Ý Nùng ngơ ngác nhìn trần nhà, một cảm giác thất bại khó có thể nói thành lời tràn vào trong lòng, tiếng nước trong phòng tắm rõ ràng rất bình thường, nhưng vào giờ phút này lộ ra sự dư thừa không cần thiết.
Cô bắt đầu trằn trọc, theo thời gian anh ở bên trong càng dài càng trở nên phiền não.
Là vấn đề của cô.
Cô thầm nghĩ, thật sự có một mùi vị cam chịu thất bại.
Chờ anh quay lại, cô lăn vào lòng anh, cả người giống như chạm vào khối băng, chợt co rúm lại, phát hiện làn da của anh đều lạnh như băng.
"Anh tắm nước lạnh sao?” Cô ôm anh hỏi.
Vương Kiêu Kỳ ôm lấy vai cô để cô vùi vào lông ngực mình, “Ừm.”
Cô đau lòng xoa cằm anh, giọng nói khẽ khàng, "Có muốn, thử
lại không?”
Anh bế cô lên một chút, cúi đầu hôn cô, tay kia ôm đầu cô,
"Ngủ đi, ngày mai còn phải thi nữa.”
Anh dường như rất buồn ngủ, gối lên vai cô chốc lát thì yên tĩnh lại, chỉ có Hứa Ý Nùng dù mệt mỏi cũng không tài nào ngủ được, cô muốn xoay người rồi lại sợ đánh thức anh, chỉ có thể dùng chân đá văng chiếc chăn vướng bận, để đôi chân lộ ra ngoài không khí.
Đột nhiên bàn tay đang nhẹ nhàng ôm eo cô bỗng siết chặt, anh lại kéo chăn đắp cho cô.
Anh đứng dậy lấy điều khiển từ xa hạ nhiệt độ xuống một chút, cũng cười cô, “Sao em nóng hâm hập như cái lò sưởi nhỏ vậy?”
Còn không phải có anh ở đây sao, Hứa Ý Nùng nói thầm trong lòng.
Sau khi nằm lại, anh ném điều khiển từ xa xuống, “Lần sau còn kêu đau, anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Hứa Ý Nùng nhất thời không nghe rõ, còn ngốc nghếch hỏi lại, "Gì cơ?”
Anh kéo cô qua, thì thầm bên tai cô, "Anh nói, lân sau sẽ trực tiếp...” Hơi thở nóng rực thiêu đốt vành tai cô, "Muốn em.”
Tay cô có thể cảm nhận được đường nét bả vai và cơ bắp săn chắc của anh, nghe anh nói thế mặt cô lập tức đỏ lên, vừa định nói chuyện thì tay anh đã vỗ nhẹ đầu cô, “Mau ngủ đi.” Nói xong ánh mắt anh lướt qua, không chớp mắt.
Cô nhanh chóng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ qua đêm bên ngoài, cũng là lần đầu tiên chung chăn chung gối.
Hứa Ý Nùng thật ra là một người không có thói quen ngủ chung giường với người khác, nhưng có anh ở đây lại càng an tâm.
Cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết, lại nửa đêm bị muỗi đánh thức, trong lúc mơ màng cô giơ tay vẫy vài cái, Vương Kiêu Kỳ nhạy cảm tỉnh lại.
"Có muỗi à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Hứa Ý Nùng bắt đầu gãi ngứa, nhịn không được gãi hết chỗ này đến chỗ khác, “Ừm.”
Anh mở đèn bàn tủ đâu giường bên phía mình lên, từ trong ngăn kéo tìm được thuốc chống muỗi cắm vào.
Hứa Ý Nùng trong lúc buồn ngủ cảm giác Vương Kiêu Kỳ lại xuống giường, bèn chống mí mắt nặng trĩu tìm kiếm, phát hiện anh đứng ở bên giường nhìn ngó xung quanh, đang muốn hỏi thì thấy anh “bốp” chỗ này một phát “bốp” chỗ kia một phát, dĩ nhiên là đang đánh muỗi.
Cô nhìn cảnh tượng này đến sững sờ, hoàn toàn tỉnh táo, môi hé ra lại im lặng thật lâu.
Sau khi giải quyết xong ba con muỗi, Vương Kiêu Kỳ mới phát hiện cô đã tỉnh, anh nhấc người trở lại giường, phản ứng đầu tiên là: "Có phải bị anh đánh thức không?”
Một tay anh thuận thế ôm lấy cô, một tay gạt mái tóc dài xõa tung của cô, cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
Hứa Ý Nùng nằm trong lòng anh lắc đầu, chỉ nói, “Thật ra em không sao, muỗi cắn thôi mà, không có độc.”
Anh luôn tay mình vào khe ngón tay cô vuốt ve, nhàn nhạt nói, "Vừa lúc thấy chúng bay trước mắt nên anh thuận tay xử lý.” Rồi nhấc tay kéo cánh tay cô lên kiểm tra, “Bị cắn chỗ nào, anh xem thử.”
"Không sao, không chạm vào sẽ không ngứa.”
Anh đắp chăn cho cô, dỗ dành cô, "Vậy mau ngủ đi.”
Hứa Ý Nùng ngoan ngoãn gật đầu, lần nữa vùi sâu vào lòng anh ngủ thiếp đi....
------oOo------
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu