Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Chương 3: Chương 3
Hứa Ý Nùng vừa vào phòng làm việc đã hắt xì liên tiếp bốn cái.
Cô nhìn tấm thảm dưới chân, lông mày nhíu lại.
Văn phòng bộ phận kỹ thuật rất lớn, không chỉ có một tổ, từ khi cô xuất hiện đã có một số nhân viên nữ khác phát hiện quần áo của cô rất có phong cách phương Tây, giả vờ giả vịt cầm tư liệu trong tay, di chuyển con lăn ghế làm việc bắt đầu lén lút châu đầu ghé tai thì thầm.
“Thân trên nhìn như Reiss, thân dưới đáng ngại, giày Chanel, túi Hermesgardenparty.”
“Nói thật, trước kia tôi cứ tưởng phong cách Nhật Bản là Uniqlo hoặc MUJI ấy chứ.”
“Khác hoàn toàn với…”
Đột nhiên có người từ phòng trà nước trở về chen vào một câu, “Các cô thì biết cái gì? Sáng nay người ta bước xuống từ con Phaeton đấy.”
“……”
Chỗ của Hứa Ý Nùng là tổ BOM ba, toàn bộ tổ cộng thêm cô là ba nam hai nữ, ngày hôm qua HR đã dẫn cô đi ngang qua văn phòng việc.
Cô ngồi vào vị trí của mình, mở máy tính lục lọi chốc lát, người trong tổ lục tục đến đều lễ phép chào hỏi cô.
“Sếp Hứa, chào buổi sáng.”
Trong lòng Hứa Ý Nùng thoáng cứng lại.
Sếp Hứa?
Nhớ bố cô tầm độ tuổi này ở đơn vị còn bị người ta gọi là Tiểu Hứa đấy, không ngờ bây giờ cô đã được xưng hô lão thành như vậy, cô chỉ là một người thế hệ 9x, thật sự thừa nhận sự ‘ưu tú’ mà tuổi này không nên thừa nhận khá khó khăn.
Một lát sau toàn bộ người của tổ BOM đã đến, lúc mỗi người ngồi xuống đều phát hiện vị trí của mình có đặt một hộp quà tặng tinh xảo.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Wechat đồng thời vang lên, là Hứa Ý Nùng gửi tới trong nhóm mới lập ngày hôm qua.
【Chào các bạn, tôi mới đến, có chút quà mọn bày tỏ tâm ý.】
Ngay sau đó lại gửi thêm một tin.
【Sau này mọi người đều là anh chị em, gọi tôi là chị Ý Nùng là được rồi.
Lúc trước tôi làm việc ở Nhật Bản, sau này nếu mọi người muốn mua thứ gì ở Nhật Bản thì có thể tìm tôi, không cần phí mua hộ.
】(đính kèm mặt cười)
Mọi người lại nhìn nhau, lập tức trả lời vào nhóm.
【Quá khách sáo rồi, tốn kém tốn kém】
【Cảm ơn chị Ý Nùng】
Lại nhìn sang Hứa Ý Nùng, chợt đối diện với nụ cười của cô.
Chỉ trong chốc lát, trong tổ BOM ba:
【Hôm nay tôi xem như đã biết cái gì gọi là Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*.】
(*câu thơ nằm trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là: mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn miệng cười đều lộ ra trăm vẻ đáng yêu.)
【 Tôi vừa mới len lén mở quà tặng ra nhìn thử, là một bộ bốn sản phẩm nổi tiếng trên mạng của Nhật, thuốc nhỏ mắt, son dưỡng môi, mặt nạ thư giãn mắt và mặt nạ.
】
【Wow, vị tổ trưởng xinh đẹp này có vẻ rất gần gũi đấy.】
Hứa Ý Nùng tiếp tục làm quen với tình hình cơ bản của hạng mục các loại xe mà mình sắp tiếp nhận, một lúc sau cô gọi nhân viên nữ duy nhất trong nhóm, “Tiểu Tả?”
Tiểu Tả tên đầy đủ là Tả Sướng, vừa tốt nghiệp đã đến tổ BOM 3.
Cô ta lập tức buông túi quà trên tay xuống, “Chị Ý Nùng.”
Hứa Ý Nùng lúc này đã đeo kính lên sống mũi, nhìn qua rất trí thức, “Có thể phiền cô giới thiệu cho tôi biết sơ về hệ thống công ty không? Tôi vẫn chưa quen lắm.” Cô vừa hỏi vừa thả con chuột của mình ra.
“À à, được chứ.” Tả Sướng cúi người tiếp nhận con chuột của cô, bắt đầu giới thiệu cho cô tình huống cơ bản của hạng mục xe.
Hình thức công ty ô tô trong nước khác biệt rõ ràng với công ty Nhật Bản, Hứa Ý Nùng cũng coi như nửa người mới.
Nhưng đang lúc cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tốc độ nói của Tả Sướng lại chậm rãi yếu bớt.
Ngẩng đầu thì phát hiện lực chú ý của cô gái đã lệch khỏi máy tính, cô bèn nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Cách đó không xa có một người đang đứng, cũng không biết tới từ lúc nào, dưới áo sơ mi trắng là dáng người anh tuấn, cách bàn làm việc đứng lẳng lặng ở đó, lộ ra nửa khuôn mặt cùng đường cong hàm dưới lưu loát, đang cúi đầu nghiêm mặt nói chuyện với người khác.
“Đối với việc bảo trì kho tên, mọi người còn có nhu cầu gì không?”
Đối phương: “Có thể hỗ trợ nhập hàng loạt và truy vấn nhanh, mỗi mục nhập tên phải bao gồm tên linh kiện tiếng Trung và tiếng Anh cùng với hệ thống sở hữu.
Những thứ này các anh đại khái cần bao lâu thời gian để triển khai?”
“Chúng tôi có thể đưa ra bản demo trong hai tuần, mọi người xem xem có đáp ứng được nhu cầu chưa.”
“Được.”
Hứa Ý Nùng cảm thấy văn phòng này lớn cũng rất lớn, hiệu quả truyền âm còn rất tốt, lại nhìn Tả Sướng hồn đã bay tới phương nào, cô dùng bút gõ bàn hỏi, “Đó là tổ nào?”
Tả Sướng hoàn hồn, nói với cô, “Người ngồi là đồng nghiệp phụ trách kho tên linh kiện tiêu chuẩn, người đứng là quản lý dự án bên B.”
“Bên B rất ít người sao? Sao nghiệp vụ cơ bản còn cần quản lý dự án đích thân đến trao đổi?” Hứa Ý Nùng thuận miệng hỏi.
“Tạm được, mười người.” Tả Sướng vừa nhìn vừa giải thích cho cô, “Nhưng quản lý Vương luôn tự mình ra tay, thường xuyên đứng ra giải quyết.”
“Vậy sao?” Hứa Ý Nùng lại ngước mắt, “Là công ty nào? Hợp tác với Trục Ảnh bao lâu rồi?”
“Năm nay năm thứ ba, là Nhất Duy.” Tả Sướng nói xong, ngẫm nghĩ lại hỏi, “Chị Ý Nùng, chị biết Nhất Duy không?”
Cô lắc đầu, duy nhất thì thường xuyên nghe, chứ Nhất Duy thì… Thứ lỗi cho cô nói thẳng, cái tên này nghe có chút giống công ty chim trĩ* nào đó treo danh hiệu cơ sở ấp trứng của xí nghiệp.
(chim trĩ: hay còn gọi là gà móng đỏ, trái phép, chui, lậu)
Tả Sướng tưởng cô mới về nước không biết công ty trong nước là chuyện bình thường, bèn phổ cập kiến thức cho cô, “Tên đầy đủ của Nhất Duy là công ty TNHH Cổ Phần Công Nghệ Thông Tin Nhất Duy, công ty tư vấn IT mới nổi trong nước, hai năm nay phát triển rất mãnh liệt.” Cô ta thoáng dừng lại, có chút tiếc hận nói, “Có điều một người xuất thân từ đại học A như quản lý Vương mà chỉ đợi ở đó làm bên B, có hơi không biết trọng nhân tài.”
Hứa Ý Nùng: “Ồ?”
Tả Sướng lại suy nghĩ, vị sếp mới này là nghiên cứu sinh của đại học Tokyo, cái gọi là văn nhân tương khinh*, nói không chừng người ta sẽ không đặt đại học A vào trong mắt, vì thế cô ta bổ sung một câu, “Nhưng quản lý Vương này cũng không phải nghiên cứu sinh, nếu so với đại học A thì nhóm thạc sĩ tiến sĩ của Trục Ảnh chúng ta cũng rất giỏi chiến đấu.”
(*văn nhân tương khinh: các học giả thường có xu hướng chê bai lẫn nhau)
Hứa Ý Nùng nhìn cô ta, “Cái này mà cô cũng biết?”
“Ai bảo giá trị nhan sắc của người ta đàn áp Trục Ảnh chúng ta chứ? Giá trị nhan sắc không đủ thì để bằng cấp tới bù đắp.” Cô gái dí dỏm le lưỡi, không nhịn được nhìn Hứa Ý Nùng muốn chứng thực, “Quản lý Vương, rất đẹp trai phải không?”
Hứa Ý Nùng đẩy mắt kính cười cười, “Hỏi tôi à, tôi bị mù mặt, cảm thấy bọn đàn ông ai cũng giống ai.”
Lời này Tả Sướng không có cách nào tiếp được.
Hứa Ý Nùng đã cầm lại con chuột và chuyển sang phần mềm giao tiếp doanh nghiệp trên máy tính để bàn, cô trở lại chuyện chính, “Mạng nội bộ các cô thường dùng phần mềm trao đổi này sao?”
Tả Sướng nhìn nhìn rồi gật đầu, “Đúng, thông tin của chị hẳn là đã thêm vào rồi.”
“OK.” Hứa Ý Nùng mở ra xem, tên của cô quả nhiên đã xuất hiện trên cột kỹ sư chủ quản của tổ BOM 3.
Tả Sướng nhìn ảnh đại diện của cô trống trơn thì nhắc nhở, “Chị Ý Nùng, chị có muốn đăng ảnh chân dung của mình lên không?”
“Nhất định phải có ảnh của mình sao?” Hứa Ý Nùng hỏi cô ta.
“Không bắt buộc, của tôi đang sử dụng Thủy thủy mặt trăng.”
“Được, vậy lát nữa tôi làm.” Lúc con chuột trượt xuống, dưới đáy bộ phận BOM thình lình xuất hiện một cái tên, cô dời mũi tên qua hỏi Tả Sướng, “Vị này là đồng nghiệp Nhật Bản?”
Tả Sướng cúi đầu nhìn, “À, đây là chuyên gia Nhật Bản mà công ty đã bỏ ra một số tiền lớn mời: thầy Sato.”
“Thuê với số tiền lớn?”
Tả Sướng gật đầu, “Ông ấy phụ trách định nghĩa tiêu chuẩn mã vị trí chức năng linh kiện của công ty, tiến thêm một bước bảo đảm độ chính xác của khối BOM.”
Hứa Ý Nùng có chút hứng thú, theo cô được biết thì trước mắt khối tiêu chuẩn này vẫn chưa được triển khai trong các xí nghiệp xe hơi tự chủ trong nước, trái lại là các thương hiệu xe hơi nước ngoài bởi vì khởi bước sớm và có kinh nghiệm dày dặn đã tích lũy được bộ tiêu chuẩn mã vị trí chức năng linh kiện phù hợp với từng dòng xe của mình, cũng là một vũ khí sắc bén trong quản lý BOM của xí nghiệp liên doanh.
Trục Ảnh có thể nhận thức được vấn đề này, còn bỏ ra số tiền lớn mời chuyên gia Nhật Bản, chứng tỏ ban lãnh đạo công ty nhận thức bản thân thiếu hụt, nhìn xa trông rộng, xem ra lúc trước cô quyết định về nước cũng không chọn sai công ty.
“Vậy vị chuyên gia này đã giải quyết vấn đề cho Trục Ảnh chưa?” Cô rất tò mò kết quả.
Tả Sướng lại lắc đầu, “Có thể là khái niệm quản lý mã vị trí chức năng linh kiện trong thời gian ngắn rất khó bám rễ tại xí nghiệp bản địa, hơn nữa trình độ tiếng Trung của thầy Sato có hạn, gặp trở ngại lớn trong giao tiếp với hầu hết các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật của công ty, cho nên trong một năm ông ấy gia nhập công ty, bộ phận phụ trách tiêu chuẩn mã vị trí chức năng linh kiện triển khai rất chậm chạp.”
“Công ty không chuẩn bị cho ông ấy phiên dịch đặc biệt sao?”
“Có, nhưng những đồng nghiệp tham gia vào lĩnh vực này lại có sự khác biệt trong ý tưởng với thầy Sato, ông ấy lại cố chấp, cho nên, còn rất khó có tiến triển.” Tả Sướng lại nhún nhún vai, “Có điều giống như tổ chúng ta chỉ phụ trách công tác giao nhận BOM kiểu xe mới, gần như không có liên hệ gì với chuyên gia này.”
Hứa Ý Nùng nhìn lại danh thiếp Sato Kurasuke trong thông tin, ông ấy hẳn là dùng ảnh chụp của mình làm ảnh chân dung, là một ông chú nhìn qua rất thật thà phúc hậu.
“Được, tôi biết rồi.” Cô bảo Tả Sướng đi làm việc.
Mũi tên chuột vẫn dừng lại trên ảnh chân dung của thầy Sato, cô nghĩ, có vẻ còn là một ông già cố chấp.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì bóng dáng vừa đứng trước mắt đã không thấy đâu nữa.
Hứa Ý Nùng tiếp tục nghiên cứu hệ thống mới, sau đó chuyển một bức ảnh hoạt hình trong album ảnh điện thoại di động vào máy tính, đăng lên làm ảnh đại diện.
Văn phòng bên B đối diện cùng tầng.
“Chậc, các cậu có thấy nữ kỹ sư chủ quản BOM mới tới bên cạnh không?”
“Vẫn chưa, nghe nói rất nice?”
Đột nhiên có người vỗ bàn cắt ngang, “Liếm cẩu* nhà người ta chưa đủ còn muốn ngắm phụ nữ của bọn họ? Quỳ lụy nhiều quá rồi đúng không! Chưa từng thấy phụ nữ sao? Hai chữ khí phách nếu không biết viết thì để anh đây nói cho cậu biết!”
(liếm cẩu: thuật ngữ mạng, ý chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết đối phương không thích mình nhưng vẫn vứt bỏ liêm sỉ để bám dính không thôi.)
Không ai để ý tới, trong nhóm tiếp tục tung ra một tấm ảnh.
Vài giây sau, chỉ nghe người vừa mới cãi nhau dữ dội nhất bắt đầu vả mặt bốp bốp, “Ái chà chà, tổ BOM của bên ‘Thượng Đế’ chúng ta còn thiếu người không? Nếu thật sự không thiếu thì sang phòng bên cạnh quét rác cũng được.”
Có đồng nghiệp cười ha ha, hất cằm về phía cửa, “Người đâu!”
Lập tức có người phối hợp, “Có!”
“Đóng cửa, thả chó.”
“Được rồi.”
Dứt lời, đúng lúc Vương Kiêu Kỳ bước vào, anh quét nhìn toàn bộ phòng làm việc, “Mấy người, rảnh lắm sao?”
Bốn phía yên tĩnh, mọi người đều sợ hãi, tan tác như chim thú.
Đợi Vương Kiêu Kỳ trở về vị trí của mình ngồi xuống, có người không sợ chết mà trượt ghế qua.
“Lão đại, lần sau chút chuyện nhỏ cần trao đổi với bên ‘Thượng Đế’ cứ để chúng tôi đi là được, thân phận này của anh xuất đầu lộ diện không thích hợp, không thích hợp đâu.”
Những người khác ăn ý phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy.”
Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn cậu ấy, “Cậu đi hay tôi đi thì có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có!”
Anh đi thì biết đến bao giờ chúng tôi mới được diện kiến người đẹp chứ!
Nhưng lời nói ra lại là, “Vương bài chỉ có thể đối với vương bài, anh chỉ cần xuất hiện đúng vào thời khắc mấu chốt, dùng nhan sắc của anh khiến toàn hội trường trầm trồ là được.”
Lúc cậu ấy nhìn Vương Kiêu Kỳ nói lời này, dáng vẻ thoạt nhìn không thông minh cho lắm.
Vương Kiêu Kỳ cũng nhìn cậu ấy, “Cậu không có việc gì làm sao? Không có việc gì làm thì để tôi cho cậu chút việc nhé.”
“Có có có! Tôi có!”
Vương Kiêu Kỳ nhấc chân dài đá bay khuôn mặt trở ngại và ghế làm việc của cậu ấy đi xa.
“Làm việc.” Anh trầm giọng phân phó.
Mọi người khóc than, “Vâng.”
Văn phòng chẳng mấy chốc lại chìm vào tiếng gõ bàn phím và tiếng nhấp chuột.
Người bị đạp trở về chỗ ngồi cũng ấm ức mở máy tính lên lần nữa, mò mẫm hệ thống một lát nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn mở phần mềm liên lạc của công ty của mình lên, click vào tổ BOM 3 của Trục Ảnh, quả nhiên thấy được một cái tên mới —— Hứa Ý Nùng.
Cậu ấy tỉ mỉ nhẩm đọc, người cũng như tên, tên hay, tên hay!
Lại mở giao diện thông tin của cô ra, vừa vặn cô mới đổi ảnh đại diện.
Cậu ấy vừa liếc nhìn đã cảm thấy ảnh đại diện kia rất quen thuộc, suy nghĩ một hồi, cậu ấy nhanh chóng tìm lại phần mềm liên lạc của công ty Nhất Duy bọn họ.
Một chốc sau, cậu ấy đồng thời mở hai hộp thoại trò chuyện ra, lại kéo hai tấm ảnh đại diện lại gần nhau trên máy tính, sau đó chửi ‘Đậu mé’ một tiếng như tiếng sấm nổ kinh thiên động địa.
“Lão đại, tôi vừa phát hiện ảnh đại diện trên phần mềm liên lạc của anh và kỹ sư BOM xinh đẹp mới tới bên cạnh rất giống nhau đấy, đều là ảnh chụp màn hình của phim hoạt hình Vua Sư Tử đứng trên vách núi.
Viện nghiên cứu Trục Ảnh biết bao nhiêu ngàn người, văn phòng hai người sát bên nhau, ảnh đại diện lại đụng hàng, xác suất một phần ngàn này lại rơi vào người anh, cái này gọi là duyên phận đấy!” Cậu ấy vỗ tay hào hứng, “Trên đời khó gặp được mấy lần, nên vỗ tay tán thưởng!”
Mọi người lập tức mở phần mềm liên lạc của công ty mình ra, vừa nhìn thì thấy quả nhiên hai người giống nhau y như đúc, lại vô thức nhìn về phía một trong những đương sự.
Vương Kiêu Kỳ vừa gửi email cho lãnh đạo xong, dựa người vào ghế, tiện tay cầm bật lửa trong tay vừa thưởng thức vừa nói, “Nào, chúng ta vỗ tay cho Kỳ Dương đi chứ.”
Kỳ Dương còn đang cười cợt nhả, đột nhiên mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.
Chờ đã, lão đại nhầm rồi phải không?
“Sao lại vỗ tay cho tôi?” Cậu ấy hỏi.
Vương Kiêu Kỳ nhếch môi cười một cách vô hại khiến lòng cậu ấy căng thẳng, “Chúc mừng cậu tăng ca một đêm.”
“Phụt…” Những người khác cười không ngậm được miệng, hai chân vỗ đến kêu bôm bốp.c
“?” Kỳ Dương choáng váng.
Vương Kiêu Kỳ cách vài cái đầu lại cho cậu ấy một ánh mắt quan tâm, “Sao, rảnh rỗi nghiên cứu ảnh đại diện của tôi nhưng không rảnh tăng ca?”
“Không phải, lão đại, tôi…”
“Vậy thì hai đêm.”
Một dao thấy máu, nhát dao trí mạng.
Kỳ Dương dựa vào sức lực của chính mình diễn giải hoàn mỹ cái gì gọi là chết vì nói nhiều..
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu