Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 79
Bị Lăng Bất Nghi dọa cho một trận, Thiếu Thương nghi thần nghi quỷ những hai ngày liền, kết quả là sắp đến ngày nghỉ mà mọi thứ vẫn êm đềm. Hôm đó là bữa cuối trước ngày nghỉ đầu tiên của Thiếu Thương, sau giấc ngủ trưa Hoàng hậu có vẻ hơi mệt, Thiếu Thương bèn xung phong bóp vai đấm lưng cho bà, nhân tiện tán gẫu đôi câu.
“… Thả lỏng nào, thả lỏng ra ạ, nương nương đừng gồng như thế, phải từ từ thả lỏng xương cốt da thịt, đúng thế, phải rồi, là như vậy…”
Địch ảo ở bên thấy Hoàng hậu dần dần thả lỏng cơ mặt, bèn khen: “Không ngờ Thiếu Thương quân lại có bản lĩnh như vậy.”
Thiếu Thương khiêm tốn mỉm cười, thừa lời! Bố đẻ của cô nàng nhắn tin trong phòng ký túc xá chính là thợ mát-xa chính tông ở bệnh viện hạng 2 đấy, sau nghỉ hưu mở tiệm riêng, còn mẹ ruột là bác sĩ chỉnh hình hạng nhất cùng đơn vị, cô nàng chỉ cần sờ vào xương bọn họ là có thể kể ra được tên đặc tính và các bệnh liên quan có thể phát sinh sau này.
“… Hôm trước Thái tử phi rủ ngươi đến Đông cung, vì sao ngươi lại từ chối không đi.” Hoàng hậu khép hai mắt, hỏi.
Thiếu Thương nhanh nhảu thưa: “Thái tử phi từng muốn gả tộc muội và đường biểu muội của mình cho Lăng đại nhân.”
Hoàng hậu lập tức mở mắt trừng Địch ảo: “Phó mẫu, lại là bà nói phải không!”
Địch ảo lúng túng cười xòa: “Ha ha… Để lão thần đi xem nước đậu xanh và bánh đậu xanh Lạc nương tử làm đã xong chưa, nương nương cứ từ từ dạy dỗ nàng ấy…” Vừa nói bà vừa lật đật chạy khỏi cung thất.
“Nương nương chớ trách Địch ảo nữa mà, ai ở trong cung chẳng biết chuyện này.” Thiếu Thương mạnh tay, vất vả nói, “Thần thiếp còn nghe nói, ngày Thái tử phi mời thần thiếp, vừa khéo các tộc muội hay đường biểu muội gì đó của nàng ta cũng có mặt, có lẽ muốn giới thiệu mọi người làm quen đây mà. Nhưng làm quen rồi thì sao nữa, nếu Thái tử phi muốn thần thiếp phải nhận vài vị ‘muội muội’, thần thiếp có nên đồng ý không đây.”
Hoàng hậu thấp giọng: “Ngươi nghĩ xa quá rồi.”
“Nếu không lo xa dễ có phiền gần lắm ạ.”
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn cô gái, bỗng hỏi: “Nếu Thái tử phi nhất quyết gả tộc muội làm thiếp của Tử Thịnh thì ngươi sẽ thế nào?”
“Thần thiếp chẳng làm gì cả. Nếu Lăng đại nhân nhận thì thần thiếp sẽ hủy hôn với ngài ấy.” Thiếu Thương trả lời rất dứt khoát, đoạn thở dài, “Hầy, cũng chỉ trách khuôn mặt này của thần thiếp thôi. Tế Thông a tỷ nói, miễn là thần thiếp im lặng, chỉ nhìn mặt thì ai cũng sẽ tưởng thần thiếp nhỏ nhẹ đáng thương dễ nói chuyện. Không sao, đợi sau này danh tiếng ‘đố kỵ’ của thần thiếp truyền đi là xong.”
“Ngươi tưởng đố kỵ là danh tiếng tốt hả.” Hoàng hậu cau mày.
Trình Thiếu Thương chậm rãi xoa nắn phần cổ cứng ngắc dưới tay: “Tính nết thần thiếp không tốt, có thể sửa thần thiếp sẽ cố sửa, mà không sửa được thì cũng hết cách rồi. Ơ? Nương nương…” Nàng bỗng nghĩ đến một chuyện, “Sao nương nương không nói thần thiếp đố kỵ như thế sẽ khiến Lăng đại nhân chịu thiệt?”
Hoàng hậu trợn mắt nhìn nàng: “Chính nó đã chọn ngươi, ngươi muốn thoái hôn nó sống chết không chịu, bị gì cũng phải chịu, nghĩ nhiều làm gì!”
Thiếu Thương bật cười: “Nương nương cũng không kêu oan thay Thái tử phi ạ?”
Hoàng hậu nhíu mày, cười khổ: “Ta và bệ hạ từng cho rằng nàng ta thiệt thòi, là kẻ đáng thương. Kết quả, càng dạy bảo nàng thì nàng càng cảm thấy mình hàm oan, suốt ngày chỉ biết tìm cách bù đắp.” Bà thấy Thiếu Thương ngơ ngác, thở dài nói, “Có vài việc, về sau ngươi sẽ biết.”
“Lại là những lời này, ‘về sau sẽ biết’, Tế Thông a tỷ cũng thích nói như vậy; rồi lần trước thần thiếp hỏi Lăng đại nhân là Việt Phi là người như thế nào, ngài ấy cũng nói câu này, bây giờ thần thiếp ghét nhất là câu này. Trên cao trăng sáng tỏ, soi rõ tòa cung khuyết, có việc gì phải ấp úng che giấu.”
Hoàng hậu thấy Thiếu Thương nhỏ giọng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên đủ để treo cả ấm dầu, bà chợt cảm thấy nàng thật đáng yêu, thế là ôn tồn cười nói: “Thâm cung khó lường, đôi khi với một người hay một chuyện, không phải vài ba câu là có thể nói rõ.”
Thiếu Thương buồn bã: “… Vâng ạ.”
Đang nói chuyện, Lạc Tế Thông đem nước đậu xanh và bánh đậu xanh lên, cười nói: “Văn Tu quân và tiểu nương tử Vương gia đã đến rồi ạ.”
Thiếu Thương nghe báo là mẹ con Vương Linh, lập tức gièm pha: “Nương nương, chốn cung đình cấm địa, mẹ con Văn Tu quân không thể nói đến là đến, cũng chẳng thèm đưa một tấm thiệp cầu kiến nào.”
Hoàng hậu liếc nàng, cười mắng: “Nếu ngươi là hạ thần ở ngự tiền thì chắc chắn là nịnh thần. Văn Tu quân phụng lệnh bệ hạ dẫn con gái vào cung cáo lỗi.”
“Cáo lỗi? Thần thiếp thấy là hưng sư vấn tội thì có.” Trong lúc nói, Thiếu Thương đã thấy Vương Linh bước đến cửa điện, nghiến răng nghiến lợi như cầm binh khí đợi xuất chinh.
Hoàng hậu lắc đầu thở dài, đồng thời sờ lên đồ cài tóc: “A Linh chưa trải đời nhiều, cũng chỉ mạnh hơn Tam công chúa hôm đó gây sự với ngươi một chút đấy thôi.”
“Cũng chẳng mạnh hơn là bao.” Thiếu Thương giúp Hoàng hậu sửa sang nghi dung, “Vương Linh a tỷ đầu thai trong bụng hạ thần, nếu nàng ta mà là công chúa, khéo có khi còn hơn.” Nói gì Tam công chúa cũng là con ruột của Hoàng đế, cần phải giữ thể diện.
Đợi mẹ con Vương gia đi vào hành lễ rồi ngồi xuống chỗ, Thiếu Thương mới nhìn rõ dáng vẻ của Văn Tu quân, dung mạo không xấu nhưng lông mày quá sắc, cánh môi mỏng, có tướng kiêu ngạo thanh cao.
Văn Tu quân nhìn Thiếu Thương mấy lần, trong mắt lóe lên vẻ xem thường.
Thiếu Thương im lặng bổ sung thay bà: Đúng là đóa sen trắng diêm dúa yếu ớt, chỉ biết vờ đáng thương mê hoặc Lăng Bất Nghi, không đáng nhắc đến.
Văn Tu quân nhìn con gái, Vương Linh lập tức đi lên khấu đầu hành lễ, liên tục cáo lỗi chuyện thất lễ ở tiệc cưới Lâu gia hôm ấy. Lời lẽ khẩn khoản, song vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Văn Tu quân im lặng, chỉ nhìn Hoàng hậu.
Thiếu Thương thấy bà ta hết nhìn trái lại liếc phải thì nổi nóng – này này bác gái này, học gì không học lại học dì Hai của tổng tài bá đạo*, suốt ngày im im dùng mắt quét người, bà tưởng mình là máy X quang đầu thai à!
(*Dì Hai trong câu này là một hình tượng chung, không chỉ nhân vật cụ thể.)
Hoàng hậu biết tính khí của Văn Tu quân nên thở dài trong bụng, đoạn nói: “Thiếu Thương, ngươi dẫn A Linh tới cung thất nghỉ ngơi của ngươi đi, Tề Thông, ngươi cũng lui xuống đi.”
Thiếu Thương và Vương Linh nhìn nhau, bất đắc dĩ đứng dậy cáo lui, Lạc Tế Thông mỉm cười khoát các cung nữ rời đi.
Sau khi mỗi người một ngả, Thiếu Thương thật sự dẫn Vương Linh đến cung thất mình nghỉ ngơi mọi ngày, dạo gần đây tuy nàng vẫn còn mồm miệng song không dám có sai sót trong cử chỉ đi đứng.
Vương Linh đi vòng trong cung thất nhìn một lượt, hất cằm khinh bỉ: “Bày biện ở đây quá đơn giản, xem ra di mẫu cũng chỉ thế với ngươi mà thôi. Hồi ta còn bé ở trong cung, dùng nào là đồ sơn mài quét đỏ thếp vàng, trải nào là lăng la tơ lụa, đốt hương cũng phải là lò tê giác hình phượng, uống cũng phải là…”
“Vương nương tử.” Thiếu Thương mỉm cười ngắt lời nàng ta, “Có lẽ cô không tin, thật ra ta rất thích cô.”
Vương Linh sửng sốt, không hiểu ý câu nói.
“… Vì cô quá ngu, ngu tới mức chỉ cần mở miệng là sẽ bị người khác nắm thóp. Lần đầu gặp cô ở Vạn gia, ta đã cảm thấy tốt nhất cô nên câm miệng đi.”
Mặt Vương Linh thoắt xanh thoắt đỏ.
Thiếu Thương nói tiếp, “Bệ hạ chủ trương tiết kiệm, ta cũng đã thấy vật phẩm bày biện trong tẩm điện của Hoàng hậu, gì mà quét đỏ thếp vàng, gì mà lăng la tơ lụa, huênh hoang! Nói năng lung tung, không sợ bị cắt mất lưỡi hả, có tin ta mách lại những lời này với Hoàng hậu không?”
Vương Linh há miệng.
“Được rồi. Cứ coi như lời cô nói là thật đi. Nhưng ngày cô còn bé là thời điểm quan trọng bệ hạ trù mưu thiên hạ. Tức ý cô muốn nói Hoàng hậu nương nương không đếm xỉa đến khó khăn bên ngoài, chỉ biết bản thân xa hoa sung sướng?” Thiếu Thương tựa vào giá đỡ, dáng vẻ già dặn.
Vương Linh hoảng hốt: “Không không không…”
Nếu câu này bị truyền ra ngoài, không biết Hoàng hậu di mẫu sẽ thế nào nhưng chắc chắn bản thân phải đứng mũi chịu sào, cũng khỏi cần làm người nữa.
Trong lút hốt hoảng, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu Vương Linh, nói lớn: “Không phải di mẫu xa hoa! Những thứ đó được bày biện trong vương cung cũ ban đầu, đúng, là phiên vương hồi ấy xa hoa phô trương chứ không dùng tới công quỹ!”
Thiếu Thương chậm rãi thôi cười, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ừ, giải thích như thế cũng có lý đấy. Thế cũng được, chuyện này coi như xong.” Đúng là một đứa ngu xuẩn, nếu là nàng, khéo bịa được đến tám lý do!
Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Vương Linh lại nổi cơn tam bành, bị Thiếu Thương càn quấy một trận, nàng ta suýt đã quên mình còn món nợ phải thanh toán với nàng, thế là không thèm làm bộ làm tịch nữa, sầm mặt đi tới túm lấy tay áo của Thiếu Thương, lạnh lùng nói: “Đồ tiện nhân nhà ngươi! Ngươi thì hay ho gì hơn ta! Dám cáo trạng ta với bệ hạ, hừ, không nghĩ mà xem nhà ngươi cấp bậc thế nào, đồ nhà quê mới phất lên có mấy ngày, để xem phụ thân ta có trị các ngươi không!”
Thiếu Thương chẳng buồn chớp mắt, im lặng nhìn Vương Linh chằm chằm.
Vương Linh bị nàng nhìn tới mức hoảng hốt: “Sao, sao hả.”
“Đúng là ta đã cáo trạng cô với bệ hạ. Nhưng, vì sao cô biết?”
Vương Linh không phản ứng kịp: “Đương nhiên là ngươi cáo trạng rồi, còn có ai…”
“Ở tiệc cưới hôm đó có rất nhiều người nghe thấy cô nói năng thất lễ, vì sao chắc chắn là ta.” Thiếu Thương bình tĩnh, “Bệ hạ triệu phụ thân Xa Kỵ tướng quân của cô, khiển trách ông ấy không biết dạy con. Không lẽ bệ hạ sẽ giống như phụ thân cô, phải nói rõ một năm một mười cho lệnh tôn là ta cáo trạng? Đáng lý theo lẽ thường thì phải là bệ hạ tai mắt linh thông, tự nghe được phong thanh chứ. Ừm, ta nhớ ngày hôm đó còn có lang tế của vài vị phu nhân là thuộc hạ của Ngự sử đại phu mà.”
“… Còn về tố cáo. Hôm ấy bệ hạ đã cố tình cho hoạn quan và cung nữ lui ra, trong cung chỉ có bệ hạ, Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi, thêm ta và Lăng đại nhân, tổng cộng sáu người. Vương nương tử, cô dám khẳng định ta cáo trạng là biết được từ đâu? Ừm, đế hậu sẽ không nói, ta và Lăng đại nhân cũng không nói, Thái tử là người thành thật, chỉ muốn ta và cô bắt tay vui vẻ, tình như tỷ muội, lại càng không nói. Thế thì chỉ còn lại Thái tử phi… Hừ, vậy ta sẽ đi hỏi Thái tử phi vì sao lại cho cô biết chuyện này, lẽ nào muốn ta và cô ân oán suốt đời?”
“Không phải, không phải như thế!” Vương Linh rất sợ, khàn giọng la lên, “Không không không, không phải Thái tử phi!”
“Được! Không phải Thái tử phi thì không phải!” Giọng Thiếu Thương như một mũi tên bén nhọn, nàng từ từ đứng thẳng người dậy, “Vậy tức là chính cô nghe ngóng. Nhưng hôm đó ta gặp bệ hạ là ở hậu điện Thượng thư đài, là triều đình nhỏ của bệ hạ. Cô mua chuộc cung nhân ở đó như thế nào? Nơi triều chính quan trọng, canh phòng nghiêm ngặt, thế mà cô vẫn có thể nghe ngóng được phong thanh ở nơi đó ư, rốt cuộc nhà họ Vương các người muốn gì?!”
Vương Linh sợ hãi đến mức nổi điên, hét toáng lên nhào tới.
Dù Thiếu Thương nhỏ người nhưng (kiếp trước) có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, nàng nhẹ nhàng dịch bước, trở tay gập lấy tay phải của Vương Linh, giơ chân thúc vào khoeo đầu gối của nàng ta, Vương Linh mất trọng tâm quỳ thụp xuống sàn, lập tức bị Thiếu Thương bẻ tay giữ chặt.
“Không phải không phải!” Vương Linh có hồ đồ tới đâu cũng biết kết quả của chuyện quốc gia đại sự, bây giờ không phải lúc có thể giả cao ngạo nữa, hét to lạc cả giọng: “… Là, là Thái tử phi, là Thái tử phi nói cho ta biết…”
Thiếu Thương đẩy một cái, Vương Linh lập tức ngã xuống sàn, khóc rấm rứt không dừng. Thiếu Thương quỳ xuống cạnh nàng ta, cúi người tới gần, gằn giọng nói: “Ngày trước ta không so đo với cô vì nhà cô là nhà tôn quý, chứ không phải vì cô thật sự lợi hại. Cô nhìn bây giờ đi, chỉ cần ta đứng cạnh cô, muốn bóp chết cô có gì khó.”
Nói đoạn, nàng dùng sức siết chặt tay, tay trái Vương Linh ôm tay phải la lối trong đau đớn, nước mắt nước mũi chảy dài, nàng ta lớn chừng này rồi nhưng chưa bao giờ bị ăn hiếp dữ dội đến thế.
Thiếu Thương chậm rãi buông tay ra, cười cười vỗ vào nàng ta: “Cô đừng khóc nữa. Nói gì đi nữa cô cũng có thân phận tôn quý, nhìn đi, hôm đó ở Lâu gia cô mắng chửi ta ghê gớm thế mà cũng chỉ bị cấm túc mười ngày, có phải giờ lại vui vẻ rồi không?”
“Hu hu… Ngươi thì biết cái gì, bệ hạ mắng phụ thân ta rất thậm tệ, bảo ông ấy mau gả ta đi đi. Đợi hôm nay cáo lỗi với ngươi xong thì sẽ không cho ta vào cung nữa. Vì để bệ hạ hài lòng nên phụ thân muốn gả ta đi xa, gì mà quận Giang Hạ ở Kinh Châu, ta còn chưa gặp người đó lần nào, hu hu hu ta không muốn đi đến nơi xa như vậy đâu…”
Vương Linh khóc rất dữ, một lúc sau không nghe thấy động tĩnh thì bất giác ngẩng đầu nhìn, thấy Thiếu Thương trông ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.
“Tế Thông a tỷ phải gả lên Tây bắc, cô lại về Nam, còn ta phải ở lại đây…” Một lúc sau, Thiếu Thương lẩm bẩm: “Giang Hạ là nơi tốt, sau này ta cũng muốn xuôi Nam xem thế nào.”
“Chốn khỉ ho cò gáy ấy có gì hay mà đi…?!” Vương Linh quên cả khóc, chỉ cảm thấy khó tin.
Thiếu Thương nổi hứng, cười híp mắt nói: “Đợi mấy năm nữa ta sẽ đến Giang Hạ tìm cô, nhớ phải làm địa chủ hiếu khách đấy.”
Vương Linh tức tối: “Ngươi dẫn Thập Nhất lang đến diễu võ giương oai với ta?!”
Thiếu Thương thộn mặt, đoạn thở dài: “Sao cứ nói ba câu là cô lại kéo Lăng Bất Nghi vào vậy. Trên đời này còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn mà.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Vương Linh dùng mu bàn tay chùi sạch nước mắt, lồm cồm bò dậy, “Từ nhỏ ngươi sống ở đô thành, chưa từng đặt chân ra ngoài. Ngươi tự hỏi xem vì sao biết bao công chúa quận chúa vương hầu có rất nhiều đất phong nhưng lại không rời kinh đô? Ở những phong quốc xa xôi đó, cuộc sống hằng ngày quá mức tệ hại, không có đồ sơn mài tử tế, không có vải vóc mềm mại, tới xông hương cũng sặc chết người!”
Thiếu Thương bật cười: “Công chúa quận chúa thì ta không biết. Nhưng những vương hầu không rời kinh đô chưa hẳn là vì luyến tiếc giàu sang ở chốn đô thành.” Thuật cản trở của đế vương thôi, có gì lạ đâu.
“Thế thì sao?” Vương Linh giận dữ, “Có ai không biết đô thành phú quý yên ổn!”
Thiếu Thương chẹp miệng, bất đắc dĩ nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn ở lại đô thành sống sung sướng hay là muốn Lăng Bất Nghi?” Về Lăng Bất Nghi… Từ nhỏ đến lớn cô tốn bao nhiêu tâm huyết mà cũng chẳng có nổi thành tựu. Còn đô thành thì… vốn dĩ cô có thể ở lại đấy, nhưng tự tay cô hủy hoại điều đó rồi. Đúng là cuộc đời không làm nên nổi trò trống.
Vương Linh thừ người, bắt đầu vận não, cẩn thận cân nhắc vấn đề này.
Thiếu Thương phe phẩy quạt trúc, khoan thai hóng gió, cảm thán thời đại nào cũng có tiểu cô nương úng não.
Không lâu sau, cung nữ đến mời Thiếu Thương và Vương Linh trở về, Thiếu Thương thấy cung nữ ấy có vẻ cuống quýt thì thầm ngạc nhiên, đợi khi đi qua cung lang đến trước cửa điện, lại thấy Địch ảo và Lạc Tế Thông đang lo lắng đứng chờ bên ngoài cánh cửa khép chặt.
“Thiếu Thương, cô và Linh nương tử vào đi.” Địch ảo đi tới nói, “Nương nương và Văn Tu quân có khúc mắc nhỏ.”
Thiếu Thương ngờ vực gật đầu, cùng Vương Linh đi vào điện. Cung nữ vừa mở cửa ra đã nghe thấy âm thanh đầy mệt mỏi của Hoàng hậu: “… Triều đình đại sự, ta không hỏi được.”
Văn Tu quân thé giọng: “… Gì mà không hỏi được, mấy năm trước khi bệ hạ đi xa chinh chiến, nương nương cũng từng bông rèm chấp chính còn gì. Giờ đệ đệ ta sống ở thái ấp khổ sở, chỉ muốn quyền đúc tiền mà thôi, nhưng nương nương lại không muốn giúp…”
“Lần nào bệ hạ cũng đã sắp xếp rõ ràng mọi chuyện trước khi đi, ta chỉ làm theo khuôn khổ, chuyện văn khanh thì hỏi Ngu Hầu, chuyện võ lược… Cũng chưa có ai đánh tới dưới tường thành cả…”
Nghe đến đây, Thiếu Thương không hề do dự sải bước đi vào, Vương Linh chần chừ rồi cũng vào theo.
Lạc Tế Thông nhìn cửa điện chậm rãi khép lại, nét mặt phức tạp.
Địch ảo thấy thế, nói: “Lạc nương tử, cô chớ để bụng. Có vài chuyện ngày xưa cô kỵ, tốt nhất là cô không nên nghe. Linh nương tử thì thôi, nhưng còn Thiếu Thương quân… Hầy…”
Lạc Tế Thông hiểu ý vỗ tay bà, cười nói: “Thập Nhất lang không khác gì con ruột nương nương, vì vậy nương nương mới coi Thiếu Thương như con dâu trong nhà, có vài việc nàng ấy biết cũng không sao… Những chuyện này ta đều biết, Địch ảo đừng lo.” Nàng sắp được gả đến Tây Bắc xa xôi, có những bí mật cung đình không nên đem đi.
Trong điện, Thiếu Thương vừa tới gần thì nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Văn Tu quân: “… Ngày trước là mẹ con tỷ đệ nhà nương nương sống nhờ nhà ta, ta nào có bạc tình bạc bẽo, có gì ăn ngon mặc đẹp cũng chia nửa cho nương nương! Phụ thân ta coi nương nương như con gái ruột, ũng chọn cho nương nương lang tế tốt nhất. Nương nương đã quên ư?”
Hoàng hậu khổ tâm: “Cữu phụ có ơn nặng đức dày với ta, cả đời này ta sẽ không quên!”
“Nhưng phụ thân ta đã mất!” Văn Tu quân thút thít, “Ông ấy chết rồi! Gia tướng bộ khúc người chết kẻ bỏ đi, thế lực ngày ông còn đã sụp đổ như núi, chỉ còn lại một mình ấu đệ, được bệ hạ lập làm tấm bảng sống, sống cũng chẳng khác người chết, nhưng vì vậy mà thế nhân không trách Hoàng đế bạc tình hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, rõ ràng nhờ binh mã của phụ thân ta cứu mạng nhưng lại…”
“Mẫu thân!” Vương Linh thét lớn, quỳ ngay xuống bên chân mẹ mình, “Mẫu thân đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Văn Tu quân nhấc chân đá con gái, ép sát lại gần Hoàng hậu.
Thiếu Thương lập tức ngồi xuống trước mặt Hoàng hậu đã thấm mệt, nói to: “Văn Tu quân! Bà có biết vì sao cửa điện khép kín không để bất cứ ai vào không! Bà đừng tưởng nương nương sợ bà, đấy là nương nương đang che chở cho bà! Chỉ cần những lời bà vừa nói tuôn ra ngoài, bà nghĩ mình và con gái có thể sống nổi ư?!”
Văn Tu quân đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Cùng lắm là chết, lí nào ta còn sợ?”
“Nếu bà không sợ chết sao không tự đến trước mặt Thánh thượng mà nói?” Thiếu Thương đốp trả lại ngay, không hề nhường bước, “ Mà không cần bà mất công đâu, ta thấy sắp đến lúc bệ hạ tới tìm nương nương rồi đấy, bà cứ chờ đi! Tới khi ấy, bà muốn gió trên núi Đồ Cao hay nước trong hồ Kim Minh thì tự bà đi mà nói rõ với bệ hạ, việc gì phải làm khó nương nương của bọn ta!”
Văn Tu quân cười lạnh: “Hay cho cái miệng sắc sảo, quả là tân nương được tên nhãi kia nhìn trúng, các ngươi đúng là tâm đầu ý hợp. Ta không sợ chết, huống hồ bệ hạ cũng không để ta chết. Ta chỉ muốn xem Hoàng hậu nương nương cao quý có còn nhớ ân tình của phụ thân ta hay không…”
Thiếu Thương nén lửa giận, cười gằn: “Ta hay nghe nói người xưa ban ơn không phải vì báo đáp, chẳng hay lệnh tôn, Kiền An lão vương gia đã qua đời đấy, có phải ngày trước chăm sóc cả nhà nương nương là chờ để ngày sau được báo đáp?”
Văn Tu quân cứng họng.
Thiếu Thương chưa từ bỏ, thở dài bóng gió ám chỉ: “Hầy, Kiền An lão vương gia cũng thật là, ngày trước không gả con gái mình cho bệ hạ, như vậy hôm nay Văn Tu quân cao quý đã là Hoàng hậu, lại còn có thể cầu xin bệ hạ…”
Văn Tu quân bùng lửa giận, đi lên trước một bước: “Tiện tỳ, ngươi dám chế nhạo ta?!”
Hoàng hậu thấp giọng: “Thiếu Thương! Không được thất lễ!”
Vương Linh thấy bầu không khí căng thẳng tóe lửa, vội biện bạch: “Không, không phải thế… Ngoại tổ phụ của ta và bệ hạ là đồng tông…”
“Ồ.” Thiếu Thương ngạc nhiên, chuyện này nàng không biết thật.
Nàng vừa thầm mắng bản thân hóng hớt không đến nơi đến chốt, vừa giả vờ bừng tỉnh, “Ra là vậy. Hai nhà muốn kết thông gia, khổ nỗi lại là đồng tông không thể kết hôn, nên Kiền An lão vương gia mới đưa cháu ngoại đi, hầy, nương nương của bọn ta nhận ân tình này cũng lớn quá rồi…”
“Thần Am, ngươi trơ mắt nhìn con tiện tỳ này làm nhục phụ thân ta thế hả?” Văn Tu quân lạnh lẽo chất vấn Hoàng hậu.
Hoàng hậu cắn răng, thấp giọng: “Thiếu Thương, quỳ xuống, xin lỗi Văn Tu quân.”
Thiếu Thương thong thả quỳ xuống, kính cẩn khấu đầu với Văn Tu quân, Vương Linh thấy thế thì trợn mắt.
Khấu đầu xong, Thiếu Thương cao giọng nói: “Lúc nãy nhắc tới Kiền An lão vương gia là sai sót của thần thiếp, thần thiếp sẽ tự lĩnh phạt. Thần thiếp ngu dốt thế nào mọi người cũng biết, nếu Văn Tu quân không biết thì cứ hỏi Vương Linh a tỷ, tự khắc biết thiếp ngu dốt thế nào, cũng xin Văn Tu quân chớ tức giận.”
Vương Linh thộn mặt. Hễ mẫu thân nhà mình nổi cơn tam bành là y như trời long đất lở, cả nhà họ Vương không ai dám ngăn cản, nhưng cô gái trước mắt nhỏ hơn mình hai tuổi mà không hề biến sắc, tim không đập nhanh, lại còn ăn nói rất đĩnh đạc.
“Dù thần thiếp không biết Văn Tu quân muốn nương nương làm chuyện gì, nhưng chắc hẳn không phải chuyện dễ dàng.” Thiếu Thương quỳ thẳng, hai mắt ngước lên, “Mới hôm trước, Đại trưởng công chúa đến thăm nương nương, khi gặp bệ hạ thì thỉnh cầu ban cho con nhỏ chức quan, nhưng bệ hạ lại nói ‘Bầy tôi trình bày lời của mình, vua căn cứ vào lời nói mà giao việc, rồi căn cứ vào công việc mà xét kết quả. Nếu kết quả phù hợp với việc làm, việc làm phù hợp với lời nói thì thưởng. Nếu kết quả không phù hợp với việc làm, việc làm không phù hợp với lời nói thì phạt’*. Còn câu sau nữa nhưng ta không đọc, người tài giỏi như Văn Tu quân chắc cũng biết, ta khỏi cần nói…”
(*Đây là thuật dùng người của Hàn Phi Tử, trích trong cuốn Hàn Phi Tử– Nxb Văn học, Hà Nội-2001.)
Vương Linh xoay tay, buồn cười mà không dám cười.
Hoàng hậu đang khổ tâm khổ não, nhưng nghe như vậy cũng không khỏi lắc đầu mỉm cười.
“… Cuối cùng, bệ hạ đã từ chối lời nhờ vả của Đại trưởng công chúa. Văn Tu quân, đấy là tỷ muội còn lại duy nhất của bệ hạ đấy. Nương nương có nói cho ta biết, trước kia sau khi bệ hạ khởi nghĩa, Đại trưởng công chúa đã phải nếm rất nhiều trái đắng. Nhưng dù vậy, bệ hạ vẫn nén đau từ chối Đại trưởng công chúa vì đạo trị quốc dùng người của tiên hiền. Hôm nay bà ép nương nương cầu xin bệ hạ, ngoài làm khó nương nương ra sẽ chẳng được kết quả gì đâu, cho nên…”
Thiếu Thương hít sâu một hơi, nói to: “Mời Văn Tu quân về cho, xin ngài đừng làm khó nương nương nữa.”
Văn Tu quân lảo đảo bước chân, vừa như khóc lại vừa như cười: “Quả nhiên thời thế thay đổi, năm xưa Kiền An vương phủ uy thế lẫy lừng, vậy mà giờ đây tới một đứa con gái của tiểu lại cũng dám hò hét ta, ha ha ha, phụ thân, nếu phụ thân còn sống…”
“Triều Tần mất huơu, thiên hạ cùng săn đuổi, ai cao lớn nhanh chân thì bắt được trước*.” Thiếu Thương không quỳ nữa, nàng chậm rãi đứng dậy, “Khi thiên hạ đại loạn, tuấn tài thế gian dùng tài sản tính mạng đánh ván cược lớn nhất trong đất trời. Thời khắc ấy, không ai dám chắc mình có thể thành công săn đuổi hay không, hay là binh bại bỏ mình. Văn Tu quân nghĩ thế nào?”
(*Trích từ Sử Ký – Hoài Âm Hầu Liệt Truyện. Ý chỉ việc tranh đoạt thiên hạ.)
Văn Tu quân sững sờ chôn chân tại chỗ, Thiếu Thương chậm rãi đi tới, nhân tiện kéo Vương Linh đang té trên đất đứng dậy, đẩy nàng ta vào lòng Văn Tu quân.
Thiếu Thương nói: “Người đi trước cũng đã đi rồi, Văn Tu quân, Kiền An lão vương gia đã mất. Nhưng bà vẫn còn sống, con gái bà cũng còn trẻ, người sống luôn quan trọng hơn người đã khuất. Vương Linh a tỷ nói Xa Kỵ tướng quân muốn gả nàng đi xa, nàng rất sợ, chưa nói tới việc không quen cuộc sống sinh hoạt, mà ngay cả lang tế trông như thế nào nàng ấy cũng không biết. Bà là mẫu thân của nàng, tốt xấu gì cũng nên thương nàng…”
Vương Linh nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình, lập tức khóc lóc ôm lấy cánh tay Văn Tu quân, năn nỉ khẩn cầu. Dù Văn Tu quân có kiên cường tới đâu thì nước mắt cũng lăn dài.
Vẫn phải cám ơn sự dạy dỗ của Stanislavsky, ngay Thiếu Thương cũng bị cảm động bởi dáng vẻ mềm mại và giọng điệu đầy tình cảm của mình. Cho dù trong lòng nàng rất mất kiên nhẫn với bà bác cứ chìm đắm trong hào quang xưa đây. Nàng không tin, nếu để Kiền An lão đầu sống lại nhưng Văn Tu quân phải làm nông phụ vất vả chuyện đồng áng, liệu bà ta có đồng ý không? Bỏ đi!
Khi đại điện đang chìm đắm trong không khí cảm động thì chợt nghe thấy tiếng hắng giọng ở bên cạnh truyền đến.
Thiếu Thương phản ứng nhanh nhất, lập tức ngoài đầu nhìn, sau đó là Hoàng hậu rồi cuối cùng là mẹ con Vương Linh.
Mọi người đều thấy sau tấm bình phong chạm trổ ở cửa ngách trong điện, Hoàng đế vận miện phục đỏ rực đi ra, theo sau là hai tiểu hoàng môn trầm lặng, và thêm… một thanh niên cao ráo mặc thường phục vạt thẳng màu đen, chính là Lăng Bất Nghi.
Lập tức trong đầu Thiếu Thương có lễ bắn pháo bùng nổ, pháo hoa rực rỡ – nàng chỉ có hai vấn đề:
Thứ nhất, bọn họ nghe được từ lúc nào, mình không nói gì quá đáng chứ?
Thứ hai, sao cung điện lại có lắm cửa thế! Cửa bên, cửa ngách, cửa hông, cửa ngầm, lại còn lên trời không đường vào đất không cửa*! Quả nhiên cung đình là nơi không an toàn nhất trên đời này!
(*Ý chỉ cảnh tuyệt đường.)
Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
“… Thả lỏng nào, thả lỏng ra ạ, nương nương đừng gồng như thế, phải từ từ thả lỏng xương cốt da thịt, đúng thế, phải rồi, là như vậy…”
Địch ảo ở bên thấy Hoàng hậu dần dần thả lỏng cơ mặt, bèn khen: “Không ngờ Thiếu Thương quân lại có bản lĩnh như vậy.”
Thiếu Thương khiêm tốn mỉm cười, thừa lời! Bố đẻ của cô nàng nhắn tin trong phòng ký túc xá chính là thợ mát-xa chính tông ở bệnh viện hạng 2 đấy, sau nghỉ hưu mở tiệm riêng, còn mẹ ruột là bác sĩ chỉnh hình hạng nhất cùng đơn vị, cô nàng chỉ cần sờ vào xương bọn họ là có thể kể ra được tên đặc tính và các bệnh liên quan có thể phát sinh sau này.
“… Hôm trước Thái tử phi rủ ngươi đến Đông cung, vì sao ngươi lại từ chối không đi.” Hoàng hậu khép hai mắt, hỏi.
Thiếu Thương nhanh nhảu thưa: “Thái tử phi từng muốn gả tộc muội và đường biểu muội của mình cho Lăng đại nhân.”
Hoàng hậu lập tức mở mắt trừng Địch ảo: “Phó mẫu, lại là bà nói phải không!”
Địch ảo lúng túng cười xòa: “Ha ha… Để lão thần đi xem nước đậu xanh và bánh đậu xanh Lạc nương tử làm đã xong chưa, nương nương cứ từ từ dạy dỗ nàng ấy…” Vừa nói bà vừa lật đật chạy khỏi cung thất.
“Nương nương chớ trách Địch ảo nữa mà, ai ở trong cung chẳng biết chuyện này.” Thiếu Thương mạnh tay, vất vả nói, “Thần thiếp còn nghe nói, ngày Thái tử phi mời thần thiếp, vừa khéo các tộc muội hay đường biểu muội gì đó của nàng ta cũng có mặt, có lẽ muốn giới thiệu mọi người làm quen đây mà. Nhưng làm quen rồi thì sao nữa, nếu Thái tử phi muốn thần thiếp phải nhận vài vị ‘muội muội’, thần thiếp có nên đồng ý không đây.”
Hoàng hậu thấp giọng: “Ngươi nghĩ xa quá rồi.”
“Nếu không lo xa dễ có phiền gần lắm ạ.”
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn cô gái, bỗng hỏi: “Nếu Thái tử phi nhất quyết gả tộc muội làm thiếp của Tử Thịnh thì ngươi sẽ thế nào?”
“Thần thiếp chẳng làm gì cả. Nếu Lăng đại nhân nhận thì thần thiếp sẽ hủy hôn với ngài ấy.” Thiếu Thương trả lời rất dứt khoát, đoạn thở dài, “Hầy, cũng chỉ trách khuôn mặt này của thần thiếp thôi. Tế Thông a tỷ nói, miễn là thần thiếp im lặng, chỉ nhìn mặt thì ai cũng sẽ tưởng thần thiếp nhỏ nhẹ đáng thương dễ nói chuyện. Không sao, đợi sau này danh tiếng ‘đố kỵ’ của thần thiếp truyền đi là xong.”
“Ngươi tưởng đố kỵ là danh tiếng tốt hả.” Hoàng hậu cau mày.
Trình Thiếu Thương chậm rãi xoa nắn phần cổ cứng ngắc dưới tay: “Tính nết thần thiếp không tốt, có thể sửa thần thiếp sẽ cố sửa, mà không sửa được thì cũng hết cách rồi. Ơ? Nương nương…” Nàng bỗng nghĩ đến một chuyện, “Sao nương nương không nói thần thiếp đố kỵ như thế sẽ khiến Lăng đại nhân chịu thiệt?”
Hoàng hậu trợn mắt nhìn nàng: “Chính nó đã chọn ngươi, ngươi muốn thoái hôn nó sống chết không chịu, bị gì cũng phải chịu, nghĩ nhiều làm gì!”
Thiếu Thương bật cười: “Nương nương cũng không kêu oan thay Thái tử phi ạ?”
Hoàng hậu nhíu mày, cười khổ: “Ta và bệ hạ từng cho rằng nàng ta thiệt thòi, là kẻ đáng thương. Kết quả, càng dạy bảo nàng thì nàng càng cảm thấy mình hàm oan, suốt ngày chỉ biết tìm cách bù đắp.” Bà thấy Thiếu Thương ngơ ngác, thở dài nói, “Có vài việc, về sau ngươi sẽ biết.”
“Lại là những lời này, ‘về sau sẽ biết’, Tế Thông a tỷ cũng thích nói như vậy; rồi lần trước thần thiếp hỏi Lăng đại nhân là Việt Phi là người như thế nào, ngài ấy cũng nói câu này, bây giờ thần thiếp ghét nhất là câu này. Trên cao trăng sáng tỏ, soi rõ tòa cung khuyết, có việc gì phải ấp úng che giấu.”
Hoàng hậu thấy Thiếu Thương nhỏ giọng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên đủ để treo cả ấm dầu, bà chợt cảm thấy nàng thật đáng yêu, thế là ôn tồn cười nói: “Thâm cung khó lường, đôi khi với một người hay một chuyện, không phải vài ba câu là có thể nói rõ.”
Thiếu Thương buồn bã: “… Vâng ạ.”
Đang nói chuyện, Lạc Tế Thông đem nước đậu xanh và bánh đậu xanh lên, cười nói: “Văn Tu quân và tiểu nương tử Vương gia đã đến rồi ạ.”
Thiếu Thương nghe báo là mẹ con Vương Linh, lập tức gièm pha: “Nương nương, chốn cung đình cấm địa, mẹ con Văn Tu quân không thể nói đến là đến, cũng chẳng thèm đưa một tấm thiệp cầu kiến nào.”
Hoàng hậu liếc nàng, cười mắng: “Nếu ngươi là hạ thần ở ngự tiền thì chắc chắn là nịnh thần. Văn Tu quân phụng lệnh bệ hạ dẫn con gái vào cung cáo lỗi.”
“Cáo lỗi? Thần thiếp thấy là hưng sư vấn tội thì có.” Trong lúc nói, Thiếu Thương đã thấy Vương Linh bước đến cửa điện, nghiến răng nghiến lợi như cầm binh khí đợi xuất chinh.
Hoàng hậu lắc đầu thở dài, đồng thời sờ lên đồ cài tóc: “A Linh chưa trải đời nhiều, cũng chỉ mạnh hơn Tam công chúa hôm đó gây sự với ngươi một chút đấy thôi.”
“Cũng chẳng mạnh hơn là bao.” Thiếu Thương giúp Hoàng hậu sửa sang nghi dung, “Vương Linh a tỷ đầu thai trong bụng hạ thần, nếu nàng ta mà là công chúa, khéo có khi còn hơn.” Nói gì Tam công chúa cũng là con ruột của Hoàng đế, cần phải giữ thể diện.
Đợi mẹ con Vương gia đi vào hành lễ rồi ngồi xuống chỗ, Thiếu Thương mới nhìn rõ dáng vẻ của Văn Tu quân, dung mạo không xấu nhưng lông mày quá sắc, cánh môi mỏng, có tướng kiêu ngạo thanh cao.
Văn Tu quân nhìn Thiếu Thương mấy lần, trong mắt lóe lên vẻ xem thường.
Thiếu Thương im lặng bổ sung thay bà: Đúng là đóa sen trắng diêm dúa yếu ớt, chỉ biết vờ đáng thương mê hoặc Lăng Bất Nghi, không đáng nhắc đến.
Văn Tu quân nhìn con gái, Vương Linh lập tức đi lên khấu đầu hành lễ, liên tục cáo lỗi chuyện thất lễ ở tiệc cưới Lâu gia hôm ấy. Lời lẽ khẩn khoản, song vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Văn Tu quân im lặng, chỉ nhìn Hoàng hậu.
Thiếu Thương thấy bà ta hết nhìn trái lại liếc phải thì nổi nóng – này này bác gái này, học gì không học lại học dì Hai của tổng tài bá đạo*, suốt ngày im im dùng mắt quét người, bà tưởng mình là máy X quang đầu thai à!
(*Dì Hai trong câu này là một hình tượng chung, không chỉ nhân vật cụ thể.)
Hoàng hậu biết tính khí của Văn Tu quân nên thở dài trong bụng, đoạn nói: “Thiếu Thương, ngươi dẫn A Linh tới cung thất nghỉ ngơi của ngươi đi, Tề Thông, ngươi cũng lui xuống đi.”
Thiếu Thương và Vương Linh nhìn nhau, bất đắc dĩ đứng dậy cáo lui, Lạc Tế Thông mỉm cười khoát các cung nữ rời đi.
Sau khi mỗi người một ngả, Thiếu Thương thật sự dẫn Vương Linh đến cung thất mình nghỉ ngơi mọi ngày, dạo gần đây tuy nàng vẫn còn mồm miệng song không dám có sai sót trong cử chỉ đi đứng.
Vương Linh đi vòng trong cung thất nhìn một lượt, hất cằm khinh bỉ: “Bày biện ở đây quá đơn giản, xem ra di mẫu cũng chỉ thế với ngươi mà thôi. Hồi ta còn bé ở trong cung, dùng nào là đồ sơn mài quét đỏ thếp vàng, trải nào là lăng la tơ lụa, đốt hương cũng phải là lò tê giác hình phượng, uống cũng phải là…”
“Vương nương tử.” Thiếu Thương mỉm cười ngắt lời nàng ta, “Có lẽ cô không tin, thật ra ta rất thích cô.”
Vương Linh sửng sốt, không hiểu ý câu nói.
“… Vì cô quá ngu, ngu tới mức chỉ cần mở miệng là sẽ bị người khác nắm thóp. Lần đầu gặp cô ở Vạn gia, ta đã cảm thấy tốt nhất cô nên câm miệng đi.”
Mặt Vương Linh thoắt xanh thoắt đỏ.
Thiếu Thương nói tiếp, “Bệ hạ chủ trương tiết kiệm, ta cũng đã thấy vật phẩm bày biện trong tẩm điện của Hoàng hậu, gì mà quét đỏ thếp vàng, gì mà lăng la tơ lụa, huênh hoang! Nói năng lung tung, không sợ bị cắt mất lưỡi hả, có tin ta mách lại những lời này với Hoàng hậu không?”
Vương Linh há miệng.
“Được rồi. Cứ coi như lời cô nói là thật đi. Nhưng ngày cô còn bé là thời điểm quan trọng bệ hạ trù mưu thiên hạ. Tức ý cô muốn nói Hoàng hậu nương nương không đếm xỉa đến khó khăn bên ngoài, chỉ biết bản thân xa hoa sung sướng?” Thiếu Thương tựa vào giá đỡ, dáng vẻ già dặn.
Vương Linh hoảng hốt: “Không không không…”
Nếu câu này bị truyền ra ngoài, không biết Hoàng hậu di mẫu sẽ thế nào nhưng chắc chắn bản thân phải đứng mũi chịu sào, cũng khỏi cần làm người nữa.
Trong lút hốt hoảng, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu Vương Linh, nói lớn: “Không phải di mẫu xa hoa! Những thứ đó được bày biện trong vương cung cũ ban đầu, đúng, là phiên vương hồi ấy xa hoa phô trương chứ không dùng tới công quỹ!”
Thiếu Thương chậm rãi thôi cười, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ừ, giải thích như thế cũng có lý đấy. Thế cũng được, chuyện này coi như xong.” Đúng là một đứa ngu xuẩn, nếu là nàng, khéo bịa được đến tám lý do!
Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Vương Linh lại nổi cơn tam bành, bị Thiếu Thương càn quấy một trận, nàng ta suýt đã quên mình còn món nợ phải thanh toán với nàng, thế là không thèm làm bộ làm tịch nữa, sầm mặt đi tới túm lấy tay áo của Thiếu Thương, lạnh lùng nói: “Đồ tiện nhân nhà ngươi! Ngươi thì hay ho gì hơn ta! Dám cáo trạng ta với bệ hạ, hừ, không nghĩ mà xem nhà ngươi cấp bậc thế nào, đồ nhà quê mới phất lên có mấy ngày, để xem phụ thân ta có trị các ngươi không!”
Thiếu Thương chẳng buồn chớp mắt, im lặng nhìn Vương Linh chằm chằm.
Vương Linh bị nàng nhìn tới mức hoảng hốt: “Sao, sao hả.”
“Đúng là ta đã cáo trạng cô với bệ hạ. Nhưng, vì sao cô biết?”
Vương Linh không phản ứng kịp: “Đương nhiên là ngươi cáo trạng rồi, còn có ai…”
“Ở tiệc cưới hôm đó có rất nhiều người nghe thấy cô nói năng thất lễ, vì sao chắc chắn là ta.” Thiếu Thương bình tĩnh, “Bệ hạ triệu phụ thân Xa Kỵ tướng quân của cô, khiển trách ông ấy không biết dạy con. Không lẽ bệ hạ sẽ giống như phụ thân cô, phải nói rõ một năm một mười cho lệnh tôn là ta cáo trạng? Đáng lý theo lẽ thường thì phải là bệ hạ tai mắt linh thông, tự nghe được phong thanh chứ. Ừm, ta nhớ ngày hôm đó còn có lang tế của vài vị phu nhân là thuộc hạ của Ngự sử đại phu mà.”
“… Còn về tố cáo. Hôm ấy bệ hạ đã cố tình cho hoạn quan và cung nữ lui ra, trong cung chỉ có bệ hạ, Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi, thêm ta và Lăng đại nhân, tổng cộng sáu người. Vương nương tử, cô dám khẳng định ta cáo trạng là biết được từ đâu? Ừm, đế hậu sẽ không nói, ta và Lăng đại nhân cũng không nói, Thái tử là người thành thật, chỉ muốn ta và cô bắt tay vui vẻ, tình như tỷ muội, lại càng không nói. Thế thì chỉ còn lại Thái tử phi… Hừ, vậy ta sẽ đi hỏi Thái tử phi vì sao lại cho cô biết chuyện này, lẽ nào muốn ta và cô ân oán suốt đời?”
“Không phải, không phải như thế!” Vương Linh rất sợ, khàn giọng la lên, “Không không không, không phải Thái tử phi!”
“Được! Không phải Thái tử phi thì không phải!” Giọng Thiếu Thương như một mũi tên bén nhọn, nàng từ từ đứng thẳng người dậy, “Vậy tức là chính cô nghe ngóng. Nhưng hôm đó ta gặp bệ hạ là ở hậu điện Thượng thư đài, là triều đình nhỏ của bệ hạ. Cô mua chuộc cung nhân ở đó như thế nào? Nơi triều chính quan trọng, canh phòng nghiêm ngặt, thế mà cô vẫn có thể nghe ngóng được phong thanh ở nơi đó ư, rốt cuộc nhà họ Vương các người muốn gì?!”
Vương Linh sợ hãi đến mức nổi điên, hét toáng lên nhào tới.
Dù Thiếu Thương nhỏ người nhưng (kiếp trước) có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, nàng nhẹ nhàng dịch bước, trở tay gập lấy tay phải của Vương Linh, giơ chân thúc vào khoeo đầu gối của nàng ta, Vương Linh mất trọng tâm quỳ thụp xuống sàn, lập tức bị Thiếu Thương bẻ tay giữ chặt.
“Không phải không phải!” Vương Linh có hồ đồ tới đâu cũng biết kết quả của chuyện quốc gia đại sự, bây giờ không phải lúc có thể giả cao ngạo nữa, hét to lạc cả giọng: “… Là, là Thái tử phi, là Thái tử phi nói cho ta biết…”
Thiếu Thương đẩy một cái, Vương Linh lập tức ngã xuống sàn, khóc rấm rứt không dừng. Thiếu Thương quỳ xuống cạnh nàng ta, cúi người tới gần, gằn giọng nói: “Ngày trước ta không so đo với cô vì nhà cô là nhà tôn quý, chứ không phải vì cô thật sự lợi hại. Cô nhìn bây giờ đi, chỉ cần ta đứng cạnh cô, muốn bóp chết cô có gì khó.”
Nói đoạn, nàng dùng sức siết chặt tay, tay trái Vương Linh ôm tay phải la lối trong đau đớn, nước mắt nước mũi chảy dài, nàng ta lớn chừng này rồi nhưng chưa bao giờ bị ăn hiếp dữ dội đến thế.
Thiếu Thương chậm rãi buông tay ra, cười cười vỗ vào nàng ta: “Cô đừng khóc nữa. Nói gì đi nữa cô cũng có thân phận tôn quý, nhìn đi, hôm đó ở Lâu gia cô mắng chửi ta ghê gớm thế mà cũng chỉ bị cấm túc mười ngày, có phải giờ lại vui vẻ rồi không?”
“Hu hu… Ngươi thì biết cái gì, bệ hạ mắng phụ thân ta rất thậm tệ, bảo ông ấy mau gả ta đi đi. Đợi hôm nay cáo lỗi với ngươi xong thì sẽ không cho ta vào cung nữa. Vì để bệ hạ hài lòng nên phụ thân muốn gả ta đi xa, gì mà quận Giang Hạ ở Kinh Châu, ta còn chưa gặp người đó lần nào, hu hu hu ta không muốn đi đến nơi xa như vậy đâu…”
Vương Linh khóc rất dữ, một lúc sau không nghe thấy động tĩnh thì bất giác ngẩng đầu nhìn, thấy Thiếu Thương trông ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.
“Tế Thông a tỷ phải gả lên Tây bắc, cô lại về Nam, còn ta phải ở lại đây…” Một lúc sau, Thiếu Thương lẩm bẩm: “Giang Hạ là nơi tốt, sau này ta cũng muốn xuôi Nam xem thế nào.”
“Chốn khỉ ho cò gáy ấy có gì hay mà đi…?!” Vương Linh quên cả khóc, chỉ cảm thấy khó tin.
Thiếu Thương nổi hứng, cười híp mắt nói: “Đợi mấy năm nữa ta sẽ đến Giang Hạ tìm cô, nhớ phải làm địa chủ hiếu khách đấy.”
Vương Linh tức tối: “Ngươi dẫn Thập Nhất lang đến diễu võ giương oai với ta?!”
Thiếu Thương thộn mặt, đoạn thở dài: “Sao cứ nói ba câu là cô lại kéo Lăng Bất Nghi vào vậy. Trên đời này còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn mà.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Vương Linh dùng mu bàn tay chùi sạch nước mắt, lồm cồm bò dậy, “Từ nhỏ ngươi sống ở đô thành, chưa từng đặt chân ra ngoài. Ngươi tự hỏi xem vì sao biết bao công chúa quận chúa vương hầu có rất nhiều đất phong nhưng lại không rời kinh đô? Ở những phong quốc xa xôi đó, cuộc sống hằng ngày quá mức tệ hại, không có đồ sơn mài tử tế, không có vải vóc mềm mại, tới xông hương cũng sặc chết người!”
Thiếu Thương bật cười: “Công chúa quận chúa thì ta không biết. Nhưng những vương hầu không rời kinh đô chưa hẳn là vì luyến tiếc giàu sang ở chốn đô thành.” Thuật cản trở của đế vương thôi, có gì lạ đâu.
“Thế thì sao?” Vương Linh giận dữ, “Có ai không biết đô thành phú quý yên ổn!”
Thiếu Thương chẹp miệng, bất đắc dĩ nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn ở lại đô thành sống sung sướng hay là muốn Lăng Bất Nghi?” Về Lăng Bất Nghi… Từ nhỏ đến lớn cô tốn bao nhiêu tâm huyết mà cũng chẳng có nổi thành tựu. Còn đô thành thì… vốn dĩ cô có thể ở lại đấy, nhưng tự tay cô hủy hoại điều đó rồi. Đúng là cuộc đời không làm nên nổi trò trống.
Vương Linh thừ người, bắt đầu vận não, cẩn thận cân nhắc vấn đề này.
Thiếu Thương phe phẩy quạt trúc, khoan thai hóng gió, cảm thán thời đại nào cũng có tiểu cô nương úng não.
Không lâu sau, cung nữ đến mời Thiếu Thương và Vương Linh trở về, Thiếu Thương thấy cung nữ ấy có vẻ cuống quýt thì thầm ngạc nhiên, đợi khi đi qua cung lang đến trước cửa điện, lại thấy Địch ảo và Lạc Tế Thông đang lo lắng đứng chờ bên ngoài cánh cửa khép chặt.
“Thiếu Thương, cô và Linh nương tử vào đi.” Địch ảo đi tới nói, “Nương nương và Văn Tu quân có khúc mắc nhỏ.”
Thiếu Thương ngờ vực gật đầu, cùng Vương Linh đi vào điện. Cung nữ vừa mở cửa ra đã nghe thấy âm thanh đầy mệt mỏi của Hoàng hậu: “… Triều đình đại sự, ta không hỏi được.”
Văn Tu quân thé giọng: “… Gì mà không hỏi được, mấy năm trước khi bệ hạ đi xa chinh chiến, nương nương cũng từng bông rèm chấp chính còn gì. Giờ đệ đệ ta sống ở thái ấp khổ sở, chỉ muốn quyền đúc tiền mà thôi, nhưng nương nương lại không muốn giúp…”
“Lần nào bệ hạ cũng đã sắp xếp rõ ràng mọi chuyện trước khi đi, ta chỉ làm theo khuôn khổ, chuyện văn khanh thì hỏi Ngu Hầu, chuyện võ lược… Cũng chưa có ai đánh tới dưới tường thành cả…”
Nghe đến đây, Thiếu Thương không hề do dự sải bước đi vào, Vương Linh chần chừ rồi cũng vào theo.
Lạc Tế Thông nhìn cửa điện chậm rãi khép lại, nét mặt phức tạp.
Địch ảo thấy thế, nói: “Lạc nương tử, cô chớ để bụng. Có vài chuyện ngày xưa cô kỵ, tốt nhất là cô không nên nghe. Linh nương tử thì thôi, nhưng còn Thiếu Thương quân… Hầy…”
Lạc Tế Thông hiểu ý vỗ tay bà, cười nói: “Thập Nhất lang không khác gì con ruột nương nương, vì vậy nương nương mới coi Thiếu Thương như con dâu trong nhà, có vài việc nàng ấy biết cũng không sao… Những chuyện này ta đều biết, Địch ảo đừng lo.” Nàng sắp được gả đến Tây Bắc xa xôi, có những bí mật cung đình không nên đem đi.
Trong điện, Thiếu Thương vừa tới gần thì nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Văn Tu quân: “… Ngày trước là mẹ con tỷ đệ nhà nương nương sống nhờ nhà ta, ta nào có bạc tình bạc bẽo, có gì ăn ngon mặc đẹp cũng chia nửa cho nương nương! Phụ thân ta coi nương nương như con gái ruột, ũng chọn cho nương nương lang tế tốt nhất. Nương nương đã quên ư?”
Hoàng hậu khổ tâm: “Cữu phụ có ơn nặng đức dày với ta, cả đời này ta sẽ không quên!”
“Nhưng phụ thân ta đã mất!” Văn Tu quân thút thít, “Ông ấy chết rồi! Gia tướng bộ khúc người chết kẻ bỏ đi, thế lực ngày ông còn đã sụp đổ như núi, chỉ còn lại một mình ấu đệ, được bệ hạ lập làm tấm bảng sống, sống cũng chẳng khác người chết, nhưng vì vậy mà thế nhân không trách Hoàng đế bạc tình hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, rõ ràng nhờ binh mã của phụ thân ta cứu mạng nhưng lại…”
“Mẫu thân!” Vương Linh thét lớn, quỳ ngay xuống bên chân mẹ mình, “Mẫu thân đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Văn Tu quân nhấc chân đá con gái, ép sát lại gần Hoàng hậu.
Thiếu Thương lập tức ngồi xuống trước mặt Hoàng hậu đã thấm mệt, nói to: “Văn Tu quân! Bà có biết vì sao cửa điện khép kín không để bất cứ ai vào không! Bà đừng tưởng nương nương sợ bà, đấy là nương nương đang che chở cho bà! Chỉ cần những lời bà vừa nói tuôn ra ngoài, bà nghĩ mình và con gái có thể sống nổi ư?!”
Văn Tu quân đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Cùng lắm là chết, lí nào ta còn sợ?”
“Nếu bà không sợ chết sao không tự đến trước mặt Thánh thượng mà nói?” Thiếu Thương đốp trả lại ngay, không hề nhường bước, “ Mà không cần bà mất công đâu, ta thấy sắp đến lúc bệ hạ tới tìm nương nương rồi đấy, bà cứ chờ đi! Tới khi ấy, bà muốn gió trên núi Đồ Cao hay nước trong hồ Kim Minh thì tự bà đi mà nói rõ với bệ hạ, việc gì phải làm khó nương nương của bọn ta!”
Văn Tu quân cười lạnh: “Hay cho cái miệng sắc sảo, quả là tân nương được tên nhãi kia nhìn trúng, các ngươi đúng là tâm đầu ý hợp. Ta không sợ chết, huống hồ bệ hạ cũng không để ta chết. Ta chỉ muốn xem Hoàng hậu nương nương cao quý có còn nhớ ân tình của phụ thân ta hay không…”
Thiếu Thương nén lửa giận, cười gằn: “Ta hay nghe nói người xưa ban ơn không phải vì báo đáp, chẳng hay lệnh tôn, Kiền An lão vương gia đã qua đời đấy, có phải ngày trước chăm sóc cả nhà nương nương là chờ để ngày sau được báo đáp?”
Văn Tu quân cứng họng.
Thiếu Thương chưa từ bỏ, thở dài bóng gió ám chỉ: “Hầy, Kiền An lão vương gia cũng thật là, ngày trước không gả con gái mình cho bệ hạ, như vậy hôm nay Văn Tu quân cao quý đã là Hoàng hậu, lại còn có thể cầu xin bệ hạ…”
Văn Tu quân bùng lửa giận, đi lên trước một bước: “Tiện tỳ, ngươi dám chế nhạo ta?!”
Hoàng hậu thấp giọng: “Thiếu Thương! Không được thất lễ!”
Vương Linh thấy bầu không khí căng thẳng tóe lửa, vội biện bạch: “Không, không phải thế… Ngoại tổ phụ của ta và bệ hạ là đồng tông…”
“Ồ.” Thiếu Thương ngạc nhiên, chuyện này nàng không biết thật.
Nàng vừa thầm mắng bản thân hóng hớt không đến nơi đến chốt, vừa giả vờ bừng tỉnh, “Ra là vậy. Hai nhà muốn kết thông gia, khổ nỗi lại là đồng tông không thể kết hôn, nên Kiền An lão vương gia mới đưa cháu ngoại đi, hầy, nương nương của bọn ta nhận ân tình này cũng lớn quá rồi…”
“Thần Am, ngươi trơ mắt nhìn con tiện tỳ này làm nhục phụ thân ta thế hả?” Văn Tu quân lạnh lẽo chất vấn Hoàng hậu.
Hoàng hậu cắn răng, thấp giọng: “Thiếu Thương, quỳ xuống, xin lỗi Văn Tu quân.”
Thiếu Thương thong thả quỳ xuống, kính cẩn khấu đầu với Văn Tu quân, Vương Linh thấy thế thì trợn mắt.
Khấu đầu xong, Thiếu Thương cao giọng nói: “Lúc nãy nhắc tới Kiền An lão vương gia là sai sót của thần thiếp, thần thiếp sẽ tự lĩnh phạt. Thần thiếp ngu dốt thế nào mọi người cũng biết, nếu Văn Tu quân không biết thì cứ hỏi Vương Linh a tỷ, tự khắc biết thiếp ngu dốt thế nào, cũng xin Văn Tu quân chớ tức giận.”
Vương Linh thộn mặt. Hễ mẫu thân nhà mình nổi cơn tam bành là y như trời long đất lở, cả nhà họ Vương không ai dám ngăn cản, nhưng cô gái trước mắt nhỏ hơn mình hai tuổi mà không hề biến sắc, tim không đập nhanh, lại còn ăn nói rất đĩnh đạc.
“Dù thần thiếp không biết Văn Tu quân muốn nương nương làm chuyện gì, nhưng chắc hẳn không phải chuyện dễ dàng.” Thiếu Thương quỳ thẳng, hai mắt ngước lên, “Mới hôm trước, Đại trưởng công chúa đến thăm nương nương, khi gặp bệ hạ thì thỉnh cầu ban cho con nhỏ chức quan, nhưng bệ hạ lại nói ‘Bầy tôi trình bày lời của mình, vua căn cứ vào lời nói mà giao việc, rồi căn cứ vào công việc mà xét kết quả. Nếu kết quả phù hợp với việc làm, việc làm phù hợp với lời nói thì thưởng. Nếu kết quả không phù hợp với việc làm, việc làm không phù hợp với lời nói thì phạt’*. Còn câu sau nữa nhưng ta không đọc, người tài giỏi như Văn Tu quân chắc cũng biết, ta khỏi cần nói…”
(*Đây là thuật dùng người của Hàn Phi Tử, trích trong cuốn Hàn Phi Tử– Nxb Văn học, Hà Nội-2001.)
Vương Linh xoay tay, buồn cười mà không dám cười.
Hoàng hậu đang khổ tâm khổ não, nhưng nghe như vậy cũng không khỏi lắc đầu mỉm cười.
“… Cuối cùng, bệ hạ đã từ chối lời nhờ vả của Đại trưởng công chúa. Văn Tu quân, đấy là tỷ muội còn lại duy nhất của bệ hạ đấy. Nương nương có nói cho ta biết, trước kia sau khi bệ hạ khởi nghĩa, Đại trưởng công chúa đã phải nếm rất nhiều trái đắng. Nhưng dù vậy, bệ hạ vẫn nén đau từ chối Đại trưởng công chúa vì đạo trị quốc dùng người của tiên hiền. Hôm nay bà ép nương nương cầu xin bệ hạ, ngoài làm khó nương nương ra sẽ chẳng được kết quả gì đâu, cho nên…”
Thiếu Thương hít sâu một hơi, nói to: “Mời Văn Tu quân về cho, xin ngài đừng làm khó nương nương nữa.”
Văn Tu quân lảo đảo bước chân, vừa như khóc lại vừa như cười: “Quả nhiên thời thế thay đổi, năm xưa Kiền An vương phủ uy thế lẫy lừng, vậy mà giờ đây tới một đứa con gái của tiểu lại cũng dám hò hét ta, ha ha ha, phụ thân, nếu phụ thân còn sống…”
“Triều Tần mất huơu, thiên hạ cùng săn đuổi, ai cao lớn nhanh chân thì bắt được trước*.” Thiếu Thương không quỳ nữa, nàng chậm rãi đứng dậy, “Khi thiên hạ đại loạn, tuấn tài thế gian dùng tài sản tính mạng đánh ván cược lớn nhất trong đất trời. Thời khắc ấy, không ai dám chắc mình có thể thành công săn đuổi hay không, hay là binh bại bỏ mình. Văn Tu quân nghĩ thế nào?”
(*Trích từ Sử Ký – Hoài Âm Hầu Liệt Truyện. Ý chỉ việc tranh đoạt thiên hạ.)
Văn Tu quân sững sờ chôn chân tại chỗ, Thiếu Thương chậm rãi đi tới, nhân tiện kéo Vương Linh đang té trên đất đứng dậy, đẩy nàng ta vào lòng Văn Tu quân.
Thiếu Thương nói: “Người đi trước cũng đã đi rồi, Văn Tu quân, Kiền An lão vương gia đã mất. Nhưng bà vẫn còn sống, con gái bà cũng còn trẻ, người sống luôn quan trọng hơn người đã khuất. Vương Linh a tỷ nói Xa Kỵ tướng quân muốn gả nàng đi xa, nàng rất sợ, chưa nói tới việc không quen cuộc sống sinh hoạt, mà ngay cả lang tế trông như thế nào nàng ấy cũng không biết. Bà là mẫu thân của nàng, tốt xấu gì cũng nên thương nàng…”
Vương Linh nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình, lập tức khóc lóc ôm lấy cánh tay Văn Tu quân, năn nỉ khẩn cầu. Dù Văn Tu quân có kiên cường tới đâu thì nước mắt cũng lăn dài.
Vẫn phải cám ơn sự dạy dỗ của Stanislavsky, ngay Thiếu Thương cũng bị cảm động bởi dáng vẻ mềm mại và giọng điệu đầy tình cảm của mình. Cho dù trong lòng nàng rất mất kiên nhẫn với bà bác cứ chìm đắm trong hào quang xưa đây. Nàng không tin, nếu để Kiền An lão đầu sống lại nhưng Văn Tu quân phải làm nông phụ vất vả chuyện đồng áng, liệu bà ta có đồng ý không? Bỏ đi!
Khi đại điện đang chìm đắm trong không khí cảm động thì chợt nghe thấy tiếng hắng giọng ở bên cạnh truyền đến.
Thiếu Thương phản ứng nhanh nhất, lập tức ngoài đầu nhìn, sau đó là Hoàng hậu rồi cuối cùng là mẹ con Vương Linh.
Mọi người đều thấy sau tấm bình phong chạm trổ ở cửa ngách trong điện, Hoàng đế vận miện phục đỏ rực đi ra, theo sau là hai tiểu hoàng môn trầm lặng, và thêm… một thanh niên cao ráo mặc thường phục vạt thẳng màu đen, chính là Lăng Bất Nghi.
Lập tức trong đầu Thiếu Thương có lễ bắn pháo bùng nổ, pháo hoa rực rỡ – nàng chỉ có hai vấn đề:
Thứ nhất, bọn họ nghe được từ lúc nào, mình không nói gì quá đáng chứ?
Thứ hai, sao cung điện lại có lắm cửa thế! Cửa bên, cửa ngách, cửa hông, cửa ngầm, lại còn lên trời không đường vào đất không cửa*! Quả nhiên cung đình là nơi không an toàn nhất trên đời này!
(*Ý chỉ cảnh tuyệt đường.)
Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Đánh giá:
Truyện Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Story
Chương 79
10.0/10 từ 42 lượt.