Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 74
Thỏa mãn được cái bụng đói, Thiếu Thương rất bình tĩnh rửa mặt thay trang phục, sau đó cố ép mí mắt đang giật nhắm lại rồi quyết định đi ngủ.
Nhưng xét cho cùng nàng nào phải kỳ cựu từng trải, mới vừa rồi bằng sự dũng cảm gan dạ, nàng đã trút hết mọi uất ức tích tụ trong bụng bao ngày qua, nhưng theo sau lại là cảm giác lo lắng bao trùm. Dưới tấm chăn mỏng, nàng vuốt ve vết bầm trên hai tay, trong lòng cáu kỉnh, rầu rĩ và xen lẫn sợ hãi.
Lăng Bất Nghi nom bảnh bao trắng trẻo, nhưng ngay từ nhỏ thể lực đã rất đáng gờm. Có khi chàng thấy Thiếu Thương vất vả vật lộn với miếng gỗ lớn, bèn đưa tay giúp, ai ngờ gãy gỗ nứt cọc. Nên bình thường chàng rất cẩn thận mỗi lúc ở bên Thiếu Thương, nhưng rõ ràng lúc nãy Lăng Bất Nghi đã không kiểm soát khi ôm nàng, suýt đã ép hết không khí trong lồng ngực nàng ra ngoài, càng khỏi nói tới vết bầm trên hai cánh tay.
Vậy là đêm hôm đó Thiếu Thương gặp ác mộng, tựa một đoạn phim cũ chiếu lại, liên tục mơ thấy Lăng Bất Nghi giơ cao thần binh kim ô xích phượng bổ đôi tên thổ phỉ ra làm hai; khi lại mơ thấy khóe miệng xinh đẹp đỏ nhạt của chàng nhoẻn cong, sau đó mỉm cười nhận lấy bình rượu trong tay nàng – rồi thuận thế bẻ gãy cổ tay nàng.
Ngày thứ hai, Lăng Bất Nghi không đến.
Là một kẻ gây rối có trách nhiệm, ngay đêm đó Thiếu Thương định đến chỗ cha mẹ ‘thẳng thắn khai báo tội ác’, cung kính nâng tay dập đầu rồi thuật lại nhất nhất những lời đêm qua mình nói với Lăng Bất Nghi.
Thật ra đêm qua vợ chồng Trình Thủy đã nghe lão quản sự Trình Thuận bẩm báo về sự lạ lùng giữa con gái và Lăng Bất Nghi, nhưng hai vợ chồng không để tâm, chỉ nghĩ là tình nhân nhỏ giận dỗi nhau, chẳng phải cuối cùng vẫn ôm nhau đấy thôi, chắc hẳn không phải là chuyện lớn.
Nhưng bây giờ biết được lý do mới hay sự tình trọng đại thế nào, hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt viết rõ sự bất an.
“… Con gái tự tiện quyết định, tự đề nghị từ hôn với Lăng đại nhân, xin song thân trách phạt.” Thiếu Thương nằm xuống đất, âm điệu đều đều.
Lửa giận đã lâu không bùng phát của Tiêu phu nhân cuối cùng cũng phun trào, bà mắng lớn: “Con đúng là đứa to gan, rốt cuộc con có hiểu lợi thiệt trong đó không hả, con tưởng hôn sự này là giao ước giữa hàng xóm cùng quê, con muốn hủy là hủy hả! Con là cái đồ nghiệt chướng không biết trời cao đất dày, có biết sẽ mang lại bao nhiêu tai họa cho nhà ta không?!”
Thiếu Thương bướng bỉnh ưỡn thẳng lưng: “Mẫu thân yên tâm, sẽ không liên lụy đến trong nhà đâu. Con và Lăng đại nhân đã nói rồi, chuyện này Trình gia chúng ta không thể mở miệng, chỉ có thể nhờ ngài ấy tự giải quyết.”
“Tưởng mình thông minh!” Tiêu phu nhân giận tím mặt, vỗ thật mạnh xuống bàn, “Con không nghĩ kỹ mà xem, nếu hủy hôn sự này thì về sau con có tìm được lang tế nào tốt như vậy nữa không! Thậm chí con còn sẽ còn rước rất nhiều kẻ thù, một khi mất đi sự che chở của Lăng Bất Nghi, con nghĩ xem sau này sẽ có bao nhiêu kẻ đến tìm con gây chuyện, không biết chừa đường lui cho mình hả! Cái đồ nghiệt chướng ngỗ ngược bất hiếu nhà con, ngay từ đầu ta đã nói không sai, rồi con sẽ gây ra đại họa cho nhà ta!”
“Cùng lắm cả đời này không tái giá, rời khỏi đô thành về quê ở, con không cảm thấy lấy chồng có gì hay cả!” Thiếu Thương cứng cổ nói lớn, “Nếu mẫu thân sợ liên lụy, con có thể…”
“Đủ rồi!” Trình Thủy gằn giọng nói, tay đặt lên vai vợ, dùng ánh mắt ra hiệu, “Mọi khi đều là mình dạy dỗ con cái, giờ việc này cứ giao cho ta.”
Tiêu phu nhân tức giận, quay phắt đầu đi.
Trình Thủy nhìn con gái đang quỳ bên dưới – tức giận thờ ơ lẫn bất kham, ông thở dài bảo: “Niệu Niệu, con chịu nghe phụ thân nói một lời có được không?”
Thiếu Thương thôi bĩu môi, cung kính ngồi xuống.
“Trong chuyện này Lăng Bất Nghi không sai.” Rồi bỗng Trình Thủy đổi lời, “Phụ thân cũng từng thấy con và cậu ấy gặp nhau mấy lần. Hai đứa cười cười nói nói, chuyện trò vui vẻ, và con cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ với cậu ta không dưới một lần – đừng có xen vào, không ai bị mù cả, dù không phải tình cảm nam nữ thì vẫn có sự ngưỡng mộ. Con nói người ta sốt ruột, sau đó người ta cầu hôn với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý. Hôn ước thế là thành, rốt cuộc Lăng Bất Nghi sai ở đâu!”
Thiếu Thương ngồi không yên, hấp tấp nói: “Con, con không nói ngài ấy làm sai, chỉ là, chỉ là con không xứng với ngài ấy! Cuộc sống con muốn không phải như vậy! Con muốn… muốn…”
Trình Thủy khoát tay, không cho con gái nói tiếp.
“Hồi còn nhỏ, phụ thân từng nghe một câu chuyện. Có ba thợ săn vào núi gặp thần, thần núi nói gặp nhau tức là có duyên, cho ba người họ một điều ước. Thợ săn thứ nhất nói, y muốn rất rất nhiều vàng bạc châu báu, làm người giàu có nhất trên đời này. Thần núi nói ‘dễ thôi dễ thôi’. Thợ săn thứ hai nói, y muốn quyền lực tột bậc, muốn trở thành đế vương nhân gian. Thần núi nói ‘không khó không khó’. Thợ săn thứ ba nghĩ mãi, ước rằng sẽ làm được mọi chuyện y muốn làm trong đời, không bị gông cùm cũng không bị ép buộc. Thần núi im lặng, một lúc sau lại bảo ‘việc này khó muôn vàn’.” Trình Thủy nói hết một hơi.
Thiếu Thương chầm chậm thả lỏng bả vai, trầm ngâm suy ngẫm.
Trình Thủy thấy sắc mặt con gái thay đổi, nói tiếp: “Trên đời này, ai cũng hy vọng mình có thể làm việc đúng như mong muốn, nhưng được mấy ai có thể. Phụ thân xin nói một câu thất kính, e rằng đến bệ hạ cửu ngũ chí tôn cũng có lúc bất lực. Niệu Niệu, con cảm thấy con có thể khác bình thường? Dù không lấy Lăng Bất Nghi, con có thể sống cuộc sống như con mong muốn?”
Câu nói này thật đinh tai nhức óc, như dội liên tục vào ngực Thiếu Thương. Nàng hé môi rồi lại khép, thật sự không cãi được, chỉ khổ sở nói: “Con hiểu ý phụ thân. Nhưng chuyện chưa hẳn đến mức nghiêm trọng đó! Lăng đại nhân tài mạo xuất chúng, chắc chắn có thể tìm được hôn phối tốt hơn…”
Tiêu phu nhân hừ lạnh, Trình Thủy vỗ vai vợ trấn an, lại nói tiếp với con gái: “Hoắc thị trung nghĩa vô song, gặp chuyện bi thảm còn hơn cả Hà gia, huống hồ Hoắc Hầu và bệ hạ còn là huynh đệ kết nghĩa lớn lên cùng nhau, nên mọi an ủi áy náy của bệ hạ rồi cũng sẽ dồn vào Lăng Bất Nghi. Năm nay Lăng Bất Nghi đã hai mươi có lẻ, nhưng vẫn cô độc một bóng, dưới gối không con. Trước khi con không có ý định thành thân, ngẫm mà xem hôm nay bệ hạ sẽ nhiệt tình với hôn sự này như thế nào, người thông minh như con lẽ nào không luận ra?”
Thiếu Thương cuống lên, song chỉ biết bất lực nói: “Lăng đại nhân sẽ không để người nhà ta bị phạt…” Thật ra ngay chính nàng cũng không dám khẳng định.
Trong lòng Thiếu Thương loạn cào cào, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Thứ hai, dù những gì Lăng Bất Nghi nói là đúng, bao che cho con cũng đúng. Nhưng Niệu Niệu à, phụ thân nói con hay, trên đời này điều không nói phải trái nhất chính là tình yêu của cha mẹ, và điều không thể chống đối nhất chính là thánh ý. Cho dù Lăng Bất Nghi có giải thích thế nào, bệ hạ cũng sẽ trách tội lên đầu con. Trách con không giữ được trái tim Lăng Bất Nghi, trách con không biết quan tâm dịu dàng, trách con lại để cậu ta phải cô độc lần nữa. Niệu Niệu, bây giờ con có cảm thấy không liên lụy đến nhà ta nữa không?”
Thiếu Thương há mồm cứng lưỡi, hoang mang vò tay áo.
“Thứ ba, có phải con đắc ý về lời nói đêm qua lắm không, ép Lăng Bất Nghi tự đi từ hôn, bản thân không can hệ gì. Nhưng con dám cả gan gây khó dễ Lăng Bất Nghi, để cậu ta ôm hết lý do từ hôn, dựa vào đâu, không phải dựa vào Lăng Bất Nghi thích con hả! Con như vậy không quân tử tí nào. Nếu Lăng Bất Nghi độ lượng thì thôi cũng được; nhưng nếu cậu ta quay sang oán hận, nói rõ mọi chuyện với bệ hạ rồi phủi tay bỏ đi, không còn quan tâm con nữa, lẽ nào bệ hạ sẽ bỏ qua cho nhà ta hả…” Nói đến đây, giọng của đồng chí lão Trình đã run run.
Bàn tay nắm chặt tay áo của Thiếu Thương run lên, cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao tối qua lại gặp ác mộng. Sâu thẳm trong lòng nàng, nàng mơ hồ biết chuyện này quá nguy hiểm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Sao phụ thân lại không hiểu ý con.” Trình Thủy nhìn con gái run bần bật, ông rất thương, “Hồi phụ thân mới bằng tuổi con, ngày đêm mong mỏi có thể làm hiệp khách hành tẩu giang hồ. Nếu phụ thân rời nhà thì bản thân sung sướng đấy, nhưng cha mẹ đã già, em út còn bé, trong thời binh biến e rằng sẽ chết đói. Trong cuộc đời có chuyện làm được có chuyện lại không. Nên phụ thân không thể bỏ đi, rồi sau đó cứ sống tiếp như vậy…”
Thiếu Thương cắn chặt môi, nước mắt lăn dài.
Trình Thủy thở dài: “Đây cũng không phải là lỗi của con. Hôm đó phụ thân không nên bị ân sủng làm mê hoặc, chỉ vì mừng rỡ mà đồng ý hôn sự này…”
“Sao có thể trách mình!” Tiêu phu nhân vỗ xuống đầu gối, “Chúng ta vừa từ hôn với Lâu gia, mình định lấy lý do gì từ chối bệ hạ đây?! Thứ nhất con gái không còn hôn ước, thứ hai trong nhà không ma chay, hai nhà Lăng Trình lại không thù không oán! Hai cha con nói đi, bệ hạ đã khẩn khoản như thế, thân là hạ thần phải thoái thác hôn sự này ra sao?! Không lẽ nói đồ nghiệt chướng này chuyên độc đoán, không thích bị Lăng Bất Nghi quản lý mà thích Lâu Nghiêu có thể bị nó chỉ tay năm ngón?!”
“Vậy là do lỗi của hai ta.” Trình Thủy vuốt lưng vợ, dịu dàng nói, “Là chúng ta để Niệu Niệu ở lại, thành thử con bé không được dạy dỗ thấu đáo. Mười năm qua con nó lớn lên một mình, không ai dạy dỗ, vì vậy mới hình thành tính cách độc lai độc vãng, có suy tính chuyện gì cũng không ngó trước ngó sau không quan tâm cha mẹ anh em, đây là lỗi của chúng ta!”
Thiếu Thương khóc nức nở, mơ màng nhìn cha Trình, không biết phải làm thế nào.
Trình Thủy trấn an: “Niệu Niệu cũng đừng lo, bệ hạ là người độ lượng, sẽ không vì hôn sự của con nuôi không thành mà tịch biên diệt tộc nhà ta…”
“Đúng thế, sẽ không tịch biên diệt tộc, cùng lắm là hủy đường làm quan của mình thôi.” Tiêu phu nhân lạnh lùng nói.
Thiếu Thương giật thót, cuống cuồng nhìn cha Trình, thấy ông cúi đầu thở dài như bỗng già đi mấy tuổi. Lòng nàng rất buồn, khóc nức nở: “Nhưng phụ thân có tài mà…”
Tiêu phu nhân hừ lạnh: “Luận xuất thân, bên trái bệ hạ có thế gia vọng tộc nhiều như rừng núi, bên phải có các trọng thần như Ngô đại tướng quân rồi Dương Hầu Kỷ Tuân, cũng xuất thân bần hàn nhưng phò tá vua từ sớm. Luận họ hàng, bệ hạ trước có đồng hương đồng môn tộc nhân thề chết đi theo, sau lại có Đại Liêu cử trọng binh đến quy thuận. Phụ thân con có tài, bệ hạ cũng sẵn sàng dùng, nhưng thêm ông ấy cũng không nhiều, thiếu ông ấy cũng không ít đi!”
Trình Thủy thấy con gái khóc tức tưởi, cười nói: “Niệu Niệu đừng khóc nữa. Ta và mẫu thân con nào phải hạng tham công danh giàu sang. Ngày trước khởi nghĩa cũng chỉ vì muốn giữ xóm làng bình an, bảo vệ người thân. Hơn hai mươi năm qua cha mẹ chinh chiến nơi máu lửa, không những bảo vệ được bản thân gia đình mà còn kiếm được chút đỉnh, cũng đủ thỏa mãn lắm rồi. Cùng lắm là không làm quan nữa, chúng ta về quê trồng rau nuôi cá.”
Lúc này Thiếu Thương muốn khóc mà không khóc nổi, trong lòng vô cùng áy náy.
Nàng không sợ rời khỏi đô thành, dù nghèo khó lên vùng núi trải nghiệm cuộc sống cũng được. Có danh vọng của cha Trình ở quê, nàng luôn có thể cải tạo điều kiện sống tốt hơn. Nhưng thời gian qua Trình gia chu cấp đồ ăn thức uống ngon cho mình, lại còn quan tâm khắp nơi, vậy mà sự báo đáp của nàng là cắt đứt tương lai của cha anh ư?
“Niệu Niệu đừng khóc nữa. Con cũng đã nói hết những gì muốn nói rồi, sau này đành xem Lăng Bất Nghi thế nào vậy.” Trình Thủy thở dài, “A Thanh, cô đưa Niệu Niệu về đi, đừng để con bé khóc nữa. Ta và phu nhân còn có chuyện cần bàn.”
Thanh Thung giữ ở cửa gật đầu, đi tới đỡ Thiếu Thương đang ngơ ngác đứng lên, chậm rãi đi ra cửa.
Đợi cả hai đi xa, Tiêu phu nhân đang tức giận bỗng đổi sắc mặt, đập mạnh chồng một cái, tức giận nói: “Vì sao toàn là ta làm chuyện xấu còn mình ôm chuyện tốt thế hả! Nếu ta không ra mặt mắng Niệu Niệu trước, có phải mình chỉ biết ngồi bên giả ngốc không?”
Trình Thủy cũng chẳng thở dài đau lòng, cười nói: “Phu nhân oai phong mà, không giận cũng tự uy, khí thế bừng bừng, ta nào đấu nổi… Với lại, chúng ta đều nói thật, có xạo gì ai!” Cũng chỉ thêm mắm thêm muối chút thôi.
Tiêu phu nhân gật đầu: “Nếu muốn con gái hận ta thì cũng phải dọa nó một trận đã chứ, miễn nó không biết nặng nhẹ thiệt hơn, tưởng mình liệu sự như thần!”
“Đúng vậy!” Trình Thủy thở dài, “Giờ ta cũng chẳng quan tâm Lăng Bất Nghi có thể làm rể nhà ta hay không, chỉ mong Niệu Niệu sửa tính, độc đoán độc hành như thế, mai sau chỉ tổ chịu thiệt.”
Một lúc sau, Tiêu phu nhân bỗng lên tiếng: “Mình nói xem, liệu Lăng Bất Nghi có thấy Niệu Niệu không thích nên đi tìm bệ hạ từ hôn thật không.”
Trình Thủy đau đầu: “Không biết, đợi mai đi. Với tính cách của Niệu Niệu và Lăng Bất Nghi, nếu từ hôn thật chưa chắc đã là điềm xấu, còn hơn là mai mốt gây gổ rồi tuyệt hôn!”
“Tuyệt hôn?!” Tiêu phu nhân hít sâu một hơi. Bà không dám tưởng tượng đến cuộc sống mai sau.
…
Thiếu Thương quay về phòng mình, nước mắt chảy dài ngẩn người ngơ ngác, hệt như con rối để A Trữ rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi ngả lưng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường một lúc rất lâu mà mãi không tài nào ngủ nổi, nàng sờ dưới gối, lấy cây sáo thanh trúc yêu thích ra, khoác lớp lụa mỏng chậm rãi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, nhẹ nhàng thổi khúc nhạc, tiếng sáo như gió thoảng, ngập ngừng lại buồn thương.
Trong đêm đầu hè mát mẻ có thể nghe được tiếng ve râm ran, cuối cùng mùa xuân cũng đã qua.
“Tối nay nữ công tử thổi hay quá, nhưng vẫn nên ngủ sớm thôi.” A Trữ không hỏi nhiều, chỉ trìu mến mỉm cười.
Thiếu Thương lắc đầu, đặt cây sáo xuống, im lặng nhìn đình viện đầy cỏ cây đến xuất thần, có một gốc ngọc lan trắng tinh khôi đang nhẹ nhàng đung đưa giữa lá cành mơn mởn.
Không ai cầu hôn nàng, nhưng hôn ước đã được thành lập; không chính thức qua lại, nhưng nàng đã muốn nghĩ cách chia tay. Trong một thoáng, cuối cùng nàng phải khó nhọc thừa nhận một điều, chung quy mọi thứ không thể như nhau.
Không thể ở trong lồng kính suốt đời, nàng cũng không thể cố chấp nhận định mọi suy nghĩ của bản thân là luôn được, có mấy ai được sống như mong muốn đâu, đến thần tiên cũng chưa chắc.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Thiếu Thương tự động dậy sớm, mặc bộ áo tay lỡ sa mảnh và váy lụa mỏng mà Lăng Bất Nghi chuẩn bị cho nàng từ trước, sắc xanh nước phủ sương làm nổi bật làn da nõn nà của nàng, vấn vương sáng rực, ẩn ý không lồ lộ, thận trọng không thô vụng.
Và rồi, nàng im lặng ngồi đợi trong nhà với đôi mắt sưng húp – ngày trước không có đồng hồ báo thức nàng vẫn có thể dậy đúng giờ, chưa từng trễ một lần. Chỉ có đứa trẻ được chiều chuộng mới dám tự cao tự đại, thời gian qua Trình gia quá bao dung ưu ái nàng, khiến nàng mất đi sự cảnh giác ban đầu. Thế giới khác nhau sẽ có những luật chơi khác nhau, nàng không những phải làm quen mà còn phải học cách vận dụng thông thạo.
Cuối giờ Mão, một đội cung nhân khoác sương mai đi tới Trình gia, tuyên khẩu dụ ‘Hoàng hậu triệu kiến con gái Trình công Thiếu Thương’. Thiếu Thương ngồi trong phòng nghe thấy chỉ dụ, thầm giễu một tiếng rồi để tỳ nữ đỡ lên cung xa cẩm tú đỏ thẫm.
Trình Thủy và Tiêu phu nhân dẫn theo nô tỳ đứng trước cửa nhìn con gái đi xa, xa đến mức không còn thấy bóng dáng, Trình Thủy mới khẽ cười: “Cũng tốt. Chúng ta tiếp tục đón nhận vị lang tế đại nhân quý báu này thôi.”
Tiêu phu nhân cau mày im lặng, chỉ nhìn chằm chằm đội xe cung đình biến mất ở đầu ngõ, cứ có cảm giác tiễn con gái đi có điều bất ổn. Nhưng bà lại chẳng thể làm gì.
Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Nhưng xét cho cùng nàng nào phải kỳ cựu từng trải, mới vừa rồi bằng sự dũng cảm gan dạ, nàng đã trút hết mọi uất ức tích tụ trong bụng bao ngày qua, nhưng theo sau lại là cảm giác lo lắng bao trùm. Dưới tấm chăn mỏng, nàng vuốt ve vết bầm trên hai tay, trong lòng cáu kỉnh, rầu rĩ và xen lẫn sợ hãi.
Lăng Bất Nghi nom bảnh bao trắng trẻo, nhưng ngay từ nhỏ thể lực đã rất đáng gờm. Có khi chàng thấy Thiếu Thương vất vả vật lộn với miếng gỗ lớn, bèn đưa tay giúp, ai ngờ gãy gỗ nứt cọc. Nên bình thường chàng rất cẩn thận mỗi lúc ở bên Thiếu Thương, nhưng rõ ràng lúc nãy Lăng Bất Nghi đã không kiểm soát khi ôm nàng, suýt đã ép hết không khí trong lồng ngực nàng ra ngoài, càng khỏi nói tới vết bầm trên hai cánh tay.
Vậy là đêm hôm đó Thiếu Thương gặp ác mộng, tựa một đoạn phim cũ chiếu lại, liên tục mơ thấy Lăng Bất Nghi giơ cao thần binh kim ô xích phượng bổ đôi tên thổ phỉ ra làm hai; khi lại mơ thấy khóe miệng xinh đẹp đỏ nhạt của chàng nhoẻn cong, sau đó mỉm cười nhận lấy bình rượu trong tay nàng – rồi thuận thế bẻ gãy cổ tay nàng.
Ngày thứ hai, Lăng Bất Nghi không đến.
Là một kẻ gây rối có trách nhiệm, ngay đêm đó Thiếu Thương định đến chỗ cha mẹ ‘thẳng thắn khai báo tội ác’, cung kính nâng tay dập đầu rồi thuật lại nhất nhất những lời đêm qua mình nói với Lăng Bất Nghi.
Thật ra đêm qua vợ chồng Trình Thủy đã nghe lão quản sự Trình Thuận bẩm báo về sự lạ lùng giữa con gái và Lăng Bất Nghi, nhưng hai vợ chồng không để tâm, chỉ nghĩ là tình nhân nhỏ giận dỗi nhau, chẳng phải cuối cùng vẫn ôm nhau đấy thôi, chắc hẳn không phải là chuyện lớn.
Nhưng bây giờ biết được lý do mới hay sự tình trọng đại thế nào, hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt viết rõ sự bất an.
“… Con gái tự tiện quyết định, tự đề nghị từ hôn với Lăng đại nhân, xin song thân trách phạt.” Thiếu Thương nằm xuống đất, âm điệu đều đều.
Lửa giận đã lâu không bùng phát của Tiêu phu nhân cuối cùng cũng phun trào, bà mắng lớn: “Con đúng là đứa to gan, rốt cuộc con có hiểu lợi thiệt trong đó không hả, con tưởng hôn sự này là giao ước giữa hàng xóm cùng quê, con muốn hủy là hủy hả! Con là cái đồ nghiệt chướng không biết trời cao đất dày, có biết sẽ mang lại bao nhiêu tai họa cho nhà ta không?!”
Thiếu Thương bướng bỉnh ưỡn thẳng lưng: “Mẫu thân yên tâm, sẽ không liên lụy đến trong nhà đâu. Con và Lăng đại nhân đã nói rồi, chuyện này Trình gia chúng ta không thể mở miệng, chỉ có thể nhờ ngài ấy tự giải quyết.”
“Tưởng mình thông minh!” Tiêu phu nhân giận tím mặt, vỗ thật mạnh xuống bàn, “Con không nghĩ kỹ mà xem, nếu hủy hôn sự này thì về sau con có tìm được lang tế nào tốt như vậy nữa không! Thậm chí con còn sẽ còn rước rất nhiều kẻ thù, một khi mất đi sự che chở của Lăng Bất Nghi, con nghĩ xem sau này sẽ có bao nhiêu kẻ đến tìm con gây chuyện, không biết chừa đường lui cho mình hả! Cái đồ nghiệt chướng ngỗ ngược bất hiếu nhà con, ngay từ đầu ta đã nói không sai, rồi con sẽ gây ra đại họa cho nhà ta!”
“Cùng lắm cả đời này không tái giá, rời khỏi đô thành về quê ở, con không cảm thấy lấy chồng có gì hay cả!” Thiếu Thương cứng cổ nói lớn, “Nếu mẫu thân sợ liên lụy, con có thể…”
“Đủ rồi!” Trình Thủy gằn giọng nói, tay đặt lên vai vợ, dùng ánh mắt ra hiệu, “Mọi khi đều là mình dạy dỗ con cái, giờ việc này cứ giao cho ta.”
Tiêu phu nhân tức giận, quay phắt đầu đi.
Trình Thủy nhìn con gái đang quỳ bên dưới – tức giận thờ ơ lẫn bất kham, ông thở dài bảo: “Niệu Niệu, con chịu nghe phụ thân nói một lời có được không?”
Thiếu Thương thôi bĩu môi, cung kính ngồi xuống.
“Trong chuyện này Lăng Bất Nghi không sai.” Rồi bỗng Trình Thủy đổi lời, “Phụ thân cũng từng thấy con và cậu ấy gặp nhau mấy lần. Hai đứa cười cười nói nói, chuyện trò vui vẻ, và con cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ với cậu ta không dưới một lần – đừng có xen vào, không ai bị mù cả, dù không phải tình cảm nam nữ thì vẫn có sự ngưỡng mộ. Con nói người ta sốt ruột, sau đó người ta cầu hôn với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý. Hôn ước thế là thành, rốt cuộc Lăng Bất Nghi sai ở đâu!”
Thiếu Thương ngồi không yên, hấp tấp nói: “Con, con không nói ngài ấy làm sai, chỉ là, chỉ là con không xứng với ngài ấy! Cuộc sống con muốn không phải như vậy! Con muốn… muốn…”
Trình Thủy khoát tay, không cho con gái nói tiếp.
“Hồi còn nhỏ, phụ thân từng nghe một câu chuyện. Có ba thợ săn vào núi gặp thần, thần núi nói gặp nhau tức là có duyên, cho ba người họ một điều ước. Thợ săn thứ nhất nói, y muốn rất rất nhiều vàng bạc châu báu, làm người giàu có nhất trên đời này. Thần núi nói ‘dễ thôi dễ thôi’. Thợ săn thứ hai nói, y muốn quyền lực tột bậc, muốn trở thành đế vương nhân gian. Thần núi nói ‘không khó không khó’. Thợ săn thứ ba nghĩ mãi, ước rằng sẽ làm được mọi chuyện y muốn làm trong đời, không bị gông cùm cũng không bị ép buộc. Thần núi im lặng, một lúc sau lại bảo ‘việc này khó muôn vàn’.” Trình Thủy nói hết một hơi.
Thiếu Thương chầm chậm thả lỏng bả vai, trầm ngâm suy ngẫm.
Trình Thủy thấy sắc mặt con gái thay đổi, nói tiếp: “Trên đời này, ai cũng hy vọng mình có thể làm việc đúng như mong muốn, nhưng được mấy ai có thể. Phụ thân xin nói một câu thất kính, e rằng đến bệ hạ cửu ngũ chí tôn cũng có lúc bất lực. Niệu Niệu, con cảm thấy con có thể khác bình thường? Dù không lấy Lăng Bất Nghi, con có thể sống cuộc sống như con mong muốn?”
Câu nói này thật đinh tai nhức óc, như dội liên tục vào ngực Thiếu Thương. Nàng hé môi rồi lại khép, thật sự không cãi được, chỉ khổ sở nói: “Con hiểu ý phụ thân. Nhưng chuyện chưa hẳn đến mức nghiêm trọng đó! Lăng đại nhân tài mạo xuất chúng, chắc chắn có thể tìm được hôn phối tốt hơn…”
Tiêu phu nhân hừ lạnh, Trình Thủy vỗ vai vợ trấn an, lại nói tiếp với con gái: “Hoắc thị trung nghĩa vô song, gặp chuyện bi thảm còn hơn cả Hà gia, huống hồ Hoắc Hầu và bệ hạ còn là huynh đệ kết nghĩa lớn lên cùng nhau, nên mọi an ủi áy náy của bệ hạ rồi cũng sẽ dồn vào Lăng Bất Nghi. Năm nay Lăng Bất Nghi đã hai mươi có lẻ, nhưng vẫn cô độc một bóng, dưới gối không con. Trước khi con không có ý định thành thân, ngẫm mà xem hôm nay bệ hạ sẽ nhiệt tình với hôn sự này như thế nào, người thông minh như con lẽ nào không luận ra?”
Thiếu Thương cuống lên, song chỉ biết bất lực nói: “Lăng đại nhân sẽ không để người nhà ta bị phạt…” Thật ra ngay chính nàng cũng không dám khẳng định.
Trong lòng Thiếu Thương loạn cào cào, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Thứ hai, dù những gì Lăng Bất Nghi nói là đúng, bao che cho con cũng đúng. Nhưng Niệu Niệu à, phụ thân nói con hay, trên đời này điều không nói phải trái nhất chính là tình yêu của cha mẹ, và điều không thể chống đối nhất chính là thánh ý. Cho dù Lăng Bất Nghi có giải thích thế nào, bệ hạ cũng sẽ trách tội lên đầu con. Trách con không giữ được trái tim Lăng Bất Nghi, trách con không biết quan tâm dịu dàng, trách con lại để cậu ta phải cô độc lần nữa. Niệu Niệu, bây giờ con có cảm thấy không liên lụy đến nhà ta nữa không?”
Thiếu Thương há mồm cứng lưỡi, hoang mang vò tay áo.
“Thứ ba, có phải con đắc ý về lời nói đêm qua lắm không, ép Lăng Bất Nghi tự đi từ hôn, bản thân không can hệ gì. Nhưng con dám cả gan gây khó dễ Lăng Bất Nghi, để cậu ta ôm hết lý do từ hôn, dựa vào đâu, không phải dựa vào Lăng Bất Nghi thích con hả! Con như vậy không quân tử tí nào. Nếu Lăng Bất Nghi độ lượng thì thôi cũng được; nhưng nếu cậu ta quay sang oán hận, nói rõ mọi chuyện với bệ hạ rồi phủi tay bỏ đi, không còn quan tâm con nữa, lẽ nào bệ hạ sẽ bỏ qua cho nhà ta hả…” Nói đến đây, giọng của đồng chí lão Trình đã run run.
Bàn tay nắm chặt tay áo của Thiếu Thương run lên, cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao tối qua lại gặp ác mộng. Sâu thẳm trong lòng nàng, nàng mơ hồ biết chuyện này quá nguy hiểm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Sao phụ thân lại không hiểu ý con.” Trình Thủy nhìn con gái run bần bật, ông rất thương, “Hồi phụ thân mới bằng tuổi con, ngày đêm mong mỏi có thể làm hiệp khách hành tẩu giang hồ. Nếu phụ thân rời nhà thì bản thân sung sướng đấy, nhưng cha mẹ đã già, em út còn bé, trong thời binh biến e rằng sẽ chết đói. Trong cuộc đời có chuyện làm được có chuyện lại không. Nên phụ thân không thể bỏ đi, rồi sau đó cứ sống tiếp như vậy…”
Thiếu Thương cắn chặt môi, nước mắt lăn dài.
Trình Thủy thở dài: “Đây cũng không phải là lỗi của con. Hôm đó phụ thân không nên bị ân sủng làm mê hoặc, chỉ vì mừng rỡ mà đồng ý hôn sự này…”
“Sao có thể trách mình!” Tiêu phu nhân vỗ xuống đầu gối, “Chúng ta vừa từ hôn với Lâu gia, mình định lấy lý do gì từ chối bệ hạ đây?! Thứ nhất con gái không còn hôn ước, thứ hai trong nhà không ma chay, hai nhà Lăng Trình lại không thù không oán! Hai cha con nói đi, bệ hạ đã khẩn khoản như thế, thân là hạ thần phải thoái thác hôn sự này ra sao?! Không lẽ nói đồ nghiệt chướng này chuyên độc đoán, không thích bị Lăng Bất Nghi quản lý mà thích Lâu Nghiêu có thể bị nó chỉ tay năm ngón?!”
“Vậy là do lỗi của hai ta.” Trình Thủy vuốt lưng vợ, dịu dàng nói, “Là chúng ta để Niệu Niệu ở lại, thành thử con bé không được dạy dỗ thấu đáo. Mười năm qua con nó lớn lên một mình, không ai dạy dỗ, vì vậy mới hình thành tính cách độc lai độc vãng, có suy tính chuyện gì cũng không ngó trước ngó sau không quan tâm cha mẹ anh em, đây là lỗi của chúng ta!”
Thiếu Thương khóc nức nở, mơ màng nhìn cha Trình, không biết phải làm thế nào.
Trình Thủy trấn an: “Niệu Niệu cũng đừng lo, bệ hạ là người độ lượng, sẽ không vì hôn sự của con nuôi không thành mà tịch biên diệt tộc nhà ta…”
“Đúng thế, sẽ không tịch biên diệt tộc, cùng lắm là hủy đường làm quan của mình thôi.” Tiêu phu nhân lạnh lùng nói.
Thiếu Thương giật thót, cuống cuồng nhìn cha Trình, thấy ông cúi đầu thở dài như bỗng già đi mấy tuổi. Lòng nàng rất buồn, khóc nức nở: “Nhưng phụ thân có tài mà…”
Tiêu phu nhân hừ lạnh: “Luận xuất thân, bên trái bệ hạ có thế gia vọng tộc nhiều như rừng núi, bên phải có các trọng thần như Ngô đại tướng quân rồi Dương Hầu Kỷ Tuân, cũng xuất thân bần hàn nhưng phò tá vua từ sớm. Luận họ hàng, bệ hạ trước có đồng hương đồng môn tộc nhân thề chết đi theo, sau lại có Đại Liêu cử trọng binh đến quy thuận. Phụ thân con có tài, bệ hạ cũng sẵn sàng dùng, nhưng thêm ông ấy cũng không nhiều, thiếu ông ấy cũng không ít đi!”
Trình Thủy thấy con gái khóc tức tưởi, cười nói: “Niệu Niệu đừng khóc nữa. Ta và mẫu thân con nào phải hạng tham công danh giàu sang. Ngày trước khởi nghĩa cũng chỉ vì muốn giữ xóm làng bình an, bảo vệ người thân. Hơn hai mươi năm qua cha mẹ chinh chiến nơi máu lửa, không những bảo vệ được bản thân gia đình mà còn kiếm được chút đỉnh, cũng đủ thỏa mãn lắm rồi. Cùng lắm là không làm quan nữa, chúng ta về quê trồng rau nuôi cá.”
Lúc này Thiếu Thương muốn khóc mà không khóc nổi, trong lòng vô cùng áy náy.
Nàng không sợ rời khỏi đô thành, dù nghèo khó lên vùng núi trải nghiệm cuộc sống cũng được. Có danh vọng của cha Trình ở quê, nàng luôn có thể cải tạo điều kiện sống tốt hơn. Nhưng thời gian qua Trình gia chu cấp đồ ăn thức uống ngon cho mình, lại còn quan tâm khắp nơi, vậy mà sự báo đáp của nàng là cắt đứt tương lai của cha anh ư?
“Niệu Niệu đừng khóc nữa. Con cũng đã nói hết những gì muốn nói rồi, sau này đành xem Lăng Bất Nghi thế nào vậy.” Trình Thủy thở dài, “A Thanh, cô đưa Niệu Niệu về đi, đừng để con bé khóc nữa. Ta và phu nhân còn có chuyện cần bàn.”
Thanh Thung giữ ở cửa gật đầu, đi tới đỡ Thiếu Thương đang ngơ ngác đứng lên, chậm rãi đi ra cửa.
Đợi cả hai đi xa, Tiêu phu nhân đang tức giận bỗng đổi sắc mặt, đập mạnh chồng một cái, tức giận nói: “Vì sao toàn là ta làm chuyện xấu còn mình ôm chuyện tốt thế hả! Nếu ta không ra mặt mắng Niệu Niệu trước, có phải mình chỉ biết ngồi bên giả ngốc không?”
Trình Thủy cũng chẳng thở dài đau lòng, cười nói: “Phu nhân oai phong mà, không giận cũng tự uy, khí thế bừng bừng, ta nào đấu nổi… Với lại, chúng ta đều nói thật, có xạo gì ai!” Cũng chỉ thêm mắm thêm muối chút thôi.
Tiêu phu nhân gật đầu: “Nếu muốn con gái hận ta thì cũng phải dọa nó một trận đã chứ, miễn nó không biết nặng nhẹ thiệt hơn, tưởng mình liệu sự như thần!”
“Đúng vậy!” Trình Thủy thở dài, “Giờ ta cũng chẳng quan tâm Lăng Bất Nghi có thể làm rể nhà ta hay không, chỉ mong Niệu Niệu sửa tính, độc đoán độc hành như thế, mai sau chỉ tổ chịu thiệt.”
Một lúc sau, Tiêu phu nhân bỗng lên tiếng: “Mình nói xem, liệu Lăng Bất Nghi có thấy Niệu Niệu không thích nên đi tìm bệ hạ từ hôn thật không.”
Trình Thủy đau đầu: “Không biết, đợi mai đi. Với tính cách của Niệu Niệu và Lăng Bất Nghi, nếu từ hôn thật chưa chắc đã là điềm xấu, còn hơn là mai mốt gây gổ rồi tuyệt hôn!”
“Tuyệt hôn?!” Tiêu phu nhân hít sâu một hơi. Bà không dám tưởng tượng đến cuộc sống mai sau.
…
Thiếu Thương quay về phòng mình, nước mắt chảy dài ngẩn người ngơ ngác, hệt như con rối để A Trữ rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi ngả lưng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường một lúc rất lâu mà mãi không tài nào ngủ nổi, nàng sờ dưới gối, lấy cây sáo thanh trúc yêu thích ra, khoác lớp lụa mỏng chậm rãi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, nhẹ nhàng thổi khúc nhạc, tiếng sáo như gió thoảng, ngập ngừng lại buồn thương.
Trong đêm đầu hè mát mẻ có thể nghe được tiếng ve râm ran, cuối cùng mùa xuân cũng đã qua.
“Tối nay nữ công tử thổi hay quá, nhưng vẫn nên ngủ sớm thôi.” A Trữ không hỏi nhiều, chỉ trìu mến mỉm cười.
Thiếu Thương lắc đầu, đặt cây sáo xuống, im lặng nhìn đình viện đầy cỏ cây đến xuất thần, có một gốc ngọc lan trắng tinh khôi đang nhẹ nhàng đung đưa giữa lá cành mơn mởn.
Không ai cầu hôn nàng, nhưng hôn ước đã được thành lập; không chính thức qua lại, nhưng nàng đã muốn nghĩ cách chia tay. Trong một thoáng, cuối cùng nàng phải khó nhọc thừa nhận một điều, chung quy mọi thứ không thể như nhau.
Không thể ở trong lồng kính suốt đời, nàng cũng không thể cố chấp nhận định mọi suy nghĩ của bản thân là luôn được, có mấy ai được sống như mong muốn đâu, đến thần tiên cũng chưa chắc.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Thiếu Thương tự động dậy sớm, mặc bộ áo tay lỡ sa mảnh và váy lụa mỏng mà Lăng Bất Nghi chuẩn bị cho nàng từ trước, sắc xanh nước phủ sương làm nổi bật làn da nõn nà của nàng, vấn vương sáng rực, ẩn ý không lồ lộ, thận trọng không thô vụng.
Và rồi, nàng im lặng ngồi đợi trong nhà với đôi mắt sưng húp – ngày trước không có đồng hồ báo thức nàng vẫn có thể dậy đúng giờ, chưa từng trễ một lần. Chỉ có đứa trẻ được chiều chuộng mới dám tự cao tự đại, thời gian qua Trình gia quá bao dung ưu ái nàng, khiến nàng mất đi sự cảnh giác ban đầu. Thế giới khác nhau sẽ có những luật chơi khác nhau, nàng không những phải làm quen mà còn phải học cách vận dụng thông thạo.
Cuối giờ Mão, một đội cung nhân khoác sương mai đi tới Trình gia, tuyên khẩu dụ ‘Hoàng hậu triệu kiến con gái Trình công Thiếu Thương’. Thiếu Thương ngồi trong phòng nghe thấy chỉ dụ, thầm giễu một tiếng rồi để tỳ nữ đỡ lên cung xa cẩm tú đỏ thẫm.
Trình Thủy và Tiêu phu nhân dẫn theo nô tỳ đứng trước cửa nhìn con gái đi xa, xa đến mức không còn thấy bóng dáng, Trình Thủy mới khẽ cười: “Cũng tốt. Chúng ta tiếp tục đón nhận vị lang tế đại nhân quý báu này thôi.”
Tiêu phu nhân cau mày im lặng, chỉ nhìn chằm chằm đội xe cung đình biến mất ở đầu ngõ, cứ có cảm giác tiễn con gái đi có điều bất ổn. Nhưng bà lại chẳng thể làm gì.
Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Đánh giá:
Truyện Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Story
Chương 74
10.0/10 từ 42 lượt.