Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 147: Binh Bảo Các

Qua nửa ngày, Ngọc Linh Thảo dạo vòng xung quanh cái này đã nhiều phần tìm hiểu qua, cũng là mua một chút đồ ăn chứa theo linh bên trong ngon miệng.

Vừa đi vừa ăn, Ngọc Linh Thảo trên miệng một miếng cắn qua cái xiên thịt. Bỗng cô bé để ý đến một cái này cửa hàng, tên là binh bảo các, một chút hứng thú nảy lên bước vào xem xét.

Bên trong rộng lớn, Ngọc Linh Thảo từng bước trải qua ngó nghiêng cái này các loại binh khí và bảo vật trưng bày trên kệ.

Và rồi cô bé chú ý đến một loại binh khí, hình dáng khắc qua tinh xảo cùng sự mạnh mẽ bên trong liền trọng tâm.

Mong muốn có thứ đó nổi lên, liền tay chỉ vào nói: “Ông chủ, ta muốn cái này!”

Đột ngột có hai cái giọng nói cùng vang lên, cùng là hai cái tay chỉ tới, một là của Ngọc Linh Thảo, một là của một người khác.

Ngọc Linh Thảo và người đó nhìn sang, thấy rằng người đó chính là một vị thiếu nữ trông có vẻ lớn hơn cô bé không ít, cũng là khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, y phục đẹp đẽ màu trắng liền biết được đây là bạch sắc học viên.

Cô gái đó lướt sơ qua Ngọc Linh Thảo, lại thấy rằng cô bé này một chút nhỏ bé liền kêu lên: “Này vị tiểu muội này, nhìn qua tuổi tác của muội vẫn còn nhỏ hẳn là không luyện qua nổi cái thanh kiếm này đâu, thế thì nhường cho người lớn tuổi hơn là Sơ Chi Niệm như ta hẳn là phải lý chứ nhỉ.”

Ngọc Linh Thảo nghe thấy thế cau mày, liền nói: “Cái này ta đã chọn trước rồi, hơn nữa tôi cũng đã luyện qua nhiều loại kiếm, cô nhường tôi thì mới phải chứ?”

Sơ Chi Niệm không vui, lại nói: “Hừ, ngươi mới từng tuổi này thì có cái gì mà đã từng luyện qua hay không, chính là ngươi thèm muốn cái thanh kiếm này lộ ra hết lên khuôn mặt kia kìa.”

“Ta từng nhiều lần chiến đấu sinh tử trải qua, cũng đã giết rất nhiều yêu thú, cô chính là không hiểu tôi cái gì thì mới nói như thế.” Ngọc Linh Thảo đáp lại.

Sơ Chi Niệm nghe xong cười lớn: “Hahaha, đấu sinh tử cái gì cơ chứ? Hẳn ngươi một con kiếm cũng chưa từng giết qua.”

Ngọc Linh Thảo bị chế nhạo, một nỗi tức giận dâng trào, cái này sát khí nồng đậm toát ra khiến cho Sơ Chi Niệm đột ngột rùng mình một cái.

Thế rồi cô bé cũng là dừng lại cái sát khí đó, hóa giải đi rồi nói: “Thôi, tôi không thèm nói với cô nữa, cái này cô muốn thì cứ lấy đi.”


Sơ Chi Niệm một cái bị áp bức khó chịu, không cam tâm bắt đầu chế giễu: “Hừ, ngươi chỉ là thấy ta nói đúng quá không dám phản la …”

Chưa kịp nói xong, Ngọc Linh Thảo cái này rút ra thanh kiếm từ bên trong nhẫn không gian vung sang Sơ Chi Niệm khiến cho cô ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cây kiếm kề sát cổ của cô ta, một hàng máu tươi đỏ chảy xuống từ cổ, Sơ Chi Niệm sợ hãi giờ không dám nói gì thêm, nếu nói lại nhỡ cô bé giết thật thì không hay.

“Ta là nhường nhịn ngươi, chứ không phải là sợ ngươi, biết chưa!”

Đúng lúc này, quản lý đi ra, thấy rằng Ngọc Linh Thảo đang kề kiếm vào cổ liền biết được sự việc nghiêm trọng, nhanh chóng chạy tới hòa giải.

“Vị tiểu thư này có gì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà, hơn nữa, chỗ này xin đừng rút vũ khí ra, lỡ như khách hàng của chúng tôi chạy hết thì thật sự là một cái tổn thất lớn.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, cũng là thu lại thanh kiếm ấy nói: “Được rồi, ta sẽ nể tình của ngươi mà thu lại đường kiếm này.”

Lão quản lý cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, xong đưa tay qua một hướng tới nơi căn phòng khác nói: “Vậy thì để đền bù cho việc này, tôi sẽ giới thiệu cho người một cái món binh khí ngon được không ạ?”

“Dẫn đường đi.”

Sau đó, cả hai bước đi tới căn phòng đó, hiện trường giờ chỉ còn là một người Sơ Chi Niệm một chỗ mất mặt cùng một chút sự tức giận, thề trong lòng rằng sẽ trả thù lại cái sự xấu hổ này.

Tại căn phòng ấy, Ngọc Linh Thảo một chỗ tựa hồ có chút thoải mái, cô bé quan sát một lượt xung quanh cái này căn phòng bố trí gọn gàng.

Đúng lúc này, người quản lý kia bước tới, theo sau đó là một cô nhân viên đang trên tay bưng lên một cái khay, trên cái khay ấy có một cái thanh kiếm trông có một chút bất phàm, hình dáng lưỡi kiếm hai bên sắc bén, phần chuôi trải qua từng chi tiết hoa văn tỉ mỉ, thêm cái quai cong qua hình dáng, giữa phần quai ấy còn đính thêm một viên ngọc có khả năng hấp thụ linh bổ sung.

“Xin lỗi vì để ngài chờ lâu.”



“Vị tiểu thư đúng là có mắt nhìn hàng, đây là một món binh khí chúng tôi mới được cung cấp đến gần đây, chính là bình mạc kiếm tên gọi, một kiện binh khí trung phẩm trung cấp.”

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, hướng về Huyền Cơ kêu gọi.

Cái này tối đa giá bao nhiêu là đủ?

“Không đắt, chỉ bảy viên nguyên thạch hạ phẩm.” Huyền Cơ đáp.

Được rồi.

Ngọc Linh Thảo cầm sơ qua xem xét, nói với quản lý: “Đồ tốt, ta sẽ mua cái này.”

Quản lý nghe xong, liền khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên liền nói: “Thật tốt quá, thanh kiếm này được một vị luyện binh sư luyện thành, tính theo giá thành cái này khoảng tám viên nguyên thạch hạ phẩm là đủ.”

Ngọc Linh Thảo có chút nhăn mày cái giá, nhưng mà cô bé biết được, việc mua bán sẽ là bọn họ tính thêm cái lời của bọn họ, hướng cái này không phải cao nhất khoảng năm nguyên thạch đưa ra đủ chắc chắn hình dáng, nhưng mà việc đưa lên thêm ba viên nguyên thạch hạ phẩm, cũng là bên kinh doanh lời hơn nhiều thành phần.

Sau đó, Ngọc Linh Thảo đưa cho bọn họ tám viên nguyên thạch hạ phẩm, rồi lại hỏi: “Cơ mà bên ngươi cái này còn thêm cái nào binh khí tốt hơn thế này không?”

Vị quản lý trầm ngâm một lát, liền nói: “Đúng là có một thanh, ngươi đi lấy cho vị tiểu thư đây xem đi.”

“Vâng.”

Người nhân viên nhanh chóng rời đi, một lát sau, thanh kiếm ấy đã được trình diện, cấu tạo khung hình cũng là sắc sảo hơn trước rất nhiều, chính cái này hình dáng khó đoán ra một cái không phải là một thanh kiếm linh phẩm, nhưng chắc chắn rằng đó là một thanh thượng phẩm binh khí.

“Đây là Xuân Mệnh thiên kiếm, được một vị thượng sư tạo ra, chính là đánh giá thượng phẩm trung cấp.”



“Chính là một viên nguyên thạch thượng phẩm.”

Ngọc Linh Thảo nghe xong, cảm thấy giá hài lòng một phần nói: “Được, đóng gói lại đi.”

“Vâng.”

Một lát sau, Ngọc Linh Thảo đã đặt hai thanh kiếm vào trong nhẫn không gian, một ngày bội thu được tận hai thanh kiếm tốt.

Ông chủ đưa Ngọc Linh Thảo ra ngoài tận cửa tiễn đưa, vui vẻ nói: “Mong ngài ghé lại lần sau.”

“Được.”

Ngọc Linh Thảo đi trên đường, phía trên trời cũng là có chút ngã chiều, đây thời gian đã không còn sớm có lẽ nên về.

Đột ngột cái Ngọc Linh Thảo chú ý phía trước có một số người, đứng ngay tại cái này là Sơ Chi Niệm hình dáng, phía sau hướng tới là người nào đó lục sắc y phục có chút quen mắt.

“Ngươi khi nãy chính là làm nhục ta trước mặt nhiều người, hiện tại cái này đưa ra một lời xin lỗi hẳn sẽ một cái tha mạng cho.”

Cô ta hiện ra nhiều phần kiêu ngạo trên khuôn mặt, lộ vẻ đắc thắng một cái Ngọc Linh Thảo nghĩ qua.

Sau đó, cô ta quay người ôm cái tên lục sắc bào ấy nũng nịu: “Diệm sư huynh à~, người ta bị hạ nhục chính là con nhỏ kia, người phải chủ trì công đạo cho ta.”

Tên đó nghe xong cái này có chút tức giận nói: “Hừ, kẻ hạ nhục sư muội ngươi chắc chắn ta sẽ trừng trị giúp ngươi.”

Nói xong, hắn ta bước ra cái này hướng về trước mắt nhìn tới, định nói một lời nhưng lại thấy ra Ngọc Linh Thảo phía trước liền hoảng hốt.



“Người, người …”

Trần Công Diệm có chút lắp ba lắp bắp, sợ hãi lộ ra hiện rõ chính là người hắn ta vừa rồi không chọc được.

“Ra là ngươi, vậy thì ngươi chính là người muốn chủ trì công đạo cho người kia sao?” Ngọc Linh Thảo nói, lại thêm một vẻ chế giễu cùng đe dọa một chút.

“Sao vậy Diệm sư huynh, người sao lại đứng bất động thế kia?” Sơ Chi Niệm băn khoăn, bất chợt cô ta có chút cảm thấy không ổn.

Cái liền Trần Công Diệm quỳ xuống cúi đầu nói: “Tôi thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy thái sơn chọc người thêm lần nữa, xin hãy tha lỗi cho kẻ hèn mọn nhỏ bé này!”

Sơ Chi Niệm chấn kinh, cô ta lại không ngờ rằng người mình gọi là sư huynh này có một cái danh thế tốt mà lại có thể cúi đầu như thế này. Ngọc Linh Thảo lại là khác, cô bé hài lòng đối xử một lời nói: “Được rồi, ngươi lần này nhanh mắt hơn, nếu không còn chuyện gì thì ta đi đây.”

Dứt lời, Ngọc Linh Thảo liền ngạo nghễ bước qua bọn họ, Sơ Chi Niệm thấy vậy có phần tức giận nói: “Diệm sư huynh, người không chủ trì công đạo cho ta nữa sao? Lại để cho con nhỏ kia đi qua dễ dàng như thế!”

“Im miệng!”

Một tiếng quát lớn từ Trần Công Diệm khiến cho Sơ Chi Niệm sợ hãi lùi lại vài bước.

Trần Công Diệm nhìn Sơ Chi Niệm ngu ngốc như thế thì nói: “Con bé đó chính là một cái học viên lam sắc người, là một người có thế lực lớn chắc chắn đằng sau.”

“Cái gì?! Nhưng mà tại sao cô ta lại không mặc đồng phục cơ chứ?”

“Có lẽ đó là một người mới được đặc cách tuyển vào, hẳn cái kia bên trên cung kính một phần, đồng phục cũng là chưa được phân phát tới, hẳn là việc này sẽ là giải thích được vì sao cô bé đó không mặc đồng phục.”

Trần Công Diệm lại thở dài một cái nói tiếp: “Ta cũng là muốn giúp muội một cái, nhưng mà lần này muội đã chọc vào người không nên chọc, muội nên cầu mong rằng người kia sẽ không gây nên khó dễ muội sau này.”

Sơ Chi Niệm nghe xong, tuyệt vọng ngã gục hai bên gối xuống: “Xong rồi, lần này xong thiệt rồi.”

Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng Truyện Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng Story Chương 147: Binh Bảo Các
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...