Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Chương 127: Tra khảo
Phía một khu vực rừng núi, có vị yêu thú phệ phong lang chi chủ đang đi từng bước đi, phía sau còn có thêm một cái người theo. Nhìn kĩ hơn là Ngọc Linh Thảo, đang chờ phệ phong lang chi chủ một cái dẫn đường, khuôn mặt thương tích nặng nề hướng đến.
Sau một lúc, có một cái căn biệt viện lớn phía trước, vừa chạm mắt tới, phệ phong lang chi chủ đã nói: “Chúng ta tới nơi rồi.”
"Ngọc Linh Thảo nhìn thẳng, quan sát quanh biệt viện xem xét, sau đó nói: “Có vẻ như là thật.”
Ngọc Linh Thảo quay người lại: “Ngươi có thể rời đi rồi.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo sải bước thẳng tiến, đi về phía biệt viện, còn con sói đứng phía sau nhìn về phía Ngọc Linh Thảo, khuôn mặt phẫn nộ căm thù nhìn Ngọc Linh Thảo.
Cô ta hiện giờ sơ hở đầy mình, liệu có nên tấn công vào lúc này báo thù hay không?
Phệ phong lang chi chủ suy nghĩ, khuôn mặt trông như gặp khó khăn giải quyết không được. Sau một lúc đắn đo, phệ phong lang chi chủ đã quyết định là sẽ tấn công Ngọc Linh Thảo.
Không chần chừ thêm, phệ phong lang chi chủ đã lập tức lao đến tấn công, hàm răng sắc nhọn đã phục hồi một phần cùng móng vuốt vồ tới Ngọc Linh Thảo. Nhưng khi sắp chạm tới cô bé thì Ngọc Linh Thảo đột ngột quay đầu lại. Phệ phong lang chi chủ sợ hãi, nhưng chưa kịp làm gì thêm, cơ thể của hắn lao qua Ngọc Linh Thảo, đôi mắt tối sầm lại. Phần cổ của phệ phong lang chi chủ đang rời ra khi rơi từ trên không, vũng máu lớn hiện ra đáng sợ nhìn vào, ngay lúc đó, Ngọc Linh Thảo nói: “Ngươi, thật sự là ngu ngốc mà.”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo xoay người bước tiếp, trong đầu hiện lại một chút suy nghĩ về con sói.
Nếu như hắn ta chạy đi thì mình cũng sẽ không truy cứu, hoặc là tấn công liền trực tiếp hi sinh, nhưng hắn ta lại chần chừ một lúc, đó chính là một điểm chí mạng khiến cho hắn ta chết đi.
Ngọc Linh Thảo bấy giờ vẫn là luôn bật nguyên thức, không dừng lại, tiếp tục tìm kiếm, một cái bên này suy ra hơn trăm tên luyện linh kì ít cũng là từ thất đến bát tầng, thiết nghĩ không có chuyển hóa cảnh e rằng bảy tám phần là không phải chính viện.
Ngọc Linh Thảo thu nguyên thức lại, bắt đầu bày ra kế hoạch.
Một lúc sau, phía bên trong biệt viện, bên này canh gác nghiêm ngặt không lối thoát, bước đi bước lại liên tục giống như là canh gác một thứ gì đó.
Phía bên một cái người đi qua, buồn ngủ cực độ ngáp lớn một cái, đã đột ngột biến mất không dấu vết. Sau đó người đi theo cuối cùng mới tới, lại không thấy đã tưởng là đi đại tiện bỏ qua tuần tra tiếp.
Sâu trong góc rừng, có một người đột ngột bị trói rất tinh vi, cố gắng giãy dụa cũng chỉ cảm thấy đau đớn hơn. Nhìn kĩ hơn về một góc, đã nhìn thấy Ngọc Linh Thảo khuôn mặt đáng sợ, cô bé từ phía cánh tay chạm vào chiếc nhẫn, lôi ra một quả cầu bóp nát tạo nên một màn chắn. Làm xong, Ngọc Linh Thảo ngồi xuống tháo miếng bịt miệng của tên đó ra, hỏi: “Trụ sở chính của các ngươi ở đâu?”
Tên lính canh không chút sợ hãi nói: “Hừ, không phải nơi ngươi vừa bắt ta là trụ sở chính sao.”
Hắn ta vừa nói xong, một tiếng bắn ra xuyên qua phần đùi của hắn, nỗi đau xuyên qua phần xương đùi đau đớn tột độ làm hắn hét lên.
“Ngươi cứ hét lớn thỏa thích, nơi này đã cách âm rồi.”
Lời vừa dứt, tên lính cũng ngừng hét, hiện lên một đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngọc Linh Thảo.
“Đừng có tốn thời gian vô ích, ta hỏi lại lần nữa, trụ sở chính ở đâu?”
“Ngươi cứ nói nó là ở đâu, nhưng không phải nơi đó là trụ sở chính sao, hà cớ gì lại kiếm ra một lời nói vô ích thêm cơ chứ?!”
Nói xong, hắn ta lại bị bắn thêm một nhát nữa, một ngón chân út trái của hắn đã bị biến mất hoàn toàn, dường như đau đớn hắn ta hét lên.
“Ngươi không nói, ta sẽ làm cơ thể của ngươi tan tác cho đến khi ngươi nói.”
“Cho dù ngươi có giết ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nói.”
Nghe là vậy, Ngọc Linh Thảo vẫn hiện nên một khuôn mặt vô cảm: “Vậy sao, nhưng mà một tinh giả khó chết vô cùng, ta sẽ xem ngươi chịu được tới bao lâu?”
Nói xong, khuôn mặt vô cảm ấy dường như đáng sợ nhìn vào tên lính, tên lính sợ hãi, đã không thể cử động nổi.
Sau đó, đợt tra tấn diễn ra, từng ngón chân của tên lính đó từ từ bị bắn sạch, rồi tới ngón tay, bàn chân, bàn tay, cánh tay, cánh chân, hạ bộ, phần ngực, phần tai, phần phổi, gan, hầu hết các bộ phận đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có chữa trị tốt, cũng đã mất đi khả năng lao động vĩnh viễn, trở thành một người tàn phế chờ chết. Nhưng cho dù vậy, hắn ta cũng không hề nói ra.
Tên lính đau đớn thở dốc, hắn ta nhìn về phía Ngọc Linh Thảo, nói: "Cho dù ngươi có nói như thế bao lần, ta vẫn nói là đó nơi trụ sở chính tồn tại.
Ngọc Linh Thảo nhìn thế, đã đứng dậy nói: “Thôi vậy, ngươi không nói thì thôi, ta sẽ đi tìm tên khác hỏi tiếp, đến khi bọn hắn chịu nói ra thì thôi.”
Tên lính lại sợ hãi lần nữa, hắn ta không thể ngờ rằng Ngọc Linh Thảo này lại có thể ác độc đến thế, một kẻ giết người tra tấn không chớp mắt, lại có thể nói ra lời đó.
Sự tội lỗi từ trong người hắn ta trỗi dậy, nhưng mà hắn ta vẫn chỉ dừng lại đến thế không nói ra. Đến khi Ngọc Linh Thảo bay đi, và rồi quay lại với một cái người khác sợ hãi hình dáng, hiện hữu là một tên hắn ta rất là quen thuộc.
“Đại ca!”
“Hài Tư Không, sao đệ lại ở đây!”
Lời vừa nói ra, hắn ta nhận ra mình đã lỡ lời, nhìn về phía Ngọc Linh Thảo có chút ngạc nhiên nói: “Ồ, không ngờ rằng lại bắt đúng tên mà ngươi quen biết, vận khí tốt thiệt.”
Hài Tư Không không hiểu chuyện gì đã định quay qua chửi Ngọc Linh Thảo, nhưng rồi chú ý hơn về anh hắn thì phát hiện ra anh của hắn hiện giờ đã tàn phế, cơ thể tàn tạ mất đi chân tay, người còn có thêm mấy vết lỗ.
Tên lính kia đột ngột cố gắng dùng chút linh lực còn sót lật người quỳ xuống nói: “Cầu xin ngươi, ta sẽ nói, ta sẽ nói, đừng làm hại đến đệ đệ của ta!”
Tên lính vừa nói vừa khóc sướt mướt. Hài Tư Không nhìn thế thì đã bất mãn, nhưng mà phát hiện ra Ngọc Linh Thảo tu vi lớn hơn rất nhiều, đã không thể chống đỡ được nổi, cũng không nói được thêm gì.
Ngọc Linh Thảo nãy giờ đứng đó, nói: “Nếu như ngươi nói ngay từ đầu thì không phải chuyện sẽ dễ hơn rồi không.”
Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Sau một lúc, có một cái căn biệt viện lớn phía trước, vừa chạm mắt tới, phệ phong lang chi chủ đã nói: “Chúng ta tới nơi rồi.”
"Ngọc Linh Thảo nhìn thẳng, quan sát quanh biệt viện xem xét, sau đó nói: “Có vẻ như là thật.”
Ngọc Linh Thảo quay người lại: “Ngươi có thể rời đi rồi.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo sải bước thẳng tiến, đi về phía biệt viện, còn con sói đứng phía sau nhìn về phía Ngọc Linh Thảo, khuôn mặt phẫn nộ căm thù nhìn Ngọc Linh Thảo.
Cô ta hiện giờ sơ hở đầy mình, liệu có nên tấn công vào lúc này báo thù hay không?
Phệ phong lang chi chủ suy nghĩ, khuôn mặt trông như gặp khó khăn giải quyết không được. Sau một lúc đắn đo, phệ phong lang chi chủ đã quyết định là sẽ tấn công Ngọc Linh Thảo.
Không chần chừ thêm, phệ phong lang chi chủ đã lập tức lao đến tấn công, hàm răng sắc nhọn đã phục hồi một phần cùng móng vuốt vồ tới Ngọc Linh Thảo. Nhưng khi sắp chạm tới cô bé thì Ngọc Linh Thảo đột ngột quay đầu lại. Phệ phong lang chi chủ sợ hãi, nhưng chưa kịp làm gì thêm, cơ thể của hắn lao qua Ngọc Linh Thảo, đôi mắt tối sầm lại. Phần cổ của phệ phong lang chi chủ đang rời ra khi rơi từ trên không, vũng máu lớn hiện ra đáng sợ nhìn vào, ngay lúc đó, Ngọc Linh Thảo nói: “Ngươi, thật sự là ngu ngốc mà.”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo xoay người bước tiếp, trong đầu hiện lại một chút suy nghĩ về con sói.
Nếu như hắn ta chạy đi thì mình cũng sẽ không truy cứu, hoặc là tấn công liền trực tiếp hi sinh, nhưng hắn ta lại chần chừ một lúc, đó chính là một điểm chí mạng khiến cho hắn ta chết đi.
Ngọc Linh Thảo bấy giờ vẫn là luôn bật nguyên thức, không dừng lại, tiếp tục tìm kiếm, một cái bên này suy ra hơn trăm tên luyện linh kì ít cũng là từ thất đến bát tầng, thiết nghĩ không có chuyển hóa cảnh e rằng bảy tám phần là không phải chính viện.
Ngọc Linh Thảo thu nguyên thức lại, bắt đầu bày ra kế hoạch.
Một lúc sau, phía bên trong biệt viện, bên này canh gác nghiêm ngặt không lối thoát, bước đi bước lại liên tục giống như là canh gác một thứ gì đó.
Phía bên một cái người đi qua, buồn ngủ cực độ ngáp lớn một cái, đã đột ngột biến mất không dấu vết. Sau đó người đi theo cuối cùng mới tới, lại không thấy đã tưởng là đi đại tiện bỏ qua tuần tra tiếp.
Sâu trong góc rừng, có một người đột ngột bị trói rất tinh vi, cố gắng giãy dụa cũng chỉ cảm thấy đau đớn hơn. Nhìn kĩ hơn về một góc, đã nhìn thấy Ngọc Linh Thảo khuôn mặt đáng sợ, cô bé từ phía cánh tay chạm vào chiếc nhẫn, lôi ra một quả cầu bóp nát tạo nên một màn chắn. Làm xong, Ngọc Linh Thảo ngồi xuống tháo miếng bịt miệng của tên đó ra, hỏi: “Trụ sở chính của các ngươi ở đâu?”
Tên lính canh không chút sợ hãi nói: “Hừ, không phải nơi ngươi vừa bắt ta là trụ sở chính sao.”
Hắn ta vừa nói xong, một tiếng bắn ra xuyên qua phần đùi của hắn, nỗi đau xuyên qua phần xương đùi đau đớn tột độ làm hắn hét lên.
“Ngươi cứ hét lớn thỏa thích, nơi này đã cách âm rồi.”
Lời vừa dứt, tên lính cũng ngừng hét, hiện lên một đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngọc Linh Thảo.
“Đừng có tốn thời gian vô ích, ta hỏi lại lần nữa, trụ sở chính ở đâu?”
“Ngươi cứ nói nó là ở đâu, nhưng không phải nơi đó là trụ sở chính sao, hà cớ gì lại kiếm ra một lời nói vô ích thêm cơ chứ?!”
Nói xong, hắn ta lại bị bắn thêm một nhát nữa, một ngón chân út trái của hắn đã bị biến mất hoàn toàn, dường như đau đớn hắn ta hét lên.
“Ngươi không nói, ta sẽ làm cơ thể của ngươi tan tác cho đến khi ngươi nói.”
“Cho dù ngươi có giết ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nói.”
Nghe là vậy, Ngọc Linh Thảo vẫn hiện nên một khuôn mặt vô cảm: “Vậy sao, nhưng mà một tinh giả khó chết vô cùng, ta sẽ xem ngươi chịu được tới bao lâu?”
Nói xong, khuôn mặt vô cảm ấy dường như đáng sợ nhìn vào tên lính, tên lính sợ hãi, đã không thể cử động nổi.
Sau đó, đợt tra tấn diễn ra, từng ngón chân của tên lính đó từ từ bị bắn sạch, rồi tới ngón tay, bàn chân, bàn tay, cánh tay, cánh chân, hạ bộ, phần ngực, phần tai, phần phổi, gan, hầu hết các bộ phận đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có chữa trị tốt, cũng đã mất đi khả năng lao động vĩnh viễn, trở thành một người tàn phế chờ chết. Nhưng cho dù vậy, hắn ta cũng không hề nói ra.
Tên lính đau đớn thở dốc, hắn ta nhìn về phía Ngọc Linh Thảo, nói: "Cho dù ngươi có nói như thế bao lần, ta vẫn nói là đó nơi trụ sở chính tồn tại.
Ngọc Linh Thảo nhìn thế, đã đứng dậy nói: “Thôi vậy, ngươi không nói thì thôi, ta sẽ đi tìm tên khác hỏi tiếp, đến khi bọn hắn chịu nói ra thì thôi.”
Tên lính lại sợ hãi lần nữa, hắn ta không thể ngờ rằng Ngọc Linh Thảo này lại có thể ác độc đến thế, một kẻ giết người tra tấn không chớp mắt, lại có thể nói ra lời đó.
Sự tội lỗi từ trong người hắn ta trỗi dậy, nhưng mà hắn ta vẫn chỉ dừng lại đến thế không nói ra. Đến khi Ngọc Linh Thảo bay đi, và rồi quay lại với một cái người khác sợ hãi hình dáng, hiện hữu là một tên hắn ta rất là quen thuộc.
“Đại ca!”
“Hài Tư Không, sao đệ lại ở đây!”
Lời vừa nói ra, hắn ta nhận ra mình đã lỡ lời, nhìn về phía Ngọc Linh Thảo có chút ngạc nhiên nói: “Ồ, không ngờ rằng lại bắt đúng tên mà ngươi quen biết, vận khí tốt thiệt.”
Hài Tư Không không hiểu chuyện gì đã định quay qua chửi Ngọc Linh Thảo, nhưng rồi chú ý hơn về anh hắn thì phát hiện ra anh của hắn hiện giờ đã tàn phế, cơ thể tàn tạ mất đi chân tay, người còn có thêm mấy vết lỗ.
Tên lính kia đột ngột cố gắng dùng chút linh lực còn sót lật người quỳ xuống nói: “Cầu xin ngươi, ta sẽ nói, ta sẽ nói, đừng làm hại đến đệ đệ của ta!”
Tên lính vừa nói vừa khóc sướt mướt. Hài Tư Không nhìn thế thì đã bất mãn, nhưng mà phát hiện ra Ngọc Linh Thảo tu vi lớn hơn rất nhiều, đã không thể chống đỡ được nổi, cũng không nói được thêm gì.
Ngọc Linh Thảo nãy giờ đứng đó, nói: “Nếu như ngươi nói ngay từ đầu thì không phải chuyện sẽ dễ hơn rồi không.”
Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Đánh giá:
Truyện Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Story
Chương 127: Tra khảo
10.0/10 từ 36 lượt.