Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 200: Đừng chỉ lo làm bà mối, lo cho mình đi
Lê Khí đi được mấy bước thì phát hiện sau lưng chẳng có tiếng động nào, quay lại thấy Tiểu Lưu.
Anh ta một tay ôm chặt đống tinh hạch trong áo, một tay che trán, đứng ngơ ngẩn như tượng.
Lê Khí nhịn không nổi, khóe môi khẽ cong lên, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, bước nhẹ đến trước mặt anh ta.
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra, khẽ gõ lên trán một cái:
– Làm gì đấy?
Tiểu Lưu hoàn hồn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cúi đầu lắp bắp:
– Tôi… tôi có phải làm rơi mất một viên tinh hạch không?
Lê Khí đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn lướt qua ngực anh ta, khóe môi khẽ nhếch.
Cô trực tiếp nắm lấy áo khoác ngoài của anh ta, dứt khoát cởi ra, gói toàn bộ tinh hạch lại:
– Đi thôi.
Khoảnh khắc bị cô cởi áo, Tiểu Lưu sững sờ hoàn toàn, cứng ngắc như tượng gỗ, đến mắt cũng không thèm chớp.
Anh nhìn chằm chằm cô, tới khi thấy tinh hạch được gói lại gọn gàng mới cúi đầu nhìn xuống áo phông trên người, rồi lại nhìn áo khoác trong tay cô, hoang mang lẽo đẽo theo sau.
Đi xuống lầu, Lê Khí chạm mặt Giản Lương Tuấn.
Anh ta ôm cả tập tài liệu, hấp tấp đi lên, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, thấy Lê Khí và Tiểu Lưu cùng đi với nhau.
Ánh mắt anh ta ngẩn ra, xác nhận hôm qua chưa từng thấy Tiểu Lưu, liền sững sờ nhìn sang Lê Khí:
– Cái này…
Câu “sao cô vào đây được” còn chưa kịp nói ra.
Lê Khí chỉ hất cằm:
– Trên lầu giải quyết xong rồi, bọn tôi ra ngoài lấy vật tư.
– Ờ… ờ… ờ, được, được, được. – Giản Lương Tuấn lập tức gật đầu, tất cả nghi ngờ đều nuốt xuống.
Với năng lực của cô, đi đâu mà chẳng dễ dàng?
Đợi đến khi anh ta đứng trước căn phòng họp bị đốt thủng một lỗ, thấy bên trong chỉ còn lại tro tàn, càng may mắn vì mình không lắm lời.
Quên đi, bám chắc cái đùi này là được rồi. Ai mà dám hỏi đùi này muốn làm gì cơ chứ?!
Lê Khí và Tiểu Lưu một trước một sau trở lại bên xe.
Hứa Chỉ đưa tinh hạch và mấy ống máu cho Phó Noãn Ý, còn mình thì thong thả ăn cháo hải sản ăn liền, vừa ăn vừa “dùng ánh mắt” coi cô như món ăn kèm.
Uống một hớp cháo, liếc cô một cái, cứ như cô chính là món rau dưa dưới cháo vậy.
Trong bếp, Hứa Viễn đang sắp xếp đồ ăn và nước uống Hứa Chỉ để lại.
Du Nghê đứng ngoài xe, trên cái bếp dã chiến Hứa Viễn dựng bằng kim loại, đang đun cháo củi lửa.
Cô giờ lên cấp cũng chẳng có gì to tát, chủ yếu chỉ lo giúp Phó Noãn Ý trồng hoa, thúc đẩy cây cối, sau đó để Tiểu Lưu rút hết nước làm củi.
Còn Lê Khí – năm cấp hệ Hỏa chính hiệu.
Trong mắt Du Nghê, cô vẫn là chị em thân thiết, chứ tuyệt đối không phải người nhóm bếp, thà tự mình nấu còn hơn.
Lê Khí nhìn thoáng vào trong xe, không muốn làm bóng đèn, liền kéo Tiểu Lưu ra ngoài, cùng Du Nghê tám chuyện:
– Sáng nay ăn gì thế?
– Hứa Viễn nói muốn ăn cháo gà xé, vừa hay chỗ Hứa Chỉ còn ít ức gà đông lạnh, thêm ít hành với gừng nữa. À, tiện thể, chị Lê, nếu ra ngoài có gặp hạt giống thì nhớ lấy về nhé. Em cố gắng tu luyện, sau này có thể gieo nhiều hơn.
– Được. Tinh hạch em giữ lấy. – Lê Khí nhét một túi tinh hạch vào tay cô, ghé sát tai cười nhỏ – Nhanh lên cấp, mới có thể đè Hứa Viễn xuống đất mà giã.
Du Nghê bật cười khẽ, liếc thấy rõ đó là áo khoác đàn ông, rồi lại quay sang Tiểu Lưu đang đứng ôm thân xe như ôm vợ, sờ đi sờ lại.
Cô nhướng mày:
– Áo khoác của Tiểu Lưu à?
Lê Khí lập tức hiểu ra, chỉ đành trừng mắt với cô:
– Đúng là cùng một loại với Hứa Chỉ, y hệt nhau luôn.
Cô mở áo khoác ra, nhét tinh hạch vào cái tạp dề của Du Nghê, nhét đầy rồi vỗ vỗ:
– Thế là đủ rồi.
– Chị nhớ cẩn thận, về sớm nhé.
Lê Khí nghiêng người sát vào, nói đầy ẩn ý:
– Em cũng phải cẩn thận đấy.
Du Nghê ngẩn ra, chớp mắt:
– Bọn em ở trong căn cứ, thì có gì nguy hiểm đâu?
– Nam nữ ở chung, nhỡ đâu lửa gần rơm thì sao…
– Chị Lê! Im miệng đi! – Du Nghê đỏ mặt, suýt đưa tay bịt miệng cô, nghĩ lại tay không sạch, lại xấu hổ buông xuống, chỉ trừng mắt một cái.
Trong mắt khóe môi, chẳng có chút tức giận nào.
Đúng lúc Hứa Viễn chuẩn bị bước ra khỏi xe hỏi cháo chín chưa, nghe thấy mấy câu đó, lập tức rụt về sau cửa, ngón tay vô thức gõ vào mép xe, miệng cười ngốc nghếch.
Lê Khí liếc chỗ Hứa Viễn trốn, nghiêng đầu hỏi:
– Thế nào, hết hi vọng với cậu ta rồi?
Du Nghê gọn gàng lắc đầu:
– Không chơi trò đơn phương nữa. Em phải làm phụ nữ sự nghiệp! Chăm chỉ hấp thụ tinh hạch, mạnh lên, không để tụt lại phía sau.
Lê Khí kéo dài giọng, đồng cảm liếc sang chỗ Hứa Viễn đang nấp, cười rồi vỗ nhẹ vai cô:
– Quyết định này tốt đấy!
Hứa Viễn suýt ló đầu ra, lại thụt vào, tự tát trán mình một cái *bốp*.
Phó Noãn Ý giật mình quay lại, mặt đầy ngơ ngác.
Hứa Chỉ chỉ ôm lấy gáy cô, xoay mặt cô lại:
– Đừng để ý, nó ngày nào chả ngốc.
Hai anh em, đôi khi cũng cùng suy nghĩ, dù chẳng phải chuyện hay ho.
Phó Noãn Ý ngoan ngoãn quay lại, tiếp tục vừa lắc đầu vừa ăn cháo ngon lành.
Hứa Chỉ uống hết cháo, trải bản đồ ra, tìm chỗ chợ vật liệu xây dựng lớn nhất ở Vĩnh Nam.
Anh định đi lấy vật liệu trước, rồi ghé bệnh viện kiếm máy móc. Tiện thể còn có thể đổi thêm tinh hạch.
Cuối cùng Lê Khí và Du Nghê cũng nói sang chuyện khác.
Hứa Viễn mới giả vờ tự nhiên bước ra, hỏi:
– Đồ ăn sáng xong chưa?
– Cả ngày chỉ biết ăn, còn đòi giục à? – Lê Khí liếc anh một cái.
Hứa Viễn bị nghẹn, nhìn thoáng qua Du Nghê đang chăm chú nấu, thử hỏi:
– Có cần tôi giúp không?
– Nãy giờ đi đâu? – Lê Khí liếc mắt.
– Bếp này chẳng phải tôi dựng à?
– Muốn ăn thì phải biết làm việc chứ?
– Nhưng… tôi không biết mà.
– Không biết thì học!
Du Nghê nghe đến đây, khẽ kéo tay Lê Khí, hạ giọng:
– Chị Lê, em thích tự nấu, không cần ai giúp đâu.
– Ồ, em thích tự mình ở một mình hả. – Lê Khí kéo dài giọng, rồi liếc mắt nháy với Hứa Viễn.
Anh lập tức hiểu ra, mỉm cười cảm ơn, vội vàng chen lại gần Du Nghê:
– Nóng không? Để tôi làm cho?
– Phải khuấy liên tục kẻo khét nồi, cậu không quen dùng củi, cứ để tôi làm.
– Vậy… tôi học cách canh lửa nhé? Một mình cô cũng bận lắm.
Du Nghê hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi gật đầu cười:
– Vậy cũng được, cảm ơn.
– Không có gì, không có gì.
Lê Khí khoanh tay đứng nhìn, khóe môi cong lên.
Hứa Chỉ dắt Phó Noãn Ý đi ra, giơ ngón cái khen cô, rồi nhìn sang Tiểu Lưu vẫn còn sờ xe:
– Xuất phát thôi.
Anh chẳng buồn để ý đến ánh mắt của mấy người khác, lấy từ không gian ra một chiếc SUV địa hình.
Tiểu Lưu lưu luyến ngắm nhà xe thêm mấy lần, rồi vừa thấy mẫu xe khác, đôi mắt sáng rực.
Lê Khí nhướng mày nhìn.
Hứa Chỉ đứng cạnh, nhìn cảnh Hứa Viễn và Du Nghê như cặp vợ chồng son, cười trêu:
– Chị lo làm bà mối cho người ta, sao không lo cho bản thân?
– Tôi không được làm phụ nữ sự nghiệp chắc? Tôi cũng phải là phụ nữ sự nghiệp chứ! – Lê Khí hất cằm, ngồi lên ghế phụ, hét với Tiểu Lưu còn đang sờ xe: – Còn chưa lên xe?!
Tiểu Lưu vội sờ thêm hai cái rồi hí hửng leo lên.
Phó Noãn Ý bụm miệng cười:
– Biết đâu chị Lê thích gu này thật.
– Tiểu Noãn giờ cũng hiểu mấy chuyện này rồi hả?
– Tất nhiên rồi, sao lại không hiểu. – Phó Noãn Ý ghé sát tai Hứa Chỉ – Tiểu Nghê thích Hứa Viễn, nhưng Hứa Viễn chưa ngộ ra. Chị Lê thích Tiểu Lưu, nhưng Tiểu Lưu thì chỉ yêu xe thôi.
Hứa Chỉ liếc cô, cố tình để môi sượt qua khóe môi cô:
– Thế còn em thì sao?
– Em biết, anh Hứa thích Tiểu Noãn. – Phó Noãn Ý nhanh chóng ngả ra sau, giữ khoảng cách.
Thấy anh còn định tiến lại gần, cô lập tức hất tay anh ra, tung tăng chạy ra xe:
– Tiểu Noãn chưa biết thích ai đâu nhé!
Hứa Chỉ bị cô hất tay ra, bàn tay suýt xoay vòng trong không khí, hơi đau, nhưng khóe môi lại cong lên.
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 200: Đừng chỉ lo làm bà mối, lo cho mình đi
10.0/10 từ 43 lượt.