Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 198: Bây giờ thịnh hành nước ép tươi rồi sao?
Hứa Chỉ nắm tay Phó Noãn Ý đi phía trước.
Hứa Viễn khóa chặt hai tay người đàn ông ra sau, áp sát anh ta từ phía sau, ép bước đi theo.
Lê Khí và Dư Nghê sóng vai theo sau.
Đợi khi khoảng cách với mấy người phía trước xa dần, họ mới ra khỏi tòa nhà chợ nông sản.
Xung quanh bắt đầu có chút động tĩnh.
Lê Khí bất ngờ ôm lấy Dư Nghê, cúi sát tai cô thì thầm:
“Tiểu Nghê à, có phải em có chút cảm tình với Cổn Cổn không?”
Cơ thể Dư Nghê cứng lại, liên tục lắc đầu:
“Không, không có!”
Lê Khí cười, khẽ nhéo vành tai cô:
“Hỏi chút thôi, căng thẳng gì chứ?”
Dư Nghê mím môi, quay sang liếc cô một cái, rồi hắng giọng, định “lấy phép thắng phép”:
“Chị Lê, chị có phải… có chút thích anh Tiểu Lưu không?”
“Ừ, đúng rồi.” Lê Khí gật đầu không chút do dự, quay sang nhìn cô:
“Em nhìn ra rồi à?”
Dư Nghê vốn nghĩ cô sẽ phủ nhận, nào ngờ lại nhận được câu trả lời thẳng thắn thế này.
Cô ngẩn ngơ gật đầu:
“À… nhìn ra… một chút xíu thôi…”
Cô giơ ngón cái và ngón trỏ, kéo ra một khoảng cực nhỏ.
Quả thực chỉ “một chút xíu”, nếu không nhìn kỹ thì chẳng khác nào dính sát vào nhau.
Lê Khí cười, vỗ vai cô một cái, suýt làm cô lảo đảo:
“Thể lực yếu quá, phải luyện thêm thôi.”
Thực ra Dư Nghê chẳng hề nhìn ra được Lê Khí có cảm tình gì với Tiểu Lưu.
Cô chỉ cảm giác… Lê Khí rất thích thú với việc bắt nạt anh ta thì đúng hơn.
“Chị Lê, rốt cuộc chị nhìn trúng anh Tiểu Lưu ở điểm nào vậy?”
Lê Khí không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng về phía trước, khóe môi cong nhẹ, lại nhéo vai cô:
“Là do Cổn Cổn nói muốn vào căn cứ tìm vợ, nên em ghen hả? Hay giận rồi?”
Dư Nghê lắc đầu, rồi lại gật đầu:
“Cũng không hẳn là ghen hay giận… mà là em biết anh ấy không có ý đó.”
Không để Lê Khí hỏi thêm, cô nhìn về phía trước.
Hứa Viễn lúc này đã không còn ép sát kè kè người đàn ông kia, mà thân mật khoác vai anh ta, trông chẳng khác gì anh em tốt đi cạnh nhau.
“Em thừa nhận, em có chút cảm tình với Cổn Cổn… chắc tại anh ấy rất lạc quan, lại thú vị, đúng kiểu em vẫn thích.
Nhưng mà…” Cô thở dài, “em không nghĩ con gái nhất định phải giữ kẽ gì đâu. Chỉ là em muốn tình cảm phải là hai chiều, chứ không phải đơn phương.
Chỉ cần anh ấy có chút ý, em sẽ dũng cảm nói thẳng, chứ không chờ anh ấy mở lời. Còn nếu không có duyên, em sẽ làm một đồng đội tốt, không để ai khó xử.”
Nói đến đây, ánh mắt Dư Nghê lóe lên tia tinh nghịch, quay sang nhìn Lê Khí:
“Vậy còn chị thì sao, chị Lê? Chị cũng giữ kẽ phụ nữ à?”
Lê Khí hận không thể véo má cô một cái, lắc đầu, khẽ thở dài bất lực:
“Không biết nói sao nữa. Nhưng nhớ kỹ này, chị đây… chẳng có hai chữ ‘giữ kẽ’ đâu.”
Dư Nghê nhìn ra được, trong mắt cô có ánh sáng phức tạp, như thể còn rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cô cười rạng rỡ:
“Vậy thì cứ làm phụ nữ của sự nghiệp đi. Trong bọn mình, chỉ cần Tiểu Noãn hạnh phúc là đủ rồi.”
Lê Khí chỉ cười không đáp, mắt lại nhìn về phía Tiểu Lưu đang ngồi chồm hổm trước xe RV.
Lúc này không ít người đang dựng bếp, hoặc xây bếp đất tạm để nấu cơm.
Còn Tiểu Lưu – một thây ma – lại ngồi xổm trước xe, trông chẳng khác nào ăn xin.
Thấy nhóm họ trở về, anh ta phấn khích nhảy cẫng, đứng tại chỗ liên tục vẫy tay.
Hệt như một chú cún Golden giữ nhà, cuối cùng cũng thấy chủ trở về, mừng rỡ vẫy đuôi lia lịa.
Hứa Chỉ nắm tay Phó Noãn Ý, làm như không thấy, trực tiếp bước lên xe.
Tiểu Lưu vốn đã quen, nhưng mắt vẫn sáng rực nhìn chằm chằm vào gã đàn ông lạ đi cạnh Hứa Viễn.
Đợi họ đến gần, anh ta sán tới bên Hứa Viễn, hạ giọng hỏi:
“Sao thế? Là bữa tối của Tiểu Noãn hả?”
Hứa Viễn không ngờ câu hỏi lại sốc thế, ngẩn người nhìn anh ta.
Tiểu Lưu tưởng mình đoán trúng, trợn mắt:
“Giờ thịnh hành uống nước ép tươi rồi sao?”
“Cộc!” – Hứa Viễn gõ đầu anh ta một cái:
“Vào trong đi!”
“Ồ ồ ồ.” Trước khi lên xe, Tiểu Lưu còn lén liếc Lê Khí và Dư Nghê mấy lần.
Liếc một cái chưa đủ, lại liếc thêm vài cái nữa, rồi mới lưỡng lự bước vào.
Khi Lê Khí và Dư Nghê lên xe, Hứa Viễn và Tiểu Lưu cứ như hai con chó giữ cửa, ngồi chồm hổm hai bên, một trái một phải.
Hứa Chỉ ngồi cạnh bàn ăn, lật qua lật lại một viên tinh hạch trong tay, mắt lạnh nhìn gã đàn ông đang quỳ dưới đất.
Bên tay Phó Noãn Ý là một đống tinh hạch, cô cầm từng cái một, nghiêng đầu hưởng thụ bữa tối.
Dù có người ngoài, cô vẫn không muốn để lộ công dụng cuối cùng của máu.
Có ý thức rất rõ, Phó Noãn Ý luôn để ý đến phép tắc trên bàn ăn.
Người đàn ông kia nuốt mấy ngụm nước bọt, ánh mắt thèm thuồng nhìn đống tinh hạch trên bàn – rõ ràng đã được thanh lọc qua.
Trong đầu anh ta chỉ còn lại hối hận.
Ở căn cứ Vọng Quân An, một thời gian dài hoành hành ngang ngược, anh ta gần như quên mất rằng thế giới này không chỉ có một căn cứ.
Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Dị năng giả cũng chẳng chỉ có bọn họ.
Nhưng giờ hối hận thì có ích gì?
Rõ ràng chẳng ích gì cả.
Hiện tại anh ta chỉ mong giữ được mạng, mà chẳng biết phải làm sao.
Anh ta càng lúc càng nhún nhường, từ ngồi xổm chuyển thành quỳ hẳn xuống, cúi đầu:
“Tôi… tôi chỉ là tòng phạm, bình thường cũng không bắt nạt ai. Tôi chỉ là một dị năng giả tốc độ, cũng chẳng hữu dụng lắm, nên chuyện anh Tống làm, tôi thực sự không tham gia nhiều đâu.”
“Chúng tôi không quan tâm anh đã làm gì. Chỉ muốn biết, số vật tư và đàn bà mà anh nói… ở đâu?”
Nghe đến chữ “đàn bà”, Hứa Chỉ hơi khựng lại, khẽ nhíu mày.
Cùng lúc đó, anh và gã đàn ông đều quay sang nhìn Phó Noãn Ý.
Còn gã kia thì lộ vẻ khinh thường – kiểu “mày đã có phụ nữ rồi mà còn muốn đàn bà khác, khác gì lão Tống đâu.”
Phó Noãn Ý vẫn tập trung ăn, hoàn toàn không để tâm Hứa Chỉ định làm gì.
Dù sao cô cũng tin tưởng anh tuyệt đối, biết rằng mọi việc anh làm đều vì cô.
Hứa Chỉ thầm thở phào, hắng giọng:
“Nói đi.”
Người đàn ông kia lập tức rụt ánh mắt lại, tiếp tục cúi đầu:
“Cách đây một đoạn, không thuộc phạm vi thành phố Vĩnh Nam… mà là dưới chân núi gần thành phố Minh Nghiệp.”
Vĩnh Nam vốn là nơi giao thông tứ phía, quả thật nối liền không ít thành phố.
Kỳ lạ là, quanh Vĩnh Nam nhiều thành phố phát triển rất tốt, mà nơi này lại chỉ là một thị trấn nhỏ.
Thành phố Minh Nghiệp hắn ta nói đến, là một thành phố hạng hai, nổi tiếng du lịch, có dãy núi liên miên nối tiếp.
Cảnh sắc non nước hữu tình, núi sông vây quanh.
Nếu bảo là gần Vĩnh Nam thì cũng không hẳn – giữa chừng còn cách một huyện.
Chỉ là hiện nay, nhiều người vốn khinh thường huyện thị, chỉ chú ý tới thành phố với thành phố.
Hứa Chỉ biết các thành phố quanh Vĩnh Nam, nhưng không rành về Minh Nghiệp. Anh khẽ nhíu mày:
“Chỗ núi anh nói cách đây khá xa.”
Huống hồ, lại ngược hướng. Từ Vọng Quân An mà sang đó, với tình hình hiện tại, cũng phải mất nửa ngày.
“Cho nên, bọn tôi thường nói là đi tìm vật tư, nhưng thực ra là ra ngoài chơi vài hôm.” – giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Nếu quả thật phải đi Minh Nghiệp, kế hoạch của Hứa Chỉ sẽ bị đảo lộn.
Tuyệt đối không thể để Lê Khí ở lại đây qua đêm – hiệu quả của “be be” mà hết, căn cứ này cũng coi như xong…
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 198: Bây giờ thịnh hành nước ép tươi rồi sao?
10.0/10 từ 43 lượt.