Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 196: Ác nhân tự có trời thu


Hứa Chỉ dắt theo Phó Noãn Ý, cầm danh sách đi từng nhà phát đồ ăn.


 


Bên phải căn cứ "Nguyện Quân An" là một dãy nhà xây thô sơ, từng phòng nhỏ chỉ tầm mười mét vuông, sát vách nhau, ngăn cách bằng bức tường đất mỏng manh.


 


Nhìn qua thì chẳng chịu nổi mưa gió, nắng nóng cũng đủ làm nó nứt nẻ.


 


Mấy căn nhà loang lổ, cũ kỹ, đơn sơ đến mức trông như nhà sắp sập.


 


Hành lang chật hẹp, có lẽ ở dãy trước nói to một chút thì dãy sau cũng nghe thấy.


 


Trong không khí còn lẫn mùi khó chịu, nồng nặc hơi người.


 


Nếu không biết trước, người ta sẽ tưởng đây là… nhà vệ sinh công cộng.


 


May mà Phó Noãn Ý vốn nhạy với mùi thức ăn, còn những mùi khác thì chẳng để ý.


 


Cô vẫn hiếu kỳ nhìn quanh, quan sát từng người đang bận rộn, thỉnh thoảng trong mắt ánh lên sự thương cảm.


 


Ngay cả căn cứ Noãn Tình nghèo nàn đến vậy, cũng không đến mức phải ở trong điều kiện tồi tàn thế này.


 


Nhưng cô không biết phải làm gì, chỉ có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hứa Chỉ.


 


Lúc này, Hứa Chỉ đang đeo khẩu trang, nhíu chặt mày.


 


Anh không ngờ điều kiện sinh hoạt của Nguyện Quân An lại tệ đến mức này.


 


Hơn nữa, mỗi người ở đây đều mang dáng vẻ mất hết hy vọng, sống được ngày nào hay ngày đó.


 



Ngay cả khi anh đưa sữa, hỏi tên tuổi, họ cũng chẳng cảnh giác, chỉ biết cảm kích rồi hỏi khi nào sẽ có thêm.


 


Hứa Chỉ không muốn giải thích nhiều, chỉ lạnh giọng đáp:


 


“Rất nhanh thôi sẽ có thông báo mới. Sẽ có nhà mới để ở, có việc làm, có thêm vật tư.”


 


Ai hỏi nhiều hơn, anh cũng chỉ gằn giọng:


 


“Chờ đọc thông báo sau!”


 


Đối với Hứa Chỉ, sự kiên nhẫn của anh chỉ dành cho một người – cô gái nhỏ anh đang nắm chặt tay: Phó Noãn Ý.


 


Nếu không phải vì muốn cô sớm hồi phục, anh chẳng thèm phí thời gian với những người này.


 


Hai người đi khắp căn cứ như đi dạo phố, vừa đi vừa đối chiếu tên trong danh sách.


 


Ở một dãy hành lang khác, Hứa Viễn và Du Nghê đang cúi đầu ăn.


 


Lê Khí mang phần ăn cho sáu người đưa vào phòng, đặt ở cửa, để Hứa Viễn niêm phong lại.


 


Cô chỉ chừa mấy lỗ nhỏ nơi cửa để quan sát.


 


Trong phòng, lão Tống bị Lê Khí bẻ gãy một tay một chân, nhưng dị năng vẫn chưa bị Hứa Chỉ khống chế.


 


Những kẻ còn lại cũng chỉ bị trói chân, nên khi Lê Khí rời đi, bọn chúng coi như được tự do.


 


Thế nhưng vì e ngại sức mạnh của Lê Khí, dù cửa đã bị khóa, chúng cũng không dám làm loạn.


 


Khi phần ăn được đưa vào, ánh mắt tất cả đều dán chặt vào thức ăn.



Bên kia, cả nhà lão Phó vừa bị rút máu xong cũng tỉnh lại, nhưng do bị rút nhiều hơn người khác, ba kẻ ấy choáng váng, dựa sát tường.


 


Dù vậy, lão Phó và vợ vẫn cố ôm chặt đứa con trai, dáng vẻ che chở như thể bảo bối.


 


Trong phòng hội nghị lúc này có chừng mười người, tất cả đều nhìn chằm chằm vào phần ăn đặt trước cửa, nhưng chẳng ai dám động.


 


Bởi Hứa Chỉ đã nói: bọn chúng sẽ tiếp tục bị rút máu, nhưng sẽ không bị giết.


 


Còn sống thì vẫn còn cơ hội.


 


Trong lòng ai cũng ôm chút may mắn.


 


Hơn nữa, trước kia chúng quen ăn trên ngồi trốc, hưởng thụ quen rồi, giờ cũng chưa đến mức đói đến đỏ mắt.


 


Lê Khí đứng quan sát một lúc, rồi nhắc nhở qua lỗ quan sát:


 


“Vài ngày tới, các người chỉ có chừng này thức ăn thôi.”


 


Nghe vậy, lão Tống chống người ngồi dậy, gương mặt độc ác, ánh mắt dán vào đồ ăn.


 


Trong khi những kẻ khác còn do dự, ông ta liền giơ một tay tạo thành lá chắn lửa, trực tiếp bao lấy phần ăn.


 


Mấy tên đàn em biết không đánh lại, đành phẫn nộ nhưng không dám nói gì, chỉ liếc nhau.


 


Lão Tống cắn răng, nâng cánh tay gãy lên, th* d*c dữ dội nhưng vẫn không nói một câu.


 


Một kẻ đứng gần đồ ăn nhất rốt cuộc không chịu nổi, mở miệng:


 


“Anh Tống, chẳng lẽ anh muốn nuốt hết một mình?”



 


“Có gì mà sợ? Thằng nhóc đó đâu định giết chúng ta? Hắn chỉ muốn biến chúng ta thành kho máu thôi.”


 


Nói rồi, ánh mắt độc địa của lão Tống lại rơi xuống gia đình lão Phó.


 


Nếu không phải vì bọn chúng chọc giận đám “sát thần” này, giờ ông ta vẫn còn là phó thủ lĩnh căn cứ, chẳng mấy chốc đã leo lên làm căn cứ trưởng, hô mưa gọi gió.


 


Tất cả là tại chúng nó!


 


Kẻ yếu luôn là mục tiêu để kẻ mạnh trút giận, và lão Tống giờ đây cũng không khác.


 


Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm cả nhà lão Phó chẳng khác nào rắn độc đang rình mồi.


 


Lão Phó cũng là dị năng giả, dù yếu ớt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy, liền vội vàng chắn trước mặt con trai, cuống quýt nói:


 


“Nhà tôi vẫn còn đồ, chỉ cần được thả ra, tôi sẽ đưa hết cho các anh. Xin tha cho chúng tôi một con đường sống…”


 


Chưa kịp nói hết, lão Tống đã cười khẩy, mỉa mai:


 


“Còn ôm mộng tưởng à? Ai giết được cả nhà chúng nó, ta sẽ chia phần ăn!”


 


Ông ta không động được, nhưng vẫn còn đàn em. Thức ăn ở trong tay ông ta!


 


Mấy gã đàn ông trong phòng liếc nhau, cuối cùng kẻ đứng gần nhất bước tới.


 


Cánh tay hắn biến dị, phình to như cái quạt mo, vung xuống một cái, cả nhà lão Phó đều bị tát lệch đầu, ngã nhào.


 


Đứa con trai khóc thét, hét ngược lại:


 



 


Người phụ nữ ôm mặt và bụng, cố bịt miệng con trai nhưng đã muộn.


 


Lão Phó không còn sức phản kháng, dị năng bị khóa, chỉ có thể mặc người đánh đập.


 


Thấy thế, những kẻ còn lại cũng lấy lại tinh thần, nhao nhao lao vào.


 


Dù đã yếu đi vì mất máu, nhưng đông người vẫn áp đảo, chúng thi nhau đấm đá, không chút nương tay.


 


Từ chửi rủa, van xin, cho đến im lặng tuyệt vọng…


 


Gia đình lão Phó bị đánh đến thừa sống thiếu chết.


 


“Đừng ngu nữa! Các người nghĩ hắn sẽ tha cho chúng nó à?” – lão Tống nghiến răng quát – “Đánh chết! Không để sót hơi thở nào!”


 


Bên ngoài, Lê Khí ghé sát lỗ quan sát, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng.


 


Hứa Viễn ăn nhanh, nuốt xong liền tò mò ghé vào lỗ khác, lắc đầu cảm thán:


 


“Ghê thật… không phải anh trai tôi dặn phải giữ mạng bọn chúng sao?”


 


Lê Khí mỉm cười, hạ giọng đáp:


 


“Nếu không vì Noãn Ý, anh cậu đã tự tay giết chúng rồi. Bây giờ chẳng qua là mượn tay người khác, vừa trút giận cho Noãn Ý, lại không dính bẩn tay.”


 


Quả thật, Hứa Chỉ luôn thâm trầm tính toán, việc gì cũng để bản thân sạch sẽ như chưa từng ra tay.


 


Nhưng phải nói—


 


Đẹp! Quá đẹp!



Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Story Chương 196: Ác nhân tự có trời thu
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...