Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 184: Cũng… không giống lắm, đúng không?
Một câu của Lê Khí khiến cả xe lặng ngắt.
Được rồi.
Thật sự là cả xe đều sững sờ.
Mà chẳng liên quan gì đến thây ma.
Tiểu Lưu vẫn ngồi chồm hổm dưới đất, ngơ ngác vẽ vòng tròn, mắt mờ mịt.
Phó Noãn Ý đang cầm tinh hạch trong tay, quay đầu nhìn về phía Lê Khí. Sắc mặt cô vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút kích động nào.
Dư Nghê mở to mắt, bất ngờ đứng bật dậy:
“Thật sao?”
Hứa Viễn cũng nhảy phắt lên:
“Vận may kiểu gì mà dữ vậy?”
Chỉ có Hứa Chỉ hơi khựng lại, liếc nhìn Phó Noãn Ý đang nghiêng đầu nhìn Lê Khí, rồi quay lại dò hỏi:
“Chị Lê, sao chị nhận ra?”
Dư Nghê và Hứa Viễn cùng ngẩn người, đồng thanh:
“Đúng đó, sao chị biết?”
Lê Khí chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, chẳng mang theo gì cả. Không có ảnh của Phó Noãn Ý, cũng không có tờ tìm người.
Chưa kịp để chị ta trả lời, Hứa Chỉ đã hơi vui mừng, nhướn mày:
“Họ đến căn cứ này tìm Noãn Ý à? Hay là…”
“Cái đó…” Lê Khí ngập ngừng, rõ ràng không muốn nói thẳng.
Cô khẽ thở dài:
“Chỉ là nhìn mặt đoán thôi.”
Câu trả lời này… có gì đó kỳ lạ.
Không khí trong xe lại rơi vào im lặng.
Trước đây, Lê Khí từng đấu chui, đánh đấm càng ngày càng giỏi, nên thường xuyên bị trả thù, bị úp sọt.
Vì thế, chị ta rèn ra một khả năng: chỉ cần ghép nét mặt, ngũ quan, là nhận ra được người có quan hệ huyết thống.
Ví dụ như đánh một thằng, thì nhìn qua anh chị em của nó cũng có thể đoán ra là người nhà.
Lần này, cô ta nhìn thấy một đôi vợ chồng. Ghép ngũ quan lại, gương mặt hiện ra chính là Phó Noãn Ý.
Phải nói là Noãn Ý thật sự may mắn, được thừa hưởng toàn bộ nét đẹp nhất từ cha mẹ.
Lê Khí làm động tác ra hiệu:
“Bình tĩnh đã… Các cậu có muốn đi xem không?”
Dư Nghê và Hứa Viễn lập tức nhảy dựng:
“Muốn, muốn, muốn!”
Hứa Chỉ nhận ra vẻ mặt của Lê Khí có gì đó không ổn, trong lòng hơi lo. Anh cúi xuống hỏi nhỏ bên tai Noãn Ý:
“Noãn, em có muốn đi không?”
“Đi xem đi\~” Phó Noãn Ý chẳng có gì đặc biệt.
Những ký ức cô nhìn thấy chỉ là vài mảnh ghép ấm áp.
Không đủ sâu, cũng chẳng đủ lay động lòng.
Cô chỉ biết mình có người thân, nhưng kỳ lạ là lại chẳng cảm thấy mong đợi gì.
Nghe Lê Khí nói “hình như tìm thấy rồi”, điều khiến cô chú ý chính là hai chữ “hình như”.
Làm gì có chuyện dễ tìm như vậy?
Nhưng Noãn Ý đã đồng ý.
Hứa Chỉ đứng dậy, nắm tay cô, trong lòng không chỉ lo lắng mà còn bất an.
Bởi nếu thật sự là người thân… thì chẳng khác nào anh sắp phải gặp phụ huynh.
Tiểu Lưu bị để lại trông xe, canh chừng “vợ” của mình.
Dư Nghê đi bên cạnh Phó Noãn Ý, đầy khao khát:
“Tốt quá, nếu thật sự là người nhà em thì tuyệt.”
Hứa Viễn lại thực tế hơn, trong đầu nghĩ ngay đến chỗ ở:
“Tìm được người thân rồi thì có khi phải kiếm thêm một chiếc xe nữa cho đủ chỗ ngủ?”
Lê Khí im lặng đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay lại nhìn Noãn Ý, trong mắt có chút không nỡ.
Hứa Chỉ bắt gặp ánh mắt đó, tim anh trĩu xuống, bàn tay càng siết chặt tay Noãn Ý.
Noãn Ý sợ anh nghĩ ngợi nhiều, nên ngoan ngoãn để yên cho anh nắm tay, không dám đáp lại, cũng không sợ anh dùng sức, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Trong mắt cô mang theo tò mò, liên tục quan sát xung quanh.
Thỉnh thoảng hơi nhíu mày, thỉnh thoảng lại khe khẽ ngửi ngửi.
Căn cứ so với số người hiện tại thì không hề rộng.
Khu xe đỗ nằm gần cổng chính, còn khá yên tĩnh.
“Nguyện Quân An” lấy chợ nông sản cũ làm trung tâm mở rộng.
Tất cả vật tư đều tập trung trong chợ.
Khu chợ được phong kín, xây cao thêm, biến thành một tòa nhà hai tầng.
Tầng trên cho dị năng giả quản lý ở, coi như trông coi vật tư.
Tầng dưới vòng quanh chợ được chia thành nhiều phòng nhỏ, cấp cho đội tuần tra.
Bên ngoài lại dựng những quầy giao dịch tạm bợ để trao đổi vật tư.
Ngoài tòa nhà chợ, trong căn cứ chỉ có một tòa bệnh viện ở phía trái, và một vòng nhà đất sát tường bên phải làm ký túc xá.
Còn lại, khắp nơi chỉ là lều trại, trông chẳng khác nào khu cắm trại dã ngoại.
Lê Khí dẫn họ xuyên qua những chiếc lều lộn xộn, đi đến khu chợ.
Lúc này, bên ngoài đang vây một đám đông, náo nhiệt hẳn.
Một giọng nữ the thé vang lên từ trong đám đông:
“Đồ khốn kiếp! Chúng tôi chỉ muốn dùng tinh hạch đổi chút thức ăn, thế mà còn bày trò cướp bóc! Không được thì đánh người, đồ ác nhân!”
Tiếng khóc lẫn trong giọng nói chua chát, nghe bi thương vô cùng.
Ngay sau đó, có tiếng nam tức giận gào lên:
“Tôi chỉ đẩy hắn một cái thôi! Tôi không đánh! Tôi không hề!”
Đám người vây xung quanh thì lại rảnh rỗi tám chuyện:
“Lại là cái nhà đó bày trò ăn vạ à?”
“Ờ, gặp ngay mấy lứa tân binh mới vào, coi như xui.”
“Đúng là xui thật.”
“Người ta có ba miệng ăn, lại còn hai người có dị năng, muốn làm gì chẳng được.”
“Ừ, có năng lực mà, ăn vạ cũng bá đạo.”
“Đợi ăn vạ xong đám này rồi thì còn ai mắc lừa nữa?”
“Lại có người ngu mới thôi.”
“Quản lý thì sao chẳng ai nhúng tay?”
“Hừ, bọn đó chỉ lo cho mình thôi. Chưa biết chừng nhà kia còn có chỗ dựa trong ban quản lý nữa kìa, không thì làm sao sống tốt vậy?”
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Lê Khí – dáng cao, mặt mày xinh đẹp – chen ra một con đường.
Chỉ cần cô đặt tay lên vai ai, người đó quay lại trừng mắt… nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia thì lập tức ngây người.
Huống hồ sau lưng cô còn có Phó Noãn Ý và Hứa Chỉ.
Cứ thế, cả nhóm lọt vào tận giữa vòng vây.
Dư Nghê và Hứa Viễn đều ngẩn ngơ, cùng thốt lên:
“Không thể nào?”
Giữa đám đông, một người phụ nữ quỳ ngồi dưới đất, gào khóc, trong tay ôm một cậu bé nằm bất tỉnh.
Bên cạnh là một người đàn ông trông thật thà, đứng lóng ngóng không biết làm gì.
Cạnh họ còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi.
Người con gái sững sờ, ngơ ngác nhìn cậu bé gầy gò, mặt mũi bầm tím.
Người đàn ông đỏ bừng mặt, tức giận chỉ tay loạn xạ:
“Các người đúng là vu khống!”
Người phụ nữ ôm đứa bé lại khóc rống:
“Đánh người rồi còn nói chúng tôi vu khống! Anh tưởng chồng tôi dễ bắt nạt chắc?!”
Cô ta ngẩng gương mặt không hề có giọt nước mắt nào, đảo mắt quanh:
“Mọi người tới phân xử giùm xem, có phải bọn họ quá đáng không?”
Hứa Chỉ vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, thấy rõ đôi mắt giống hệt Phó Noãn Ý, tim anh như rơi xuống đáy.
Không thể nào chứ?
Dư Nghê và Hứa Viễn cũng trông thấy, kinh ngạc há hốc miệng.
Người phụ nữ lại quay sang anh chồng trông thật thà:
“Chồng à, dù căn cứ có luật, nhưng chẳng lẽ cứ để con mình bị bắt nạt thế này sao?”
Người đàn ông siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn đôi nam nữ trẻ.
Hai người kia hiển nhiên có chút sợ hãi, dè chừng lùi lại.
Dư Nghê lo lắng nhìn sang Phó Noãn Ý, muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng.
Hứa Viễn thì run run, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thật… thật ra thì… nhìn cũng… cũng không giống lắm, đúng không?”
Lê Khí chỉ thở dài, chẳng nói gì.
Hứa Chỉ cau mày, lập tức quay sang nhìn thẳng vào Phó Noãn Ý.
Phó Noãn Ý thì giống như đang xem kịch, nghiêng đầu quan sát năm người giữa đám đông.
Ánh mắt cô lướt qua đôi nam nữ trẻ tuổi, rồi dừng lại ở ba người kia, khẽ nhíu mày, buông hai chữ nhàn nhạt:
“Thối thật.”
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 184: Cũng… không giống lắm, đúng không?
10.0/10 từ 43 lượt.