Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 181: Đúng đúng đúng, vợ tôi nói tôi không được
Lần đầu tiên Tiểu Lưu chịu dày vò như vậy, trong khi Lê Khí và Hứa Chỉ đang bàn chuyện chi tiết.
Một đoạn đường ngắn thôi mà anh lái xe như rùa bò.
Miệng còn lẩm bẩm:
“Vợ ơi, ủy khuất cho em rồi. Vợ à, chịu chút nữa thôi là qua.”
Nghe mà Hứa Viễn nổi da gà, không nhịn được châm chọc:
“Anh Tiểu Lưu à, nghe mấy lời này, người ta không biết còn tưởng anh đang trong động phòng. Anh không được, thế là thiệt cho vợ anh quá.”
Dù đầu óc có chậm, thì Tiểu Lưu vẫn là đàn ông, lập tức gào lên:
“Ai nói ông đây không được?”
Câu này vừa dứt, Lê Khí – người vừa trò chuyện xong với Hứa Chỉ – liền thò đầu qua, giọng cao vút:
“Nếu cậu được, thì đi mà đè Hứa Viễn ra ấy, nửa đêm rồi gào cái gì?!”
Tiểu Lưu ỉu xìu nhìn chằm chằm vào người đi trước dẫn đường, không dám ho he.
Hứa Viễn ban đầu còn cười thầm, rồi ngớ ra, vô tội quay đầu:
“Ý là đè tôi á?!”
Hứa Chỉ nhướng mày liếc anh:
“Không đè cậu thì đè ai?”
Hứa Viễn sững người, thật sự suy nghĩ nghiêm túc một lúc.
Trong đội ngũ này, dường như ai cũng là khắc tinh của Tiểu Lưu.
Ngoại trừ anh và Du Nghê.
Chẳng lẽ để anh Tiểu Lưu… phì!
Tim Hứa Viễn giật thót, co đầu lại, thôi thì đúng là anh chính là lựa chọn “thích hợp nhất”.
Trước khi dừng xe, Hứa Chỉ đã chuẩn bị máu sẵn, đưa cho Tiểu Lưu, giải thích sơ qua cách dùng.
Rồi cẩn thận dán lại cho Phó Noãn Ý.
May mà kiểm tra ở đây không phân nam nữ riêng biệt.
Đến muộn quá nên trong lều y tế chỉ có một người trực.
Mỗi người chỉ cần lấy máu là xong.
Cái gọi là “kiểm tra” chẳng qua cũng chỉ nhìn sơ qua.
Nếu có trang điểm thì bắt buộc phải tẩy, để tránh xác sống giả trang lẻn vào.
Chủ yếu vẫn là xét nghiệm máu.
Bác sĩ trực là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã lễ độ.
Chỉ là khi nhìn thấy đoàn người theo sau Hứa Chỉ nối đuôi đi vào, ông ngạc nhiên đến mức nghẹn họng không nói nổi.
Đặc biệt là khi thấy ba người xác sống đi cùng Phó Noãn Ý.
Khi Phó Noãn Ý tiến lại gần, bác sĩ cũng bị cuốn vào luồng khói ánh sáng của cô.
Quả thực là nhan sắc kinh diễm, khiến ông ngồi sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn, quên cả việc mình phải làm gì.
Đừng nói ông ta, ngay cả trước đó Lý Tinh Hải khi trò chuyện với Hứa Chỉ còn không thấy gì.
Nhưng đến khi thấy Phó Noãn Ý bước xuống xe, bên cạnh có Lê Khí và Tiểu Lưu.
Khi lại gần Hứa Chỉ, Lý Tinh Hải cảm giác như mình đang nhìn thấy thần tiên.
Đẹp thì cực đẹp, soái thì cực soái, tinh xảo như minh tinh bước ra từ màn ảnh.
Thậm chí còn thấy, người đẹp như vậy mà phải lấy máu, thật đúng là vô lý.
Nhan sắc thế này, đâu phải trang điểm mà có được.
Ông ta sợ bản thân nhìn Phó Noãn Ý nhiều quá lại bị Hứa Chỉ hiểu lầm, nhất là khi biết cả nhóm này đều là dị năng giả.
Suýt nữa quỳ rạp tại chỗ.
Ông vội đưa họ vào lều y tế, rồi như thấy ma mà chạy trối chết ra ngoài.
Khi gần đến cổng, bỗng nhớ ra điều gì, dừng lại.
Định quay đầu nhắc nhở, lại đập trán một cái, lẩm bẩm:
“Đều là dị năng giả, ai chiếm được lợi? Cái thế giới này đúng là vô lý, vừa đẹp vừa mạnh, thật ghen tị, haizz.”
Trong lều y tế, bác sĩ ngây ngốc nhìn Phó Noãn Ý và Lê Khí, mắt cứ dán chặt.
May mà Hứa Chỉ không nghe thấy tâm tư đen tối nào, chứ không chắc ông ta đã chết cứng tại chỗ rồi.
Hứa Viễn bực bội gõ bàn:
“Không phải kiểm tra lấy máu sao?”
Bác sĩ mới giật mình, quay lại, ánh mắt vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ, thỉnh thoảng lại lén nhìn Phó Noãn Ý và Lê Khí.
Nhịn một hồi vẫn không được, ông ta hơi ngượng ngập, nói nhỏ:
“Cô gái, phải tẩy trang thôi.”
Nói đến đây, lại không kìm được liếc sang Tiểu Lưu – mặt trắng môi đỏ.
Cả gương mặt như đang viết: sao đàn ông cũng trang điểm?
Nhưng không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn ấp úng:
“Ờ, cái này… cậu thanh niên này cũng phải tẩy trang một chút.”
Tiểu Lưu ngớ người, đưa tay sờ mặt.
Rồi lại khoái chí, thò đầu tới gần:
“Tôi nhìn giống như trang điểm à? Thế chẳng phải đẹp trai chết đi được sao?”
Bác sĩ lại đờ ra.
Hứa Viễn ôm bụng cười:
“Anh Tiểu Lưu à, anh đẹp tới mức nhìn như trang điểm luôn đó.”
Chữ “đẹp” được nhấn mạnh, làm Tiểu Lưu bực bội đưa tay xoa mặt.
“3 người chúng tôi đều không trang điểm, là đẹp tự nhiên hết. Giờ lấy máu luôn chứ?”
“Ờ ờ, đúng đúng. Lấy ngay.”
Bác sĩ không kìm được lại nhìn Phó Noãn Ý và Lê Khí.
Nhìn kỹ thì đúng là không giống trang điểm, nhưng đẹp quá mức rồi.
Ông trầm mặt lại:
“Mấy người là dị năng giả đúng không?”
Hứa Chỉ gật đầu ngay:
“Đúng, tất cả đều vậy.”
Bác sĩ rõ ràng thở phào, lẩm bẩm:
“Thế thì cũng đỡ lo.”
Ông lấy dụng cụ, trước tiên lấy máu cho Du Nghê – người đã ngồi chờ khá lâu.
Lúc lấy máu, ông ta vẫn liếc nhìn cô hai lần, rồi lại nhìn Phó Noãn Ý và Lê Khí.
Ánh mắt mang theo chút thương hại, như đang ngầm nói:
“Cô đi với họ, áp lực lắm nhỉ?”
Du Nghê thì buồn ngủ lắm rồi, ngáp liên tục, chẳng thèm để ý ánh mắt ấy.
Chứ nếu thấy, chắc cô đã nhảy dựng: “Tôi mà muốn, chỉ cần đứng lên, phút chốc còn đẹp hơn họ!”
Bác sĩ bị sắc đẹp của Phó Noãn Ý và Lê Khí làm cho hồn phách bay mất.
Không phải nảy sinh tà niệm gì, mà đơn giản là nhan sắc đôi khi đã vượt quá những gì người thường có thể thấy.
Cái đẹp khiến người ta kinh ngạc, đúng là thứ vũ khí sắc bén.
Người ta nhìn mãi, chỉ thầm than: sao cô ấy/anh ấy có thể đẹp/soái thế này?!
Cộng thêm hiệu ứng khí chất, ánh sáng.
Với nhan sắc biến thành vũ khí, Phó Noãn Ý và Lê Khí dễ dàng qua mắt kiểm tra.
Ngược lại, Tiểu Lưu vì diễn lố quá lại khiến bác sĩ phát hoảng.
Hứa Chỉ lúc đưa máu giả đã dặn: khi lấy máu phải có phản ứng, rồi ngay lập tức bịt kim truyền máu lại.
Nhưng trí thông minh của Tiểu Lưu…
Đến lượt anh, vừa nhìn thấy bác sĩ liền nhớ đến chuyện bị nói là trang điểm.
Với đàn ông thẳng như Hứa Viễn và Tiểu Lưu, trong tiềm thức trang điểm là chuyện của phụ nữ.
Bị bảo là trang điểm, chẳng khác nào bị chỉ thẳng mặt nói: cậu đàn bà quá!
Từ vui sướng vì được khen đẹp, đến khi Hứa Viễn nhắc rằng đó là “đẹp” chứ không phải “soái”.
Tiểu Lưu tức tối, trừng mắt nhìn bác sĩ.
Khi lấy máu xong, lại quên mất chuyện bịt kim lại.
Thế là, ngay khoảnh khắc bác sĩ chuẩn bị đưa bông gòn cho anh, máu phụt thẳng vào mặt ông.
Kính mắt là nơi lãnh đạn nặng nhất.
Tròng kính đỏ lòm, máu chảy theo từng dòng xuống.
Trước mắt toàn là sắc đỏ, bác sĩ cứng đờ cả người:
“Cậu…”
May mà Hứa Chỉ và Hứa Viễn phản ứng nhanh, lập tức lao tới giúp bịt lại.
Hứa Viễn còn cười khì khì:
“Thấy chưa, máu anh tôi nhiều thế này, rõ ràng đâu phải xác sống.”
Bác sĩ nghẹn lại, tháo kính, nheo mắt lắc đầu:
“Có lẽ cơ thể cậu có chút vấn đề, cần kiểm tra thêm.
Nhưng giờ trong căn cứ thiết bị y tế cũng thiếu. Dù sao thì nhớ chú ý sức khỏe.”
Tiểu Lưu lúc thấy máu phụt ra, còn tưởng mình sẽ bị Hứa Chỉ giết, sợ đến ngây người.
Nghe được câu này liền lắp bắp tiếp lời:
“Đúng đúng đúng, tôi sức khỏe không tốt, vợ tôi cũng bảo tôi không được.”
Hứa Viễn cười nín không nổi, suýt nữa làm vỡ cả túi máu đang giữ.
Bị Hứa Chỉ huých cùi chỏ mới chịu ngậm miệng.
Bác sĩ nghe xong, nhướng mày, liếc nhìn Lê Khí, lại thôi không nói gì, phất tay:
“Trời cũng tối rồi, không còn nhân viên khác.
Mấy người điền thông tin vào, tôi làm thẻ căn cước cho. Gọi Tiểu Lý ở cổng dẫn mấy người vào trong tìm chỗ nghỉ đi.”
Nói xong, ông lại liếc Tiểu Lưu và Lê Khí bằng ánh mắt tiếc hận.
Khiến Lê Khí chỉ muốn lao tới đấm cho Tiểu Lưu một trận.
Hứa Viễn thì cố nín cười đến mức mặt méo xệch.
Phó Noãn Ý và Du Nghê ngồi xem kịch, mắt sáng rực hóng hớt nhìn Tiểu Lưu.
Chỉ có Hứa Chỉ, vẫn giữ đúng mục tiêu, âm thầm quan sát xem bác sĩ cất máu vào đâu.
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Story
Chương 181: Đúng đúng đúng, vợ tôi nói tôi không được
10.0/10 từ 43 lượt.