Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 170: Đôi đôi cặp cặp, ai cũng có ý


Hứa Chỉ chẳng buồn quan tâm Cao Á đang nghĩ gì, miễn cái “máy pha cà phê” kia ngoan ngoãn đi theo là được.


 


Xuống đến tầng ba, Du Nghê đã lựa hết ngọc khí quý, biến thân thành một gốc dây leo to lớn, rễ cắm chặt xuống đất, cành nhánh treo đầy ngọc ngà châu báu.


 


Cao Á nhìn mà há hốc mồm.


 


Lê Khí còn đang treo dây chuyền ngọc lên cao, miệng cười:


 


“Trời ơi, trước kia tôi toàn mơ có một cái cây kết ra đá quý, giờ thành sự thật rồi!”


 


Tiểu Lưu nghe xong liền nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.


 


Hứa Viễn thì đứng ngáp ngắn ngáp dài, ôm bụng:


 


“Chưa tận thế thì chị Lê chắc cũng thành hiện thực ước mơ thôi… không phải treo ngọc mà là cả đống huy chương vàng.”


 


Nghe thấy tiếng bước chân, cả hai người lẫn hai xác sống đều quay lại nhìn.


 


Ánh mắt đồng loạt rơi xuống người Cao Á đi sau cùng.


 


Cao Á giờ mới xác định được một điều — đội này không phải có “ma” gì hết, mà là Hứa Chỉ nghe được tiếng lòng.


 


Bởi lúc xuống cầu thang, Noãn Ý còn cười khúc khích:


 


“Em thấy nói chuyện trong đầu tiện hơn mở miệng nhiều.”


 


Hứa Chỉ đáp ngay, giọng đầy nuông chiều:


 


“Thế thì đừng chặn sóng, cứ mở ra nói chuyện với anh nhiều nhiều.”


 


“Không được đâu, lỡ bị anh nghe hết mấy ý xấu thì sao?”


 


“Bạn gái anh làm gì có ý xấu chứ?”


 


“Hehe, có thì sao?”


 


“Có cũng giả vờ như không nghe thấy.”


 


Cao Á lại bị nhét nguyên bát cẩu lương, lập tức hiểu rõ, từ nay chỉ dám ngoan ngoãn — làm người tốt mới sống nổi.


 



Đối mặt với Lê Khí và Tiểu Lưu, cô không dám run rẩy, còn cố làm bình thản, vẫy tay chào:


 


“Chào mọi người.”


 


Lê Khí nhướng mày.


 


Tiểu Lưu cúi nhìn chính mình.


 


Họ rất rõ bây giờ bản thân “khác loài” đến mức nào.


 


Lê Khí hất cằm đầy kiêu ngạo:


 


“Tiểu Noãn nhà tôi bảo tôi có mùi thơm, tất nhiên phải đặc biệt rồi.”


 


Cao Á chẳng hiểu “thơm” nghĩa là gì, nhưng nghe nhắc đến “Tiểu Noãn” thì vội vàng hùa theo:


 


“Đúng đúng, Tiểu Noãn đặc biệt tốt.”


 


Ở đây mà không "khen Noãn Ý” thì thôi chuẩn bị lĩnh đòn đi.


 


Du Nghê khẽ rung dây leo, khoe giọng đầy tự hào:


 


“Tiểu Noãn luôn tuyệt nhất! Mau nhìn này, cây bảo thạch như em muốn đó.”


 


“Wow, Tiểu Nghê giỏi quá!”


 


“Không, Noãn Noãn mới giỏi hơn.”


 


Cao Á người run bần bật. Đây là cái gì vậy? Cả nhóm này lập hội “nịnh Noãn Ý” chắc?


 


Hứa Viễn nhìn họ tung hô qua lại đến mức ngán ngẩm, khụ khụ mấy tiếng:


 


“Khen thế đủ chưa? … Được rồi, chị dâu tôi xinh nhất, giỏi nhất, tuyệt nhất. Anh à, làm việc chính đi! Đá quý, ngọc ngà đều gom đủ rồi.”


 


Hứa Chỉ nhếch mày, liếc cậu em trai bằng ánh mắt đầy uy h**p.


 


Khóe môi cong, trong mắt thoáng ánh sáng nguy hiểm, nhưng giọng vẫn ôn hòa:


 


“Ừ, được.”


 


Anh đứng sau dây leo của Du Nghê, tránh tầm nhìn Cao Á, định với tay lấy tùy một món.



 


Chợt nhớ ra chủ nhân dây leo kia là Du Nghê, anh bèn thong thả lùi lại, gọi:


 


“Viễn, lại đây, lấy hộ anh hai cái.”


 


“Anh bị thương tay à? Có sao không?”


 


Hứa Viễn còn chưa hiểu, lúng túng tiến lại.


 


Nhìn thấy tay anh chẳng hề gì, vừa định hỏi thì đã bị trừng mắt.


 


Đành ngậm ngùi leo lên hái hai chiếc vòng ngọc.


 


Hứa Chỉ nhận lấy, lại liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc trên cao:


 


“Cái kia màu đẹp, lấy luôn.”


 


Dây leo của Du Nghê cao quá hai mét, Hứa Viễn phải vươn hết người.


 


Đúng lúc ấy, Hứa Chỉ giơ chân khẽ đá —


 


“Bịch!” Hứa Viễn bổ nhào vào cả đống dây leo.


 


Sợ làm rơi vỡ ngọc, cậu vội chới với tay chân, càng lúc càng bị quấn chặt.


 


Du Nghê nghiến răng:


 


“Cút ra ngoài!”


 


“Tôi...tôi ra thế nào? Cô quấn tôi rồi!”


 


“Ai quấn cậu?!”


 


“Hay cô biến về hình người đi?”


 


Cao Á trơ mắt ra.


 


Ờ… không có ma, mà là… **yêu quái**.


 


Còn biết hóa hình!


 



Cha mẹ ơi, trên đời thật sự có yêu quái sống nhăn răng!


 


Lê Khí và Tiểu Lưu hai bên hóng nhiệt tình, còn giơ ngón cái khen Hứa Chỉ.


 


Anh vuốt mái tóc lòa xòa, thản nhiên thử đưa vòng ngọc lại gần mặt dây chuyền không gian.


 


— Không chút phản ứng.


 


Anh cất luôn vào không gian, thong dong hỏi:


 


“Cổn Cổn, lấy đồ kiểu gì mà còn sàm sỡ người ta thế?”


 


Du Nghê nghe vậy tức đến run cả dây leo.


 


“Cậu lại chiếm tiện nghi hả?! Cho cậu chết!”


 


Dây leo thít chặt, quất lấy quất để.


 


Hứa Viễn đỏ mặt, ôm đầu van:


 


“Không phải tôi! Là anh tôi đá tôi vào đó!”


 


Hứa Chỉ nhún vai, vẻ mặt vô tội:


 


“Sao anh lại hại em chứ?”


 


Lê Khí phụ họa cực kỳ nghiêm túc:


 


“Đúng, tôi chẳng thấy Hứa Chỉ đá đâu.”


 


Còn liếc Tiểu Lưu ra hiệu.


 


Tiểu Lưu lập tức đứng thẳng:


 


“Đúng, tôi cũng không thấy gì.”


 


Noãn Ý đang chăm chú ngắm cây bảo thạch, không thấy gì thật.


 


Nghe Hứa Viễn dám vu oan cho bạn trai mình, cô liền chống nạnh mách:


 


“Tiểu Nghê! Cổn Cổn nói xấu Su Su kìa!”



 


Du Nghê nghe xong càng nổi cơn, không thèm giữ ngọc nữa, dây leo quất túi bụi:


 


“Chiếm tiện nghi nghiện rồi phải không?! Có giỏi thì cắt đứt dây leo của tôi đi!”


 


Hứa Viễn khóc ròng, ôm đầu cuộn tròn:


 


“Thật sự không phải tôi! Tôi sai rồi! Lẽ ra phải đứng vững, không để bị anh tôi đá!”


 


“Ha! Còn dám đổ cho người khác?!”


 


Tiếng quát át cả tiếng kêu la thảm thiết.


 


Lê Khí lắc đầu, tặc lưỡi:


 


“Thấy chưa, đàn ông mà không biết dỗ phụ nữ thì chỉ có ăn đòn thôi.”


 


Tiểu Lưu ngớ người, vội gật đầu:


 


“Ờ… đúng, đúng rồi. Chị Lê nói chuẩn lắm.”


 


Lê Khí liếc ngang, trong mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.


 


Tiểu Lưu vẫn ngây ngô chưa nhận ra.


 


Noãn Ý nhìn vài lần, bỗng kinh ngạc:


 


Su Su, Su Su, chị Lê… thích Tiểu Lưu hả?!


 


Hứa Chỉ cười nghiêng đầu, liếc cô:


 


“Cuối cùng em cũng nhận ra à?”


 


Từ ngày Lê Khí đập nát “bạch nguyệt quang” của Tiểu Lưu, anh đã thấy rõ rồi.


 


Chỉ tiếc, Lê Khí không nói, còn Tiểu Lưu thì ngốc quá chẳng hiểu.


 


Trời ơi, tình cảm của chị Lê dữ dội ghê luôn.


 


“Yên tâm, anh không giống họ. Tình cảm của anh dành cho em rất dịu dàng.”


 


Hehe, Su Su là tuyệt nhất!



Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Story Chương 170: Đôi đôi cặp cặp, ai cũng có ý
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...