Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 166: Anh nhà tôi làm gì cũng đúng hết


Lúc Hứa Chỉ đang ra tay giết sạch những kẻ vừa mới cứu, thì bên này, Phó Noãn Ý lại vừa lĩnh ngộ được cách dùng dị năng mới.


 


Đầu ngón tay khẽ chạm không trung, từng quả cầu sáng lơ lửng trôi ra, tỏa sáng bốn phía.


 


Y như bật đèn studio.


 


Không cần ánh đèn, chỉ nhờ ánh sáng, gương mặt cô cũng sáng bừng thêm mấy phần.


 


Những viên đá quý, ngọc thạch trong tủ kính lại càng lung linh lấp lánh.


 


Lê Khí thấy cô và Du Nghê trò chuyện vui vẻ, bèn lùi lại vài bước.


 


Đúng lúc ấy, máu tươi bắn tung tóe trên tầng, cô giật mình ngẩng lên, thì thào:


 


“Máu mới.”


 


Đứng gác ngoài cửa, Hứa Viễn và Tiểu Lưu đều nghe thấy.


 


Tiểu Lưu vẫn bộ dạng thờ ơ.


 


Hứa Viễn chau mày, rồi gạt đi:


 


“Chắc anh tôi vừa xử lý thằng nào không biết điều thôi.”


 


“Không phải vừa nãy. Mùi máu mới, ngay lúc này.” – Lê Khí chắc nịch.


 


Hứa Viễn tròn mắt:


 


“Cái gì?! Anh tôi… thật sự giết sạch bọn họ rồi à?!”


 


Tiếng kêu này khiến Phó Noãn Ý quay đầu lại.


 


Lê Khí liền giải thích:


 


“Bạn trai em chắc đang giết người trên kia.”


 


Phó Noãn Ý bình thản gật đầu:


 


“Ừm.”


 


Gương mặt còn toát ra vẻ “thế thì sao?”.


 



Hứa Viễn ngơ ngác:


 


“Đây là giết người, không phải mổ lợn đâu chị gái!”


 


Cậu không hề nghi ngờ năng lực của anh trai, chỉ là không thể hiểu nổi.


 


Rõ ràng lúc cứu người thì còn khách sáo: “không có gì”.


 


Chỉ trong chốc lát đã biến thành thảm sát hàng loạt.


 


Lê Khí lại rất chắc chắn, vì mùi máu nồng đến mức cô cảm nhận rõ.


 


Mà số lượng… chắc chắn không ít.


 


Hứa Viễn lo nhất không phải anh trai giết người, mà là sợ anh chìm đắm trong kh*** c*m giết chóc.


 


Phó Noãn Ý ngây thơ gật gù, còn lắc lắc vòng tay kêu leng keng:


 


“Nghe thấy rồi.”


 


Lê Khí thì chẳng bận tâm.


 


Cô hiểu Hứa Chỉ có thể nghe được những ý nghĩ đen tối từ người khác, lâu dần sẽ bị ăn mòn.


 


Nhưng với Phó Noãn Ý, hắn chưa từng động một sợi tóc.


 


Nên cô cũng mặc kệ.


 


“Hay là chúng ta lên xem? Dù sao anh ấy cũng nghe lời chị.” – Hứa Viễn dè dặt đề nghị.


 


Du Nghê lúc này ngồi vắt vẻo trên vai Phó Noãn Ý, cánh hoa khẽ lay động:


 


“Xem gì chứ? Anh Hứa Chỉ muốn để Tiểu Noãn tránh đi, chính là không muốn em ấy dính vào mấy chuyện máu me thôi.”


 


Hứa Viễn còn định nói, thật ra cậu chỉ lo cho anh trai.


 


Người khác sống chết, cậu chẳng để tâm.


 


Nhưng Phó Noãn Ý nghiêng đầu, đầy thắc mắc:


 


“Lo cái gì? Anh nhà tôi làm gì cũng đúng hết! Tôi chẳng việc gì phải lo cả.”


 


Cô đâu có ngốc.



 


Sớm nhìn ra Hứa Chỉ trong lòng chỉ có mình.


 


Mọi việc anh làm, đều xoay quanh cô.


 


Vậy thì hà tất phải ngăn cản?


 


Trong mắt cô, Hứa Chỉ chỉ là một “người thường” yếu ớt, so với nguy hiểm ngoài kia càng cần phải biết tự bảo vệ.


 


Vì thế cô mới nghĩ, bạn trai nhỏ bé của mình… nên rèn luyện nhiều hơn mới đúng.


 


Còn thực tế thì sao?


 


Ngay lúc ấy, Hứa Chỉ đang ngồi thản nhiên trên ghế, lau sạch dao găm còn dính máu, thu lại vào không gian.


 


Chờ đợi mấy cái xác kia biến thành thây ma để lấy tinh hạch.


 


Trong khoảng thời gian ấy, anh hờ hững liếc sang Cao Á đang đứng im lặng:


 


“Cô cũng là dị năng giả?”


 


Cao Á khẽ nhíu mày, rồi gật đầu:


 


“Đúng.”


 


“Dị năng gì?” – ánh mắt hắn sắc lạnh.


 


Gã thư sinh cũng tò mò nhìn sang.


 


Anh ta chỉ biết Cao Á có dị năng, nhưng chưa từng thấy cô dùng.


 


Ban đầu họ cùng chạy trốn lên tầng, chống đỡ đám thây ma.


 


Về sau thay phiên gác đêm, cô thừa nhận mình là dị năng giả, nhưng không tiết lộ chi tiết.


 


Mãi đến khi dị năng thây ma xuất hiện, coi họ như đàn heo để nuôi nhốt… ai nấy mới dần tuyệt vọng.


 


Lúc này, Cao Á siết chặt nắm tay, rõ ràng đang đấu tranh.


 


Rồi ngẩng lên, nói thẳng:


 


“Cho dù biết cũng chẳng sao, vì tôi sẽ không làm được gì.”


 



Hứa Chỉ nhướng mày.


 


Càng giấu, càng đáng nghi.


 


“Hoặc nói ra, hoặc chết.” – giọng hắn lạnh như băng.


 


Cao Á hít sâu, đành nói thật:


 


“Thân thể biến dị.”


 


Gã thư sinh sửng sốt, trợn mắt nhìn:


 


“Nhưng… tôi chưa bao giờ thấy cô thay đổi gì mà?”


 


Sự tò mò thắng lấn át cả nỗi sợ, khiến anh ta lỡ lời “bóc mẽ” đồng đội.


 


Hứa Chỉ cười nhạt, quay sang:


 


“Ví dụ… móng tay dài ra?”


 


“Không chỉ vậy! Chúng còn cứng và sắc bén hơn dao. Ngay cả móng chân tôi cũng có thể dài ra.”


 


“Ừ, cứng sắc đến mức… một sợi dây thừng cũng chém không đứt?” – Hứa Chỉ mỉa mai.


 


Rồi quay lại nhìn Cao Á:


 


“Còn cô thì sao?”


 


Cao Á ngập ngừng, cúi đầu thở dài:


 


“Cũng là thân thể biến dị thôi.”


 


Gã thư sinh nóng ruột:


 


“Nói thế ai mà tin? Ít nhất phải biến ra cho xem chứ!”


 


Cao Á cắn môi, nhìn lại Hứa Chỉ:


 


“Nếu tôi không biến… thì phải chết sao?”


 


“Đúng.” – hắn thản nhiên đáp.


 


Cao Á giận run, nhưng không còn lựa chọn.



 


Cô siết chặt nắm tay, hét lên một tiếng.


 


Cơ thể ban đầu cao ráo đầy đặn, bỗng co ngắn lại, đồng thời phình rộng sang hai bên.


 


Trong chớp mắt, cô biến thành một khối thịt tròn lẳn cao khoảng mét sáu, nhưng nặng chắc phải hai, ba trăm cân – y hệt một cái bình gas khổng lồ.


 


Gã thư sinh há hốc mồm:


 


“Hóa ra… cô vẫn luôn dùng dị năng để giữ dáng?!”


 


Cao Á giọng khàn đặc, trầm hẳn xuống:


 


“Không được sao?”


 


Hứa Chỉ nhìn mà suýt bật cười.


 


Trong đầu lại thoáng lóe suy nghĩ… có nên gọi Phó Noãn Ý tới chứng kiến không?


 


Phụ nữ quả nhiên vì đẹp mà bất chấp tất cả.


 


Mà nếu loại “cà phê” mà cô muốn, chính là dạng này… thì đúng là vô cùng “đủ”.


 


Cao Á dần biến trở lại hình dáng cũ, chắn kín cả lối đi, di chuyển khó khăn.


 


Cũng vừa hay ngăn đám thây ma vừa lục tục bò dậy.


 


Làm “bức tường thịt” thế này… cũng coi như hữu dụng.


 


Hứa Chỉ bình thản moi tinh hạch, ánh mắt lạnh quét qua hai người:


 


“Các người tạm thời ở lại tầng này. Có thể tự do đi lại, nhưng cấm xuống tầng khác.


 


Tôi đã rút sạch xăng trong bãi xe. Không có phương tiện, các người muốn trốn cũng chẳng trốn được.


 


Nếu muốn rời đi, chỉ có thể xin xăng từ tôi. Mong các người biết điều.”


 


Nói xong, anh thong thả khoanh tay, bước về phía hành lang khác.


 


Trong lòng lại mừng rỡ:


 


Phải nhanh chóng gọi Tiểu Noãn lên xem “cà phê khổng lồ” này mới được.


 


Cân nặng thế kia, chắc chắn có thể rút nhiều máu hơn.



Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Story Chương 166: Anh nhà tôi làm gì cũng đúng hết
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...