Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 160


Phó Noãn Ý ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt lấp lánh mong chờ đảo qua đảo lại nhìn bọn họ.


 


Trong đôi mắt sáng long lanh kia chứa đựng ý tứ quá rõ ràng, nếu còn không hiểu thì bọn họ đúng là vô dụng!


 


Cả nhóm lập tức hiểu ra, nhanh chóng phối hợp hành động.


 


Hứa Chỉ và Lê Khí phản ứng nhanh nhất, mỗi người tâng bốc một câu còn khoa trương hơn câu trước:


 


“Tiểu Noãn nhà ta thông minh quá, giỏi quá chừng!”


 


“Trời ạ, Tiểu Noãn đúng là thây ma lợi hại nhất mà tôi từng gặp! Không hổ danh tinh anh của giới thây ma!”


 


Hứa Viễn nổi hết cả da gà nhưng vẫn ráng phụ họa:


 


“Chị dâu giỏi thật đó!”


 


Tiểu Lưu thì đơn thuần làm nền cho Lê Khí:


 


“Đúng đúng, lợi hại nhất, lợi hại nhất luôn!”


 


Du Nghê ngồi trên vai Hứa Viễn, nhảy nhót khen lấy khen để:


 


“Tiểu Noãn thật sự quá lợi hại, ngay cả cái này cũng nghĩ ra được!”


 


Phó Noãn Ý ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực, cười thỏa mãn, vui vẻ nhận hết từng lời khen.


 


Ai mà chẳng thích được khen chứ.


 


Trong chốc lát, cả hiện trường biến thành một nhóm “tán dương hội”.


 


Hứa Chỉ, Lê Khí, cộng thêm Du Nghê, hận không thể khen Phó Noãn Ý lên tận trời xanh.


 


Tiểu Lưu thì thỉnh thoảng bắt lời, thêm thắt cho đủ bộ.


 


Hứa Viễn ngồi đó thì đơ hết cả người, cố kiên nhẫn đợi đợt tung hô qua đi rồi vội nhắc:


 


“Nếu tinh hạch thanh lọc có thể thăng cấp, vậy thử loại khác xem?”


 


Hứa Chỉ lấy từ không gian ra một tinh hạch thanh lọc khác, đưa sát vào mặt dây chuyền, nhưng không có phản ứng gì.


 


Mấy người khác và cả thây ma đều bu lại nhìn một hồi lâu.


 



Thấy chẳng có động tĩnh, cả bọn tiếc nuối thở dài.


 


“Có lẽ phải là tinh hạch của dị năng giả mới được?” – Hứa Chỉ lại lấy tinh hạch từ thây ma biến dị trong không gian ra, vẫn không có phản ứng.


 


Lê Khí thở dài:


 


“Vừa nãy cái kia là tinh hạch thây ma hệ tinh thần, chẳng lẽ phải đúng loại hệ tinh thần mới được sao?”


 


Nếu là hệ khác thì dễ tìm hơn.


 


Nhưng hệ tinh thần vốn đã hiếm rồi.


 


Hứa Viễn sốt ruột, ước gì không gian của anh hai có thể nhét cả thế giới vào, liền nhắc:


 


“Chẳng phải còn đá ngọc gì đó sao? Thử xem đi!”


 


Hứa Chỉ đeo lại dây chuyền, nắm tay Phó Noãn Ý:


 


“Anh với em đi tìm ngọc, mấy người lên trên xem tình hình những người khác.”


 


Cà phê mà Phó Noãn Ý muốn uống còn ở quanh đây.


 


Không tìm ra, mang lên cho cô ấy uống sao được?


 


Nghe nhắc đến người, Phó Noãn Ý cũng nhớ ra cà phê, ánh mắt sáng rực nhìn Hứa Chỉ.


 


Anh bật cười, ghé sát tai cô trêu:


 


“Cà phê lát nữa sẽ có. Ngoài mùi đó em còn ngửi thấy gì không?”


 


“Có mùi thơm thơm nữa, nhưng lại lẫn với mùi hôi, phức tạp lắm.”


 


“Không sao, lát nữa đưa người đến, em nhìn là biết.”


 


Lúc này Hứa Viễn mới nhớ ra, trước đó Lê Khí từng nói nơi này còn có hơi người:


 


“Thật sự có người sao?”


 


Anh liếc mắt sang cảnh tượng Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý kề tai rù rì, tức muốn lật ngược cái bát “cẩu lương” kia.


 


Chẳng buồn nhìn, quay sang Lê Khí.


 


“Có lẽ là đồ ăn của con thây ma kia.” – Lê Khí không thèm để tâm “cẩu lương”, thậm chí còn nhìn thêm vài lần cho vui.



 


Cô đi trước vài bước, ngoái lại ra hiệu với Tiểu Lưu: không theo kịp à?


 


Tiểu Lưu vội vã chạy theo.


 


Hứa Viễn cũng đi mấy bước, Du Nghê ngồi trên vai cậu, vừa xem kịch tình cảm vừa nhảy nhót nhắc nhở:


 


* “Nếu đó là người sống, thì để chị Lê Khí và anh Tiểu Lưu đi cứu…”


 


Lúc này Hứa Chỉ và Hứa Viễn mới sực nhớ.


 


Bé Be Be vẫn còn đang ngủ say, chưa bị ảo giác nhan sắc mê hoặc.


 


Nếu để Lê Khí và Tiểu Lưu đi, khác nào cử một thây ma đi “cắn” người sống.


 


Không cứu được, trái lại còn làm người ta sợ.


 


Cuối cùng đổi nhân sự, Hứa Chỉ và Hứa Viễn đi cứu người.


 


Phó Noãn Ý không tiện xuất hiện, Hứa Chỉ phải đi “chém gió” lừa người ta lấy máu.


 


Du Nghê vui sướng như ý, nhảy tót lên vai Phó Noãn Ý, cọ cọ vào má cô.


 


Hứa Chỉ quay đầu lại nhìn, lập tức chạy xuống, lấy trong không gian ra đôi đũa dùng một lần, kẹp Du Nghê lên, dúi vào đầu Hứa Viễn.


 


Du Nghê bị kẹp giữa đũa, cánh hoa còn vươn về phía Phó Noãn Ý, lưu luyến không muốn rời.


 


Muốn mở miệng nói, lại sợ thảm hơn, đành rũ cánh hoa xuống, oan ức chịu đựng.


 


Cuối cùng bị thả lên đầu Hứa Viễn.


 


Hứa Viễn đứng im, chẳng dám phản đối, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:


 


“Ngay cả chị dâu của tôi mà cô cũng dám động vào!”


 


Du Nghê nằm trên đầu cậu, cánh hoa rũ xuống, thở dài:


 


“Tôi thích khí tức của Tiểu Noãn thôi mà. Nếu cậu là hệ Ánh Sáng thì tốt rồi.”


 


Ít ra cậu vẫn là một con cún độc thân, không sợ bị người ta lôi đi.


 


Hứa Viễn nghẹn họng, chỉ biết leo cầu thang:


 



“Ừ ừ, tôi hệ Kim, thiệt thòi cho cô rồi.”


 


“Không phải, không phải, tôi không có ý đó…”


 


“Hừ, phụ nữ.”


 


“Xin lỗi nhé, tôi vụng về không biết nói chuyện thôi.”


 


“Thôi được rồi, ngoan ngoãn nằm yên đi.”


 


Hứa Chỉ nghe bọn họ ầm ĩ phía sau, liếc nhìn Phó Noãn Ý đang an tĩnh chẳng ai quấy rầy, trong lòng hài lòng lắm, mới tiếp tục đi lên, tìm đám người bị trói.


 


Lê Khí xem náo nhiệt một lúc, đợi Hứa Chỉ khuất bóng thì nắm tay Phó Noãn Ý, vui vẻ cùng đi tìm ngọc.


 


Tiểu Lưu đi mấy bước, lại không nhịn được quay lại nhìn cái xác không đầu của thây ma dị năng kia, nổi giận đạp thêm mấy phát mới chịu quay theo.


 


Tầng một là đủ loại cửa hàng tạp hóa, không thấy ngọc, nhưng có sơ đồ cả tòa nhà, ghi rõ ràng các gian hàng.


Tầng ba có cửa hàng chuyên bán trang sức ngọc.


 


Mà tầng một cũng có cửa hàng quần áo, đã đi ngang thì đâu thể bỏ qua.


 


Phó Noãn Ý tuy mất trí nhớ, nhưng trí tuệ vẫn còn.


Con gái mà, thấy cửa hàng quần áo thì phải dạo một vòng đã chứ!


 


Ngọc ngà bị quăng ra sau đầu.


 


Tiểu Lưu thành “người xách đồ” bất đắc dĩ, bị Lê Khí treo cho mấy túi mua sắm, ngoan ngoãn đi theo.


 


Hứa Viễn và Du Nghê thì như thường lệ, hết đấu võ mồm lại tám chuyện.


Lúc rảnh rỗi liền bàn tán xem sau này bố trí không gian thế nào cho đẹp.


 


Nào là có thể vào ngồi uống trà, tắm suối.


Nghĩ thôi cũng thấy sướng.


 


Chẳng ai nhớ ra, chủ nhân không gian – Hứa Chỉ – đang ngay sau lưng họ.


 


Một người một bông hăng say trò chuyện, mải leo cầu thang, chẳng thèm nghĩ cách hỏi thăm xem người sống ở tầng mấy, tìm kiểu gì.


 


Trong đầu chỉ toàn mơ mộng về tương lai tuyệt đẹp của không gian.


 


Khi leo đến tầng tám, Hứa Chỉ lại nghe được tiếng lòng:


 


Mẹ kiếp, một đám ngu xuẩn, đáng đời bị nhốt ở đây! Ông mà thoát ra được, giết sạch các người cho bõ tức! Đúng là ngu không chịu nổi!



 


Giọng nói trong đầu không gần lắm.


 


Hứa Chỉ ngẩng đầu nhìn lên trên:


 


“Người chắc đang ở tầng cao nhất, lên thẳng đi.”


 


Hứa Viễn và Du Nghê mải tám quên cả anh.


Nghe thấy tiếng Hứa Chỉ, một người đứng phắt lại, một bông hoa thì quấn cánh lại, giả vờ không nghe.


 


Hứa Chỉ liếc qua bọn họ, lạnh nhạt nói:


 


“Cứ tám tiếp đi, dù sao cậu cũng đã hơn mười tám rồi, mà cô gái cậu thích cũng chẳng còn đâu.”


 


Nói xong, không đợi Hứa Viễn phản ứng, anh sải bước đi trước.


 


Du Nghê thò cánh hoa ra, tò mò khều tóc Hứa Viễn:


 


“Người cậu thích mất rồi hả?”


 


Hứa Viễn muốn nhảy dựng lên, hét lên rằng: *Anh tôi toàn nói xằng nói bậy!*


 


Vội vàng giải thích:


 


“Không có! Tôi đâu có cô gái nào trong lòng!”


 


“Ồ ồ.” – Du Nghê gật gù, ngoan ngoãn nằm im.


 


Một người một hoa im lặng được một lúc.


Cô lại cựa quậy, khẽ hỏi:


 


“Cậu… thích cô ấy lắm sao?”


 


“Tôi, tôi làm gì có…”


 


“Thôi, người ta mất rồi, nhắc lại chẳng tôn trọng.”


 


“Không phải! Tôi vốn không…”


 


“Tôi hiểu mà.” – Du Nghê dịu dàng vỗ vỗ đầu cậu bằng cánh hoa.


 


Hứa Viễn tức đến mức muốn gào lên: *Anh tôi nói nhảm đó!*


 


Hứa Chỉ nghe hết động tĩnh phía sau, trên môi nở nụ cười hả hê: *Cho cậu chừa cái tật ăn nói lung tung!*



Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Truyện Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé Story Chương 160
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...