Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 887
Ý trong lời của anh ta là ‘nơi này chính là nhà của em’, nhưng anh ta cứng mồm cứng miệng, không nói ra được những câu nhẹ nhàng.
Thậm chí còn tiếp tục hỏi: “Sau này biết phải làm thế nào rồi đúng không? Thế nếu ba mẹ lại xin em tiền mua mộ địa, em định cho bao nhiêu?”
Vương Gia Gia thút tha thút thít: “Cho mười lăm vạn.”
Tôn Tố tức khắc không nói nên lời.
Vương Gia Gia tiếp tục thút tha thút thít: “Không phải à?”
Tôn Tố cười lạnh: “Nếu em trai em cầm mười lăm vạn đó đi mua một căn hộ nhỏ thì sao?”
Vậy chẳng phải là cô ấy sẽ phải tự bỏ tiền ra hết à?
Vương Gia Gia sửng sốt, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Nó phải ký hợp đồng thì em mới cho tiền.”
Lúc này Tôn Tố mới vừa lòng, vốn đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Lần này thì đúng rồi.” Anh ta bế cô ấy lên đi về phía phòng ngủ: “Không phải anh không cho em quan tâm ba mẹ, chỉ là phải tính toán rõ ràng một chút. Chúng ta có thể bỏ ra 60%, mặc dù em trai em rất vô dụng, nhưng cũng cần phải bỏ ra được ít nhất 40%.”
Không tính toán so đo điều gì cả, vốn là một mớ số liệu hỗn loạn, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ thôi.
“Em biết rồi.” Cô ấy nói.
Tôn Tố sờ tay cô ấy thấy vẫn còn lạnh, lấy chăn bọc kín cô ấy lại, mệt mỏi nhắm mắt: “Mau tranh thủ ngủ một lúc đi, lát nữa anh còn có cuộc họp vào tám giờ.”
Vương Gia Gia: “…”
Liệu anh có thể… bỏ chăn ra trước được không…
Vương Gia Gia cũng cực kỳ mệt mỏi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy lại chợt nhận được cuộc gọi từ em trai mình, nói rằng ông cụ bởi vì cảm xúc quá kích động dẫn tới bị xuất huyết não, đã được đưa vào ICU*.
(*) Phòng chăm sóc đặc biệt
Vương Nghị Quang kêu cô ấy mau tới đó.
Vương Gia Gia không sốt ruột, ăn cơm xong mới đi qua. Việc đầu tiên Vương Nghị Quang làm khi đến là đưa hoá đơn viện phí cho cô ấy.
Vương Gia Gia nhìn thoáng qua, ba vạn hai.
Cô ấy nói: “Chị trả bảy nghìn hai, còn lại em trả.”
Vương Nghị Quang sợ ngây người: “Em làm gì có tiền!”
Vương Gia Gia xoay người đi thanh toán tiền: “Chị không tin em không có nổi bốn nghìn tám.”
Cô ấy quả thật chỉ thanh toán bảy nghìn hai, Vương Nghị Quang tức hộc máu, chỉ có thể tự đi thanh toán nốt số tiền còn lại, cảm giác trái tim như đang rỉ máu.
Ông cụ ở trong ICU hai ngày, Vương Nghị Quang phải trả hơn chín nghìn tệ lận, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng chị của cậu ta hoàn toàn không nghe cậu ta khuyên bảo, Vương Nghị Quang bực bội chết đi được.
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thậm chí còn tiếp tục hỏi: “Sau này biết phải làm thế nào rồi đúng không? Thế nếu ba mẹ lại xin em tiền mua mộ địa, em định cho bao nhiêu?”
Vương Gia Gia thút tha thút thít: “Cho mười lăm vạn.”
Tôn Tố tức khắc không nói nên lời.
Vương Gia Gia tiếp tục thút tha thút thít: “Không phải à?”
Tôn Tố cười lạnh: “Nếu em trai em cầm mười lăm vạn đó đi mua một căn hộ nhỏ thì sao?”
Vậy chẳng phải là cô ấy sẽ phải tự bỏ tiền ra hết à?
Vương Gia Gia sửng sốt, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Nó phải ký hợp đồng thì em mới cho tiền.”
Lúc này Tôn Tố mới vừa lòng, vốn đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Lần này thì đúng rồi.” Anh ta bế cô ấy lên đi về phía phòng ngủ: “Không phải anh không cho em quan tâm ba mẹ, chỉ là phải tính toán rõ ràng một chút. Chúng ta có thể bỏ ra 60%, mặc dù em trai em rất vô dụng, nhưng cũng cần phải bỏ ra được ít nhất 40%.”
Không tính toán so đo điều gì cả, vốn là một mớ số liệu hỗn loạn, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ thôi.
“Em biết rồi.” Cô ấy nói.
Tôn Tố sờ tay cô ấy thấy vẫn còn lạnh, lấy chăn bọc kín cô ấy lại, mệt mỏi nhắm mắt: “Mau tranh thủ ngủ một lúc đi, lát nữa anh còn có cuộc họp vào tám giờ.”
Vương Gia Gia: “…”
Liệu anh có thể… bỏ chăn ra trước được không…
Vương Gia Gia cũng cực kỳ mệt mỏi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy lại chợt nhận được cuộc gọi từ em trai mình, nói rằng ông cụ bởi vì cảm xúc quá kích động dẫn tới bị xuất huyết não, đã được đưa vào ICU*.
(*) Phòng chăm sóc đặc biệt
Vương Nghị Quang kêu cô ấy mau tới đó.
Vương Gia Gia không sốt ruột, ăn cơm xong mới đi qua. Việc đầu tiên Vương Nghị Quang làm khi đến là đưa hoá đơn viện phí cho cô ấy.
Vương Gia Gia nhìn thoáng qua, ba vạn hai.
Cô ấy nói: “Chị trả bảy nghìn hai, còn lại em trả.”
Vương Nghị Quang sợ ngây người: “Em làm gì có tiền!”
Vương Gia Gia xoay người đi thanh toán tiền: “Chị không tin em không có nổi bốn nghìn tám.”
Cô ấy quả thật chỉ thanh toán bảy nghìn hai, Vương Nghị Quang tức hộc máu, chỉ có thể tự đi thanh toán nốt số tiền còn lại, cảm giác trái tim như đang rỉ máu.
Ông cụ ở trong ICU hai ngày, Vương Nghị Quang phải trả hơn chín nghìn tệ lận, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng chị của cậu ta hoàn toàn không nghe cậu ta khuyên bảo, Vương Nghị Quang bực bội chết đi được.
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Đánh giá:
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Story
Chương 887
10.0/10 từ 33 lượt.