Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 819
Chẳng qua bây giờ thì cô biết rồi nhé, sáng mai lúc lại gần người nhà sẽ cẩn thận một chút.
Quỷ ướt át hùng hổ bay đi, nguyên một ổ toàn trai đẹp, thế nào nó lại chẳng ngủ được với anh nào hết.
Đúng là tức chết quỷ!
Túc Bảo đang thiêm thiếp thì bị đánh thức, bé vừa mở mắt đã thấy cậu tư đang rón rén co người một cục trên sofa của mình.
Cậu tư vẫn đang mặc áo tắm, hai tay ôm ngực, tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Túc Bảo bò dậy, cất giọng mềm mại do vừa tỉnh ngủ: “Cậu tư ạ?”
Tô Lạc mở mắt, khẽ hỏi: “Làm ồn đến con à?”
Bé lắc đầu: “Cậu tư làm sao vậy?”
Tô Lạc bước qua, giơ tay sờ trán bé cưng: “Không có gì, tự dưng cậu muốn ở cạnh Túc Bảo thôi.”
Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài khẽ giật khóe miệng.
Như hai người khác nhau!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh tư phóng nhanh ra ngoài thì cô thật sự không thể tin nổi cái vị trước mặt này lại là người đàn ông thần hồn nát thần tính khi nãy.
Bỗng nhiên, sắc mặt Tô Lạc lại cứng đờ.
Trong ánh sáng mờ mịt, anh nhìn thấy một bóng quỷ ngay cạnh cửa ra vào, lần này là một ma nữ mặc quần áo trắng.
Anh không nhịn được đè mi tâm, vẫn chưa xong à?
Ai ngờ Túc Bảo lại nói: “Mẹ ơi, mẹ vừa đi đâu thế?”
Sống lưng Tô Lạc cứng ngắc, anh khó tin ngẩng đầu.
Ma nữ bay tới trước mặt cười hỏi: “Halo, anh tư, vừa nãy anh chạy nhanh ghê á!”
Biểu cảm trên mặt Tô Lạc đông cứng, bờ môi từ từ mím lại thành một đường thẳng, giọng nói cũng khàn đi: “Ngọc Nhi.”
Tô Cẩm Ngọc thu lại nụ cười, khẽ thở dài.
Cô rất hiểu anh tư nhà mình, trông có vẻ lưu manh vô lại không sợ trời không sợ đất thế đấy, nhưng thật ra lại rất sợ quỷ.
Bây giờ cô đã biến thành quỷ, thế nhưng anh ấy không hề sợ cô…
Tô Lạc nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, không dám chớp mắt, chỉ lo mình nháy mắt thì lại không thấy em gái đâu nữa.
Tô Cẩm Ngọc hỏi: “Anh tư, giờ em biến thành quỷ rồi… Anh không sợ em à? Vừa nãy lúc anh chạy trốn, lông chân bay tứ tung luôn á.”
Tô Lạc cảm giác khung cảnh trước mắt nhòe đi, không nhịn được lấy kính mắt xuống.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, kề sát bên khóe môi, cố rặn ra một nụ cười: “À… Em lại nghịch đúng không? Nữ quỷ vừa nãy là em giở trò nhỉ?”
“Em còn đi dọa mấy người anh cả nữa đúng không?”
Tô Cẩm Ngọc cười hì hì: “Đúng vậy, chẳng phải em đang suy nghĩ cho các anh à, anh xem chị quỷ kia xinh đẹp…”
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Quỷ ướt át hùng hổ bay đi, nguyên một ổ toàn trai đẹp, thế nào nó lại chẳng ngủ được với anh nào hết.
Đúng là tức chết quỷ!
Túc Bảo đang thiêm thiếp thì bị đánh thức, bé vừa mở mắt đã thấy cậu tư đang rón rén co người một cục trên sofa của mình.
Cậu tư vẫn đang mặc áo tắm, hai tay ôm ngực, tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Túc Bảo bò dậy, cất giọng mềm mại do vừa tỉnh ngủ: “Cậu tư ạ?”
Tô Lạc mở mắt, khẽ hỏi: “Làm ồn đến con à?”
Bé lắc đầu: “Cậu tư làm sao vậy?”
Tô Lạc bước qua, giơ tay sờ trán bé cưng: “Không có gì, tự dưng cậu muốn ở cạnh Túc Bảo thôi.”
Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài khẽ giật khóe miệng.
Như hai người khác nhau!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh tư phóng nhanh ra ngoài thì cô thật sự không thể tin nổi cái vị trước mặt này lại là người đàn ông thần hồn nát thần tính khi nãy.
Bỗng nhiên, sắc mặt Tô Lạc lại cứng đờ.
Trong ánh sáng mờ mịt, anh nhìn thấy một bóng quỷ ngay cạnh cửa ra vào, lần này là một ma nữ mặc quần áo trắng.
Anh không nhịn được đè mi tâm, vẫn chưa xong à?
Ai ngờ Túc Bảo lại nói: “Mẹ ơi, mẹ vừa đi đâu thế?”
Sống lưng Tô Lạc cứng ngắc, anh khó tin ngẩng đầu.
Ma nữ bay tới trước mặt cười hỏi: “Halo, anh tư, vừa nãy anh chạy nhanh ghê á!”
Biểu cảm trên mặt Tô Lạc đông cứng, bờ môi từ từ mím lại thành một đường thẳng, giọng nói cũng khàn đi: “Ngọc Nhi.”
Tô Cẩm Ngọc thu lại nụ cười, khẽ thở dài.
Cô rất hiểu anh tư nhà mình, trông có vẻ lưu manh vô lại không sợ trời không sợ đất thế đấy, nhưng thật ra lại rất sợ quỷ.
Bây giờ cô đã biến thành quỷ, thế nhưng anh ấy không hề sợ cô…
Tô Lạc nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, không dám chớp mắt, chỉ lo mình nháy mắt thì lại không thấy em gái đâu nữa.
Tô Cẩm Ngọc hỏi: “Anh tư, giờ em biến thành quỷ rồi… Anh không sợ em à? Vừa nãy lúc anh chạy trốn, lông chân bay tứ tung luôn á.”
Tô Lạc cảm giác khung cảnh trước mắt nhòe đi, không nhịn được lấy kính mắt xuống.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, kề sát bên khóe môi, cố rặn ra một nụ cười: “À… Em lại nghịch đúng không? Nữ quỷ vừa nãy là em giở trò nhỉ?”
“Em còn đi dọa mấy người anh cả nữa đúng không?”
Tô Cẩm Ngọc cười hì hì: “Đúng vậy, chẳng phải em đang suy nghĩ cho các anh à, anh xem chị quỷ kia xinh đẹp…”
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Đánh giá:
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Story
Chương 819
10.0/10 từ 33 lượt.