Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 24: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (2)
62@-
Minh Vi nghĩ nghĩ, “Tôi chỉ mới tiếp xúc bước đầu với chương trình, chương trình sẽ mời một người nổi tiếng và một nhóm người bình thường cùng đi du lịch. Tất nhiên, trong nhóm người bình thường này sẽ có hai phú nhị đại do đội ngũ sản xuất đặc biệt mời đến. Thông qua chương trình phát sóng trực tiếp, khán giả có thể bỏ phiếu để đoán xem ai trong nhóm người bình thường này là phú nhị đại thực sự."
“Chị ơi, chị nghĩ phú nhị đại như em đã được chưa?"
“Cô có ý gì? Cô muốn tham gia chương trình này?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Em ở nhà cũng rất nhàm chán, một người đi ra ngoài du lịch không bằng đi cùng mọi ngươi, như vậy càng náo nhiệt, hình như còn có thể nhận thù lao ghi hình đúng không?”
“Đương nhiên là có thù lao ghi hình, chẳng qua không nhiều lắm, cô chắc chắn muốn tham gia? Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, chương trình phát sóng trực tiếp đầu tiên trong cả nước. Không ai biết sẽ có những rủi ro gì. Hơn nữa cô đã thảo luận chuyện này với bố mình chưa? Ông ấy có đồng ý cho cô đi không?"
“Em chắc chắn! Vô cùng chắc chắn! Chỉ là phát sóng trực tiếp thôi mà, em không thèm để ý, ba em chắc chắn cũng sẽ không để ý, đương nhiên, nếu ông ấy để ý thì em sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông ấy."
Minh Vi suy nghĩ một lát.
Tất cả những người thường trong chương trình mới của Tô Cẩm đều đã chọn được, nhưng ứng cử viên phú nhị đại quả thực không dễ lựa chọn, vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Hơn nữa, Tô Cẩm cũng từng nói rằng cô ấy có hứng thú với Tống Vãn Huỳnh.
“Được, tôi sẽ cho cô thông tin liên lạc của nhà sản xuất chương trình này, cô có thể tự mình nói chuyện với cô ấy."
Tống Vãn Huỳnh hưng phấn ôm eo cô ấy: "Thật sao? Cảm ơn chị! Em biết chị là người tốt nhất mà!"
Vòng eo của Minh Vi rất nhạy cảm, cô không nhịn được mà ngồi thẳng dậy. Cô ngượng ngùng vỗ vai Tống Vãn Huỳnh, mắt nhìn về phía điện thoại di động bên cạnh Tống Vãn Huỳnh: "Đưa điện thoại cho tôi."
“Được.” Tống Vãn Huỳnh tiếc nuối bỏ tay khỏi eo Minh Vi, đưa điện thoại cho cô.
Minh Vi nói chuyện này với Tô Cẩm và đem Wechat của Tô Cẩm chuyển cho Tống Vãn Huỳnh.
“Tô Cẩm?”
“Ngày hôm qua ở tiệc rượu cô đã gặp qua.”
“Chính là chị gái xinh đẹp có thân hình tuyệt vời kia?"
Minh Vi bật cười, “Là cô ấy.”
Tống Vãn Huỳnh ngây ra như phỗng.
Hôm qua Tô Cẩm đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nên không thể tránh khỏi hiểu lầm. Có lẽ trong lòng Tô Cẩm, cô chỉ là một cô gái trà xanh hư hỏng, làm sao có thể đồng ý cho cô tham gia chương trình tạp kỹ của cô ấy.
“Hôm qua chị ấy đã nhìn thấy chuyện giữa em và Dư Nguyệt ở tiệc rượu. Chị, chị ấy sẽ không hiểu lầm em chứ?"
“Cái này……”
“Chị, chị và chị Tô Cẩm là bạn thân đúng không? Chị có thể giúp em nói vài câu tốt đẹp trước mặt chị Tô Cẩm không? Em thực sự muốn tham gia chương trình này. Làm ơn, được không?"
“……” Minh Vi bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi sẽ thử.”
“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều. Chị là tiên nữ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất và tốt bụng nhất trên thế giới! Em sẽ nói chuyện với chị ấy về chương trình tạp kỹ ngay bây giờ."
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Minh Vi đứng dậy tháo mặt nạ trên mặt xuống. "Trễ rồi. Trở về nghỉ ngơi đi. Dù có dùng bao nhiêu sản phẩm chăm sóc da đi nữa thì tốt nhất vẫn nên đi ngủ sớm."
“Vẫn còn một đống sản phẩm làm đẹp chưa dùng kìa.” Tống Vãn Huỳnh ngoài miệng oán giận nhưng cô đã đạt được mục đích của mình nên cũng không bắt buộc phải ở lại nữa.
Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, đang lúc trò chuyện sôi nổi thì lại bị đuổi về đi ngủ nên tâm trạng Tống Vãn Huỳnh không tốt lắm. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mới có mấy giờ thôi mà anh cả đã hoàn thành khóa huấn luyện phục hồi chức năng rồi. Sao anh ấy không luyện thêm chút nữa?"
Mới vừa mở cửa, Văn Việt đã xuất hiện ở phía sau cửa.
“……” Tống Vãn Huỳnh chớp chớp mắt, “Anh cả, anh đã hoàn thành việc phục hồi chức năng rồi sao? Anh trở về từ khi nào vậy?"
Văn Việt mặt không biểu cảm, “Từ thời điểm cô nói ‘ Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị làm vợ ’, ‘ Anh ấy hẳn phải rất hạnh phúc khi cưới được chị'.”
Sao anh em nhà họ Văn đều có thói quen nghe lén vậy?
Dễ nghe sao?
Tống Vãn Huỳnh nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự. "Em lại không nói sai. Chị Minh Vi xinh đẹp như vậy, ai mà không muốn cưới làm vợ chứ? Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm, em về phòng trước. Chúc anh chị ngủ ngon."
Nói xong thì lập tức chạy đi.
Minh Vi bất đắc dĩ, “Anh dọa con bé làm gì?”
—
Sau khi trở về phòng, Tống Vãn Huỳnh gấp không chờ nổi mà gửi lời mời kết bạn tới Tô Cẩm.
Tô Cẩm không trả lời ngay.
Cô nằm trên giường chờ đợi trong lo lắng.
Cô nhất định phải tham gia chương trình tạp kỹ này, không vì lý do gì khác, chỉ vì cô gái trà xanh miệng đầy trà ngôn trà ngữ kia.
Trà ai không tốt, lại cứ phải nhằm vào Minh Vi.
Sở dĩ cô gái trà xanh kia không dám đắc tội với những người bình thường khác mà chỉ nhằm vào Minh Vi là vì trong số những người bình thường có hai người thực sự là phú nhị đại, cô ta không đoán được ai là phú nhị đại thật. Cho dù có một phần ba cơ hội, cô ta cũng không dám đắc tội với người khác, lỡ như thì sao?
Chỉ có xuất thân bối cảnh của Minh Vi là minh bạch.
Mặc dù sau đó Minh Vi đã vả mặt trở lại nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh chị gái xinh đẹp của mình bị một cô nàng trà xanh xa lánh và bắt nạt thì nắm đấm của Tống Vãn Huỳnh vẫn siết chặt lại.
Ong ——
Di động ong ong chấn động.
Tống Vãn Huỳnh cầm lên thì thấy Tô Cẩm đã thêm mình.
Cô kích động gõ chữ như bay.
Tống Vãn Huỳnh: “Xin chào chị Tô Cẩm, em là Tống Vãn Huỳnh. Nghe nói gần đây chị đang chuẩn bị một chương trình tạp kỹ? Em biết được từ chị Minh Vi. Em rất hứng thú với chương trình này. Không biết chị có thể cân nhắc em không? [Làm ơn][Làm ơn]"
Nhìn vào chữ "đang nhập" trên trang trò chuyện, Tống Vãn Huỳnh như kiến bò trên chảo nóng.
Tô Cẩm: “Cô có hứng thú với chương trình này? Nhưng kinh phí cho chương trình của tôi có hạn, tôi không mời nổi phú nhị đại giàu có như cô."
Tống Vãn Huỳnh: “Không sao, thù lao cao hay thấp không quan trọng. Em cũng đang buồn chán ở nhà, đang định ra ngoài du lịch một thời gian, nhưng đi một mình chán lắm. Nếu được đi cùng mọi người thì sẽ rất náo nhiệt."
Tô Cẩm: “Nếu cô thật sự muốn tham gia thì có thể. Ngày mai cùng Minh Vi đến Tinh Quang Viên, chúng ta có thể trực tiếp nói chuyện."
Tống Vãn Huỳnh điên cuồng hôn màn hình điện thoại: "Được! Cảm ơn chị Tô Cẩm [hôn][hôn][hôn]."
Sau khi gửi đi, Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục gõ trên màn hình.
Tống Vãn Huỳnh: “Chị Tô Cẩm, em đã hỏi hết những điều muốn hỏi rồi, thời gian không còn sớm, chị nghỉ ngơi sớm một chút nha, đừng làm việc quá khuya, thân thể quan trọng, ngủ ngon a [ đáng yêu ]”
Ở đầu bên kia WeChat, Tô Cẩm không khỏi nhướn mày khi nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon mà Tống Vãn Huỳnh gửi đến.
Cô ấy thực ra rất ghét người khác dùng từ cảm thán khi nói chuyện trước mặt cô ấy, dù là trong công việc hay cuộc sống.
Có lẽ vì ấn tượng mà Tống Vãn Huỳnh để lại cho cô ở bữa tiệc ngày hôm qua quá sâu sắc. Không thể phủ nhận rằng, bỏ qua ý đồ xấu của Tống Vãn Huỳnh thì cô quả thực rất ngọt ngào và đáng yêu, tin nhắn chúc ngủ ngon cô gửi đi, “nha”, “ngủ ngon a”, ngoài ý muốn làm cô không cảm thấy phản cảm.
Có lẽ tiết mục này có Tống Vãn Huỳnh tham gia, hiệu quả sẽ thực không tồi.
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Minh Vi nghĩ nghĩ, “Tôi chỉ mới tiếp xúc bước đầu với chương trình, chương trình sẽ mời một người nổi tiếng và một nhóm người bình thường cùng đi du lịch. Tất nhiên, trong nhóm người bình thường này sẽ có hai phú nhị đại do đội ngũ sản xuất đặc biệt mời đến. Thông qua chương trình phát sóng trực tiếp, khán giả có thể bỏ phiếu để đoán xem ai trong nhóm người bình thường này là phú nhị đại thực sự."
“Chị ơi, chị nghĩ phú nhị đại như em đã được chưa?"
“Cô có ý gì? Cô muốn tham gia chương trình này?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Em ở nhà cũng rất nhàm chán, một người đi ra ngoài du lịch không bằng đi cùng mọi ngươi, như vậy càng náo nhiệt, hình như còn có thể nhận thù lao ghi hình đúng không?”
“Đương nhiên là có thù lao ghi hình, chẳng qua không nhiều lắm, cô chắc chắn muốn tham gia? Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, chương trình phát sóng trực tiếp đầu tiên trong cả nước. Không ai biết sẽ có những rủi ro gì. Hơn nữa cô đã thảo luận chuyện này với bố mình chưa? Ông ấy có đồng ý cho cô đi không?"
“Em chắc chắn! Vô cùng chắc chắn! Chỉ là phát sóng trực tiếp thôi mà, em không thèm để ý, ba em chắc chắn cũng sẽ không để ý, đương nhiên, nếu ông ấy để ý thì em sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông ấy."
Minh Vi suy nghĩ một lát.
Tất cả những người thường trong chương trình mới của Tô Cẩm đều đã chọn được, nhưng ứng cử viên phú nhị đại quả thực không dễ lựa chọn, vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Hơn nữa, Tô Cẩm cũng từng nói rằng cô ấy có hứng thú với Tống Vãn Huỳnh.
“Được, tôi sẽ cho cô thông tin liên lạc của nhà sản xuất chương trình này, cô có thể tự mình nói chuyện với cô ấy."
Tống Vãn Huỳnh hưng phấn ôm eo cô ấy: "Thật sao? Cảm ơn chị! Em biết chị là người tốt nhất mà!"
Vòng eo của Minh Vi rất nhạy cảm, cô không nhịn được mà ngồi thẳng dậy. Cô ngượng ngùng vỗ vai Tống Vãn Huỳnh, mắt nhìn về phía điện thoại di động bên cạnh Tống Vãn Huỳnh: "Đưa điện thoại cho tôi."
“Được.” Tống Vãn Huỳnh tiếc nuối bỏ tay khỏi eo Minh Vi, đưa điện thoại cho cô.
Minh Vi nói chuyện này với Tô Cẩm và đem Wechat của Tô Cẩm chuyển cho Tống Vãn Huỳnh.
“Tô Cẩm?”
“Ngày hôm qua ở tiệc rượu cô đã gặp qua.”
“Chính là chị gái xinh đẹp có thân hình tuyệt vời kia?"
Minh Vi bật cười, “Là cô ấy.”
Tống Vãn Huỳnh ngây ra như phỗng.
Hôm qua Tô Cẩm đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nên không thể tránh khỏi hiểu lầm. Có lẽ trong lòng Tô Cẩm, cô chỉ là một cô gái trà xanh hư hỏng, làm sao có thể đồng ý cho cô tham gia chương trình tạp kỹ của cô ấy.
“Hôm qua chị ấy đã nhìn thấy chuyện giữa em và Dư Nguyệt ở tiệc rượu. Chị, chị ấy sẽ không hiểu lầm em chứ?"
“Cái này……”
“Chị, chị và chị Tô Cẩm là bạn thân đúng không? Chị có thể giúp em nói vài câu tốt đẹp trước mặt chị Tô Cẩm không? Em thực sự muốn tham gia chương trình này. Làm ơn, được không?"
“……” Minh Vi bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi sẽ thử.”
“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều. Chị là tiên nữ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất và tốt bụng nhất trên thế giới! Em sẽ nói chuyện với chị ấy về chương trình tạp kỹ ngay bây giờ."
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Minh Vi đứng dậy tháo mặt nạ trên mặt xuống. "Trễ rồi. Trở về nghỉ ngơi đi. Dù có dùng bao nhiêu sản phẩm chăm sóc da đi nữa thì tốt nhất vẫn nên đi ngủ sớm."
“Vẫn còn một đống sản phẩm làm đẹp chưa dùng kìa.” Tống Vãn Huỳnh ngoài miệng oán giận nhưng cô đã đạt được mục đích của mình nên cũng không bắt buộc phải ở lại nữa.
Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, đang lúc trò chuyện sôi nổi thì lại bị đuổi về đi ngủ nên tâm trạng Tống Vãn Huỳnh không tốt lắm. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mới có mấy giờ thôi mà anh cả đã hoàn thành khóa huấn luyện phục hồi chức năng rồi. Sao anh ấy không luyện thêm chút nữa?"
Mới vừa mở cửa, Văn Việt đã xuất hiện ở phía sau cửa.
“……” Tống Vãn Huỳnh chớp chớp mắt, “Anh cả, anh đã hoàn thành việc phục hồi chức năng rồi sao? Anh trở về từ khi nào vậy?"
Văn Việt mặt không biểu cảm, “Từ thời điểm cô nói ‘ Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị làm vợ ’, ‘ Anh ấy hẳn phải rất hạnh phúc khi cưới được chị'.”
Sao anh em nhà họ Văn đều có thói quen nghe lén vậy?
Dễ nghe sao?
Tống Vãn Huỳnh nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự. "Em lại không nói sai. Chị Minh Vi xinh đẹp như vậy, ai mà không muốn cưới làm vợ chứ? Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm, em về phòng trước. Chúc anh chị ngủ ngon."
Nói xong thì lập tức chạy đi.
Minh Vi bất đắc dĩ, “Anh dọa con bé làm gì?”
—
Sau khi trở về phòng, Tống Vãn Huỳnh gấp không chờ nổi mà gửi lời mời kết bạn tới Tô Cẩm.
Tô Cẩm không trả lời ngay.
Cô nằm trên giường chờ đợi trong lo lắng.
Cô nhất định phải tham gia chương trình tạp kỹ này, không vì lý do gì khác, chỉ vì cô gái trà xanh miệng đầy trà ngôn trà ngữ kia.
Trà ai không tốt, lại cứ phải nhằm vào Minh Vi.
Sở dĩ cô gái trà xanh kia không dám đắc tội với những người bình thường khác mà chỉ nhằm vào Minh Vi là vì trong số những người bình thường có hai người thực sự là phú nhị đại, cô ta không đoán được ai là phú nhị đại thật. Cho dù có một phần ba cơ hội, cô ta cũng không dám đắc tội với người khác, lỡ như thì sao?
Chỉ có xuất thân bối cảnh của Minh Vi là minh bạch.
Mặc dù sau đó Minh Vi đã vả mặt trở lại nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh chị gái xinh đẹp của mình bị một cô nàng trà xanh xa lánh và bắt nạt thì nắm đấm của Tống Vãn Huỳnh vẫn siết chặt lại.
Ong ——
Di động ong ong chấn động.
Tống Vãn Huỳnh cầm lên thì thấy Tô Cẩm đã thêm mình.
Cô kích động gõ chữ như bay.
Tống Vãn Huỳnh: “Xin chào chị Tô Cẩm, em là Tống Vãn Huỳnh. Nghe nói gần đây chị đang chuẩn bị một chương trình tạp kỹ? Em biết được từ chị Minh Vi. Em rất hứng thú với chương trình này. Không biết chị có thể cân nhắc em không? [Làm ơn][Làm ơn]"
Nhìn vào chữ "đang nhập" trên trang trò chuyện, Tống Vãn Huỳnh như kiến bò trên chảo nóng.
Tô Cẩm: “Cô có hứng thú với chương trình này? Nhưng kinh phí cho chương trình của tôi có hạn, tôi không mời nổi phú nhị đại giàu có như cô."
Tống Vãn Huỳnh: “Không sao, thù lao cao hay thấp không quan trọng. Em cũng đang buồn chán ở nhà, đang định ra ngoài du lịch một thời gian, nhưng đi một mình chán lắm. Nếu được đi cùng mọi người thì sẽ rất náo nhiệt."
Tô Cẩm: “Nếu cô thật sự muốn tham gia thì có thể. Ngày mai cùng Minh Vi đến Tinh Quang Viên, chúng ta có thể trực tiếp nói chuyện."
Tống Vãn Huỳnh điên cuồng hôn màn hình điện thoại: "Được! Cảm ơn chị Tô Cẩm [hôn][hôn][hôn]."
Sau khi gửi đi, Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục gõ trên màn hình.
Tống Vãn Huỳnh: “Chị Tô Cẩm, em đã hỏi hết những điều muốn hỏi rồi, thời gian không còn sớm, chị nghỉ ngơi sớm một chút nha, đừng làm việc quá khuya, thân thể quan trọng, ngủ ngon a [ đáng yêu ]”
Ở đầu bên kia WeChat, Tô Cẩm không khỏi nhướn mày khi nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon mà Tống Vãn Huỳnh gửi đến.
Cô ấy thực ra rất ghét người khác dùng từ cảm thán khi nói chuyện trước mặt cô ấy, dù là trong công việc hay cuộc sống.
Có lẽ vì ấn tượng mà Tống Vãn Huỳnh để lại cho cô ở bữa tiệc ngày hôm qua quá sâu sắc. Không thể phủ nhận rằng, bỏ qua ý đồ xấu của Tống Vãn Huỳnh thì cô quả thực rất ngọt ngào và đáng yêu, tin nhắn chúc ngủ ngon cô gửi đi, “nha”, “ngủ ngon a”, ngoài ý muốn làm cô không cảm thấy phản cảm.
Có lẽ tiết mục này có Tống Vãn Huỳnh tham gia, hiệu quả sẽ thực không tồi.
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Story
Chương 24: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (2)
10.0/10 từ 34 lượt.