Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)
70@-
Một chiếc xe chầm chậm lái tới dừng lại trước mặt hai người.
Từ ghế phụ có người bước xuống.
Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn người mới đến, “Trợ lý Phương, sao anh lại tới đây?”
Trợ lý Phương mỉm cười: “Nhờ được tổng giám đốc Văn coi trọng, hiện giờ tôi là phó tổng của công ty đầu tư Dạ Quang rồi.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Nghiên, “Dạ Quang?”
Văn Nghiên nói: “Chữ Dạ trong Vãn Huỳnh.”
“Dùng tên em thì phải trả tiền bản quyền đấy nhé!”
Văn Nghiên nhìn đôi mắt long lanh mơ màng của Tống Vãn Huỳnh, bật cười: “Đều là của em cả.”
Tống Vãn Huỳnh thỏa mãn, vòng tay ôm lấy eo anh, “Anh cũng là của em.”
—
Ngày hôm sau, nhờ vào chiến dịch truyền thông mạnh mẽ từ các bên, thương hiệu trang sức Trung Tuấn mà Minh Vi làm đại diện đã một lần nữa thu hút sự chú ý. Nhưng một thương hiệu đã yên ắng nhiều năm thì không đủ gây chấn động thật sự. Điều khiến cư dân mạng phát sốt chính là cú đá tại buổi họp báo của Văn Việt cùng với câu nói ấy: “Trước mặt tôi mà còn dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi sao?”
Vợ?!
Minh Vi kết hôn rồi?!
Và người kết hôn với cô lại chính là Văn Việt – người thừa kế của tập đoàn Văn thị!
Là một mỹ nhân nổi tiếng nhờ nhan sắc, Minh Vi sở hữu lượng lớn fan yêu thích ngoại hình. Cô thường xuyên xuất hiện trong các video ghép đôi với những ngôi sao nam đẹp trai nhất làng giải trí. Nhiều fan từng bàn tán rằng chẳng ai có thể xứng với Minh Vi ngoại trừ vài “thần nhan” đỉnh cấp.
Thế nhưng chỉ cần nhìn đoạn video chụp lén được tung ra – từ góc quay đó, Văn Việt với vóc dáng và khuôn mặt hoàn hảo đứng cạnh Minh Vi, đúng là trời sinh một cặp.
Ngay sau đó, Minh Vi và Văn Việt cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn tag nhau trên Weibo.
Minh Vi: “Kỷ niệm ba năm vui vẻ nhé @Văn”
Văn: “Cùng vui @MinhVi”
Chỉ hai dòng Weibo công khai chuyện hôn nhân đã khiến cư dân mạng bùng nổ.
“Trời ơi tôi vừa thấy gì thế này? Vợ? Minh Vi kết hôn rồi? Còn ba năm rồi nữa chứ!”
“Ẩn hôn rõ mười mươi rồi còn gì! Trước từng có tin đồn Minh Vi kết hôn, lúc đó tôi còn không tin, ai ngờ là thật!”
“Anh này đẹp trai quá trời luôn! Có người tìm ra thân phận là Văn Việt của tập đoàn Văn thị, bị tai nạn xe ba năm trước và phải nằm liệt giường… Vậy là Minh Vi kết hôn với anh ấy ngay khi anh ấy bị liệt sao?”
“Cưới một người tàn tật, nếu không phải tình yêu thì là gì?”
“Mấy hôm trước còn có tin Minh Vi ra vào khách sạn với một người đàn ông lạ, fan của tiểu hoa nào đó còn tung tin là kim chủ, giờ mặt sưng chưa kìa.”
“Bảo sao Minh Vi chẳng thèm ngó ngàng tới giới tư bản, có bệ đỡ thế này ai còn cần chứ.”
“Có người tối nay mất ngủ rồi đây, ngày nào cũng bịa chuyện hại người, giờ thì đá trúng sắt rồi nhé.”
“Minh Vi là vợ tôi! Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu á á á!”
“Chị ơi chị lấy chồng rồi em biết sống sao đây huhuhu!”
“Thôi rồi, vợ tôi có chồng mất rồi…”
Tống Vãn Huỳnh lướt phần bình luận của Weibo hot search, không kìm được mà cảm thán: chuyện tình yêu thần tiên này, lại để cô gặp trúng rồi.
Cô đưa hai dòng Weibo của Minh Vi và Văn Việt cho Văn Nghiên xem, “Văn Nghiên, anh nói xem, anh cả bắt đầu thích chị Minh Vi từ bao giờ?”
Phòng khách trong căn hộ tối om, trên bức tường treo tivi đang chiếu bộ phim tình cảm cổ điển từ thế kỷ trước.
Văn Nghiên ngồi thoải mái, lười biếng nhìn màn hình, “Chuyện đó em nên hỏi anh cả thì hơn, anh không cho em đáp án được.”
“Em cho anh đáp án luôn nhé, anh cả yêu chị dâu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Sao em biết?”
Tống Vãn Huỳnh cười bí ẩn, “Em biết chứ.”
Cô ngồi khoanh chân trên sofa tựa vào người Văn Nghiên, hít hà mùi hương dịu mát từ sữa tắm do chính tay cô chọn cho anh sau khi tắm xong, “Vậy anh nói cho em biết đi, anh yêu em từ bao giờ?”
Nghe vậy, Văn Nghiên quay sang nhìn cô, im lặng không nói.
Tống Vãn Huỳnh đoán: “Từ cái đêm ở khách sạn du thuyền?”
“Trước đó nữa.”
“Vậy là hôm em chạy theo xe anh?”
“Còn sớm hơn.”
“Lúc em mang cơm cho anh?” Tống Vãn Huỳnh cười đắc ý, “Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi hả?”
Văn Nghiên không phản bác, chỉ trầm ngâm nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra câu trả lời – anh yêu cô từ lúc nào?
Có thể là đêm hôm ấy ở khách sạn du thuyền, khi thấy cô buồn ngủ rũ rượi sau tảng đá. Cũng có thể là hôm tức giận lái xe rời khỏi nhà họ Văn, qua gương chiếu hậu thấy Tống Vãn Huỳnh chạy theo. Hoặc là sớm hơn, khi cô mang canh đến cho anh và đứng lên bênh vực anh. Hoặc còn sớm hơn nữa, khi cô nói: “Xin lỗi nhé, tôi ghét nhất là bị người khác uy h**p.”
Anh không nói rõ được.
Nhìn lại, những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống dần dần đã hóa thành biểu hiện của tình yêu.
Nhưng bất kể là lúc nào, anh vẫn luôn không cưỡng lại được nụ cười và sự chân thành của Tống Vãn Huỳnh – mãi mãi bị cô cuốn hút.
“Woa, anh xem! Anh cả và chị dâu công khai tình cảm rồi, bây giờ đang đứng đầu hot search luôn đó! Tình yêu của nam nữ chính đúng là hoành tráng, ai ai cũng biết.”
“Nam nữ chính?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Chỉ có trong tiểu thuyết mới có tình yêu kịch tính thế này. Anh cả và chị dâu chính là nam nữ chính của truyện.”
“Thế còn chúng ta?”
“Chúng ta chỉ là vai phụ tô điểm cho họ thôi, hơn nữa còn là phản diện, chẳng qua giờ đã rửa tay gác kiếm rồi. Giờ mình là thành viên nhóm nhân vật chính, từ nay về sau vận khí hanh thông, khổ tận cam lai!”
Văn Nghiên nhướng mày, “Vai phụ? Còn là phản diện nữa?”
“Tất nhiên rồi, cả thế giới xoay quanh anh cả và chị dâu chứ không phải chúng ta.”
Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh – cô gái khiến trái tim anh rung động không thôi – không kìm được mà ôm lấy cô, hít vào mùi hương dịu nhẹ sau gáy cô, “Nhưng em là nữ chính của anh.”
Tống Vãn Huỳnh sững sờ, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.
“Whatever comes... I’ll love you, just as I do now... until I die.”
Lời thoại tình cảm lay động lòng người vang vọng khắp phòng qua hệ thống âm thanh.
Cô từ trước tới nay luôn tự nhận mình là vai phụ, lúc nào cũng nghĩ cách để trở thành một phần của nhóm chính. Nhưng khoảnh khắc này, như có luồng sáng xuyên qua tâm trí, cô bỗng ngộ ra – bừng tỉnh.
Đúng rồi, chúng ta cũng là nam nữ chính.
Dù trong tiểu thuyết là vai phụ thì trong cuộc đời tỏa sáng của chính mình, ta luôn là nhân vật chính.
“Anh nói lại lần nữa đi.”
“Em là nữ chính của anh.”
Tống Vãn Huỳnh nheo mắt cười nhìn Văn Nghiên, nhẹ giọng nói: “Vậy anh chính là nam chính của em. Em yêu anh lắm đó, nam chính à.”
“Anh cũng yêu em.”
Giống như nam chính mãi mãi yêu nữ chính, anh sẽ mãi mãi yêu em.
— HOÀN TOÀN VĂN —
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Một chiếc xe chầm chậm lái tới dừng lại trước mặt hai người.
Từ ghế phụ có người bước xuống.
Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn người mới đến, “Trợ lý Phương, sao anh lại tới đây?”
Trợ lý Phương mỉm cười: “Nhờ được tổng giám đốc Văn coi trọng, hiện giờ tôi là phó tổng của công ty đầu tư Dạ Quang rồi.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Nghiên, “Dạ Quang?”
Văn Nghiên nói: “Chữ Dạ trong Vãn Huỳnh.”
“Dùng tên em thì phải trả tiền bản quyền đấy nhé!”
Văn Nghiên nhìn đôi mắt long lanh mơ màng của Tống Vãn Huỳnh, bật cười: “Đều là của em cả.”
Tống Vãn Huỳnh thỏa mãn, vòng tay ôm lấy eo anh, “Anh cũng là của em.”
—
Ngày hôm sau, nhờ vào chiến dịch truyền thông mạnh mẽ từ các bên, thương hiệu trang sức Trung Tuấn mà Minh Vi làm đại diện đã một lần nữa thu hút sự chú ý. Nhưng một thương hiệu đã yên ắng nhiều năm thì không đủ gây chấn động thật sự. Điều khiến cư dân mạng phát sốt chính là cú đá tại buổi họp báo của Văn Việt cùng với câu nói ấy: “Trước mặt tôi mà còn dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi sao?”
Vợ?!
Minh Vi kết hôn rồi?!
Và người kết hôn với cô lại chính là Văn Việt – người thừa kế của tập đoàn Văn thị!
Là một mỹ nhân nổi tiếng nhờ nhan sắc, Minh Vi sở hữu lượng lớn fan yêu thích ngoại hình. Cô thường xuyên xuất hiện trong các video ghép đôi với những ngôi sao nam đẹp trai nhất làng giải trí. Nhiều fan từng bàn tán rằng chẳng ai có thể xứng với Minh Vi ngoại trừ vài “thần nhan” đỉnh cấp.
Thế nhưng chỉ cần nhìn đoạn video chụp lén được tung ra – từ góc quay đó, Văn Việt với vóc dáng và khuôn mặt hoàn hảo đứng cạnh Minh Vi, đúng là trời sinh một cặp.
Ngay sau đó, Minh Vi và Văn Việt cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn tag nhau trên Weibo.
Minh Vi: “Kỷ niệm ba năm vui vẻ nhé @Văn”
Văn: “Cùng vui @MinhVi”
Chỉ hai dòng Weibo công khai chuyện hôn nhân đã khiến cư dân mạng bùng nổ.
“Trời ơi tôi vừa thấy gì thế này? Vợ? Minh Vi kết hôn rồi? Còn ba năm rồi nữa chứ!”
“Ẩn hôn rõ mười mươi rồi còn gì! Trước từng có tin đồn Minh Vi kết hôn, lúc đó tôi còn không tin, ai ngờ là thật!”
“Anh này đẹp trai quá trời luôn! Có người tìm ra thân phận là Văn Việt của tập đoàn Văn thị, bị tai nạn xe ba năm trước và phải nằm liệt giường… Vậy là Minh Vi kết hôn với anh ấy ngay khi anh ấy bị liệt sao?”
“Cưới một người tàn tật, nếu không phải tình yêu thì là gì?”
“Mấy hôm trước còn có tin Minh Vi ra vào khách sạn với một người đàn ông lạ, fan của tiểu hoa nào đó còn tung tin là kim chủ, giờ mặt sưng chưa kìa.”
“Bảo sao Minh Vi chẳng thèm ngó ngàng tới giới tư bản, có bệ đỡ thế này ai còn cần chứ.”
“Có người tối nay mất ngủ rồi đây, ngày nào cũng bịa chuyện hại người, giờ thì đá trúng sắt rồi nhé.”
“Minh Vi là vợ tôi! Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu á á á!”
“Chị ơi chị lấy chồng rồi em biết sống sao đây huhuhu!”
“Thôi rồi, vợ tôi có chồng mất rồi…”
Tống Vãn Huỳnh lướt phần bình luận của Weibo hot search, không kìm được mà cảm thán: chuyện tình yêu thần tiên này, lại để cô gặp trúng rồi.
Cô đưa hai dòng Weibo của Minh Vi và Văn Việt cho Văn Nghiên xem, “Văn Nghiên, anh nói xem, anh cả bắt đầu thích chị Minh Vi từ bao giờ?”
Phòng khách trong căn hộ tối om, trên bức tường treo tivi đang chiếu bộ phim tình cảm cổ điển từ thế kỷ trước.
Văn Nghiên ngồi thoải mái, lười biếng nhìn màn hình, “Chuyện đó em nên hỏi anh cả thì hơn, anh không cho em đáp án được.”
“Em cho anh đáp án luôn nhé, anh cả yêu chị dâu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Sao em biết?”
Tống Vãn Huỳnh cười bí ẩn, “Em biết chứ.”
Cô ngồi khoanh chân trên sofa tựa vào người Văn Nghiên, hít hà mùi hương dịu mát từ sữa tắm do chính tay cô chọn cho anh sau khi tắm xong, “Vậy anh nói cho em biết đi, anh yêu em từ bao giờ?”
Nghe vậy, Văn Nghiên quay sang nhìn cô, im lặng không nói.
Tống Vãn Huỳnh đoán: “Từ cái đêm ở khách sạn du thuyền?”
“Trước đó nữa.”
“Vậy là hôm em chạy theo xe anh?”
“Còn sớm hơn.”
“Lúc em mang cơm cho anh?” Tống Vãn Huỳnh cười đắc ý, “Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi hả?”
Văn Nghiên không phản bác, chỉ trầm ngâm nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra câu trả lời – anh yêu cô từ lúc nào?
Có thể là đêm hôm ấy ở khách sạn du thuyền, khi thấy cô buồn ngủ rũ rượi sau tảng đá. Cũng có thể là hôm tức giận lái xe rời khỏi nhà họ Văn, qua gương chiếu hậu thấy Tống Vãn Huỳnh chạy theo. Hoặc là sớm hơn, khi cô mang canh đến cho anh và đứng lên bênh vực anh. Hoặc còn sớm hơn nữa, khi cô nói: “Xin lỗi nhé, tôi ghét nhất là bị người khác uy h**p.”
Anh không nói rõ được.
Nhìn lại, những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống dần dần đã hóa thành biểu hiện của tình yêu.
Nhưng bất kể là lúc nào, anh vẫn luôn không cưỡng lại được nụ cười và sự chân thành của Tống Vãn Huỳnh – mãi mãi bị cô cuốn hút.
“Woa, anh xem! Anh cả và chị dâu công khai tình cảm rồi, bây giờ đang đứng đầu hot search luôn đó! Tình yêu của nam nữ chính đúng là hoành tráng, ai ai cũng biết.”
“Nam nữ chính?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Chỉ có trong tiểu thuyết mới có tình yêu kịch tính thế này. Anh cả và chị dâu chính là nam nữ chính của truyện.”
“Thế còn chúng ta?”
“Chúng ta chỉ là vai phụ tô điểm cho họ thôi, hơn nữa còn là phản diện, chẳng qua giờ đã rửa tay gác kiếm rồi. Giờ mình là thành viên nhóm nhân vật chính, từ nay về sau vận khí hanh thông, khổ tận cam lai!”
Văn Nghiên nhướng mày, “Vai phụ? Còn là phản diện nữa?”
“Tất nhiên rồi, cả thế giới xoay quanh anh cả và chị dâu chứ không phải chúng ta.”
Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh – cô gái khiến trái tim anh rung động không thôi – không kìm được mà ôm lấy cô, hít vào mùi hương dịu nhẹ sau gáy cô, “Nhưng em là nữ chính của anh.”
Tống Vãn Huỳnh sững sờ, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.
“Whatever comes... I’ll love you, just as I do now... until I die.”
Lời thoại tình cảm lay động lòng người vang vọng khắp phòng qua hệ thống âm thanh.
Cô từ trước tới nay luôn tự nhận mình là vai phụ, lúc nào cũng nghĩ cách để trở thành một phần của nhóm chính. Nhưng khoảnh khắc này, như có luồng sáng xuyên qua tâm trí, cô bỗng ngộ ra – bừng tỉnh.
Đúng rồi, chúng ta cũng là nam nữ chính.
Dù trong tiểu thuyết là vai phụ thì trong cuộc đời tỏa sáng của chính mình, ta luôn là nhân vật chính.
“Anh nói lại lần nữa đi.”
“Em là nữ chính của anh.”
Tống Vãn Huỳnh nheo mắt cười nhìn Văn Nghiên, nhẹ giọng nói: “Vậy anh chính là nam chính của em. Em yêu anh lắm đó, nam chính à.”
“Anh cũng yêu em.”
Giống như nam chính mãi mãi yêu nữ chính, anh sẽ mãi mãi yêu em.
— HOÀN TOÀN VĂN —
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Story
Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)
10.0/10 từ 34 lượt.