Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 16: Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?

90@-

Có lẽ là ánh mắt hâm mộ của Tống Vãn Huỳnh quá mức rõ ràng, cũng có lẽ vì từ nãy tới giờ Tống Vãn Huỳnh không nói một lời, người đàn ông bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Vãn Huỳnh em sao vậy? Một câu cũng không nói, có phải có người chọc giận em không?”


“Không có,” Tống Vãn Huỳnh hứng thú rã rời, cô vốn dĩ muốn đi theo Minh Vi, dù có là những người cô không quen cũng sẽ không nhàm chán, nhưng cô có thể cảm nhận được bạn bè của Minh Vi không thích mình nên cũng không định mặt dày đi theo, “Mấy chị gái đó là ai vậy?”


“Mấy người đang nói chuyện với Minh Vi kia? Các cô ấy là bạn bè của Tô Cẩm.”


“Thật xinh đẹp.”


“Đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa còn là du học sinh mới từ nước ngoài trở về,” người đàn ông nghẹn cười, “Vừa rồi Hứa Thế Ân đi qua muốn mời các cô ấy uống rượu, làm quen kết giao bạn bè, kết quả không ai phản ứng lại anh ta hahaha.”


Hứa Thế Ân bị nhắc lại chuyện cũ thì sắc mặt liền sầm xuống, nhấc chân đạp mạnh vào người đàn ông kia, “Hà Cảnh Minh, cậu đủ rồi đấy!”


Hà Cảnh Minh xua tay, “Được được được, tôi không nói nữa là được chứ gì.”


Hà Cảnh Minh, Hứa Thế Ân.


Tống Vãn Huỳnh nghĩ thầm, hai người này còn không phải là hai hộ hoa sứ giả vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ “Tống Vãn Huỳnh” trong tiểu thuyết sao?


Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” trước khi gặp được Văn Nghiên vẫn luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người.


Gia thế tốt, xinh đẹp, miệng lại ngọt, tất cả các chàng trai xung quanh đều sẵn sàng dỗ dành cô ấy.


Mà Hà Cảnh Minh và Hứa Thế Ân là hai người từ nhỏ lớn lên cùng Tống Vãn Huỳnh, đối với “Tống Vãn Huỳnh” nói gì nghe nấy, sau này dưới sự cố ý hoặc vô tình ám chỉ cùng khóc lóc kể lể của “Tống Vãn Huỳnh” mà bọn họ khắp nơi làm khó Minh Vi, muốn trút giận thay cô.


Tất nhiên, là thành viên của nhóm phản diện, kết cục của hai người này cũng rất thê thảm.


Một người phá sản, một người ngồi tù.


Goá bụa cả đời.


Về lý do vì sao hai người này cả đời đều cô đơn, 50% trách nhiệm thuộc về họ, 50% còn lại thuộc về Tống Vãn Huỳnh.


Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” là người có d*c v*ng chiếm hữu rất mạnh, là cô gái duy nhất trong một nhóm con trai, “Tống Vãn Huỳnh” không cho phép còn có cô gái khác xuất hiện, cho nên sau khi những người bạn nam kia có bạn gái, cô luôn cố ý hay vô tình bắt đầu làm trò.



Mấu chốt là khi cô gái kia tức giận, nhóm bạn não tàn này lại còn cho rằng bạn gái mình điêu ngoa tùy hứng không nói đạo lý, căn bản không cảm thấy Tống Vãn Huỳnh có vấn đề gì.


Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Hai người các anh có phải có bạn gái rồi không?”


“Sao em biết Hà Cảnh Minh đã có bạn gái?”


Tống Vãn Huỳnh đứng dậy vỗ vỗ bờ vai anh ta, lời nói thấm thía phát ra: “Vì tương lai hạnh phúc sau này của anh, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”


Hà Cảnh Minh khó hiểu, “Vì sao?”


“Đừng hỏi, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.”


“Này, em định đi đâu vậy?”


Tống Vãn Huỳnh: “Toilet.”


Cách đó không xa, Minh Vi chú ý tới Tống Vãn Huỳnh lẻ loi một mình rời khỏi phòng tiệc.


“Minh Vi, cô nhìn gì vậy?”


“Không có gì.”


Theo ánh mắt Minh Vi nhìn qua, Tô Cẩm thấy được bóng dáng rời đi của Tống Vãn Huỳnh, cô nâng ly rượu nghiêng người chặn tầm mắt của Minh Vi, “Tôi quên chưa hỏi, sao cậu lại cùng cô ta đến đây? Tiểu trà xanh này lại chuẩn bị bày trò gì vậy?”


Minh Vi cúi đầu nhấp một ngụm rượu, “Cô ta sao, tôi cảm thấy dạo này cô ta thay đổi rất nhiều.”


“Thay đổi rất nhiều?” Tô Cẩm dường như nghe được chuyện cười, “Minh Vi, cậu sẽ không bị những lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa chứ? Tôi nhắc nhở cậu, Tống Vãn Huỳnh cũng không phải người tốt gì, cậu đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ vô hại của cô ta, miệng so với mật còn ngọt hơn, nhưng đáy lòng không biết có bao nhiêu thủ đoạn đâu. Nếu cậu thật sự tin lời nói dối của cô ta thì sau này nhất định sẽ phải chịu khổ."


“Tống Vãn Huỳnh?” Người bên cạnh ngắt lời, “Tôi đã nghe đến danh tiếng của cô ta khi còn ở Úc.”


Minh Vi khó hiểu: “Danh tiếng? Danh tiếng gì?”


“Cô không biết đâu, Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ đã có rất nhiều bạn nam, thật ra chuyện này cũng không có gì, những người đàn ông đó sẵn sàng dỗ dành cô ta là chuyện của họ, nhưng cô có biết Tống Vãn Huỳnh đã chia rẽ bao nhiêu cặp đôi không?”


“Chia rẽ?”



“Tôi có người bạn đi du học Úc sau khi cãi nhau chia tay bạn trai vào hai năm trước kể rằng, một khi những người bạn của Tống Vãn Huỳnh có bạn gái, cô ta nhất định sẽ giở trò giả bộ kể lể “Chúng tôi khi còn nhỏ thường xuyên như vậy, anh ấy ăn đồ ăn của tôi, tôi ăn đồ ăn của anh ấy, này có gì phải tị hiềm, sao anh ấy có thể chê bẩn được? Chúng tôi chính là bạn thân nhất của nhau", “Tôi cùng anh ấy chỉ là anh em tốt, chúng tôi cùng nhau lớn lên, anh ấy nhớ rõ kỳ sinh lý của tôi, nhắc nhở tôi không được uống lạnh, cô sẽ không tức giận chứ".”


“Đương nhiên, những lời tôi nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tình yêu không phải đều từ những chuyện nhỏ này tạo thành sao? Một con cóc có thể không cắn nhưng nó vẫn ghê tởm. Tống Vãn Huỳnh mỗi lần đều xen vào như vậy, theo tôi biết thì đã có bốn cặp đôi chia tay vì Tống Vãn Huỳnh rồi. Mấu chốt là sau khi chia tay, đám đàn ông ngu xuẩn kia căn bản không cảm thấy đó là vấn đề của Tống Vãn Huỳnh mà đều nghĩ là do chính bạn gái mình quá tùy hứng, từng người một đều quyết tâm muốn tìm một cô bạn gái vừa chu đáo, vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu như Tống Vãn Huỳnh. May là có Văn Nghiên trói tiểu trà xanh này lại.”


Tô Cẩm không khỏi bật cười, “Đám đàn ông ngu xuẩn, chúng ta không nói bọn họ nữa, Minh Vi, gần đây có một chương trình mới, có hứng thú không?”


“Nói tôi nghe một chút.”



Trong toilet, Tống Vãn Huỳnh đang đứng trước gương trang điểm lại, nhớ tới những cặp đôi mà “Tống Vãn Huỳnh” đã chia rẽ thì tâm tình liền nặng nề.


Thà phá hủy 10 tòa tháp chứ không phá hoại một cuộc tình.


Thanh danh của Tống Vãn Huỳnh có lẽ đã lan truyền từ lâu rồi, về sau ai còn muốn làm bạn với cô nữa chứ?


Cục diện rối rắm trên người cô thật là một đống một đống lại một đống!


Vừa chuẩn bị rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên từ buồng vệ sinh bên cạnh: “Có người không?”


“Có.”


Tống Vãn Huỳnh bước gần tới, tiếng bước chân làm người bên trong nhẹ nhàng thở ra, “Xin chào, ừm…… ngại quá, cô có thể giúp tôi tìm một nhân viên khách sạn đến không? Hoặc là cô có mang theo băng vệ sinh không, tôi đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt.”


“Kỳ kinh nguyệt? Được! Cô đợi tôi một lát.”


Tống Vãn Huỳnh cầm túi rời khỏi toilet, đúng lúc có một nhân viên khách sạn tình cờ đi ngang qua.


“Xin chào, xin hỏi khách sạn của anh có chuẩn bị băng vệ sinh không?”


“Có, xin chờ một lát, tôi sẽ giúp ngài mang lại đây.”


“Cảm ơn.”


“Không cần khách khí.”



Tống Vãn Huỳnh đứng tại chỗ đợi một lát, không lâu sau nhân viên đã mang băng vệ sinh đến, cô cũng không dám trì hoãn mà vội vàng mang vào toilet.


“Tôi không mang băng vệ sinh, nhưng tôi đã nói nhân viên lấy một cái, cô nhìn xem có thể dùng hay không.”


“Có thể, cảm ơn.”


“Không cần khách khí.”


Tống Vãn Huỳnh đưa băng vệ sinh cho cô ấy rồi ra đứng chờ ở ngoài cửa toilet, không lâu sau cửa phòng vệ sinh mở ra.


Một cô gái mặc váy dài đính sequin màu xanh, cao hơn cô nửa cái đầu bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh thì lập tức hiểu ra, “Cô chính là cô gái vừa giúp tôi đưa băng vệ sinh đúng không?”


Tống Vãn Huỳnh gật đầu.


“Cảm ơn! Cô thực sự là cứu tinh của tôi. Nếu không có cô thì tôi không biết đêm nay mình phải ở trong đó bao lâu nữa.” Cô gái mang đôi giày cao gót không vừa chân vừa đi vừa oán giận nói: “Tất cả là lỗi của tên khốn đó. Nếu không vì anh ta thì hôm nay tôi đã không ra ngoài vội vã như vậy. Nhà vệ sinh rách nát này còn không có tín hiệu.”


Cô ấy cầm di động cố gắng tìm tín hiệu xung quanh, “Tôi tên Dư Nguyệt, cô tên là gì vậy?”


“Tôi tên……”


Cô còn chưa kịp tự giới thiệu thì điện thoại di động của Dư Nguyệt vang lên, cô ấy cho Tống Vãn Huỳnh một ánh mắt rồi nhận điện thoại: “Alo? Sao rồi, cậu còn ở đó không? Tôi lập tức đến ngay!”


Sau khi cúp điện thoại, Dư Nguyệt nóng vội bước nhanh vài bước, dưới chân nghiêng ngả suýt ngã, may mà có Tống Vãn Huỳnh bên cạnh đỡ cô ấy dậy.


“Cảm ơn, đôi giày chết tiệt này quá cao, tôi mang không quen nên đi đường rất khó khăn.”


Dư Nguyệt cởi một chiếc giày, da gót chân bị cọ xát nhìn rất đau.


Tống Vãn Huỳnh nhìn mà vẻ mặt thống khổ, cô nhớ tới cảnh tượng mình chạy như điên bằng giày cao gót sáu cm để bắt xe buýt đi phỏng vấn xin việc.


“Cô đi giày size bao nhiêu vậy?”


“37.”


“Tôi cũng đi size 37, giày của tôi chỉ cao ba phân. Hay là tôi đổi với cô nhé?”



“Cô muốn đổi với tôi sao?”


“Tất nhiên, chuyện này thì có cái gì mà không muốn, thời điểm kết thúc chúng ta đổi lại là được, dù sao thì tôi cũng có thể đi đôi giày cao sáu phân của cô.”


Dư Nguyệt như tìm được cứu tinh, “Thật sự cảm ơn cô, cô đúng là cứu tinh của tôi, con người cô thật tốt, chúng ta thêm thông tin liên lạc của nhau đi!”


“Được nha.” Tống Vãn Huỳnh vui mừng vì đã có được người bạn đầu tiên, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và thêm Dư Nguyệt trên WeChat.


Hai người đổi giày cho nhau, Dư Nguyệt thoải mái đi trên đôi giày cao ba phân của Tống Vãn Huỳnh, “Tôi còn đang lo đôi giày cao gót sáu phân sẽ khiến mình lát nữa không phát huy tốt, hiện tại mang đôi này, thoải mái.”


“Phát huy?”


“Hôm nay tôi đến đây để tính sổ với một người.”


Tống Vãn Huỳnh ngửi thấy mùi dưa thì tò mò hỏi: "Tính sổ? Ai vậy?"


"Một tiểu trà xanh luôn thích châm ngòi ly gián. Bạn tôi nhìn thấy cô ta ở sảnh tiệc, cho nên tôi mới gấp không chờ nổi chạy tới.”


“Tiểu trà xanh?”


“Đừng coi thường loại trà xanh này. Tôi biết ba cô gái đã chia tay vì tiểu trà xanh này rồi. Bây giờ loại trà xanh này có rất nhiều mánh khóe. Đừng nhìn họ yếu đuối mỏng manh, bề ngoài…… có thể phong cách nhìn giống cô, nhưng cô đừng hiểu lầm, cô khác với cô ta, cô là người đẹp tốt bụng, còn tiểu trà xanh kia thì lòng đầy mưu mô thủ đoạn, có bạn gái người ta ở đấy mà cô ta một hai phải làm màu khuyên bạn trai người ta một câu: ‘Đừng uống nữa, uống tiếp thì bạn gái anh sẽ giận đấy’, rồi lại ‘Chị à, anh ấy và tôi chỉ là bạn bè. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi nên nhắc tôi không được uống đồ uống có đá. Chị sẽ không tức giận chứ?'. Tất nhiên mọi chuyện không thể đổ lỗi hoàn toàn cho tiểu trà xanh kia, những tên cẩu nam nhân đều làm bộ làm tịch giả vờ nghe không hiểu đó cũng không phải thứ tốt gì, tôi đã đánh những tên đó mặt mũi bầm dập rồi.”


Dư Nguyệt khoe kết quả tập thể hình trong ba năm của cô ấy - những đường cong cơ bắp hơi nhô ra ở cánh tay.


Tống Vãn Huỳnh cảm thấy câu này nghe quen quen, hơi nuốt nước bọt hỏi, “Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?”


“Thế thì không phải, nhưng bạn trai cũ của bạn tôi và tiểu trà xanh này lớn lên cùng nhau, nên hôm nay tôi đến đây để xem tiểu trà xanh này trông như thế nào, tiện thể trút giận thay cho bạn mình!"


Tống Vãn Huỳnh hỏi dò: “Tiểu trà xanh kia tên gì vậy?”


“Tên còn rất dễ nghe, tên là Tống…… Tống Vãn Huỳnh? Đúng rồi, cô còn chưa nói cô tên gì, để tôi đổi ghi chú cho cô.”


Tống Vãn Huỳnh tâm như tro tàn, “Tiểu trà xanh.”


“?”


Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ Truyện Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ Story Chương 16: Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...