Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
Chương 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một giọt mưa lạnh băng rơi xuống đầu, Lộc Kỳ ngại ngùng buông Mộ Nam Kiều ra, lôi kéo hắn đi vào trong nhà: "Trời mưa rồi, mau vào đi thôi."
Hai người băng qua sân xi măng bằng phẳng, bước vào nhà.
Dù ông nội không còn nữa, nhưng ba Lộc vẫn luôn tu sửa căn nhà này, sàn nhà được lát gạch sạch sẽ, các chỉ gạch còn được sử dụng keo chà ron màu vàng* sáng lấp lánh, ngay cả cái tủ màu trắng cũng được gắn tay nắm màu vàng, đèn trần lộng lẫy lòe loẹt trên đỉnh đầu chiếu rọi ánh sáng khắp nơi, khiến bên trong căn nhà đều sáng sủa hơn.
(Hình minh hoạ)
Lúc nãy Lộc Kỳ không có tâm trạng để chú ý tới những cái này, hiện tại dẫn khách vào nhà, cậu cũng kinh ngạc sững người vì mùi vị nhà giàu này, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: "Đây là....... thẩm mỹ của ba tôi...."
Sắc mặt Mộ Nam Kiều rất chân thành: "Thẩm mỹ của chú thật độc đáo."
Lộc Kỳ bật cười liếc hắn một cái, rồi cúi đầu tìm dép cho hắn, "Nếu như ông nội của tôi thấy ba tôi trang trí căn nhà thành như vậy, nhất định ông sẽ tức giận."
Ống quần của Mộ Nam Kiều đều là bùn đất, hắn chỉ đứng ở cửa, cố gắng không dẫm dơ sàn nhà, thay dép lê rồi mới theo Lộc Kỳ đi vào.
"Sao anh tìm được nơi này?" Lộc Kỳ khó hiểu hỏi: "Tôi nói trở về Vân Thành, nhưng tôi ở lại chỗ của ông nội thì làm sao anh biết được?"
"Tôi hỏi Lý Nhất Mạc." Mộ Nam Kiều cởi áo khoác dính bụi ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sọc màu be, "Có chỗ nào để tôi lau giày một chút được không?"
Trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, cười nói: "Ngày mai tôi còn phải trở lại Thân Thành, có lẽ không kịp về nhà để thay quần áo, còn phải tham gia một cuộc họp hội đồng quản trị."
Lộc Kỳ:.......
Ầy, có chút thảm.
Cậu tìm cho Mộ Nam Kiều một cái bàn chải và chậu nước, còn lấy một cái ghế nhỏ, chân Mộ Nam Kiều dài, hắn cố sức để khom lưng chà giày, Lộc Kỳ lại nghĩ tới một vấn đề: "Lý Nhất Mạc? Từ chỗ nào mà anh lại biết phương thức liên lạc của em ấy vậy?"
Mộ Nam Kiều cúi đầu chà chà chà, một lát sau mới khẽ ho một tiếng, rất chột dạ nói: "Thật sự xin lỗi em, tôi nhờ người điều tra người mà em liên hệ gần đây nhất."
Sau đó, hắn vui vẻ nhận ra rằng, người gần đây Lộc Kỳ liên hệ nhiều nhất chính là mình.
Nhưng điều tra chuyện riêng tư của người khác là một việc rất khiến người ta không thích, quả nhiên, Lộc Kỳ trợn tròn mắt đầy cảnh giác, cọng tóc ngốc dựng thẳng lên hơi quơ quơ: "Anh điều tra tôi?"
"Em nghe tôi giải thích đã." Mộ Nam Kiều ngẩng đầu nhìn Lộc Kỳ, hơi nhíu mày, trong tay vẫn còn đang cầm bàn chải cùng với chiếc giày bẩn, bộ dáng nhìn có hơi đáng thương, "Lần trước, tôi có nói với em là muốn cho Lâm thị phá sản, chuyện này không phải tôi nói đùa, những ban ngành liên quan đang điều tra về dòng chảy tài chính của Lâm thị, Lâm Chương, chính là cha của Lâm Uyên, ông ta đã rút bản thân ra ngoài, bán con trai của mình, hiện tại cứ cách vài ngày là Lâm Uyên bị gọi đi, hắn đã bị hạn chế xuất cảnh rồi."
Lộc Kỳ hơi ngốc, cậu không nghĩ tới cậu chỉ về nhà có mấy ngày thôi, mà Thân Thành đã xảy ra chuyện long trời lở đất như vậy rồi, cậu cũng không có chút đồng tình nào với Lâm Uyên cả, chỉ là cậu có hơi khiếp sợ đối với hành động quyết đoán bán luôn con trai của Lâm Chương thôi.
"Lâm Chương còn có con riêng nữa." Mộ Nam Kiều giải đáp thắc mắc cho Lộc Kỳ, sau đó tiếp tục trở lại vấn đề: "Mấy ngày nay, Lâm Uyên cũng đang suy nghĩ biện pháp để bản thân được giảm án mấy năm, hắn bị chính ba mình hất nước bẩn, nhưng trên tay hắn cũng không hề sạch sẽ gì, tôi sợ hắn chó cùng rứt giậu, với lại chiều nay tôi gọi cho em nhưng không liên lạc được....."
Mộ Nam Kiều thở dài, chỉ vào khóe môi nói: "Cục cưng ơi, tôi sốt ruột đến nỗi miệng đều lở cả ra đây, vừa đáp chuyến bay xuống Thân Thành, tôi đã liên hệ ngay với Lý Nhất Mạc. cậu ta bảo nếu như gọi mà không có tín hiệu thì có lẽ là em đã về quê, trạm BTS* bên này thường xuyên phải sửa chữa."
* BTS, viết tắt từ tiếng Anh Base Transceiver Station, là trạm thu phát sóng di động, được dùng trong truyền thông về các thiết bị di động trong các mạng viễn thông bởi các nhà cung cấp dịch vụ (ISP).
Đối với những chuyện có liên quan đến anh họ, Lý Nhất Mạc vẫn luôn có chút đề phòng, cho đến khi Mộ Nam Kiều đưa ra lịch sử trò chuyện của hai người cho cậu ta xem, thì cậu ta mới đưa địa chỉ cho Mộ Nam Kiều.
Nói vậy, về mặt tình cảm có thể tha thứ được, Lộc Kỳ lập tức xấu hổ, "Ở đây tín hiệu không tốt lắm, có khi sẽ không nhận được cuộc gọi đến, công việc của anh không có vấn đề gì chứ?"
"Không có việc gì." Mộ Nam Kiều lắc đầu, "Kết cục của Lâm thị đã định rồi, đêm nay, ba của tôi sẽ ở lại công ty tọa trấn, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Đây mới là cha con nè, Lộc Kỳ nghĩ thầm, Lâm Uyên không được bình thường cũng có nguyên nhân, chắc là do gien di truyền bị khuyết tật.
Lúc hoàn hồn cậu mới nhớ tới lúc nãy Mộ Nam Kiều nói miệng của hắn bị lở, Lộc Kỳ tới gần, dùng hai ngón tay nắm cằm của Mộ Nam Kiều, nâng mặt của hắn lên, nhờ ánh đèn mà kiểm tra cẩn thận đôi môi mỏng kia, khó hiểu hỏi: "Anh bị lở ở chỗ nào vậy?"
Cậu không hề phát hiện ra tư thế này mờ ám đến cỡ nào.
Mộ Nam Kiều cong mắt, hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Lộc Kỳ, nhưng lại cảm thấy có chút không đủ, nên hắn lại nhẹ nhàng cắn một cái, như một con chó nhỏ làm nũng khi chơi với chủ nhân vậy.
Ngón tay như bị bỏng, Lộc Kỳ nhanh chóng rụt tay về, giấu ra đằng sau lưng.
"Anh......" Cậu có chút lắp bắp, "Vết lở miệng của anh đâu?"
"Sao tôi nói cái gì em cũng tin vậy?" Mộ Nam Kiều chớp đôi mắt gian xảo của hắn, "Bạn nhỏ đừng để bị lừa dễ dàng như vậy chứ."
Mộ Nam Kiều bật cười, giơ tay lên chạm vào môi của chính mình, đột nhiên hắn nhớ tới cái tay này vừa mới cầm bàn chải để chà giày, lập tức cảm thấy ghét bỏ mà nhíu mày.
Nhưng Lộc Kỳ cũng không có cự tuyệt sự "vượt rào" này của hắn.
Từ lúc Lộc Kỳ chạy tới ôm hắn, hắn liền biết, hạt giống mà hắn gieo trồng đã nở hoa rồi, chú nai con bị đóa hoa xinh đẹp thu hút, rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh hắn.
Tưởng tượng như vậy, hắn liền nhịn không được mà giơ tay lên chạm vào môi của chính mình, nhưng giây tiếp theo lại ghét bỏ buông tay, tiếp tục chà giày.
Còn Lộc Kỳ bên này, trái tim đập nhanh của cậu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, cậu nhận ra một vấn đề, hiện tại có hai chiếc chăn hai cái giường, bởi vì mỗi lần tế tổ, mẹ Lộc cũng sẽ ở lại nơi này, cậu đang đắp chăn của mẹ, nhưng lại chỉ có một tấm đệm giường.
Hiện tại đã sang thu rồi, để Mộ Nam Kiều ngủ trên ván giường thì không ổn lắm.
Cho nên cuối cùng, chỉ có thể đặt hai cái chăn lên giường của Lộc Kỳ, cậu sợ Mộ Nam Kiều không quen ngủ cùng người khác trên một cái giường, nên cậu ra ngoài hỏi người đang ngồi chà giày ở ngoài hàng hiên: " Mộ Nam Kiều, anh ngủ cùng tôi trên một chiếc giường được không?"
" Bõm!"
Bàn chải rớt vào trong chậu nước.
.....
Trải chăn xong xuôi, Mộ Nam Kiều cũng đã chà xong giày, thân hình cao lớn đứng ở cửa, hơi xấu hổ hỏi Lộc Kỳ: "Tiểu Lộc, em có quần áo để thay không?"
Bộ quần áo của hắn đã bẩn đến không nỡ nhìn rồi, chứ đừng nói đến việc mặc nó đi ngủ.
Lộc Kỳ lấy từ trong ba lô của mình ra một chiếc quần đùi, cậu nghĩ tới gì đó, hơi đỏ mặt mà giải thích: "Lần này tôi về đây còn chưa có mặc cái quần này, vẫn luôn mặc quần áo có sẵn ở nhà, cái này vẫn còn sạch sẽ lắm."
Mộ Nam Kiều nhận cái quần ngủ màu đen có chất vải lành lạnh kia, hắn nhìn xung quanh, không tìm được chỗ nào để thay quần, bèn ngồi thẳng ở mép giường cởi qu.ần tây bị bẩn ra.
Lộc Kỳ thề, cậu thật sự không có cố ý nhìn lén, cậu chỉ muốn nhắc nhở Mộ Nam Kiều là khi nào giặt ống quần xong rồi thì có thể dùng máy sấy, sấy cho khô, nếu không sợ là ngày mai sẽ không khô nổi, nhưng vừa mới xoay người thì Mộ Nam Kiều cũng vừa vặn cởi qu.ần ra.
Hả, quầ,n lót tứ giác màu đen
Hả?
Hả?!!
Lời còn chưa kịp nói ra, thiếu chút nữa cậu liền cắn phải đầu lưỡi, Lộc Kỳ che miệng khẽ ho một tiếng, nhận được ánh mắt dò hỏi quan tâm của Mộ Nam Kiều.
.......
Trời mưa càng lúc càng lớn, tạt vào trên cửa sổ, những tạp âm từ thiên nhiên đưa người ta vào giấc mộng, cố tình hai người đang nằm cạnh nhau lại không hề buồn ngủ chút nào, vẫn đang nhỏ giọng kể chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.
Biết được mẹ Lộc đưa Lộc Kỳ đi xem mắt, Mộ Nam Kiều nhíu mày, nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi cậu: "Dì chỉ là đang cố trốn tránh vấn đề thôi, sau này sẽ tốt lên."
"Hy vọng là như vậy." Lộc Kỳ thở dài, tiếng sột soạt sột soạt trong chăn vang lên, cậu nghiêng người, khẽ hỏi: "Vậy nên, dì Talia đã chấp nhận như thế nào vậy."
Mộ Nam Kiều không biết phải trả lời vấn đề này kiểu gì nữa.
Lúc hắn trở về bên cạnh ba mẹ mình, trong hoàn cảnh an toàn như vậy nhưng tinh thần của hắn vẫn luôn căng thẳng, một thời gian dài bị mất ngủ khiến hắn trở nên nhạy cảm, buồn bực, hay cáu kỉnh, còn từng nhập viện rửa ruột vì uống thuốc ngủ quá liều.
Bây giờ nghĩ lại, Mộ Nam Kiều đã không còn nhớ rõ lúc ấy là do tinh thần của hắn không tỉnh táo nên uống nhầm thuốc, hay là do hắn đã không còn muốn sống nữa.
Khi hắn tỉnh lại, Talia ngồi bên cạnh giường chăm sóc hắn đã khóc rất lâu.
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, Talia đã ý thức được, không có chuyện gì quan trọng bằng việc con trai mình có thể sống tốt được, nếu có thể tiếp tục tiến về phía trước, mỗi ngày vui vẻ sống tốt, vậy thì bà còn cần cái gì nữa chứ?
Cho nên tất cả mọi chuyện đều là thuận theo tự nhiên.
Nhưng những chuyện này hắn không thể nói được, hắn cũng không hy vọng mẹ Lộc phải trải qua những chuyện như vậy mới có thể ý thức được việc phải thật sự đối tốt với con trai mình như thế nào.
Nhưng Lộc Kỳ cũng không tiếp tục hỏi nữa, di động của cậu reo ring ring ring liên tục, chắc là do buổi chiều tín hiệu không được tốt, nên giờ mới đồng loạt thông báo lên, ngược lại điện thoại của Mộ Nam Kiều lại rất yên tĩnh.
Lộc Kỳ lo có việc gì gấp, nên lại lăn một vòng nằm sấp xuống, mở điện thoại ra nhìn.
Có tin nhắn hỏi thăm của Lý Nhất Mạc, quan trọng là cậu ta miêu tả giọng nói của Mộ Nam Kiều có bao nhiêu êm tai, suýt thì cậu ta đã mất đi nguyên tắc của bản thân, nhưng tình yêu với anh họ vẫn khiến cậu ta kìm chế được, sau khi hỏi rõ ràng rồi mới đưa địa chỉ quê nhà của Lộc Kỳ cho Mộ Nam Kiều.
Có tin nhắn của ba cậu, ông nói dì Tô đã đưa mẹ về nhà, bà khóc một lúc, đã ngủ rồi.
Cuối cùng là tin nhắn của Hứa Hằng Tinh, hắn gửi mấy tấm ảnh về cuộc sống mới của bốn chú mèo con.
Đôi mắt của Lộc Kỳ bị ánh sáng của điện thoại phản chiếu, cậu đưa điện thoại nghiêng qua cho Mộ Nam Kiều xem cùng, thế là hắn cũng nghiêng người nhích qua tới gần cậu.
Có thể là Lộc Kỳ sợ Mộ Nam Kiều không thích ứng được với hoàn cảnh tối tăm xa lạ, nên cậu tìm một cái đèn ngủ để bàn kiểu cũ, có thể kẹp bên mép giường, ánh đèn nhàn nhạt tản ra, bao phủ cả người cậu trong một sắc vàng ấm áp, góc mặt nghiêng tuấn tú xinh đẹp, ánh sáng lướt qua chiếc mũi cao thẳng, rơi xuống bờ môi nhạt màu.
Cậu vẫn còn chưa cảm nhận được có một đôi mắt tham lam đang miêu tả hình bóng của mình hết lần này tới lần khác.
"Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được một nhà nhận nuôi....."
Cậu còn chưa nói xong, đã bị một ngón tay thon dài kề sát lên môi, cậu chớp mắt quay đầu qua nhìn Mộ Nam Kiều, hắn đang nheo mắt lại nhìn cậu với vẻ lười biếng buồn ngủ, nốt ruồi son trên đuôi mắt xinh đẹp rực rỡ, trông rất quyến rũ.
Lộc Kỳ khẽ nuốt nước bọt, cậu tự cho rằng bản thân đã giấu rất kỹ nhưng Mộ Nam Kiều vẫn thấy rõ mồn một.
Hắn không muốn nói về thế giới động vật, hắn muốn nói về một số đề tài mà người lớn nên nói vào đêm khuya hơn.
" Em vẫn luôn nói không ngừng là lo lắng tôi sẽ làm cái gì sao?" Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói hơi khàn như gãi đúng chỗ ngứa, "Vậy hiện tại em mới sợ thì có phải đã trễ rồi không?"
Lộc Kỳ hừ một tiếng, " Tôi không có sợ, nói chuyện với anh là vì sợ anh sẽ xấu hổ thôi."
" À......" Mộ Nam Kiều lại hỏi: "Vậy lúc tôi thay quần, em ho cái gì?"
Lộc Kỳ:.......
Rõ ràng là cậu đang nhớ tới một thứ vô cùng khả quan nào đó, hai tai nóng như bị thiêu cháy, cậu tắt điện thoại, chui vào trong chăn xoay lưng lại với Mộ Nam Kiều, chỉ chừa lại cái gáy cho hồ ly lớn nhìn.
Cậu còn nhỏ giọng thì thầm: "Không nhìn chính là không nhìn, rõ ràng là do tự anh cởi mà......"
Mộ Nam Kiều bị cậu một bộ không có lý nhưng vẫn mạnh miệng làm cho tức cười, hắn vươn tay chạm vào lỗ tai của cậu, Lộc Kỳ lại càng rúc sâu vào trong chăn, chỉ chừa lại một cái xoáy tóc ở bên ngoài.
Hắn dứt khoát duỗi cánh tay dài của mình ra đem cả chăn và chú nai con kia ôm vào lòng, kéo người ra khỏi chăn để cậu dễ thở, thấy Lộc Kỳ lại nhúc nhích như con sâu muốn bò đi, hiếm khi hắn lại mạnh mẽ mà ôm chặt lấy chăn không buông.
" Tôi chỉ muốn ôm em một chút thôi, cách cái chăn là được." Mộ Nam Kiều thở dài thỏa mãn, " Mấy ngày nay tôi mệt mỏi quá."
Nghĩ tới chuyện người này vừa đi chuyến bay mười tiếng, sau khi hạ cánh lại vội vàng chạy tới quê của cậu, còn giẫm phải bùn, cuối cùng được máy kéo đưa tới tận cửa nhà cậu với bộ dạng không có chút hình tượng nào......
Haiz......
Lộc Kỳ suy nghĩ, thôi thì dung túng cho hắn ôm một cái vậy.
Mộ Nam Kiều thật sự rất mệt, rất nhanh hắn đã thở đều, tay ôm eo Lộc Kỳ cũng dần dần thả lỏng, cái chăn nhỏ nhúc nhích mà hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ là người trong chăn cẩn thận xoay người về phía hắn, rồi nằm bất động.
Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi