Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân
Chương 4: Hai nơi giao phong
Edit: 1900
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thôi mẹ nhắc đã tới giờ. Khương Viện tiếc nuối, lại nhìn quang cảnh sườn núi, lưu luyến không thôi.
“thật không muốn đi.”
“Ngài thích như vậy, thì tháng nào cũng có thể theo phu nhân tới đây.”
“Bỏ đi, Vẫn là nằm lật sách trong viện thôi.”
“Tiểu thư vừa rồi còn nói cảnh vật nơi này thật khó thấy được! rõ là học đòi văn vẻ mà.”
Từ khe núi bên kia, thấy mấy thân ảnh thanh lệ càng lúc càng đi xa. Đoàn người đứng yên rất lâu, đợi bóng người khuất hẳn mới bước ra ngoài, tiến vào trong thạch đình vừa nãy.
“Câu thơ hay.” Nam tử chống tay lên lan can nói, đôi mắt trông về phía xa, cảnh núi sông nguy nga trước mắt. Quả thật rất hợp!
“Hảo thơ.” Phía sau là một tùy tùng, cũng công nhận, chính là văn sĩ trung niên tên Quản Húc.
Chu Chuẩn ôm tay đứng nghiêm một bên, hiển nhiên, câu thơ này cũng không gây xúc động gì tới hắn. Bây giờ, bụng hắn đầy tâm sự, lần này không thắng mà lui, thế tử cũng không có khả năng được ngủ yên nữa.
“Nữ tử kia tuổi tác còn nhỏ, lại biết khiêm tốn, không phải người tham mộ hư vinh. Nhìn cách trang điểm, chắc chắn là nữ tử thế gia nơi đây. Cũng không biết là đi ra từ nhà nào.”
Gõ gõ quạt xếp trong lòng bàn tay, Quản Húc nói. Nếu không phải không đúng thời cơ, ngược lại Quản Húc rất hứng thú với câu thơ nàng ngâm ra. Còn nói tới làm ra được hay không, hiển nhiên ba người ở đây đều cảm thấy câu nói thừa nhận thản nhiên kia là hợp tình hợp lý, câu thơ như này cũng không phải nàng có thể làm ra được!
“Khương thị Thái Long quận, Thất nữ nhị phòng Khương gia.”
Quản Húc chẳng qua thuận miệng hỏi, không nghĩ tới, còn thật sự có đáp án. không phải chỉ hắn kinh ngạc, mà Chu Chuẩn cũng lắng nghe chăm chú.
“Thế tử, ngài nhận biết nữ tử kia sao?”
Người kia lại ngửa đầu nhìn phía xa, không đáp lại.
hắn đã đồng ý, mấy ngày nữa sẽ tới phủ thái thú quận Thái Long Khương Hòa. Người này mấy ngày trước cũng dâng thư mời hắn tới phủ đón gió, thiết yến giúp hắn tẩy trần. Lúc đó nghĩ, còn cần chờ điều chế hương, bây giờ xem ra cũng không cần thiết nữa!
“Thu xếp đi, sáng mai hồi kinh.”
Quản Húc thấy hôm nay nhiều việc ngoài ý muốn. Thể tử từ trước nói một không nói hai. Lúc này đột nhiên đổi ý, không đi dự tiệc ở quận thủ phủ nữa. Đây là vì sao?
không lẽ do gặp Thất cô nương kia? Cứ như vậy liền không hài lòng?
“Nhưng mà, phu nhân đã ra lệnh…” Quốc công phu nhân và vợ kế của Khương gia, cùng xuất thân từ Hứa thị. Người trước là dòng chính Hứa thị, cha ruột là Quán Quân Hầu đương triều. Người sau thân phận thấp hơn rất nhiều, chỉ là thứ nữ dòng thứ của ngũ phòng, gia trung thế vi ( gia đình tầm trung, nếu xét đến thế gia thì lại kém, mỏng.)
Nghe thế tử gia sẽ tới Thái Long quận, quốc công phu nhân luôn chú trọng lễ nghĩa, được Đơn mẹ nhắc nhở, nhớ tới nơi đây có người họ hàng xa trong tộc mình, là kế thất thái thú quận, liền chuẩn bị lễ tránh người mượn cớ.
“Quà tặng thì sai người đưa tới, cũng không cần nhiều lời nữa.”
Trong viện chiêu đãi nữ quyến, thất cô nương về tới nơi, liền có tiểu sa di tới nói đồ chay đã được chuẩn bị xong xuôi. Muốn thưởng thức ngon nhất, là lúc đồ ăn còn nóng.
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ.” Hứa thị làm chủ, nữ quyến được người hầu bưng nước súc miệng, bắt đầu nhập tiệc.
“Thất muội muội, quả nhiên ngươi tới tìm đồ chay. Đồ chay của Từ An tự làm người ta không thể quên được.” Khương Nhu nhìn vẻ mặt nàng chuyên chú thưởng thức đồ chay, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Chẳng lẽ không đúng? Hương vị sắc thái đều tuyệt hảo, bở lỡ rất đáng tiếc a.” không chút nào che giấu bộ dạng tham ăn của mình, còn cười hào phóng, bộ dáng đúng lý đúng tình mà thừa nhận.
Hứa thị xem trong mắt, chỉ cảm thấy vui mừng. Hài tử này, bộ dạng giống bà ngoại nàng, rất là xinh đẹp. Tính khí cũng tốt, mười phần làm người ưa thích. Tương lai chỉ cần tìm cái hảo nhân gia( tìm nhà trai tốt ấy), đời này cũng coi như hoàn thành được một cọc tâm sự của mình.
Còn Khương Nhu…chung quy là dưỡng trên danh nghĩa của mình, chỉ cần ngũ cô nương không quá đáng, mình cũng không làm khó nàng. Khương Nhu cũng đã mười một, quá mấy năm nữa, đã là nữ nhi gả ra ngoài, lại không cầu về sau thế nào, không cần phải nhiệt tình với nàng.
“Đúng là khuê nữ của phu nhân, phu nhân nhà ngươi cũng nhìn đồ chay này, vừa rồi còn truyền người đi tìm thực đơn. nói, trở về phủ cho phòng bếp làm điểm tâm giống trong chùa, mấy hài tử đều thích.”
Phu nhân đại phòng Đồng thị nói cười, dường như thuận miệng mà trêu trọc. Hứa thị vừa nghe liền rõ ràng, âm thầm ghi nhớ trong đầu. Ánh mắt quét một vòng qua Đồng thị, một chữ cũng không phản bác, chỉ sai nha hoàn chia thức ăn.
Lần này đại phòng tới đây, trượng phu cũng không giấu nàng. Đại lão gia tới là muốn mượn tiền bạc, rồi cầu lão thái gia mua cái chức vị, “Cử hiếu liêm”.
Năm vạn lượng bạc, không phải là con số nhỏ. Bỗng chốc muốn lấy ra con số lớn như vậy, cũng là phải tiết kiệm mỗi ngày. Mắt thấy, sắp tới tam cô nương xem mắt, chuẩn bị đồ cưới. Còn có đích trưởng tử Khương Nam, tuy là con vợ cả Kỷ thị, tốt xấu cũng kính nàng một tiếng phu nhân. Năm nay mười bốn, sang năm sẽ làm quan lễ.
Nơi nơi đều cần dùng tiền, đại phòng vừa mở miệng liền đòi năm vạn lượng, không nói tới nàng có nguyện ý hay không, liền tính đại nhân, cũng là do dự mãi.
Nếu nói tới tiền đồ của đại lão gia, dùng bạc xin cái chức vị, sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cố tính người nọ trước sau đều không có tiến bộ, đến từng này tuổi, còn có thể vì cái thiếp thất mà khiến Dổng Thị tức giận đến nỗi từ bỏ thanh danh của bản thân, nuông chiều thập nhất cô nương như vậy….Tình hình như thế, tiền vào tay đại phòng, còn không bằng dùng cái bánh bao đánh chó=.= có đi mà không có về!
Do đó đại phòng tới nhiều ngày, nhị phòng cũng chưa có câu trả lời chắc chắn. Lúc này Đồng thị mới sinh ra chút oán khí, trong tối ngoài sáng châm ngòi mâu thuẫn.
Thất cô nương không rõ vì sao Đồng thị đột nhiên làm khó dễ, cũng biết đạo lý người một nhà cần cư xử thế nào. Lại nhìn ngũ cô nương Khương Nhu hạ mí mắt, yên lặng nhấp đồ ăn. Cử chỉ ngoan ngoãn, chỉ có một đôi nhãn cầu, che che dấu dấu đảo quanh.
Lời này Đồng thị nói, là để nàng nghe, coi như cũng châm ngòi ly gián đi. “là khuê nữ của phu nhân”, câu này nghe vào trong tai Khương Nhu, cũng không rõ là tư vị gì. Là thân phận đích nữ, lại phải dựa vào sắc mặt người khác. Sau này gả chồng, nhà chồng tốt xấu thế nào, cũng phải xem sắc mặt phu nhân, trong lòng làm sao lại cam nguyện cơ chứ!
“Nếu không ghét bỏ, phu nhân cho, đều tốt cả.” Thất cô nương nhàn nhạt nói một câu, để lại trên mặt Đồng thị là ngượng ngùng.
Nghe vậy, có vẻ như thất cô nương nhìn thấu tâm tư nàng? Đồng thị cầm chén sứ của thập nhất cô nương lên, lấy cho nàng chén canh nóng.
Là nàng nghĩ nhiều đi, thất cô nương này trước kia ở tổ tạch quận Nam Dương, bất hiện sơn bất lộ thủy, luôn rầu rĩ một người. Trừ được khuôn mặt lớn lên đẹp, chẳng qua là một con mọt sách, sẽ không có loại tâm cơ như vậy.
“Vẫn là phu nhân đau ta nhất.” Khương San thổi thổi khí nhiệt trên mặt nước, múc một muỗng canh, một ngụm thật to mà nuốt xuống. Chùi miệng một cái, cười đến vui vẻ, mi mắt đều cong cong.
Bỏ đi cái tính khí bị dưỡng điêu ngoa, tiểu hài tử sáu tuổi này so với Khương Nhu càng xuất sắc hơn. Thất cô nương vùi đầu ăn vẫn tự ngẫm đáng tiếc.
Phu nhân đại phòng đau ngươi, đau để ngươi hoàn toàn không có bản lĩnh sống yên ổn.
Hứa thị liếc mắt nhìn cô nương nhà mình một cái, vô luận ngũ cô nương hay thất cô nương. Cái khác không nói, đầu óc đều đủ dùng. Đặc biệt là cái tiểu nhân gia kia, mặt mày thì dịu dàng, tính tình lại không nhanh không chậm. Còn muốn nói nữa, chính là chưa từng bị ăn thiệt thòi.
Nghĩ vậy cũng liền cười nói với thập nhất cô nương, “Phu nhân đại phòng có tâm địa Bồ Tát, là người từ thiện. Thập nhất cô nương cần phải nhớ rõ phu nhân đối với ngươi hảo, trưởng thành cần nhớ rõ mới là phải.”
Có thể là vợ kế của thái thú đại nhân, còn dỗ quận thủ đại nhân ngoan ngoãn dễ bảo, hiển nhiên là thủ đoạn của Hứa thị, cũng không phải là quả hồng mềm tùy người nắn bóp.
Đồng thị có khuôn mặt có phúc khí, lúc này tươi cười lại nhạt đi một chút. rõ ràng là nghe hiểu ý trong câu nói chế nhạo của Hứa thị.
Khương Viện vừa ăn vừa xem, trộm tặc lưỡi. Ăn có bữa cơm chay cũng có thể minh thương ám tiễn, người tới ta đi. Mỗi ngày sống trong hậu trạch quả thật là đặc sắc.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau, mọi người đều đã ăn lửng bụng, liền về phòng nghỉ ngơi. Hứa thị gật đầu, nói tới giờ Thân thích hợp xuống núi.
Giờ Ngọ Khương Viện tỉnh lại, thấy canh giờ vẫn còn sớm. Liền đẩy cửa ra ngoài, kêu Đào mẹ, người bên Hứa thị một tiếng, liền đi xung quanh cho tỉnh táo.
Đào mẹ nhắc nhở nàng chớ tới chậm, sẽ trễ giờ để mọi người phải chờ, liền tùy nàng đi. Thất cô nương từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, rất có chừng mực.
“Tiểu thư, kinh trên văn bia này đều chịu dãi nắng dầm mưa, hơn phân nửa đều không nhìn rõ lắm. Ngài đứng lặng hồi lâu, nhìn tới hoa cũng muốn nở, nào có thấy được chữ gì!”
“không kiên nhẫn liền tự đi chơi, không được làm mất hứng thú của ta.” Trừng mắt một cái, thất cô nương đuổi Lục Phù đi ao sen, tự mình bỏ xuống chút tiền ghi vào sổ công đức. một người đứng nơi bìa rừng quan sát mặc bảo các đời danh gia.
“Hảo tự.” Khen ngợi một câu, vừa muốn dịch bước, liền thấy con mèo nhỏ, mèo con mà thập nhất cô nương Khương San thường xuyên ôm đó sao! Lúc này, chỉ thấy một cái đuôi dựng thẳng đứng, sống lưng căng thẳng cong cong, bộ lông mượt mà lúc này cũng xù lên. Đôi con ngươi nhìn chòng chọc nàng, dường như cảnh giác cũng như đang khiêu khích cái người đứng đối diện kia vậy.
Hảo súc sinh! Khó trách Lục Phù nói con mèo này với chủ tử của nó cùng một cái tính tình.
Vốn định xa xa vòng qua nó, không nghĩ, con mèo này lại một mực đi theo sau nàng. Trong cổ còn phát ra âm thanh ô ô quái dị, nàng có vẻ dễ bị bắt nạt? Còn có chút mùi vị, thề không bỏ qua cái người dễ bị bắt nạt này đây!
“Di, thật quái. Chủ tử ngươi gặp ta, chẳng qua chỉ nâng cằm. Ngươi so với chủ tử còn ngạo?” Vừa nói vừa đánh giá mèo con, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân