Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 97: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (2)
432@-
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Ứng Thần. Anh nói tâm trạng không tốt, rất muốn tìm ai đó trò chuyện.
Mọi người đều biết tôi rất bận.
Vì thế tôi tốt bụng gợi ý: "Anh không phải bạn của Lăng Triệt sao? Sao không rủ anh ta trò chuyện với mình?"
Ứng Thần nghe giọng có vẻ ủ rũ: "Lăng Triệt đang yêu đương với Hứa Đường Chu, em biết rồi chứ? Hai người họ suốt ngày bận rộn ân ân ái ái, làm gì còn thời gian cho tôi?"
Tôi lấy làm lạ: "Không phải Chu Chu đã vào đoàn phim đóng rồi sao?"
Ứng Thần ngừng một chút, giọng càng sa sút: "Chính vì Hứa Đường Chu đi rồi, nên Lăng Triệt liền điên cuồng làm việc, chỉ để trống thời gian ra mà bù cho người ta. Không giống tôi, một con cẩu độc thân, ở nhà chẳng có ai bên cạnh."
Tôi thấy anh có chút đáng thương: "Vậy còn những bạn khác của anh thì sao?"
Ứng Thần: "Tôi không có bạn."
Nghe vậy tôi lại càng thấy anh có hơi thảm.
Không ngờ đã hai mươi tám tuổi mà sống đến nông nỗi này.
Sau đó, chúng tôi đã gọi điện nhiều lần.
Tôi đúng là rất bận, nhưng mỗi lần Ứng Thần gọi tới, tôi đều quên mất thời gian, làm chậm trễ không ít công việc.
Mỗi khi tôi quyết tâm sẽ phớt lờ điện thoại của anh, lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương kia, định chỉ nói chuyện qua loa vài câu thôi. Nhưng anh thực sự quá thú vị, tôi chưa từng gặp ai như Ứng Thần, đã bắt chuyện là không dừng lại được. Những trải nghiệm, những chuyện kỳ lạ phong phú mà anh kể, đều là thứ tôi chưa từng có trong đời. Tôi mới biết, hóa ra ngoài học tập, thế giới còn thú vị đến thế.
Điều đó khiến hiệu suất làm việc của tôi giảm sút nghiêm trọng.
Quan hệ xã giao không cần thiết quả nhiên chẳng có lợi ích gì, nên tôi quyết định giới thiệu cho Ứng Thần một phần mềm chat, để anh có nơi trút hết nhu cầu muốn giãi bày.
Có lẽ Ứng Thần không hài lòng với phần mềm đó, anh tỏ ra thất vọng: "Cậu nhóc, em thấy tôi phiền phải không?"
Chúng tôi chưa thân, tôi đương nhiên không thừa nhận: "Không có."
Ứng Thần hơi buồn nói: "Không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian, em không cần lo sẽ làm tổn thương tôi."
Trong giọng nói anh có chút gượng gạo để tỏ ra mạnh mẽ.
Cúp máy xong.
Tôi cảm thấy mình đã làm anh tổn thương.
Vô tình tôi thấy trên TV lịch trình gần đây của Ứng Thần, anh mặc sơ mi trắng, chỉnh tề tao nhã, đi làm từ thiện tại một cô nhi viện. Anh chơi trò với lũ trẻ, bọn chúng gọi anh là anh Ứng Thần. Bản tin nói cát-xê của anh cao ngất, nhưng số tiền anh quyên góp cho các dự án từ thiện trong những năm qua cộng lại cũng là con số khổng lồ.
Tôi nghĩ ngợi, vậy chẳng phải là kẻ "nghèo rớt mùng tơi" sao?
Thật không ngờ lý tưởng của anh lại giống tôi, đều muốn cống hiến cho xã hội trước khi chết, sẵn sàng xả hết gia tài.
Nhìn gương mặt mỉm cười của Ứng Thần trên màn hình, tôi thấy cắn rứt lương tâm.
Rồi tôi chủ động gọi cho anh.
Cùng lắm thì tiếp tục trò chuyện thôi — tôi nghĩ vậy, nhưng Ứng Thần lại nói muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi bảo sư huynh có người mời tôi đi ăn, nhờ anh thay ca.
Sư huynh không vui: "Không phải em nói em không yêu đương sao?"
Tôi sốc, chuyện đã bị vẹo sang hướng nào thế này?
Sư huynh nghĩ ngợi, đẩy gọng kính: "Thôi, em yêu đương cũng tốt. Lần trước thang đo mức độ đau đớn khi Omega bị đánh dấu lần đầu, em không có chút kinh nghiệm nào. Nhân dịp này, nếu có cơ hội thì làm luôn cả mấy hạng mục như đau đớn khi đánh dấu lần đầu, đau đớn khi l*m t*nh lần đầu, với cả vấn đề em luôn thắc mắc là Omega ngoài thời kỳ ph*t t*nh liệu có thể thật sự hưởng thụ kh*** c*m hay không. Tranh thủ đi."
Tôi: "Em chỉ đi ăn cơm thôi, sư huynh không thể tước đoạt thời gian riêng tư của em. Học tập là học tập, cuộc sống là cuộc sống, em không ngốc đến mức đem chuyện học ra áp vào cả đời sống đâu."
Sư huynh phê bình: "Chút tinh thần cống hiến cũng không có!"
Đến chỗ hẹn ăn cơm, tôi vẫn còn hơi tức.
Ứng Thần gọi món xong, dùng cành hoa cát tường cắm trong bình chọc vào mặt tôi: "Nhóc con, em có biết lúc em phồng má tức giận trông y như cá vàng không?"
Nói rồi, anh còn chu môi bắt chước tôi.
Thật buồn cười.
Tôi thực sự nhịn không nổi.
Hài hước quá.
Nụ cười của Ứng Thần trông thật đẹp.
Khóe môi hơi cong, lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, có chút xấu xa, nhưng cũng rất cuốn hút.
Tôi từng đọc mấy tin đồn trên mạng về Ứng Thần, nói rằng anh phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rất có thể là thật. Nhưng tôi vốn không có cảm tình với kiểu người như vậy.
Thế nhưng, lúc chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, tôi lại ngửi thấy trên người Ứng Thần mùi hương nhàn nhạt của tùng bách.
Thanh mát, sạch sẽ.
Đó là mùi tin tức tố của anh.
Không khiến tôi phản cảm.
Ăn xong thì trời đổ mưa, cả tôi và Ứng Thần đều không mang ô.
Mưa xuân rơi lất phất, mảnh sân cỏ vừa như xanh mướt đầy sức sống, lại vừa như chìm trong làn sương mưa mờ ảo.
Từ nhà hàng ra đến bãi đỗ xe còn một đoạn, Ứng Thần rất ga lăng, cởi áo khoác che lên đầu hai đứa, chúng tôi nhanh chóng chạy đến xe.
Bên ngoài lạnh buốt, trong xe lại ấm áp hơn hẳn.
Vừa lên xe, chúng tôi lấy khăn giấy lau đi nước mưa trên tay, trên mặt, cửa kính xe cũng nhanh chóng phủ một lớp hơi mờ.
Kính mắt của tôi đọng đầy giọt nước, buộc phải tháo xuống lau khô.
Ứng Thần bất chợt nói: "Dưới mắt trái của em có một nốt ruồi nhỏ."
Tôi vốn chẳng mấy để ý, hình như đúng là có thật: "Thế à?"
Ứng Thần nghiêng người lại gần: "Ở đây."
Tôi trơ mắt nhìn anh càng lúc càng tiến sát.
Chưa từng có ai lại gần tôi đến thế, tôi nhìn rõ gương mặt không chút tì vết của anh, nhìn thấy đôi đồng tử đen sâu thẳm, trong đó phản chiếu bóng hình tôi.
Hương tùng bách dần dần bao quanh lấy tôi.
Rồi, tôi cảm nhận nơi gò má bỗng ấm nóng – thì ra là Ứng Thần dùng ngón tay chạm nhẹ dưới mắt tôi: "Ở đây này, rất nhỏ, không để ý sẽ chẳng thấy."
Nói xong, anh lịch thiệp rút lại.
Hương thơm thanh nhã ấy cũng theo đó tan đi.
Thì ra anh chỉ đang nói đến vị trí của nốt ruồi thôi.
Tôi thở phào một hơi.
Mình thật quá đáng – lúc một bệnh nhân mắc bệnh nan y tiến lại gần, tôi lại nghĩ vẩn vơ xem nếu lần đầu bị đánh dấu thì có đau không, nếu đau thì nên chấm bao nhiêu điểm.
Đưa tôi về đến dưới chung cư, Ứng Thần hỏi: "Em sống một mình à?"
Từ khi Hứa Đường Chu dọn đi, tôi gật đầu.
Có lẽ thấy tôi còn nhỏ tuổi, lại là Omega, Ứng Thần dặn dò thêm: "Ở nhà một mình, ban đêm nhớ khóa kỹ cửa sổ, chú ý an toàn. Có việc gì cứ gọi cho tôi."
Nói tạm biệt xong, Ứng Thần lại gọi với: "Nhóc con."
Tôi đứng lại, không kìm được mà bảo anh: "Anh gọi tên tôi đi, tôi đâu còn nhỏ nữa."
Ứng Thần mỉm cười: "Âm Âm, lần sau có thể mời em ăn cơm nữa không?"
Tôi nghĩ một chút: "Được, nhưng lần sau để tôi mời nhé."
Dù sao Ứng Thần e là đã tán gia bại sản, lại để anh trả tiền thì có phần hơi thất đức.
Nhưng chưa kịp đến lần ăn tiếp theo, tôi đã phát hiện ra mình bị lừa.
Tôi gặp Ứng Thần trong bệnh viện, lúc anh đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe.
Đúng vậy, là bệnh viện tốt nhất cả nước, chúng tôi không chỉ tiếp nhận bệnh nhân bình thường mà còn có dịch vụ hẹn riêng tư.
Lần trước anh đến đây, chỉ là khám sức khỏe định kỳ mà thôi.
Chuyện là thế này........
Bình thường tôi không hay đi lung tung.
Phòng thí nghiệm của tôi ở tòa nhà khác, ngoài giờ theo giáo sư đi buồng bệnh học lâm sàng, tôi gần như chẳng đến khu khám bệnh.
Hôm đó, mới khám được nửa chừng thì giáo sư vỗ trán: "Chả trách thấy thiếu thiếu cái gì, cốc giữ nhiệt của ta bỏ quên ở phòng giám đốc Lý rồi, Âm Âm đi lấy giúp thầy nhé."
Cốc giữ nhiệt chính là "bản thể" của giáo sư tôi, mà giám đốc Lý – người đang ngồi khám bệnh gần đây – lại là nửa kia của ông. Chắc là mải quấn quýt với người yêu nên mới quên mất nó. (*)
(*) Bản thể = cái thực chất bên trong, nền tảng của sự vật.
Tôi đành phải chạy một chuyến.
Ai ngờ lại gặp Ứng Thần trên con đường tôi từng dẫn anh đi lần trước.
Đi bên cạnh anh còn có đồng nghiệp hẹn trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Đồng nghiệp nhìn thấy tôi, cười bảo: "Tiểu Cừu, giới thiệu nhé, đây là ảnh đế Ứng Thần, em họ bên ngoại của em gái chồng dì họ xa của tôi, năm nào cũng đến bệnh viện chúng ta khám sức khỏe, chắc em từng thấy trên TV rồi đúng không?"
Tôi ngơ ngác: "Khám sức khỏe?"
Đồng nghiệp cười hề hề: "Khám định kỳ thôi, mọi thứ đều ổn cả."
Tôi: "......"
Đồng nghiệp bận, không thể tán gẫu tiếp, liền đi trước.
Trong hành lang chỉ còn tôi và Ứng Thần, không khí có phần ngượng ngập.
Tôi vẫn nhớ mình còn nhiệm vụ lấy cái cốc giữ nhiệt chết tiệt kia.
Ứng Thần giữ lấy cánh tay tôi, khóe môi còn mang ý cười: "Nhóc con, tôi chỉ đùa thôi."
Tôi ngạc nhiên: "Tôi không thấy buồn cười, sao anh lại làm thế?"
Với tôi, đây đúng là sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với IQ 179 của bản thân.
Không biết Ứng Thần có tiếp tục phát huy tài diễn xuất hay không, nhưng ít nhất anh thu lại vẻ hời hợt, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, ban đầu chỉ là đùa thôi. Tôi thấy em rất đáng yêu, muốn chọc em một chút. Không ngờ em tin thật..."
Ban đầu là trò đùa?
Tôi hỏi: "Thế sau này thì sao?"
Tôi không tin có ai lại có thể "đùa" đến mức mỗi ngày đều gọi điện, thậm chí còn mời ăn cơm.
Nếu thật sự chỉ là trò đùa, thì đó phải gọi là "nghệ thuật trình diễn", hơn nữa là một công trình lớn.
Ứng Thần siết chặt tay hơn: "Sau này, tất nhiên là muốn theo đuổi em."
Tôi gật đầu.
Thì ra là thế.
Bảo sao sư huynh lại nghĩ tôi đi yêu đương.
Đã vậy, những đề nghị khác của sư huynh cũng nên đưa vào nghị trình thôi.
Tôi nói: "Ý anh là theo đuổi theo kiểu muốn đánh dấu tôi ấy à?"
Tôi nhớ đến tin đồn của anh.
Ứng Thần khựng lại, có lẽ ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của tôi, rồi bất chợt cười: "Tôi có tự tin, tuổi tác chắc không phải vấn đề."
Đánh dấu thì đánh dấu, anh ta lại nghĩ đi đâu thế?
Tôi không muốn lãng phí thời gian, nhìn lịch trình trên điện thoại, đề nghị: "Tối ngày kia tôi không trực."
Đưa cốc giữ nhiệt cho giáo sư xong, buổi buồng bệnh hôm ấy cũng kết thúc.
Giáo sư bảo tôi về, đến lần thứ ba tôi mới nghe thấy.
Xuống lầu, tôi phát hiện trời lại mưa.
Mưa lớn chẳng khác hôm tôi và Ứng Thần đi ăn cơm.
Bãi cỏ trong bệnh viện cũng xanh mướt đến mức như sắp nhỏ ra nước, bầu trời thì lại mù mịt xám xịt.
Không biết vì sao, tôi cứ thấy như thiếu đi thứ gì đó, trong lòng trống rỗng.
Tôi khó chịu vô cùng.
Tôi hẹn gặp Ứng Thần ở khách sạn.
Anh ấy đội mũ, đeo khẩu trang, che chắn kín mít, nếu không thì chỉ cần bị nhận ra thôi là buổi hẹn hôm nay coi như hỏng bét.
Thấy tôi cầm thẻ phòng đi thẳng lên, Ứng Thần hơi nhíu mày.
"Nhà hàng ở tầng năm." Vừa vào thang máy, Ứng Thần liền tháo khẩu trang ra, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Thì ra Ứng Thần vẫn nhớ bữa ăn kia.
Tôi nói: "Chúng ta có thể gọi phục vụ phòng."
Ứng Thần ngẩn người, rồi bật cười: "Ăn trong phòng đúng là riêng tư hơn nhiều, tôi còn suýt tưởng rằng..."
Tôi: "Tưởng rằng cái gì?"
Ứng Thần nhìn tôi rất dịu dàng: "Không có gì, đi thôi."
Đợi vào phòng, cửa vừa đóng lại, không biết dũng khí từ đâu ra, tôi bất ngờ túm lấy cổ áo anh ấy.
Ứng Thần bị tôi kéo cúi xuống, tôi liền trực tiếp hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn môi.
Có lẽ kỹ thuật của tôi không tốt, góc độ cũng chẳng chuẩn, còn dùng sức quá mạnh khiến hai chúng tôi va phải răng, đau đến mức mắt tôi muốn rơi lệ.
Ứng Thần chắc cũng đau lắm, nhưng anh chỉ ngẩn ra một chút, rồi bật cười trầm thấp trong cổ họng, lập tức chiếm thế chủ động, ngậm lấy môi tôi.
Một luồng điện chạy dọc từ môi lan khắp toàn thân.
Tôi chưa từng biết chỉ cần môi chạm môi, đã có thể tạo ra cảm giác mãnh liệt đến vậy, hoàn toàn là một vùng trời mới đối với tôi.
Ứng Thần thật sự quá thành thạo.
Rất nhanh, tôi bị anh hôn đến mức đứng không vững, phải nhờ cánh tay anh vòng quanh giữ lấy eo mới không ngã.
Anh dường như nhận ra điều này, liền nhẹ nhàng đẩy tôi áp vào bức tường ở huyền quan, một bàn tay đỡ sau đầu tôi, như sợ tôi bị đập vào tường.
Mùi hương tùng bách trở nên rõ rệt, tôi mở mắt, thấy Ứng Thần khẽ khép mi mắt, ánh nhìn đầy dịu dàng.
Vành mũ của anh vướng víu, thế là anh tháo mũ ném sang một bên, nhưng môi lưỡi vẫn quấn quýt không dừng.
Không còn chiếc mũ, vài lọn tóc dài rủ xuống, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào trán, má tôi, khiến da tôi tê ngứa.
Kết thúc nụ hôn ấy, tôi đoán mặt mình đã đỏ đến mức không dám nhìn.
Nhưng phản ứng sinh lý thì tôi nào kiềm chế nổi.
"Em muốn làm gì?" Môi Ứng Thần quả nhiên bị tôi va rách, nhưng đôi mắt lại ánh cười, "Âm Âm?"
Cơ thể tôi chẳng nghe lời, th* d*c liên hồi, tim đập thình thịch.
Nhưng đầu óc tôi rất tỉnh táo, tôi nghe chính mình nói: "Anh không phải muốn đánh dấu tôi sao?"
Một câu hỏi rõ rành rành như thế, sao anh còn phải hỏi ra miệng?
Chẳng lẽ tôi còn phải dâng câu trả lời tận tay cho anh?
Ứng Thần khẽ hôn chóp mũi tôi: "Em chắc chắn muốn nhanh vậy à?"
Tôi: "?"
Ứng Thần không định đánh dấu tôi ngay hôm nay sao?
Tôi sốt ruột, vốn dĩ tôi chẳng có nhiều thời gian để làm chuyện này, mà Ứng Thần là minh tinh lớn, cũng đâu dễ hẹn gặp. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh dấu, tại sao không nắm lấy cơ hội đêm nay?
Tôi đem nỗi lo này nói thẳng ra.
Ứng Thần trầm ngâm giây lát, rồi nghĩ thông: "Em nói cũng có lý."
Thế là chúng tôi lên giường. Bỏ luôn cả bữa tối.
Khi tôi tỉnh dậy, toàn thân rã rời như sắp tan ra, trời vừa hửng sáng.
Tôi vừa cử động, Ứng Thần cũng tỉnh.
Mùi tùng bách của anh bao phủ lấy tôi, giọng nói bên tai khiến tôi nhớ lại cách anh đã làm tôi bật khóc trái với ý chí.
Hơi thở anh nóng rực, dường như phát hiện ra điều gì: "Nhóc con... là mùi oải hương."
_____________
Tôi đã dán miếng dán tuyến thể.
Nhưng sư huynh phát hiện rồi.
Anh ta trông cực kỳ chấn động, tôi đoán anh ta không chịu nổi sự thật rằng tôi lại có kinh nghiệm thực chiến trước.
Tôi bình tĩnh viết lại cảm giác lần đầu bị đánh dấu tạm thời, cảm giác lần đầu có hành vi thân mật với một Alpha, và việc Omega ngoài thời kỳ ph*t t*nh có thể dễ dàng đạt được kh*** c*m hay không. Nghiên cứu của tôi vốn tập trung vào kiến thức giới tính AO, điều này rất hữu ích, ngay cả sự bực dọc khi bị Ứng Thần lừa gạt trí thông minh cũng vơi đi nhiều.
Đợi tôi viết xong, sư huynh vẫn giữ nguyên gương mặt kinh ngạc ấy.
Tôi nghi ngờ anh ta bị ai bấm nút tạm dừng.
May mà không, biểu cảm của anh ta như bị "lag": "Âm Âm, kính của em đâu?!"
Tôi sờ lên mặt: "......"
Tôi sai rồi.
Hóa ra lần trước không nên chê bai thầy hướng dẫn, con người thật sự rất dễ quên bản thể của chính mình. Chuyện này chẳng liên quan đến việc đối phương có phải nửa kia của bạn hay không.
May là tôi vốn cũng không cận nặng.
Không có kính, chỉ cần ghé sát là vẫn nhìn rõ được, đeo kính chẳng qua là để tránh bị chê còn nhỏ tuổi, muốn giả vờ như "lớn tuổi thì có thực lực hơn".
Nhưng việc tôi thậm chí không nhận ra kính đã rời khỏi mặt khiến tôi khó chấp nhận, cứ như chỉ số IQ của mình đang tụt dốc, biết đâu sau này còn mắc chứng mất trí nhớ.
Nghĩ một lúc, tôi chắc rằng kính có lẽ vẫn ở khách sạn.
Nhưng tôi không định quay lại lấy.
Đêm qua chúng tôi làm loạn căn phòng đến thảm hại, tôi vẫn còn muốn giữ chút thể diện.
Ai ngờ hôm sau tôi lại gặp Ứng Thần.
Tôi thở phào: tạ ơn trời, chắc chắn Ứng Thần phát hiện kính của tôi rơi ở khách sạn nên tốt bụng mang đến cho tôi.
Thế nhưng khi tôi tiến lại gần, Ứng Thần lại lấy từ sau lưng ra một bó hoa.
Oải hương phối với cành tùng bách, một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng lại toát lên vẻ cao cấp.
Thấy không có kính, tôi hơi thất vọng: "Anh đến làm gì thế?"
Ứng Thần: "Hẹn hò."
Tôi ngạc nhiên: "Với ai? Tôi có quen không?"
Thì ra anh không phải ở đây đợi tôi. Trong đầu tôi lập tức hiện lên gương mặt một đồng nghiệp trong khoa xét nghiệm – một Beta mập mạp, râu quai nón...
Ứng Thần bật cười: "Tại sao mỗi lần em đều dễ thương như vậy? Tối nay muốn ăn gì?"
Tôi: "!!!!"
"Gì vậy trời, Ứng Thần lại còn muốn hẹn hò với tôi sao?"
Nhưng chẳng phải chúng tôi đã kết thúc ở lần trước rồi sao?
Nghe tôi giải thích xong, sắc mặt của Ứng Thần dần đen kịt như đáy nồi: "Vì học tập cần thiết? Đêm đó của chúng ta... đối với em chỉ là vì nhu cầu học tập thôi à?"
Anh ấy đã hai mươi tám rồi, chẳng lẽ chưa từng nghe đến 419 (tình một đêm) sao? Đến cả tôi còn biết nữa là.
Khoan......
Tôi chợt nhận ra, hình như tôi chưa từng nói rõ mục đích của mình với Ứng Thần. Dù rằng chẳng ai nợ ai, nhưng ở một mức độ nào đó, tôi quả thật đã giấu anh ấy.
Tôi nói: "Anh lừa tôi một lần, tôi giấu anh một lần, công bằng mà."
Lần trước tôi đã buồn biết bao nhiêu. Tôi nghĩ Ứng Thần chắc không buồn được như tôi đâu, vì tôi không cố ý, còn anh thì có.
Ứng Thần: "...Em giỏi lắm."
Rất lâu sau, tôi mới hiểu.
Ứng Thần thật sự là muốn theo đuổi tôi, kiểu rất nghiêm túc. Và lần này, tôi thật sự đã làm tổn thương anh ấy.
Thế nhưng, tôi không muốn yêu đương.
Người ta nói, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Chỉ cần tôi từ chối đủ dứt khoát, anh ấy sẽ càng sớm quên được tôi.
Ứng Thần đến phòng thí nghiệm, đến dưới lầu nhà tôi, đến cả năm sáu lần, nhưng tôi đều thẳng thừng nói rõ thái độ của mình.
"Tôi ít nhất cũng phải đợi đến ba mươi tuổi mới yêu." Tôi thật sự không biết phải làm sao, chỉ có thể lấy lý do này để qua loa với anh.
Cho đến một ngày, anh bị phóng viên chụp được ảnh thường xuyên đến bệnh viện.
Trên mạng, mọi người đều đồn rằng anh mắc bệnh. Hơn nữa còn là loại bệnh chẳng thể nói ra.
Anh trả lời phóng viên: "Đúng, là bệnh tương tư, phải đến ba mươi chín tuổi mới khỏi được."
Phóng viên hỏi anh tại sao lại là ba mươi chín tuổi. Anh chỉ cười mà không đáp.
Ứng Thần lớn hơn tôi chín tuổi. Ba mươi tuổi của tôi, chính là ba mươi chín tuổi của anh.
Tôi thật sự bị sự táo bạo của anh làm cho sững sờ.
Thế nhưng sau đó, tôi lại không gặp được Ứng Thần trong suốt gần một tháng.
Tôi đoán chắc là anh đã buông bỏ rồi. Tôi nghĩ mình nên vui mới phải.
Cho đến khi tôi lại thấy anh xuất hiện trước cửa nhà, kéo theo một chiếc vali.
Trời đã nóng lên.
Ứng Thần chỉ mặc một chiếc áo thun rẻ tiền, đôi dép xỏ ngón giá chưa đến hai chục tệ, trông thật tiều tụy, ngồi trên vali.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa kính nơi hành lang chiếu xuống người anh, lại mang theo một vẻ đẹp gột rửa bụi trần, trở về sự giản đơn nguyên sơ.
Tim tôi đập loạn nhịp. Như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra, trên đời này ngoài học hành không hồi kết của tôi, ngoài lý tưởng cao cả vô tư của tôi, còn có cả khói lửa nhân gian ồn ào và mê hoặc này nữa.
Ứng Thần nhìn thấy tôi, khẽ nở nụ cười.
"Làm từ thiện nhiều quá, cuối cùng tôi phá sản rồi."
Đôi lúm đồng tiền ở khóe môi anh lại thoắt ẩn thoắt hiện, "Xin lỗi nhé, nhóc con, nghe nói bạn cùng phòng của em dọn đi rồi, nơi này còn một phòng trống. Nể tình trước kia, có thể cho tôi thuê với giá rẻ một chút không?"
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Ứng Thần. Anh nói tâm trạng không tốt, rất muốn tìm ai đó trò chuyện.
Mọi người đều biết tôi rất bận.
Vì thế tôi tốt bụng gợi ý: "Anh không phải bạn của Lăng Triệt sao? Sao không rủ anh ta trò chuyện với mình?"
Ứng Thần nghe giọng có vẻ ủ rũ: "Lăng Triệt đang yêu đương với Hứa Đường Chu, em biết rồi chứ? Hai người họ suốt ngày bận rộn ân ân ái ái, làm gì còn thời gian cho tôi?"
Tôi lấy làm lạ: "Không phải Chu Chu đã vào đoàn phim đóng rồi sao?"
Ứng Thần ngừng một chút, giọng càng sa sút: "Chính vì Hứa Đường Chu đi rồi, nên Lăng Triệt liền điên cuồng làm việc, chỉ để trống thời gian ra mà bù cho người ta. Không giống tôi, một con cẩu độc thân, ở nhà chẳng có ai bên cạnh."
Tôi thấy anh có chút đáng thương: "Vậy còn những bạn khác của anh thì sao?"
Ứng Thần: "Tôi không có bạn."
Nghe vậy tôi lại càng thấy anh có hơi thảm.
Không ngờ đã hai mươi tám tuổi mà sống đến nông nỗi này.
Sau đó, chúng tôi đã gọi điện nhiều lần.
Tôi đúng là rất bận, nhưng mỗi lần Ứng Thần gọi tới, tôi đều quên mất thời gian, làm chậm trễ không ít công việc.
Mỗi khi tôi quyết tâm sẽ phớt lờ điện thoại của anh, lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương kia, định chỉ nói chuyện qua loa vài câu thôi. Nhưng anh thực sự quá thú vị, tôi chưa từng gặp ai như Ứng Thần, đã bắt chuyện là không dừng lại được. Những trải nghiệm, những chuyện kỳ lạ phong phú mà anh kể, đều là thứ tôi chưa từng có trong đời. Tôi mới biết, hóa ra ngoài học tập, thế giới còn thú vị đến thế.
Điều đó khiến hiệu suất làm việc của tôi giảm sút nghiêm trọng.
Quan hệ xã giao không cần thiết quả nhiên chẳng có lợi ích gì, nên tôi quyết định giới thiệu cho Ứng Thần một phần mềm chat, để anh có nơi trút hết nhu cầu muốn giãi bày.
Có lẽ Ứng Thần không hài lòng với phần mềm đó, anh tỏ ra thất vọng: "Cậu nhóc, em thấy tôi phiền phải không?"
Chúng tôi chưa thân, tôi đương nhiên không thừa nhận: "Không có."
Ứng Thần hơi buồn nói: "Không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian, em không cần lo sẽ làm tổn thương tôi."
Trong giọng nói anh có chút gượng gạo để tỏ ra mạnh mẽ.
Cúp máy xong.
Tôi cảm thấy mình đã làm anh tổn thương.
Vô tình tôi thấy trên TV lịch trình gần đây của Ứng Thần, anh mặc sơ mi trắng, chỉnh tề tao nhã, đi làm từ thiện tại một cô nhi viện. Anh chơi trò với lũ trẻ, bọn chúng gọi anh là anh Ứng Thần. Bản tin nói cát-xê của anh cao ngất, nhưng số tiền anh quyên góp cho các dự án từ thiện trong những năm qua cộng lại cũng là con số khổng lồ.
Tôi nghĩ ngợi, vậy chẳng phải là kẻ "nghèo rớt mùng tơi" sao?
Thật không ngờ lý tưởng của anh lại giống tôi, đều muốn cống hiến cho xã hội trước khi chết, sẵn sàng xả hết gia tài.
Nhìn gương mặt mỉm cười của Ứng Thần trên màn hình, tôi thấy cắn rứt lương tâm.
Rồi tôi chủ động gọi cho anh.
Cùng lắm thì tiếp tục trò chuyện thôi — tôi nghĩ vậy, nhưng Ứng Thần lại nói muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi bảo sư huynh có người mời tôi đi ăn, nhờ anh thay ca.
Sư huynh không vui: "Không phải em nói em không yêu đương sao?"
Tôi sốc, chuyện đã bị vẹo sang hướng nào thế này?
Sư huynh nghĩ ngợi, đẩy gọng kính: "Thôi, em yêu đương cũng tốt. Lần trước thang đo mức độ đau đớn khi Omega bị đánh dấu lần đầu, em không có chút kinh nghiệm nào. Nhân dịp này, nếu có cơ hội thì làm luôn cả mấy hạng mục như đau đớn khi đánh dấu lần đầu, đau đớn khi l*m t*nh lần đầu, với cả vấn đề em luôn thắc mắc là Omega ngoài thời kỳ ph*t t*nh liệu có thể thật sự hưởng thụ kh*** c*m hay không. Tranh thủ đi."
Tôi: "Em chỉ đi ăn cơm thôi, sư huynh không thể tước đoạt thời gian riêng tư của em. Học tập là học tập, cuộc sống là cuộc sống, em không ngốc đến mức đem chuyện học ra áp vào cả đời sống đâu."
Sư huynh phê bình: "Chút tinh thần cống hiến cũng không có!"
Đến chỗ hẹn ăn cơm, tôi vẫn còn hơi tức.
Ứng Thần gọi món xong, dùng cành hoa cát tường cắm trong bình chọc vào mặt tôi: "Nhóc con, em có biết lúc em phồng má tức giận trông y như cá vàng không?"
Nói rồi, anh còn chu môi bắt chước tôi.
Thật buồn cười.
Tôi thực sự nhịn không nổi.
Hài hước quá.
Nụ cười của Ứng Thần trông thật đẹp.
Khóe môi hơi cong, lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, có chút xấu xa, nhưng cũng rất cuốn hút.
Tôi từng đọc mấy tin đồn trên mạng về Ứng Thần, nói rằng anh phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rất có thể là thật. Nhưng tôi vốn không có cảm tình với kiểu người như vậy.
Thế nhưng, lúc chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, tôi lại ngửi thấy trên người Ứng Thần mùi hương nhàn nhạt của tùng bách.
Thanh mát, sạch sẽ.
Đó là mùi tin tức tố của anh.
Không khiến tôi phản cảm.
Ăn xong thì trời đổ mưa, cả tôi và Ứng Thần đều không mang ô.
Mưa xuân rơi lất phất, mảnh sân cỏ vừa như xanh mướt đầy sức sống, lại vừa như chìm trong làn sương mưa mờ ảo.
Từ nhà hàng ra đến bãi đỗ xe còn một đoạn, Ứng Thần rất ga lăng, cởi áo khoác che lên đầu hai đứa, chúng tôi nhanh chóng chạy đến xe.
Bên ngoài lạnh buốt, trong xe lại ấm áp hơn hẳn.
Vừa lên xe, chúng tôi lấy khăn giấy lau đi nước mưa trên tay, trên mặt, cửa kính xe cũng nhanh chóng phủ một lớp hơi mờ.
Kính mắt của tôi đọng đầy giọt nước, buộc phải tháo xuống lau khô.
Ứng Thần bất chợt nói: "Dưới mắt trái của em có một nốt ruồi nhỏ."
Tôi vốn chẳng mấy để ý, hình như đúng là có thật: "Thế à?"
Ứng Thần nghiêng người lại gần: "Ở đây."
Tôi trơ mắt nhìn anh càng lúc càng tiến sát.
Chưa từng có ai lại gần tôi đến thế, tôi nhìn rõ gương mặt không chút tì vết của anh, nhìn thấy đôi đồng tử đen sâu thẳm, trong đó phản chiếu bóng hình tôi.
Hương tùng bách dần dần bao quanh lấy tôi.
Rồi, tôi cảm nhận nơi gò má bỗng ấm nóng – thì ra là Ứng Thần dùng ngón tay chạm nhẹ dưới mắt tôi: "Ở đây này, rất nhỏ, không để ý sẽ chẳng thấy."
Nói xong, anh lịch thiệp rút lại.
Hương thơm thanh nhã ấy cũng theo đó tan đi.
Thì ra anh chỉ đang nói đến vị trí của nốt ruồi thôi.
Tôi thở phào một hơi.
Mình thật quá đáng – lúc một bệnh nhân mắc bệnh nan y tiến lại gần, tôi lại nghĩ vẩn vơ xem nếu lần đầu bị đánh dấu thì có đau không, nếu đau thì nên chấm bao nhiêu điểm.
Đưa tôi về đến dưới chung cư, Ứng Thần hỏi: "Em sống một mình à?"
Từ khi Hứa Đường Chu dọn đi, tôi gật đầu.
Có lẽ thấy tôi còn nhỏ tuổi, lại là Omega, Ứng Thần dặn dò thêm: "Ở nhà một mình, ban đêm nhớ khóa kỹ cửa sổ, chú ý an toàn. Có việc gì cứ gọi cho tôi."
Nói tạm biệt xong, Ứng Thần lại gọi với: "Nhóc con."
Tôi đứng lại, không kìm được mà bảo anh: "Anh gọi tên tôi đi, tôi đâu còn nhỏ nữa."
Ứng Thần mỉm cười: "Âm Âm, lần sau có thể mời em ăn cơm nữa không?"
Tôi nghĩ một chút: "Được, nhưng lần sau để tôi mời nhé."
Dù sao Ứng Thần e là đã tán gia bại sản, lại để anh trả tiền thì có phần hơi thất đức.
Nhưng chưa kịp đến lần ăn tiếp theo, tôi đã phát hiện ra mình bị lừa.
Tôi gặp Ứng Thần trong bệnh viện, lúc anh đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe.
Đúng vậy, là bệnh viện tốt nhất cả nước, chúng tôi không chỉ tiếp nhận bệnh nhân bình thường mà còn có dịch vụ hẹn riêng tư.
Lần trước anh đến đây, chỉ là khám sức khỏe định kỳ mà thôi.
Chuyện là thế này........
Bình thường tôi không hay đi lung tung.
Phòng thí nghiệm của tôi ở tòa nhà khác, ngoài giờ theo giáo sư đi buồng bệnh học lâm sàng, tôi gần như chẳng đến khu khám bệnh.
Hôm đó, mới khám được nửa chừng thì giáo sư vỗ trán: "Chả trách thấy thiếu thiếu cái gì, cốc giữ nhiệt của ta bỏ quên ở phòng giám đốc Lý rồi, Âm Âm đi lấy giúp thầy nhé."
Cốc giữ nhiệt chính là "bản thể" của giáo sư tôi, mà giám đốc Lý – người đang ngồi khám bệnh gần đây – lại là nửa kia của ông. Chắc là mải quấn quýt với người yêu nên mới quên mất nó. (*)
(*) Bản thể = cái thực chất bên trong, nền tảng của sự vật.
Tôi đành phải chạy một chuyến.
Ai ngờ lại gặp Ứng Thần trên con đường tôi từng dẫn anh đi lần trước.
Đi bên cạnh anh còn có đồng nghiệp hẹn trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Đồng nghiệp nhìn thấy tôi, cười bảo: "Tiểu Cừu, giới thiệu nhé, đây là ảnh đế Ứng Thần, em họ bên ngoại của em gái chồng dì họ xa của tôi, năm nào cũng đến bệnh viện chúng ta khám sức khỏe, chắc em từng thấy trên TV rồi đúng không?"
Tôi ngơ ngác: "Khám sức khỏe?"
Đồng nghiệp cười hề hề: "Khám định kỳ thôi, mọi thứ đều ổn cả."
Tôi: "......"
Đồng nghiệp bận, không thể tán gẫu tiếp, liền đi trước.
Trong hành lang chỉ còn tôi và Ứng Thần, không khí có phần ngượng ngập.
Tôi vẫn nhớ mình còn nhiệm vụ lấy cái cốc giữ nhiệt chết tiệt kia.
Ứng Thần giữ lấy cánh tay tôi, khóe môi còn mang ý cười: "Nhóc con, tôi chỉ đùa thôi."
Tôi ngạc nhiên: "Tôi không thấy buồn cười, sao anh lại làm thế?"
Với tôi, đây đúng là sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với IQ 179 của bản thân.
Không biết Ứng Thần có tiếp tục phát huy tài diễn xuất hay không, nhưng ít nhất anh thu lại vẻ hời hợt, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, ban đầu chỉ là đùa thôi. Tôi thấy em rất đáng yêu, muốn chọc em một chút. Không ngờ em tin thật..."
Ban đầu là trò đùa?
Tôi hỏi: "Thế sau này thì sao?"
Tôi không tin có ai lại có thể "đùa" đến mức mỗi ngày đều gọi điện, thậm chí còn mời ăn cơm.
Nếu thật sự chỉ là trò đùa, thì đó phải gọi là "nghệ thuật trình diễn", hơn nữa là một công trình lớn.
Ứng Thần siết chặt tay hơn: "Sau này, tất nhiên là muốn theo đuổi em."
Tôi gật đầu.
Thì ra là thế.
Bảo sao sư huynh lại nghĩ tôi đi yêu đương.
Đã vậy, những đề nghị khác của sư huynh cũng nên đưa vào nghị trình thôi.
Tôi nói: "Ý anh là theo đuổi theo kiểu muốn đánh dấu tôi ấy à?"
Tôi nhớ đến tin đồn của anh.
Ứng Thần khựng lại, có lẽ ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của tôi, rồi bất chợt cười: "Tôi có tự tin, tuổi tác chắc không phải vấn đề."
Đánh dấu thì đánh dấu, anh ta lại nghĩ đi đâu thế?
Tôi không muốn lãng phí thời gian, nhìn lịch trình trên điện thoại, đề nghị: "Tối ngày kia tôi không trực."
Đưa cốc giữ nhiệt cho giáo sư xong, buổi buồng bệnh hôm ấy cũng kết thúc.
Giáo sư bảo tôi về, đến lần thứ ba tôi mới nghe thấy.
Xuống lầu, tôi phát hiện trời lại mưa.
Mưa lớn chẳng khác hôm tôi và Ứng Thần đi ăn cơm.
Bãi cỏ trong bệnh viện cũng xanh mướt đến mức như sắp nhỏ ra nước, bầu trời thì lại mù mịt xám xịt.
Không biết vì sao, tôi cứ thấy như thiếu đi thứ gì đó, trong lòng trống rỗng.
Tôi khó chịu vô cùng.
Tôi hẹn gặp Ứng Thần ở khách sạn.
Anh ấy đội mũ, đeo khẩu trang, che chắn kín mít, nếu không thì chỉ cần bị nhận ra thôi là buổi hẹn hôm nay coi như hỏng bét.
Thấy tôi cầm thẻ phòng đi thẳng lên, Ứng Thần hơi nhíu mày.
"Nhà hàng ở tầng năm." Vừa vào thang máy, Ứng Thần liền tháo khẩu trang ra, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Thì ra Ứng Thần vẫn nhớ bữa ăn kia.
Tôi nói: "Chúng ta có thể gọi phục vụ phòng."
Ứng Thần ngẩn người, rồi bật cười: "Ăn trong phòng đúng là riêng tư hơn nhiều, tôi còn suýt tưởng rằng..."
Tôi: "Tưởng rằng cái gì?"
Ứng Thần nhìn tôi rất dịu dàng: "Không có gì, đi thôi."
Đợi vào phòng, cửa vừa đóng lại, không biết dũng khí từ đâu ra, tôi bất ngờ túm lấy cổ áo anh ấy.
Ứng Thần bị tôi kéo cúi xuống, tôi liền trực tiếp hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn môi.
Có lẽ kỹ thuật của tôi không tốt, góc độ cũng chẳng chuẩn, còn dùng sức quá mạnh khiến hai chúng tôi va phải răng, đau đến mức mắt tôi muốn rơi lệ.
Ứng Thần chắc cũng đau lắm, nhưng anh chỉ ngẩn ra một chút, rồi bật cười trầm thấp trong cổ họng, lập tức chiếm thế chủ động, ngậm lấy môi tôi.
Một luồng điện chạy dọc từ môi lan khắp toàn thân.
Tôi chưa từng biết chỉ cần môi chạm môi, đã có thể tạo ra cảm giác mãnh liệt đến vậy, hoàn toàn là một vùng trời mới đối với tôi.
Ứng Thần thật sự quá thành thạo.
Rất nhanh, tôi bị anh hôn đến mức đứng không vững, phải nhờ cánh tay anh vòng quanh giữ lấy eo mới không ngã.
Anh dường như nhận ra điều này, liền nhẹ nhàng đẩy tôi áp vào bức tường ở huyền quan, một bàn tay đỡ sau đầu tôi, như sợ tôi bị đập vào tường.
Mùi hương tùng bách trở nên rõ rệt, tôi mở mắt, thấy Ứng Thần khẽ khép mi mắt, ánh nhìn đầy dịu dàng.
Vành mũ của anh vướng víu, thế là anh tháo mũ ném sang một bên, nhưng môi lưỡi vẫn quấn quýt không dừng.
Không còn chiếc mũ, vài lọn tóc dài rủ xuống, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào trán, má tôi, khiến da tôi tê ngứa.
Kết thúc nụ hôn ấy, tôi đoán mặt mình đã đỏ đến mức không dám nhìn.
Nhưng phản ứng sinh lý thì tôi nào kiềm chế nổi.
"Em muốn làm gì?" Môi Ứng Thần quả nhiên bị tôi va rách, nhưng đôi mắt lại ánh cười, "Âm Âm?"
Cơ thể tôi chẳng nghe lời, th* d*c liên hồi, tim đập thình thịch.
Nhưng đầu óc tôi rất tỉnh táo, tôi nghe chính mình nói: "Anh không phải muốn đánh dấu tôi sao?"
Một câu hỏi rõ rành rành như thế, sao anh còn phải hỏi ra miệng?
Chẳng lẽ tôi còn phải dâng câu trả lời tận tay cho anh?
Ứng Thần khẽ hôn chóp mũi tôi: "Em chắc chắn muốn nhanh vậy à?"
Tôi: "?"
Ứng Thần không định đánh dấu tôi ngay hôm nay sao?
Tôi sốt ruột, vốn dĩ tôi chẳng có nhiều thời gian để làm chuyện này, mà Ứng Thần là minh tinh lớn, cũng đâu dễ hẹn gặp. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh dấu, tại sao không nắm lấy cơ hội đêm nay?
Tôi đem nỗi lo này nói thẳng ra.
Ứng Thần trầm ngâm giây lát, rồi nghĩ thông: "Em nói cũng có lý."
Thế là chúng tôi lên giường. Bỏ luôn cả bữa tối.
Khi tôi tỉnh dậy, toàn thân rã rời như sắp tan ra, trời vừa hửng sáng.
Tôi vừa cử động, Ứng Thần cũng tỉnh.
Mùi tùng bách của anh bao phủ lấy tôi, giọng nói bên tai khiến tôi nhớ lại cách anh đã làm tôi bật khóc trái với ý chí.
Hơi thở anh nóng rực, dường như phát hiện ra điều gì: "Nhóc con... là mùi oải hương."
_____________
Tôi đã dán miếng dán tuyến thể.
Nhưng sư huynh phát hiện rồi.
Anh ta trông cực kỳ chấn động, tôi đoán anh ta không chịu nổi sự thật rằng tôi lại có kinh nghiệm thực chiến trước.
Tôi bình tĩnh viết lại cảm giác lần đầu bị đánh dấu tạm thời, cảm giác lần đầu có hành vi thân mật với một Alpha, và việc Omega ngoài thời kỳ ph*t t*nh có thể dễ dàng đạt được kh*** c*m hay không. Nghiên cứu của tôi vốn tập trung vào kiến thức giới tính AO, điều này rất hữu ích, ngay cả sự bực dọc khi bị Ứng Thần lừa gạt trí thông minh cũng vơi đi nhiều.
Đợi tôi viết xong, sư huynh vẫn giữ nguyên gương mặt kinh ngạc ấy.
Tôi nghi ngờ anh ta bị ai bấm nút tạm dừng.
May mà không, biểu cảm của anh ta như bị "lag": "Âm Âm, kính của em đâu?!"
Tôi sờ lên mặt: "......"
Tôi sai rồi.
Hóa ra lần trước không nên chê bai thầy hướng dẫn, con người thật sự rất dễ quên bản thể của chính mình. Chuyện này chẳng liên quan đến việc đối phương có phải nửa kia của bạn hay không.
May là tôi vốn cũng không cận nặng.
Không có kính, chỉ cần ghé sát là vẫn nhìn rõ được, đeo kính chẳng qua là để tránh bị chê còn nhỏ tuổi, muốn giả vờ như "lớn tuổi thì có thực lực hơn".
Nhưng việc tôi thậm chí không nhận ra kính đã rời khỏi mặt khiến tôi khó chấp nhận, cứ như chỉ số IQ của mình đang tụt dốc, biết đâu sau này còn mắc chứng mất trí nhớ.
Nghĩ một lúc, tôi chắc rằng kính có lẽ vẫn ở khách sạn.
Nhưng tôi không định quay lại lấy.
Đêm qua chúng tôi làm loạn căn phòng đến thảm hại, tôi vẫn còn muốn giữ chút thể diện.
Ai ngờ hôm sau tôi lại gặp Ứng Thần.
Tôi thở phào: tạ ơn trời, chắc chắn Ứng Thần phát hiện kính của tôi rơi ở khách sạn nên tốt bụng mang đến cho tôi.
Thế nhưng khi tôi tiến lại gần, Ứng Thần lại lấy từ sau lưng ra một bó hoa.
Oải hương phối với cành tùng bách, một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng lại toát lên vẻ cao cấp.
Thấy không có kính, tôi hơi thất vọng: "Anh đến làm gì thế?"
Ứng Thần: "Hẹn hò."
Tôi ngạc nhiên: "Với ai? Tôi có quen không?"
Thì ra anh không phải ở đây đợi tôi. Trong đầu tôi lập tức hiện lên gương mặt một đồng nghiệp trong khoa xét nghiệm – một Beta mập mạp, râu quai nón...
Ứng Thần bật cười: "Tại sao mỗi lần em đều dễ thương như vậy? Tối nay muốn ăn gì?"
Tôi: "!!!!"
"Gì vậy trời, Ứng Thần lại còn muốn hẹn hò với tôi sao?"
Nhưng chẳng phải chúng tôi đã kết thúc ở lần trước rồi sao?
Nghe tôi giải thích xong, sắc mặt của Ứng Thần dần đen kịt như đáy nồi: "Vì học tập cần thiết? Đêm đó của chúng ta... đối với em chỉ là vì nhu cầu học tập thôi à?"
Anh ấy đã hai mươi tám rồi, chẳng lẽ chưa từng nghe đến 419 (tình một đêm) sao? Đến cả tôi còn biết nữa là.
Khoan......
Tôi chợt nhận ra, hình như tôi chưa từng nói rõ mục đích của mình với Ứng Thần. Dù rằng chẳng ai nợ ai, nhưng ở một mức độ nào đó, tôi quả thật đã giấu anh ấy.
Tôi nói: "Anh lừa tôi một lần, tôi giấu anh một lần, công bằng mà."
Lần trước tôi đã buồn biết bao nhiêu. Tôi nghĩ Ứng Thần chắc không buồn được như tôi đâu, vì tôi không cố ý, còn anh thì có.
Ứng Thần: "...Em giỏi lắm."
Rất lâu sau, tôi mới hiểu.
Ứng Thần thật sự là muốn theo đuổi tôi, kiểu rất nghiêm túc. Và lần này, tôi thật sự đã làm tổn thương anh ấy.
Thế nhưng, tôi không muốn yêu đương.
Người ta nói, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Chỉ cần tôi từ chối đủ dứt khoát, anh ấy sẽ càng sớm quên được tôi.
Ứng Thần đến phòng thí nghiệm, đến dưới lầu nhà tôi, đến cả năm sáu lần, nhưng tôi đều thẳng thừng nói rõ thái độ của mình.
"Tôi ít nhất cũng phải đợi đến ba mươi tuổi mới yêu." Tôi thật sự không biết phải làm sao, chỉ có thể lấy lý do này để qua loa với anh.
Cho đến một ngày, anh bị phóng viên chụp được ảnh thường xuyên đến bệnh viện.
Trên mạng, mọi người đều đồn rằng anh mắc bệnh. Hơn nữa còn là loại bệnh chẳng thể nói ra.
Anh trả lời phóng viên: "Đúng, là bệnh tương tư, phải đến ba mươi chín tuổi mới khỏi được."
Phóng viên hỏi anh tại sao lại là ba mươi chín tuổi. Anh chỉ cười mà không đáp.
Ứng Thần lớn hơn tôi chín tuổi. Ba mươi tuổi của tôi, chính là ba mươi chín tuổi của anh.
Tôi thật sự bị sự táo bạo của anh làm cho sững sờ.
Thế nhưng sau đó, tôi lại không gặp được Ứng Thần trong suốt gần một tháng.
Tôi đoán chắc là anh đã buông bỏ rồi. Tôi nghĩ mình nên vui mới phải.
Cho đến khi tôi lại thấy anh xuất hiện trước cửa nhà, kéo theo một chiếc vali.
Trời đã nóng lên.
Ứng Thần chỉ mặc một chiếc áo thun rẻ tiền, đôi dép xỏ ngón giá chưa đến hai chục tệ, trông thật tiều tụy, ngồi trên vali.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa kính nơi hành lang chiếu xuống người anh, lại mang theo một vẻ đẹp gột rửa bụi trần, trở về sự giản đơn nguyên sơ.
Tim tôi đập loạn nhịp. Như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra, trên đời này ngoài học hành không hồi kết của tôi, ngoài lý tưởng cao cả vô tư của tôi, còn có cả khói lửa nhân gian ồn ào và mê hoặc này nữa.
Ứng Thần nhìn thấy tôi, khẽ nở nụ cười.
"Làm từ thiện nhiều quá, cuối cùng tôi phá sản rồi."
Đôi lúm đồng tiền ở khóe môi anh lại thoắt ẩn thoắt hiện, "Xin lỗi nhé, nhóc con, nghe nói bạn cùng phòng của em dọn đi rồi, nơi này còn một phòng trống. Nể tình trước kia, có thể cho tôi thuê với giá rẻ một chút không?"
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 97: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (2)
10.0/10 từ 24 lượt.