Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 49: Mở lòng vô điều kiện

340@-

Lăng Triệt quả thật là người ra tay ác liệt, không nói nhiều lời. Muốn cắn là cắn, hoàn toàn không cho Hứa Đường Chu dù chỉ một chút chuẩn bị tâm lý.


 


Răng cắn xuyên qua da, cắm sâu vào tuyến thể, lượng lớn tin tức tố Alpha nhanh chóng tràn vào. Hứa Đường Chu đau đến mức phải ôm chặt lấy Lăng Triệt mới không khiến bản thân ngã xuống đất.


 


Nhưng cơn đau ấy lại biến mất rất nhanh.


 


Đây là lần đánh dấu thứ ba của bọn họ, vậy mà còn khiến người ta mềm nhũn chân hơn cả hai lần trước.


 


Thay cho đau đớn là thứ kh*** c*m đặc trưng thuộc về giới tính AO. Kết hợp với nhau như một kiểu g*** h**n khác, khiến hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập.


 


Lăng Triệt không cắn quá lâu.


 


Nhưng Hứa Đường Chu vẫn run rẩy, cảm nhận được đầu lưỡi nóng ẩm l**m qua vết thương bị cắn rách sau gáy, dường như muốn xoa dịu dấu vết ấy, dịu dàng, nhẹ nhàng. Hoàn toàn trái ngược với sự thô bạo khi Alpha bắt đầu cắn.


 


Thân thể họ dán sát vào nhau, cái ôm kéo dài càng làm cho nó thêm thân mật.


 


Một lần đánh dấu tạm thời đã hoàn thành.


 


"Anh phải đi rồi."


 


Hứa Đường Chu không nhìn thấy biểu cảm của Lăng Triệt, nhưng từ giọng nói đã nghe ra sự bực bội.


 


Cuộc chia tay đến quá nhanh.


 


Khi Lăng Triệt đến, Hứa Đường Chu còn tưởng anh có thể ở lại mấy ngày, nào ngờ thời gian rút ngắn hết lần này đến lần khác, cái ôm trước lúc chia ly vừa ấm áp cũng vừa buồn.


 


Lăng Triệt lại l**m vết thương thêm một lần nữa, rồi đưa tay v**t v* khuôn mặt cậu, khẽ nói: "Hy vọng lần này có thể duy trì lâu hơn một chút, lần sau anh sẽ từ từ đánh dấu em."


 


Sự phụ thuộc vào tin tức tố nghe qua đúng là một ý tưởng hay.


 


Liên tục đánh dấu Omega của mình, khiến đối phương nảy sinh cả sự phụ thuộc về thể xác lẫn tinh thần — hỏi sao một Alpha có thể không thấy cả người sôi sục?


 


Từ từ đánh dấu ư?


 


Nghe thật là gợi tình.


 


Hứa Đường Chu ngượng ngùng nói: "Thật ra anh không cần phải làm thế đâu... em uống thuốc là được, như vậy đỡ phiền toái."


 


Nếu cứ tiếp diễn, một tháng Lăng Triệt phải ít nhất đi lại hai nơi.


 


Lăng Triệt khẽ hừ: "Không phải em nói em sẽ chịu trách nhiệm sao?"


 


Hứa Đường Chu: "???"


 


Lăng Triệt rốt cuộc cũng rời khỏi vùng gáy nóng ấm, ánh mắt khiêu khích nhìn cậu: "Anh đã nói rồi, kỳ dịch cảm của anh rất dài, em tốt nhất ngoan ngoãn để anh cắn."


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Sao cậu lại thấy không đáng tin nhỉ.


 


Rõ ràng Lăng Triệt chỉ là rất muốn cắn cậu thôi, đừng đổ cho kỳ dịch cảm.


 


Cậu bỗng nhiên không muốn tỏ ra hiểu chuyện nữa, đỏ mặt nói: "Em vốn dĩ đã ngoan ngoãn để anh cắn rồi mà."


 


Cho ôm, cho hôn, cho cắn.


 


Làm gì cũng được hết.


 


Lăng Triệt làm sao mà không hiểu.


 


Anh không hề nghi ngờ, chỉ cần mình ngoắc tay một cái, Hứa Đường Chu sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của anh, giống như... tất cả những người từng thích anh, coi anh như vị thần trong mắt, toàn tâm toàn ý.


 


Vậy nên, Hứa Đường Chu thích anh kiểu gì đã không còn quá quan trọng nữa, bởi điều anh muốn, chẳng qua cũng chỉ là một Hứa Đường Chu.


 


"Chưa đủ." Giọng Lăng Triệt nhàn nhạt. "Lần sau em phải chủ động một chút."


 


Hứa Đường Chu thật sự muốn mắng người.



 


Má, thế này còn chưa chủ động sao?


 


Người kiêu ngạo này tiêu chuẩn cao cỡ nào thế?


 


Tiểu An khẽ gõ cửa: "Anh."


 


Là đang nhắc nhở rồi.


 


Lăng Triệt nhận ra, hiếm hoi không chửi người, xem ra thật sự phải đi.


 


Anh lấy từ túi ra một hộp miếng dán tuyến thể còn mới tinh, chẳng biết mua từ bao giờ, nhưng rõ ràng là anh đã chuẩn bị cho chuyện đánh dấu này, căn bản không cần Hứa Đường Chu phải mở miệng.


 


Anh xé một miếng, xoay cậu lại.


 


Có kinh nghiệm rồi, dán rất hoàn hảo.


 


Đến khi Hứa Đường Chu quay lại, Lăng Triệt đã rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình cậu, cùng hơi thở nóng rực còn sót lại.


 


______________


 


Tối hôm ấy Hứa Đường Chu và Ô Na Na ăn lẩu.


 


"Triệt Thần với anh Tiểu An đi rồi hả?" Ô Na Na vừa về đã ngạc nhiên. "Tôi mua nhiều lắm đó!"


 


Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Tối qua bị Tiểu An kéo đi học kinh nghiệm trợ lý cơ bản, sáng nay vừa tỉnh lại đã lại bị gọi đi, phân tích vạch lỗi mấy ngày qua, vốn tưởng tối nay sẽ còn tiếp tục bị "dạy thêm", thậm chí còn mua sẵn sổ nhỏ.


 


Hứa Đường Chu đang cay nóng đến nỗi mũi đổ mồ hôi, tinh thần nhìn qua đã khá hơn nhiều, khuôn mặt cũng khôi phục thần sắc: "Không sao, chúng ta từ từ ăn. Tôi thấy mình có thể nuốt cả một con bò."


 


Ô Na Na cảm giác sau cơn cảm lạnh, cả người cậu dường như còn rạng rỡ hơn trước.


 


Ngưỡng mộ thật.


 


Ô Na Na cảm thán: "Triệt Thần đúng là người tốt, biết cậu ốm mà lịch trình gấp gáp vẫn cố chạy đến thăm. Hôm qua làm tôi hết hồn! Trước đây trên mạng còn có anti nói hai người không thân, cái này mà bị chụp được thì đúng là vả mặt rồi."


 


Nhắc đến tối qua, Hứa Đường Chu lập tức đỏ mặt. May mà đang ăn lẩu, tạm che giấu được mấy suy nghĩ không trong sáng trong đầu.


 


Hứa Đường Chu:"Lăng Triệt tất nhiên là đỉnh số một trên đời này."


 


Chính vì vậy, cậu càng phải dốc toàn lực, tuyệt đối không buông tay nữa.


 


Ngày hôm sau tại phim trường, Hứa Đường Chu liên tiếp gặp mấy nhân viên vốn không thân thiết mà lại chủ động chào hỏi, cậu thấy kỳ lạ không hiểu sao mọi người bỗng nhiên nhiệt tình như vậy.


 


Lúc trang điểm, chuyên viên hóa trang cười hỏi: "Chu Chu, lần sau Triệt Thần khi nào lại đến thăm đoàn? Tôi có thể xin một chữ ký không?"


 


Hứa Đường Chu: "???"


 


Gì cơ, sao họ biết Lăng Triệt đến?


 


Chẳng lẽ là Tiêu Dương?!


 


Tiêu Dương cũng ở phòng hóa trang, cuối cùng không nhịn được giơ tay đầu hàng: "Thật sự không phải tôi nói!"


 


Ánh mắt Lăng Triệt dọa người ta chết khiếp, một diễn viên tuyến mười tám mới nổi như anh ta sao dám lắm mồm kể chuyện của Lăng Triệt.


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Vậy tức là Tiêu Dương thật sự thấy rồi.


 


Cần gì bằng chứng nữa!


 


Giấy không thể gói lửa, việc Lăng Triệt đến phim trường lần này đã bị chụp được.


 


Là lưu lượng đỉnh cấp, chỉ cần anh xuất hiện, lập tức có vô số ánh mắt dõi theo. Dù họ đã cải trang, đổi xe, còn cố tình vòng đường tránh paparazzi, nhưng khi rời phim trường, một chút sơ hở đã bị fan ở sân bay nhận ra.


 


Video quay rất rung lắc, có thể thấy một nhóm nhỏ fan đang đuổi theo.


 


Lăng Triệt sải bước đi phía trước, người quay không đuổi kịp đôi chân dài của anh, lại còn thở hổn hển vì quá kích động.



 


"Triệt Thần, Triệt Thần!"


 


"Á á á á á á!!"


 


"Anh ơi!!"


 


Thấy tình hình hỗn loạn, Tiểu An cũng đeo khẩu trang đi sau, không ngừng đưa tay ngăn lại: "Mọi người chú ý, đây là lịch trình cá nhân! Xin giữ khoảng cách!"


 


Nhưng fan làm sao khống chế nổi, muốn ngoan cũng không nổi.


 


Càng nhiều người xung quanh nhận ra, Lăng Triệt cúi đầu đi, dáng người quá cao khiến anh cực kỳ nổi bật trong đám đông.


 


"Á á á á á!! Lăng Triệt!!"


 


"Lăng Triệt!!"


 


"Đúng rồi đúng rồi! Triệt Thần, Chu Chu đang quay phim ở đây!!"


 


"Á á á, anh có phải đến thăm đoàn không!"


 


Lăng Triệt cuối cùng cũng ngừng lại một chút: "Không thì sao nữa?"


 


Câu nói vừa dứt, giọng anh hay đến mức khiến cả đám người phát cuồng mà hét chói tai.


 


Tiểu An đưa tay che ống kính, đoạn video đó liền bị cắt.


 


Nhưng trên mạng lại xuất hiện nhiều bức ảnh khác do người khác chụp, đều là cùng một sân bay, cùng một đoạn đường. Cùng một Lăng Triệt sống sờ sờ, được chụp ở những góc độ khác nhau. Câu "Không thì sao nữa" kia còn bị làm thành phụ đề phóng to, phía sau kèm hashtag #NhậtKýThẳngThắnCủaLăngThần#.


 


#LăngTriệtĐiThămTổPhimCủaHứaĐườngChu#


 


Chủ đề này trên Flow chậm rãi leo lên hotsearch, ngày càng nhiều fan biết đến chuyện này.


 


[Thật tuyệt!! Triệt thần đi thăm đoàn phim của nhóc con nhà chúng ta!]


 


[Hôm trước lên hotsearch cùng Tần Bảo, hôm sau lại lên cùng Lăng Triệt emmm]


 


[Đừng suy diễn quá nhiều, bạn bị bệnh thì đi thăm là chuyện bình thường thôi?!]


 


[Aaaaa tại sao hôm qua tôi cũng đến phim trường mà không gặp được! Tại sao chứ!!]


 


[Chu Chu ngoan lắm, bệnh mà thấy thương quá đi]


 


[Khoan đã... hình như Triệt thần chưa bao giờ đi thăm đoàn phim của ai đó nhỉ]


 


[Tự tay tag @Ảnh Đế, icon chó đầucầu mong tui sẽ an toàn]


 


[Chỉ mình tôi bị câu "Không thì sao nữa" cười chết thôi sao!! Không phải đi thăm ban thì còn làm gì ở phim trường nữa chứ hahahaha]


 


[Ca ca: Fan thế hệ này của mấy người thật sự không được thông minh cho lắm]


 


Lúc này Hứa Đường Chu mới hiểu vì sao người trong đoàn phim đều có vẻ lạ lạ như thế.


 


Thử hỏi, ai mà không biết hát vài bài của Lăng Triệt chứ? Fan của anh trải khắp thiên hạ, trong sự nhiệt tình chào hỏi của mỗi người đều ẩn chứa một câu giống y chang chị hóa trang: "Lần sau Triệt Thần đến thăm ban, có thể giúp tôi xin chữ ký không?"


 


Chị hóa trang đùa với Tiêu Dương vài câu, hỏi sao anh ta biết Lăng Triệt đến mà lại không nói gì.


 


Tiêu Dương chỉ cười hì hì, không giải thích thêm.


 


Động tác trên tay chị hóa trang khựng lại: "Chu Chu, hôm nay em quên gỡ miếng dán tuyến thể rồi à?"


 


Omega đều có thói quen dùng miếng dán tuyến để dưỡng tuyến khi ngừng dùng chất ức chế tin tức tố, diễn viên cũng vậy. Nhưng để tiện cho quay phim, ban ngày họ thường gỡ miếng dán, chỉ dùng chất ức chế, còn buổi tối mới dán lại.


 


Tiêu Dương không nhịn được liếc nhìn.


 


Vì đây là phim cổ trang, nhân vật Tống Dao lại chưa cập quan, nên chị hóa trang đang nhẹ nhàng búi tóc dài cho cậu, cũng vì thế mà phát hiện miếng dán tuyến trên cổ Hứa Đường Chu.


 


Lời vừa dứt, cả hai đều thấy cổ cậu lập tức đỏ bừng đến tận vành tai.



 


Hứa Đường Chu nói: "Không phải quên, là thuốc ức chế của tôi hết rồi, chưa kịp mua."


 


Vì luôn mặc đồ che được gáy, ngay cả Ô Na Na cũng chưa phát hiện, bản thân cậu cũng suýt nữa quên mất chuyện này!


 


Bị cắn để lại dấu vết thật sự quá mất mặt, cậu không muốn để cả đoàn ai cũng biết.


 


Chị hóa trang không nghi ngờ, buông tóc xuống rồi khen thêm một câu: "Da em trắng thật đấy."


 


Hứa Đường Chu ngượng ngùng hỏi: "Có che được không? Có ảnh hưởng quay phim không?"


 


"Không sao đâu." Chị hóa trang cười, "Em tóc dài, cổ áo cũng cao, không vấn đề gì."


 


Khi hai người ra ngoài, Tiêu Dương chợt nhỏ giọng nói với cậu: "Đừng lo, ngày mai lúc hóa trang chị ấy sẽ không hỏi cậu nữa đâu."


 


Hứa Đường Chu: "..."


 


Vết cắn kia phải hai ba ngày mới lành, vừa rồi cậu chỉ buột miệng nói, căn bản chưa nghĩ đến ngày mai. Cậu đâu thể nào đến mai vẫn chưa mua thuốc ức chế được.


 


Tiêu Dương nháy mắt: "Người trong giới đều rất thông minh, chỉ cần không ảnh hưởng công việc thì chuyện ai là bạn trai cậu họ sẽ không nói lung tung. Hơn nữa ngoài tôi ra, chưa ai dám chắc cả."


 


Hứa Đường Chu giả vờ ngốc: "Đùa gì vậy, có bạn trai thì rắc rối lắm, chắc chắn ảnh hưởng công việc. May mà tôi không có bạn trai."


 


Tiêu Dương mỉm cười bí hiểm.


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Trên đời này cách nào diệt khẩu nhanh nhất nhỉ.


 


Chuyện Lăng Triệt đến thăm đoàn phim được truyền trong đoàn hai ngày, ngay cả Cố lão sư cũng nói với Hứa Đường Chu rằng lần sau Lăng Triệt đến muốn mời cùng ăn bữa cơm. Trước đó ông rất thích vài bản nhạc phim do Lăng Triệt sáng tác, tuy không mong anh viết nhạc cho Ngự Phong, chỉ đơn thuần là tán thưởng người trẻ này thôi.


 


Hứa Đường Chu kể chuyện này cho Lăng Triệt nghe.


 


Lăng Triệt đã từng nghe về Cố Tiểu Sơn, phần lớn là do lần này Hứa Đường Chu đóng phim của ông nên anh mới biết được qua Ứng Thần và Tư Đồ Nhã.


 


Được đóng phim của Cố Tiểu Sơn, dù chỉ là nam phụ số ba, cũng có lợi cho sự nghiệp diễn xuất sau này.


 


Vậy nên Lăng Triệt liền đồng ý.


 


Chưa nói được mấy câu, Lăng Triệt đã gọi video đến.


 


Hứa Đường Chu vẫn đang mặc phục trang, búi tóc dài, dưới ánh đêm trông như tiên nhân bước ra từ tranh.


 


Vẻ ngoài này khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến nhân vật từ trong tranh bước ra, tâm trạng phiền muộn cũng tan biến theo.


 


"Ơ, anh đang ở đâu thế?" Hứa Đường Chu mở lời trước.


 


Bên Lăng Triệt trông không giống căn nhà thường ở, nhưng cũng là trong nhà.


 


Phong cách trang trí hoàn toàn khác, Hứa Đường Chu thấy phía sau anh có một bức tường đầy kệ sách cao, bên cạnh là giá CD hơi lộn xộn, cùng cây đàn keyboard dựa vào tường.


 


Cậu đoán đó là căn nhà ở Mật Viên lưng chừng núi của nhà Lăng Triệt.


 


Nơi ấy luôn rất bí mật, Lăng Triệt chưa từng công khai, là ranh giới riêng tư tuyệt đối của anh.


 


Sinh nhật Lăng Chí mới qua, Lăng Triệt chắc vẫn chưa đi.


 


Quả nhiên, Lăng Triệt đáp: "Ở nhà, tối nay sẽ ở lại."


 


Hứa Đường Chu tò mò: "Đây là phòng của anh sao? Em thấy đồ của anh rồi."


 


Lăng Triệt mặc áo thun đen, hiếm khi toát lên dáng vẻ nam sinh, khí thế sắc bén giảm đi nhiều, hẳn vì đang ở trong nhà.


 


Mấy ngày nay Lăng Triệt có vẻ rất bận, từ hôm chia tay đó, đây là lần đầu hai người gọi video.


 


"Ừm." Nghe Hứa Đường Chu hỏi vậy, vẻ mặt Lăng Triệt khẽ thay đổi, đáp: "Là phòng anh. Sao, em muốn xem à?"


 


Không ngờ anh lại chủ động mời, Hứa Đường Chu liền hứng thú: "Được không?"



 


Căn phòng nơi Lăng Triệt lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?


 


Giọng Lăng Triệt trầm xuống: "Không được, chỗ này không công khai."


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Mấy anh Alpha yêu đương đúng là cách thức rất kỳ lạ.


 


"Cho em xem một chút đi." Hứa Đường Chu mặt dày, "Phòng của anh nhìn thôi đã thấy dễ ngủ rồi."


 


Lăng Triệt: "Nói tiếng người."


 


Quả nhiên, là học dốt nên Hứa Đường Chu liền bồi thêm câu sau: "Nhiều sách thế kia, chỉ nhìn bìa thôi đã ru ngủ em rồi."


 


Lăng Triệt dường như suy nghĩ một chút, rồi vẫn đồng ý cho Hứa Đường Chu xem.


 


Anh không giỏi giới thiệu, chỉ đổi camera sau, quét một vòng qua phòng thật nhanh và tùy ý.


 


Giường, kệ sách, nhạc cụ, còn có cửa sổ sát đất cùng bàn học, phòng đủ rộng, thoáng qua cả quạt trần trên trần nhà.


 


Đó là căn phòng đậm chất hoài niệm, không dễ lỗi thời mà vẫn đầy sức sống.


 


Trong màn hình, Hứa Đường Chu chợt sững lại.


 


Lăng Triệt khẽ cười, phóng to hình ảnh cậu: "Ngủ rồi à?"


 


Giọng anh dịu dàng hơn hẳn thường ngày. Hứa Đường Chu vẫn ngẩn ngơ, thậm chí quên cả chớp mắt.


 


Lăng Triệt cau mày, tưởng mạng bị giật nên ngắt cuộc gọi.


 


Màn hình tối đen, toàn thân Hứa Đường Chu mới từ cứng đờ trở nên buông lỏng, cậu nắm chặt điện thoại, cúi gập người th* d*c từng chút.


 


Đúng lúc có diễn viên cùng đoàn vào phòng nghỉ lấy đồ, thấy cậu như vậy liền lo lắng hỏi: "Chu Chu, em không sao chứ?"


 


Hứa Đường Chu không thốt nổi một câu, đến cả cuộc gọi video mà Lăng Triệt gọi lại ngay sau đó cậu cũng không bắt.


 


Làm sao có thể không sao được.


 


Cậu nhận ra căn phòng kia là ở đâu rồi....cửa sổ sát đất, bàn học, quạt trần, và bóng cây ngoài cửa sổ, rõ ràng chính là khung cảnh đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ.


 


Cậu và Lăng Triệt từng hôn nhau trước cửa sổ sát đất, từng ngồi làm đề trước bàn học. Trong giấc mơ của cậu, mọi thứ nơi đó đều quá đỗi quen thuộc.


 


Vậy chẳng phải chứng minh rằng, hôm ấy sau tiệc cuối năm đưa Lăng Triệt về nhà, khung cảnh xe đạp, đôi giày vải, giỏ xe cúc họa mi, cùng hàng liễu rủ ven đường...tất cả đều đã thực sự xảy ra.


 


Cậu đã từng đến nhà Lăng Triệt.


 


Lăng Triệt đã sớm mở lòng với cậu vô điều kiện.


 


Cậu nhớ cái keyboard dựa tường ấy.


 


Có người từng ngồi đó bấm vài phím đàn.


 


Hình như vừa cãi nhau, giọng cậu còn nghèn nghẹn: "Anh có phải đang dùng đàn để chửi em ngốc không?"


 


Người kia vẫn tiếp tục bấm phím.


 


Cậu tức: "Anh còn bắt chước em nói chuyện?!"


 


Người đó bật cười khẽ.


 


Cậu bị chế giễu, tức muốn xé cả tập đề, nhiều thế, làm mãi không hết!! Làm kiểu gì cũng trượt!! Không làm nữa!! Dù sao cậu cũng chẳng muốn học!!!


 


Như thể đã qua rất lâu, người đó lại gõ thêm mấy nốt, khiến tim cậu bỗng đập nhanh hơn.


 


Nhưng chưa kịp phân biệt đó là giai điệu gì, ký ức đã đột ngột dừng lại, hóa thành một mảng trắng xóa.


 


Đầu Hứa Đường Chu đau như muốn nổ tung.


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 49: Mở lòng vô điều kiện
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...