Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 40: Đừng có mơ tưởng đến chuyện ngủ giường của người khác
220@-
Tạ Nhụy để Hứa Đường Chu một mình trong phòng khách sạn, trước khi đi còn hỏi cậu đã ký hợp đồng với Tinh Cảnh mấy năm, số tiền bao nhiêu, rồi một mình ra ngoài.
Hứa Đường Chu không định nhân lúc mẹ đi vắng mà rời đi. Cậu tranh thủ thời gian đó lướt Flow, xem phản hồi và hot search về buổi concert của Lăng Triệt tối qua.
Trong đó có một đoạn video vạn người cùng hát ca khúcHành Tinhđược đẩy lên top, Hứa Đường Chu không kìm được mà ấn like.
Lần đó ở trong căn nhà gỗ chơi trò chơi, Lăng Triệt rút trúng câu hỏi thật lòng. Mọi người hỏi anh, bài hát này có phải viết cho mối tình đầu không, Lăng Triệt không phủ nhận. Khi ấy Hứa Đường Chu chẳng biết gì, còn lấy tên mấy bài hát của Lăng Triệt ghép bừa thành một chuỗi, bịa rằng ca khúc này được viết khi anh thất tình, Lăng Triệt thì nói cậu nói sai rồi.
Đến lúc này, cậu mới hiểu, có lẽ bài hát ấy là Lăng Triệt viết khi cậu còn chưa phân hoá.
Lời ca rất rõ ràng:
"Quanh quanh quỹ đạo trong một dải ngân hà,
Quỹ đạo cố định dài đến cả tỉ năm.
Chẳng có cách nào ngăn cản nỗi khao khát muốn tiến gần em thêm chút nữa,
Càng kích động, khoảng cách lại càng xa em hơn..."
Đây chẳng phải là bức tranh chân thực nhất khi một Alpha đối mặt với một Omega chưa phân hoá hay sao? Cái cảm giác vừa muốn tiến thêm một bước, vừa buộc phải kìm nén kích động ấy, Hứa Đường Chu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Nói thật thì, trong mộng cảnh của cậu, Lăng Triệt chẳng phải người quân tử gì.
Nhưng những điều đó rốt cuộc là thực sự đã xảy ra hay chỉ là ảo tưởng của cậu. Hứa Đường Chu vẫn chưa dám chắc, dù sao thì bây giờ Lăng Triệt đúng là kiêu căng khó tính thật.
Có lẽ vì khát vọng của Lăng Triệt quá rõ ràng, nên khi năm đó biết được kết quả kiểm tra, cậu mới trong phút bốc đồng nghe lời mẹ, nản lòng mà chia tay anh?
Ý nghĩ trong đầu Hứa Đường Chu ngổn ngang.
Ký ức mơ hồ và trống rỗng, mỗi khi cậu cố nhớ lại, những mảnh vụn ít ỏi ấy liền tan biến.
Mặc kệ đi. Hứa Đường Chu nghĩ, đã phong lao thì phải theo lao thôi. Nếu Lăng Triệt không còn thích cậu nhiều như trước, vậy thì cậu sẽ cố gắng hơn.
Sức hút giữa hai người lớn như thế, cậu không tin lại thua kém cái gọi là độ thích hợp tin tức tố...
Đang mải suy nghĩ lung tung thì Tạ Nhụy quay về, ném trước mặt cậu một bản hủy hợp đồng do luật sư soạn sẵn. Các điều khoản viết rất rõ, thậm chí cả số tiền bồi thường cũng ghi đại khái, chỉ là bản thảo sơ bộ, nhiều điều khoản vẫn đánh dấu sao để thương lượng thêm.
Hứa Đường Chu cảm thấy có chút hoang đường: "Cái này là sao?"
Tạ Nhụy nói: "Con muốn kiếm tiền thì sang công ty của mẹ, hủy hợp đồng xong mẹ đưa con đi. Con muốn thử cái mới, quảng cáo, show giải trí đều đã tham gia rồi, cũng chẳng còn gì mới mẻ. Chỉ cần con rời khỏi môi trường này, con có thể thử gặp gỡ những người mới. Mẹ không phải người mẹ đủ tư cách, nhưng vì con có một nửa đời sau hạnh phúc, chỉ cần con đồng ý, mẹ có phá sản cũng chẳng sao."
Sự nghiệp của bà vừa mới khởi đầu, việc Hứa Đường Chu hủy hợp đồng thực sự sẽ khiến bà phá sản.
Hứa Đường Chu không phải không xúc động, nhưng nhiều hơn là cả một đống dấu chấm hỏi trong đầu.
Dĩ nhiên cậu sẽ không ký, cũng không đi theo Tạ Nhụy: "Con không đồng ý."
Tạ Nhụy nhận ra tình thế mất kiểm soát: "Các con là đang lãng phí thời gian!"
Hứa Đường Chu lại không đồng tình: "Sao có thể gọi là lãng phí thời gian? Trên đời này có biết bao người cả đời không gặp được người mình thích, đó mới là lãng phí thời gian."
Tạ Nhụy ôm mặt, bà thật sự đã hết cách.
Hứa Đường Chu bây giờ là người trưởng thành, không còn là cậu thiếu niên chưa vào đại học năm nào nữa. Sau ly hôn, nhiều năm bà mải phát triển sự nghiệp, cũng đã sớm đánh mất quyền trói buộc cậu.
Tạ Nhụy có chuyến bay lúc rạng sáng, khoảng 11 giờ đêm Hứa Đường Chu cùng bà ra sân bay. Cậu đeo khẩu trang tiễn bà qua cửa an ninh, nhưng vẫn bị vài người nhận ra.
"Chu Chu!!! Mình siêu thích cậu!"
"Nhóc con ơi, hôm qua tui thấy cậu ở concert của anh nhà tớ đó!"
Fan rất nhiệt tình, cậu ký tên xong mới thoát ra được, thì phát hiện mẹ đã đi rồi.
Xung quanh là dòng người đông đúc, vậy mà Hứa Đường Chu lại thấy trống trải.
Hiếm hoi lắm mới gặp nhau, ai ngờ chẳng vui vẻ chút nào.
Trên đường về căn hộ, cậu mới nhận được một tin nhắn từ Tạ Nhụy: [ Khi mang thai con, mẹ từng rất mong con là một Beta tự do tự tại. ]
Hứa Đường Chu từng bước từng bước leo lên cầu thang, mỗi bước chân đều nặng nề.
Cậu không muốn làm Beta, cũng không thấy tiếc nuối khi mình là Omega. Nhưng tâm lý gánh nặng của mẹ vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến cậu. Cảm giác này rất quen thuộc, như thể từng có khoảng thời gian còn khó chịu hơn nữa, nhưng cậu không nhớ ra được.
Thế nhưng khi vừa đến cửa nhà, cậu lập tức ngây người.
Trước cửa đứng một người đàn ông cao gần chạm khung cửa, đeo khẩu trang, dáng vẻ trẻ trung với chút dữ dằn giữa lông mày, đang cúi đầu nhìn điện thoại. Tư thế ấy quá quen thuộc, giống hệt cảnh lần trước dưới nhà Mễ Phi.
"Lăng Triệt?" Hứa Đường Chu gần như nghi ngờ mình hoa mắt.
Muộn thế này rồi, Lăng Triệt làm gì ở đây?
Không biết đã đợi bao lâu, trông anh có chút mất kiên nhẫn.
Anh cất điện thoại: "Hứa Đường Chu, em đi đâu vậy?"
Tim Hứa Đường Chu đập loạn nhịp, không kìm được hỏi: "Anh chờ em sao?"
Bị đôi mắt phượng ngây thơ ấy nhìn đầy mong chờ, cơn giận nhạt của Lăng Triệt tan biến ngay tức khắc, thay vào đó là sự gượng gạo.
Anh buộc bản thân tỉnh táo, lấy từ túi ra một chiếc đồng hồ, cố gắng lạnh nhạt: "Tối qua có người nào đó say rượu, bỏ quên đồng hồ ở bữa tiệc. Anh tiện đường đi ngang nên tới đây."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu nhận lấy đồng hồ, vành tai đỏ bừng, "Xin lỗi, em chẳng nhớ gì cả."
Cậu tối qua quả nhiên là say rượu rồi sao?
Có phải làm nhiều việc rất mất mặt không?
"Không nhớ gì à?"
Lăng Triệt hỏi lại, trông có vẻ không vui.
"Em có làm chuyện gì không hay không?" Hứa Đường Chu muốn chết, "Em sẽ không phải vừa khóc vừa ôm chai rượu mà gào cái gì mà thế giới này không hiểu nỗi đau của em đấy chứ?"
Lăng Triệt: "......"
Thấy cậu cứ ngây ra đứng đó, Lăng Triệt lại mở miệng: "Còn không mở cửa?"
Hứa Đường Chu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa căn hộ: "Mời vào."
Bên trong căn hộ loạn thành một đống.
Vì đã chọn được nhà mới, sáng nay Ô Na Na đã đến giúp cậu đóng gói đồ. Một người sống ở đây bốn năm, đồ đạc cá nhân từ lúc nào đã chất đầy khắp nơi.
Lăng Triệt đứng giữa đống hộp và đồ đạc bừa bộn, kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ.
Anh thoáng vẻ chán ghét nhìn quanh, rồi tiếp tục câu chuyện ban nãy: "Em đã đi đâu? Điện thoại cũng gọi không được."
Điện thoại của Hứa Đường Chu trên đường về đã hết pin vì cậu mải lướt tin tức cũ về Lăng Triệt. Cậu muốn biết mấy năm trước Lăng Triệt đã làm gì, từng đi đâu, thích gì, hy vọng có thể tìm thấy chút manh mối nào đó của quãng thời gian ấy.
Fan đều đoán Lăng Triệt hôm qua vừa kết thúc concert, lịch trình sắp tới không dày đặc, chắc sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Không ai có thể ngờ, "anh trai" của họ lại ngồi chờ ở cửa nhà cậu đến tận một giờ sáng.
Nhưng thật sự có người nửa đêm đi ngang qua đây rồi tiện tay trả đồng hồ sao?
Hứa Đường Chu dường như nhận ra có gì đó bất thường.
Sự xuất hiện và giọng nói của Lăng Triệt khiến cậu quên luôn chuyện buồn bực vừa rồi.
Cậu trả lời: "Em vừa đưa mẹ ra sân bay, điện thoại hết pin mất rồi."
Lăng Triệt gật gật đầu.
Lại như thể không mấy quan tâm mà hỏi: "Lần trước trong bữa tiệc nghe nói mẹ em ở nước ngoài, lần này về làm gì?"
Câu hỏi trí mạng!
Đúng lúc then chốt thế này mà lộ thân phận thì coi như xong!
Cái con người kiêu ngạo đến cả việc đợi cậu cũng phải nói thành đi đưa đồ này, nếu biết sự thật chắc chắn sẽ lật mặt bỏ đi ngay!
Hứa Đường Chu: "Là chuyện công việc, xử lý xong thì đi ngay."
Diễn xuất tự nhiên, trôi chảy như thật.
Quả nhiên, Lăng Triệt tin lời cậu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, Lăng Triệt hỏi tình hình trong nhà: "Em sắp chuyển nhà à?"
"Ừm!" Hứa Đường Chu thở phào nhẹ nhõm, trả lời, "Lần trước anh Mễ Phi đưa em về bị phóng viên chụp được, rồi lần anh đến đây cũng bị chụp, anh Hoàng nói chỗ này độ bảo mật riêng tư không tốt lắm."
Cậu chợt nhớ ra: "Tối nay anh đến đây chắc không bị chụp chứ?"
Lăng Triệt hoàn toàn không bận tâm: "Chuyển đi đâu?"
Hứa Đường Chu nói đại khái một địa chỉ, chỗ đó hẻo lánh hơn nơi này một chút. Nhưng sau này phần lớn thời gian cậu sẽ đều bận công việc, không còn rảnh rỗi ở nhà nữa. Thêm nữa với thân phận người nổi tiếng, sau này cậu cũng không thể tùy tiện ra đường đi chơi, nên chỗ hẻo lánh hay không cũng chẳng quan trọng.
Lăng Triệt khẽ nhíu mày.
Hứa Đường Chu định mời Lăng Triệt ngồi, lại phát hiện phòng khách không còn chỗ nào có thể ngồi được. Cậu vào phòng, liền nghẹn họng: "......"
Ô Na Na vậy mà dọn cả chăn ga gối đệm đi rồi.
"Thật ngại quá, có hơi bừa bộn." Hứa Đường Chu muốn khóc không ra nước mắt, "Có lẽ trợ lý em nghĩ tối nay em sẽ ở khách sạn nên thu dọn hết cả."
Lăng Triệt cũng bước vào phòng.
Lần trước đưa Hứa Đường Chu về, anh còn chưa vào trong. Giờ mới quan sát căn phòng Hứa Đường Chu đã ở mấy năm: "Vậy tối nay em tính sao?"
Hứa Đường Chu thì không vội, bỗng nghĩ đến một chuyện.
Ý nghĩ chỉ vụt qua trong khoảnh khắc, thậm chí ngớ ngẩn đến mức chẳng thể nói ra.
Thế nhưng cậu nhắm mắt, há miệng, lại cứ thế buột ra: "Em... có thể đến nhà anh không?!"
Lăng Triệt: "?"
Trời mới biết Hứa Đường Chu phải lấy hết bao nhiêu dũng khí.
Nếu không phải vì đang quay lưng lại, cậu tuyệt đối không thể nói nổi câu đó.
Chưa nghe được phản ứng của Lăng Triệt, lúc cậu quay đầu lại, mặt đã đỏ bừng.
Cậu mà xấu hổ thì ngay cả khóe mắt và cổ cũng đỏ hết lên. Nhưng vẫn lấy hết can đảm nói tiếp: "Nhà anh rất rộng, chắc có phòng trống nhỉ, có thể cho em ở nhờ một đêm không?"
Cậu chưa từng đến nhà Lăng Triệt, chỉ mới thấy trên chương trình.
Lăng Triệt nheo mắt: "Phòng trống?"
Hứa Đường Chu mặt dày gật đầu: "Ừ ừ."
Mau đồng ý đi!
"Không có phòng trống." Lăng Triệt như cố tình trêu chọc cậu.
Hứa Đường Chu lập tức nóng bừng cả người.
Dũng khí cháy sạch, thay vào đó là xấu hổ đến muốn độn thổ, cậu lắp bắp: "Ồ, vậy... vậy em ngủ phòng bạn em cũng được—"
Lăng Triệt không vui: "Phòng bạn em?"
Hứa Đường Chu vội vàng nói: "Ừ, ngay cạnh thôi, cậu ấy tối qua cũng đi xem concert của anh, bọn em ngồi cùng nhau, anh có thấy không..."
Lăng Triệt mơ hồ có thấy.
Anh ở trên sân khấu, hàng ghế đầu vẫn thấy rõ, chỉ là không nhìn kỹ đối phương, chỉ cảm giác người đó với Hứa Đường Chu rất thân thiết.
Thì ra là cậu Alpha học y kia.
"Ngủ giường người khác thì đừng hòng." Lăng Triệt cắt ngang, "Giường anh rất rộng, em không ngại thì dù lăn vài vòng cũng không đụng đến anh."
Hứa Đường Chu khựng lại: "Hả?"
"Không dám à?" Lăng Triệt tiến lại gần một bước, cúi đầu thấp giọng, "Hứa Đường Chu, chẳng phải chính em nói muốn thuê phòng với anh, rồi trùm chăn, chỉ... nói chuyện thôi sao?"
Hứa Đường Chu: "???"
Không phải chứ?
Cậu có thể ngốc đến mức đó sao? Chỉ để... nói chuyện thôi á?
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Tạ Nhụy để Hứa Đường Chu một mình trong phòng khách sạn, trước khi đi còn hỏi cậu đã ký hợp đồng với Tinh Cảnh mấy năm, số tiền bao nhiêu, rồi một mình ra ngoài.
Hứa Đường Chu không định nhân lúc mẹ đi vắng mà rời đi. Cậu tranh thủ thời gian đó lướt Flow, xem phản hồi và hot search về buổi concert của Lăng Triệt tối qua.
Trong đó có một đoạn video vạn người cùng hát ca khúcHành Tinhđược đẩy lên top, Hứa Đường Chu không kìm được mà ấn like.
Lần đó ở trong căn nhà gỗ chơi trò chơi, Lăng Triệt rút trúng câu hỏi thật lòng. Mọi người hỏi anh, bài hát này có phải viết cho mối tình đầu không, Lăng Triệt không phủ nhận. Khi ấy Hứa Đường Chu chẳng biết gì, còn lấy tên mấy bài hát của Lăng Triệt ghép bừa thành một chuỗi, bịa rằng ca khúc này được viết khi anh thất tình, Lăng Triệt thì nói cậu nói sai rồi.
Đến lúc này, cậu mới hiểu, có lẽ bài hát ấy là Lăng Triệt viết khi cậu còn chưa phân hoá.
Lời ca rất rõ ràng:
"Quanh quanh quỹ đạo trong một dải ngân hà,
Quỹ đạo cố định dài đến cả tỉ năm.
Chẳng có cách nào ngăn cản nỗi khao khát muốn tiến gần em thêm chút nữa,
Càng kích động, khoảng cách lại càng xa em hơn..."
Đây chẳng phải là bức tranh chân thực nhất khi một Alpha đối mặt với một Omega chưa phân hoá hay sao? Cái cảm giác vừa muốn tiến thêm một bước, vừa buộc phải kìm nén kích động ấy, Hứa Đường Chu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Nói thật thì, trong mộng cảnh của cậu, Lăng Triệt chẳng phải người quân tử gì.
Nhưng những điều đó rốt cuộc là thực sự đã xảy ra hay chỉ là ảo tưởng của cậu. Hứa Đường Chu vẫn chưa dám chắc, dù sao thì bây giờ Lăng Triệt đúng là kiêu căng khó tính thật.
Có lẽ vì khát vọng của Lăng Triệt quá rõ ràng, nên khi năm đó biết được kết quả kiểm tra, cậu mới trong phút bốc đồng nghe lời mẹ, nản lòng mà chia tay anh?
Ý nghĩ trong đầu Hứa Đường Chu ngổn ngang.
Ký ức mơ hồ và trống rỗng, mỗi khi cậu cố nhớ lại, những mảnh vụn ít ỏi ấy liền tan biến.
Mặc kệ đi. Hứa Đường Chu nghĩ, đã phong lao thì phải theo lao thôi. Nếu Lăng Triệt không còn thích cậu nhiều như trước, vậy thì cậu sẽ cố gắng hơn.
Sức hút giữa hai người lớn như thế, cậu không tin lại thua kém cái gọi là độ thích hợp tin tức tố...
Đang mải suy nghĩ lung tung thì Tạ Nhụy quay về, ném trước mặt cậu một bản hủy hợp đồng do luật sư soạn sẵn. Các điều khoản viết rất rõ, thậm chí cả số tiền bồi thường cũng ghi đại khái, chỉ là bản thảo sơ bộ, nhiều điều khoản vẫn đánh dấu sao để thương lượng thêm.
Hứa Đường Chu cảm thấy có chút hoang đường: "Cái này là sao?"
Tạ Nhụy nói: "Con muốn kiếm tiền thì sang công ty của mẹ, hủy hợp đồng xong mẹ đưa con đi. Con muốn thử cái mới, quảng cáo, show giải trí đều đã tham gia rồi, cũng chẳng còn gì mới mẻ. Chỉ cần con rời khỏi môi trường này, con có thể thử gặp gỡ những người mới. Mẹ không phải người mẹ đủ tư cách, nhưng vì con có một nửa đời sau hạnh phúc, chỉ cần con đồng ý, mẹ có phá sản cũng chẳng sao."
Sự nghiệp của bà vừa mới khởi đầu, việc Hứa Đường Chu hủy hợp đồng thực sự sẽ khiến bà phá sản.
Hứa Đường Chu không phải không xúc động, nhưng nhiều hơn là cả một đống dấu chấm hỏi trong đầu.
Dĩ nhiên cậu sẽ không ký, cũng không đi theo Tạ Nhụy: "Con không đồng ý."
Tạ Nhụy nhận ra tình thế mất kiểm soát: "Các con là đang lãng phí thời gian!"
Hứa Đường Chu lại không đồng tình: "Sao có thể gọi là lãng phí thời gian? Trên đời này có biết bao người cả đời không gặp được người mình thích, đó mới là lãng phí thời gian."
Tạ Nhụy ôm mặt, bà thật sự đã hết cách.
Hứa Đường Chu bây giờ là người trưởng thành, không còn là cậu thiếu niên chưa vào đại học năm nào nữa. Sau ly hôn, nhiều năm bà mải phát triển sự nghiệp, cũng đã sớm đánh mất quyền trói buộc cậu.
Tạ Nhụy có chuyến bay lúc rạng sáng, khoảng 11 giờ đêm Hứa Đường Chu cùng bà ra sân bay. Cậu đeo khẩu trang tiễn bà qua cửa an ninh, nhưng vẫn bị vài người nhận ra.
"Chu Chu!!! Mình siêu thích cậu!"
"Nhóc con ơi, hôm qua tui thấy cậu ở concert của anh nhà tớ đó!"
Fan rất nhiệt tình, cậu ký tên xong mới thoát ra được, thì phát hiện mẹ đã đi rồi.
Xung quanh là dòng người đông đúc, vậy mà Hứa Đường Chu lại thấy trống trải.
Hiếm hoi lắm mới gặp nhau, ai ngờ chẳng vui vẻ chút nào.
Trên đường về căn hộ, cậu mới nhận được một tin nhắn từ Tạ Nhụy: [ Khi mang thai con, mẹ từng rất mong con là một Beta tự do tự tại. ]
Hứa Đường Chu từng bước từng bước leo lên cầu thang, mỗi bước chân đều nặng nề.
Cậu không muốn làm Beta, cũng không thấy tiếc nuối khi mình là Omega. Nhưng tâm lý gánh nặng của mẹ vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến cậu. Cảm giác này rất quen thuộc, như thể từng có khoảng thời gian còn khó chịu hơn nữa, nhưng cậu không nhớ ra được.
Thế nhưng khi vừa đến cửa nhà, cậu lập tức ngây người.
Trước cửa đứng một người đàn ông cao gần chạm khung cửa, đeo khẩu trang, dáng vẻ trẻ trung với chút dữ dằn giữa lông mày, đang cúi đầu nhìn điện thoại. Tư thế ấy quá quen thuộc, giống hệt cảnh lần trước dưới nhà Mễ Phi.
"Lăng Triệt?" Hứa Đường Chu gần như nghi ngờ mình hoa mắt.
Muộn thế này rồi, Lăng Triệt làm gì ở đây?
Không biết đã đợi bao lâu, trông anh có chút mất kiên nhẫn.
Anh cất điện thoại: "Hứa Đường Chu, em đi đâu vậy?"
Tim Hứa Đường Chu đập loạn nhịp, không kìm được hỏi: "Anh chờ em sao?"
Bị đôi mắt phượng ngây thơ ấy nhìn đầy mong chờ, cơn giận nhạt của Lăng Triệt tan biến ngay tức khắc, thay vào đó là sự gượng gạo.
Anh buộc bản thân tỉnh táo, lấy từ túi ra một chiếc đồng hồ, cố gắng lạnh nhạt: "Tối qua có người nào đó say rượu, bỏ quên đồng hồ ở bữa tiệc. Anh tiện đường đi ngang nên tới đây."
"Cảm ơn." Hứa Đường Chu nhận lấy đồng hồ, vành tai đỏ bừng, "Xin lỗi, em chẳng nhớ gì cả."
Cậu tối qua quả nhiên là say rượu rồi sao?
Có phải làm nhiều việc rất mất mặt không?
"Không nhớ gì à?"
Lăng Triệt hỏi lại, trông có vẻ không vui.
"Em có làm chuyện gì không hay không?" Hứa Đường Chu muốn chết, "Em sẽ không phải vừa khóc vừa ôm chai rượu mà gào cái gì mà thế giới này không hiểu nỗi đau của em đấy chứ?"
Lăng Triệt: "......"
Thấy cậu cứ ngây ra đứng đó, Lăng Triệt lại mở miệng: "Còn không mở cửa?"
Hứa Đường Chu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa căn hộ: "Mời vào."
Bên trong căn hộ loạn thành một đống.
Vì đã chọn được nhà mới, sáng nay Ô Na Na đã đến giúp cậu đóng gói đồ. Một người sống ở đây bốn năm, đồ đạc cá nhân từ lúc nào đã chất đầy khắp nơi.
Lăng Triệt đứng giữa đống hộp và đồ đạc bừa bộn, kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ.
Anh thoáng vẻ chán ghét nhìn quanh, rồi tiếp tục câu chuyện ban nãy: "Em đã đi đâu? Điện thoại cũng gọi không được."
Điện thoại của Hứa Đường Chu trên đường về đã hết pin vì cậu mải lướt tin tức cũ về Lăng Triệt. Cậu muốn biết mấy năm trước Lăng Triệt đã làm gì, từng đi đâu, thích gì, hy vọng có thể tìm thấy chút manh mối nào đó của quãng thời gian ấy.
Fan đều đoán Lăng Triệt hôm qua vừa kết thúc concert, lịch trình sắp tới không dày đặc, chắc sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Không ai có thể ngờ, "anh trai" của họ lại ngồi chờ ở cửa nhà cậu đến tận một giờ sáng.
Nhưng thật sự có người nửa đêm đi ngang qua đây rồi tiện tay trả đồng hồ sao?
Hứa Đường Chu dường như nhận ra có gì đó bất thường.
Sự xuất hiện và giọng nói của Lăng Triệt khiến cậu quên luôn chuyện buồn bực vừa rồi.
Cậu trả lời: "Em vừa đưa mẹ ra sân bay, điện thoại hết pin mất rồi."
Lăng Triệt gật gật đầu.
Lại như thể không mấy quan tâm mà hỏi: "Lần trước trong bữa tiệc nghe nói mẹ em ở nước ngoài, lần này về làm gì?"
Câu hỏi trí mạng!
Đúng lúc then chốt thế này mà lộ thân phận thì coi như xong!
Cái con người kiêu ngạo đến cả việc đợi cậu cũng phải nói thành đi đưa đồ này, nếu biết sự thật chắc chắn sẽ lật mặt bỏ đi ngay!
Hứa Đường Chu: "Là chuyện công việc, xử lý xong thì đi ngay."
Diễn xuất tự nhiên, trôi chảy như thật.
Quả nhiên, Lăng Triệt tin lời cậu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, Lăng Triệt hỏi tình hình trong nhà: "Em sắp chuyển nhà à?"
"Ừm!" Hứa Đường Chu thở phào nhẹ nhõm, trả lời, "Lần trước anh Mễ Phi đưa em về bị phóng viên chụp được, rồi lần anh đến đây cũng bị chụp, anh Hoàng nói chỗ này độ bảo mật riêng tư không tốt lắm."
Cậu chợt nhớ ra: "Tối nay anh đến đây chắc không bị chụp chứ?"
Lăng Triệt hoàn toàn không bận tâm: "Chuyển đi đâu?"
Hứa Đường Chu nói đại khái một địa chỉ, chỗ đó hẻo lánh hơn nơi này một chút. Nhưng sau này phần lớn thời gian cậu sẽ đều bận công việc, không còn rảnh rỗi ở nhà nữa. Thêm nữa với thân phận người nổi tiếng, sau này cậu cũng không thể tùy tiện ra đường đi chơi, nên chỗ hẻo lánh hay không cũng chẳng quan trọng.
Lăng Triệt khẽ nhíu mày.
Hứa Đường Chu định mời Lăng Triệt ngồi, lại phát hiện phòng khách không còn chỗ nào có thể ngồi được. Cậu vào phòng, liền nghẹn họng: "......"
Ô Na Na vậy mà dọn cả chăn ga gối đệm đi rồi.
"Thật ngại quá, có hơi bừa bộn." Hứa Đường Chu muốn khóc không ra nước mắt, "Có lẽ trợ lý em nghĩ tối nay em sẽ ở khách sạn nên thu dọn hết cả."
Lăng Triệt cũng bước vào phòng.
Lần trước đưa Hứa Đường Chu về, anh còn chưa vào trong. Giờ mới quan sát căn phòng Hứa Đường Chu đã ở mấy năm: "Vậy tối nay em tính sao?"
Hứa Đường Chu thì không vội, bỗng nghĩ đến một chuyện.
Ý nghĩ chỉ vụt qua trong khoảnh khắc, thậm chí ngớ ngẩn đến mức chẳng thể nói ra.
Thế nhưng cậu nhắm mắt, há miệng, lại cứ thế buột ra: "Em... có thể đến nhà anh không?!"
Lăng Triệt: "?"
Trời mới biết Hứa Đường Chu phải lấy hết bao nhiêu dũng khí.
Nếu không phải vì đang quay lưng lại, cậu tuyệt đối không thể nói nổi câu đó.
Chưa nghe được phản ứng của Lăng Triệt, lúc cậu quay đầu lại, mặt đã đỏ bừng.
Cậu mà xấu hổ thì ngay cả khóe mắt và cổ cũng đỏ hết lên. Nhưng vẫn lấy hết can đảm nói tiếp: "Nhà anh rất rộng, chắc có phòng trống nhỉ, có thể cho em ở nhờ một đêm không?"
Cậu chưa từng đến nhà Lăng Triệt, chỉ mới thấy trên chương trình.
Lăng Triệt nheo mắt: "Phòng trống?"
Hứa Đường Chu mặt dày gật đầu: "Ừ ừ."
Mau đồng ý đi!
"Không có phòng trống." Lăng Triệt như cố tình trêu chọc cậu.
Hứa Đường Chu lập tức nóng bừng cả người.
Dũng khí cháy sạch, thay vào đó là xấu hổ đến muốn độn thổ, cậu lắp bắp: "Ồ, vậy... vậy em ngủ phòng bạn em cũng được—"
Lăng Triệt không vui: "Phòng bạn em?"
Hứa Đường Chu vội vàng nói: "Ừ, ngay cạnh thôi, cậu ấy tối qua cũng đi xem concert của anh, bọn em ngồi cùng nhau, anh có thấy không..."
Lăng Triệt mơ hồ có thấy.
Anh ở trên sân khấu, hàng ghế đầu vẫn thấy rõ, chỉ là không nhìn kỹ đối phương, chỉ cảm giác người đó với Hứa Đường Chu rất thân thiết.
Thì ra là cậu Alpha học y kia.
"Ngủ giường người khác thì đừng hòng." Lăng Triệt cắt ngang, "Giường anh rất rộng, em không ngại thì dù lăn vài vòng cũng không đụng đến anh."
Hứa Đường Chu khựng lại: "Hả?"
"Không dám à?" Lăng Triệt tiến lại gần một bước, cúi đầu thấp giọng, "Hứa Đường Chu, chẳng phải chính em nói muốn thuê phòng với anh, rồi trùm chăn, chỉ... nói chuyện thôi sao?"
Hứa Đường Chu: "???"
Không phải chứ?
Cậu có thể ngốc đến mức đó sao? Chỉ để... nói chuyện thôi á?
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 40: Đừng có mơ tưởng đến chuyện ngủ giường của người khác
10.0/10 từ 24 lượt.