Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Chương 38: Ngôi sao của tôi
360@-
Ứng Thần cũng thích khịa người khác đến vậy sao?
Trong lòng Hứa Đường Chu thoáng dấy lên nghi hoặc, quả nhiên là không cùng một kiểu người thì chẳng thể chơi cùng nhau.
Trên sân khấu, sau khi Lăng Triệt đàn xong mấy nốt nhạc kia, dường như phát hiện toàn bộ fan hâm mộ vẫn còn đang chờ đợi. Không ai hiểu được ẩn ý của anh, tất cả đều nghĩ anh chỉ tùy tiện ấn vài phím đàn mà thôi. Mọi người đều chờ anh nối tiếp câu nói vừa rồi.
Hứa Đường Chu cũng nằm trong số đó.
Tim cậu đập rất nhanh, lời của Ứng Thần đã ảnh hưởng đến cậu.
Rõ ràng biết là không thể nào, nhưng chỉ vì một câu trêu chọc mang tính đùa cợt của Ứng Thần, cậu lại nảy sinh một chút ảo tưởng mong chờ không đúng lúc và hoang đường.
Tỏ tình?
Lăng Triệt muốn nói gì vậy chứ? Cậu vẫn nghĩ mãi về chuyện đó, đến mức tinh thần có phần rối loạn.
Thực ra Lăng Triệt vốn không quan tâm có ai hiểu được hay không.
Anh chỉ muốn làm, thì làm thôi, coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Ngừng một chút, anh hơi cúi gần micro, nhàn nhạt nói: "Nghe có hay không?"
"Hay lắm!!!"
Đám fan đồng loạt hét to.
Hay chỗ nào chứ? Hứa Đường Chu nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình bị điếc nhạc.
Lăng Triệt tiếp tục: "Tùy tiện biểu diễn cho mọi người một khúc ngẫu hứng thế nào?"
"Được!!!"
"Khúc nhạc này tặng cho các bạn."
Nói rồi, ống kính lia lại gần hơn.
Ngón tay thon dài của Lăng Triệt lướt trên những phím đen trắng, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt vô cùng.
Giai điệu trôi chảy tuôn ra từ đầu ngón tay, Lăng Triệt dùng mấy nốt nhạc vừa rồi ghép thành hợp âm mới, dường như tài hoa của anh là vô cùng vô tận. Chỉ cần cho anh một khởi đầu, anh đều có thể biến nó thành khúc nhạc tuyệt đẹp.
Trong tiếng thét chói tai càng thêm cuồng nhiệt, Hứa Đường Chu mới thở phào một hơi.
Hóa ra Lăng Triệt nói, điều mà khi sáng tác "Hành Tinh" anh đã muốn làm, chính là....."biểu diễn ngẫu hứng cho mọi người nghe" sao?
Ứng Thần liếc nhìn Hứa Đường Chu, càng thêm thất vọng về cậu.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, thì đã thấy có người cúi lưng, được bảo an dẫn đường, đi đến trước chỗ ngồi của anh ta.
Người kia hét về phía anh ta một câu.
Âm nhạc và tiếng la hét tại hiện trường vang dội đến chói tai, quá ồn ào.
Ứng Thần không nghe rõ: "Cái gì?"
Người kia cúi xuống thêm một bước, trong ánh đèn hỗn loạn, Ứng Thần nhìn thấy một gương mặt nhỏ bằng bàn tay, đeo chiếc kính gọng đen cũ kỹ, trông rất trẻ tuổi.
Người Omega đó lấy ra một tấm vé, chỉ vào con số trên đó, gào hết sức: "Chỗ! Ngồi! Của! Tôi!"
Buổi hòa nhạc đã sắp nửa chừng mới lết đến, rốt cuộc người này đã vượt qua vòng kiểm tra bảo an bằng cách nào?
Ứng Thần vốn chẳng muốn nhường, trẻ con đến trễ, anh đâu có lý do phải chiều: "Vô dụng rồi, quá hạn hết giá trị."
Omega tức giận, đúng lúc lại có một làn sóng fan gào thét, cậu ta mở miệng nói cái gì đó rất nhanh, nhưng Ứng Thần không nghe được một chữ.
Dáng vẻ kia cứ như một con cá vàng há miệng, Ứng Thần thấy buồn cười.
Omega lại càng tức điên.
Hứa Đường Chu: "Cừu Âm!"
Một lúc lâu sau, Ứng Thần mới hiểu ra, hóa ra cái con cá vàng đeo kính gọng đen quê mùa này là bạn của Hứa Đường Chu. Chắc là có người quen dẫn vào, nếu không thì dù có vé bây giờ cũng chẳng vào nổi.
Ảnh đế Ứng đại gia cuối cùng cũng chịu nhấc mông, trở lại chỗ ngồi của mình.
Cừu Âm có được ghế ngồi thuộc về cậu ta, lập tức ghé sát tai Hứa Đường Chu hét: "Cái Alpha kia thật đáng ghét! Anh cũng không giữ chỗ cho em!"
Hứa Đường Chu: "???"
Cừu Âm không nhận ra Ứng Thần sao? Chẳng lẽ gương mặt đó không phải là "độ nhận diện toàn quốc" ư?
Nhưng tình hình hiện tại thật sự không thích hợp để trò chuyện.
Trong cao trào mới trên sân khấu, cả hai dần bị Lăng Triệt thu hút trở lại, hoàn toàn chìm đắm trong bữa tiệc của các 'tiểu hành tinh'.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Lăng Triệt hát xong ca khúc mới, chuyển sang phần hồi tưởng.
Hai tiếng đồng hồ của buổi concert dường như chỉ thoáng chốc đã sắp kết thúc.
Vị siêu sao Alpha này mồ hôi ướt đẫm, giọt mồ hôi từ trán chảy xuống hàng mi, quyến rũ đến vô phương cứu chữa.
Lần này, không có vũ đoàn, không có nhạc cụ, cũng không có sân khấu cầu kỳ.
Lăng Triệt ngồi tùy ý trên bậc thang của sân khấu tròn, một chân gác lên, hát cho fan nghe ca khúc "Hành Tinh".
Sân khấu thiết kế 360 độ, nhiều fan chỉ nhìn thấy bóng lưng hoặc góc nghiêng của anh, nhưng tất cả đều lặng im, đồng loạt vung gậy phát sáng, lắng nghe Lăng Triệt lười biếng cất tiếng hát ca khúc nổi tiếng từ ngày đầu ra mắt.
"Mảnh vỡ nhỏ bé trong biển sao kia,
Lóe sáng lên tia lửa khi va chạm nhau.
Bóng lưng người ở giữa hàng nghìn năm ánh sáng,
Linh hồn của tôi bởi thế mà như tro tàn cháy lại.
Quanh quanh quỹ đạo trong một dải ngân hà,
Quỹ đạo lấy cố định dài đến cả tỷ năm.
Chẳng cách nào ngăn cản nỗi khao khát muốn gần em hơn nữa,
Càng kích động, khoảng cách lại càng xa với em..."
Sau ba lần hát encore, buổi concert cuối cùng cũng chính thức khép lại.
Có vài fan đã khóc òa. Nỗi lưu luyến quá mãnh liệt khiến họ chẳng muốn rời đi, còn đứng trong sân vận động gọi tên Lăng Triệt.
Khung cảnh hỗn loạn, người đông như biển.
Các nghệ sĩ và khách quý hàng ghế đầu đều đi theo lối khác, giữa hỗn loạn, Ứng Thần chen qua dòng người tìm thấy Hứa Đường Chu.
"Đi theo tôi." Anh ta nói một câu ngắn gọn.
Ứng Thần đưa họ đi theo lối thông ra hậu trường, nhờ bảo an mở đường, một mạch đi thẳng thông suốt.
Đến nơi yên tĩnh hơn, Hứa Đường Chu mới có cơ hội hỏi Cừu Âm: "Sao cậu đến muộn vậy? Trợ lý của anh không đến đón cậu sao?"
Cừu Âm cũng rất bất đắc dĩ: "Em không có vòng cổ, bị chặn ở cổng kiểm tra an ninh, phải mua tạm cái vòng mới vào được."
Cậu ta chỉ vào cái vòng cổ chất liệu như khăn lụa trên cổ mình.
Ứng Thần quay lại nói: "Cậu nhóc này vẫn chưa đủ tuổi sao?"
Cừu Âm quanh năm chỉ biết cắm đầu học, ít tiếp xúc bên ngoài, nên chưa mấy cơ hội tham gia mấy dịp như thế này, cũng không nhạy cảm với quy định vòng cổ, phần lớn là quên mất quy định: không có vòng thì không được vào nơi công cộng.
Hứa Đường Chu còn chưa kịp giải thích, Cừu Âm đã kéo tay áo cậu, nhỏ giọng: "Người đàn ông này thật kỳ lạ, anh quen sao?"
Ứng Thần tai thính nghe rõ mồn một: "..."
Hứa Đường Chu đành phải nói: "Anh ấy là Ứng Thần, người đóng trong phim Nhân Gian đó, ảnh đế từng đoạt nhiều giải thưởng."
Cừu Âm nghĩ một chút, thẳng thắn: "Không biết."
Ứng Thần: "..."
Chẳng mấy chốc, đến hậu trường, lại trở nên ồn ào náo nhiệt, mọi người đều rất mệt, nhưng sức nóng từ buổi concert vẫn còn đó.
Cuối cùng Hứa Đường Chu cũng được Ô Na Na tìm thấy. Cô nàng nói Tư Đồ Nhã thông báo bảo họ đến một câu lạc bộ.
Lăng Triệt sau buổi hòa nhạc còn có một bữa tiệc nhỏ, mời vài người bạn và nghệ sĩ tham dự, đương nhiên Hứa Đường Chu cũng có trong danh sách.
"Triệt Thần hôm nay đẹp trai quá đi!!" Ô Na Na phấn khích cực độ, "Trời ơi, lần đầu tiên tôi xem buổi diễn của anh ấy! Chu Chu cậu thật may mắn, không chỉ là bạn của Triệt Thần mà lát nữa còn được tham dự tiệc riêng của anh ấy nữa!"
Nói ra mới nhớ, đã hai ba ngày Hứa Đường Chu chưa thật sự gặp Lăng Triệt.
Vừa rồi một người trên sân khấu, một người dưới khán đài, cậu cảm nhận nhiều hơn chính là dáng vẻ thiên vương của Lăng Triệt, chứ không phải kẻ kiêu ngạo, chảnh chọe thường ngày.
Nghĩ đến lát nữa có thể gặp được Lăng Triệt đã rời khỏi sân khấu, tim Hứa Đường Chu hơi căng thẳng.
Vừa rồi Lăng Triệt có nhìn thấy cậu không?
Có mấy lần khi Lăng Triệt đứng ở rìa sân khấu tương tác với fan, cậu đều cảm thấy hình như Lăng Triệt có nhìn về phía mình, lại như không.
Cừu Âm nghe vậy, tự giác nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: "Tối nay em có ca trực, chỉ nhờ sư huynh đổi cho vài tiếng, nếu về muộn sẽ bị trừ tiền. Chu Chu, em về bệnh viện trước đây."
Hứa Đường Chu: "Bây giờ bên ngoài sân vận động đông lắm, không bắt được xe đâu, chờ một lúc nữa, không thì cậu cũng phải đứng chờ ở lối ra thôi."
Ứng Thần bật cười, hỏi Cừu Âm: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi?"
Cừu Âm còn hậm hực vì chuyện giành chỗ ngồi, không thèm để ý, chỉ nói với Hứa Đường Chu: "Không sao, em có thể chờ."
Ứng Thần bị phớt lờ cũng không tức giận, anh ta đâu đến mức phải so đo với một nhóc con.
Ứng Thần sắp xếp: "Thế này đi, bên ngoài xe cộ hỗn loạn, Hứa Đường Chu cậu ngồi xe tôi đến câu lạc bộ, để trợ lý cậu đưa bạn cậu về. Kết thúc thì gọi trợ lý quay lại đón cậu, thế nào?"
Hứa Đường Chu ngẩn người vì được ưu ái: "Có thể chứ?"
Ứng Thần: "Có người đặc biệt dặn dò, nên cậu không cần khách khí với tôi."
Mặt Hứa Đường Chu nóng bừng: "... Ừm."
Không trách được Ứng Thần đối xử với cậu có chút khác biệt. Chắc hẳn là Ứng Thần đã biết chuyện cậu và Lăng Triệt đang "qua lại" rồi.
Ô Na Na đi tiễn Cừu Âm, Hứa Đường Chu thì lên xe của Ứng Thần. Trên xe, chuông nhắc nhở trong phần ghi chú của cậu vang lên. Lúc này cậu mới nhớ ra tối nay Tạ Nhụy sẽ trở về. Tính toán thời gian, Hứa Đường Chu gửi cho Tạ Nhụy một tin nhắn, viết địa chỉ của câu lạc bộ.
Trên đường đến câu lạc bộ, Ứng Thần chẳng hỏi gì cả.
Trông anh ta không giống kiểu người thích hóng chuyện thiên hạ.
Cả quãng đường đều im lặng.
Câu lạc bộ khá vắng vẻ, dường như đến tận mười một giờ đêm mới thật sự bắt đầu hoạt động.
Hiện trường có rất nhiều bóng bay, ruy băng... đều là do người của công ty Tinh Cảnh đến sớm để bố trí. Vừa bước vào sân trước, Ứng Thần liền đi trước dẫn đường, trông rất quen thuộc.
Toàn bộ câu lạc bộ đã được bao trọn, có hồ bơi nước nóng, cửa sổ sát đất, đèn chùm pha lê lộng lẫy — phong cách vô cùng khoa trương.
Nhân vật chính Lăng Triệt vẫn chưa đến, trong hiện trường chỉ có vài lãnh đạo cấp cao và nghệ sĩ, không nghi ngờ gì, nơi này tạm thời trở thành một sân khấu giao lưu xã giao.
Trong đám đông, Hứa Đường Chu nhìn thấy Hoàng Thiên.
Thế nhưng Ứng Thần lại dẫn cậu đi lướt qua tất cả, thẳng tới một cánh cửa khác.
Cửa kéo sang hai bên, bên trong là một không gian khá yên tĩnh, ít người, nhưng đều là gương mặt quen thuộc. Hứa Đường Chu có thể gọi tên từng người, song đối phương chưa chắc đã biết cậu.
Đây mới thật sự là vòng tròn riêng tư của Lăng Triệt.
"Ứng Thần, cậu đến chậm quá rồi đó."
Người nói là Mạc Tiêu — chính là ca sĩ dạo trước vì bạn gái cắm sừng mà bị trêu là "tiểu vương tử thảo nguyên".
Ứng Thần tự phạt ba chén, mắt không thèm chớp.
Trong đó còn có một nữ minh tinh, một người ngoài giới và nhà sản xuất của Lăng Triệt. Họ trông đều rất thoải mái, quen thuộc với nhau, vừa gặp mặt liền cùng uống vài chén, không hề khách sáo.
Hứa Đường Chu vốn không phải kiểu người giỏi xã giao, nhưng cũng không kiêu căng.
Có người bắt chuyện thì cậu cũng trả lời. May mà Ứng Thần rất tận tình, thỉnh thoảng thay anh ta nói vài câu, khiến cậu không quá lúng túng.
Mạc Tiêu uống với Ứng Thần xong lại quay sang Hứa Đường Chu: "Cùng uống hai ly, coi như làm quen nhé?"
Nữ minh tinh kia đùa: "Mạc Tiêu hôm nay gặp ai cũng rủ uống rượu, chẳng lẽ định đến đây để giải sầu? Có phải vì buổi diễn hôm nay Triệt Thần không mời cậu làm khách nên thấy hụt hẫng hả?"
"Sao mà không hụt hẫng chứ?" Mạc Tiêu nói, "Cẩu độc thân chẳng lẽ không được mở rộng vòng bạn bè à?"
Ứng Thần lên tiếng: "Thế thì cậu tìm người khác đi, người ta đâu phải cẩu độc thân, đừng kéo thấp đẳng cấp người ta xuống."
Sợ Ứng Thần nói thêm gì nữa, Hứa Đường Chu chủ động uống rượu: "Không sao, tôi uống được. Tôi tên là Hứa Đường Chu — chữ Đường trong hải đường, Chu trong thiên chu."
Mạc Tiêu bật cười, dạo này Hứa Đường Chu khá nổi, hình như sắp lại lên hot search lần nữa, tất nhiên anh ta biết đến.
Ứng Thần dựa vào sofa, thấy Hứa Đường Chu như vậy thì cũng không xen vào nữa, chỉ như xem kịch mà nhắc Mạc Tiêu một câu: "Nhớ kỹ tên người ta đi, sau này gặp chị dâu thì đừng có gọi nhầm."
Hứa Đường Chu: "......"
Cậu lập tức thu hồi câu "Ứng Thần trông không giống người nhiều chuyện" vừa rồi!!!
Mọi người đều ngẩn ra.
Mạc Tiêu bừng tỉnh: "Ghê nha! Triệt Thần, tiến triển nhanh đấy chứ!"
"Quả nhiên chẳng ai thoát khỏi ma trảo của Ảnh đế Ứng!"
"Bạn bè của Lăng Triệt mà cậu cũng không tha!"
Họ vừa nói vừa cười, hiển nhiên đã hiểu lầm to lớn.
"Không phải!" Hứa Đường Chu đỏ mặt, "Mọi người nhầm rồi!"
Cậu vội vàng giải thích cái hiểu lầm chết người này, còn Ứng Thần thì chỉ lo cười đến đau cả bụng, khiến cậu chẳng biết phải làm thế nào.
Không khí vì vậy lại náo nhiệt hơn, qua lại vài câu, Hứa Đường Chu nhận ra những người này chỉ thích nói đùa, không có ác ý. Dù gì họ cũng là bạn của Lăng Triệt, chẳng ai khó gần, cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Giữa chừng Hoàng Thiên còn đặc biệt ghé vào chào hỏi mọi người. Hứa Đường Chu bất giác cũng uống thêm mấy ly.
Rượu pha chế ở câu lạc bộ tuy độ cồn không cao nhưng ảnh hưởng sau khi uống khá mạnh. Đến khi Ứng Thần phát hiện Hứa Đường Chu có vẻ không ổn thì đã muộn.
Cửa trượt mở ra, Lăng Triệt vừa tẩy trang xong xuất hiện ở cửa.
Mùi tin tức tố Alpha lẫn vào nhau, anh nhìn vào phòng, cau mày: "Ai cho em ấy uống rượu?"
Nhân vật chính vừa đến, cả phòng ồn ào hẳn lên.
Lăng Triệt đứng đó, lại hỏi: "Ai cho Hứa Đường Chu uống rượu?"
Là chuyện gì đây?
Mọi người im lặng trong chốc lát.
Hứa Đường Chu ngồi trên sofa da mềm, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay ửng đỏ vì rượu, hai má hồng hồng, đôi mắt long lanh, nhìn thì có vẻ vẫn tỉnh táo: "Tôi chưa say."
Lăng Triệt đi đến, đưa tay sờ lên mặt cậu, dường như kiểm tra nhiệt độ: "Không được uống nữa."
Hứa Đường Chu chỉ cảm thấy Lăng Triệt có chút không vui, nhưng vì cồn nên đầu óc không rõ ràng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"
Nhìn cảnh này, dù có ngốc cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
"Má ơi..." Ứng Thần cười không nói gì, bị mọi người ép uống mấy chén.
Lăng Triệt bưng một ly rượu, nhưng gần như không uống.
Anh biết Hứa Đường Chu đã say.
Mạc Tiêu bị Ứng Thần trêu một trận, vẫn còn chưa cam tâm, lại hỏi: "Chờ chút, Chu Chu, cậu nói xem, rốt cuộc là Ứng Thần hay Lăng Triệt mới là bạn trai cậu?"
Hứa Đường Chu suy nghĩ một lúc, khó khăn trả lời: "Ứng Thần, không phải."
Mọi người vỗ tay náo nhiệt. Lăng Triệt thật sự có người yêu, còn đưa đến cho bạn bè gặp mặt, quả là một chuyện khiến tất cả đều phấn khích.
Hứa Đường Chu ngồi đó, dường như không hiểu tại sao họ lại phản ứng như vậy.
Mạc Tiêu thấy quá thú vị, nhận ra Hứa Đường Chu đã say, liền cố ý hỏi tiếp: "Vậy chính là Lăng Triệt rồi."
Hứa Đường Chu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lăng Triệt.
Lăng Triệt cúi mắt nhìn cậu, hiếm khi cũng có chút hứng thú. Anh biết tửu lượng của Hứa Đường Chu, bình thường uống xong vẫn tự lo liệu được, nhưng sẽ rơi vào trạng thái hỏi gì đáp nấy.
Có lẽ mấy năm nay Hứa Đường Chu ít có cơ hội uống rượu, mất trí nhớ liền quên luôn cả tửu lượng của bản thân.
Hứa Đường Chu trả lời: "Không thể nói, nói ra thì sẽ không còn nữa."
Cậu mơ hồ nhớ, Lăng Triệt từng bảo cậu đừng nói với người khác.
Mọi người cười ầm lên.
Mạc Tiêu quay sang hỏi Lăng Triệt: "Cậu nhặt bảo bối này ở đâu vậy?"
Hứa Đường Chu nghe được, tưởng vẫn hỏi mình, liền nói: "Tôi nhặt được bảo bối trên trời."
Lăng Triệt nhìn cậu.
Hứa Đường Chu lại đưa ngón tay chạm vào chóp mũi anh: "Là ngôi sao của tôi..."
Điện thoại của Hứa Đường Chu reo.
Cậu như bừng tỉnh, lấy điện thoại từ túi ra.
Không rõ đối phương nói gì trong điện thoại, nhưng sau khi cúp máy, Hứa Đường Chu lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng: "Tôi phải đi rồi!"
Mọi người: "???"
Sắc mặt Hứa Đường Chu bình tĩnh, hoàn toàn không giống người đang say, quay người đi thẳng ra ngoài, bước đi không hề loạng choạng.
Trước mắt bao người, cậu mở cửa kéo rồi đi mất. Ứng Thần liền đẩy Lăng Triệt, chua chát nói: "Không mau đi xem sao, ngôi sao của cậu kìa? Tiểu hành tinh quay quanh quỹ đạo đã lệch hướng rồi!"
Mùi vị tình yêu chua loét, khiến anh ta cũng muốn yêu đương theo.
Lăng Triệt im lặng một lát.
Vừa nãy anh thấy màn hình điện thoại của Hứa Đường Chu hiện người gọi đến là "Mẹ".
Là Tạ Nhụy
Hứa Đường Chu đi thẳng ra ngoài, không ai phát hiện cậu say, thậm chí cậu còn chào tạm biệt Hoàng Thiên rất đàng hoàng.
Lăng Triệt đi theo sau, gần đến cửa lớn, thấy bốn phía không ai, liền không nhịn được đưa tay khẽ nắm lấy sau gáy cậu.
Cổ của Hứa Đường Chu mảnh khảnh, mềm mại, mới hai ngày không gặp mà Lăng Triệt đã nhớ da diết cảm giác này.
Dù hiện tại chỗ ấy bị khăn quàng cổ che khuất, anh không thể nhìn thấy vết đánh dấu của chính mình đang dần lành lại.
Khi nãy trên sân khấu anh đã nhìn thấy Hứa Đường Chu, nhưng không được rõ ràng.
Bữa tiệc này vốn không quan trọng, quan trọng là được gặp nhau. Anh biết vài ngày nữa Hứa Đường Chu sẽ vào đoàn phim.
Chỉ chậm trễ một chút mà cậu đã uống say, còn nói ra những lời đó, chẳng biết có tính là một "niềm vui bất ngờ" dành cho anh không. Dù sao thì anh cũng sẽ không để cậu đi như thế này.
"Nhóc con."
Hứa Đường Chu bị gió đêm thổi qua, tỉnh táo hơn một chút: "Hửm?"
Lăng Triệt xoa xoa gáy cậu, không mạnh không nhẹ, đầy chiếm hữu.
"Em định đi đâu?"
Hứa Đường Chu nói: "Mẹ em đến đón rồi."
Ngoài câu lạc bộ có một chiếc taxi đang đỗ.
Tạ Nhụy đứng ngoài xe, trên người bà khoác áo măng-tô màu lạc đà, từ bên kia đường nhìn về phía bọn họ.
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Ứng Thần cũng thích khịa người khác đến vậy sao?
Trong lòng Hứa Đường Chu thoáng dấy lên nghi hoặc, quả nhiên là không cùng một kiểu người thì chẳng thể chơi cùng nhau.
Trên sân khấu, sau khi Lăng Triệt đàn xong mấy nốt nhạc kia, dường như phát hiện toàn bộ fan hâm mộ vẫn còn đang chờ đợi. Không ai hiểu được ẩn ý của anh, tất cả đều nghĩ anh chỉ tùy tiện ấn vài phím đàn mà thôi. Mọi người đều chờ anh nối tiếp câu nói vừa rồi.
Hứa Đường Chu cũng nằm trong số đó.
Tim cậu đập rất nhanh, lời của Ứng Thần đã ảnh hưởng đến cậu.
Rõ ràng biết là không thể nào, nhưng chỉ vì một câu trêu chọc mang tính đùa cợt của Ứng Thần, cậu lại nảy sinh một chút ảo tưởng mong chờ không đúng lúc và hoang đường.
Tỏ tình?
Lăng Triệt muốn nói gì vậy chứ? Cậu vẫn nghĩ mãi về chuyện đó, đến mức tinh thần có phần rối loạn.
Thực ra Lăng Triệt vốn không quan tâm có ai hiểu được hay không.
Anh chỉ muốn làm, thì làm thôi, coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Ngừng một chút, anh hơi cúi gần micro, nhàn nhạt nói: "Nghe có hay không?"
"Hay lắm!!!"
Đám fan đồng loạt hét to.
Hay chỗ nào chứ? Hứa Đường Chu nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình bị điếc nhạc.
Lăng Triệt tiếp tục: "Tùy tiện biểu diễn cho mọi người một khúc ngẫu hứng thế nào?"
"Được!!!"
"Khúc nhạc này tặng cho các bạn."
Nói rồi, ống kính lia lại gần hơn.
Ngón tay thon dài của Lăng Triệt lướt trên những phím đen trắng, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt vô cùng.
Giai điệu trôi chảy tuôn ra từ đầu ngón tay, Lăng Triệt dùng mấy nốt nhạc vừa rồi ghép thành hợp âm mới, dường như tài hoa của anh là vô cùng vô tận. Chỉ cần cho anh một khởi đầu, anh đều có thể biến nó thành khúc nhạc tuyệt đẹp.
Trong tiếng thét chói tai càng thêm cuồng nhiệt, Hứa Đường Chu mới thở phào một hơi.
Hóa ra Lăng Triệt nói, điều mà khi sáng tác "Hành Tinh" anh đã muốn làm, chính là....."biểu diễn ngẫu hứng cho mọi người nghe" sao?
Ứng Thần liếc nhìn Hứa Đường Chu, càng thêm thất vọng về cậu.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, thì đã thấy có người cúi lưng, được bảo an dẫn đường, đi đến trước chỗ ngồi của anh ta.
Người kia hét về phía anh ta một câu.
Âm nhạc và tiếng la hét tại hiện trường vang dội đến chói tai, quá ồn ào.
Ứng Thần không nghe rõ: "Cái gì?"
Người kia cúi xuống thêm một bước, trong ánh đèn hỗn loạn, Ứng Thần nhìn thấy một gương mặt nhỏ bằng bàn tay, đeo chiếc kính gọng đen cũ kỹ, trông rất trẻ tuổi.
Người Omega đó lấy ra một tấm vé, chỉ vào con số trên đó, gào hết sức: "Chỗ! Ngồi! Của! Tôi!"
Buổi hòa nhạc đã sắp nửa chừng mới lết đến, rốt cuộc người này đã vượt qua vòng kiểm tra bảo an bằng cách nào?
Ứng Thần vốn chẳng muốn nhường, trẻ con đến trễ, anh đâu có lý do phải chiều: "Vô dụng rồi, quá hạn hết giá trị."
Omega tức giận, đúng lúc lại có một làn sóng fan gào thét, cậu ta mở miệng nói cái gì đó rất nhanh, nhưng Ứng Thần không nghe được một chữ.
Dáng vẻ kia cứ như một con cá vàng há miệng, Ứng Thần thấy buồn cười.
Omega lại càng tức điên.
Hứa Đường Chu: "Cừu Âm!"
Một lúc lâu sau, Ứng Thần mới hiểu ra, hóa ra cái con cá vàng đeo kính gọng đen quê mùa này là bạn của Hứa Đường Chu. Chắc là có người quen dẫn vào, nếu không thì dù có vé bây giờ cũng chẳng vào nổi.
Ảnh đế Ứng đại gia cuối cùng cũng chịu nhấc mông, trở lại chỗ ngồi của mình.
Cừu Âm có được ghế ngồi thuộc về cậu ta, lập tức ghé sát tai Hứa Đường Chu hét: "Cái Alpha kia thật đáng ghét! Anh cũng không giữ chỗ cho em!"
Hứa Đường Chu: "???"
Cừu Âm không nhận ra Ứng Thần sao? Chẳng lẽ gương mặt đó không phải là "độ nhận diện toàn quốc" ư?
Nhưng tình hình hiện tại thật sự không thích hợp để trò chuyện.
Trong cao trào mới trên sân khấu, cả hai dần bị Lăng Triệt thu hút trở lại, hoàn toàn chìm đắm trong bữa tiệc của các 'tiểu hành tinh'.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Lăng Triệt hát xong ca khúc mới, chuyển sang phần hồi tưởng.
Hai tiếng đồng hồ của buổi concert dường như chỉ thoáng chốc đã sắp kết thúc.
Vị siêu sao Alpha này mồ hôi ướt đẫm, giọt mồ hôi từ trán chảy xuống hàng mi, quyến rũ đến vô phương cứu chữa.
Lần này, không có vũ đoàn, không có nhạc cụ, cũng không có sân khấu cầu kỳ.
Lăng Triệt ngồi tùy ý trên bậc thang của sân khấu tròn, một chân gác lên, hát cho fan nghe ca khúc "Hành Tinh".
Sân khấu thiết kế 360 độ, nhiều fan chỉ nhìn thấy bóng lưng hoặc góc nghiêng của anh, nhưng tất cả đều lặng im, đồng loạt vung gậy phát sáng, lắng nghe Lăng Triệt lười biếng cất tiếng hát ca khúc nổi tiếng từ ngày đầu ra mắt.
"Mảnh vỡ nhỏ bé trong biển sao kia,
Lóe sáng lên tia lửa khi va chạm nhau.
Bóng lưng người ở giữa hàng nghìn năm ánh sáng,
Linh hồn của tôi bởi thế mà như tro tàn cháy lại.
Quanh quanh quỹ đạo trong một dải ngân hà,
Quỹ đạo lấy cố định dài đến cả tỷ năm.
Chẳng cách nào ngăn cản nỗi khao khát muốn gần em hơn nữa,
Càng kích động, khoảng cách lại càng xa với em..."
Sau ba lần hát encore, buổi concert cuối cùng cũng chính thức khép lại.
Có vài fan đã khóc òa. Nỗi lưu luyến quá mãnh liệt khiến họ chẳng muốn rời đi, còn đứng trong sân vận động gọi tên Lăng Triệt.
Khung cảnh hỗn loạn, người đông như biển.
Các nghệ sĩ và khách quý hàng ghế đầu đều đi theo lối khác, giữa hỗn loạn, Ứng Thần chen qua dòng người tìm thấy Hứa Đường Chu.
"Đi theo tôi." Anh ta nói một câu ngắn gọn.
Ứng Thần đưa họ đi theo lối thông ra hậu trường, nhờ bảo an mở đường, một mạch đi thẳng thông suốt.
Đến nơi yên tĩnh hơn, Hứa Đường Chu mới có cơ hội hỏi Cừu Âm: "Sao cậu đến muộn vậy? Trợ lý của anh không đến đón cậu sao?"
Cừu Âm cũng rất bất đắc dĩ: "Em không có vòng cổ, bị chặn ở cổng kiểm tra an ninh, phải mua tạm cái vòng mới vào được."
Cậu ta chỉ vào cái vòng cổ chất liệu như khăn lụa trên cổ mình.
Ứng Thần quay lại nói: "Cậu nhóc này vẫn chưa đủ tuổi sao?"
Cừu Âm quanh năm chỉ biết cắm đầu học, ít tiếp xúc bên ngoài, nên chưa mấy cơ hội tham gia mấy dịp như thế này, cũng không nhạy cảm với quy định vòng cổ, phần lớn là quên mất quy định: không có vòng thì không được vào nơi công cộng.
Hứa Đường Chu còn chưa kịp giải thích, Cừu Âm đã kéo tay áo cậu, nhỏ giọng: "Người đàn ông này thật kỳ lạ, anh quen sao?"
Ứng Thần tai thính nghe rõ mồn một: "..."
Hứa Đường Chu đành phải nói: "Anh ấy là Ứng Thần, người đóng trong phim Nhân Gian đó, ảnh đế từng đoạt nhiều giải thưởng."
Cừu Âm nghĩ một chút, thẳng thắn: "Không biết."
Ứng Thần: "..."
Chẳng mấy chốc, đến hậu trường, lại trở nên ồn ào náo nhiệt, mọi người đều rất mệt, nhưng sức nóng từ buổi concert vẫn còn đó.
Cuối cùng Hứa Đường Chu cũng được Ô Na Na tìm thấy. Cô nàng nói Tư Đồ Nhã thông báo bảo họ đến một câu lạc bộ.
Lăng Triệt sau buổi hòa nhạc còn có một bữa tiệc nhỏ, mời vài người bạn và nghệ sĩ tham dự, đương nhiên Hứa Đường Chu cũng có trong danh sách.
"Triệt Thần hôm nay đẹp trai quá đi!!" Ô Na Na phấn khích cực độ, "Trời ơi, lần đầu tiên tôi xem buổi diễn của anh ấy! Chu Chu cậu thật may mắn, không chỉ là bạn của Triệt Thần mà lát nữa còn được tham dự tiệc riêng của anh ấy nữa!"
Nói ra mới nhớ, đã hai ba ngày Hứa Đường Chu chưa thật sự gặp Lăng Triệt.
Vừa rồi một người trên sân khấu, một người dưới khán đài, cậu cảm nhận nhiều hơn chính là dáng vẻ thiên vương của Lăng Triệt, chứ không phải kẻ kiêu ngạo, chảnh chọe thường ngày.
Nghĩ đến lát nữa có thể gặp được Lăng Triệt đã rời khỏi sân khấu, tim Hứa Đường Chu hơi căng thẳng.
Vừa rồi Lăng Triệt có nhìn thấy cậu không?
Có mấy lần khi Lăng Triệt đứng ở rìa sân khấu tương tác với fan, cậu đều cảm thấy hình như Lăng Triệt có nhìn về phía mình, lại như không.
Cừu Âm nghe vậy, tự giác nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: "Tối nay em có ca trực, chỉ nhờ sư huynh đổi cho vài tiếng, nếu về muộn sẽ bị trừ tiền. Chu Chu, em về bệnh viện trước đây."
Hứa Đường Chu: "Bây giờ bên ngoài sân vận động đông lắm, không bắt được xe đâu, chờ một lúc nữa, không thì cậu cũng phải đứng chờ ở lối ra thôi."
Ứng Thần bật cười, hỏi Cừu Âm: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi?"
Cừu Âm còn hậm hực vì chuyện giành chỗ ngồi, không thèm để ý, chỉ nói với Hứa Đường Chu: "Không sao, em có thể chờ."
Ứng Thần bị phớt lờ cũng không tức giận, anh ta đâu đến mức phải so đo với một nhóc con.
Ứng Thần sắp xếp: "Thế này đi, bên ngoài xe cộ hỗn loạn, Hứa Đường Chu cậu ngồi xe tôi đến câu lạc bộ, để trợ lý cậu đưa bạn cậu về. Kết thúc thì gọi trợ lý quay lại đón cậu, thế nào?"
Hứa Đường Chu ngẩn người vì được ưu ái: "Có thể chứ?"
Ứng Thần: "Có người đặc biệt dặn dò, nên cậu không cần khách khí với tôi."
Mặt Hứa Đường Chu nóng bừng: "... Ừm."
Không trách được Ứng Thần đối xử với cậu có chút khác biệt. Chắc hẳn là Ứng Thần đã biết chuyện cậu và Lăng Triệt đang "qua lại" rồi.
Ô Na Na đi tiễn Cừu Âm, Hứa Đường Chu thì lên xe của Ứng Thần. Trên xe, chuông nhắc nhở trong phần ghi chú của cậu vang lên. Lúc này cậu mới nhớ ra tối nay Tạ Nhụy sẽ trở về. Tính toán thời gian, Hứa Đường Chu gửi cho Tạ Nhụy một tin nhắn, viết địa chỉ của câu lạc bộ.
Trên đường đến câu lạc bộ, Ứng Thần chẳng hỏi gì cả.
Trông anh ta không giống kiểu người thích hóng chuyện thiên hạ.
Cả quãng đường đều im lặng.
Câu lạc bộ khá vắng vẻ, dường như đến tận mười một giờ đêm mới thật sự bắt đầu hoạt động.
Hiện trường có rất nhiều bóng bay, ruy băng... đều là do người của công ty Tinh Cảnh đến sớm để bố trí. Vừa bước vào sân trước, Ứng Thần liền đi trước dẫn đường, trông rất quen thuộc.
Toàn bộ câu lạc bộ đã được bao trọn, có hồ bơi nước nóng, cửa sổ sát đất, đèn chùm pha lê lộng lẫy — phong cách vô cùng khoa trương.
Nhân vật chính Lăng Triệt vẫn chưa đến, trong hiện trường chỉ có vài lãnh đạo cấp cao và nghệ sĩ, không nghi ngờ gì, nơi này tạm thời trở thành một sân khấu giao lưu xã giao.
Trong đám đông, Hứa Đường Chu nhìn thấy Hoàng Thiên.
Thế nhưng Ứng Thần lại dẫn cậu đi lướt qua tất cả, thẳng tới một cánh cửa khác.
Cửa kéo sang hai bên, bên trong là một không gian khá yên tĩnh, ít người, nhưng đều là gương mặt quen thuộc. Hứa Đường Chu có thể gọi tên từng người, song đối phương chưa chắc đã biết cậu.
Đây mới thật sự là vòng tròn riêng tư của Lăng Triệt.
"Ứng Thần, cậu đến chậm quá rồi đó."
Người nói là Mạc Tiêu — chính là ca sĩ dạo trước vì bạn gái cắm sừng mà bị trêu là "tiểu vương tử thảo nguyên".
Ứng Thần tự phạt ba chén, mắt không thèm chớp.
Trong đó còn có một nữ minh tinh, một người ngoài giới và nhà sản xuất của Lăng Triệt. Họ trông đều rất thoải mái, quen thuộc với nhau, vừa gặp mặt liền cùng uống vài chén, không hề khách sáo.
Hứa Đường Chu vốn không phải kiểu người giỏi xã giao, nhưng cũng không kiêu căng.
Có người bắt chuyện thì cậu cũng trả lời. May mà Ứng Thần rất tận tình, thỉnh thoảng thay anh ta nói vài câu, khiến cậu không quá lúng túng.
Mạc Tiêu uống với Ứng Thần xong lại quay sang Hứa Đường Chu: "Cùng uống hai ly, coi như làm quen nhé?"
Nữ minh tinh kia đùa: "Mạc Tiêu hôm nay gặp ai cũng rủ uống rượu, chẳng lẽ định đến đây để giải sầu? Có phải vì buổi diễn hôm nay Triệt Thần không mời cậu làm khách nên thấy hụt hẫng hả?"
"Sao mà không hụt hẫng chứ?" Mạc Tiêu nói, "Cẩu độc thân chẳng lẽ không được mở rộng vòng bạn bè à?"
Ứng Thần lên tiếng: "Thế thì cậu tìm người khác đi, người ta đâu phải cẩu độc thân, đừng kéo thấp đẳng cấp người ta xuống."
Sợ Ứng Thần nói thêm gì nữa, Hứa Đường Chu chủ động uống rượu: "Không sao, tôi uống được. Tôi tên là Hứa Đường Chu — chữ Đường trong hải đường, Chu trong thiên chu."
Mạc Tiêu bật cười, dạo này Hứa Đường Chu khá nổi, hình như sắp lại lên hot search lần nữa, tất nhiên anh ta biết đến.
Ứng Thần dựa vào sofa, thấy Hứa Đường Chu như vậy thì cũng không xen vào nữa, chỉ như xem kịch mà nhắc Mạc Tiêu một câu: "Nhớ kỹ tên người ta đi, sau này gặp chị dâu thì đừng có gọi nhầm."
Hứa Đường Chu: "......"
Cậu lập tức thu hồi câu "Ứng Thần trông không giống người nhiều chuyện" vừa rồi!!!
Mọi người đều ngẩn ra.
Mạc Tiêu bừng tỉnh: "Ghê nha! Triệt Thần, tiến triển nhanh đấy chứ!"
"Quả nhiên chẳng ai thoát khỏi ma trảo của Ảnh đế Ứng!"
"Bạn bè của Lăng Triệt mà cậu cũng không tha!"
Họ vừa nói vừa cười, hiển nhiên đã hiểu lầm to lớn.
"Không phải!" Hứa Đường Chu đỏ mặt, "Mọi người nhầm rồi!"
Cậu vội vàng giải thích cái hiểu lầm chết người này, còn Ứng Thần thì chỉ lo cười đến đau cả bụng, khiến cậu chẳng biết phải làm thế nào.
Không khí vì vậy lại náo nhiệt hơn, qua lại vài câu, Hứa Đường Chu nhận ra những người này chỉ thích nói đùa, không có ác ý. Dù gì họ cũng là bạn của Lăng Triệt, chẳng ai khó gần, cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
Giữa chừng Hoàng Thiên còn đặc biệt ghé vào chào hỏi mọi người. Hứa Đường Chu bất giác cũng uống thêm mấy ly.
Rượu pha chế ở câu lạc bộ tuy độ cồn không cao nhưng ảnh hưởng sau khi uống khá mạnh. Đến khi Ứng Thần phát hiện Hứa Đường Chu có vẻ không ổn thì đã muộn.
Cửa trượt mở ra, Lăng Triệt vừa tẩy trang xong xuất hiện ở cửa.
Mùi tin tức tố Alpha lẫn vào nhau, anh nhìn vào phòng, cau mày: "Ai cho em ấy uống rượu?"
Nhân vật chính vừa đến, cả phòng ồn ào hẳn lên.
Lăng Triệt đứng đó, lại hỏi: "Ai cho Hứa Đường Chu uống rượu?"
Là chuyện gì đây?
Mọi người im lặng trong chốc lát.
Hứa Đường Chu ngồi trên sofa da mềm, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay ửng đỏ vì rượu, hai má hồng hồng, đôi mắt long lanh, nhìn thì có vẻ vẫn tỉnh táo: "Tôi chưa say."
Lăng Triệt đi đến, đưa tay sờ lên mặt cậu, dường như kiểm tra nhiệt độ: "Không được uống nữa."
Hứa Đường Chu chỉ cảm thấy Lăng Triệt có chút không vui, nhưng vì cồn nên đầu óc không rõ ràng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"
Nhìn cảnh này, dù có ngốc cũng hiểu ra chuyện gì rồi.
"Má ơi..." Ứng Thần cười không nói gì, bị mọi người ép uống mấy chén.
Lăng Triệt bưng một ly rượu, nhưng gần như không uống.
Anh biết Hứa Đường Chu đã say.
Mạc Tiêu bị Ứng Thần trêu một trận, vẫn còn chưa cam tâm, lại hỏi: "Chờ chút, Chu Chu, cậu nói xem, rốt cuộc là Ứng Thần hay Lăng Triệt mới là bạn trai cậu?"
Hứa Đường Chu suy nghĩ một lúc, khó khăn trả lời: "Ứng Thần, không phải."
Mọi người vỗ tay náo nhiệt. Lăng Triệt thật sự có người yêu, còn đưa đến cho bạn bè gặp mặt, quả là một chuyện khiến tất cả đều phấn khích.
Hứa Đường Chu ngồi đó, dường như không hiểu tại sao họ lại phản ứng như vậy.
Mạc Tiêu thấy quá thú vị, nhận ra Hứa Đường Chu đã say, liền cố ý hỏi tiếp: "Vậy chính là Lăng Triệt rồi."
Hứa Đường Chu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lăng Triệt.
Lăng Triệt cúi mắt nhìn cậu, hiếm khi cũng có chút hứng thú. Anh biết tửu lượng của Hứa Đường Chu, bình thường uống xong vẫn tự lo liệu được, nhưng sẽ rơi vào trạng thái hỏi gì đáp nấy.
Có lẽ mấy năm nay Hứa Đường Chu ít có cơ hội uống rượu, mất trí nhớ liền quên luôn cả tửu lượng của bản thân.
Hứa Đường Chu trả lời: "Không thể nói, nói ra thì sẽ không còn nữa."
Cậu mơ hồ nhớ, Lăng Triệt từng bảo cậu đừng nói với người khác.
Mọi người cười ầm lên.
Mạc Tiêu quay sang hỏi Lăng Triệt: "Cậu nhặt bảo bối này ở đâu vậy?"
Hứa Đường Chu nghe được, tưởng vẫn hỏi mình, liền nói: "Tôi nhặt được bảo bối trên trời."
Lăng Triệt nhìn cậu.
Hứa Đường Chu lại đưa ngón tay chạm vào chóp mũi anh: "Là ngôi sao của tôi..."
Điện thoại của Hứa Đường Chu reo.
Cậu như bừng tỉnh, lấy điện thoại từ túi ra.
Không rõ đối phương nói gì trong điện thoại, nhưng sau khi cúp máy, Hứa Đường Chu lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng: "Tôi phải đi rồi!"
Mọi người: "???"
Sắc mặt Hứa Đường Chu bình tĩnh, hoàn toàn không giống người đang say, quay người đi thẳng ra ngoài, bước đi không hề loạng choạng.
Trước mắt bao người, cậu mở cửa kéo rồi đi mất. Ứng Thần liền đẩy Lăng Triệt, chua chát nói: "Không mau đi xem sao, ngôi sao của cậu kìa? Tiểu hành tinh quay quanh quỹ đạo đã lệch hướng rồi!"
Mùi vị tình yêu chua loét, khiến anh ta cũng muốn yêu đương theo.
Lăng Triệt im lặng một lát.
Vừa nãy anh thấy màn hình điện thoại của Hứa Đường Chu hiện người gọi đến là "Mẹ".
Là Tạ Nhụy
Hứa Đường Chu đi thẳng ra ngoài, không ai phát hiện cậu say, thậm chí cậu còn chào tạm biệt Hoàng Thiên rất đàng hoàng.
Lăng Triệt đi theo sau, gần đến cửa lớn, thấy bốn phía không ai, liền không nhịn được đưa tay khẽ nắm lấy sau gáy cậu.
Cổ của Hứa Đường Chu mảnh khảnh, mềm mại, mới hai ngày không gặp mà Lăng Triệt đã nhớ da diết cảm giác này.
Dù hiện tại chỗ ấy bị khăn quàng cổ che khuất, anh không thể nhìn thấy vết đánh dấu của chính mình đang dần lành lại.
Khi nãy trên sân khấu anh đã nhìn thấy Hứa Đường Chu, nhưng không được rõ ràng.
Bữa tiệc này vốn không quan trọng, quan trọng là được gặp nhau. Anh biết vài ngày nữa Hứa Đường Chu sẽ vào đoàn phim.
Chỉ chậm trễ một chút mà cậu đã uống say, còn nói ra những lời đó, chẳng biết có tính là một "niềm vui bất ngờ" dành cho anh không. Dù sao thì anh cũng sẽ không để cậu đi như thế này.
"Nhóc con."
Hứa Đường Chu bị gió đêm thổi qua, tỉnh táo hơn một chút: "Hửm?"
Lăng Triệt xoa xoa gáy cậu, không mạnh không nhẹ, đầy chiếm hữu.
"Em định đi đâu?"
Hứa Đường Chu nói: "Mẹ em đến đón rồi."
Ngoài câu lạc bộ có một chiếc taxi đang đỗ.
Tạ Nhụy đứng ngoài xe, trên người bà khoác áo măng-tô màu lạc đà, từ bên kia đường nhìn về phía bọn họ.
Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Story
Chương 38: Ngôi sao của tôi
10.0/10 từ 24 lượt.