Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 29: Tôi sẽ tự nói cho em ấy biết

348@-

Chuyến Du Lịch Hoàn Mỹ Của Chúng Ta vốn dự định quay trong một tuần, bởi vì chuyện của Hạ Nguyệt mà trì hoãn mất một ngày, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành trước tiến độ.


 


Nhóm Triệt – Chu tuy lấy lại được 1000 tệ tiền chương trình phải hoàn trả vì đã dùng để mua thuốc ức chế, nhưng giữa chừng sự cố liên tiếp xảy ra, cho dù Hứa Đường Chu lén đóng góp bánh quy nén giấu trong áo, thì CP Lục – Mễ vẫn thắng với lợi thế mong manh chưa tới 200 tệ.


 


Vé máy bay khứ hồi vốn đã mua sẵn, bây giờ phải về sớm, chương trình đã sớm thay đổi, mua lại vé mới cho thống nhất.


 


Ngoại trừ nhân viên công tác, các khách mời đều là vé hạng nhất.


 


Lần này không có máy quay theo nữa, cũng không cần hoàn thành nhiệm vụ trò chơi. Mọi người trong khoang hạng nhất đều yên tĩnh nghỉ ngơi.


 


Hứa Đường Chu lần đầu tham gia công việc tập thể, sắp phải tạm biệt rồi, trong lòng tự nhiên dâng lên một nỗi tiếc nuối như khúc nhạc buồn.


 


Ngược lại, Lục Thừa An vì lớn tuổi hơn nên nhìn ra tâm trạng của cậu, an ủi: "Chu Chu, sau này chương trình còn có quảng bá, hoạt động này nọ, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt, chỉ sợ đến lúc đó em gặp bọn anh nhiều quá mà thấy phiền thôi."


 


Mễ Phi nói: "Đúng đúng, đây không phải là lần cuối đâu."


 


Hứa Đường Chu gật đầu.


 


Cậu biết mà.


 


Nhưng... vẫn không giống.


 


Chỉ là không nói rõ được là không giống ở chỗ nào.


 


"Chu Chu bây giờ sống ở chỗ công ty sắp xếp cho sao?" Mễ Phi hỏi.


 


Hai ngày nay Mễ Phi đã hồi phục chút tinh thần, trên mạng có người tự biên tưởng tượng chuyện anh ta và Lục Thừa An "một đêm cuồng nhiệt" rất là... nhưng thật ra Lục Thừa An cũng không đến nỗi quá cầm thú, gắng gượng tự kiềm chế, lập tức tiêm thuốc ức chế. Hoàn toàn không hề như mấy fan CP viết tiểu thuyết H văn nóng bỏng, anh ta cũng chẳng hề bị làm đến ngất đi.


 


"Vẫn chưa." Hứa Đường Chu nói với họ: "Nhà em ở Khởi Nam, học đại học ở thủ đô xong thì ở chung căn hộ với bạn."


 


"Bạn?" Mễ Phi hỏi, "Bạn cùng đại học à?"


 


Hứa Đường Chu nói: "Không phải, cậu ấy học y, đang làm tiến sĩ, bọn em quen nhau lâu rồi."


 


Ngôi nhà ban đầu là Cừu Âm thuê, vì quá ít khi ở nhà nên đăng tin tìm người thuê chung trên mạng, tình cờ gặp được Hứa Đường Chu vừa lên thủ đô học cần chỗ ở, bốn năm qua hai người trở thành bạn thân chí cốt.


 


Omega vốn ít, rất hiếm người kiên trì nổi với con đường y học khô khan và lâu dài, bởi vậy hầu hết bác sĩ đều là Alpha và Beta. Nghe Hứa Đường Chu nói vậy, mọi người tự nhiên mặc định cậu đang ở cùng một người khác giới.


 


Lục Thừa An nói: "Chu Chu mới debut chưa lâu, chắc công ty chưa kịp sắp xếp, ở ngoài cũng không tiện. Có thời gian thì mời em đến nhà anh chơi, anh và Tiểu Mễ sẽ nấu đồ ngon chiêu đãi em."


 


Mễ Phi cũng vui vẻ tiếp lời: "Đúng đó, rất hoan nghênh, em cùng với Triệt Thần đến nhé."


 


Lăng Triệt dường như ngủ rồi.


 


Hứa Đường Chu cảm thấy anh ngủ còn giỏi hơn cả mình.


 


Bị gọi tên, Lăng Triệt cũng không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Lần này anh đeo cả bịt mắt, trông như định ngủ đến trời đất mịt mù.


 


Lục Thừa An liền nói với Mễ Phi: "Em quên rồi à, Triệt Thần về là phải mở concert."


 


Mễ Phi: "À, đúng rồi ha. Em còn mua vé nữa mà."


 


Hứa Đường Chu rốt cuộc cũng hiểu ra cảm giác không đúng ở đâu.


 


Là Lăng Triệt.


 


Cậu và Lục tiền bối đúng là còn có thể tiếp tục tham gia một số hoạt động quảng bá sau này, nhưng Lăng Triệt thì sẽ không. Đây vốn là điều đã bàn trước với tổ chương trình ngay từ đầu, Lăng Triệt không phải người chuyên show giải trí, cũng không cần thêm độ hot, trọng tâm của anh vẫn đặt vào sự nghiệp riêng.


 


Điều này có nghĩa, tuy họ cùng công ty, nhưng sẽ không còn cơ hội ở chung lâu như vậy nữa. Mỗi người đều có việc riêng bận rộn.


 


Huống hồ Lăng Triệt vốn dĩ còn chẳng tới công ty.


 


Hứa Đường Chu thấy không nói nổi thành lời với cái cảm giác mất mát này.


 


Cơ hội quay show đột nhiên rơi xuống, để cậu và Lăng Triệt sớm tối bên nhau. Lâu như cả một tháng, nhưng thật ra những ngày họ bắt đầu quen thân, lại chỉ vỏn vẹn một tuần.


 


Kết thúc chương trình quá đột ngột, vốn tưởng có thể thong thả ghi hình xong, thong thả nói lời tạm biệt. Ai ngờ giữa chừng xảy ra biến cố làm kế hoạch đảo lộn hết.


 



Trước khi đi, Mễ Phi nghe nói về kế hoạch bán dừa ven đường của họ bị bỏ dở, liền tấm tắc kinh ngạc: "Người như Triệt Thần, thật sự chịu đi bán dừa ven đường sao?"


 


Hứa Đường Chu cũng khó mà hình dung nổi cảnh đó.


 


Sau nghĩ lại, thật ra cậu cũng không chắc kế hoạch ấy có thực hiện được không. Chưa nói đến việc cả hai đều không có kinh nghiệm buôn bán, chỉ riêng Lăng Triệt bản thân vốn quá dễ nhận ra. Nếu thật sự đứng ngoài đường, e rằng cũng phải bất đắc dĩ dừng giữa chừng.


 


Nhưng chuyện chưa làm thành, chung quy cũng để lại tiếc nuối. Vì sau này cậu và Lăng Triệt, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội có giao tình gì nữa.


 


Khi máy bay hạ cánh, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.


 


Vì sức ảnh hưởng của Lăng Triệt quá đáng sợ, cậu ngày càng rõ ràng nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.


 


Sân bay chật cứng người, không biết tin tức chương trình đồng loạt trở về hôm nay rò rỉ từ đâu, đúng như Lăng Triệt từng nói, sân bay gần như tê liệt.


 


Hàng ngàn người chen chúc ở mọi lối ra, ngay cả ngoài lối VIP cũng chật kín fan cuồng tiếp đón.


 


Vô số đèn led, băng rôn, biến sân bay thành một đại hội trường tiếp ứng. Hứa Đường Chu còn đang ở trên cầu thang nối máy bay đã nghe thấy tiếng hò hét mơ hồ, người thực sự đông như biển.


 


Không ai ngờ sẽ đón cảnh tượng này khi về.


 


Trợ lý của từng nghệ sĩ đều đến đón, Tiểu An đã chờ sẵn ngoài vẫy tay: "Anh!"


 


Một tuần không gặp, Tiểu An nhiệt tình hẳn.


 


Tư Đồ Nhã không đến, tình huống nhỏ thôi, chưa đến mức cần cô ra mặt.


 


Hoàng Thiên thì có, Hứa Đường Chu không có trợ lý, mọi chuyện đều phải nhờ anh ta lo liệu: "Lát nữa cứ đi theo sau anh, bảo an sẽ chặn hai bên lại, cậu chú ý đừng để móng tay fan cào trúng. Cái khẩu trang này đeo vào, tuyệt đối đừng dừng lại nói chuyện với ai."


 


Thấy anh ta, Hứa Đường Chu thấy rất thân thiết: "Vâng, anh Hoàng."


 


Đứa nhỏ vẫn ngoan như vậy, Hoàng Thiên rất hài lòng.


 


Lục Thừa An có quản lý đi cùng, cùng Mễ Phi ra trước. Vừa ló mặt, tiếng hét bên ngoài gần như nhấc tung mái sân bay. Sau vụ việc lần này, fan only của Lục Thừa An càng ghét Mễ Phi, nhưng bù lại anh ta lại có thêm fan của Mễ Phi và fan CP.


 


Fan tại hiện trường không phải chỉ đến vì Lăng Triệt, có một bộ phận lớn là để xem hai người họ phát "cẩu lương", tất cả đều nằm trong dự tính của quản lý.


 


Tiểu An giúp Lăng Triệt kéo hành lý, đưa cho anh khẩu trang và mũ lưỡi trai.


 


Hứa Đường Chu mới hiểu, thì ra nghệ sĩ ra sân bay phải đeo khẩu trang kính râm không phải để "ra vẻ", mà là một cách tự bảo vệ.


 


Chuẩn bị xong, Lăng Triệt lại như không nghe thấy lời Hoàng Thiên, quay đầu dặn Hứa Đường Chu: "Đi theo sau anh."


 


Hứa Đường Chu phản xạ gật đầu.


 


Hoàng Thiên: "......"


 


Nghe lời bạn trai cũ dữ vậy sao.


 


Tiểu An chẳng biết gì, tưởng rằng họ sau chương trình đã hòa hoãn hơn, còn mừng rỡ, gọi thêm đội bảo vệ sân bay, cả nhóm được bao vây chặt chẽ.


 


Khi vừa ra khỏi lối đi, có khoảnh khắc Hứa Đường Chu thật sự nghi ngờ tai mình sắp điếc.


 


"AAAAAAA——!!!"


 


"AAAAA Lăng Triệt!!!! AAAAAA"


 


"AAAAAAA!!!"


 


Trong tiếng hét nối tiếp nhau, cái tên Lăng Triệt vang dội nhất. Ở cửa ra của chuyến bay quốc tế, fan đã chờ suốt cả ngày, đến giờ phút này, như thể sức lực dồn nén cả ngày rốt cuộc bùng nổ.


 


Bảo an dựng tường người, vẫn không ngăn nổi biển người chen lấn. Trong dòng người dồn dập, Hứa Đường Chu cảm thấy bọn họ gần như bị nhấn chìm.


 


Vô số người chen chúc, hai bên liên tục vươn tay ra muốn chạm vào họ. Máy quay, đèn led, điện thoại, vô vàn ánh sáng chói lóa khiến Hứa Đường Chu hoa cả mắt.


 


"Lăng Triệt!!! Aaaa em yêu anh!!"


 


"AAAAAA!!!"


 


"Lăng Triệt! Lăng Triệt! Lăng Triệt! Lăng Triệt!"



Lăng Triệt đi phía trước Hứa Đường Chu, anh cao đến một mét chín, mặc áo khoác đen, gần như hoàn toàn che khuất Hứa Đường Chu ở phía sau.


 


Đợi họ di chuyển được một đoạn ngắn, cuối cùng cũng có người phát hiện ra người đứng sau lưng anh.


 


"Nhóc con!!!"


 


"Hứa Đường Chu!!!! Nhóc con a a a a a!!"


 


Hứa Đường Chu ngẩng đầu nhìn, cậu quá đỗi kinh ngạc, nhưng giữa biển người đen nghịt kia, cậu chẳng phân biệt nổi ai là người đang gọi tên mình. Đó chỉ là một nhóm giọng nhỏ nhoi, xen lẫn trong làn sóng hò hét Lăng Triệt, nhưng cậu vẫn nghe thấy được.


 


Có một thứ cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cậu, cảm giác được yêu thích khiến cậu rung động. Bởi vì hiện tại cậu chẳng có gì cả, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đến đón mình.


 


Trong những tấm bảng đèn rực rỡ, cậu như nhìn thấy một cái viết tên mình. Nhưng người đông quá, cậu rất nhanh đã bị chen lấn đẩy đi, không kịp nhìn kỹ thêm một cái.


 


Hoàng Thiên đang quát tháo những người ngày càng chen chúc, hỗn loạn lấy họ làm trung tâm rồi lan rộng ra, chỉ cần họ bước đi nhanh hơn một chút, nơi này mới có thể khôi phục lại trật tự.


 


Sảnh sân bay hoàn toàn mất kiểm soát.


 


Có người bị giẫm phải đang khóc òa, giữa tiếng chửi rủa và xô đẩy Hoàng Thiên suýt ngã, theo bản năng như gà mái bảo vệ gà con mà đưa tay chắn cho Hứa Đường Chu.


 


Hứa Đường Chu bị dòng người tách ra, bên cạnh chỉ còn hai vệ sĩ đang bảo vệ, từng cơn ù tai dồn dập.


 


Đúng lúc này, một đợt hét mới dấy lên, có một bàn tay lớn kéo lấy cánh tay cậu.


 


Là Lăng Triệt đã gạt đám đông quay ngược lại, nắm chặt cậu.


 


Hứa Đường Chu nhìn thấy anh cau mày, dường như nói gì đó, cậu đoán chắc là: "Không phải bảo em đi theo anh sao?"


 


Chưa kịp nghĩ nhiều, Lăng Triệt đã kéo cậu lại bên mình, che chở đưa cậu cùng đi ra ngoài.


 


Quãng đường chỉ vài trăm mét thôi, lại dài như đi suốt một ngày mới thấy được ánh sáng.


 


Xe của cả hai đều đang chờ bên ngoài, để bảo đảm họ nhanh chóng lên xe, an ninh sân bay đã gắng sức mở ra một lối đi.


 


"Lăng Triệt!! Có tin đồn nói lần này khi quay show, Hạ Nguyệt vốn định quyến rũ cậu! Có phải thật không?!"


 


"Triệt Thần!! Triệt Thần! Lần này cậu có ý kiến gì về Omega?!"


 


"... Chương trình quay sớm kết thúc có phải vì cậu chịu không nổi Omega không?"


 


"Lăng Triệt, cậu có thể giải thích một chút không..."


 


......


 


Nơi ít fan thì nhất định nhiều phóng viên, lối đi này sắp bị đám ký giả và paparazzi phá vỡ. Đối mặt với những câu hỏi đó, Lăng Triệt chẳng trả lời cái nào, ngược lại còn nhận bút và giấy của hai ba fan tương đối lễ phép, nhanh chóng ký tên cho họ.


 


Những fan đó xúc động đến khóc ngay tại chỗ.


 


Trước khi rẽ đi, Lăng Triệt lại nắm lấy tay cậu.


 


Người từ lúc lên máy bay đã hơi trầm mặc, lúc này lại muốn nói gì rồi thôi: "Hứa Đường Chu, nếu như..."


 


Hứa Đường Chu ngơ ngác.


 


Khuôn mặt anh giấu sau khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt phượng có phần lạnh lùng.


 


Chỉ những người quen cậu mới biết, kỳ thực trong lòng cậu mềm mại, nóng bỏng, chỉ cần trêu chọc một chút là sẽ bộc lộ vẻ ngượng ngùng ngọt ngào.


 


Lăng Triệt buông cậu ra: "Thôi..."


 


Hứa Đường Chu bị Hoàng Thiên đẩy lên xe trước, xe chợt khởi động, qua cửa kính sau cậu nhìn thấy Lăng Triệt lại bị một đợt người mới vây chặt.


 


Lăng Triệt là người cao nhất, vậy mà giữa đám đông vẫn ngoảnh nhìn về phía xe của cậu, như đang xác nhận cậu đã lên xe chưa.


 


Chỉ thoáng qua trong chốc lát, Lăng Triệt cùng khung cảnh hỗn loạn ấy đã bị bỏ lại xa phía sau.


 


Rất nhanh, xe Hứa Đường Chu chạy ra quốc lộ, chẳng còn thấy gì nữa.


 


Hoàng Thiên mang theo tài xế, bị chen lấn đến nửa cái mạng, kính cũng bị lệch mà chưa kịp đẩy lại.



 


"Cậu không sao chứ?" Hoàng Thiên thở hổn hển, "Anh lần gần nhất gặp cảnh tượng thế này còn là hồi hai mươi mấy tuổi đi làm trợ lý! Bảo sao Tư Đồ Nhã không tới, đúng là cô ấy có kinh nghiệm! Xem ra đã đến lúc anh tìm cho cậu một trợ lý rồi."


 


"Hả?"


 


Hứa Đường Chu hoàn hồn.


 


Cảnh tượng Lăng Triệt xác nhận cậu đã lên xe khi nãy khiến cậu thấy quen thuộc như đã từng xảy ra ở đâu đó. Trong lòng cậu đột ngột dấy lên một hồi đau nhói, khiến cậu ngẩn ngơ.


 


"Không sao." Hứa Đường Chu ngồi ngay ngắn lại, "Bọn họ có thoát ra được không?"


 


"Yên tâm." Hoàng Thiên nói, "Tiểu An có kinh nghiệm rồi, từng gặp tình cảnh còn dữ dội hơn cả thế này."


 


Hứa Đường Chu chưa từng thấy cảnh tượng nào thế này, nếu có thì cũng chỉ trên tivi.


 


Chỗ cánh tay bị Lăng Triệt kéo vẫn còn đau, lại có chút nóng rát. Nếu không phải Lăng Triệt quay lại kéo, có lẽ cậu giờ vẫn còn mắc kẹt trong biển người. Đủ thấy Lăng Triệt rất có kinh nghiệm, thậm chí đã quen với việc bị chặn đến mức không di chuyển được.


 


Hoàng Thiên ngoài miệng thì ca thán, nhưng trong lòng lại rất vui.


 


Những ngày qua vì chuyện chương trình, đã tăng thêm một đợt fan "nhóc con". Những fan này đói khát dữ lắm, tìm đi tìm lại chỉ có ảnh catwalk trước kia và quảng cáo Mist, số ít ảnh tuyên truyền từ chương trình lại còn bị antifan châm chọc là photoshop quá đà.


 


Nhan sắc Hứa Đường Chu thật sự cực kỳ xuất sắc, lại còn biết ăn mặc. Hoàng Thiên biết, một khi ảnh chụp thẳng ở sân bay tung ra, chắc chắn sẽ hạ gục vô số tiểu thịt tươi hiện nay.


 


Hứa Đường Chu vừa ở hải đảo về mấy ngày, trong nước vẫn còn thời tiết lạnh.


 


Hoàng Thiên bảo tài xế chỉnh nhiệt độ xe ấm lên, nói với cậu: "Anh đưa cậu về nhà trước, nghỉ ngơi hai ngày. Sau đó có một buổi thử vai nam số hai, anh đã lấy được kịch bản, nhìn chung không khó, tình tiết cũng đơn giản. Hai ngày này cậu xem qua đi."


 


"Nam số hai?" Hứa Đường Chu rất bất ngờ.


 


Hoàng Thiên hiểu lầm ý cậu: "Giờ chưa thích hợp tranh nam chính, không phải là không có kịch bản, mà là anh đều từ chối thay cậu. Hiện tại chèn ép người khác không hợp, dễ bị chê. Trước hết diễn vai phụ để tích lũy độ nổi tiếng, kịch bản sau chúng ta có thể lựa chọn kỹ hơn."


 


Hứa Đường Chu vội vàng nói: "Không phải đâu anh Hoàng, ý em là em chẳng có kinh nghiệm gì, sao có thể diễn nam số hai được?"


 


Dựa vào việc bám theo độ hot của Lăng Triệt mà có được tài nguyên thế này, đúng là chẳng danh chính ngôn thuận.


 


Hơn nữa, trong lòng Hứa Đường Chu vốn đã có vai diễn cậu muốn.


 


Mới về đã bàn đến công việc, Hứa Đường Chu cũng không thấy phiền.


 


Cậu nói với Hoàng Thiên: "Anh Hoàng, em thích kịch bản trước đó, em có thể diễn bộ đó không?"


 


Trước khi quay show, Hoàng Thiên đã đưa cho Hứa Đường Chu hai kịch bản vai nam số ba, trong đó có một bộ tiên hiệp cổ trang. Đạo diễn và nhà sản xuất không phải quá nổi tiếng, nhưng kịch bản rất hay, được chuyển thể từ game.


 


Trò chơi đó tên "Ngự Phong", vai của Hứa Đường Chu là đệ tử thuộc môn phái nhỏ nhất trong Tứ đại môn phái. Nhân vật không mấy nổi bật, nhưng tính cách có phần giống cậu, đều lạnh nhạt, đất diễn không nhiều lắm.


 


Hứa Đường Chu thích kịch bản đó, một là vì có logic và mạch truyện rõ ràng, là tác phẩm có tâm. Hai là cậu hiểu đạo lý muốn có đột phá thì phải bắt đầu từ con số không. Nếu ngay cả vai giống bản thân còn diễn không xong, sao có thể thử thách vai khó hơn?


 


Trên xe, Hứa Đường Chu đem ý nghĩ này nói hết với Hoàng Thiên.


 


Hoàng Thiên lưỡng lự: "Cái này... điều kiện đoàn phim đó không bằng một nửa cái anh vừa nói. Kinh phí hạn chế, nam chính họ tìm chắc cũng không nổi tiếng, về sau khâu quảng bá và kêu gọi fan cũng kém hơn nhiều."


 


Đạo lý Hứa Đường Chu đều hiểu, Hoàng Thiên cũng là vì tốt cho cậu, sợ cậu bỏ lỡ cơ hội lớn.


 


Thời gian quay phim truyền hình tuy không quá dài, nhưng cũng mất mấy tháng. Lúc đó nếu mất nhiệt rồi, mà phim lại flop, thì sau này chắc chắn chìm luôn.


 


Đổi lại trước đây, Hứa Đường Chu chắc chắn nghe theo Hoàng Thiên.


 


Nhưng... hôm nay khi nghe có người gọi tên mình, khi nhớ tới những người vẫn luôn ủng hộ cậu từ trước khi debut, vì cậu debut mà vui mừng, cậu cảm thấy mình có trách nhiệm phải làm gì đó. Cậu không muốn phụ lòng yêu thích ấy, cậu phải xứng đáng với tình cảm đó.


 


Tất nhiên, còn một nguyên nhân khác quan trọng khiến Hứa Đường Chu thay đổi suy nghĩ.


 


Cậu từng thề thốt với Lăng Triệt, sau khi chương trình kết thúc tuyệt đối sẽ không dựa hơi anh để nổi, cậu cũng muốn dựa vào thực lực của mình mà đứng lên.


 


Nếu có thể.


 


Khoảng cách giữa cậu và Lăng Triệt thật sự quá xa.


 


Hoàng Thiên nói: "Chu Chu, khi đó cậu nói muốn làm nghệ sĩ, không phải chỉ để kiếm tiền thôi sao? Anh nghĩ cậu có thể suy nghĩ lại, khi đã có lưu lượng, kịch bản tốt muốn gì chẳng có. Lúc đó muốn gì chẳng được."


 



 


Hoàng Thiên: "???"


 


Cuối cùng Hoàng Thiên nói: "Thôi thế này đi, anh suy nghĩ thêm, cậu cũng suy nghĩ thêm, không cần gấp."


 


Anh gượng gạo đổi đề tài: "Nói về chuyện của hai người đi, cậu trong điện thoại bảo cậu và Lăng Triệt... khụ. Cậu nói cậu và Triệt Thần sống chung không tệ, là không tệ kiểu gì? Có gì khác thường không?"


 


Hứa Đường Chu: "... Không có gì khác thường."


 


Chẳng qua vì sự cố mà đánh dấu tạm thời thôi.


 


Hoàng Thiên thầm khổ sở.


 


Việc Lăng Triệt công khai che chở cậu ngay trên livestream đã làm anh ta giật mình. Tư Đồ Nhã thì lại tỏ ra như đã đoán trước. Rõ ràng thái độ của Lăng Triệt, Tư Đồ Nhã rất hiểu. Dù có mù, Hoàng Thiên cũng biết Lăng Triệt với Hứa Đường Chu là có tình cảm.


 


Chưa kể Lăng Triệt là người bị đá, chỉ nói đến chuyện Lăng Triệt mấy ngày trước đích thân gọi điện cho anh ta, anh ta cũng khổ sở không nói nên lời.


 


Hoàng Thiên vốn định đợi Hứa Đường Chu về thì nói chuyện này, nhưng Lăng Triệt đã yêu cầu.


 


"Đây là chuyện của chúng tôi." Lăng Triệt trong điện thoại chẳng khách khí: "Mong anh đừng xen vào, đợi tôi làm rõ một số việc rồi, tự tôi sẽ nói với cậu ấy."


 


Hoàng Thiên nghẹn họng, Lăng Triệt mới là người bị đá, bất kể thế nào, đúng là chuyện giữa hai người họ.


 


Anh ta đành nói: "Thế... nếu cậu ấy tự nhớ lại thì sao? Cậu ấy cũng có quyền được biết chứ?"


 


Lăng Triệt im lặng một lúc mới nói: "Nếu em ấy tự nhớ lại... tôi hy vọng anh có thể báo cho tôi ngay lập tức."


 


Hoàng Thiên không phải lo Lăng Triệt sẽ làm gì, anh ta nhất thời chưa nghĩ tới, anh ta chỉ lo người kiêu ngạo như Lăng Triệt sẽ làm khó Hứa Đường Chu.


 


Có được câu trả lời của Hứa Đường Chu, Hoàng Thiên mới yên tâm, đưa cậu về căn hộ, còn tiễn lên lầu.


 


Điện thoại của Hứa Đường Chu khi quay show đã bị thu lại, giờ Hoàng Thiên trả cho cậu, còn dặn dò thêm mấy câu "Đừng tùy tiện ra ngoài", "Tối anh sẽ mang đồ ăn đến" rồi mới rời đi.


 


Điện thoại hết pin.


 


Hứa Đường Chu vừa sạc vừa dọn hành lý, lại dọn dẹp căn hộ mấy ngày không có người ở, mệt đến mức toát mồ hôi. Bận xong, cậu mới có thời gian rót ly nước, tiện thể xem tin nhắn một tuần qua.


 


Mở máy, cậu phát hiện có tin nhắn của Lăng Triệt.


 


Đây là số cá nhân của Lăng Triệt.


 


Lần trước quay show Hứa Đường Chu từng bấm gọi một lần.


 


Không ngờ ngoài lúc quay chương trình, số của Lăng Triệt cũng xuất hiện trong điện thoại cậu.


 


Lăng Triệt: [Đến chưa?]


 


Tin này gửi từ hai tiếng trước.


 


Lăng Triệt lại gửi tin thứ hai: [Hứa Đường Chu.]


 


Vỏn vẹn ba chữ, gọi cả họ tên cậu.


 


Hứa Đường Chu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lăng Triệt khi hơi bực dọc, lông mày anh hơi nhướng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt nâu nhạt sâu thẳm tràn đầy khó chịu, như thể cả thế giới này tốt nhất là đừng chọc đến anh.


 


Hứa Đường Chu có chút kích động, như sợ Lăng Triệt sẽ không để ý tới mình nữa, vội vàng trả lời: [Đến rồi! Xin lỗi anh nhé, vừa nãy bận dọn đồ! Điện thoại hết pin nên chưa mở được!]


 


Cậu nghĩ Lăng Triệt bận thế, chắc phải lâu lắm mới trả lời.


 


Ai ngờ tin nhắn vừa gửi, Lăng Triệt lập tức đáp lại, chuẩn xác như thể canh sẵn điện thoại.


 


Lăng Triệt: [.]


 


Chỉ đơn giản gửi một dấu chấm, biểu thị anh đã nhận được tin nhắn. Với Tư Đồ Nhã anh cũng thường liên lạc như vậy.


 


Thế nhưng chỉ vì dấu chấm này, tim Hứa Đường Chu đập thình thịch nhanh hơn.


 


Cậu lấy hết can đảm, tìm cớ để nói chuyện: [Anh thì sao? Anh đến nơi chưa?]


 


Lăng Triệt: [Đến rồi.]


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 29: Tôi sẽ tự nói cho em ấy biết
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...