Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 23: Chữa lành

606@-

Trong căn nhà gỗ nhỏ.


 


Dưới sự xúi giục của Hạ Nguyệt và Hạ Tinh, Hứa Đường Chu chỉ đành đồng ý yêu cầu thay Lăng Triệt hoàn thành nhiệm vụ.


 


Có điều, câu hỏi vừa nãy dành cho Lăng Triệt thì cậu không trả lời được, đành để Ruby trong ô lựa chọn gặm lại một mảnh giấy khác, lần này là một thử thách lớn.


 


Hứa Đường Chu mở mảnh giấy ra nhìn: "......"


 


Lúc trước khi chơi trò này, để cho vui, bọn họ đều viết những chỉ thị vừa b**n th** vừa quá đáng, dù sao thì ai cũng có khả năng xui xẻo trúng phải và bị người khác chỉnh, chi bằng chơi lớn một chút, để mọi người cùng nhau xui.


 


Ống kính quay sát vào mảnh giấy của Hứa Đường Chu, cũng quay luôn cả vẻ mặt sững sờ của cậu.


 


"Là gì vậy?!" Hạ Nguyệt tò mò giành lấy mảnh giấy trong tay Hứa Đường Chu, nhìn xong thì bật cười khúc khích: "Hãy chọn một vị khách mời khác tại đây, cùng bạn tái hiện phân đoạn kinh điển trong bộ phim Tình Yêu Đêm Tối!! Hahahahaha!"


 


Tình Yêu Đêm Tối là tác phẩm thành danh hai mươi năm trước của Ảnh đế gạo cội Diệp Chi Phàm. Sở dĩ Diệp Chi Phàm có thể trở thành nam thần quốc dân, ngoài kỹ năng diễn xuất điêu luyện ra, hoàn toàn nhờ vào cảnh phim đủ mức gợi tình ấy.


 


Trong phim, nhân vật An Mộ của Diệp Chi Phàm vì đôi tay bị thương, nên trong căn phòng ánh sáng mờ ám mập mờ, đã dùng miệng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của người yêu. Cảnh phim ấy kéo dài, rất yên tĩnh, màn diễn không lời giữa Diệp Chi Phàm và nam chính kia được xem như tác phẩm kinh điển sách giáo khoa, nhưng đồng thời cũng trở thành một đoạn "giai thoại" đặc biệt.


 


Mọi người ở đây đều từng xem bộ phim này.


 


Khi học lớp diễn xuất, thầy giáo cũng từng cho Hứa Đường Chu xem không ít tác phẩm của Diệp Chi Phàm.


 


Yêu cầu này khiến cả Lục Thừa An cũng nhịn không nổi mà cười: "Ai viết cái này vậy?"


 


Mễ Phi nói: "Dù sao không phải tôi."


 


Hạ Tinh nói: "Cũng không phải tôi!"


 


Hạ Nguyệt bỗng lóe sáng, nhớ ra người duy nhất không có mặt: "Hahaha, không phải chúng ta thì chắc là Triệt Thần rồi!"


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Sao có thể chứ.


 


Cậu như mất hết hy vọng: "Là, tôi, viết, đó."


 


Mọi người cười ầm lên, có người cười đến đập cả bàn, Hứa Đường Chu nặng nề gục đầu xuống bàn, triệt để hiểu rõ thế nào gọi là "tự làm tự chịu, làm người không nên quá thông minh nếu không sẽ tự hại chính mình". Chính mình viết, chính mình bốc trúng, thật quá khó tin!


 


Trời mới biết, cậu viết cái này là do thấy Mễ Phi bên cạnh viết "Chọn một vị khách mời rồi lấy người đó làm cột rồi múa cột một đoạn" nên mới nảy ra cảm hứng!


 


Mọi người đều kêu cậu không được gian lận.


 


Hứa Đường Chu thật sự cạn lời.


 


Cậu ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh hiện trường, chỉ có Lục Thừa An mặc sơ mi.


 


Đã đánh cược thì phải chấp nhận thua, đã đồng ý thì phải làm đến nơi đến chốn.


 


Không thèm để ý tiếng cười ầm ĩ của mọi người, Hứa Đường Chu mặt không cảm xúc nói: "Lục tiền bối...."


 


Tiếng cười càng lớn hơn, ngay cả Mễ Phi cũng ngửa trước ngửa sau.


 


Lục Thừa An hơi biến sắc, đưa tay che cúc áo: "Hả? Chu Chu, tôi không hợp lắm đâu? Tôi có hoa đã có chủ rồi!"


 


Chuyện tình yêu Alpha x Beta của anh với Mễ Phi chính là cái gai trong mắt anti trên mạng, nếu chơi trò này với Hứa Đường Chu, chắc chắn sẽ dấy lên một trận khẩu chiến.


 


Hứa Đường Chu vẫn mặt không cảm xúc: "Lục tiền bối hiểu lầm rồi, người tôi muốn thật ra là anh Tiểu Mễ cơ."


 


Lục Thừa An: "????"


 


Thấy Lục Thừa An không vui, Hứa Đường Chu bèn an ủi đôi chút, khẽ mỉm cười: "Ý tôi là muốn mượn sơ mi của Lục tiền bối để anh Tiểu Mễ mặc, rồi tôi sẽ cởi cúc áo của anh ấy mà."


 


Mễ Phi là Beta lại còn là con trai. Phải biết hiện tại trước mắt chỉ có quan hệ không cần cách ly là tình yêu giữa Beta và Omega, số lượng cặp BxO nhỏ đến mức gần như không có, tình yêu BxO gần như không xảy ra. Vì thế lựa chọn Mễ Phi là lựa chọn an toàn nhất.


 


Lục Thừa An thở phào, giả vờ đau lòng, trêu chọc: "Cậu làm tổn thương lòng tự trọng của anh rồi, Chu Chu, tôi còn tưởng cậu có ý gì với tôi chứ."


 


Hạ Nguyệt nói: "Chu Chu mà có ý thì cũng là với Triệt Thần thôi! Lục tiền bối sao anh tự luyến quá vậy!"


 


"Xì!" Hạ Tinh nói trêu chọc, "Thực ra Lục tiền bối trông chẳng có gì hấp dẫn cả!"


 


Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng đang ghi hình chương trình, bọn họ không dám làm quá, kẻo phát sóng sẽ gây ảnh hưởng xấu.


 


Vậy nên, đành để Lục Thừa An cởi sơ mi đưa cho Mễ Phi mặc. May mắn là, dù không thấy Lục tiền bối diễn xuất, nhưng được nhìn thấy cơ bắp của anh thì cũng đáng. Lục Thừa An đúng độ tuổi sung sức, vừa để lộ thân hình rắn chắc trong áo ba lỗ, đã khiến hai chị em nhà họ Hạ huýt sáo reo hò.


 


Ván này không lỗ.


 


Mễ Phi: "Hello, có ai hỏi cảm nhận của tôi chưa? Các người không được nhìn!!"


 


Mùi tin tức tố của Lục Thừa An là mùi hoa lan.


 


Không phải loại nhạt nhẽo, không rõ thuộc giống nào, nhưng hương thơm nồng đậm, có thể nói là say lòng người.


 


Ngay khi Lăng Triệt vừa đi tới cửa, đã nhận ra ngay.


 


Bọn họ đang chơi trò gì vậy?


 


Alpha vốn chẳng có thiện cảm với tin tức tố của nhau, cho dù là bạn bè cũng khó lòng thoải mái chấp nhận khi mùi của kẻ khác xâm nhập lãnh địa của mình. Với Lăng Triệt, căn nhà gỗ hiện giờ chính là lãnh địa của anh.


 


Thế nhưng nhìn tình huống trong phòng lúc này khiến gương mặt anh lạnh xuống.


 


Mễ Phi ngả nghiêng trên ghế sofa, bên ngoài bộ đồ vốn mặc lại khoác thêm chiếc sơ mi của Lục Thừa An.


 


Còn Hứa Đường Chu thì chắp tay sau lưng, trong tiếng reo hò cổ vũ của mọi người, chuẩn bị dùng miệng cởi cúc áo của Mễ Phi.


 


Hứa Đường Chu là con trai, nhưng vẫn là người khác biệt nhất trong căn phòng này, bất kể là giới tính hay ngoại hình, đều như vậy.


 


Chỉ thấy cậu cúi người về phía Mễ Phi, gương mặt nghiêng mềm mại, hàng mi rủ xuống giống như cánh bướm chờ vỗ cánh.


 


"Cởi đi! Cởi đi!"


 


Trong tiếng reo hò, Hứa Đường Chu còn tự thêm lời thoại: "Anh Tiểu Mễ, anh đừng sợ, em vốn chẳng phải người tốt đẹp gì đâu."


 


Mễ Phi nắm chặt cổ áo, đón lấy vở diễn của cậu: "Xin em, đừng mà, đừng hủy hoại sự trong sạch của tôi!"


 


Hứa Đường Chu nhập vai quá mức, không thể thoát ra: "Suỵt, đừng căng thẳng, thả lỏng đi. Anh Tiểu Mễ, em sẽ rất dịu dàng với anh thôi......"


 


Mấy người bên cạnh xem trò vui đều làm bộ mặt mê trai.


 


Trong ánh mắt của tất cả, Hứa Đường Chu cúi đầu xuống, hé môi định cắn.


 


"Mọi người đang làm đấy?" Lăng Triệt xuất hiện ở cửa.


 


Hứa Đường Chu: "......"


 


Căn phòng lặng đi trong một khoảnh khắc, không hiểu sao Triệt Thần vừa quay lại trông có vẻ không vui lắm, giống như chỉ sau một cuộc gọi, cả người đã đổi khác.


 


Lục Thừa An bèn giải thích lại chỉ thị của trò chơi.


 


Hứa Đường Chu đã nhập vai xong, liền lên tiếng tố cáo: "Đều là họ xúi giục, nói rằng anh không ở đây thì phải phạt em, em với anh là một đội, phải chịu họa chung."


 



Lăng Triệt liếc cậu: "Thế rồi cậu liền đồng ý?"


 


Hứa Đường Chu á khẩu, như chợt bừng tỉnh: "Đúng rồi ha! Sao em phải đồng ý chứ?! Chẳng trách em luôn cảm thấy sự lương thiện của mình không hợp với thế giới này!"


 


Lăng Triệt vừa trở lại đã nhanh chóng giành lại quyền làm chủ căn nhà gỗ.


 


Tin tức tố cấp bậc cao của anh khiến mùi hương lan mà Lục Thừa An vô thức tỏa ra ngay lập tức yếu thế, tan biến.


 


Sắc mặt Lăng Triệt dịu lại đôi chút, trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."


 


Hứa Đường Chu biết đó là gọi mình.


 


Thế nhưng, tại sao hành động này lại trông quen quen, đại khái giống lúc anh gọi Ruby lại khi nãy quá vậy?


 


Hạ Nguyệt ngăn cản: "Không được! Vẫn chưa diễn xong mà!"


 


Lục Thừa An cũng nói: "Triệt Thần, cậu phá hứng thế? Không muốn xem Chu Chu và Tiểu Mễ diễn tiếp sao?"


 


Lăng Triệt hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của họ, lười nhác cầm lại mảnh giấy câu hỏi khi nãy, tiếp tục trò chơi chưa xong: "Hỏi tôi, 'Hành Tinh' có phải viết cho mối tình đầu đúng không?"


 


Xem ra anh định trả lời.


 


Mọi người tranh thủ lúc anh rời đi, có ý làm trò gán ghép nghịch ngợm trên người Hứa Đường Chu đành dừng lại.


 


Hứa Đường Chu đã ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Lăng Triệt.


 


Không ngờ, Lăng Triệt bỗng đưa tay nhẹ nhàng bóp lấy sau gáy cậu, Hứa Đường Chu khẽ run, tim đập loạn một nhịp: Đây là... sao vậy?!


 


Bề ngoài thì hành động của Lăng Triệt chỉ giống sự thân mật anh em bạn bè bình thường.


 


Chỉ có Hứa Đường Chu mới biết, dường như Lăng Triệt đang hồi tưởng lại cái đánh dấu tạm thời kia, vì ngón tay anh cố tình chạm vào vết cắn dưới cổ áo cậu.


 


Trái tim Hứa Đường Chu vừa vất vả bình ổn lại loạn nhịp, bàn tay không kìm được siết thành nắm đấm, hơi rịn mồ hôi.


 


Chuyện cậu xin Lăng Triệt một vết đánh dấu tạm thời, liệu có bị mọi người phát hiện không?


 


Lăng Triệt bất chợt nói: "Câu hỏi này, mọi người có thể hỏi Hứa Đường Chu."


 


Hứa Đường Chu: "!!!!!"


 


Cái gì vậy trời?!


 


Giữa ánh mắt chằm chằm của mọi người, Lăng Triệt hơi nheo mắt lại, trong mắt có thứ gì đó mà Hứa Đường Chu không thể hiểu được, nhưng lời nói thì vẫn tùy ý như trước: "Nhóc con, bài hát này của tôi viết cho ai, chẳng phải cậu là người rõ nhất sao?"


 


"Đúng rồi nha." Hạ Tinh lập tức phấn khởi hơn, "Sao mình lại quên chứ! Chu Chu, cậu với Triệt thần quan hệ tốt như vậy, chắc hẳn biết nhiều bí mật của anh ấy nhỉ!"


 


Hạ Nguyệt liền nói: "Khoan đã! Triệt thần, vậy thì câu hỏi là, rốt cuộc anh thân với Chu Chu hơn hay thân với Ứng Thần hơn?"


 


Lăng Triệt giả bộ như mất trí nhớ mà hỏi ngược lại: "Ứng Thần là ai?"


 


Trong tiếng cười phá lên của mọi người, sắc mặt Lăng Triệt không thay đổi, hoàn toàn không có chút thương xót cho Ứng Thần, ngược lại còn chủ động kéo đề tài quay về, nói với Hứa Đường Chu: "Nói đáp án cho họ đi. Không sao cả, chỉ cần hôm nay tôi cho họ ăn no, ngày mai họ sẽ không hỏi nữa."


 


Bàn tay đặt trên gáy cậu hơi siết chặt, như đang khích lệ.


 


Đầu ngón tay kia hơi lạnh, lại khiến vành tai Hứa Đường Chu đỏ lên.


 


Cậu biết cái quái gì đâu!


 


Nếu không phải đang có camera, cậu đã muốn trừng mắt nhìn Lăng Triệt rồi. Người này rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ là ghét việc đến giờ phút này bọn họ vẫn chưa lộ tẩy sao?


 


Nhưng mọi người đã bị dẫn dắt nhịp, liền bám lấy Hứa Đường Chu hỏi dồn:
"Vậy rốt cuộcHành Tinhcó phải viết cho mối tình đầu không vậy?"


 


Hứa Đường Chu chỉ có thể cứng đầu, miễn cưỡng bịa ra: "Đúng. Nhưng chính vì lúc đó Lăng Triệt thất tình nên mới viết ra ca khúc này. Đây là chuyện đau lòng của anh ấy, mọi người đừng nhắc mãi nữa. Nếu không thì nửa đêm anh ấy sẽ trốn trong chăn mà khóc đó."


 


"Thật hay giả vậy!" Mọi người nhịn cười.


 


Lăng Triệt không khẳng định cũng không phủ nhận, còn có vẻ muốn nghe tiếp.


 


"Thật đó." Hứa Đường Chu nghiêm mặt nói bừa: "Vì chăn bị khóc ướt quá nên anh ấy mới viết một bàiPhơi Khô Ký Ức. Rồi lúc phơi chăn, tâm trạng dịu lại một chút thì viếtMùi Vị Của Ánh Nắng, đến tối đắp lên thấy dễ chịu quá liền viếtSoftnight, chờ đến khi anh ấy khó khăn lắm mới quên được mối tình ấy thì viết bàiÁnh Sáng, đại diện cho việc bước ra khỏi khổ ải tình cảm."


 


Tên bài hát nào cũng không phải bịa, toàn là ca khúc gốc hot hit của Lăng Triệt. Hứa Đường Chu mượn tên ca khúc để cố tình thêm tình tiết, xâu chuỗi lại, biến thành lịch sử tình yêu của một nam thần si tình.


 


Mọi người cười lăn lộn, nhưng Lăng Triệt lại không cười, trái lại giữa không khí ngày càng náo nhiệt, anh khẽ buông bàn tay đang đặt sau gáy Hứa Đường Chu ra.


 


Không biết vì sao, Lăng Triệt im lặng một hai giây rồi mới nói: "Không phải."


 


Hứa Đường Chu nhìn anh: "Gì ạ?"


 


Sắc mặt Lăng Triệt trở nên u ám, anh đưa tay xoa xoa mái tóc Hứa Đường Chu: "Nói sai rồi, không phải viết khi thất tình."


 


Hứa Đường Chu ngẩn ngơ: "Hả?"


 


Lăng Triệt đứng lên, nói với mọi người: "Xin lỗi, thất lễ."


 


Không để ý ánh mắt bao người, Lăng Triệt cứ thế rời khỏi phòng khách.


 


Ai cũng cảm nhận được khí áp thấp tỏa ra từ anh, không phải nhắm vào người khác, mà là tự nhắm vào chính mình.


 


Như núi lửa phun trào, đột ngột dữ dội.


 


Ngày hôm đó, việc ghi hình kết thúc.


 


Trong sân không còn yên ắng như thường lệ, thêm hai chị em nhà họ Hạ, ngay cả Ruby cũng không ở lì trong phòng cạnh Hứa Đường Chu nữa. Hai cô gái thích chó hơn cả con trai, Ruby chui vào lều chơi đùa vui vẻ cùng họ.


 


Hứa Đường Chu thì ở ngoài gọi điện cho Hoàng Thiên. Hình như Hoàng Thiên có chuyện gì muốn nói với cậu, ban đầu hỏi tình hình quay chương trình dạo này, sau đó hỏi quan hệ giữa cậu và Lăng Triệt thế nào. Hứa Đường Chu trả lời mọi thứ như thường, không hề nhắc đến chuyện đánh dấu tạm thời.


 


Cậu nghĩ nếu Hoàng Thiên biết sẽ nổi giận, thậm chí hôm sau có thể mua vé bay sang ngay, sợ sự nghiệp cậu sẽ tiêu tan.


 


Như vậy, dù có không quá rõ ràng, cũng sẽ lộ tẩy ngay.


 


Cậu không muốn để mọi người biết.


 


"Quan hệ bọn em... cũng khá ổn?" Hứa Đường Chu hơi đỏ mặt. Đánh dấu cũng đánh dấu rồi, không chỉ là cũng khá ổn đâu, ít nhất là Lăng Triệt còn chưa có đập chết cậu.


 


Cậu tưởng Hoàng Thiên còn lo lắng thái độ của Lăng Triệt, bèn thật lòng nói:
"Bọn em đã thống nhất là cùng nhau ghi hình cho tốt, cố gắng phối hợp với nhau, bình thường tắt camera thì cũng ít khi nói chuyện."


 


Hoàng Thiên lại ngập ngừng, nghe xong thì cuối cùng chỉ nói: "Vậy... được rồi. Đợi cậu về anh sẽ nói với cậu sau."


 


Hứa Đường Chu cúp máy, vừa hay gặp cặp Lục – Mễ vừa đi dạo về chuẩn bị ngủ.


 


Cách khá xa, Mễ Phi vẫy tay với cậu.


 


Hứa Đường Chu cũng vẫy tay lại, cậu nói chúc ngủ ngon rồi đi về phòng.


 


Bên kia, Mễ Phi nói với Lục Thừa An: "Em thấy bản thân thật ngốc, hôm nay em..."


 


Do dự cả buổi chiều, Mễ Phi cuối cùng vẫn kể lại cảnh tượng buổi chiều đụng phải cho người yêu. Không nói đến việc có giấu nổi bí mật động trời này hay không, chủ yếu là bản thân Lăng Triệt dường như hoàn toàn không để ý. Anh ta chờ cả buổi chiều cũng chẳng thấy Lăng Triệt đến nhắc đừng nói ra.


 


Ai ngờ Lục Thừa An lại nói: "Anh đã biết rồi."


 


Mễ Phi kinh ngạc.



 


Sau khi đi lặn biển về, ngồi ăn cơm xong Lục Thừa An đã biết chuyện đó rồi.


 


Beta không nhạy cảm với mùi tin tức tố, cho dù có người vào kỳ ph*t t*nh cũng khó mà nhận ra. Nhưng Lục Thừa An là Alpha chính hiệu, một chút thay đổi mùi hương cũng không lọt khỏi khứu giác anh.


 


Trước đây Hứa Đường Chu dùng chất ức chế tin tức tố, nên bình thường Omega và Beta đều giống nhau, chẳng có mùi gì. Nhưng tối hôm đó, trên người Hứa Đường Chu bỗng mang mùi của Lăng Triệt, điều này chỉ có thể chứng minh cậu đã bị Lăng Triệt đánh dấu.


 


Và đó là dấu tạm thời.


 


Vì thời gian quá ngắn, không thể có chuyện khác xảy ra.


 


Mễ Phi nghe đến đây mới vỡ lẽ: "Trước còn tưởng hai người họ thật sự không quen biết, hóa ra... haiz, em đúng là lo bò trắng răng rồi."


 


"Em có lòng tốt." Lục Thừa An vỗ vai cậu, "Đừng kể cho người khác, nhưng cũng đừng cảm thấy áy náy vì đã nói với anh. Em không nói, người khác cũng sẽ biết thôi."


 


Mễ Phi bừng tỉnh.


 


Nếu Lục Thừa An có thể ngửi ra sự thay đổi của Hứa Đường Chu, vậy thì mấy Alpha trong ê-kíp quay phim cũng chắc chắn biết.


 


Một tổ chương trình thì lớn đến thế nào? Trong một đêm thôi, tin đồn đã có thể lan khắp nội bộ.


 


Với chuyện này, Lăng Triệt không hề có ý giấu, mọi người đều ngầm hiểu, chỉ là không dám nói ra ngoài. Chuyện gì nên đề cập, chuyện gì không nên nhắc tới, họ đều đã ký thỏa thuận bảo mật nghệ sĩ, tuyệt đối không để lộ.


 


Nói đến cùng, Lăng Triệt dám chơi lớn như vậy, gan đúng là thật sự rất to.


 


Người "bị công khai đánh dấu tạm thời" Hứa Đường Chu lại hoàn toàn không nhận ra sự ngờ vực của mọi người.


 


Cậu gọi điện xong liền đi ngang qua sân, nơi cái lều vẫn còn tiếng cười đùa, rồi bước vào phòng khách, lại chạm mặt Hạ Nguyệt vừa từ phòng tắm đi ra.


 


Hạ Nguyệt đã chỉnh tề, tóc cũng sấy khô. Thấy Hứa Đường Chu liền nói: "Chu Chu về rồi à? Tôi tắm xong rồi, cậu có thể dùng phòng tắm rồi đó."


 


Nhìn bóng dáng cô gái tung tăng đi xa, Hứa Đường Chu: "......"


 


Cảm giác quái dị này là sao đây?


 


Cậu chuẩn bị về phòng, vừa bước vào hành lang thì bị một bóng người cao lớn làm giật mình.


 


Lăng Triệt đứng ở cửa, tựa người vào khung cửa chơi điện thoại. Trên mấy ngón tay thon dài có vài chiếc nhẫn, nhưng vẫn không đẹp bằng bàn tay ấy. Bất kỳ một bức ảnh chụp tùy hứng nào lúc này cũng có thể khiến nửa giới fan gào thét.


 


Thấy Hứa Đường Chu về, vị đại minh tinh vốn đang "tự kỷ" chỉ khẽ ngẩng mí mắt: "Cậu đi đâu vậy?"


 


Lăng Triệt là đang chờ cậu?


 


Hứa Đường Chu không dám chắc, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.


 


Ngại vì biểu hiện tối nay của Lăng Triệt quá kỳ quặc, cậu chỉ đáp đơn giản: "Em vừa gọi điện cho quản lý thôi."


 


Lăng Triệt cất điện thoại bỏ vào túi, tùy ý hỏi: "Hoàng Thiên? Anh ta nói gì với cậu?"


 


Hứa Đường Chu đáp: "Chỉ hỏi chúng ta quay thuận lợi không, công việc thế nào thôi."


 


Tư Đồ Nhã từng nói với Lăng Triệt qua điện thoại rằng, Hoàng Thiên khi nghe chuyện này rất kinh ngạc, đồng ý rằng chỉ cần không ảnh hưởng đến việc quay thì đợi quay xong sẽ nói sự thật cho Hứa Đường Chu.


 


Xem ra Hoàng Thiên giữ lời, vẫn chưa tiết lộ.


 


Ngoài ra, Hoàng Thiên còn kể cho Tư Đồ Nhã chi tiết hơn.


 


Hứa Đường Chu từ năm mười tám tuổi đã mất trí nhớ của năm sáu năm trước. Nói cách khác, về quãng đời thiếu niên làm người mẫu, về sàn catwalk, về tất cả những người cậu từng quen và chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, cậu đều quên sạch.


 


Ngoài việc mất ký ức, cuộc sống và khả năng học tập của cậu không bị ảnh hưởng, nên sau khi tạm nghỉ một năm vẫn bình thường vào đại học, rồi nhận quảng cáo Mist, sau đó bước chân vào giới giải trí.


 


Hoàng Thiên nói, lý do Hứa Đường Chu muốn làm nghệ sĩ rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.


 


"Tôi muốn kiếm một khoản tiền." Hứa Đường Chu đã nói thế với Hoàng Thiên.


 


Tư Đồ Nhã khi ấy qua điện thoại từng kinh ngạc: "Cậu làm sao mà không nhận ra cậu ấy mất trí nhớ? Chẳng phải cậu nên lag người hiểu rõ cậu ấy nhất sao? Cậu nói hai người quen nhau mấy năm rồi ấy nhỉ?"


 


"Bốn năm." Lăng Triệt vốn không phải không thấy điểm bất thường, chỉ là anh không muốn tìm hiểu mà thôi.


 


Việc Hứa Đường Chu rời đi từng là cú sốc đối với anh, lần này gặp lại, có thể cùng nhau quay một chương trình đã là rất tốt rồi.


 


Tư Đồ Nhã đã rất hiểu Lăng Triệt, nhưng vẫn kinh ngạc sự kiêu ngạo của anh lại đến mức này: "Trời ạ!"


 


Lăng Triệt không thể chịu được sự trào phúng của quản lý.


 


Anh lạnh nhạt thông báo: "Thì đã sao, hôm nay tôi vẫn đánh dấu tạm thời cậu ấy." Ngừng một chút lại bổ sung, "Là cậu ấy cầu xin tôi."


 


Vì tin tức tố quá nhạy cảm mà bị ph*t t*nh giả, còn cắn răng chịu đến chảy máu mũi cũng không chịu nói, xét cho cùng cũng coi như là cầu xin anh đánh dấu.


 


Trong điện thoại im lặng, trước khi Tư Đồ Nhã nổi giận chửi ầm lên rằng đáng lẽ không nên để họ cùng tham gia chương trình, Lăng Triệt đã cúp máy.


 


Ngoài việc sáng tác, Lăng Triệt cũng có chút thành tựu trong việc "làm sao để dứt khoát nhanh gọn cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội mắng".


 


Vừa rồi, Tư Đồ Nhã lại gọi đến, rõ ràng đã qua cơn giận dữ rồi, thậm chí còn khá bình tĩnh: "Chị đã hỏi thử rồi, mất trí nhớ là chuyện phức tạp, không chắc lúc nào sẽ nhớ lại. Cậu tốt nhất đừng tự loạn lên, cứ quay xong chương trình đã. Nhưng, nguyên nhân gây mất trí nhớ, rất có khả năng là do phẫu thuật xóa ký hiệu đánh dấu."


 


Lăng Triệt đã nghe hiểu.


 


Bởi vì đánh dấu vĩnh viễn của giới tính AxO vốn không thể xóa bỏ, phẫu thuật tẩy dấu ấn có thể coi như là đi ngược lại ý trời. Nó không chỉ đắt đỏ, mà tỉ lệ thất bại cũng rất cao, rất ít người lựa chọn làm việc mạo hiểm như vậy. Dù cho phẫu thuật có thành công, thì cũng có khả năng để lại nhiều di chứng, tuyến thể ở vị trí sau gáy nối liền mạng lưới thần kinh phức tạp với não, gây ra mất trí nhớ cũng không phải là không thể.


 


Vì sao Hứa Đường Chu lại phải liều lĩnh như vậy?


 


Rốt cuộc là vì lần rời đi đó thật sự là bất đắc dĩ, muốn quay lại, hay là vì sau khi rời khỏi anh, cậu thực sự sống không hạnh phúc?


 


Dù là lý do nào đi nữa, thì cũng không còn quan trọng.


 


Sau khi đánh dấu tạm thời, Lăng Triệt đã biết rõ mình muốn gì, anh tuyệt đối không thể buông tay.


 


Quan trọng hơn là, lúc này Hứa Đường Chu trước mắt đã không thể cho anh câu trả lời rồi.


 


Chỉ có thể tự điều tra thôi.


 


Hứa Đường Chu hiểu rằng việc duy trì quan hệ tốt là phương châm hàng đầu, có được đánh dấu tạm thời là mục tiêu chủ yếu.


 


Cậu đứng trong hành lang chờ một lát, thấy Lăng Triệt sau khi nói xong cũng không tiếp lời, liền chủ động lấy lòng mà hỏi: "Anh sao còn chưa ngủ vậy? Có phải vì tối nay tâm trạng không tốt không?"


 


Hứa Đường Chu quá đẹp.


 


Khi cậu cởi bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng kia, lo lắng bất an mà hỏi như vậy, Lăng Triệt liền rất dễ dàng nghĩ đến dáng vẻ tuổi thiếu niên của cậu. Dễ ngượng ngùng, chỉ cần chạm một cái là đỏ mặt rất lâu, phải hôn hôn ôm ôm thật nhiều mới dịu đi.


 


Lăng Triệt khi đó thường cố tình làm như vậy, cố tình nhìn cậu luống cuống, rồi ôm lấy không buông suốt cả ngày, cho đến khi Hứa Đường Chu ngoan ngoãn để anh yêu chiều, rồi nhỏ giọng cầu xin anh mới thôi.


 


Sau nửa buổi tối suy nghĩ, Lăng Triệt đã hạ quyết tâm. Anh khinh khỉnh phủ nhận:
"Tâm trạng tôi không hề tệ đâu."


 


Trên mặt Hứa Đường Chu viết rõ hai chữ: "Em tin rồi."


 


"Là bên ngoài quá ồn, ồn đến mức tôi ngủ không nổi." Lăng Triệt nhíu mày nói, "Đầu cũng rất đau."


 


Hứa Đường Chu cũng thấy hơi ồn: "Ồ."


 


Đặc biệt là Hạ Nguyệt bọn họ giống như xem chỗ này thành khách sạn tạm thời vậy. Cậu có ảo giác rằng mình với Lăng Triệt là ông chủ khách sạn. Một ông chủ tính khí không tốt, một ông chủ nhỏ vừa bị đánh dấu tạm thời.


 



Khụ.., có hơi lạc đề rồi.


 


Lăng Triệt nói: "Cậu đến giúp tôi xoa bóp đi."


 


Hứa Đường Chu: "???"


 


Lăng Triệt cúi nhìn từ trên cao: "Sao lại bày ra vẻ mặt đó, không muốn xoa bóp à?"


 


Hàm ý gần như là: Còn muốn tôi đánh dấu tạm thời nữa không đấy?


 


Chuẩn chứng bệnh "ung thư thẳng A" rồi!


 


Hứa Đường Chu đã chịu ơn của người ta, lại còn bị nắm đúng điểm yếu, vội vàng hóa thân làm "chó l**m": "Không hề, không có đâu, muốn xoa mà! Rất muốn xoa! Chỗ nào khó chịu liền xoa chỗ đó!"


 


Chỉ cần Lăng Triệt vui thì thế nào cũng được!


 


Lăng Triệt lùi một bước, đi vào phòng trước.


 


Hứa Đường Chu theo sau, cả người cậu dần nóng lên. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng của Lăng Triệt. Khí tức thuộc về Alpha nơi này quá rõ ràng, cậu cảm thấy bản thân giống như chú thỏ trắng xông vào nhầm lãnh địa, rất dễ bị dã thú đè xuống mà làm gì đó.


 


Mất liêm sỉ quá.


 


Hứa Đường Chu không biết lần thứ bao nhiêu đã tự ghét bỏ chính mình rồi.


 


Cậu mặt không cảm xúc đứng ở giữa phòng, trong đầu lại tự lái xe, cố gắng làm bản thân trông như vô tâm vô phế. Dù sao những ý nghĩ dơ bẩn đó đều bị nhốt trong đầu, chẳng ai có thể biết được!


 


"Ngồi đi." Lăng Triệt nhàn nhạt nói, khí áp nặng nề trên người anh gần như đã tan hết.


 


"Ừm." Hứa Đường Chu vừa đáp xong thì nghe "cạch" một tiếng, theo âm thanh nhìn sang thì phát hiện Lăng Triệt đã rút nguồn điện của camera.


 


Lăng Triệt chính là như vậy, muốn quay thì quay, không muốn thì thôi, xưa nay đều là người khác phải phối hợp theo anh. Nhà anh là nhà tài trợ lớn của chương trình, bản thân lại là nhân vật trung tâm của kỳ này, chẳng ai dám trái ý.


 


Đầu bên kia, màn hình tối thui.


 


Đám người vốn đang nóng lòng đem cảnh quay giám sát kết hợp với bí mật chấn động hôm nay: "......"


 


Trong lòng mọi người đồng loạt chửi một tiếng "moẹ nó".


 


Khi Lăng Triệt bước tới, Hứa Đường Chu theo phản xạ lùi lại một chút, đây có được coi là di chứng sau khi bị đánh dấu không?


 


Cậu thật sự nghi ngờ Lăng Triệt trước đó không có kinh nghiệm, ai đời đánh dấu tạm một cái mà cắn dữ dội lâu như vậy, còn do dự hồi lâu ở cổ rồi mới hạ miệng, làm cậu suýt chút khóc.


 


Nếu Lăng Triệt giờ mà cắn thêm phát nữa, có lẽ cậu chịu không nổi mất.


 


Nhưng Lăng Triệt chẳng làm gì cả.


 


Anh chỉ nằm nghiêng xuống sofa, rồi đặt đầu lên đùi Hứa Đường Chu, trầm giọng ra lệnh như ông lớn: "Xoa thái dương là được, chỗ khác không cần."


 


Trên người Lăng Triệt có hương thơm nhè nhẹ cùng mùi tin tức tố, khiến tim Hứa Đường Chu đập nhanh hơn chút, cậu đáp: "Được."


 


Cậu là thật lòng đồng ý làm việc này.


 


Lăng Triệt nói xong thì nhắm mắt chờ phục vụ, không thêm câu thừa nào.


 


Hứa Đường Chu nhớ đến lời Hoàng Thiên dặn "Tóc của Lăng Triệt là khu vực cấm, đừng chạm vào tóc cậu ta", giờ nhìn lại, hình như cũng không nghiêm trọng đến thế, rõ ràng không cấm cậu chạm mà.


 


Cậu hơi chần chừ, thử đặt tay lên: "Thế này được không?"


 


Tóc mềm mềm, khác hẳn bản thân Lăng Triệt.


 


Giống như... đang vuốt lông sư tử.


 


"Được." Mới ấn vài cái không nhẹ không nặng, lông mày Lăng Triệt đã dần giãn ra.


 


Vậy, bây giờ thật sự chỉ để cậu vào xoa bóp thôi sao?


 


Hứa Đường Chu thở dài, không đánh dấu thì ít ra cũng dán miếng bảo vệ tuyến thể hộ cậu đi chứ.


 


Chẳng bao lâu, khi Hứa Đường Chu tưởng Lăng Triệt đã ngủ thì cậu dừng lại.


 


Nhưng Lăng Triệt lại bất ngờ nắm lấy tay cậu: "Hứa Đường Chu."


 


Mặt Hứa Đường Chu lập tức đỏ ửng: "Sao vậy? Anh... anh chưa ngủ à."


 


"Tôi đâu phải heo, suốt ngày chỉ biết ngủ." Lăng Triệt mở mắt, trong đôi đồng tử màu hổ phách chẳng có chút buồn ngủ nào.


 


Thình thịch, thình thịch.


 


Lần đầu tiên Lăng Triệt dùng giọng điệu đùa cợt thế này, giống như họ đã quen biết từ lâu.


 


Ánh mắt giao nhau, nhịp tim càng nhanh.


 


Là tim cậu, hay tim Lăng Triệt? Hứa Đường Chu thật sự có chút phân biệt không nổi.


 


"Tôi nghe nói cậu mất trí nhớ rồi." Lăng Triệt nói, "Cái gì cũng không nhớ sao?"


 


Là anh Hoàng nói sao?


 


Hứa Đường Chu nghĩ chắc là vậy, rồi đáp: "Ừ. Mất mấy năm ký ức. Thỉnh thoảng gặp bạn học trên đường, cũng chẳng nhận ra ai."


 


Bác sĩ bảo hồi phục hay không còn tùy tình hình.


 


Lăng Triệt lại hỏi: "Vậy cậu biết tôi từ khi nào?"


 


Hứa Đường Chu dĩ nhiên không dám nói đến mấy chuyện xấu xa trong mơ, nghĩ rồi chỉ đáp: "Chắc khoảng bốn năm trước, khi em biết anh thì tóc anh còn hơi dài."


 


Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Triệt trên TV, cậu đã bị mê hoặc.


 


Thời gian đó Lăng Triệt theo phong cách u ám, anh thuộc kiểu tuấn mỹ, để tóc dài chẳng chút gượng ép hay nữ tính nào, trái lại còn mang vẻ yêu mị cùng nét khí khái đàn ông, vì thế Hứa Đường Chu mới cảm thấy anh giống ma cà rồng. Khi đó Lăng Triệt viết nhạc cho tòa soạn, chơi với gam màu xám tối, cho đến giờ vẫn còn mấy ban nhạc underground u sầu coi những bản rock nhẹ của anh là hàng kinh điển.


 


Nghe Hứa Đường Chu miêu tả, Lăng Triệt cũng đoán được là khoảng thời gian nào.


 


Là sau khi họ chia tay.


 


Thì ra Hứa Đường Chu mất trí nhớ từ sớm như vậy.


 


"Em thích bài 'Cái Cớ' anh viết khi đó." Hứa Đường Chu nói với anh, "Còn có bài 'Sau Em' mà Mễ Phi đã hát hôm nọ. Em cũng rất thích phong cách của anh hồi đó, tất nhiên bây giờ cũng hay, là một cảm giác khác."


 


Hiện tại Lăng Triệt để tóc ngắn, xương mày cao, sống mũi cũng cao, không cần tóc che chắn mà vẫn đẹp trai không góc chết. Có người nói, ngay cả cái bóng của anh cũng đẹp hơn người thường.


 


Hứa Đường Chu lại kể thêm vài tác phẩm kinh điển, Lăng Triệt thì hỏi: "Còn gì nữa không?"


 


Đối với Hứa Đường Chu, tư thế nói chuyện bây giờ thật sự quá thân mật.


 


Một người ngồi, một người nằm gối đầu trên đùi, cúi đầu nói chuyện, chỉ có tình nhân mới làm vậy.


 


Cậu chưa kịp suy nghĩ sự thay đổi trong đó, cứ tưởng chỉ là một cái đánh dấu tạm thôi, vậy mà lại khiến khoảng cách sinh lý kéo gần. Có một thuyết nói rằng, Omega bị đánh dấu tạm sẽ sinh ra một chút cảm giác phục tùng với Alpha của mình, dựa trên áp lực tuyệt đối về sức mạnh. Quan hệ này tuyệt đối không khó chịu, thậm chí còn làm người ta muốn lại gần hơn.


 


Có phải mình đang như thế không?


 


"Còn tôi thì sao?" Lăng Triệt ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu, "Không phải cậu nói rất thích tôi, vì tôi nên mới tham gia chương trình sao?"



 


Hứa Đường Chu hóa đá.


 


Ý gì đây? Đang tính sổ sau khi đánh dấu tạm thời à? Không lẽ anh hiểu lầm rằng cậu lừa anh chỉ vì muốn được đánh dấu?


 


Hứa Đường Chu phản ứng lại, vội vàng: "Là thật mà."


 


"Tôi đồng ý rồi."


 


Lăng Triệt không truy hỏi nữa, dời mắt đi, gượng gạo thốt ra bốn chữ.


 


Hứa Đường Chu: "???"


 


Cậu thật sự dấu chấm hỏi đầy đầu, đồng ý cái gì? Đồng ý cho cậu tham gia chương trình? Có phải quá muộn rồi không, cậu tham gia từ lâu rồi mà!


 


Lăng Triệt giọng không lên xuống, hơi bá đạo: "Ba điều kiện. Thứ nhất, không được hối hận. Thứ hai, không được bá vai bá cổ nô đùa với người khác. Thứ ba, mỗi tối phải sang đây xoa bóp cho tôi, nếu không thì tôi không cho cậu tin tức tố."


 


Thì ra là nói đén chuyện đánh dấu tạm thời!


 


Hứa Đường Chu chợt hiểu, đáp: "Được!"


 


Một lần đánh dấu tạm chỉ duy trì được vài ngày, độ hiệu quả còn tùy người nữa.


 


Hứa Đường Chu về nhà rồi mới có thể tiếp tục uống thuốc, nên để chắc chắn, vốn định mặt dày xin Lăng Triệt đánh dấu thêm lần nữa, không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy.


 


"Em đảm bảo nhất định sẽ làm được!" Hứa Đường Chu hơi phấn khích, "Tuyệt đối tuyệt đối không vi phạm điều nào! Anh sao mà tốt thế, không uổng công em thích anh như vậy!"


 


Nhìn thấy người trước mắt trong khoảnh khắc sáng rỡ rạng ngời, ánh mắt Lăng Triệt càng sâu, khẽ ho một tiếng: "......Biết rồi. Khi quay chương trình, nhớ giữ kín một chút."


 


"Em tuyệt đối không nói cho ai đâu!"


 


Hứa Đường Chu lập tức thề thốt.


 


"Tôi không có ý....." Lăng Triệt bỏ cuộc, "Thôi vậy."


 


Nói đến chương trình, trong lòng Hứa Đường Chu như trút được gánh nặng, không còn lo bị ph*t t*nh giả tới bất chợt, cuối cùng cũng có sức lực nghĩ đến chuyện này.


 


Từ khi họ đến Sulilan thì chưa bàn bạc gì về kế hoạch sắp tới, nhân lúc bầu không khí tốt, Hứa Đường Chu đem số tiền cơ bản hiện có tính cho Lăng Triệt. Họ vẫn còn được ở miễn phí trong căn gỗ thêm một ngày, nhưng đã chỉ còn chưa tới 3000 tệ.


 


Ngày mai họ có thể được miễn phí check-in một điểm du lịch, nhưng những ngày còn lại tới bốn ngày, họ thật sự nghèo rớt mồng tơi.


 


Biết đâu cũng phải học theo chị em nhà họ Hạ thuê lều.


 


"Lều......" Lăng Triệt nghĩ một chút, "Tạm thời không cần. Chúng ta có thể nghĩ cách lấy lại số tiền cậu mua thuốc ức chế tin tức tố."


 


Hứa Đường Chu nghi hoặc: "Lấy kiểu gì?"


 


Lăng Triệt nói: "Chờ chút."


 


Anh bảo Hứa Đường Chu: "Ngày mai chắc sẽ có kết quả."


 


Hứa Đường Chu đến tận ngày thứ ba quay chương trình mới nhận ra có điều gì khác lạ.


 


Hôm nay cậu mặc áo ngắn tay, không có sơ mi che được vết cắn, bèn dán một miếng bảo vệ tuyến thể. Vậy mà cả đoàn chương trình, không một ai hỏi cậu là có chuyện gì, trong khi cậu vốn đã chuẩn bị sẵn cái cớ rồi.


 


Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, cậu lại không rõ.


 


Sau bữa sáng, cậu còn chưa kịp ra ngoài gặp những người khác thì Lăng Triệt đã gọi cậu lại: "Nhóc con."


 


Hứa Đường Chu khựng lại, mặt hơi đỏ lên.


 


Mỗi lần Lăng Triệt gọi thế, cậu đều thấy ngượng ngùng, nếu nghe quen thì không sao, khổ nỗi Lăng Triệt chỉ thỉnh thoảng mới gọi một hai lần. Hứa Đường Chu gần như chắc chắn rằng, đại khái từ này chỉ xuất hiện khi tâm trạng anh vui vẻ.


 


"Sao vậy ạ?"


 


"Qua đây một chút."


 


Hứa Đường Chu quay đầu nhìn, thấy Mặc Mặc với cameraman đều ăn ý rút lui, trong phòng ăn căn nhà gỗ chỉ còn lại hai người họ.


 


Cái này là muốn làm gì?


 


Cậu bước đến trước mặt Lăng Triệt, trên người vẫn mang mùi khí tức của anh, điều này khiến Lăng Triệt rất hài lòng.


 


Khi quay ngoại cảnh, để tiết kiệm tài nguyên, tất cả camera đều tắt, vậy nên giờ không còn con mắt nào dõi theo. Thế nhưng Hứa Đường Chu lại thấy còn căng thẳng hơn cả khi camera bật.


 


Bởi cậu luôn nhớ tới lần trước khi không có camera, Lăng Triệt...... đã đánh dấu cậu như vậy.


 


Lăng Triệt đưa tay kéo cổ áo cậu ra, nhìn thấy miếng dán lệch trên tuyến thể:
"Dán lại đi."


 


Hứa Đường Chu có chút ngượng, do cậu sơ suất, miếng dán bị lệch rất dễ lộ vết cắn.


 


"Anh muốn giúp em à?"


 


Lăng Triệt: "Nói nhảm."


 


Hai người vào phòng, Hứa Đường Chu từ túi lấy ra miếng dán tuyến thể đưa cho Lăng Triệt.


 


Đầu ngón tay hai người chạm nhau, một luồng tê dại chạy qua, khiến vành tai Hứa Đường Chu đỏ lên.


 


Lăng Triệt đã chú ý thấy.


 


Anh bình thản, trước tiên gỡ miếng dán trên cổ ra xem vết cắn.


 


Tối qua anh sơ suất, nếu không phải Hứa Đường Chu rời đi rồi anh vẫn mất ngủ, tiện tay tra mạng về những lưu ý sau khi bị đánh dấu tạm, thì đã chẳng biết tuyến thể của Omega sau khi bị cắn nếu không chăm sóc cẩn thận thì rất dễ bị nhiễm trùng.


 


Trong đó có một chỉ dẫn của bác sĩ là: trong nước bọt của Alpha chứa nhiều thành phần có tác dụng phục hồi vết cắn của chính mình, có thể dùng nước bọt để chữa lành.


 


Còn chữa lành kiểu gì, thì tất nhiên là l**m như mèo l**m lông cho con rồi.


 


Người trước mắt nhạy cảm đến vậy, còn chưa làm cái gì tai đã đỏ lên hết rồi, nếu mà thật sự dùng phương pháp chữa lành như vậy thì sẽ thế nào đây?


 


Lăng Triệt nghĩ như vậy, miệng chỉ nhàn nhạt nói: "Vết cắn của em đỏ lên rồi, rất có khả năng bị nhiễm trùng."


 


Hứa Đường Chu cúi đầu không nhìn được biểu cảm của Lăng Triệt, nhưng lại biết anh đang nhìn ngắm cái gì.


 


Cậu quá căng thằng, lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Em cảm thấy, ngày...ngày mai sẽ lành lại thôi."


 


Còn không phải do anh cắn loạn sao! Hứa Đường Chu nghĩ trong bụng, đã thế còn cắn mạnh như vậy!


 


Kiến thức lý thuyết phong phú của cậu đều do Cừu Âm ban tặng, mưa dầm thấm đất cậu cũng biết được Alpha phải làm thế nào thì cậu mới có thể đỡ hơn.


 


Trong lúc đang suy nghĩ, sau gáy cậu truyền tới cảm giác chỉ có ở trong mơ, ấm mái mềm mại, còn cả ẩm ướt và hơi thở nữa.


 


Phản xạ có điều kiện, cậu nhịn không được run rẩy: "Lăng Triệt?"


 


Lăng Triệt từ phía sau ôm eo cậu lại tránh cho cậu trượt xuống.


 


Chỉ nghe thấy anh lười nhác, đáp "Ừm" một tiếng.


 


----------------


 


Editor có điều muốn nói: Thực sự dịch xong chương này mà muốn gục ngã, dài chắc phải gấp 2 gấp 3 lần chương bình thường. Muốn nổ đóm đóm mắt luôn rồi!


Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Truyện Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa Story Chương 23: Chữa lành
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...