Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 126: Luyện phù
205@-Đi thêm một lúc, Đế Nguyên Quân dừng lại ngay trước cỗng của Luyện Đan Đường. Một mùi thơm của linh dược bốc lên xông thẳng vào trong mũi, một cảm giác dễ chịu chạy dọc khắp nơi trong cơ thể.
Không chần chừ thêm nữa, Đế Nguyên Quân đi vào bên trong.
Vẫn giống như lúc trước, vị trưởng quản nhìn thấy hắn dang tiến lại gần thì nở nụ cười trên môi, gương mặt vui vẻ với ánh mắt như bắt được con mồi ngon rồi nói.
“Lần này ngươi muốn mua gì nào?”.
“Ồ, trưởng quản”. Đế Nguyên Quân vui vẻ trả lời. “Đã lâu không gặp”.
“Mà sao ngươi vẫn mập như lúc trước vậy?”.
“Ngươi…”. Bị châm chọc, vị trưởng quản lớn tiếng quát một cái rồi từ từ hạ giọng xuống nói. “Thế lần này ngươi muốn mua gì?”.
“Ừ. Ta tới để mua rễ cây Thiên Địa Linh Thảo”. Đế Nguyên Quân nói. “Không biết ở đây có không?”.
“Có”. Trưởng quản gật đầu. “Thiên Địa Linh Thảo được rất nhiều đệ tử Thiên Địa cảnh sử dụng nên chổ ta có không ít”.
“Ngươi tính luyện Thiên Địa Linh Đan hay sao?”.
“Ta tới mua rễ cây của nó?”.
“Tiểu tử”. Trưởng quản liếc mắt. “Thiên Địa Linh Thảo quả thực rất có lợi nhưng rễ cây của nó thì đâu thể luyện đan được”.
“Ngươi không biết hay sao?”.
“Ai bảo ngươi là ta luyện đan vậy?”. Đế Nguyên Quân khịt mũi cười nhẹ.
“Không phải trước giờ ngươi toàn mua linh dược một là luyện đan, hai là tu luyện hay sao?”.
“Bây giờ lại mua rễ cây vô giá trị như vậy?”. Trưởng quản cảm thấy khó hiểu hỏi hắn. “Vậy ngươi mua nhiều hay ít?”.
“Ta muốn mua một cái”. Đế Nguyên Quân ra hiệu, chỉ một ngón tay nói.
“…”. Trưởng quản giật mình quát. “Ngươi chỉ mua một cái”.
“Không được sao?”. Trông thấy vẻ mặt không đúng của trưởng quản, Đế Nguyên Quân vui vẻ cười nói.
“Được, ta bán cho ngươi”. Trưởng quản trừng mắt nói.
“Người đâu”.
“Nhanh đi đào một gốc Thiên Địa Linh Thảo qua đây cho ta”.
Trông bộ dáng của trưởng quản đang không vui, tên đệ tử kia sốt sắng chạy đi.
Đối mặt với vẽ mặt của trưởng quản, Đế Nguyên Quân lâu lâu nhìn một cái rồi cười nhẹ, điều này khiến vị trưởng quản kia có cảm giác như bản thân đang bị người khác trêu chọc đi vậy. Nhưng cũng không dám làm chuyện gì khác.
Đợi cho đến khi tên đệ tử kia quay trở lại, trên tay hắn đang giữ chặt một gốc rễ cây dài khoảng chừng hai gang tay với từng nhánh nhỏ màu nâu đen đan xen vào nhau. Trông thấy gốc rễ đó, Đế Nguyên Quân không khỏi kinh hỉ.
‘Rễ cây này ít nhất cũng phải hơn ngàn năm rồi’.
Trông thấy vẻ mặt hớn hở như nhặt được cục vàng, trưởng quản cảm thấy không vui nói. “Một linh thạch hạ phẩm”.
“Rẻ như vậy sao?”. Đế Nguyên Quân vui sướng nói. “Vậy lấy cho ta thêm một cái chày và một cái cối đi”.
“Đây, một viên linh thạch cực phẩm đây”.
“Không cần thối lại”.
Đế Nguyên Quân ném ra một viên linh thạch cực phẩm rồi nói.
“Ngươi…”.
Đợi thêm một lúc, tên đệ tử ban nãy lại mang ra một cái chày, cối được làm bằng đồng thau được trui rèn một thời gian dài nên trông rất bền chắc.
“Được rồi”.
“Trưởng quản, lần sau ta lại tới a”.
Thu chúng vào bên trong nhẫn trử vật, Đế Nguyên Quân vui vẻ nói rồi rời đi.
Trên quay trở về phòng!
Đế Nguyên Quân trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ phía trước tiến lại gần. Nàng ta trông thấy Đế Nguyên Quân thì vui vẻ không ngừng mà chạy lại.
“Sư đệ, ngươi vừa mua gì về hay sao?”. Hồ Ngọc Ánh chạy lại rồi nói.
“Đúng rồi”. Đế Nguyên Quân tươi cười đáp. “Ta mới mua một ít thứ”.
“Sư đệ,...”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh sắc mặt hớn hở. Vẻ mặt vui vẻ của nàng như chừa từng thấy với nụ cười tươi tắn hiện rõ ở trên gương mặt.
“Hở”.
“Thì chuyện ngươi nói với ta đó”. Hồ Ngọc Ánh phấn khích nói. “Làm sao ngươi đoán được trưởng lão muốn hỏi gì mà chỉ cho ta vậy”.
“Không ngờ sư đệ liệu sự như thần nha”.
“Hắc hắc, tất nhiên”. Được khen, Đế Nguyên Quân gương mặt sáng ngời.
“Mà ngươi muốn chuẩn bị gì sao?”. Hồ Ngọc Ánh hỏi. “Liên Anh sư tỷ đâu?”.
“Ở trong phòng ra”. Đế Nguyên Quân đáp. "Ta mua đồ xong rồi nên đang chuẩn bị quay trở về đây, sư tỷ ngươi đi không?".
“Vậy thì đi thôi”.
“Ta rất tò mò ngươi đang định làm gì nha sư đệ”.
Đúng lúc này, Dược Liên Anh chờ đợi đã được một lúc lâu thì nghe thấy phía bên ngoài có thanh âm cười đùa đang tiến lại gần. Nàng biết ai đang ở bên ngoài nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Ngọc Ánh sư muội, chuyện của ngươi như thế nào rồi?”.
“Chuyện ta đâu vào đấy cả rồi sư tỷ”. Hồ Ngọc Ánh nhẹ nhàng đáp.
Tiến vào bên trong phòng, hai người vây lại đứng bên cạnh. Đế Nguyên Quân lấy ra những thứ lúc nãy hắn vừa mua được. Hồ Ngọc Ánh trông thấy dụng cụ đệ tạo phù triệt thì kinh ngạc không thôi. Ánh mắt khâm phục nhìn Đế Nguyên Quân không ngừng.
“Như thế này là đủ rồi sao?”. Dược Liên Ánh lên tiếng.
“Chừng này là đủ rồi”. Đế Nguyên Quân lấy rễ cây đưa cho Dược Liên Anh nói. “Sư tỷ, ngươi giã nát nó ra giúp ta đi”.
“Rễ cây Thiên Địa Linh Thảo?”. Dược Liên Anh cảm thấy khó hiểu hỏi. “Cái này đâu có tác dụng gì?”.
“Ngươi định dùng nó sao?”.
“Sư tỷ, ngươi thật không biết ý nghĩa của nó sao?”. Đế Nguyên Quân hỏi lại.
“Ý ngươi là?”.
“Thiên Địa Linh Thảo, sinh trưởng nhờ vào lực lượng của thiên địa, vì thiên địa mà sinh trưởng, vì thiên địa mà úa tàn. Cành lá, linh quả cũng chỉ là thứ được ngưng tụ kết tinh lại nhờ năng lực của thiên địa mà thôi”.
“Còn rễ cây cảu nó là nguồn gốc của mọi thứ. Không có nó thì Linh thảo không thể sinh sống, nếu không có nó thì thiên địa lực lượng có mạnh đến đâu cũng không thể khiến linh thảo phát triển được”.
“Ý là, mượn nó làm vật dẫn để thu hút thiên địa lực lượng sao?”. Dược Liên Anh trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Sư tỷ thông minh”.
“Sư đệ, cảm ơn ngươi vì cho ta biết ý nghỉa của nó”. Dược Liên Anh nở một nụ cười duyên nói.
Nói xong, Dược Liên Anh đặt rễ cây vào bên trong cối lớn rồi nắm chặt cái chày mà giã xuống không ngừng, thanh âm đồng thau va chạm vang lên những thanh âm rất vui tai.
“Vậy ta làm gì?”. Nhìn thấy hai người kia ai cũng có việc, Hồ Ngọc Ánh nhìn cả hai một lúc rồi lên tiếng.
“Ngươi tạm thời ngồi đợi ở đó một lúc đi”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Lát nữa phải nhờ sư tỷ dốc sức rồi”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân cầm trên thay viên Kim Tinh Huyền Thiết bắt đầu mài chúng trở thành bột mịn màu vàng.
Quá trình này diễn ra ít nhất cũng phải gần hai canh giờ, cho đến khi toàn bộ bị mài thành bột hết thì mới dừng lại. Ở bên kia, Dược Liên Anh vẫn đang miệt mài giã tay không ngừng, mặc dù rễ cây đã bị chấn nát nhuyễn nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Linh dược ngàn năm cắm sâu dưới nền đất, với thiên địa lực lượng liên tục bị hút vào khiến nó cực kỳ bền chắc, nàng đưa tay giã mãi mà nó vẫn chưa nhuyễn hết toàn bộ.
Giã thêm một lúc lâu, cho đến khi nó bị giã nhuyển và hòa mình vào bên trong dòng nước màu nâu đen sền sệt bám dính kia.
“Được rồi”. Đế Nguyên Quân đưa tay lấy dịch sền sệt kia ngắm nghĩa một lúc rồi nói.
Tiếp theo, hắn đõ bột mịn tinh thạch vào bên trong rồi bắt đầu trộn đều lên. Ngay khi chúng vừa chạm vào nhau thì đã phát ra những thanh âm tách tách nghe rất vui tai, nhưng như thế vẫn chưa hoàn thành mà cần phải khuấy đều khiến hỗn hợp có một màu đen tuyền thì hỗn hợp đó mới bắt đầu hoàn thành.
Và bước cuối cùng, Đế Nguyên Quân đổ tất cả mực vào bên trong hỗn hợp đó rồi đảo mạnh thêm một lần nữa. Nhưng lần này hắn lại bổ sung thêm hỗn độn chân nguyên rồi bắt đầu khấy đều lên.
Khuấy như vậy thêm một nén nhang, Đế Nguyên quân thấy hỗn hợp này đã bắt đầu chảy ra thành dòng giống như ban đầu với một màu đen tuyền nhưng khi nhìn kỹ thì thấy nó có một màu ánh kim rất đẹp mắt.
“Đây là?”. Dược Liên Anh kinh ngạc thốt lên.
Nàng cảm nhận được ở bên trong hỗn hợp kia có một thứ năng lượng rất mờ nhạt nhưng lại khiến nàng cảm thấy rất thân thuộc. Đó là thiên địa lực lượng.
“Thiên Địa Chi Mực bản tự chế...”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nói.
“Sư tỷ, ngươi thử truyền chân nguyên vào bên trong mà xem”.
Dược Liên Anh gật đầu. Nàng từ từ truyền chân nguyên của mình vào bên tròng thì đột nhiên nàng giật bắn người lên, ánh mắt nàng trừng lớn và không tin vào mắt mình nữa.
Vừa rồi nàng chỉ truyền nhẹ một chút chân nguyên vào thôi nhưng thiên địa lực lượng xung quanh đã tụ tập lại một cách nhanh chóng và rất nồng đậm. Mặc dù chúng rất hỗn loạn và nàng không thể điều khiển được, nhưng chỉ với chừng đó cũng khiến nàng phải kinh hãi mà thốt ra.
“Không thể nào”.
“Hắc hắc, kinh ngạc lắm phải không”. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc đó, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lớn rồi nói. "Ta bắt đầu đây".
Nói xong, Đế Nguyên Quân nắm lấy cái bút lông rồi nhúng đầu lông vào bên trong, đồng thời ép máu chảy ra từ trên đầu ngon tay rồi bắt đầu trộn đều. Thình lình, màu mực ở bên trong giống như có sinh mệnh vừa thức dậy, nó gồng lên tạo thành từng gợn sóng đổ ập ra xung quanh, mặc dù yếu ớt nhưng lại cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Dược Liên Anh cùng Hồ Ngọc Ánh trông thấy cảnh này mà không rời mắt lấy một lần. Đây là lần đầu tiên cả hai trông thấy một phù sư đang tiến hành từng công đoạn của mình.
Trông thì nó rất dễ dàng nhưng cả hai lại cảm nhận được độ khó của nó đã vượt xa so với suy nghĩ của hai người.
Đầu bút đã ngấm mực đầy đủ ướt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay, mực đen theo đầu bút mà uốn cong rồi nhỏ giọt xuống. Đế Nguyên Quân dẫm nhẹ chân khiến tờ giấy bay lơ lửng ở trên không rồi bắt đầu múa từng nét chữ.
“Thiên Linh vì tinh khí trời đất – Địa Lực vì lực lượng thiên địa”.
“Thiên Địa Khống Linh Phù – Hiện”.
Nét bút vừa ra, Đế Nguyên Quân bắt đầu niệm một ngôn ngữ cổ xưa, rồi từ trong quả tim dần chạy ra từng ký tự hình thành thành thể bay ra rồi dung nhập vào bên trong tờ giấy.
“Sư tỷ, nhanh truyền thiên địa lực lượng vào bên trong”.
Trông thấy một màn này, cả hai người há hốc mồm nhưng bị tiếng quát của hắn làm cho thức tỉnh.
Cả hai đồng thời gật đầu rồi bắt đầu vận lực, thúc dục thiên địa lực lượng lên đến cực điểm. Hai đại Thiên Địa cảnh điên cuồng thúc dục khả năng của cảnh giới khiến lực lượng xung quanh khu vực có bán kính xung quanh gần một ngàn trượng bị hút đi một cách điên cuồng và đang không ngừng tăng lên.
Dối mặt với lượng lớn lực lượng như này đang đổ dồn vào bên trông tấm phù, dưới sự điều khiển của hắn. Hỗn độn chân nguyên bị năng lượng mạnh mẽ dung nhập khiến cho đan điền bị căng ra đến cực điểm, cảm giác giống như sắp nổ vậy.
Cùng với sự hao hụt của chân nguyên và tinh khí, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần biến sắc trở nên trắng bệch trông rất khó coi.
“Thành”. Cùng với sự khó chịu đó, Đế Nguyên Quân nghiến răng rồi quát lớn một tiếng.
Tấm phù thình lình cắt đứt liên hệ. Nó giống như có linh tính mà bay thẳng lên cao, thân mang thiên địa lực lượng nên nó như đang cố gắng hòa mình vào thiên địa vậy.
“Trấn”.
Không để nó có thời gian bay đi, Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi bắt đầu kết ấn. Thình lình, tờ phù triệt một lần nữa ánh lên tinh quang. Hai đại lực lượng đang cố gắng bài xích lẫn nhau nhưng dưới sự điều khiển của Đế Nguyên Quân. Thiên địa lực lượng này có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thoát được sự kiểm soát của hắn.
Cắn xé nhau thêm một lúc, tấm phù dường như đã kiệt sức, bị Đế Nguyên Quân mạnh mẽ kéo xuống rồi giữ chặt.
Ngay sau đó, Đế Nguyên Quân lấy thanh kiếm từ trong nhẫn trử vật rồi ép tấm phù vào ngay chính giữa thân kiếm. Vận chân nguyên mạnh mẽ ép mạnh. Cho đến khi toàn bộ chữ ở trên tờ giấy in sâu vào lưỡi kiếm, trong khoảng khắc đó, thanh kiếm đột nhiên ánh lên, cùng với đó là một dòng năng lượng mạnh mẽ đang ẩn sâu ở bên trong đang đợi người vận dụng.
- --
Ps: Sr các đh nhiều... ta hôm nay vừa thi xong môn cuối cùng nên giờ mới ra chương được. Thật sự xin lỗi a.
Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Không chần chừ thêm nữa, Đế Nguyên Quân đi vào bên trong.
Vẫn giống như lúc trước, vị trưởng quản nhìn thấy hắn dang tiến lại gần thì nở nụ cười trên môi, gương mặt vui vẻ với ánh mắt như bắt được con mồi ngon rồi nói.
“Lần này ngươi muốn mua gì nào?”.
“Ồ, trưởng quản”. Đế Nguyên Quân vui vẻ trả lời. “Đã lâu không gặp”.
“Mà sao ngươi vẫn mập như lúc trước vậy?”.
“Ngươi…”. Bị châm chọc, vị trưởng quản lớn tiếng quát một cái rồi từ từ hạ giọng xuống nói. “Thế lần này ngươi muốn mua gì?”.
“Ừ. Ta tới để mua rễ cây Thiên Địa Linh Thảo”. Đế Nguyên Quân nói. “Không biết ở đây có không?”.
“Có”. Trưởng quản gật đầu. “Thiên Địa Linh Thảo được rất nhiều đệ tử Thiên Địa cảnh sử dụng nên chổ ta có không ít”.
“Ngươi tính luyện Thiên Địa Linh Đan hay sao?”.
“Ta tới mua rễ cây của nó?”.
“Tiểu tử”. Trưởng quản liếc mắt. “Thiên Địa Linh Thảo quả thực rất có lợi nhưng rễ cây của nó thì đâu thể luyện đan được”.
“Ngươi không biết hay sao?”.
“Ai bảo ngươi là ta luyện đan vậy?”. Đế Nguyên Quân khịt mũi cười nhẹ.
“Không phải trước giờ ngươi toàn mua linh dược một là luyện đan, hai là tu luyện hay sao?”.
“Bây giờ lại mua rễ cây vô giá trị như vậy?”. Trưởng quản cảm thấy khó hiểu hỏi hắn. “Vậy ngươi mua nhiều hay ít?”.
“Ta muốn mua một cái”. Đế Nguyên Quân ra hiệu, chỉ một ngón tay nói.
“…”. Trưởng quản giật mình quát. “Ngươi chỉ mua một cái”.
“Không được sao?”. Trông thấy vẻ mặt không đúng của trưởng quản, Đế Nguyên Quân vui vẻ cười nói.
“Được, ta bán cho ngươi”. Trưởng quản trừng mắt nói.
“Người đâu”.
“Nhanh đi đào một gốc Thiên Địa Linh Thảo qua đây cho ta”.
Trông bộ dáng của trưởng quản đang không vui, tên đệ tử kia sốt sắng chạy đi.
Đối mặt với vẽ mặt của trưởng quản, Đế Nguyên Quân lâu lâu nhìn một cái rồi cười nhẹ, điều này khiến vị trưởng quản kia có cảm giác như bản thân đang bị người khác trêu chọc đi vậy. Nhưng cũng không dám làm chuyện gì khác.
Đợi cho đến khi tên đệ tử kia quay trở lại, trên tay hắn đang giữ chặt một gốc rễ cây dài khoảng chừng hai gang tay với từng nhánh nhỏ màu nâu đen đan xen vào nhau. Trông thấy gốc rễ đó, Đế Nguyên Quân không khỏi kinh hỉ.
‘Rễ cây này ít nhất cũng phải hơn ngàn năm rồi’.
Trông thấy vẻ mặt hớn hở như nhặt được cục vàng, trưởng quản cảm thấy không vui nói. “Một linh thạch hạ phẩm”.
“Rẻ như vậy sao?”. Đế Nguyên Quân vui sướng nói. “Vậy lấy cho ta thêm một cái chày và một cái cối đi”.
“Đây, một viên linh thạch cực phẩm đây”.
“Không cần thối lại”.
Đế Nguyên Quân ném ra một viên linh thạch cực phẩm rồi nói.
“Ngươi…”.
Đợi thêm một lúc, tên đệ tử ban nãy lại mang ra một cái chày, cối được làm bằng đồng thau được trui rèn một thời gian dài nên trông rất bền chắc.
“Được rồi”.
“Trưởng quản, lần sau ta lại tới a”.
Thu chúng vào bên trong nhẫn trử vật, Đế Nguyên Quân vui vẻ nói rồi rời đi.
Trên quay trở về phòng!
Đế Nguyên Quân trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ phía trước tiến lại gần. Nàng ta trông thấy Đế Nguyên Quân thì vui vẻ không ngừng mà chạy lại.
“Sư đệ, ngươi vừa mua gì về hay sao?”. Hồ Ngọc Ánh chạy lại rồi nói.
“Đúng rồi”. Đế Nguyên Quân tươi cười đáp. “Ta mới mua một ít thứ”.
“Sư đệ,...”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh sắc mặt hớn hở. Vẻ mặt vui vẻ của nàng như chừa từng thấy với nụ cười tươi tắn hiện rõ ở trên gương mặt.
“Hở”.
“Thì chuyện ngươi nói với ta đó”. Hồ Ngọc Ánh phấn khích nói. “Làm sao ngươi đoán được trưởng lão muốn hỏi gì mà chỉ cho ta vậy”.
“Không ngờ sư đệ liệu sự như thần nha”.
“Hắc hắc, tất nhiên”. Được khen, Đế Nguyên Quân gương mặt sáng ngời.
“Mà ngươi muốn chuẩn bị gì sao?”. Hồ Ngọc Ánh hỏi. “Liên Anh sư tỷ đâu?”.
“Ở trong phòng ra”. Đế Nguyên Quân đáp. "Ta mua đồ xong rồi nên đang chuẩn bị quay trở về đây, sư tỷ ngươi đi không?".
“Vậy thì đi thôi”.
“Ta rất tò mò ngươi đang định làm gì nha sư đệ”.
Đúng lúc này, Dược Liên Anh chờ đợi đã được một lúc lâu thì nghe thấy phía bên ngoài có thanh âm cười đùa đang tiến lại gần. Nàng biết ai đang ở bên ngoài nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Ngọc Ánh sư muội, chuyện của ngươi như thế nào rồi?”.
“Chuyện ta đâu vào đấy cả rồi sư tỷ”. Hồ Ngọc Ánh nhẹ nhàng đáp.
Tiến vào bên trong phòng, hai người vây lại đứng bên cạnh. Đế Nguyên Quân lấy ra những thứ lúc nãy hắn vừa mua được. Hồ Ngọc Ánh trông thấy dụng cụ đệ tạo phù triệt thì kinh ngạc không thôi. Ánh mắt khâm phục nhìn Đế Nguyên Quân không ngừng.
“Như thế này là đủ rồi sao?”. Dược Liên Ánh lên tiếng.
“Chừng này là đủ rồi”. Đế Nguyên Quân lấy rễ cây đưa cho Dược Liên Anh nói. “Sư tỷ, ngươi giã nát nó ra giúp ta đi”.
“Rễ cây Thiên Địa Linh Thảo?”. Dược Liên Anh cảm thấy khó hiểu hỏi. “Cái này đâu có tác dụng gì?”.
“Ngươi định dùng nó sao?”.
“Sư tỷ, ngươi thật không biết ý nghĩa của nó sao?”. Đế Nguyên Quân hỏi lại.
“Ý ngươi là?”.
“Thiên Địa Linh Thảo, sinh trưởng nhờ vào lực lượng của thiên địa, vì thiên địa mà sinh trưởng, vì thiên địa mà úa tàn. Cành lá, linh quả cũng chỉ là thứ được ngưng tụ kết tinh lại nhờ năng lực của thiên địa mà thôi”.
“Còn rễ cây cảu nó là nguồn gốc của mọi thứ. Không có nó thì Linh thảo không thể sinh sống, nếu không có nó thì thiên địa lực lượng có mạnh đến đâu cũng không thể khiến linh thảo phát triển được”.
“Ý là, mượn nó làm vật dẫn để thu hút thiên địa lực lượng sao?”. Dược Liên Anh trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Sư tỷ thông minh”.
“Sư đệ, cảm ơn ngươi vì cho ta biết ý nghỉa của nó”. Dược Liên Anh nở một nụ cười duyên nói.
Nói xong, Dược Liên Anh đặt rễ cây vào bên trong cối lớn rồi nắm chặt cái chày mà giã xuống không ngừng, thanh âm đồng thau va chạm vang lên những thanh âm rất vui tai.
“Vậy ta làm gì?”. Nhìn thấy hai người kia ai cũng có việc, Hồ Ngọc Ánh nhìn cả hai một lúc rồi lên tiếng.
“Ngươi tạm thời ngồi đợi ở đó một lúc đi”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Lát nữa phải nhờ sư tỷ dốc sức rồi”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân cầm trên thay viên Kim Tinh Huyền Thiết bắt đầu mài chúng trở thành bột mịn màu vàng.
Quá trình này diễn ra ít nhất cũng phải gần hai canh giờ, cho đến khi toàn bộ bị mài thành bột hết thì mới dừng lại. Ở bên kia, Dược Liên Anh vẫn đang miệt mài giã tay không ngừng, mặc dù rễ cây đã bị chấn nát nhuyễn nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Linh dược ngàn năm cắm sâu dưới nền đất, với thiên địa lực lượng liên tục bị hút vào khiến nó cực kỳ bền chắc, nàng đưa tay giã mãi mà nó vẫn chưa nhuyễn hết toàn bộ.
Giã thêm một lúc lâu, cho đến khi nó bị giã nhuyển và hòa mình vào bên trong dòng nước màu nâu đen sền sệt bám dính kia.
“Được rồi”. Đế Nguyên Quân đưa tay lấy dịch sền sệt kia ngắm nghĩa một lúc rồi nói.
Tiếp theo, hắn đõ bột mịn tinh thạch vào bên trong rồi bắt đầu trộn đều lên. Ngay khi chúng vừa chạm vào nhau thì đã phát ra những thanh âm tách tách nghe rất vui tai, nhưng như thế vẫn chưa hoàn thành mà cần phải khuấy đều khiến hỗn hợp có một màu đen tuyền thì hỗn hợp đó mới bắt đầu hoàn thành.
Và bước cuối cùng, Đế Nguyên Quân đổ tất cả mực vào bên trong hỗn hợp đó rồi đảo mạnh thêm một lần nữa. Nhưng lần này hắn lại bổ sung thêm hỗn độn chân nguyên rồi bắt đầu khấy đều lên.
Khuấy như vậy thêm một nén nhang, Đế Nguyên quân thấy hỗn hợp này đã bắt đầu chảy ra thành dòng giống như ban đầu với một màu đen tuyền nhưng khi nhìn kỹ thì thấy nó có một màu ánh kim rất đẹp mắt.
“Đây là?”. Dược Liên Anh kinh ngạc thốt lên.
Nàng cảm nhận được ở bên trong hỗn hợp kia có một thứ năng lượng rất mờ nhạt nhưng lại khiến nàng cảm thấy rất thân thuộc. Đó là thiên địa lực lượng.
“Thiên Địa Chi Mực bản tự chế...”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nói.
“Sư tỷ, ngươi thử truyền chân nguyên vào bên trong mà xem”.
Dược Liên Anh gật đầu. Nàng từ từ truyền chân nguyên của mình vào bên tròng thì đột nhiên nàng giật bắn người lên, ánh mắt nàng trừng lớn và không tin vào mắt mình nữa.
Vừa rồi nàng chỉ truyền nhẹ một chút chân nguyên vào thôi nhưng thiên địa lực lượng xung quanh đã tụ tập lại một cách nhanh chóng và rất nồng đậm. Mặc dù chúng rất hỗn loạn và nàng không thể điều khiển được, nhưng chỉ với chừng đó cũng khiến nàng phải kinh hãi mà thốt ra.
“Không thể nào”.
“Hắc hắc, kinh ngạc lắm phải không”. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc đó, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lớn rồi nói. "Ta bắt đầu đây".
Nói xong, Đế Nguyên Quân nắm lấy cái bút lông rồi nhúng đầu lông vào bên trong, đồng thời ép máu chảy ra từ trên đầu ngon tay rồi bắt đầu trộn đều. Thình lình, màu mực ở bên trong giống như có sinh mệnh vừa thức dậy, nó gồng lên tạo thành từng gợn sóng đổ ập ra xung quanh, mặc dù yếu ớt nhưng lại cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Dược Liên Anh cùng Hồ Ngọc Ánh trông thấy cảnh này mà không rời mắt lấy một lần. Đây là lần đầu tiên cả hai trông thấy một phù sư đang tiến hành từng công đoạn của mình.
Trông thì nó rất dễ dàng nhưng cả hai lại cảm nhận được độ khó của nó đã vượt xa so với suy nghĩ của hai người.
Đầu bút đã ngấm mực đầy đủ ướt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay, mực đen theo đầu bút mà uốn cong rồi nhỏ giọt xuống. Đế Nguyên Quân dẫm nhẹ chân khiến tờ giấy bay lơ lửng ở trên không rồi bắt đầu múa từng nét chữ.
“Thiên Linh vì tinh khí trời đất – Địa Lực vì lực lượng thiên địa”.
“Thiên Địa Khống Linh Phù – Hiện”.
Nét bút vừa ra, Đế Nguyên Quân bắt đầu niệm một ngôn ngữ cổ xưa, rồi từ trong quả tim dần chạy ra từng ký tự hình thành thành thể bay ra rồi dung nhập vào bên trong tờ giấy.
“Sư tỷ, nhanh truyền thiên địa lực lượng vào bên trong”.
Trông thấy một màn này, cả hai người há hốc mồm nhưng bị tiếng quát của hắn làm cho thức tỉnh.
Cả hai đồng thời gật đầu rồi bắt đầu vận lực, thúc dục thiên địa lực lượng lên đến cực điểm. Hai đại Thiên Địa cảnh điên cuồng thúc dục khả năng của cảnh giới khiến lực lượng xung quanh khu vực có bán kính xung quanh gần một ngàn trượng bị hút đi một cách điên cuồng và đang không ngừng tăng lên.
Dối mặt với lượng lớn lực lượng như này đang đổ dồn vào bên trông tấm phù, dưới sự điều khiển của hắn. Hỗn độn chân nguyên bị năng lượng mạnh mẽ dung nhập khiến cho đan điền bị căng ra đến cực điểm, cảm giác giống như sắp nổ vậy.
Cùng với sự hao hụt của chân nguyên và tinh khí, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần biến sắc trở nên trắng bệch trông rất khó coi.
“Thành”. Cùng với sự khó chịu đó, Đế Nguyên Quân nghiến răng rồi quát lớn một tiếng.
Tấm phù thình lình cắt đứt liên hệ. Nó giống như có linh tính mà bay thẳng lên cao, thân mang thiên địa lực lượng nên nó như đang cố gắng hòa mình vào thiên địa vậy.
“Trấn”.
Không để nó có thời gian bay đi, Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi bắt đầu kết ấn. Thình lình, tờ phù triệt một lần nữa ánh lên tinh quang. Hai đại lực lượng đang cố gắng bài xích lẫn nhau nhưng dưới sự điều khiển của Đế Nguyên Quân. Thiên địa lực lượng này có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thoát được sự kiểm soát của hắn.
Cắn xé nhau thêm một lúc, tấm phù dường như đã kiệt sức, bị Đế Nguyên Quân mạnh mẽ kéo xuống rồi giữ chặt.
Ngay sau đó, Đế Nguyên Quân lấy thanh kiếm từ trong nhẫn trử vật rồi ép tấm phù vào ngay chính giữa thân kiếm. Vận chân nguyên mạnh mẽ ép mạnh. Cho đến khi toàn bộ chữ ở trên tờ giấy in sâu vào lưỡi kiếm, trong khoảng khắc đó, thanh kiếm đột nhiên ánh lên, cùng với đó là một dòng năng lượng mạnh mẽ đang ẩn sâu ở bên trong đang đợi người vận dụng.
- --
Ps: Sr các đh nhiều... ta hôm nay vừa thi xong môn cuối cùng nên giờ mới ra chương được. Thật sự xin lỗi a.
Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Đánh giá:
Truyện Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Story
Chương 126: Luyện phù
10.0/10 từ 10 lượt.