Tiểu Dương Đà
107: Không Có Người Thích Ta
—— Nhưng mà ta lại cảm thấy, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.
Một câu nhẹ bẫng biết bao nhiêu, nhưng lại vô tình đâm vào trái tim Diệc Thu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn dễ tin người, bởi vậy còn bị bạn bè chê cười, nói đầu óc chắc chắn rất quý.
Nàng hỏi tại sao, bạn bè trả lời là rất mới, thoạt nhìn không được đem ra sử dụng quá nhiều.
Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng vẫn luôn sẵn lòng tin tưởng người khác.
Ít nhất, trước khi nàng trao gửi sự tin tưởng trong lòng mình, đối phương nhất định đã cho nàng một phần cảm động, những điều đó vốn dĩ là có qua có lại.
Tựa như U Nghiên.
Dù nàng đã từng rất chán ghét nhân vật trong cuốn sách này, dù nàng đã từng cho rằng U Nghiên chính là một vai ác tội ác tày trời, nhưng khi U Nghiên thật sự đối xử tốt với nàng mỗi ngày mỗi ngày, nàng lại bỏ qua sự lý trí trong lòng, hoàn toàn sinh ra một sự ỷ lại cực kỳ lớn.
Cảm giác sẽ ra sao khi bị người ta phụ lòng?
Có lẽ cũng không tính là phụ lòng, khi nàng đi vào ảo cảnh này một mình, chạy suốt một đường, kêu suốt một đường, làm thế nào cũng không tìm được U Nghiên, nàng thật sự có chút thương tâm đáng xấu hổ.
Nàng biết, nàng không nên mong chờ U Nghiên sẽ đi vào nơi quỷ quái này cùng nàng.
Bởi vì so với việc không vứt bỏ không buông tay, dẫn đến việc tất cả đều phải rơi vào tình trạng nguy hiểm như những kẻ ngốc, thì việc để U Nghiên trốn thoát một mình sau đó lại quay trở về cứu nàng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nàng lại cực kỳ để ý, để ý rằng đêm hôm đó U Nghiên có thật sự bỏ nàng lại không.
Chính vì nguyên nhân ấy mà nàng rất muốn biết U Nghiên trước mặt mình có phải là U Nghiên mình từng quen biết không.
Nếu phải, vậy nàng chưa từng bị bỏ lại phía sau.
Nếu phải, quả thật U Nghiên đã vì nàng mà mạo hiểm đến tận đây...
"Tại...!Sao ngươi lại cảm thấy như vậy?"
"Ta cũng không biết." U Nghiên cõng Dương Đà, vừa chạy vừa trả lời, "Đêm hôm trước, ta nhìn thấy ngươi ở sườn núi, cách rất xa đã cảm thấy vô cùng quen mắt...!Mà khi tiến lại gần nhìn kỹ hơn, ta mới phát hiện mình chưa từng gặp ngươi lần nào, thậm chí còn chưa từng gặp dê con có hình thù như ngươi."
"Bởi vì ta không phải dê, là Dương Đà..." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên cười cười chả sao cả, tiếp tục nói: "Lúc đầu ta cũng không có ý định dính líu đến ngươi, phàm là sinh linh khai linh trí, bị ta đụng vào đều sẽ gặp đen đủi, ta không dám đụng vào ngươi."
"Thế sau đó, tại sao ngươi lại mang ta về hốc cây?" Diệc Thu tò mò hỏi.
"Ta thấy vùng lông gần mắt ngươi ướt nhẹp, chắc chắn là đã khóc, ta không yên lòng nên trốn ở gần đó để đợi một lát...!Ta nghĩ, nghĩ nếu thật sự không ai có thể giúp ngươi, ta đi giúp cũng không muộn." U Nghiên nói, giọng nói cũng đột nhiên trở nên ấm áp hơn, nàng nói tiếp, "Nhưng ta không ngờ ngươi lại gọi tên ta, còn bảo ta đừng bỏ ngươi lại...!Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai nói với ta như vậy, ta còn tưởng rằng..."
"Ngươi còn tưởng cái gì?" Diệc Thu vội vàng truy hỏi.
U Nghiên trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp: "Ta còn tưởng rằng, ta là một quái thái không ai cần."
"Không được nói như vậy!" Diệc Thu nhíu mày, ôm lấy cổ U Nghiên chặt hơn, nói với giọng không vui, "Ngươi để tiểu Hồng Hoa đi đâu rồi?!"
"Tiểu Hồng Hoa vẫn chưa biết nói, ta vẫn luôn mong chờ ngày nó trưởng thành, nó cũng đang cố gắng lớn lên." U Nghiên nói, "Ban đầu, khi ta nhận nuôi nó, nó còn chưa lớn bằng móng tay cái!"
Diệc Thu bật cười, nhưng bởi vì khàn giọng nên tiếng cười của nàng cực kỳ khó nghe.
Nàng vội ngậm miệng, không cho bản thân phát ra tiếng cười khó nghe ấy.
Tuy nhiên khoé miệng lại bất giác cong lên.
Hình như, nàng đã có thể chắc chắn được U Nghiên trước mặt mình chính là U Nghiên nàng từng quen biết.
Thì ra nàng thật sự chưa bao giờ bị bỏ lại.
Dù lời nói bên miệng của điểu nữ nhân khẩu thị tâm phi này có khó nghe đến cỡ nào, đến khi gặp phải nguy hiểm thật sự cũng chưa một lần bỏ nàng lại.
Nàng chỉ là một con Dương Đà vô dụng không được ích gì, phải làm sao mới có thể trả ơn cho điểu nữ nhân đây...
"Nếu được..." Cằm của tiểu Dương Đà đè nhẹ trên đỉnh đầu thiếu nữ, thấp giọng nói, "Đời này, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
"Thật vậy chăng?"
"Thật mà!"
U Nghiên suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng gạt ta, ta tin đấy."
Diệc Thu: "Nếu ta lừa ngươi, ngươi cứ mang ta đi hầm rồi ăn luôn, ngươi xem như vậy được không?"
Một thoáng ngượng ngùng trôi đi, hai nàng đều cầm lòng không đậu mà nở nụ cười.
Diệc Thu cứ thế ghé vào trên lưng U Nghiên, cũng chẳng biết bị U Nghiên mang đi xa bao nhiêu, mãi đến khi mặt trời thoáng nghiêng về phía tây, hai nàng mới tìm được một dòng suối ở sâu trong rừng.
Nơi này cực kỳ hẻo lánh, xung quanh không có linh lực dao động, chỉ có một ít sinh linh bình thường chưa khai linh trí.
U Nghiên ngồi xổm xuống, hạ thấp cơ thể.
Tiểu Dương Đà lập tức nhảy khỏi lưng nàng, nhảy tung tăng đến bên dòng suối, vươn một cái móng trước ra rồi bỏ vào để thử nước.
Trong veo luôn, còn mát nữa!
Nàng cẩn thận giẫm lên viên đá bóng loáng dưới suối, tiến từng bước từng bước đến nơi sâu hơn.
Tới khi đi đến một nơi nằm bò xuống cũng có thể lộ ra chiếc đầu nhỏ, chân nàng mới ngừng bước, quay đầu nhìn sang phía U Nghiên: "Nước ở đây thoải mái thật!"
Vừa dứt lời, nàng liền thấy U Nghiên cởi quần áo ra, sau hai ba động tác cởi cũng chỉ còn một cái áo yếm, đôi chân trần trụi lập tức nhảy đến bên cạnh nàng, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Nhìn thiếu nữ trắng như ngọc bích không tỳ vết, thoáng chốc tiểu Dương Đà sững sờ ở trong nước —— Bốn chữ "Vô lễ chớ nhìn" lập tức xuất hiện trong đầu nàng.
Giây tiếp theo, nàng hoàn hồn lại.
Nàng là Dương Đà đấy, một con Dương Đà cái, mắc gì phải thẹn thùng khi xem một cô gái tắm rửa!
Tự nhủ với lòng mình, Diệc Thu đột nhiên mạnh dạn hơn, trừng mắt ngơ ngác nhìn chăm chăm vào thiếu nữ đang du ngoạn trong nước.
Dáng người thiếu nữ không thành thục động lòng người bằng lúc lớn, nhưng bất kể là xương quai xanh tinh xảo, hay là đường cong xinh đẹp của phần lưng đều lộ ra một phong thái mê hoặc trong làn nước thanh triệt này.
Nàng từ từ cởi hai cái bím tóc bù xù ra, mái tóc dài xoã tung ở trước ngực và sau lưng, sau lại dần bị nước suối tẩm ướt.
Cánh tay trắng nõn của nàng nâng lên, sau đó nhẹ nhàng vén tóc, tuỳ ý chải vài cái rồi đứng dậy, bước từng bước về phía lòng suối sâu.
Má ơi ——
Không xem được!
Cứ luôn có cảm giác mình đang phạm tội, đôi mắt nhìn hướng nào cũng không thấy thích hợp.
Sao vậy nè, lúc còn ở nhà đã từng cúp điện cúp nước, có phải chưa từng đi nhà tắm công cộng đâu, cảm giác tội lỗi từ đâu ra vậy!
—— Nếu ngươi là giống đực, chắc chắn ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra, nhẹ nhàng nghiền nát nó.
Ký ức kỳ lạ đột ngột ùa về trong tâm trí.
Có lẽ Diệc Thu đã hiểu tại sao mình không dám nhìn nhiều.
Bởi vì nàng thật sự rất sợ!
Phải biết rằng, U Nghiên của trước đây tuy chỉ mới đi ra từ bồn tắm, trên người rõ ràng khoác một chiếc áo ngoài nhưng vẫn không cho nàng xem nhìn lần thứ hai.
Bây giờ U Nghiên lại mặc áo yếm tắm rửa trước mặt nàng như vậy, nàng làm gì có gan nhìn xem?
Lỡ như ra khỏi ảo cảnh này, điểu nữ nhân vẫn còn nhớ rõ việc này, nhất thiết phải tính sổ với nàng, nàng thật sự không gánh nổi!
Nghĩ vậy, tiểu Dương Đà bắt đầu tự kỳ cọ bộ lông trong nước của mình.
Nhưng đang kỳ cọ, đột nhiên nàng nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, còn chưa kịp quay đầu đã cảm thấy cổ mình lại bị người ta túm lấy lần nữa.
Thiếu nữ đứng sau nhẹ giọng nói: "Có vẻ ngươi tắm không mấy thuận tiện, để ta giúp ngươi nhé!"
Tiểu Dương Đà bất giác run lên, muốn từ chối nhưng lại sợ U Nghiên hiểu lầm, tức khắc đành phải rụt cổ theo thói quen, một đôi mắt hoàn toàn không biết nhìn đâu bèn dứt khoác nhắm lại.
"Ngươi biết hưởng thụ thật, thời gian tắm rửa cũng có thể nhắm mắt dưỡng thần." U Nghiên vừa cười vừa xoa tẩy toàn thân cho Diệc Thu.
"......" Oan lắm trời ạ, chẳng phải do không dám nhìn sao?
"Ngươi gầy quá, thì ra khi bộ lông trên người ngươi bị ướt, ngươi cũng chỉ nhỏ nhỏ như vậy." U Nghiên tiếp tục nói.
Nghe xong, Diệc Thu không nhịn được mà cười thành tiếng.
U Nghiên không khỏi tò mò: "Ngươi cười gì vậy?"
Diệc Thu lắc đầu, đáp: "Ta đang nhớ đến một tên vô lại, mỗi lần ta tắm rửa xong, nàng đều sẽ nói ta xấu!"
"Vậy kẻ kia đúng là tên vô lại rồi, sao lại xấu được, không xấu chút nào." U Nghiên nói, nâng cái đầu ướt dầm dề của tiểu Dương Đà lên, "Có điều, nhìn ngươi như vậy có vẻ rất gầy...!Về sau nên ăn nhiều một chút!"
"Ta ăn nhiều, chỉ sợ ngươi đút không nổi thôi!" Diệc Thu nhắm mắt lại, nghiêm túc nói.
Diệc Thu không kiềm được hỏi: "Ngươi mặc đồ xong chưa?"
U Nghiên: "Nó bẩn rồi, ta đang giặt, giặt xong rồi mặc vào, nó sẽ khô nhanh thôi."
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, qua vài giây mới hỏi tiếp: "Ngươi không có xiêm y khác à?"
U Nghiên: "Ừm...!Ở nhà rồi."
Diệc Thu: "Không phải da lông của yêu tinh đều có thể biến thành xiêm y sao?"
U Nghiên im lặng một lát, trả lời: "Cha không thích, ông ấy ghét nhìn màu lông của ta..."
"Xin lỗi..." Diệc Thu nhỏ giọng nói lời xin lỗi, mở mắt nhìn về phương xa.
"Không sao." U Nghiên lắc đầu, cúi đầu tiếp tục giặt xiêm y của mình, "Ngươi không biết đâu, ta là Khâm Nguyên, từ trước đến nay lông chim của Khâm Nguyên đều là màu vàng nâu...!Nhưng ta lại có màu đỏ sậm từ lúc sinh ra."
"Ta kỳ lạ lắm, mới vừa sinh ra đã hại chết mẹ của ta, tất cả mọi người nói, cha ta căm hận ta...!Thật ra, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy như vậy." U Nghiên nhẹ giọng nói, đột nhiên ngừng lại vài giây, sau đó mới nói tiếp, "Nếu không, bây giờ ta đã không có cái tên này rồi."
"......"
"Quên nói với ngươi, tên của ta là Yếm, Yếm mang nghĩa chán ghét."
"......"
"Trên đời này, tất cả mọi người đều chán ghét ta, không có người thích ta."
"Nói bậy!" Tiểu Dương Đà kích động cắn răng quay đầu hét lên, "Chẳng lẽ ta không phải người ư!"
Vừa dứt lời, nàng thấy sự kinh ngạc bên trong đôi mắt U Nghiên.
Giây tiếp theo, cẩn thận ngẫm lại mới nhớ sực ra một chuyện.
Giờ này khắc này, bản thân mình thật sự không phải là người.
- ---o o----
Nói chung cũng không đến mức.
Tiểu Dương Đà