Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình
Chương 62
Mười hai giờ khuya, sau khi Ôn Nhiên đốt hết giấy hôn thú cùng đơn ly hôn, Giang Ngọc Anh chợt cảm thấy bản thân nhẹ bẫng.
Nó không phải kiểu nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng mà là cảm giác nặng nề toàn thân gần như đều tan biến, ngay cả cái lạnh mơ hồ vẫn luôn ẩn hiện trên người cô cũng biến mất.
Giang Ngọc Anh không ngờ mình thật sự đã thoát khỏi cuộc minh hôn này, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.
Lúc Ôn Nhiên nói với cô mọi thứ đều đã kết thúc sau khi đốt xong vài thứ, Giang Ngọc Anh lập tức bật khóc đến mức mất kiểm soát.
Cha mẹ ruột thì muốn tước đoạt mạng sống của mình, còn một người xa lạ không hề có quan hệ gì lại cố gắng cứu sống cô, đối với Giang Ngọc Anh, điều này thật sự mỉa mai làm sao.
Đốt xong hôn thú và thư từ hôn, Ôn Nhiên không dập lửa ngay mà còn thuận tay gấp mấy tờ giấy vàng thành vài thỏi vàng rồi đốt cùng.
Lão quỷ là một âm hồn, chuyện minh hôn của lão cũng được coi như nằm trong phạm vi chức trách của âm ty địa phủ, tuy cậu không thể giao tiếp với âm ty, nhưng gửi một ít tiền vàng luôn giúp mọi việc được giải quyết dễ dàng hơn.
Giang Ngọc Anh cũng biết gấp loại thỏi vàng này.
Mỗi năm những khi trong nhà phải cúng gia tiên, cô đều tự mình xếp vàng, mua xấp giấy về tự mình xếp sẽ rẻ hơn trực tiếp mua ở bên ngoài.
Để tiết kiệm được mấy đồng lẻ đó, năm nào cô cũng gần như phải thức thâu đêm để xếp vàng cúng gia tiên.
Nhớ đến những năm đó, lúc cả nhà đều đang ngủ, chỉ một mình cô ngồi trước cửa nương nhờ ánh trăng cặm cụi gấp giấy, Giang Ngọc Anh không khỏi tự cười giễu: “Thưa đại sư, có phải kiếp này và kiếp trước đều có nhân quả không? Kiếp này tôi đầu thai vào gia đình như vậy, là vì kiếp trước tôi đã làm điều gì không tốt sao?”
Ôn nhiên không ngẩng đầu, hỏi lại: “Cô cảm thấy số mình rất khổ sao?”
Giang Ngọc Anh rất muốn hỏi, chẳng lẽ không khổ ư? Cô bị cha mẹ ruột bán đi như thế, còn phải gánh chịu đủ mọi khổ sở từ khi còn bé, chẳng lẽ không khổ sao? Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Ôn Nhiên mỉm cười nói tiếp: “Lúc trước tôi từng nhận một vụ án, cũng là một thôn quê bị quỷ ám.
Hồn quỷ là nữ, còn là một đứa bé chưa đủ mười tuổi, oán khí rất nặng, hận ý ngập trời muốn tàn sát cả thôn.”
Giang Ngọc Anh: “Đứa bé kia cũng bị cũng bị cha mẹ giết hại sao?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Không chỉ có cha mẹ, mà là toàn bộ thôn.
Trước đây người ta rất mê tín, cũng rất chú ý đến việc xây cầu.
Hẳn là cô từng nghe qua về việc dùng người sống làm trụ cầu rồi nhỉ.
Cô bé còn sống sờ sờ ấy bị vùi vào giữa trụ cầu, còn là do cha ruột tự tay đẩy mạnh xuống.
Cô nói xem là số cô khổ hay số đứa bé ấy khổ?”
Trên đời có rất nhiều bi kịch như thế, nếu là trước đây có lẽ Giang Ngọc Anh cũng chỉ xem như nghe kể một câu chuyện xưa.
Nhưng hiện tại, trải qua cuộc minh hôn suýt lấy mạng mình, cô thậm chí còn có thể đồng cảm sâu sắc như chính mình cũng từng bị.
Tuy nhiên so với cô bé kia, cô quả thật rất may mắn, cô còn được người khác cứu, còn đứa bé ấy đến chết cũng không đợi được một bàn tay vươn về phía mình.
Ôn Nhiên nói: “Làm người không nên nhìn vào thứ đã mất, mà nên nhìn xem mình có được những gì.
Cô có cửa hàng cho riêng mình, có bạn bè cùng nhau phấn đấu, có tự do không bị giam cầm, còn có một tương lai tươi mới.
Cô nói với tôi số cô khổ? Vậy số cô khổ chỗ nào?”
Giang Ngọc Anh bất giác mỉm cười, nhìn theo cách này, bản thân cô còn có thể được xếp vào hàng may mắn.
Tuy nhiên nói ra như vậy, cô quả thật cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Ngày mai khi rời khỏi đây, cô sẽ không bao giờ trở về nữa.
Từ nay về sau, mọi chuyện ở nơi này đều không còn liên quan đến cô.
Nhìn những thỏi vàng sắp cháy hết, Giang Ngọc Anh vẫn nhịn không được hỏi thêm: “Chúng ta đi rồi, bọn họ sẽ thế nào?”
Ôn Nhiên: “Còn phải xem bọn họ tham lam cỡ nào.”
Vừa nói đi, ngày hôm sau Ôn Nhiên liền trực tiếp rời đi.
Lão quỷ kia ở trên núi đã hơn trăm năm, trú ngụ trong mộ phần tổ tiên của gia tộc, chỉ cần chặt đứt khả năng hại người của lão về sau thì có siêu độ hay không cũng không quan trọng.
Cá nhân cậu không phải kiểu người thấy ma quỷ nào cũng đều nhất định phải đi siêu độ.
Chỉ cần đối phương không hại người, không xâm phạm lẫn nhau thì dù ở cùng một không gian cũng chẳng có gì to tát.
Điều Ôn Nhiên không biết chính là, vào đêm cậu đốt hôn thú, lão quỷ đã dùng chút quỷ khí cuối cùng báo mộng cho Hùng Cường.
Sở dĩ lão có thể giúp con cháu Hùng gia chết đi sống lại đều là nhờ sức mạnh của lệnh bài âm binh, cưỡng chế linh hồn vào trong cơ thể và phong ấn hơi thở cuối cùng trong lồng ngực cơ thể đó.
Nếu vẫn còn lệnh bài âm binh, quả thực lão có thể giúp đứa nhỏ này tiếp tục sống như một người bình thường, chỉ cần không để người có hiểu biết nhìn ra là được.
Mặc dù nghịch thiên cải mệnh như vậy sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là dòng máu duy nhất trong nhà, cho nên lão quỷ mới dùng nó đổi lấy minh hôn.
Lão nghĩ, bản thân cũng được coi như lăn lộn hơn trăm năm, cuối cùng sống sung sướng mấy mươi năm rồi mới đi đến nơi nên đến, nhận bản án nên nhận, vậy cũng đủ rồi.
Lại không ngờ giữa đường xảy ra vấn đề phụ, lệnh bài âm binh của lão bị Ôn Nhiên cướp đi, quỷ khí trên thân cũng bị đánh tan gần hết, cơ bản không thế tiếp tục duy trì.
Thực lực của lão không còn đủ, sức mạnh phong ấn trên người đứa nhỏ tự nhiên cũng sẽ không còn, đến lúc đó nếu không có người trợ giúp áp chế thì tất cả đều sẽ bị cắn trả.
Cho nên lão quỷ báo cho Hùng Cường một giấc mơ, để ông đi tìm Ôn Nhiên thỉnh cậu giúp đỡ giải quyết.
Tất nhiên sẽ không thể giữ nổi đứa nhỏ kia, nhưng tốt xấu vẫn có thể giữ mạng cho hai vợ chồng, cho dù bọn họ không thể sinh con, cùng lắm thì nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Một lão quỷ đã sống hơn trăm năm như lão, sớm đã nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Sau khi Hùng Cường tỉnh dậy chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người.
Cuối cùng vẫn là không thể giữ được mạng cho con ông.
Nhưng ông cũng không nghe lời tổ tông đi tìm Ôn Nhiên, đối với hết thảy những thứ cậu đã phá hỏng, ông còn hận không thể giết cậu trút hận, chứ sao có thể đi tìm cầu xin cậu giúp đỡ.
Nhưng bảo ông trơ mắt nhìn con trai ra đi, ông càng không cam tâm.
Nếu lão tổ tông đã không có cách, vậy ông sẽ đi tìm đại sư khác.
Trải qua nhiều chuyện, ông biết trên đời này thật sự tồn tại những kỳ nhân dị sĩ đó, chỉ cần tìm được người có bản lĩnh, nói không chừng sẽ giữ được con trai.
Ông không cầu gì nhiều, cho dù cả đời chỉ có thể sống trong cái huyện nhỏ này, chỉ cần một nhà ba người bọn họ đều khỏe mạnh, ông cũng mãn nguyện.
Hùng Cường không nói cho vợ mình biết giấc mơ về lão tổ tông, nhưng ngay hôm sau liền bắt đầu hỏi thăm tin tức về các đạo sĩ và bà đồng ở khắp nơi.
Đáng tiếc người còn chưa tìm được, báo ứng đã tới rồi.
Tối hôm đó, đường dây điện cũ trong nhà bọn họ bốc cháy, hàng xóm đều thức dậy dập lửa nhưng không hiểu sao một nhà ba người bọn họ lại im lìm bên trong.
Cuối cùng ngọn lửa được dập tắt, hàng xóm thấy nhà ông cùng lắm chỉ bị cháy đen ở cửa, trong nhà không có hư hại gì nhiều, chỉ là một nhà ba người Hùng gia đều chết cháy trong phòng.
Tuy nhiên có một điều rất kỳ lạ trong vụ án này, chính là trong quá trình khám nghiệm tử thi của gia đình lại phát hiện, cha mẹ thật sự bị thiêu chết còn thi thể người con lại chết từ rất lâu.
Nhưng căn cứ theo điều tra, trước khi xảy ra hỏa hoạn một ngày, con trai họ đều tới trường học bình thường.
Vụ việc đã được lập thành hồ sơ bí mật và giao cho cấp trên, còn tất cả những người biết chuyện cũng đều giữ kín miệng.
Tin tức về người nhà họ Hùng chết cháy nhanh chóng lan truyền tới trong thôn, người nhà họ Giang cũng biết.
Nghe thấy chuyện này, hai vợ chồng Giang gia sợ đến mức mềm nhũn cả hai chân, còn con trai bảo bối Giang Ngọc Phong của bọn họ thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Trong khoảng thời gian này nhà bọn họ cũng không được yên ổn.
Lúc đầu Hùng Cường không chịu hợp tác, Giang Ngọc Phong liền nghĩ cách khác, chính là tìm một cô gái đẹp hơn em gái hắn và nhà còn nghèo hơn nhà hắn, giống như lúc trước Hùng gia tới tìm bọn họ, rồi đưa ra yêu cầu minh hôn.
Sau khi gia đình kia đồng ý Giang Ngọc Phong mới cảm thấy ổn thỏa, bấy giờ liền cầm ảnh chụp chạy tới trước mộ tổ tiên Hùng gia tìm lão quỷ.
Kết quả lão quỷ vẫn không báo mộng như hắn mong muốn, hắn cũng không biết rốt cuộc mọi việc có hoàn thành hay không, chỉ là nhà kia đã nhanh chóng gửi ngày giờ năm sinh của con gái, còn tìm linh môi viết hôn thú đưa tới, cấp tốc như thể sợ bọn họ đổi ý.
Lúc ấy Giang Ngọc Phong còn hơi do dự, cuối cùng vẫn cắn răng chi sáu mươi nghìn tệ sính lễ như đã thỏa thuận.
Sau khi có được mấy thứ kia, hắn lại tới mộ phần để đốt xuống cho lão tổ tông.
Sau đó hắn liền ngồi chờ Giang Ngọc Anh đưa bạn trai của mình tới.
Nhưng chờ mãi không thấy, điện thoại cũng không bắt máy, Giang Ngọc Phong lập tức luống cuống, thậm chí hắn còn nghi ngờ, có thể tất cả đều do Giang Ngọc Anh lấy cớ để lừa hắn hủy bỏ minh hôn.
Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phong liền đứng ngồi không yên, dự định tự mình đi tìm Giang Ngọc Anh.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, hắn đã trượt chân lăn dài từ lưng chừng núi xuống sườn đồi, còn bị gãy chân dập đầu.
Được đưa đến bệnh viện nhưng vì để cứu mạng mà số tiền vài chục nghìn còn sót lại trong nhà cũng gần như tiêu sạch.
Bản thân Giang Ngọc Phong cũng có công việc, có điều chỉ là một phục vụ trong một quán ăn trên huyện.
Mấy ngày nay vì giải quyết chuyện trong nhà hắn đã xin nghỉ vài ngày, bây giờ bị thương như vậy, chủ quán đã trực tiếp đuổi việc hắn.
Nhìn thấy nhà hắn không có tiền, lại bị gãy chân, về sau còn không biết có bị què hay không, cô bạn gái từng bàn chuyện cưới hỏi với hắn đã trực tiếp chia tay.
Vì quá sốt ruột, lúc này hai vợ chồng ông Giang mới liều mạng đi tìm con gái.
Con gái có tiền, chỉ cần cô đưa tiền thì tất cả đều sẽ được giải quyết.
Điện thoại vốn gọi thế nào cũng không gọi được nay đột nhiên có kết nối, không đợi bọn họ mở miệng đòi tiền, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng của một cô gái xa lạ, nói rằng Giang Ngọc Anh vừa qua đời, nghe nói là do minh hôn bị chồng quỷ bắt đi, chết rất thê thảm, bảo hai vợ chồng họ lên nhặt xác.
Có điều không đợi cô gái kia nói địa chỉ, mẹ Giang Ngọc Anh đã trực tiếp cúp máy.
Cô bạn kia nhìn về phía Giang Ngọc Anh, Giang Ngọc Anh chỉ cười trừ, lấy di động lại, tháo sim ném vào thùng rác bên cạnh rồi mới lắp thẻ sim mới được chuẩn bị từ trước vào.
Đúng lúc này có một khách hàng dẫn cún cưng đến tắm, Giang Ngọc Anh tươi cười nhiệt tình chào đón, cuộc sống mới của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai vợ chồng nhà họ Giang không hề nghi ngờ lời cô gái kia nói, đối mặt với cái chết của con gái họ cũng hoảng loạn một trận.
Minh hôn kỳ thực chỉ là một loại hình thức, khi trước có rất nhiều người từng kết minh hôn mà không hề ảnh hưởng đến cuộc sống trên dương gian, nhưng sao khi tới lượt con gái bọn họ thì người lại chết cơ chứ.
Có điều cơn hoang mang chỉ tồn tại giây lát, bởi vì ngay sau đó toàn bộ tâm trí của cả hai đều đặt lên người con trai.
Đây mới là gốc rễ dưỡng lão sau này của hai người bọn họ.
Lúc Giang Ngọc Phong biết tin Giang Ngọc Anh qua đời, trực giác đầu tiên của hắn là không tin.
Chỉ là hiện giờ hắn nằm liệt trên giường, hoàn toàn không có cách nào đi tìm người.
Mà cha mẹ hắn cả đời chưa từng rời khỏi mảnh đất này, trông cậy để bọn họ đi tìm, sợ là chưa tìm được người đã tự mình mất tích luôn rồi.
Giang Ngọc Phong vốn nghĩ, chờ chân lành lặn hơn hắn nhất định sẽ đến thành phố tìm Giang Ngọc Anh.
Lần này Giang Ngọc Phong hoàn toàn hoảng loạn, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy có lẽ Giang Ngọc Anh đã chết thật rồi.
Đây nhất định là quả báo cho việc trêu chọc vào quỷ thần.
Bởi vì tâm trí nặng nề khi đang dưỡng thương, chân còn chưa lành hẳn Giang Ngọc Phong đã vội vã xuống đất, thậm chí còn vì cha mẹ mà đi tìm gia đình đã bàn bạc minh hôn kia để đòi lại sáu mươi nghìn tệ sính lễ.
Đương nhiên người nhà kia không đồng ý, họ đã đưa ngày tháng năm sinh và hôn thú, còn việc minh hôn có thành hay không làm sao bọn họ biết được.
Kết quả hai bên tự nhiên cãi vã túi bụi, khiến vết thương ở chân vừa đỡ hơn một chút lại bị thương lần nữa và tàn phế hoàn toàn.
Chân què, tính tình Giang Ngọc Phong càng thêm bạo ngược.
Mặc dù hắn chỉ có thể nằm trên giường, nhưng dần dần bắt đầu trở nên nóng nảy hay đánh đập mắng mỏ hai người cha mẹ đang chăm sóc mình.
Trong nhà cũng gần như không còn tiền, nếu không phải có ruộng đất riêng thì có lẽ ngay cả cơm ăn cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên dù gạo thóc có thể lấp đầy bụng, nhưng muốn ăn thịt thì phải bỏ tiền ra mua, mà toàn bộ tiền bạc đều dùng để chữa trị chân cho con trai thì còn lấy đâu ra tiền nữa.
Bây giờ ở trong thôn này, e rằng chỉ có mỗi nhà họ Giang là nghèo đến nỗi không có tiền mua thịt ăn.
Không ít người dân trong thôn cảm thấy thổn thức.
Trước kia khi con gái họ còn làm việc trong thành phố, mỗi tháng đều gửi vài trăm tệ, tuy không nhiều nhưng ở cái nơi gần như không cần phải chi tiêu gì nhiều này cũng là một khoản kha khá, mỗi bữa cơm đầy đủ thịt cá cũng không thành vấn đề.
Bây giờ vì con trai mà ép con gái vào chỗ chết, cuộc sống thê thảm đến mức này, thật không biết rốt cuộc bọn họ đang vẽ nên viễn cảnh gì.
Có đôi khi hai vợ chồng già cũng sẽ nghĩ, bọn họ dành ra cả một đời để vẽ nên cái gì.
Ngay cả khi cuộc sống càng ngày càng trở nên khó khăn, hai người già dù đã gần bảy tám chục tuổi vẫn phải kiếm tiền nuôi đứa con trai què, còn thường xuyên chịu đựng đòn roi mắng chửi từ hắn.
Nó giống một vòng luân hồi, trước kia bọn họ đối xử với con gái thế nào, bây giờ bị con trai báo ứng lên người thế nấy.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhịn không được mà tự hỏi, không biết nếu con gái còn sống thì hiện tại hai người họ sẽ sống ra sao.
Nhưng loại chuyện này không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều tâm can càng chua xót.
Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Ôn Nhiên không quan tâm đến những hậu quả của vụ minh hôn.
Con đường đều do tự mỗi người lựa chọn, trở thành như thế nào chính là vận mệnh của từng người.
Sau khi nhận được ba mươi nghìn tệ từ Giang Ngọc Anh, Ôn Nhiên đã trực tiếp quyên góp toàn bộ.
Lần này lấy được linh thạch từ trong núi mang về, chỉ riêng phần vận may này đã cần phải có phúc khí sâu dày mới áp chế nổi, nếu không cậu hoàn toàn không trấn áp được.
Vừa ra khỏi núi, Ôn Nhiên liền trở về Kỳ gia.
Có rất nhiều dược liệu khan hiếm còn cần Kỳ Vân Kính tìm giúp mình, dẫu sao có một số thứ không phải có tiền là có thể mua được.
Về yêu cầu của Ôn Nhiên, Kỳ Vân Kính cũng không hỏi nhiều.
Tuy rằng có một số món khá khó lấy, nhưng với nguồn nhân lực của Kỳ gia thì việc tìm những dược liệu quý hiếm kia cũng không tính là khó.
Phải mất vài ngày mới thu thập đủ những thứ Ôn Nhiên muốn.
Nếu là trước kia, nhất định Ôn Nhiên sẽ trêu chọc Kỳ Vân Kính, tại sao anh không hỏi cậu mấy thứ này có lợi ích gì.
Nhưng lần nữa vừa lấy được đồ, Ôn Nhiên liền kêu gào muốn bế quan, không ai được phép quấy rầy.
Điều này thực sự khơi dậy vài phần tò mò trong Kỳ Vân Kính, chỉ là anh cũng không làm phiền Ôn Nhiên.
Trước kia Ôn Nhiên se thuốc viên rất giỏi, từng bán không ít thuốc viên ở đạo quán của cha nuôi mình.
Nhưng những viên thuốc kia đều là làm ấm thanh nhiệt giải độc, không quá phức tạp.
Ôn Nhiên cũng có âm thầm nghiên cứu những thứ phức tạp, cho nên cậu cũng đã đọc qua một ít kiến thức dược lý cơ bản.
Lúc này phải tự mình luyện chế thứ phức tạp như Tái Sinh Đan, nếu nói khó cũng không hẳn là khó, điều khó khăn duy nhất ở đây chính là khống chế liều lượng linh thạch.
Ôn Nhiên nhờ bác quản gia chuẩn bị cho mình một bộ máy mài thủ công mới tinh.
Linh thạch cũng không quá cứng, vì vậy rất dễ dàng nghiền thành bột.
Khối linh thạch cậu tìm thấy lần này to bằng lòng bàn tay, cậu dự định cắt ra một phần sau đó tìm người gia công, làm một lớp ngọc bích bọc bên ngoài và đặt linh thạch bên trong để đeo trên người.
Mặt khác một phần còn lại được nghiền thành bột, dù sao nếu có thể làm thuốc hoặc trộn với chu sa sẽ mang lại hiệu quả càng cao hơn.
Còn thừa lại một ít thì cất đi, phòng sau này có việc cần.
Một khối linh thạch không to cũng không nhỏ được Ôn Nhiên lên kế hoạch tỉ mỉ.
Sở dĩ cậu muốn một cái máy mài mới tinh là vì cậu không muốn từ bỏ dù chỉ là một chút xíu bột phấn, cái nghèo khiến con người trở nên keo kiệt.
Ôn Nhiên cứ tính đi tính lại liều lượng nhiều lần, dùng ít thì sợ hiệu quả không tốt, dùng nhiều lại sợ hiệu quả quá mạnh.
Cuối cùng Ôn Nhiên cũng chế xong ba viên Tái Sinh Đan, những loại dược liệu khác đều phối theo công thức ghi trong sách cổ, liều lượng linh thạch dùng là từ ít đến nhiều.
Nhìn ba viên thuốc sáng như ngọc trước mặt, Ôn Nhiên hạ quyết tâm trực tiếp nuốt viên có nhiều linh thạch nhất.
Vừa nuốt vào, Ôn Nhiên lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồn cuộn luồn lách trong cơ thể mình.
Sau khi đi qua một số nơi bị tắt nghẽn mới mạnh mẽ đánh sâu vào, kinh mạch sưng tấy phát đau.
Cậu lập tức ngồi xếp bằng, không ngừng vận hành công pháp trong cơ thể.
Sau khi hấp thu hết hiệu quả của thuốc, cả người Ôn Nhiên đều như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, ngay cả tấm thảm cậu ngồi cũng gần như ướt sũng.
Tuy nhiên cảm giác này thật sự rất sảng khoái, giống như được vào phòng máy lạnh sau khi đi xông hơi giữa mùa hè.
Cả người đều nhẹ bẫng, cảm giác như chỉ cần cử động một cái là có thể bay lên.
Hơn nữa công lực của cậu càng thăng tiến hơn, sống lâu như vậy, lần đầu tiên cậu mới cảm nhận được sự khoan khoái khi uống thuốc.
Ôn Nhiên thoải mái dễ chịu đi tắm rửa một cái.
Nhìn vào làn da trông có vẻ hấp dẫn hơn vài phần, hài lòng xoa xoa gương mặt, sau đó mới gọi điện cho Kỳ Vân Kính: “Có một vụ kinh doanh trị giá hàng triệu đồng, anh có muốn tham gia hay không?”
Kỳ Vân Kính đang ở giữa cuộc họp, liền giơ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi, rồi đi đến bên cạnh cửa sổ: “Kinh doanh gì.”
Ôn Nhiên cười tít mắt: “Kinh doanh đan dược, loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội.”.
Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình