Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình
Chương 47
Ôn Nhiên vô cùng khiếp sợ, ngoài ra mọi người ở đây lại càng khiếp sợ hơn.
Nhưng điều khiến cậu sửng sốt là tại sao Kỳ Vân Kính lại xuất hiện ở chỗ này, còn những người kia thì lại chính là tại sao bọn họ lại ở đây.
Giữa đám đông mờ mịt bàng hoàng, một nữ sinh vừa khóc sướt mướt vừa hoảng hốt hỏi: “Đây là đâu? Rõ ràng vừa rồi tôi không phải ở chỗ này, hức…”, lúc nãy cô đang chơi game với bạn bè trong ký túc xá, vừa đứng dậy rót nước, chớp mắt một cái đã bất ngờ xuất hiện ở nơi xa lạ này.
Ngoài cô nữ sinh là người sụp đổ nhất ra, còn có một cậu nam sinh trẻ tuổi với mái tóc highlight màu tím cũng hoảng loạn không kém: “Đây là đâu? Bạn bè của tôi đâu? Bạn đồng hành của tôi đâu? Mấy người… mấy người đừng có qua đây! Mấy người là người hay là quỷ!”
Trong lúc bên kia cãi cọ ầm ĩ, Ôn Nhiên bên này cũng không có mạo muội tới gần Kỳ Vân Kính.
Tình hình hiện giờ vô cùng quỷ dị, trước mắt bọn họ đừng nên tỏ vẻ quen biết nhau thì sẽ tốt hơn.
Và tất nhiên Kỳ Vân Kính cũng nghĩ như vậy, thế nên anh cứ đứng một chỗ quan sát chung quanh chứ không nhìn về phía Ôn Nhiên dù chỉ một chút.
Nơi này có lẽ cũng được xem như một quỷ vực.
Trước khi bọn họ có mặt đông đủ, xung quanh vẫn là biển sương mù mênh mông, nhưng sau khi đầy đủ mười người, sương mù khắp nơi cũng dần tan đi.
Bấy giờ Ôn Nhiên mới phát hiện nơi bọn họ đang đứng chính là một bến tàu, mà cách đó không xa có một chiếc tàu du lịch khổng lồ đang cập bến.
Bên ngoài chiếc du thuyền này một dãy ban công của các căn phòng, mà ở trên đó có một số người đang ngồi ngắm biển.
Còn ở bến cảng thì trên cơ bản lại chẳng có ai, ngoại trừ một số người mặc đồng phục nhân viên đang đứng trước lối ra vào của con tàu.
Trong khi đám đông hoảng loạn ầm ĩ, một thanh niên đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao bắt đầu cất giọng, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng cãi nữa! Đây không phải là thế giới ban đầu của mấy người, đây là thế giới của trò chơi, chỉ có qua ải mới có thể rời đi.
Nếu không vượt qua được cửa ải, thì mấy người đều sẽ bỏ mạng tại nơi này.”
Một nữ công chức trong số họ tỏ ra khá bình tĩnh từ đầu đến cuối, vừa nghe thấy cậu thanh niên mũ lưỡi trai nói vậy, liền cười nhạo một tiếng: “Nhảm nhí!”
Nói xong, cô lập tức đi thẳng tới chỗ người mặc đồng phục, rồi hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi một chút, đây là nơi nào vậy?”
Gã đàn ông mặc đồng phục cau mày, nói: “Nơi đây là điểm dừng chân của Du thuyền Tử Thần.
Mấy người các ngươi làm sao thế? Sao còn không mau lên tàu? Du thuyền chuẩn bị rời bến rồi.”
Gương mặt của cô gái kia chợt tái mét: “Du thuyền Tử Thần?” Có người dám đặt cái tên này cho du thuyền của mình hay sao? Chẳng lẽ không sợ không may mắn à? Nữ công chức ấy đã lờ mờ nhận ra tình hình không ổn, cả gan hỏi tiếp: “Vậy, xin cho hỏi, đây là nơi nào? Ý tôi là, thành phố này tên gì?”
Nhân viên mặc đồng phục nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Đây là Thành phố Vong Linh!? Các người từ đâu tới? Tại sao ngay cả Thành phố Vong Linh cũng không biết?”
Cô gái thậm chí còn muốn hỏi thêm: Các người là người từ nơi nào tới? Mà lại có Du thuyền Tử Thần, lại có Thành phố Vong Linh?
Nghe thấy cuộc hội thoại ở bên này, thanh niên mũ lưỡi trai như thể cảm thấy bản thân ưu việt, khẽ hừ một tiếng: “Xem ra trò chơi lần này yêu cầu phải lên du thuyền.
Hỡi tất cả mọi người, tôi không biết trong số các bạn ai là người đầu tiên tham gia trò chơi, ai là người chơi lâu năm, nhưng những lời sắp tới tôi chỉ nói một lần, mọi người muốn nghe thì cứ nghe, không nghe thì có chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Nơi đây là thế giới trong trò chơi, những người có thể tới được nơi này ngoài một số ít người xui xẻo ra, tôi nghĩ đa số đều là người yêu thích linh dị thần quái.
Không sai, đây là một trò chơi thần quái với tên gọi Trò chơi Vong Linh, mọi người có thể mở di động ra xem thử.
Đây không phải là lần đầu tôi tham gia, với tư cách là một người chơi lâu năm, tôi khuyên mọi người tốt nhất nên tuân theo quy tắc trong này, nếu không kết cục chào đón bạn chỉ có cái chết.
Chết trong trò chơi đồng nghĩa với việc mọi người cũng đã chết ở ngoài đời thực.
Được rồi, chỉ có vậy thôi, muốn lên tàu hay không thì tùy mọi người.”
Nói xong, thanh niên mũ lưỡi trai liền đi theo lối dẫn lên thuyền.
Anh ta không mang theo hành lý, cũng không có bất kỳ vé lên tàu nào, nhưng lại dễ dàng đi qua mà không ai ngăn cản, như thể chuyện bọn họ lên tàu là điều hiển nhiên.
Khá nhiều người trong đám đông hốt hoảng lấy di động ra, cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch như gặp quỷ.
Ôn Nhiên cũng lấy điện thoại ra, nhưng lúc cầm di động, cậu lại phát hiện trong lòng bàn tay của mình xuất hiện một ngọn lửa phù văn.
Ôn Nhiên chợt nhớ đến, hôm đó chỉ khi nào chạm vào lòng bàn tay của Hàn Sơn, cậu mới cảm thấy đau nhức ở đầu ngón tay.
Vậy có phải thứ trong tay Hàn Sơn chính là cái này hay không? Và vấn đề khiến họ phiền lòng, nhưng chẳng thể nói ra, cũng là thứ này đây sao?
Ôn Nhiên đè nén những nghi hoặc trong lòng, bấm mở điện thoại.
Giao diện điện thoại vốn đang bình thường lại bất ngờ lóe sáng, sau đó màn hình tối đen rồi từ từ hiện ra bốn chữ to tướng ‘Trò Chơi Vong Linh’.
Sau khi Ôn Nhiên quay lại trang chủ, thấy phía trên ghi lại thông tin cơ bản của mình, cũng như dòng chữ giá trị quỷ khí: 0 ở hàng cuối cùng.
Ngay lúc Ôn Nhiên đang cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra cái gọi là quy tắc, chợt có một người đàn ông khá gầy gò, mắt đeo kính, thoạt nhìn giống như một trạch nam, đã không chịu đựng nổi nữa mà hoảng loạn hét lên: “Đây không phải là sự thật! Đây chắc chắn là một trò lừa bịp! Tôi không muốn ở chỗ này, rốt cuộc là kẻ nào! Các người mau thả tôi ra, tôi không muốn chơi nữa, thả tôi ra đi! Tôi muốn về nhà!”
Người đàn ông kia vừa gào thét vừa chạy ra khỏi bến tàu.
Còn cậu thanh niên mũ lưỡi trai đang bước lên du thuyền quay đầu nhìn lại, nói với giọng điệu thờ ơ kèm theo chút vui sướng không tên khi thấy người khác gặp họa: “Lại một kẻ muốn tìm chết.”
Thanh niên mũ lưỡi trai vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc người nọ chạy ra khỏi bến tàu, cả người liền cứng đờ ngã xuống mặt đất, khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Có người còn tưởng rằng đối phương đột nhiên phát tác chứng bệnh nào đó, nên muốn đi qua xem thử.
Kết quả lại nhìn thấy trên thân người nọ bắt đầu xuất hiện một vũng máu lớn, như thể toàn bộ máu trong cơ thể đều bị rút ra ngoài, chẳng mấy chốc cả người đều chìm trong vũng máu.
Mà các nhân viên đứng cách đó không xa đã nhìn mãi thành quen, tựa hồ không quá ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt.
Có một cô nữ sinh bắt đầu sợ hãi khóc nấc lên thành tiếng.
Cô vẫn là một học sinh, chưa từng nhìn thấy người chết, chứ nói chi là một người đang sống sờ sờ đột nhiên ngã xuống theo cách như vậy ngay trước mắt mình.
Cả người cô bé đều sắp ngất tới nơi.
Lúc này, du thuyền cũng bắt đầu hú còi, có ai đó bấm để thúc giục mọi người mau chóng đi lên, tàu sắp phải rời cảng.
Ôn Nhiên còn chưa kịp đọc quy tắc trong trò chơi, nhưng trực giác mách bảo nếu bây giờ cậu không đi lên, rất có thể sẽ có kết cục giống người đàn ông kia.
Quan trọng là, ở đây không hề có ma quỷ ra tay, cậu chẳng thể nhìn rõ rốt cuộc người kia chết như thế nào.
Nói cách khác, đây là một quỷ vực vô cùng hoàn chỉnh và thành thục, là một quỷ vực hùng mạnh thực sự.
Quỷ tài* là đế vương ở nơi đây, chỉ cần dấy lên chút suy nghĩ là có thể giết chết bất kỳ kẻ nào đã tiến vào quỷ vực, mà thậm chí đối phương cũng chẳng có sức để giãy giụa.
(Quỷ tài – 鬼才: là loại người có tài năng đặc thù nào đó)
Ôn Nhiên cất điện thoại lại.
Rốt cuộc vẫn phải đi lên tàu, vậy cứ lên đó rồi chờ xem.
Nếu đúng là trò chơi như người kia vừa nói, vậy nhất định sẽ có luật chơi, nếu không cần phải giết người thì bận tâm làm gì.
Lúc Ôn Nhiên bước lên du thuyền, Kỳ Vân Kính cũng nhanh chóng lên theo.
Cậu một lời khó nói hết mà nhìn thoáng qua anh một cái.
Kỳ Vân Kính rốt cuộc bị sao thế này? Chẳng lẽ hào quang công đức của người đại thiện chín kiếp trên người anh là giả sao? Tuy kiểu người ấy chính là thuốc thập toàn đại bổ* trong mắt yêu ma quỷ quái, nhưng cũng là thứ cấm kỵ tuyệt đối không thể động vào của chúng.
Đừng nói là rơi vào quỷ vực, chỉ cần anh tới gần thôi quỷ vực cũng sẽ tự động đóng lại vì anh.
(十全大补丸: thập toàn đại bổ hoàn, bổ trên bổ dưới, bổ trước bổ sau, chỗ nào cũng bổ, chỗ nào cũng tốt.
Thập toàn đại bổ là sự kết hợp hoàn hảo giữa các vị thuốc để cho điều trị hiệu quả cao.
Bài thuốc này là sự kết hợp giữa bài Bát trân thang, thêm hoàng kỳ để bổ khí và nhục quế làm ấm kinh lạc.
Trong bài Bát trân lại chứa đựng 2 bài thuốc kinh điển là Tứ vật và Tứ quân.)
Trên du thuyền, có người đang đứng ở lối ra vào cầu thang phát thẻ phòng.
Ôn Nhiên tới từng tuổi này rồi nhưng cậu vẫn chưa một lần nào được đi du thuyền, song cậu đã từng đọc ở trên mạng, biết được một số khoang cực kỳ ngột ngạt, bèn nói: “Đây là thẻ của loại phòng nào? Tôi muốn một phòng suite xa hoa sang trọng cơ.”
Nhân viên vẫn tươi cười không đổi: “Các phòng kia đều đã có người đăng ký trước, tạm thời không thể thay đổi.”
Ôn Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, nhét lại thẻ phòng vào tay nhân viên: “Đây không phải là du thuyền cao cấp sao? Đây mà là thái độ phục vụ của một du thuyền hạng sang ư? Chẳng lẽ tôi không phải là khách hàng của các anh à? Tôi muốn nâng cấp loại phòng của mình, không phải phòng suite tôi không ở!”
Cậu thanh niên lên thuyền đầu tiên vẫn chưa đi mà luôn đứng ở một bên theo dõi xem những người chơi mới này có đi lên hay không.
Nếu bọn họ lên đây, thì có thể làm quen một chút, còn những ai không chịu lên thì tất nhiên đã là người chết.
Bấy giờ, nhìn sang cậu thiếu niên lớn trên trông khá đẹp trai này, nhưng có lẽ đã bị chiều chuộng đến hư, thậm chí còn muốn cái này muốn cái kia.
Chẳng lẽ cậu thực sự xem đây như thế giới ngoài đời thật, có tiền thì ghê gớm lắm sao? Nếu tự tiện phá vỡ các quy tắc trong trò chơi, ắt sẽ chết.
Thanh niên mũ lưỡi trai khẽ lùi về sau một bước, nhìn Ôn Nhiên như thể nhìn một người đã chết.
Trong trò chơi, kỵ nhất là những kẻ không phân rõ tình hình.
Nhưng không ngờ, nhân viên phát thẻ phòng vậy mà lại khom lưng xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi vì đã khiến cho ngài cảm thấy khó chịu với trải nghiệm trên du thuyền.
Chỉ là phòng đều đã được đặt trước, nếu ngài muốn nâng cấp hạng phòng, ngài cần phải đợi thêm một chút.”
Ôn Nhiên đứng sang bên cạnh, như thể miễn cưỡng hài lòng: “Vậy thì mau nhanh lên!”
Kỳ Vân Kính đi ở phía sau cũng giống như cậu, không nhận thẻ phòng mà nhàn nhạt cất tiếng: “Tôi cũng muốn nâng cấp hạng phòng.”
Nhân viên phục vụ khó xử liếc nhìn anh.
Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Vân Kính, cứ như trông thấy thứ gì đó đáng sợ, ánh mắt của họ thay đổi rõ rệt.
Khác với yêu cầu đổi phòng của Ôn Nhiên, lúc nãy người ta còn khuyên bảo cậu một phen, mà Kỳ Vân Kính vừa mở miệng, nhân viên đã vội vàng nói: “Được, được thưa ngài, mời ngài qua đó chờ một lát.”
Kỳ Vân Kính gật đầu, rồi đi tới bên cạnh Ôn Nhiên, cùng chờ đổi phòng.
Ôn Nhiên lập tức trợn tròn hai mắt.
Sao người này lại có thể hai mặt như thế!? Với mình thì liền nói là không được, còn đối với Kỳ Vân Kính lại như nhìn thấy ma quỷ, sợ đối phương không hài lòng nữa chứ.
Những người theo ở phía sau, cũng muốn học theo hai người yêu cầu đổi phòng.
Nếu có thể ở trong phòng tốt hơn, nào có ai muốn ở phòng tệ hơn.
Kết quả, vừa nói ra yêu cầu, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, da mặt đã trắng nay càng trắng hơn, cứ như là một người chết, giọng nói ảm đạm, gằn từng chữ một: “Các phòng khác đều đã có người đăng ký trước, tạm thời không thể thay đổi.”
Vốn dĩ người nọ còn muốn nói, tại sao hai người kia lại có thể yêu cầu? Nhưng vừa bắt gặp sắc mặt nhân viên biến đổi như vậy, yết hầu của anh ta như vị thứ gì đó bóp nghẹt, vừa cầm thẻ phòng của mình vừa run rẩy rời đi.
Kẻ này, hắn… cơ bản chẳng phải con người! Mà bộ dạng thay đổi đột ngột như vậy, quả thực rất giống… lệ quỷ…
Mười người bước vào trò chơi, chỉ có chín người lên tàu, thanh niên mũ lưỡi trai nói: “Nếu mọi người đều đã lên thuyền, vậy chúng ta nên giới thiệu từng người với nhau, thuận tiện báo luôn số phòng.
Chờ sau khi về phòng xem xét một chút, rồi hẹn một giờ nhất định để tập hợp, thảo luận xem nên hoàn thành trò chơi này như thế nào.
Có người cau mày hỏi: “Nhất định phải hành động theo tập thể à?”
Du Sướng khẽ đảo mắt: “Càng nhiều người sẽ càng có nhiều ý tưởng hơn.
Nếu anh chắc tự mình qua cửa được thì cứ tự nhiên mà hành động một mình.”
Dường như người nọ cũng không muốn đắc tội với người chơi cũ, dành phải nhẫn nhịn: “Hoàng Thụy Phong, số phòng 0730.”
Nữ sinh mít ướt: “Tôi tên Thôi Đình, số phòng 0918.”
Du Sướng liếc mắt nhìn cô bé một cái.
Anh ta còn tưởng tất cả mọi người đều sẽ ở tầng 7.
Một nữ công chức nói: “Hứa Luyện, 0725.”
Ôn Nhiên: “Eason, 1021.”
Du Sướng nhíu mày: “Mọi người đều nói tên tiếng Trung.”
Ôn Nhiên tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đáp lại: “Tôi không có tên tiếng Trung, chẳng lẽ anh muốn tôi bịa một cái cho anh?”
Du Sướng lại trừng mắt lần nữa.
Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo! Từ nước ngoài về thì ngon lắm sao? Mấy kẻ chảnh chọe ngút trời thế này, thường là người chết trước tiên.
Kỳ Vân Kính nói: “Lại Văn Thao, 1022.”
Ôn Nhiên cố gắng nhịn cười.
Lấy cái tên giả mà còn muốn văn thao võ lược nữa chứ.
Kỳ Vân Kính vờ như vô tình đưa mắt nhìn sang phía cậu.
Ôn Nhiên lập tức thẳng lưng, xoay đầu thưởng thức phong cảnh quanh Quỷ Vực này.
Một nữ sinh trong số 3 người phụ nữ có mặt ở đây, người bĩnh tĩnh từ đầu tới giờ, gần như thờ ơ nói: “Trương Ngưng, 0926.”
Một cậu trai trẻ với mái tóc highlight màu tím: “Lưu Minh, 0702.”
Một nam sinh mặc áo hoodie màu đen, nhìn sơ qua trông khá trẻ, nhưng có vẻ cũng là người thích nghi với hoàn cảnh nhanh nhất, nói: “Khâu Thiên, phòng của tôi là 0911.”
Sau khi mọi người đều đã giới thiệu xong, Du Sướng nói: “Mười người chúng ta vốn được chia dựa theo số phòng, chắc hẳn đều chủ yếu tập trung ở lầu 7 và 9.
Nhưng có người muốn làm gì đó đặc biệt, đổi thành lầu 10.
Mặc khác, thêm một điều nữa mà tôi muốn nhắc nhở mọi người, nơi này tuy là thần quái, nhưng cũng là một trò chơi.
Trong trò chơi có luật chơi riêng, những kẻ đã chết trước đó thường là những người không tuân theo quy tắc.”
Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, không ít người đều nhìn sang phía Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính.
Thậm chí còn có người né tránh theo bản năng, như thể sợ bị hai người họ liên lụy.
Nhưng Ôn Nhiên chẳng thèm để ý, lúc này có cãi nhau với ai cũng đều vô nghĩa.
Kỳ Vân Kính chỉ lạnh lùng liếc nhìn Du Sướng một cái khiến trong lòng anh ta cảm thấy hoảng hốt khó giải thích.
Người này từ nãy đến giờ vẫn chưa hé răng, bình tĩnh chẳng giống như một người chơi mới.
Anh ta cân nhắc trong lòng, đoán chừng đây có thể là người chơi cũ, chỉ là không biết đã chơi qua bao nhiêu lần rồi.
Dù sao trước mắt cứ cố gắng duy trì mối quan hệ không tốt cũng không xấu với đối phương là được.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, từng người đều cầm thẻ đi tìm phòng mình.
Phòng của Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính đều ở cạnh nhau.
Trước tiên, Ôn Nhiên quét thẻ phòng của bản thân, mở cửa ra và quan sát sơ lược mọi thứ bên trong.
Đây thực sự là một phòng suite, hoặc là loại phòng có hai tầng.
Bên trong dường như cũng không có gì đặc biệt.
Thế là, lúc Kỳ Vân Kính vừa quét thẻ phòng xong, cậu liền trực tiếp nhảy vào trong.
Kỳ Vân Kính đứng hình trước cửa một hồi, nhưng ngay sau đó cũng vào theo.
Cửa phòng vừa đóng lại, Ôn Nhiên liền líu lo hỏi không ngừng: “Sao anh lại tới đây? Anh vào thế giới này bằng cách nào? Trước khi vào đây anh đang làm gì?”
Kỳ Vân Kính vừa đánh giá căn phòng, vừa trả lời: “Tôi cũng ở tòa nhà bỏ hoang.”
Ôn Nhiên sửng sốt: “Anh tới đó làm gì?”
Kỳ Vân Kính: “Miếng đất ở khu nhà cũ ấy là hạng mục đấu thầu tiếp theo.
Tập đoàn họ Kỳ đang xem xét lợi tức đầu tư, nên tôi mới bảo tài xế đánh đường vòng qua đó xem xét một chút.
Tình cờ nhìn thấy cậu đi vào trong tòa nhà bỏ hoang.”
Lồng ngực Ôn Nhiên co thắt: “Anh liền đi theo?”
Thật ra Kỳ Vân Kính không có phản ứng quá khích giống như cậu, từ đầu đến cuối anh đều rất bình tĩnh, thậm chí còn đi tới đâu ngồi tới đó: “Trước mắt chúng ta phải xem qua các yêu cầu qua cửa.
Đã đến đây rồi thì đừng quá lo lắng về những chuyện đã xảy ra.”
Ôn Nhiên âm thầm thở dài.
Nhớ lại những người khác bị dọa sợ suýt tè ra quần, rồi lại nhìn sang Kỳ Vân Kính.
Đã vào trò chơi sống còn mà còn thoải mái như vậy, có nên cảm thán không hổ danh là đại boss không.
Kỳ Vân Kính nói: “Nhiệm vụ qua ải lần này là, tìm kẻ này và giết hắn.”
Ôn Nhiên lấy di động ra xem, nghe Kỳ Vân Kính nói tiếp: “Chính là hắn, không phải nam cũng chẳng phải nữ, chứng tỏ giới tính không rõ ràng, cũng có nghĩa là thần linh.
Mà thần linh ở chỗ này, ắt hẳn là người tạo ra Quỷ Vực.”
Ôn Nhiên gật đầu, phân tích này cũng rất có lý: “Muốn tiêu diệt quỷ vực, cách nhanh nhất đúng là phải trực tiếp giết chết người chế tạo quỷ vực.
Vậy mục đích của trò chơi này là gì? Muốn tiêu diệt quỷ vực? Vậy chắc chắn đối phương không phải chủ nhân của quỷ vực này.
Nếu không hắn muốn tiêu diệt lực lượng của chính mình để làm gì? Thế nhưng, lại liên lụy khiến một đám người không có năng lực trừ ma diệt quỷ phải chịu chết, vậy ắt hẳn là kẻ ác.
Còn có mấy quy tắc trong trò chơi nữa.
Điều này có nghĩa là, ngay cả người tạo ra Quỷ Vực cũng chịu một giới hạn ở một mức độ nhất định nào đó.
Não ai nhiều nếp nhăn mà nghĩ ra được mấy cái ý tưởng này vậy chứ.”
Kỳ Vân Kinh không để ý tới mấy lời châm biếm của Ôn Nhiên, xem xét di động thật kỹ rồi nói: “Giá trị quỷ khí? Có phải là một khi vượt qua trò chơi, sẽ có giá trị quỷ khí tương ứng hay không? Vậy giá trị quỷ khí đó dùng để làm gì?”
Ôn Nhiên chỉ mục bên dưới: “Có Trung Tâm Mua Sắm này.
Tiếc là chưa thể mở, không biết bên trong bán những gì.
Có điều, nếu đã là trò chơi, những vật phẩm được bán ở đó có khả năng là những đạo cụ.
Đây lại là trò chơi thần quái, rất có thể là một số loại đạo cụ cứu mạng linh tinh như bùa chú.”
Nhắc tới bùa chú, Ôn Nhiên chợt nhớ đến lúc trước Hàn Sơn đã tìm mua 20 lá bùa của cậu.
Như vậy có phải là có thể đem bùa chú theo vào đây hay không? Nghĩ đến đây, cậu vội vàng lục tung túi của mình, nhưng tiếc là nó lại trống trơn.
Kỳ Vân Kính nói: “Ngay lúc đặt chân vào nơi này, ngoài chiếc di động bị ràng buộc bởi trò chơi ra, thì tất cả đồ dùng khác đều biến mất.” Anh có hai chiếc di động, một cái cho công việc và một cái cá nhân, nhưng trong khoảnh khắc môi trường xung quanh thay đổi, anh cảm nhận được rất rõ có một chiếc điện thoại đã biến mất.
Ngoài ra, trên người anh cũng không còn đồ vật nào khác.
Bây giờ xem ra trên người Ôn Nhiên cũng y như vậy, ngoài di động ra thì chẳng còn thứ khác.
Đây ắt hẳn là phần hạn chế của trò chơi này.
Kỳ Vân Kính nói tiếp: “Tất cả mọi người đều đi vào một mình, chẳng có ai mang theo túi xách hay bất cứ đồ đạc linh tinh gì.”
Ôn Nhiên phân tích: “Anh có để ý tới mấy lời người chơi cũ kia nói không? Anh ta nói, để tới được nơi này, ngoài một số người có vận khí kém ra, đa số đều là những người yêu thích linh dị thần quái.
Kết hợp với những người xảy ra những thay đổi kỳ quái mà tôi gặp ở bên ngoài, tôi đoán nếu muốn kích hoạt Quỷ Vực, trừ khi xui xẻo đi vào, nếu không phần lớn đều là những người yêu thích thần quái, đi vào những địa điểm chuyên xảy ra các sự kiện thần quái.
Bấy giờ mới tiến vào quỷ vực.
Nói cách khác, Quỷ Vực này cũng không hẳn là chọn người chơi ngẫu nhiên mà không có quy tắc.”
Kỳ Vân Kính gật gù.
Dựa trên những thông tin hiện có, suy luận này khá hợp lý.
Sau khi kiểm tra di động một lượt, anh nhận thấy có rất nhiều nơi đều là màu xám, giống như chưa được kích hoạt.
Ví dụ như Trung Tâm Mua Sắm, kết bạn, cửa sổ thế giới,…
Kỳ Vân Kính nói: “Hiện giờ chúng ta không thể xem được những thứ khác, vậy trước mắt phải tìm được kẻ kia và qua cửa trò chơi này rồi tính tiếp.
Mà phải xem tìm hắn như thế nào? Nếu coi tất cả mọi thứ trong quỷ vực này đều là NPC, còn chúng ta là người chơi, vậy người này chỉ là một NPC, hay là có thể trà trộn vào trong số các người chơi? Đôi mắt Âm Dương của cậu có dùng được ở quỷ vực này không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không dùng được.
Bởi vì sự tồn tại của quỷ vực cũng giống như một chiều không gian khác.
Trong không gian này, mọi thứ thuộc quỷ vực đều là ký ức của kẻ tạo nên Quỷ Vực.
Nói cách khác, ngoài những người sống trong Quỷ Vực ra, thì tất cả mọi người đều là thể ‘quá khứ’, dùng phương thức của thể ‘đang tiến hành’ để tồn tại.
Cho nên có dùng mắt Âm Dương cũng chẳng nhìn ra được gì.
Bởi vì, tuy rằng bọn họ đều có thể là do quỷ biến thành, nhưng trong không gian này, tất cả đều đang tồn tại cùng một dạng.
Nói như vậy không biết anh có hiểu không?”
Kỳ Vân Kính ‘ừ’ một tiếng, cũng không quá khó hiểu.
Giống như thể bạn đột ngột xuất hiện trong một bộ phim, mà những người đóng phim đó có khả năng đã chết, nhưng xuyên suốt cả bộ phim, tất cả bọn họ đều còn sống, tương tự như vậy.
Ôn Nhiên nói: “Tôi vừa mới kiểm tra luật chơi ở đây một chút.
Trong một phạm vi hợp lý, dường như tất cả đều có quy tắc.
Với vai trò là một khách hàng, tôi có thể yêu cầu nâng cấp phòng hành khách, cho nên lúc nãy dù hồn ma kia không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.”
Kỳ Vân Kính hỏi: “Vậy tại sao những người phía sau lại không thể?”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Việc này đồng nghĩa với bug trong trò chơi.
Tôi phát hiện ra cái bug này và sử dụng chúng.
Tuy nhiên trong quá trình sử dụng, bug này đã bị quy tắc trò chơi phát hiện.
Chỉ là tôi đã sử dụng rồi nên nó chẳng thể đảo ngược được.
Nhưng những người chơi sau muốn tiếp tục dùng bug này là điều không thể, vì trò chơi đã sửa lỗi lại rồi.
Tôi đoán có lẽ đó chính là nguyên nhân.
Có điều, tất cả chỉ là suy đoán, thật ra sau này vẫn có thể thử đi thử lại.”
Kỳ Vân Kính nhíu mày: “Đừng làm bậy.”
Ôn Nhiên vỗ vai anh: “Yên tâm, tôi có chừng mực mà.
Nói thế nào cũng là do tôi nên anh mới gặp phải tai họa không đáng có này.
Vì vậy cho dù có phải ra tay xé nát Quỷ Vực, tôi cũng sẽ đưa anh cùng rời đi.”
Kỳ Vân Kính chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua cậu: “Vậy thì thật sự phải cảm ơn cậu.”
Ôn Nhiên cười tít mắt, lại ngọt ngào tỏ vẻ không muốn mắc nợ: “Không có chi.”
Tới giờ đã hẹn, mọi người lần lượt tập hợp trên boong tàu, người đầu tiên phát biểu vẫn là Du Sướng: “Sau khi mọi người về phòng, chắc hẳn cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng di động của bản thân.
Nhưng để không gây ra những sai lầm không đáng có, tôi vẫn nói sơ qua về trò chơi này.
Thật ra lúc nào trong trò chơi này cũng chỉ một nhiệm vụ, chính là tìm được chủ nhân của thế giới hiện tại và giết chết hắn.
Khi ấy thế giới này tự khắc sẽ biến mất, chúng ta cũng có thể ra ngoài.
Vậy cái khó của việc qua cửa này nằm ở chỗ, ‘hắn’ là ai? Mặt khác, theo như những lần chơi mà tôi đã từng trải qua trước đây, đều vô cùng nguy hiểm.
Đến nỗi, khi cốt truyện còn chưa được tiến hành, thì không một ai có thể biết được chuyện nguy hiểm gì sắp sửa xảy ra.
Hiện giờ chúng ta đang ở trên một chiếc du thuyền, như vậy điều có thể xảy ra nhất, theo tôi nghĩ, sẽ là một vụ tai nạn tàu.
Có nghĩa là, ngoài việc phải đi tìm hắn ra, chúng ta cũng cần phải chống chọi lại các loại tai nạn sắp xảy ra.”
Sau khi Du Sướng nói xong, Thôi Đình hỏi với gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Nếu chúng ta chết trong trò chơi, thì chúng ta có thật sự chết ở ngoài trò chơi không?”
Du Sướng gật đầu: “Mọi người đều là người mới, còn chưa qua cửa lần nào, nên có rất nhiều tính năng trên điện thoại chưa sử dụng được.
Trong số đó có một tính năng kết bạn.
Sau khi một người chết, sẽ tự chuyển thành màu xám trong danh sách bạn bè của những người từng kết bạn với người đó.
Chết trong trò chơi cũng không chết ngay tức khắc ở ngoài đời thực.
Anh hoặc là cô ấy sẽ quên hết tất cả mọi thứ liên quan tới trò chơi.
Sau đó, trong vòng 3 ngày sẽ đột ngột mắc bệnh hoặc bất ngờ gặp tai nạn.
Dù thế nào cũng không thể sống quá 3 ngày.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Đừng nói là con gái, kể cả mấy cậu thanh niên cũng đều hoảng sợ, môi run lên nhè nhẹ.
Du Sướng đưa mắt nhìn mọi người: “Với tư cách là người chơi cũ, tuy tôi có nhiều kinh nghiệm nhất, nhưng mỗi một trò chơi trong mỗi lượt chơi đều không giống nhau.
Cho nên tôi cần các bạn quan sát thật cẩn thận những gì xảy ra quanh mình.
Nếu có thông tin gì đặc biệt, chúng ta có thể trao đổi với nhau.
Như vậy, khả năng qua cửa trong trò chơi của chúng ta sẽ cao hơn.
Bởi vì chỉ cần một người vượt qua, thì đồng nghĩa với việc người khác cũng vượt qua.”
Nữ công chức Hứa Luyện đột nhiên cất tiếng: “Nếu giết sai người thì sao?”
Du Sướng mỉm cười: “Nếu giết sai người thì chẳng khác nào tự xé bỏ lớp ngụy trang thành con người của đối thủ.
Vậy nên sau khi cô giết chết người kia, thì có thể bỏ qua mọi quy tắc trong trò chơi mà thỏa sức chém giết.
Có nghĩa là, trong trò chơi này không hề có người, bởi vì tất cả bọn họ đều là – Quỷ.”.
Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình