Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình
Chương 37
Hung thủ lột da người hàng loạt tên là Triệu Hòa, tên gốc là Triệu Mộc Sinh, sinh ra trong một vùng nông thôn hẻo lánh.
Sau này hắn lên thành phố, cảm thấy tên mình thật phèn và không tí ‘tây’ nào, lúc ấy hắn liền nhờ một người lao động có trình độ cao đổi cho mình cái tên khác.
Hồi còn ở trong thôn, Triệu Hòa vẫn còn chưa hoàn thành chương trình tiểu học, tuy chưa đến nỗi không biết chữ, nhưng đúng là chưa từng được học hành đàng hoàng.
Trước đây hắn không cảm thấy gì, thậm chí còn cảm thấy bản thân đã học xong cấp 1, nên cũng được coi là người có trình độ văn hóa trong thôn.
Sau này khi đi theo những người đi lao động xa trở về thôn trong dịp tết, hắn mới biết trình độ của mình còn không bằng một đứa trẻ 10 tuổi.
Nhìn những người thành phố ngăn nắp rạng rỡ đó, cùng những thứ chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng thèm thuồng, nhưng ngay cả điều kiện kinh tế cơ bản để đến ăn ở các cửa hàng thức ăn nhanh hắn cũng không có.
Dần dần Triệu Hòa chuyển từ ngưỡng mộ sang đố kỵ.
Hắn đã thấy rất nhiều kẻ vừa uống được một, hai ngụm trà sữa đã vứt đi, còn có những người chỉ mới cắn một, hai miếng hamburger hay gà rán, thứ mà hắn còn chưa được nếm thử bao giờ, đã quăng vào sọt rác.
Lúc đó, hắn thật sự rất hâm mộ cuộc sống của người thành phố, vào thời điểm hắn phải mang bụng đói chạy đôn chạy đáo kiếm sống, bọn họ dường như chỉ cần ăn uống chứ chẳng cần làm lụng vất vả là đã có thể hưởng thụ một cuộc sống sung túc.
Sau này, hắn chịu đựng rất nhiều sự khinh thường, từ đó lòng ngưỡng mộ cũng biến thành ghen ghét.
Dựa vào đâu mà bọn chúng vừa sinh ra đã có tất cả mọi thứ, còn những người như hắn lại phải nỗ lực hết mình, khó khăn lắm mới vào được thành phố, mà ngay cả việc đi xe buýt cũng bị chúng xem thường, cứ như thể bọn hắn là những con virus đáng sợ, sẽ chết nếu chạm vào.
Hắn đã từng bị người khác nhục mạ tại nơi công cộng.
Đó là trong một khu công viên, có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa.
Lúc ấy hắn chỉ mới chân ướt chân ráo lên thành phố, còn chưa tìm được việc làm nên tạm thời không có chỗ ở, vì vậy đành phải ngủ trên băng ghế đá ngoài công viên.
Khi đó bảo vệ của công viên lập tức đuổi hắn ra ngoài, nói có người khiếu nại, nói hắn ngủ ở đây sẽ làm bẩn nơi này.
Lúc bị xô đẩy ra khỏi công viên, Triệu Hòa đã nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa, lại có rất nhiều người đưa thú cưng đi dạo quanh công viên.
Tại sao ở cái nơi mà ngay cả chó cũng được vào, còn hắn thì không.
Dù là khi hắn làm nhân viên giao thức ăn, một công việc chính đáng và hợp pháp, thậm chí còn có chút thể diện đối với hắn, mà vẫn bị người ta coi thường như cũ.
Như thể những gì hắn làm đều thua kém những người khác, hễ ai gặp chuyện không vừa ý, dù có lý hay không có lý đều có thể mắng hắn một trận.
Vì đã chịu nhiều đối xử bất công, gặp rất nhiều kẻ hết xem thường lại khinh miệt mình, nên Triệu Hòa thường ảo tưởng rằng, sẽ có một ngày không có gì là hắn không làm được, lúc đó hắn nhất định sẽ giẫm bẹp tất cả mọi người ngay dưới chân mình.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại giống như đứa con của định mệnh và được tiếp xúc với những thứ quỷ thần này.
Lúc hắn đang tìm hang để bắt chuột bọ kiến gián trong phòng trọ thì tình cờ phát hiện ra cuốn sổ viết tay và lá cờ mặt người kia, khi đó cảm giác đầu tiên của hắn không phải là sợ hãi, mà là phấn khích.
Hắn liền biết, từ nhỏ mình đã là một đứa trẻ khác thường, là người đặc biệt nhất.
Giết người cũng đòi hỏi phải có đủ can đảm, nhưng so với giết chóc thì Triệu Hòa càng nôn nóng muốn áp dụng những gì đã học vào thực tiễn hơn.
Hắn không biết nên chọn mục tiêu gì, trẻ em đương nhiên sẽ dễ dàng hơn người lớn, và phụ nữ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn so với đàn ông.
Trong lúc hắn đang phân vân không biết nên bắt phụ nữ hay trẻ con thì lại nhận được đánh giá kém vì giao hàng trễ.
Cho đến bây giờ Triệu Hòa vẫn còn nhớ như in vẻ mặt khinh thường của ả đàn bà đó.
Ả ta ăn mặc rất xinh đẹp, trên người thơm phức, giống hệt như bao người con gái thành thị khác.
Trông sáng sủa như vậy nhưng lại có thể thốt ra những lời nói đầy khắc nghiệt, thậm chí là cay độc với người khác.
Hắn chỉ giao muộn mười phút, mà con đàn bà đó hận không thể ném bữa ăn muộn kia vào mặt hắn, cuối cùng còn thô lỗ đánh giá một sao.
Nếu là trước đây, hắn sẽ chỉ bất lực ngồi nhìn số tiền lương bị trừ bởi mục đánh giá kém này.
Nhưng bây giờ đã khác, loại phụ nữ này, chính là số mệnh đã đưa tới tận cửa cho hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ bộ dạng vật vã khóc la cùng bất lực của ả, hoàn toàn khác với dáng vẻ cay nghiệt lúc còn làm trong văn phòng thuộc tòa cao ốc rộng lớn kia.
Kiểu khóc lóc quỳ xuống xin tha mạng này khiến Triệu Hòa cảm thấy vô cùng vui vẻ thỏa mãn.
Trước đây là ả vượt trội hơn người ra sao, thì bây giờ lại bị hắn giẫm đạp trên bùn thế nấy.
Bản thân Triệu Hòa cũng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đến khi nắm được một sức mạnh khác thường trong tay, hắn liền cảm thấy mình trở thành đấng toàn năng, có thể khiến cả thế giới sụp đổ dưới chân mình.
Sau đó, lại có người đến mua bộ da người hắn vừa lột với giá cao.
Thật ra bộ da đó đã hỏng rồi, vì đây là lần đầu tiên hắn làm, chưa có kinh nghiệm nên hơi ngượng tay, phá hỏng cả một tấm da đẹp.
Không ngờ nó lại bán được giá cao tới vậy, đó là số tiền mà hắn chưa từng gặp trong đời.
Hắn biết tất cả chỉ mới bắt đầu, sau này mình nhất định sẽ trở thành bề trên được người người ngưỡng mộ.
Nhưng suy cho cùng, bản chất hắn vẫn là một người bình thường, vẫn sợ hãi khi đối mặt với cảnh sát.
Văn phòng nơi làm việc của nạn nhân thứ ba bị hắn lột da là địa chỉ mà hắn thường xuyên giao đồ ăn.
Ngày hôm đó, lúc đang giao thức ăn, hắn tình cờ chạm mặt phải cảnh sát điều tra, ngay cả một shipper như hắn mà cũng bị cảnh sát chặn lại tra hỏi.
Hắn không dám nhìn thẳng vào viên cảnh sát kia, sợ bị người ta nhìn ra cái gì đó.
Có lẽ do bộ dạng rụt rè sợ hãi của hắn mà anh cảnh sát đó đã nghi ngờ, yêu cầu hắn xuất trình giấy tờ tùy thân, còn ghi chép lại.
Lúc ấy hắn bạo gạn nhìn thoáng qua dòng ghi chép của viên cảnh sát, nhưng lại bắt gặp ánh mắt đối phương.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy bản thân đã bị người ta nhìn thấu, vừa chột dạ vừa e ngại, lại còn khiến hắn vô cớ muốn nổi giận.
Ánh mắt ấy ám ảnh đến nỗi, khi trở về nhà sau một ngày làm việc, Triệu Hòa vẫn còn ghi nhớ trong đầu.
Càng nhớ rõ bao nhiêu, trong lòng hắn lại càng hoảng loạn bấy nhiêu.
Mà nạn nhân đầu tiên hắn ta giết và bắt được hồn, đã được kết hợp hoàn hảo với hồn giấy dựa theo những gì được ghi trong quyển bút ký.
Hắn muốn thử sử dụng sức mạnh của ngự quỷ một lần, nếu như thành công thì sau này hắn sẽ chẳng còn phải vất vả làm việc nữa, chỉ cần phái đám quỷ hồn trong tay là hắn sẽ có được số tài sản vô tận.
Cho đến thời điểm bị bắt, ý nghĩ từ tận sâu trong đáy lòng của hắn không phải là hối hận, mà là số tiền bán da người kia vẫn còn đang giấu dưới gầm giường, hắn thậm chí còn chưa có cơ hội hưởng thụ chúng.
Tòa nhanh chóng tuyên án, không bất ngờ khi hắn chịu án tử hình.
Thậm chí vào lúc nghe phán quyết, Triệu Hòa cơ bản không hề cảm thấy hối hận, mà chỉ có căm giận cùng không cam tâm.
Hắn hoàn toàn không ý thức được tội ác của mình đã tước đi mạng sống của ba người khác, ngay cả một lời xin hoãn lại cũng chẳng có.
Sau phán quyết của tòa án, gia đình của ba nạn nhân đều khóc đến ngất xỉu.
Phán tử hình thì sao chứ, cuối cùng cũng chẳng thể khiến đứa con gái như hoa như ngọc của họ sống lại được!
Vụ việc mau chóng được một số phương tiện truyền thông đưa tin, sau khi biết được sự thật, không ít người thổn thức.
Ai mà ngờ được chỉ vì một bài đánh giá xấu khi đặt thức ăn lại có thể khiến cho ba người tử vong.
Thậm chí còn có rất nhiều cư dân mạng quy hết trách nhiệm lên đầu cảnh sát.
Với cái loại người không được ăn học tới nơi tới chốn như hung thủ vậy mà tận đến khi có 3 người bị sát hại, cảnh sát mới có thể truy bắt được? Đúng là vừa phí tiền ăn học Chuyên ngành Điều tra Hình sự, vừa phí tiền thuế dân mà!
Nhiều người bên phía cảnh sát khi đọc được những dòng này chỉ có thể cúi đầu, nhưng thật sự bọn họ đã rất cố gắng.
Riêng người duy nhất biết được chân tướng sự việc như Từ Khiên, chỉ biết bất lực nhìn trời.
Một người không được ăn học đầy đủ đúng là không đủ khả năng chống lại lực lượng điều tra phòng chống tội phạm, nhưng vấn đề ở đây là hắn dùng sức mạnh quỷ thần, thứ này còn mạnh hơn lực lượng hình sự rất nhiều.
Chỉ cần phe phẩy lá cờ kia đã có thể khiến người ta rơi vào mê mang, làm gì còn chỗ nào cho bọn họ điều tra.
Bên phía Ôn Nhiên, sau khi nghe tuyên án, cậu liền thả hai nữ quỷ ra, hỏi họ có nguyện ý siêu độ không, hay là đi báo thù rồi chấp nhận hình phạt.
Mặc dù trước khi chết hai nữ quỷ đã chịu nhiều tra tấn, cả người đầy oán khí, nhưng sau một thời gian dài hưởng nhang khói của Ôn Nhiên, lại tận mắt nhìn thấy bản án mà tòa đưa ra, lòng hận thù của hai người cũng gần như tan biến hết.
Hơn nữa, dẫu cho có báo thù cũng không thể khiến bọn họ chết đi sống lại, còn không bằng mang theo nỗi oan này xuống âm phủ để nhận được phán quyết của âm ty, biết đâu kiếp sau lại được đầu thai vào nơi tốt hơn.
Vì đó là thỉnh cầu từ chính nữ quỷ nên đương nhiên cậu sẽ không phản đối, thậm chí còn niệm kinh siêu độ cho họ.
Về phần Trần Tư, âm hồn bị Ôn Nhiên lỡ tay đánh tan kia, nếu đã không thể cứu vãn thì cậu chỉ có thể cầu phúc cho cha mẹ của cô ấy.
Bên dưới tầng hầm của một căn biệt thự, một người đàn ông với vẻ mặt âm u lạnh lẽo nhìn đám oán khí trên da người đang dần tan biến, khẽ thở dài: “Tiếc thật đấy.”
Nhóm Dương Hi cũng đang theo dõi quá trình đưa tiễn nữ quỷ, từ lúc được Ôn Nhiên mở thiên nhãn đến giờ vẫn chưa có đóng lại.
Ban đầu bọn họ có hơi sợ hãi, nhưng bây giờ dường như đã dần dần có thể chấp nhận sự tồn tại của thế giới khác.
Sau khi nhìn thấy hai nữ quỷ được siêu độ, Dương Hi không khỏi cảm thán: “Tuy rằng mọi chuyện đều đã được giải quyết, nhưng không hiểu sao nó lại khiến con người ta cảm thấy khó chịu.”
Hạ Vũ quay đầu nhìn cậu ta: “Sao lại khó chịu? Phán quyết chưa đủ tàn nhẫn sao?”
Dương Hi lắc đầu: “Chỉ là tớ cảm thấy, trên đời này đúng là không có chuyện gì vô duyên vô cớ xảy ra.
Nếu như những cô gái đó chịu nhân nhượng người khác một chút, thì có lẽ tai họa sẽ không ập xuống đầu bọn họ.”
Ôn Nhiên tiếp lời: “Cho nên, trong cuộc sống hàng ngày các cậu nhớ chú ý khẩu nghiệp.
Đôi khi chỉ vì một câu nói mà có thể dẫn đến tai họa chết người.”
──── ∘°°∘ ────
Thời điểm mọi người vẫn còn đang bàn tán xôn xao về vụ án giết người đánh giá kém, cuộc thi ‘Người Dẫn Chương Trình Mới’ cũng chính thức bắt đầu.
Một đợt khác dành cho các sinh viên trong trường đại học.
Hai buổi thử giọng được diễn ra song song, nhưng sẽ được biên tập cắt ghép lại rồi mới phát lên trên mạng.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, Lý Tuệ Khiết – người đã hoàn toàn khôi phục – còn cố ý tới cảm ơn Ôn Nhiên.
Hiện giờ cô ấy đã hồi phục rất tốt, thậm chí còn đẹp hơn so với lúc trước.
Vì vậy, ngoài việc nói lại cảm ơn với ân nhân cứu mạng ra, cô còn muốn đặt thêm vài đơn hàng.
Chưa kể, công hiệu Sinh Sôi Hoàn thật sự khỏi phải bàn, phần chân tóc của cô còn đang mọc lên vài sợi tóc mai nho nhỏ.
Cô đã dùng rất nhiều thuốc mọc tóc nhưng không có loại nào hiệu quả như viên thuốc bé xíu này.
Con gái rất chú trọng đến ngoại hình.
Mà gia cảnh của Lý Tuệ Khiết rất khá, bản thân cũng không thiếu tiền, thấy được món đồ tốt như vậy đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Thêm vào đó, lần này cô còn muốn mua thêm một lá bùa hộ mệnh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, có một số thứ thà nên tin thì hơn.
Ôn Nhiên vui vẻ chốt đơn, còn thuận tiện hỏi về tiến độ điều tra bên phía cô.
Lý Tuệ Khiết không khỏi nhếch mép cười lạnh: “Đã tra ra rồi, là một kẻ mà tớ chưa từng ngờ tới.”
Nghe cô ấy nói vậy, Hạ – siêu cấp nhiều chuyện – Vũ lú đầu ra hỏi: “Ai vậy? Là học sinh trong trường chúng ta hử? Hay là người trong đài truyền hình?
Lý Tuệ Khiết lắc đầu: “Là cô em gái bà con của tớ.”
Hạ Vũ lập tức mắt chữ O mồm chữ A.
Em họ sao? Rốt cuộc là có thù oán sâu tới cỡ nào vậy.
Lý Tuệ Khiết hít một hơi thật sâu: “Nhưng không có chứng cứ.”
Điều này có hơi khó hiểu, khiến Hạ Vũ mờ mịt hỏi: “Không có chứng cứ thì sao cậu chắc chắn đó là em họ của cậu?”
Lý Tuệ Khiết kể: “Ban đầu tớ cũng không nghi ngờ nhỏ.
Các cậu cũng đã nhìn thấy bộ dạng thấy ghê trước đây của tớ rồi đó.
Với hình thù như vậy cơ bản tớ không dám bước ra ngoài gặp người khác, ngoài bác sĩ, người nhà và các cậu ra thì tớ chưa từng cho ai xem cả.
Sau đó, tớ dùng thuốc Ôn Nhiên đưa rồi ngày một tốt hơn.
Có một hôm tự nhiên em họ nói muốn tới gặp tớ.
Lúc trước khi da tớ nổi mụn, tớ cũng đã nói cho nhỏ biết, nhưng chưa từng cho nhỏ thấy và càng không cho phép nhỏ tới nhà.
Bây giờ tớ ổn hơn nhiều nên mới đồng ý gặp mặt.
Lúc nhỏ đến, trên mặt nhỏ lộ vẻ khiếp sợ, buột miệng thốt ra ‘làm sao chị khỏe lên được?’ Ngay cả khi nhỏ đã sửa lời nói sang chuyện khác, nhưng tớ vẫn cảm thấy nghi ngờ nhỏ đó.”
Hạ Vũ hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Cậu có liên lạc cho anh cảnh sát Từ chưa? Rồi có nhờ anh ấy điều tra không?”
Lý Tuệ Khiết gật đầu: “Ngay sau đó tớ đã nói hết những nghi ngờ cho cảnh sát Từ.
Nhưng bên phía anh ấy vẫn chưa có tin tức gì, chỉ nói tớ đừng manh động kẻo rút dây động rừng, cứ giả vờ như chưa biết gì.
Tuy nhiên khi suy nghĩ lại, tớ đã hiểu đại khái tại sao em họ tớ lại làm vậy.”
Hạ Vũ ngạc nhiên: “Tại sao?”
Lý Tuệ Khiết vừa định kể tiếp, lại thấy gương mặt thấu hiểu tất cả của Ôn Nhiên, cô lập tức hỏi: “Ôn Nhiên, có phải ngay từ đầu cậu đã nhìn ra điều gì đó rồi đúng không? Giống như các vị đại sư chân chính, ắt hẳn cậu cũng sẽ biết xem tướng đúng không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Trước đó tớ không nhìn thấy, bây giờ mới nhìn ra.
Trên người cậu có số đào hoa.”
Lúc ấy chủ yếu là vì mặt Lý Tuệ Khiết mọc đầy mụn mủ, ngũ quan đều sưng đỏ biến dạng, trên người lại đầy oán khí, nên Ôn Nhiên không nhìn ra được gì nhiều.
Bây giờ đã khôi phục lại hình dáng cũ, nên khi vừa gặp mặt, liếc mắt một cái cậu cũng có thể nhìn ra cô ấy có kiếp đào hoa.
Lý Tuệ Khiết nghe vậy, nói: “Không hẳn là đào hoa.
Tớ không biết em họ và bạn trai của tớ rốt cuộc đã quen nhau khi nào, nhưng gia cảnh của tớ tốt hơn nhỏ, tương lai chắc chắn cũng sáng lạng hơn, nên bạn trai của tớ, không đúng, là thằng trai đểu kia đứng núi này trông núi nọ, hận không thể ngồi hưởng ‘phúc của người Tề’*!”
(Tề nhân chi phúc: Ở nước Tề có một người cưới đủ cả vợ lớn lẫn vợ nhỏ, mỗi khi ra khỏi cửa đều ăn uống no say rồi mới trở về nhà, anh chồng còn nói với 2 người vợ rằng mình chỉ ăn uống với những người giàu có sang trọng.
Sau khi 2 người vợ lén lút theo dõi, chỉ thấy chồng mình đến khu nghĩa địa, xin ăn cơm thừa cúng mộ.
Được in trong cuốn [Mạnh Tử – Cách Lâu Hạ].
Sau này người ta dùng câu ‘hưởng phước của người Tề’ để mỉa mai kẻ đã có vợ lại có bồ)
Hạ Vũ hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Lý Tuệ Khiết trừng mắt: “Đương nhiên là đá rồi! Nếu không phải vì rút dây động rừng, tớ thật sự rất muốn trở mặt với nhỏ em họ đó! Vì một gã đàn ông xấu mà ngay cả chị mình cũng có thể hạ độc! Nói thật, nếu không tự mình trải qua, tớ thật sự không giờ nghĩ bên cạnh lại có loại bà con lòng dạ đen tối tới vậy!”
Lý Tuệ Khiết chỉ có thể kể việc này cho nhóm bạn Ôn Nhiên, chứ không thể nói cho người khác dù đó là cha mẹ mình.
Sau khi kể xong, trong lòng cũng thoải mái phần nào, thậm chí cô còn cảm thán, quả nhiên là làm nhiều chuyện tốt sẽ nhận được phước báo mà.
Nếu như lúc trước cô không có lòng tìm Dương Hi, không thông qua Dương Hi gặp được Ôn Nhiên, mà chỉ coi vấn đề trên người như bệnh ngoài da thì có lẽ cô đã trở thành đống tro cốt nguội lạnh mất rồi.
Nói xong chuyện chính, Lý Tuệ Khiến lại nói tới một ít vấn đề liên quan tới ‘Người Dẫn Chương Trình Mới’.
Tuy rằng bọn họ đều tham gia cuộc thi, cũng coi như phải cạnh tranh lẫn nhau, nhưng sự cạnh tranh giữa nam nữ không gay gắt kịch liệt như những cuộc thi cùng giới khác.
Hơn nữa, trước đây cô cũng làm trợ lý MC ở đài truyền hình một thời gian, nên cũng biết nhiều tin tức hơn nhóm bạn Dương Hi, vì vậy cũng coi việc chia sẻ tài nguyên này là có qua có lại.
Biết được Ôn Nhiên không tham gia, Lý Tuệ Khiết không khỏi cảm thán trong tiếc nuối: “Cậu trổ mã đẹp trai như vậy, không thi thì phí quá.”
Ôn Nhiên liền bật cười: “Đẹp đâu nhất định phải cho người khác xem, tớ tự ngắm mình cũng được vậy.”
Lý Tuệ Khiết nói tiếp: “Nhưng nếu cậu nổi tiếng thì buôn bán sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cao Ngọc Dung kia của cậu là một sản phẩm rất tốt, có thể vươn ra quốc tế đó.
Còn Sinh Sôi Hoàn nữa.
Thậm chí tớ còn tưởng tượng ra được cảnh cậu nổi tiếng rồi mở rộng thị trường, khi ấy cung sẽ không đủ cầu luôn đó.”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Bán nhiều mệt lắm.
Bây giờ tớ cũng nổi tiếng trong giới bạn bè, kiếm được chút tiền tiêu vặt, cuộc sống không phải rất tự do vui vẻ sao? Có gì đâu mà đáng tiếc.
Sau này nếu các cậu nổi tiếng thì nhớ giúp tớ kéo khách là được.”
Lý Tuệ Khiết nhún vai, cô cũng có thể nhìn ra, Ôn Nhiên có bản lĩnh nhưng lại không hề có dã tâm.
Tuy rằng vẫn chưa bắt được kẻ giở trò quỷ sau lưng, nhưng hắn không ra tay nên bọn họ cũng không tìm được phương hướng tiếp tục điều tra.
Ngoài việc thụ động ngồi chờ thì chỉ có nước điều tra em họ Lý Tuệ Khiết.
Chẳng qua trực giác Ôn Nhiên mách bảo, hướng đi đó cũng chẳng thu được tin tức gì, cuối cùng cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
──── ∘°°∘ ────
Nếu đã không tìm ra hướng giải quyết, vậy chỉ có thể tạm gác lại vấn đề đó trong một thời gian.
Thế là Ôn Nhiên buông bỏ chuyện đó qua một bên và bắt đầu nghĩ đến việc gia nhập công đoàn.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã nhiều lần lang thang trong cái app kia, và gần như tìm hiểu hết những gì có thể tìm hiểu trong đó.
Thậm chí cậu còn hỏi qua ý kiến của Khang Thời – người duy nhất trong Huyền Môn tương đối thân thiết với mình, cuối cùng, Ôn Nhiên quyết định gia nhập công đoàn.
Công đoàn ở đây khác xa so với những gì cậu đã nghĩ, hoàn toàn không bị quản lý chặt chẽ như tưởng tượng, chủ yếu là vì có thế lực của nhà nước chống lưng cho công đoàn.
Có lẽ việc chính phủ nâng đỡ cũng là muốn quản lý những thế lực Huyền học này một chút.
Tuy nhiên, nếu không có người quản lý, chỉ sợ nó đã loạn thành một đống, quỷ trâu thần rắn gì cũng đều có đủ.
Lần trước cậu có nói sẽ đến thắp một nén nhang cho lão quỷ đã giúp cậu làm khảo sát, lần này đúng là cậu có nhớ, nhưng trùng hợp là lão đang làm kiểm tra cho người khác.
Còn chị gái ở quầy lễ tân lúc trước, vừa nhìn thấy cậu đã vô cùng niềm nở, biết cậu muốn gia nhập công đoàn thì càng thêm nhiệt tình.
Thông tin để gia nhập công đoàn còn chưa kịp điền thì chị gái ấy đã lập tức kéo cậu đi lên lầu xem các tiểu đạo sĩ khác làm bài khảo sát như thể người trong nhà.
Bước vào trong căn phòng đó, nhìn thấy mặt kính một chiều, Ôn Nhiên mới biết, ắt hẳn lần trước mọi người cũng quan sát mình như vậy.
Trong phòng là một cậu trai trẻ khoảng chừng 20 mấy tuổi, bởi vì ngồi phải chiếc ghế giấy nên hoảng sợ nhảy dựng lên khi thấy chiếc ghế bốc cháy.
Nỗi sợ kia còn chưa kịp lắng xuống, đột nhiên xuất hiện một lão quỷ u ám ôm lấy mình, còn hà hơi lên cổ mình.
Cậu trai đó suýt nữa đã tè ra quần, nước mắt lưng tròng và vắt giò chạy ra khỏi phòng.
Những người khác trong phòng vây xem bài khảo sát với vẻ mặt thích thú.
“Đây mới là cách chính xác nhất để làm bài khảo sát.” Một người vừa nói, vừa liếc nhìn Ôn Nhiên với vẻ khó hiểu.
Khóe miệng của Ôn Nhiên khẽ giật.
Lần trước cậu đánh lão quỷ đến nỗi lão tự kỷ, là do cậu lạc đề sao?
“Chà, có lẽ người này là một muggle* đã vô tình nhìn thấy thông tin của công đoàn chúng ta trên diễn đàn, nên mới muốn tới thử vận may, tiếc là còn chưa qua được cửa thứ nhất.”
(Muggle: một từ trong Harry Potter, chỉ những người bình thường không có sức mạnh siêu nhiên; hoặc là những người ngoài ngành)
Người này vừa dứt lời, tình hình trong phòng bỗng chốc đảo ngược.
Thấy lão quỷ đuổi theo, hai chân của cậu thanh niên lập tức vướng vào nhau, ngã sõng soài trên mặt đất.
Trong phòng không hề lót thảm, và vì vừa rồi cậu ấy bỏ chạy trối chết nên cú ngã này thật sự rất mạnh.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy vươn bàn tay bị rách da của mình về phía lão quỷ, tay còn lại vừa che mặt, vừa khóc la om sòm.
Vốn dĩ lão quỷ thấy cậu nhóc này quá nhút nhát, nên muốn hù dọa cậu ấy thêm nhiều chút.
Không ngờ sau khi lòng bàn tay cậu nhóc bị rách, chỗ vết thương đó lại tỏa ra dương khí vô hạn, uy lực mạnh hơn bùa chú gấp mấy lần.
Lão quỷ cũng không ngại chạm vào, nhưng khi chạm đến nơi đó, làn khói đen lập tức bóc hơi.
Lần này đến phiên lão quỷ khóc, cảm giác này không khác gì bị sét đánh trúng người.
Chị lễ tân thấy thế lập tức xông ra khỏi phòng, chạy tới phòng khảo sát và kéo lão quỷ ra.
Cô ấy sợ cậu thanh niên này vì quá hoảng sợ mà dùng máu giết chết lão quỷ.
Cũng may vết thương không lớn, máu cũng không nhiều lắm nên lão quỷ cũng không bị thương nặng.
Lúc lão vừa nhe răng trợn mắt, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Ôn Nhiên, lão quỷ lập tức sững sờ, nhịn không được muốn ngồi tự kỷ thêm lần nữa.
Lão đã làm nhân viên khảo hạch nhiều năm, số lần thua dưới tay đạo sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những năm gần đây, lão chỉ thua hai lần duy nhất, một là Ôn Nhiên, một lần nữa là cậu trai trẻ muggle không ngờ lại mang dòng máu của đạo sĩ này.
Trùng hợp làm sao, cả hai lần đều có mặt Ôn Nhiên, cho nên chắc hẳn ông trời sinh cậu ra là để khắc lão mà.
Có lẽ do oán niệm trong mắt lão quỷ quá mạnh, nên không cần giải thích Ôn Nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Cậu mỉm cười, lấy từ trong túi ra một nén nhang: “Nhang này do tự tay tôi làm, còn thêm vào đó một số phụ liệu đặc biệt.
Tôi đã nói lần sau khi tới đây sẽ thắp cho ông một nén nhang, ông có muốn thử hưởng hương khói này một chút hay không?”
Còn chưa thắp nhang, chỉ với mùi thơm tỏa ra từ thân cây nhang đã đủ khiến cho lão quỷ phát thèm.
Hơn nữa, chả có hồn ma nào không thích nhiều nhang khói cả, lão thẳng thừng chấp nhận, còn lịch sự cảm ơn.
Ôn Nhiên mỉm cười đáp lễ, lại nhìn về phía vết thương lão vừa mới bị khi chạm vào cậu thanh niên kia: “Vết thương này sẽ không sao chứ?”
Lão quỷ dửng dưng xua tay: “Đây chỉ là tai nạn lao động, công đoàn sẽ cho thuốc, không sao đâu.”
Ước chừng ngoài việc cho thuốc, công đoàn còn đền bù nhiều lợi ích hơn cho lão.
Nếu không thì làm gì có chuyện một lão quỷ hơn trăm tuổi lại đồng ý ở lại công đoàn làm nhân viên như thế này.
Về phần cậu nhóc làm bài khảo hạch kia, lẽ ra cậu đã không qua được cửa ải thứ nhất do không đoán được vật âm dương.
Sau đó lại còn bị lão quỷ đuổi bắt mà không có chút sức phản kháng nào, nên coi như bị đánh trượt, nhưng không ngờ người này lại mang dòng máu đạo sĩ.
Dòng máu đạo sĩ không phải ám chỉ dòng máu được thừa hưởng từ đạo sĩ khác, mà nó chỉ là một phép ẩn dụ.
Ngày xửa ngày xưa, chỉ có những người thật sự đắc Đạo mới được gọi là đạo sĩ, mà đạo sĩ cũng chính là khắc tinh của tất cả các loài yêu ma quỷ quái.
Tương tự, loại máu đặc biệt có thể khắc chế ma quỷ cũng được gọi là dòng máu đạo sĩ.
Loại máu này không phải do di truyền, mà là nhờ cơ duyên sinh ra đã có.
Giống như có một vài người dương khí nặng bên trong ngàn vạn người bình thường, cả đời sẽ không dính phải những thứ tà ma này.
Nhưng cũng có một vài người âm khí nặng, thỉnh thoảng đi đường cũng có thể lạc mất hồn phách.
Tất cả đều là tự nhiên sinh ra đã có.
Nếu như người này chỉ là một muggle bình thường, thì công đoàn chắc chắn sẽ không cho cậu ấy vượt bài kiểm tra.
Nhưng bẩm sinh cậu ta lại mang dòng máu đạo sĩ, nên từ lúc sinh ra đã chú định phải làm nghề này.
Hơn nữa, loại huyết mạch đạo sĩ này rất hiếm, cả ngàn cây số không có lấy một người.
Cho dù bây giờ năng lực của cậu nhóc này rất gà, nhìn thấy quỷ là sợ hãi khóc lóc, nhưng chỉ cần cậu muốn đi vào con đường này, công đoàn nhất định sẽ mời chào cậu ấy gia nhập rồi ra tay nâng đỡ.
Sau khi nghe các chị gái xinh đẹp trong công đoàn giải thích, nhóc người mới kia mới biết vừa rồi là bài kiểm tra.
Có lẽ là do quá tủi thân, cộng thêm sợ hãi quá mức, nên cậu nhóc nhịn không được mà bật khóc.
Cậu nhóc còn thút thít kể lại rằng, chỉ là thể chất của cậu rất dễ gặp ma quỷ, nên mới nghĩ thử xem có cách nào cải thiện một chút không.
Không ngờ vừa đến đã bị dẫn vô phòng này, không nói không rằng còn thả quỷ ra hù dọa cậu, khiến nhóc suýt nữa đã chết vì đau tim.
Ôn Nhiên ở bên cạnh không khỏi phụt cười thành tiếng.
Đứa nhỏ này thật sự quá hài hước..
Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình