Tiểu Dạ Khúc
Chương 7: Trên sân thể dục
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
Sáng sớm ngày tiếp theo, Kim Tịch và bạn cùng phòng cùng nhau đi ăn sáng.
Lâm Lạc đứng cười ở cạnh cửa, Kim Tịch ló người ra: “Nhìn gì thế?”
“Ừ, tự nhìn đi.”
Chỉ thấy ở một đầu khác của hành lang, bên cạnh cửa phòng của bốn đóa kim hoa, có vài nam sinh xếp hàng đưa cho các cô ấy đồ ăn sáng, cười vô cùng ân cần và chu đáo.
“Cảm ơn anh nha.”
Âm thanh của con gái mềm mại lại nũng nịu, vừa ngọt vừa dịu dàng, nghe mà làm người ta nổi hết da gà.
Nhóm các cô rùng mình một cái, đóng cửa lại xuống dưới.
Lâm Lạc cảm thán nói: “Vẻ ngoài xinh đẹp chính là vũ khí mà, dùng để đối phó với con trai, bách phát bách trúng.”
Kim Tịch tỏ ra rất có khí phách: “Chẳng phải chỉ là đưa đồ ăn sáng thôi sao, chúng ta có tay có chân, tự mình cũng có thể đi mua mà.”
Lâm Lạc liếc nhìn cô gái nhỏ chết tiệt còn chưa nẩy nở này một cái: “Đó là lý do vì sao đến giờ cậu vẫn còn cô đơn.”
Kim Tịch: “Tớ một lòng chỉ suy nghĩ đến học tập thôi!”
…….
Đi ra cửa ký túc xá, sắc mặt Kim Tịch đột nhiên thay đổi, giống như đang thấy quỷ.
Lâm Lạc nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy Thẩm Bình Xuyên cao lớn đẹp trai đứng dưới tàng cây ngô đồng như cọc gỗ ở bên đường, trong tay cầm một chiếc túi đựng cặp lồng.
Kim Tịch co chân chạy đi: “Anh trai hung ác của tớ đến, tớ chuồn trước đây!”
Thế nhưng, Thẩm Bình Xuyên bước vài ba bước đến, túm lấy cổ áo Kim Tịch.
Sắc mặt của anh rất khó coi, giọng nói trầm thấp: “Bản lĩnh của em gái cũng lớn rồi nhỉ, dám chuyển đến ký túc xá nam sinh, lại còn không nói với anh?”
Kim Tịch bị anh xách lên, chân cô ngắn như corgi, không thể kháng cự.
“Mấy người con trai này chẳng có gì tốt, em không những không tránh bọn họ càng xa càng tốt, mà còn vội vàng tiếp cận cơ đấy!”
Kim Tịch cuối cùng cũng thôi giãy dụa, đáng thương che mặt: “Đầu tiên anh cứ thả em xuống đã, nhiều người nhìn như thế, xấu hổ quá.”
Thẩm Bình Xuyên ngừng một chút, thấy cô xấu hổ đỏ mặt bừng bừng thì chợt nhận ra con nhóc thối này đã lớn, giờ thành thiếu nữ biết xấu hổ rồi.
Vì vậy anh chịu nén tính tình lại, bỏ Kim Tịch xuống, tức giận nói: “Ở kí túc xá nữ không tốt à, sao lại phải chuyển đến kí túc xá nam?”
“Bên kí túc xá nữ là phòng 8 người còn gì?” Kim Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cùng với bạn tốt ơi là tốt, đếm đi đếm lại cũng hợp phòng 4 người, cho nên bọn em mới chuyển phòng.”
“Anh không quan tâm, em phải chuyển về cho anh.”
Kim Tịch không phục: “Dựa vào cái gì chứ!”
Thẩm Bình Xuyên: “Chỗ này không an toàn.”
Kim Tịch: “Nói chính xác thì Thẩm Bình Xuyên anh cách xa em một chút, em liền an toàn.”
Thẩm Bình Xuyên: ……
Kim Tịch nói vô ý, nhưng nhìn Thẩm Bình Xuyên giống như là bị tổn thương thật, anh im lặng một chút, nhét đồ ăn vào ngực cô, xoay người tức giận rời đi.
Ở căn tin, Lâm Lạc khuấy cháo loãng với trứng gà, thuận tay mở túi của Thẩm Bình Xuyên ra.
Trong túi là cặp lồng, đựng bánh bao đường đỏ đang bốc hơi nóng hầm hập.
Cô ấy kinh ngạc kêu một tiếng, nói: “Cửa hàng bánh bao sau phố này nổi tiếng lắm, mới 8h sáng đã bán hết sạch rồi, anh cậu chắc chắn xếp hàng từ sáng sớm mới mua cho cậu được mấy cái bánh này.”
Kim Tịch đẩy bánh bao đến trước mặt cô ấy: “Vậy cậu mau ăn đi.”
“Cậu không ăn à.”
“Đột nhiên không muốn ăn nữa.”
Sở Chiêu híp mắt cười cầm lên một cái: “Thế tớ không khách sáo đâu!”
Lâm Lạc nói: “Thật ra Thẩm Bình Xuyên đối với cậu tốt lắm đó, tớ không có anh trai, nhưng nếu có ấy, thì không biết vui đến thể nào nữa!”
Sở Chiêu cắn bánh báo thơm phức: “Đất nước đã thiếu tớ một người anh trai, ao ước quá đi.”
“Các cậu có trong chăn đâu mà biết chăn có rận.” Kim Tịch rầu rĩ nói: “Các cậu không biết từ bé đến lớn tớ đã sống cuộc sống khổ cực lầm than thế nào đâu, các cậu có thấy vừa rồi anh ấy đáng sợ như nào không, chính là chủ – nghĩa – phát – xít!”
Lâm Lạc: “Ôi mẹ ơi, người anh trai gì đâu mà vừa quan tâm cậu lại đẹp trai như thế, cậu không cần thì cho tớ đi! Tớ nhận hết!”
Sở Chiêu một hơi ăn hết cái bánh bao lớn, cười haha: “Tớ cũng muốn.”
“Cho các cậu hết.” Kim Tịch hào phóng nói: “Các cậu làm ơn mang anh ấy đi đi, giải phóng nhân dân lao động đang chịu áp bức.”
Ăn sáng xong, các cô đi về phòng ngủ, Lâm Lạc và Sở Chiêu cùng nhau khai thông tư tưởng cho Kim Tịch, cô ngẫm lại thấy lúc nãy mình đã nói với Thẩm Bình Xuyên như thế, hình như có hơi quá đáng thật, thế nên cúi đầu viết tin nhắn xin lỗi gửi cho anh.
Thế nhưng không nghĩ đến, đi tới cửa kí túc xá nam, Kim Tịch thấy Thẩm Bình Xuyên vẫn đang ở đấy.
Anh đứng chắn ở cửa, gặp một nam sinh đi ra liền túm lấy cổ áo người ta, uy hiếp hung ác nói: “Phòng 410, là phòng em gái tôi, cảnh cáo các cậu không được làm phiền nó!”
“Tên nhóc xấu này, đừng có nghĩ đến cái gì, nếu không thì tự xác định đi!”
“Nhìn mặt cậu dài thế này giống như khuôn mặt của kẻ có ý định muốn phạm tội, có phải cậu có ý nghĩ xiêu vẹo với em gái tôi không?”
Kim Tịch: ……
Cô quả quyết xóa hết sạch nội dung xin lỗi trong tin nhắn.
Buổi tối, sân thể dục Tam Vận tổ chức tiệc tối chào đón tân sinh viên.
Dựa vào kinh nghiệm năm ngoái tuy là không giới hạn số người, nhưng chỗ ngồi lại có hạn, cho nên phải đến sớm chiếm chỗ.
Phòng ngủ bốn người đưa ra quyết định, để một người ra sân thể dục Tam Vận lấy chỗ trước, còn hai người còn lại đi ăn cơm tối, tiện thể mua cơm cho người chiếm chỗ.
Kim Tịch xung phong nhận việc ra sân thể dục chiếm chỗ.
Ghế được sắp xếp trên sân thể dục đã được để đủ loại đồ vật, sách này vở này cốc nước này, tất cả đều là người khác để vào để chiếm chỗ.
Cô tìm một lúc lâu, nhìn thấy bên ngoài cùng có mấy chỗ trống không, nên cô vội vàng chạy đến ngồi xuống, bỏ sách vở ra để chiếm chỗ.
Tiệc chào tân sinh viên là tiệc do nhà trưởng tổ chức, hàng năm đều thu hút rất nhiều sinh viên năm nhất đến xem, cái này cũng là do Kim Tịch nghe đàn chị nói, tiết mục vô cùng chất lượng, không đến nhìn sẽ hối hận.
Nắng chiều nghiêng xuống, cô cô đơn một mình ngồi giữa hàng ghế, chờ đợi tiết mục bắt đầu.
Bên sân tập huấn, đội ngũ của học viện quốc phòng mặc trang phục xanh vừa kết thúc huấn luyện, đúng lúc đang đi về.
Bạc Diên cầm chai nước, ngửa đầu uống một hơi, nước rơi đầy cổ, vô cùng mát mẻ.
Anh lắc lắc mái tóc ngắn ẩm ướt, đang muốn trở về phòng tắm rửa. Chớp mắt một cái, thấy cách đó không xa, một cô gái nhỏ khom người ngồi ở trên ghế dài, cúi đầu xem điện thoại.
Khóe miệng anh nhếch lên, dường như không thể kiếm soát đôi chân dài của mình, đi qua chỗ cô.
Hôm nay cô gái nhỏ không cột tóc đuôi sam, mà lại cột thành hai cái đuôi nhỏ ở sau tai. Nắng chiều chiếu lên vành tai cô khiến chúng cũng nhiễm một màu hồng hồng, thấp thoáng có thể thấy được lông tơ tinh tế, vô cùng đáng yêu.
Cô ngồi trên ghế nhỏ, thỉnh thoảng đưa tay đẩy đẩy gọng kính, xem điện thoại vô cùng tập trung, hình như đang nhắn tin.
Bạc Diên ung dung thản nhiên đi qua đi lại bên cạnh cô, cô nhóc này lại chẳng ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một cái.
Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại trong tay cô.
Cô dùng đầu ngón út chọc chọc vào avatar hình cái đầu đen xì, soạn tin nhắn ——
“Học trưởng Bách Ngôn, anh có đến xem tiệc chào đón tân sinh viên không, em chiếm chỗ cho ạ.”
Gõ gõ, gửi đi.
Bạc Diên mở miệng: “Anh không cầm theo điện thoại.”
“Ối!”
Kim Tịch lại bị anh dọa sợ, băng ghế nhỏ bập ba bập bênh suýt nữa đã bật ra sau, may mà Bạc Diên nhanh tay nhanh mắt nắm chặt cổ tay cô, giữ cô ngồi lại.
“Học trưởng, anh là âm hồn à!” Kim Tịch trách móc nói: “Đi đường chẳng phát ra tiếng động gì cả.”
Bạc Diên cười cười: “Trách anh sao?”
Anh tạo ra nhiều tín hiệu như thế, nhưng cô chẳng tiếp được một cái nào.
Kim Tịch che ngực nhỏ: “Dọa chết em rồi.”
Ánh mắt Bạc Diên dừng lại ở bộ ngực đang phập phồng của cô một chút, rồi dời mắt đi, thản nhiên nói: “Tên của anh, không phải viết như thế.”
“Ơ? Không phải Bách Ngôn ạ?”
“Từ kia là họ, đọc là ‘bai’ không phải ‘bo’.”
(Từ Bạc pinyin là bai, còn Bạch có pinyin là bo).
Kim Tịch giống như đang nghĩ gì đó gật gật đầu, cảm thấy bản thân thật sự rất ngốc giống như không có học, viết tên người ta sai còn bị bắt tại trận, có chút xấu hổ.
Cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Tên học trưởng là hai chữ nào ạ?”
Bạc Diên giống như con cáo già trong lòng có chủ ý xấu, nhướng mày: “Đưa bàn tay đây.”
Kim Tịch ngoan ngoãn đưa tay mình ra, đường chỉ tay của cô phức tạp, mềm mại mà sạch sẽ.
Bạc Diên cầm tay cô, viết tên mình vào trong lòng bàn tay.
Kim Tịch ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh thật sự đẹp mà!
Đôi mắt phượng một mí, lúc cười rộ lên đặc biệt khiêu khích, khi mắt nhìn xuống, lông mi vừa mảnh vừa dày.
Nếu đôi mắt này mà đặt trên khuôn mặt của một cô gái nào đó thì không biết xinh đẹp đến thế nào nữa, khẳng định sẽ làm đàn ông con trai thần hồn điên đảo.
Sau khi Bạc Diên viết xong, cầm lòng bàn tay cô đóng lại, hỏi: “Nhớ kĩ rồi chứ.”
Kim Tịch giật mình lắc đầu.
Ôi, anh ấy viết cái gì nhỉ? Hoàn toàn chẳng để ý.
Bạc Diên: …….
Đệch, kế trêu ghẹo cô gái này hoàn toàn thất bại.
Kinh Trì cùng đám con trai ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, thật sự nhịn không được, lên tiếng nói: “Học muội, tên học trưởng Bạc Diên của em ấy, là Bạc trong khinh bạc, Diên trong kéo dài thời gian, nhớ kĩ nha!”
Kim Tịch quay đầu lại: “Em biết khinh bạc, nhưng kéo dài thời gian là gì thế?”
Kinh Trì cười nói: “Kéo dài thời gian mạnh mẽ…”
Bạc Diên cầm mũ ném qua chỗ bọn họ, các nam sinh lập tức giải tán.
Anh có chút ngượng ngùng, quay lại nhìn Kim Tịch, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt mù mờ.
Cô gái nhỏ này ánh mắt trong suốt, căn bản cái gì cũng không hiểu.
“Học trưởng, bọn họ nói gì vậy ạ.”
“Không có gì, về sau em đừng tìm họ nói chuyện.”
Kim Tịch ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Học trưởng có muốn xem tiệc tối chào đón tân sinh viên không?”
“Không được rồi.” Bạc Diên khuỵu một đầu gối ngồi xổm bên cạnh cô, tay chống gối, nhìn về phía nắng chiều nơi xa nhíu mày: “Anh phải về tắm rửa, hôm nay huấn luyện cả ngày rồi.”
“Vâng ạ.”
“Em không ăn cơm à?” Anh nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn sớm, 8 giờ mới bắt đầu cơ.”
“Em phải giữ vị trí này, bạn em đi ăn rồi, tí các bạn ấy mang cơm cho em.”
“Có đói không.”
Kim Tịch lắc đầu, cụp mắt nhìn xuống, nhìn chai nước được Bạc Diên cầm trong tay: “Chỉ thấy hơi khát thôi.”
Chai nước trong tay Bạc Diên còn hơn một nửa.
Nếu đưa chai nước đã uống qua cho cô thì hình như hơi cợt nhả, còn nếu không đưa, trong khi người ta đang nhìn, lại có vẻ keo kiệt.
Cợt nhả với keo kiệt, Bạc Diên quyết định chọn vế trước.
Anh quơ quơ chai nước: “Còn thừa một ít thôi.”
Kim Tịch từ bé được hai đại lão gia nuôi lớn, tính tình phóng khoáng, trước đây còn tranh coca với anh trai, cũng chả có cái gì gọi là khác biệt nam nữ.
Cô cầm chai nước của Bạc Diên, xoay mở nắp chai ra rồi uống hơi ừng ực.
Bạc Diên nhướng mày liếc cô.
Cô ngậm miệng chai, không để dòng nước trong miệng chảy ra ngoài, một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ, khi dòng nước chảy vào miệng, cần cổ trắng nõn hơi chuyển động.
Con gái cùng con trai uống nước, hai cách vô cùng khác nhau.
Bạc Diên liếm liếm môi mỏng khô khốc.
Cô uống một hơi hết hơn nửa chỗ nước còn lại, xem ra thật sự là rất khát.
Kim Tịch uống xong, với phẩm chất bảo vệ môi trường tốt đẹp, chuẩn bị cầm chai rỗng vứt đi.
Bác lao công đứng bên cạnh nhìn bọn họ một lúc lâu, đi tới: “Cháu còn muốn giữ chai này không?”
Bạc Diên chưa từng nghĩ sẽ đưa chai nước cô uống qua cho người khác, nên thuận tay cầm lấy chai nước rỗng, nói: “Còn ạ.”
Bác lao công lưu luyến nhìn chai nước rỗng, thấy Bạc Diên không có ý định vứt đi, lúc này mới ngượng ngùng rời khỏi.
Kim Tịch mở miệng hỏi: “Anh còn thu thập chai nước bỏ đi sao?”
“Thu.”
Kim Tịch không nghĩ là học trưởng bảo vệ môi trường như thế, bèn nói: “Học trưởng, em ủng hộ anh, về sau mấy chai nước khoáng ở phòng em, em đều để lại cho anh hết.”
Bạc Diên: ” ……Được.”
Tiểu Dạ Khúc