Tiểu Dạ Khúc

Chương 19

271@-

Edit: SpongeBob

Beta: Gà

Thân thể Bạc Diên từ trước đến nay không tồi, uống thuốc vào, tình trạng tốt lên không ít. Nhớ đến việc ngày hôm qua Kim Tịch bảo sẽ đến nữa, nên anh đã cố ý tắm rửa thơm tho, xốc lên tinh thần để lát nữa ra vẻ yếu ớt.

Lúc hoàng hôn, cửa nhà Bạc Diên bị gõ vang.

Anh lề mề bước ra mở cửa, vận sức chờ phát động, chuẩn bị tư thế sẵn sàng ôm lấy cổ con gái nhà người ta, nhưng không ngờ cái đập vào mắt anh là khuôn mặt khiến người ta ghét cay ghét đắng của Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên chắp tay sau lưng, ngực thẳng tắp, giống như một lính sai đang chấp hành công vụ bắt người, hung ác dữ tợn nhìn anh.

Bạc Diên suýt nữa ngã trên người anh ta, anh cố bám vào cửa để giữ vững cơ thể, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là cậu?”

Thẩm Bình Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt không tốt: “Nhìn thấy bố cậu, vui không, bất ngờ không?”

Bạc Diên trực tiếp muốn đóng cửa.

Lúc này, sau lưng Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch mặc áo lông trắng ló đầu nhỏ ra.

Trên đầu cô đội mũ đỏ Giáng sinh, giơ quả táo đỏ được gói cẩn thận trong tay lên, cười nói với Bạc Diên: “Học trưởng, giáng sinh vui vẻ, bệnh đỡ hơn chưa ạ?”

Bạc Diên nhìn thấy cô, sắc mặt mới dịu đi, sau đó nhường cửa để hai người vào trong nhà.

Hệ thống sưởi trong phòng đầy đủ, sau khi Kim Tịch vào nhà, liền cởi áo khoác lông ra, bên trong mặc áo len cổ tròn màu nhạt, áo len vừa vặn, phác họa ra dáng người nhỏ bé như nụ hoa của cô.

Bình thường thấy cô ăn mặc kín mít, không ngờ eo thon thế kia, thế mà lại có chút mùi vị phụ nữ.

Bạc Diên nhướng mày, cầm lấy áo khoác của cô treo lên giá.

“Làm phiền học trưởng rồi.” Kim Tịch giải thích với anh: “Thẩm Bình Xuyên biết anh bị ốm nên mãnh liệt yêu cầu muốn cùng em đến thăm anh.”

“Cảm ơn.” Bạc Diên đối với vị khách không mời mà đến lại còn mãnh liệt yêu cầu đến “thăm bệnh”, cũng không có sắc mặt tốt: “Ngồi tự nhiên.”

Thẩm Bình Xuyên ngồi giữa anh và Kim Tịch, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Em gái thối bảo cậu ốm đến không đi nổi, vậy mà tôi thấy tinh thần cậu không tồi đâu.”

Bạc Diên tựa vào sô pha, nói tùy ý: “Uống thuốc rồi, tốt hơn nhiều.”

Thẩm Bình Xuyên cười lạnh trào phúng nói: “Em gái thối của tôi chỉ thăm một lần, bách bệnh của cậu đều khỏi cả à?”

Bạc Diên nhíu mày: “Chủ yếu do tuổi trẻ, lại thường xuyên rèn luyện, không thể so với người già hơn vài tuổi như cậu, thận hư, thắt lưng đau ngọn nguồn vẫn là do thân thể hư nhược, phải tẩm bổ, bạn cùng phòng tôi bán Hải Cẩu Hoàn* đấy, có muốn hỏi thăm chút không?”

(Hải Cẩu Hoàn: thuốc tăng cường sinh lý, cường dương.)

Thẩm Bình Xuyên: …….

Lượn cmn Hải Cẩu Hoàn đi!

Nếu không phải nhìn anh vẫn là người bệnh thì Thẩm Bình Xuyên đã vén tay áo lên đánh nhau rồi.

Con hàng này nói chuyện khó chịu, là người độc miệng cay nghiệt như vậy, chẳng hiểu em gái thối nhà anh ta coi trọng điểm gì không biết, đau lòng đến tận nhà hỏi han ân cần.


Thẩm Bình Xuyên “vụt” đứng phắt lên, lôi kéo Kim Tịch định đi ra ngoài.



“Anh, chúng ta đã bàn là cùng học trưởng trải qua ngày giáng sinh mà!”

“Em nhìn xem, cậu ta nào có dáng vẻ sinh bệnh chứ, giả vờ rõ ràng!”

Kim Tịch quay đầu lại, Bạc Diên tiện thể nằm vật ra trên sô pha: “Ôi, mệt quá.”

“Nhìn đi! Anh làm học trưởng bực bội đến mức chóng mặt rồi kìa!”

“Ông trời của tôi ơi, thế này mà em cũng tin!”

Thẩm Bình Xuyên muốn đánh người.

Kim Tịch bỏ tay Thẩm Bình Xuyên ra, cố chấp nói: “Muốn đi thì mình anh đi đi, em muốn ở bên học trưởng trải qua ngày lễ giáng sinh.”

Bạc Diên mở mắt ra, yếu ớt nói với Thẩm Bình Xuyên, “Ra cửa rẽ phải đi xe buýt số 304 nhé, cứ đi thong thả, không tiễn.”

Thẩm Bình Xuyên sao có thể để một mình Kim Tịch ở lại, lẩm bẩm nửa ngày: “Ông đây không đi nữa.”

Thực ra Kim Tịch nghĩ là Bạc Diên bị ốm mấy ngày rồi, chắc chắn không ăn được gì, nên đã đi siêu thị mua chút đồ ăn, muốn nấu cho Bạc Diên bữa cơm, cùng anh trải qua đêm giáng sinh.

Thẩm Bình Xuyên thấy tư thế dùng dao cắt cà rốt của Kim Tịch thì lắc đầu, đuổi cô ra khỏi phòng bếp.

Mẹ Kim Tịch đã qua đời mấy năm, để cô ở lại Thẩm gia. Bình thường chú Thẩm bận rộn đi làm, Thẩm Bình Xuyên vừa là anh trai vừa là cha, mặc dù không phải dọn phân xi tiểu, nhưng cũng ôm đồm sắp xếp mọi chuyện, mới nuôi Kim Tịch lớn đến chừng này.

Kim Tịch luôn nghĩ rằng Thẩm Bình Xuyên không có tài nghệ nấu ăn gì mà cô còn ăn nhiều năm như vậy, lớn lên không bị dị dạng, chính là công đức và đức hạnh của cô.

Kim Tịch lo lắng nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Nếu anh làm học trưởng Bạc Diên bị ngộ độc chết, anh em mình xong đời luôn.”

Thẩm Bình Xuyên đeo tạp dề hoa nhỏ sặc sỡ vào, nhàn nhã nói: “Em yên tâm, kẻ ác sống ngàn năm, cậu ta không chết dễ thế đâu.”

Kim Tịch đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Bạc Diên đang ngồi ở mép sô pha, người cong về phía trước, khủy tay chống gối, đang gọt vỏ táo.

Anh mặc một bộ áo lông màu xám nhạt, mang sắc thái bình thường khi ở nhà, ánh đèn màu vàng ấm áp rọi xuống, khiến cô cảm thấy gần gũi hơn.

Da anh trắng gần như trong suốt, trên mặt không có chút máu nào, tự nhiên lộ ra chút mỹ cảm bệnh trạng yếu đuối.

Động tác tay cầm dao của anh vô cùng linh hoạt, gọt vỏ táo không hề đứt đoạn.

Kim Tịch cầm vỏ trái cây mỏng như cánh ve, buông tiếng thở dài: “Kỹ thuật đỉnh ghê.”

Bạc Diên gọt xong táo liền cắt một miếng cho vào miệng, nhìn cô cười: “Học trưởng của em làm việc gì cũng tốt, về sau em sẽ biết thôi.”

Thẩm Bình Xuyên ló đầu ra từ phòng bếp: “Không cho phép nói lời cợt nhã với em gái thối của tôi!”

Bạc Diên bày ra dáng vẻ cậu làm gì tôi.

Thẩm Bình Xuyên căm giận nói: “Ông đây hạ độc chết cậu luôn.”


Kim Tịch nhìn chằm chằm vào quả táo trắng bóc trong tay Bạc Diên, nuốt một ngụm nước bọt: “Học trưởng, em cũng muốn ăn.”

Bạc Diên cắt cho cô một miếng.


Kim Tịch đưa tay ra nhận, Bạc Diên ghét bỏ nói: “Tay bẩn, há miệng.”

Thế là Kim Tịch ngoan ngoãn há miệng, anh cầm miếng táo đút cho cô ăn.

Cũng không biết vì sao, lần này mua táo đi thăm bệnh vô cùng ngọt, còn mọng nước.

Hai người ngồi trên sô pha, anh một miếng em một miếng, ăn hết quả táo chỉ còn lại hạt bên trong.

Trong phòng bếp, Thẩm Bình Xuyên nhìn thấy mà nghiến răng nghiến lợi, hồi xưa anh ta cũng gọt không ít táo cho Kim Tịch, từ trước đến nay cô chỉ ăn một nửa rồi vứt, bây giờ ăn táo của người ta mà ăn mạnh thế.

Đúng là nuôi không công con sói mắt trắng nhỏ mà.

Anh ta dùng cái muôi gõ gõ nồi: “Này này! Hai người ngồi sát quá! Em gái thối, em ngồi cách cậu ta xa một tí, cẩn thận lây bệnh…”

Bạc Diên: “Cậu ta đáng ghét thế.”

Kim Tịch vội vàng nói: “Anh ấy nhìn thì đáng ghét, nhưng là con người rất tốt, lần này chính anh ấy chủ động muốn đi thăm anh đấy.”

Bạc Diên nhàn nhạt cong khóe môi, anh tin là chủ động đến, nhưng thăm bệnh là giả, làm hộ hoa sứ giả mới là thật ấy.

(Hộ hoa sứ giả: người bảo vệ hoa, kiểu dạng bảo vệ cho người đẹp ý =))))

Thẩm Bình Xuyên yêu thương em gái anh ta, căn cứ vào việc anh ta có thân phận trong hội sinh viên, thế mà dám đánh cho đầu người ta thành quả dưa ở quán bar, Bạc Diên biết, anh ta xem Kim Tịch là em gái ruột mà yêu thương, cưng chiều.

Thôi thì dựa vào điểm này của anh ta, độ hảo cảm của Bạc Diên với Thẩm Bình Xuyên cũng là số dương.

Thẩm Bình Xuyên cũng xem là biết để ý, làm một bàn đồ ăn khá thanh đạm, hương vị tàm tạm, có thể cho vào miệng.

Vốn không có khẩu vị, nhưng Bạc Diên vẫn ăn thêm một bát cơm, bởi vì Kim Tịch không ngừng gắp đồ ăn cho anh.

Thẩm Bình Xuyên ăn một miệng dấm chua vô cùng, đến tận bây giờ em gái anh ta còn chưa gắp đồ ăn cho anh ta đâu.

Bạc Diên thấy Thẩm Bình Xuyên mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, rên rên rỉ rỉ, dứt khoát gắp cho anh ta một cái đùi gà: “Thẩm gia, tiếp đãi không chu đáo.”

“Hừ.”

Trong quá trình ăn cơm, Thẩm Bình Xuyên hết nhìn đông lại ngó tây, quan sát nhà Bạc Diên.

Nhà vô cùng to, bốn phòng hai sảnh chia ra, nhưng có chút trống, có lẽ là do không có hơi người, anh ta thuận miệng hỏi: “Bố mẹ cậu đâu, sao cậu ốm mà để cậu một mình ở nhà, chẳng quan tâm cậu gì cả, xem ra là từ bé đã thiếu tình yêu thương nên đầu óc mới thiếu canxi thế này.”

Vốn chỉ là một câu oán giận đùa giỡn, không ngờ Kim Tịch đạp cho anh ta một cái, phát này vô cùng mạnh, khiến Thẩm Bình Xuyên đau đến run cả người.

Đệch, đúng là ra tay tàn nhẫn vô cùng!


Kim Tịch hung hăng trừng anh ta một cái, anh không nói lời nào thì không thoái mái đúng không!

Tâm trạng Bạc Diên lại chẳng sao, thản nhiên nói: “Treo trên tường kìa.”

Thẩm Bình Xuyên vừa ngước mắt, liền thấy mặt tường đối diện treo hai di ảnh đen trắng.

Trong ảnh chụp, cha mẹ anh đều khá trẻ, nụ cười đẹp vô cùng, nhất là người mẹ, khóe mắt cong cong, giống hệt dáng vẻ mỉm cười thường ngày của Bạc Diên, như tạc ra vậy.

Thẩm Bình Xuyên im bặt, trong cổ họng giống như vướng cái gì đó, một bữa cơm ăn không biết mùi vị, lòng tràn đầy thấp thỏm.


Kim Tịch thấy anh trai ngốc chết đi được, hai bức ảnh chụp to đùng treo chỗ đấy mà anh cũng không thấy, còn đâm vào chỗ đau của người ta như vậy, đúng là vô phương cứu chữa.

Cô cũng không để ý đến anh trai mình nữa, không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Bạc Diên, giống như là muốn dùng cách này để bù đắp gì đó.

Mặt mày Bạc Diên dịu dàng, cô gắp cho anh bao nhiêu, anh ăn hết bấy nhiêu.

Sau khi cơm nước xong, hai anh em cũng không vội vã rời đi mà ngồi trên sô pha cùng Bạc Diên xem TV.

Bởi vì Thẩm Bình Xuyên nói sai, vẫn luôn canh cánh trong lòng, anh ta ôm gối ngồi trên sô pha, giống như một anh chàng đẹp trai yên tĩnh.

Hôm nay là đêm giáng sinh, các trung tâm thương mại đều có hoạt động vào ngày này, rất có không khí. Mỗi dịp giáng sinh trước đây, Kim Tịch với Thẩm Bình Xuyên đều ra ngoài đi dạo, đi xem náo nhiệt, ăn một bữa tiệc lớn vô cùng thích.

Bây giờ Bạc Diên ốm, chắc chắn không thể ra ngoài hóng gió. Vì thế Kim Tịch với Thẩm Bình Xuyên ngồi trên sô pha xem TV, hai anh em một trái một phải, kẹp Bạc Diên ở giữa.

Thẩm Bình Xuyên muốn xem trực tiếp trận đấu thể thao điện tử, mà Kim Tịch lại muốn xem bộ phim “Đêm kinh hoàng trước Giáng sinh”, nói rằng hợp với hoàn cảnh, hai người vì tranh nhau cái điều khiển mà suýt đánh nhau.

Bạc Diên bị kẹp ở giữa, vài lần suýt bị hai người ngộ thương.

Đối với một người sống cuộc sống một mình vô cùng sớm như Bạc Diên, thì anh đã sớm quên mất cảm giác bầu không khí gia đình vô cùng náo nhiệt như thế này lâu rồi.

Bạc Diên thấy hai người tranh chấp đánh nhau không ngừng nghỉ, gần như có thể nghĩ ra cuộc sống gà bay chó sủa ở nhà bọn họ, không nói chứ, thật ra nghĩ đến vô cùng ấm áp.

Kim Tịch vẫn không tranh nổi Thẩm Bình Xuyên, tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, đành xuất ra chiêu cuối cùng của cô —-

Mách cha dượng Thẩm Sơn Thạch, lên án sự tàn bạo của Thẩm Bình Xuyên.

Không lâu sau, điện thoại Thẩm Bình Xuyên vang lên, trong loa vang lên giọng nói ồm ồm to lớn gắt gỏng của Thẩm Sơn Thạch, ở ngoài cách mười dặm cũng nghe thấy.

“Đưa điều khiển TV cho em đi! Bao nhiêu tuổi rồi mà không biết nhường em! Có tin ông đây về đưa TV cho mày đập không! Chân cũng cho con cún nhà mày. Đánh gẫy luôn.”

Một lần nữa điều khiển TV lại về đến trong tay Kim Tịch, cô chuyển đến bộ phim “Đêm kinh hoàng trước Giáng sinh”, xem một lúc thì thấy buồn ngủ.

Chợt nhớ mình đang ở nhà Bạc Diên mà.

Cô nhìn về phía Bạc Diên bên cạnh, anh giống như đang ngủ rồi, đầu dựa trên chỗ tựa lưng mềm mại của sô pha, cánh tay tùy ý tự nhiên buông xuống dưới, tóc ngắn đen bóng xõa tung, vài sợi tóc mỏng trước trán che đi lông mi mượt mà tinh xảo của anh, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra anh đang ngủ.

Người ốm, dường như luôn thèm ngủ.

Kim Tịch ra dấu tay bảo Thẩm Bình Xuyên im lặng rồi đi vào trong phòng lấy tấm thảm lông ra, nhẹ nhàng đắp cho Bạc Diên, sau đó tắt TV.

“Chúng ta đi thôi.”

Lúc Kim Tịch đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên Bạc Diên đưa tay cầm ngón út của cô.

Cô cúi đầu dịu dàng nói: “Đánh thức anh à.”

Mắt phượng hẹp dài của Bạc Diên mở ra, con ngươi đen nhánh lộ ra chút ánh sáng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Anh không có ngủ.”


“Bọn em chuẩn bị về nhà.”

“Em đợi một chút.”


Bạc Diên vén thảm mỏng đứng dậy, đi đến phòng mình.

Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên đứng đó trố mắt nhìn nhau, không hiểu gì cả.

Rất nhanh, trong tay Bạc Diên cầm một chiếc khăn choàng cổ bằng lông thỏ màu hồng phấn, đi đến bên cạnh Kim Tịch, cầm khăn choàng lên cổ cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tay kéo phần khăn trước cao lên, để khăn choàng lông xù bao quanh che đi miệng nhỏ xinh xắn của cô.

Khuôn mặt Kim Tịch bị vây trong cái khăn choàng, thật sự vô cùng kín kẽ, chỉ lộ ra đôi mắt nai đen nhánh nhìn anh.

“Học trưởng…”

“Đây là quà Giáng sinh.” Bạc Diên nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng cong môi: “Em đến thăm anh, anh rất vui.”

****

Đi ra khỏi cửa lớn của khu nhà, Thẩm Bình Xuyên sờ sờ bóp bóp khăn choàng lông thỏ, trên mặt lộ vẻ không vui: “Thế này sao mà giữ ấm, chỉ được cái mẫu mã đẹp, còn không bằng khăn choàng bằng len anh cho em.”

“Anh nhẹ tay thôi, kẻo lông rụng xuống hết đấy.” Kim Tịch lập tực tránh sang bên cạnh, cẩn thận nâng niu khăn choàng lông thỏ.

“Nhìn cứ như bảo bối của em ý nhỉ.”

“Anh không hiểu đâu, em thích kiểu này.” Kim Tịch bĩu môi: “Đẹp hơn khăn choàng đỏ sẫm của anh nhiều.”

Thẩm Bình Xuyên ôm vai Kim Tịch, đi trên vỉa hè ngã tư náo nhiệt: “Bạc Diên là ai chứ, nhị thế tổ phong lưu đi trong ngàn vạn khóm hoa, đương nhiên cậu ta biết quà nào có thể khiến con gái thích, cái này nhìn được nhưng dùng không được.”

Kim Tịch quay đầu khinh thường, vuốt lông thỏ trên cổ, nghiêng đầu nhìn thấy cây thông Noel tinh xảo đẹp đẽ trong tủ kính, trên cây thông Noel treo rất rất nhiều quà.

“Thẩm Bình Xuyên, cùng nhau chụp ảnh đi.” Kim Tịch lấy điện thoại ra, dùng cây thông Noel làm nền, mở ra camera làm đẹp.

“Khoe khoang, mang khăn quàng cổ mới còn làm đẹp à.”

“Ít nói nhảm đi, anh cầm máy, em đứng sau.” Kim Tịch đưa điện thoại di động cho Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên nhìn nhìn màn hình: “Ơ đệch, mặt anh sao thành cái dùi thế, cái này có vấn đề.”

Kim Tịch nở nụ cười, đưa tay tắt chức năng bóp mặt.

Thẩm Bình Xuyên khinh thường nói: “Con gái các em, đúng là không chịu đối mặt với vẻ chân thật của bản thân.”

Kim Tịch ngụy biện: “App chụp ảnh đẹp trong điện thoại chính là sự phản ánh chân thật nhất của bản thân!”

Hai anh em chụp tách tách vài bức ảnh.

Trong ảnh chụp, cô kéo tay Thẩm Bình Xuyên, làm ra đủ loại nét mặt đáng yêu, Thẩm Bình Xuyên lại muốn làm mặt kỳ quái, so với người đứng đắn nghiêm túc nhã nhặn ở Hội sinh viên như hai người khác nhau.

Kim Tịch đăng trong vòng bạn bè bức ảnh tự sướng bên cây thông Noel kèm theo đoạn chú thích: “Bán anh trai kế, phá giá hai thùng sữa bò.”

Sau đó cô nói với Thẩm Bình Xuyên: “Anh xem, bán phá giá cũng chả ai muốn anh.”

Thẩm Bình Xuyên không phục, trộm ảnh của cô mang về đăng một cái mang tính trả thù trong vòng bạn bè: “Miễn phí em gái thối, ai muốn nào!”

Hai phút sau, Bạc Diên nhắn lại cho anh ta: “Tôi muốn.”



Tiểu Dạ Khúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Dạ Khúc Truyện Tiểu Dạ Khúc Story Chương 19
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...