Tiểu Dạ Khúc

C57: Chương 57

545@-

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Bình Xuyên làm ‘đồng hồ báo thức đến đoạt mệnh’ bắt Kim Tịch dậy, cô mơ màng ngồi trước bàn trang điểm.

Sau khi Thẩm Bình Xuyên lấy mặt nạ ra thì dùng sức xoa nắn khuôn mặt cô, rồi bôi kem chống nắng kèm các loại kem dưỡng da khác lên, dùng sức bôi bôi trét trét.

Kim Tịch ngáp liên hồi, cô nhìn bầu trời hừng sáng ngoài cửa sổ, buồn phiền nói: “Buồn ngủ quá! A a a!”

Thẩm Bình Xuyên làm xong thì cầm lược lên tết tóc cho cô: “Ông Thẩm ra hồ câu cá rồi, chúng ta sửa soạng xong cũng ra đó.”

“Câu cá gì, anh cũng câu à?”

“Câu cá không phải trọng tâm, anh có hỏi qua giám đốc, sáu giờ sáng mỗi ngày, mấy thằng nhóc của doanh khu bên kia sẽ mang nặng chạy thể dục buổi sáng quanh hồ.”

Kim Tịch lập tức lấy lại tinh thần: “Anh, nhanh lên, nhanh tết tóc cho em đi, còn váy nữa, em phải mặc cái váy đỏ kia.”

“Tóc em còn rối..”

“Haiz, không kịp nữa rồi, đừng chải nữa, anh ra ngoài đi em muốn thay quần áo.”



Sau khi hai anh em thay đồ xong bèn xách cần câu và cái hộp đi ra phía hồ.

Trên nền trời mơ hồ hiện ra tia sáng đầu tiên, mặt trời mọc ở phía đông, giữa khe núi nhỏ hẹp mạ lên một tầng ánh sáng vàng chói.

Gió buổi sớm hơi se lạnh, mặt hồ gợn sóng lăng tăng.

Thẩm Thạch Sơn ngồi trên một cái ghế nhỏ, trước mặt đặt hai cái cần câu, khi quay đầu thì thấy hai anh em cùng đi tới nên dặn dò: ‘Tối qua có mưa, đường trơn lắm, Thẩm Bình Xuyên trông em gái đó, đừng để con bé bị ngã.”

Thẩm Bình Xuyên dắt Kim Tịch đi, cẩn thận bước xuống đám cỏ xanh trơn trợt.

Kim Tịch cúi đầu nhìn mấy con cá lớn trong thùng của Thẩm Thạch Sơn: “Oa, nhiều cá quá!”

“Ừ, hôm nay về sẽ làm một bữa tiệc cá cho hai đứa.”

“Vâng ạ!”

Thẩm Bình Xuyên trải đệm trên nền đất trống gần đó rồi bảo Kim Tịch ngồi xuống.

“Tới đây, tạo dáng yểu điệu lả lướt, làm cho học trưởng Bạc Diên đói khát của em mê chết đi.”

“Yểu điệu lả lướt là dáng vẻ như nào.”

Thẩm Bình Xuyên vén váy cô lên, lộ ra cặp móng heo nhỏ nhắn trắng nõn, vén tóc mai ra sau tai, còn cho cô đeo kính mát nữa.

Thấy môi cô khô, Thẩm Bình Xuyên lấy một cây son ra, nâng cằm cô lên tùy tiện bôi vẽ.

Kim Tịch cực kỳ hoài nghi kỹ thuật của Thẩm Bình Xuyên: “Anh có làm được không đó?”

“Nói nhảm, anh của em không có cái gì không biết làm cả.”

“Anh ơi, nhìn có quá gượng gạo không.”

“Tin tưởng anh của em, em hơn một tháng không gặp cậu ta rồi, phải lưu lại ấn tượng đẹp đẽ với cậu ta.”

“Anh rất hiểu nha.”

Kim Tịch dựa theo lời của Thẩm Bình Xuyên, tạo dáng ngồi trên thảm hơn nửa tiếng, tuy nhiên đến nửa cái bóng chạy bộ buổi sáng của học viên cũng không thấy đâu.

Kim Tịch chờ mãi, khi thì quấn tóc mình, khi thì vén váy, trong lòng rất sốt ruột.

7h30, vẫn không thấy ai.

“Anh ơi, em mỏi tay rồi.”

“Cố gắng kiên trì”

Thẩm Thạch Sơn quay đầu nhìn hai anh em, con gái ngồi trên thảm đầy phong tình vạn chủng, còn con trai ở bên cạnh che ô, giống như một con chó ngồi trên cỏ.

Ông cảm thấy hai anh em đang có âm mưu gì đó.

Từ nhỏ đến lớn hai anh em vẫn luôn vậy, tình cảm quá tốt, có nhiều chuyện chỉ tâm sự với nhau và bỏ qua luôn người cha như ông.

Tám giờ sáng, mặt trời lên cao, biểu cảm Kim Tịch cứng đờ, híp mắt nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Theo lời anh nói thì người đâu.”

Thẩm Bình Xuyên không hiểu nói: “Kỳ lạ quá, giám đốc nói mỗi ngày họ đều chạy qua đây mà.”

Kim Tịch đứng lên phủi váy: “Thật không thể tin tưởng anh, em đi câu với chú Thẩm đây.”

Thẩm Thạch Sơn kiên nhẫn mốc mồi cho Kim Tịch, rồi dạy cô cách vung cần, thu dây.

“Chậm thôi, bờ sông ướt lắm kẻo ngã.”

Kim Tịch ngoan ngoãn đứng ven hồ, nắm cần câu, tập trung nhìn phao câu, hoàn toàn không đề phòng cái móc câu của Thẩm Bình Xuyên làm vướng lên người mình, dây câu treo trên cây, còn móc câu thì phất phơ bên cổ áo của Kim Tịch.

“Thẩm Bình Xuyên!”

“Ôi xin lỗi, sơ xuất rồi!”

“Anh đừng có kéo nữa! Này, váy hỏng rồi!”

“Không phải anh kéo, do dây bị mắc trên cây ý!”

Thẩm Thạch Sơn trừng mắt với Thẩm Bình Xuyên một cái, chê bai nói: “Tay chân vụng về, mau tháo ra cho em con.”

Thẩm Bình Xuyên chạy đến dưới tàng cây, kéo nhánh cây muốn gỡ dây câu ra: “Không được rồi, nó bị quấn với nhau, em gái thối, em mau tới đây, xoay vài vòng sẽ lấy dây ra được.”

Cổ áo của Kim Tịch bị mốc câu mắc vào, cô đành ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn của Thẩm Bình Xuyên, ngốc nghếch đi mấy vòng: “Đã gỡ được chưa.”

“Đi sang trái một tẹo, không đúng, là bên phải, đi bên phải ý.”

“Rốt cuộc là bên nào.”

“Em tự cởi đi.”


“Cởi em gái anh!”

Ngay lúc hai người lúng ta lúng túng, chợt có một tiếng còi vang lên.


Ở đường mòn cách đó không xa, từng hàng quân ngũ chỉnh tề chạy tới.

Mỗi người đều mang theo bao cát, chạy từ từ qua khu hồ.

“Mẹ nó, sớm không tới trễ không tới…”

Thẩm Bình Xuyên còn chưa dứt lời, Kim Tịch xoay người định chạy nhưng không ngờ bị móc câu kéo về, làm nhành cây trên đầu rụng lá xuống.

Trong đám người, Bạc Diên dần dừng bước, nhìn cô gái bên bờ hồ.

Mũ lưỡi trai che đi đôi mắt thâm thúy của anh.

Da thịt cô trắng như tuyết, chỉ là vì cuống cuồng nên gò má ửng đỏ, cổ áo bị mắc lưỡi câu, chật vật nấp sau lưng Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên còn bận gỡ dây câu, trông thấy Bạc Diên thì cười lúng túng, vẫy tay với anh.

Bạc Diên dụi mắt, cảm thấy bệnh tương tư của mình hình như bị nặng hơn, tại lúc mệt mỏi lả người còn nhìn thấy bạn gái và anh vợ ngốc nghếch.

Bạc Diên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục chạy về phía trước.

Đội ngũ nhanh chóng biến mất trong làn sương mù.

Kim Tịch sửng sờ hỏi Thẩm Bình Xuyên: “Có phải anh ấy xem thường chúng ta không?”

Thẩm Bình Xuyên: “Chắc thấy hơi mất mặt với em.”

Kim Tịch tức giận, dùng sức đánh Thẩm Bình Xuyên, anh nắm dây câu né đi: “Đừng lộn xộn, đừng lộn xộn nữa, để anh tháo ra cho em.”

**

Buổi tối, Kim Tịch ngâm trong bồn tắm để thư giãn, rồi tấm nước nóng rửa bọt xà phòng, cuối cùng mặc đồ ngủ, ngồi ở ban công hóng gió núi.

Ánh trăng trên núi rất trong trẻo, các vì sao nằm li ti trên bầu trời, so với thành phố thì ở đây sáng hơn nhiều.

Kim Tịch nhắm mắt, mặc cho cơn gió lướt qua mặt cô, mềm mại như bông, mang theo mùi bùn đất và cỏ cây.

Ngay lúc cô mở mắt ra, chợt trông thấy một người đàn ông đứng bên ngoài vách tường của ngôi biệt thự.

Dưới ánh đèn tường, thân hình anh mơ hồ không rõ, nhưng Kim Tịch vẫn nhận ra anh.

Bạc Diên!

Tại sao anh lại tới đây?

Kim Tịch lập tức chạy về phía cửa phòng nghe ngóng, Thẩm Thạch Sơn chắc đã về phòng mình rồi, giờ ngoài cửa chỉ có tiếng bước chân đi tới đi lui của Thẩm Bình Xuyên.

Cô vội chạy ra ban công, Bạc Diên nhanh nhẹn leo rào, đứng dưới lầu.

Anh mặc áo khoác quân đội, bên trong là áo thun, đã hơn một tháng trời không gặp nhau, đường ranh trên mặt anh đã bớt đi mấy phần trẻ trung, thay vào đó là nét thành thục.

Anh giơ tay về phía cô, là một trái tim nhỏ, đôi mắt phượng đen nhánh nhướng lên: “Nhóc con, đã lâu không gặp.”

Kim Tịch có cảm giác trái tim mình sắp nhảy khỏi lòng ngực: “Anh chờ chút, em xuống ngay.”

“Không cần đâu.”

Bạc Diên leo lên một cái cây đại thụ gần đó, bám vào dây mây và dây leo, nhảy dăm ba cái đã leo lên lan can của ban công phòng cô, cánh tay rắn chắc dùng sức chống lên, thân thể nhẹ nhàng nhảy vào trong.

Trước sau chưa đến hai phút.

Kim Tịch nhìn thân thể khỏe mạnh của anh, đột nhiên cảm thấy với thân thủ này của anh, nếu đặt vào thời cổ đại tuyệt đối là một tên đạo tặc nổi tiếng bốn bể.

Ánh đèn trên ban công phủ lên khuôn mặt trầm tĩnh của anh một bóng mờ khá nhạt, anh chỉ đứng trước mặt cô, chìa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Da thịt mềm mại mang theo cảm xúc, là một sự tồn tại chân thực.

Kim Tịch bị anh véo đau, nên lui về sau, nhíu đôi mày thanh tú lại: “Anh làm gì vậy, mới gặp đã bắt nạt…”

Còn chưa nói hết câu, Bạc Diên bỗng nhiên duỗi tay ra ôm cô, cánh ta rắn chắc kéo mạnh cô về phía anh, giống như muốn khảm cô vào thân thể mình.

“Ông đây thật sự rất muốn hung hăng bắt nạt em.”

Không biết do mấy ngày nay liên tục huấn luyện cường độ cao hay như nào, giọng nói của anh khàn khàn: “Nhớ em cũng sắp lâm bệnh nặng luôn rồi.”

Mặt Kim Tịch bị anh hung hăng ấn vào khuôn ngực nóng bỏng, cô ngửi được mùi hương trên người anh, là mùi cỏ cây bùn đất trong núi rừng hoang dã.

Ánh mắt cô hơi đỏ, bĩu môi, hốc mắt ươn ướt: “Hôm nay em…đã đợi anh rất lâu, anh vẫn không xuất hiện, đến khi thấy được anh cũng không thèm để ý tới em.”

“Anh…cứ ngỡ đó là ảo giác.” Bạc Diên cảm giác được một mảnh ướt át trước ngực, trái tim đều tê dại: “Khi về càng nghĩ càng thấy không đúng, nên anh đoán em tới thật.”

Kim Tịch vòng tay ôm eo anh, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ướt nước: “Em còn tưởng anh không muốn gặp em nữa.”

Bạc Diên dùng ngón tay thô ráp của mình lau hết nước mắt cho cô, bất đắc dĩ nói: “Cô gái ngu ngốc.”

Kim Tịch nhắm mắt lại, thân thiết cọ vào tay anh giống như mèo con.

“Sao anh tìm được đến đây?”

“Chỉ có căn nhà này sáng đèn, anh vốn chỉ định đứng ở cửa nhìn thôi.” Đôi con ngươi Bạc Diên hơi tối lại: “Khi thấy em đứng trên ban công thì không nhịn được.”

“Không nhịn được gì?”

Kim Tịch còn chưa kịp phản ứng, Bạc Diên đã nâng khuôn mặt cô lên, hôn xuống đôi môi kia.

Kim Tịch rõ ràng cảm nhận được đôi môi khô khốc của anh, cô khẩn thiết mút vào, để cho anh sự ẩm ướt.

Bạc Diên thăm dò vào trong, ngón tay giữ chặt cằm cô, ép cô mở miệng lớn hơn, để anh dễ tiến vào.


Kim Tịch bị anh hôn đến choáng váng, cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng rên mềm mại.

Bạc Diên hơi khom nugời bế cô lên, dùng tay nâng mông, giống như ôm con gái, đi vào trong nhà.

Cô ôm lấy cổ anh, treo cả người lên người anh.

Thân thể của anh nóng bỏng, tựa như thanh sắt, vô cùng cứng rắn.

Bạc Diên đặt cô lên giường, sau đó áp người xuống.


Anh quỳ hai chân xuống giường mềm mại, tránh đè nặng lên người cô nhóc, triền miên hôn lấy cô, Kim Tịch theo bản năng nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tựa như sức lực giữa những ngón tay tượng trưng cho tình yêu của hai người, dán sát vào nhau chặt chẽ, thân mật vô cùng.

Kim Tịch bị anh hôn đến mức không thở nổi, Bạc Diên bèn thả cô ra, để cô thở dốc một lát rồi hôn tiếp.

Ý thức Kim Tịch bắt đầu tan rã, một cánh tay khác ôm anh rất chặt, miệng lưỡi dây dưa, xen lẫn là âm thanh liếm mút khe khẽ, mang theo vài phần khiêu khích.

Nụ hôn của anh dần rơi xuống cổ cô, nhiệt tình nóng bỏng.

Kim Tịch nhìn trần nhà, cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức mơ màng, giống như bị ném vào đám mây.

Cô nâng mặt anh lên, lông mi anh rũ xuống, trong con ngươi đen nhánh âm thầm trào dâng một cơn sóng.

Bạc Diên dùng chóp mũi cọ lên mặt cô, dịu dàng hỏi: “Nhớ anh không?”

Kim Tịch hơi hé môi nhưng không nói thành lời.

Bạc Diên hứng thú thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cô, kiên nhẫn chờ đợi…

Ánh đèn trong phòng mờ tối, người con gái nằm dưới thân anh đang mặc đồ ngủ, cách một tầng vải đơn bạc, chính là thân thể tuyệt đẹp của cô.

“Vật nhỏ dường như trưởng thành thêm rồi.” Bạc Diên đánh giá.

Mặt Kim Tịch bỗng nhiên đỏ bừng, cô khẽ đẩy anh, nghiêng đầu sang một bên: “Đồ lưu manh.”

Bạc Diên nhìn vào mắt cô, dịu dàng hỏi: “Anh có thể chạm vào không?”

Kim Tịch ngượng muốn chết: “Anh muốn chạm thì chạm đi, còn hỏi gì nữa.”

Chẳng lẽ cô không cho anh chạm vào à.

Lúc cánh tay Bạc Diên đang muốn đặt lên, chợt nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’, Thẩm Bình Xuyên ngậm bàn chải đánh răng đẩy cửa vào: “Chán chết đi được, em gái thối chơi game với anh đi.”

“..”

Anh và hai người trên giường sáu mắt nhìn nhau.

Bàn chải trong miệng Thẩm Bình Xuyên rơi xuống đất, anh ta chỉ tay vào họ, còn tay khác thì ôm ngực: “Cậu…Hai người…Hai người đang làm gì!”

Bạc Diên vẫn còn duy trì tư thế đè Kim Tịch dưới người mình, anh đặt tay xuống giường, ra dấu bảo anh ta đừng lên tiếng: “Suỵt.”

Kim Tịch đỏ mặt vội nói: “Anh, anh mau đi ra đi!”

Thẩm Bình Xuyên nhặt bàn chải đánh răng lên, hốt hoảng đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại.

Bạc Diên và Kim Tịch nhìn nhau, đồng thời cùng bật cười.

Thẩm Bình Xuyên ở ngoài cửa dường như không yên lòng, dán tai lên cửa nghe lén, lâu lâu lại gõ cửa phòng: “Này…hai..hai người đàng hoàng đó, không cho phép làm bậy.”

Kim Tịch đẩy Bạc Diên ra, ngồi dậy hỏi: “Anh đi khỏi đó không sao hả?”

“Anh đi ra ngoài, Hứa Triều Dương trông chừng giúp anh, nếu không tập huấn ban đêm thì chắc không ai phát hiện đâu.”

Cô biết Bạc Diên có tính tình ngang ngược, từ trước tới giờ không phải kiểu người theo khuôn phép, khiến các thầy giáo và huấn luyện viên trong trường rất đau đầu.

“Mau về đi anh, nhỡ bị phát hiện nhất định sẽ bị phạt đó.”

Anh nhướng mày, nắm tay cô lên nghịch, hỏi: “Đau lòng cho anh hả?”

“Không có đâu nha.”

“Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”

Kim Tịch bĩu môi, chợt nhớ ra gì đó, cô mang dép lê lông xù vào, đi tìm cặp sách, lục lọi ra thuốc xịt muỗi, lương khô và một đống đồ ăn khác, nhét toàn bộ cho Bạc Diên.

Bạc Diên bất đắc dĩ nói: “Tất cả đồ dùng cá nhân đều đã nộp lên, nếu bị kiểm tra phát hiện ra mấy thứ này, phải khai báo rõ ràng hết.”

Kim Tịch đành thôi, chán nản hỏi: “Khi nào bọn anh kết thúc huấn luyện?”

“Mấy ngày nữa thôi.” Bạc Diên nắm tay cô, đưa lên môi hôn một cái: “Em đến nhìn anh, anh cảm thấy vui lắm.”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ của Thẩm Bình Xuyên, cắt đứt lời nói của hai người: “Này này này, hai người đang làm gì vậy! Tôi vào đó.”

“Không cho vào!” Kim Tịch lầm bầm: “Phiền chết đi thôi.”

“Anh phải đi rồi.”

“Anh đi ra bằng cửa nha.”

“Lười lắm.” Bạc Diên đi ra ban công, hai tay chống lên lan can, nhanh chóng leo đến hàng rào.

“Anh thật là..”

Đúng là đi trộm gà trộm chó.


Bạc Diên đang định nắm dây mây leo xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Kim Tịch: “Sinh nhật anh gần tới rồi, em đã nghĩ ra quà tặng cho anh chưa?”

Kim Tịch cố tình nói: “Chuyện này…em phải nghĩ kỹ.”

“Không cần nghĩ nhiều đâu, đồng ý với anh một chuyện là được.”

Kim Tịch khoanh tay đứng bên lan can ban công, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng lưỡi liềm: “Anh Bạc Diên có nguyện vọng gì không? Anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ thực hiện cho anh.”

Bạc Diên cười khẽ: “Có chứ, chỉ sợ em không chịu thôi.”

“Nói em nghe nào.”

“Ngày sinh nhật của anh, em đến phòng vẽ làm mẫu cho anh.”

Kim Tịch tinh nghịch cười, thoải mái đáp: “Cái này dễ mà, em đồng ý với anh.”

Bạc Diên hơi nâng cằm, duỗi tay ra sửa lại cổ áo cho cô: “Ý anh là, vẽ khỏa thân.”

“…”

Tuy động cơ đến núi Thương Nam nghĩ dưỡng không được thuần khiết, nhưng mỗi ngày Kim Tịch đều đi câu cá, leo núi, uống trà đánh cờ…với Thẩm Thạch Sơn.


Hoàn toàn không trì hoãn việc cô và ông Thẩm nâng cấp tình cha con, cô vốn là người làm cho người ta yêu thích, cái miệng nhỏ vô cùng ngọt ngào, còn biết làm nũng, dỗ ông Thẩm vui vẻ không thôi.

Thẩm Bình Xuyên không hề nghi ngờ, trong thâm tâm của ông Thẩm, địa vị của con gái kế còn cao hơn cả con ruột.

Ông Thẩm nhìn con gái của mình đang dần trưởng thành, bèn suy tính tìm cho cô một người bạn trai tốt nhất thế giới.

Buổi tối, hai anh em cùng xem tivi với ông Thẩm, vẫn như thông lệ, vì tranh giành điều khiển tivi nên hai anh em bắt đầu đánh nhau.

Ông Thẩm cầm điện thoại màn hình lớn của mình, chuyên tâm xem ảnh, sau đó gọi hai người: “Đừng đánh nữa, dừng chút đi, nào tới đây, xem thằng nhóc này như nào.”

Thẩm Bình Xuyên đầu lớn với Kim Tịch đầu nhỏ đồng thời nhìn qua, xem hình một chàng trai bốn mắt trong điện thoại ông Thẩm.

Thẩm Bình Xuyên tò mò hỏi: “Tên ngu ngốc này là ai ạ?”

“Đây là con trai của chú Tần, học cao học ngành kiến trúc ở đại học Cambridge, người cao 1m86, Tịch Tịch, con xem có vừa mắt cậu nhóc này không?”

Kim Tịch nhạy bén phát hiện Thẩm Thạch Sơn rục tịch muốn giới thiệu bạn trai cho cô.

Cô còn chưa lên tiếng, Thẩm Bình Xuyên đã lập tức nói: “Ông Thẩm à, cha nghĩ quá sớm rồi nha, con gái cha còn chưa được 19 tuổi đã vội cho đi xem mắt rồi sao?”

“Con thì biết gì, bây giờ mấy cậu con trai ưu tú bán rất chạy, con thử qua hai năm nữa đi, những đứa nhóc này chắc chắn sẽ đều có bạn gái, cha nhất định phải chọn người tốt nhất cho Tịch Tịch, bây giờ cứ để dành, bảo đảm cho sau này.”

Thẩm Bình Xuyên nhếch môi, ghét bỏ nói: “Cha xem người này mà ưu tú gì, dáng dấp giống một con gà yếu ớt.”

“Con thì biết cái gì.” Thẩm Thạch Sơn đẩy anh ra: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, phải xem năng lực và đức hạnh ra sao, Tịch Tịch, con thấy cậu nhóc này thế nào?”

“Không phải ạ, thật ra con đã…”

Thẩm Bình Xuyên đạp cô một cước, ngăn chặn lời cô nói, nếu bây giờ nói ra, với tính tình yêu thương cưng chiều con gái của ông Thẩm, chắc chắn sẽ điều tra tận ba đời tổ tông nhà Bạc Diên ấy chứ.

“Không được, con không đồng ý, người này nhìn xấu quá.”

“Liên quan gì tới con!”

“Tịch thối, tự con nói đi.”

Kim Tịch nuốt nước bọt, nói: “Con không thích kiểu người cau có này ạ, con thích người đẹp trai còn có cơ bắp nữa.”

“Người đẹp trai có hết, tự con chọn đi.” Thẩm Thạch Sơn đưa điện thoại cho Kim Tịch.

Kim Tịch phát hiện, những chú bác trong nhóm wechat của ông đều gửi hình con trai nhà mình qua, trượt xuống dưới đến tận mười mấy tấm.

Thẩm Bình Xuyên vắt chéo chân, cười nói: “Ông Thẩm à, cha đang phát tìm bạn trăm năm sao! Sao lại không tự tin như vậy, cảm thấy con gái ngoan không thể tìm được bạn trai ạ?”

“Sao có thể tìm bạn trai bừa bãy được!” Thẩm Thạch Sơn nói: “Mấy thằng nhóc ngoài kia xấu xa lắm, nhỡ Tịch Tịch bị lừa thì sao, cha phải tìm cho Tịch Tịch một người mà mình biết tận gốc gác, tương lai sẽ đối xử tốt với Tịch Tịch.”

Kim Tịch thật sự đang tỉ mỉ xem hình mấy chàng trai kia.

“Ôi, anh trai này có dáng dấp không tệ ạ.”

“Người này cũng được.”

“Oa, anh trai này có da trắng ghê, con thích.”

Thẩm Thạch Sơn cười tít mắt, lộ ra vệt chân chim: “Được được được, con thích thì lưu lại.”

Thẩm Bình Xuyên nhếch môi, sao anh không nhìn ra được em gái thối nhà mình còn có bản lĩnh chân đạp N thuyền vậy, nếu Bạc Diên biết có tức đến ói máu không?

Hình mấy chàng trai mà Kim Tịch chọn đều là kiểu người có cơ thể cường tráng, trước kia lúc chưa yêu đương gì, chính cô cũng không biết mình thích kiểu con trai thế nào, bây giờ thẩm mỹ của cô đã bị Bạc Diên làm cho lệch lạc, phàm là người lớn lên giống Bạc Diên, đều nhìn đẹp cả—

Có người mắt một mí, có người trong mắt có ý vị, dáng vẻ thanh tú sạch sẽ, còn phải có cơ bắp…

Cô thích tất cả của Bạc Diên.

Ngày tiếp theo, hai anh em đi theo Thẩm Thạch Sơn tản bộ bên khe núi.

Thẩm Thạch Sơn lại bảo bạn bè tốt của mình gửi tới không ít hình con trai họ, Kim Tịch cảm thấy người này cũng được, người kia không tệ, lựa tới lựa lui, không biết chọn ai.

“Con cảm thấy ai cũng tốt, ai con cũng muốn cả.”

“Như vậy sao được chứ.” Ông Thẩm đẩy kính: “Cái khác nếu con muốn chú đều có thể cho, nhưng còn bạn trai…con chỉ được chọn một thôi.”

“A, con không chọn được đâu, xoắn não quá ạ.”

Thẩm Thạch Sơn ngẫm nghĩ, vô cùng đau não nói: “Vậy…con chọn nhiều nhất là hai người, không thể nhiều hơn nữa!”

Thẩm Bình Xuyên không nhịn được bật cười: “Cha đang cho con gái bảo bối tuyển phi ạ, dàn hậu cung ba ngàn mỹ nam đều được tất!”

“Đi đi đi, nói bậy bạ.”

Thẩm Bình Xuyên có thể nhìn ra được, em gái thối không đành lòng phá hủy sự nhiệt tình của cha, nên cố ý giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Ở khe núi đằng trước có khoảng mười chàng trai mặc quân phục, đang ngồi bên ván gỗ bên đường để nghỉ ngơi.

Kim Tịch thấy được Bạc Diên trong đám người, anh vác bao cát 20kg, đang ngồi xổm xuống buộc giây giày cho mình, áo khoác được anh cột bên hông, trên người mặc áo thun, phác họa lên đường cong bắp thịt trên ngực và cánh tay.

Anh đứng dậy thì trông thấy Kim Tịch, nên ngẩn ra, sau đó cong miệng lên, trong mắt lẫn chân mày đều tràn ra nụ cười ấm áp.

Nhưng do xung quanh quá nhiều người, Thẩm Thạch Sơn cũng ở đây, nên anh ngồi xuống đối diện Kim Tịch, không lên tiếng chào hỏi, im lặng thầm kín đối mặt với cô.

Thẩm Thạch Sơn để ý thấy thỉnh thoảng Kim Tịch sẽ nhìn cậu nhóc ở đối diện, lúc Thẩm Bình Xuyên dẫn cô đi mua nước, ông bèn đánh giá Bạc Diên.

Mặt mày cậu nhóc này rất chính trực, tướng mạo đẹp trai, có lẽ do đang mặc quân phục nên trông cậu rất kiên cường nghiêm nghị.

Quả nhiên Kim Tịch thích con trai như vậy, tất cả hình đã chọn đều giống một điểm.

Lúc Kim Tịch mua nước về thì thấy Thẩm Thạch Sơn đang trò chuyện với Bạc Diên.


“Cháu chắc đang là sinh viên nhỉ, học ở đâu vậy?”

“Cháu học ở đại học B ạ, năm nay học năm ba.”

“Trùng hợp vậy, con gái chú cũng đang học ở đại học B, vậy hai đứa là bạn học rồi!” Thẩm Thạch Sơn kích động: “Cậu nhóc, có bạn gái chưa?”

Kim Tịch đỏ mặt đi tới, kéo ống tay áo Thẩm Thạch Sơn: “Chú đừng vậy mà.”

Bạc Diên cười nhạt một tiếng, cả đội phải tập họp nên anh quay về hàng ngũ trước.


Thẩm Thạch Sơn còn nói tiếp: “Cậu nhóc đó nhìn không tệ đâu, ánh mắt sáng lán, nhìn là biết một cậu nhóc có lòng, Tịch Tịch, nếu con vừa ý, ngượng ngùng không chịu ra mặt thì chú đi xin phương thức liên lạc cho con, bây giờ nó còn chưa đi xa đâu.”

“Không cần đâu ạ.”

Trong lòng Kim Tịch vui ngất trời, phụ huynh nhà mình đã chấp nhận lựa chọn của cô.

Bạc Diên là kiểu con trai có thể khiến người lớn yêu thích, tựa như có ma lực, ánh mắt nhìn người của Thẩm Thạch Sơn rất chuẩn, nhìn một lần đã cảm thấy được là không dễ dàng gì.

Thẩm Bình Xuyên hừ hừ nói: “Ông Thẩm chắc thuộc nhóm nhìn vẻ ngoài rồi, thấy người ta đẹp trai thì muốn lôi kéo làm con rể.”

“Nói bậy, cha là người nông cạn vậy sao, ánh mắt cậu nhóc kia sáng lán, trái tim chính nghĩa.”

“Nói không chừng là kiểu mặt người dạ thú ý ạ.”

Thẩm Thạch Sơn chưa nói gì, Kim Tịch bèn đạp anh một cước, bất mãn nói: “Anh nói gì vậy!”

“Được được được, anh không nói nữa.” Thẩm Bình Xuyên làm ra động tác im miệng.

**

Chuyến nghỉ phép nhà họ Thẩm kết thúc không bao lâu thì Bạc Diên cũng quay về.

Các cô gái ở phòng đối diện chuẩn bị đón gió tẩy trần cho học trưởng, ăn cơm ca hát, tụ họp với nhau.

Kim Tịch đến nhà Bạc Diên trước, anh đang đứng trước gương trong phòng tắm, bôi kem lên cằm mình, nghiêng đầu cầm dao cạo râu.

Cô đứng tựa cạnh cửa, khoanh tay cười tủm tỉm nhìn anh.

Anh để trần nửa trên, đèn phòng từ trên rọi xuống, men theo làn da trắng nõn của anh, con ngươi cực kỳ trong trẻo, ngũ quan sâu sắc rõ ràng.

Anh nghiêng mặt để cạo râu, đường ranh sắc sảo, trông như một thiếu niên ngang bướng.

Bạc Diên cạo sạch hết râu xanh trên cằm, rồi rửa hết bọt, quay đầu sang nói với Kim Tịch: “Anh muốn gội đầu, em ra ngoài xem tivi đi, trên bàn trà có khoai tây chiên đó.”

Kim Tịch đi lấy khoai tây chiên về, tựa vào cửa, vừa ăn vừa nhìn anh.

Bạc Diên gội đầu dưới vòi nước, thờ ở hỏi: “Rất đẹp à?”

“Đẹp lắm.”

Kim Tịch chợt đề nghị: “Em gội đầu cho anh nhé!”

Bạc Diên dừng động tác lại, thấy có vẻ thích thú như vậy nên đồng ý: “Được thôi.”

Kim Tịch đặt bịch khoai tây chiên xuống, cho dầu gội đầu vào lòng bàn tay.

Lần này đi huấn luyện về, mấy nam sinh đều để thành kiểu tóc tóc húi cua hết. Trước kia tóc Bạc Diên hơi dài, có vài sợi rũ xuống trước trán, được anh chăm sóc tốt, nhìn vào rất có khí chất thần tượng, bây giờ đều bị cắt đi hết, trông cụt ngủn.

Kim Tịch cảm thấy rất được, bây giờ rất có khí chất đàn ông.

Trước kia cô không chịu được đàn ông tràn đầy sức sống, cô thích kiểu thiếu niên thanh tú hơn, bây giờ Bạc Diên biến từ thiếu niên thanh tú thành nam tử hán, cô đều thích cả.

Chắc chắc mình cũng đã biến từ một cô gái thành phụ nữ.

Cô thoa dầu gội đầu lên tóc Bạc Diên, sau đó dùng móng tay cắt tỉa gọn gàng nhẹ nhàng xoa đầu anh.

Tóc ngắn rất cứng, có hơi đau tay, nhưng cũng rất dễ chịu.

Do tóc Bạc Diên ngắn nên xoa lên không ra bọt, nhưng cái móng vuốt nhỏ linh hoạt của Kim Tịch khiến anh rất thoải mái, anh hưởng thụ nhắm mắt lại, để tùy cô xoa bóp.

“Trước đây ở nhà em cũng gọi đầu cho anh trai, nhưng anh ấy không nghe lời như anh, luôn lộn xộn, làm người em ướt nước hết.”

“Là thế này phải không?” Bạc Diên vẫy nước vào trước ngực cô.

“Úi úi.” Kim Tịch hô lên, vỗ nhẹ lên đầu anh: “Tại sao anh không nghe được mấy lời khen hả, mới nói anh nghe lời mà.”

Bạc Diên im lặng cười, gội đầu xong thì đi ra, ngồi xuống salon, tiện tay cầm bao thuốc trên bàn trà, lấy ra một điếu.

Kim Tịch cầm khăn lông, lau tóc cho Bạc Diên.

Bạc Diên thuận tay kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, tay vòng qua eo cô, một tay khác cầm bật lửa.

Kim Tịch lấy khăn lau tóc cho anh, tóc ngắn rất dễ chịu, lau vài cái đã khô luôn không cần sấy tóc.

“Hơn bốn mươi ngày làm ông đây kìm nén muốn chết rồi.” Bạc Diên ôm eo cô, thuận thế vùi đầu vào ngực nhỏ của cô, cọ một cái: “Sau này không rời xa Tịch thối của anh nữa.”

Kim Tịch bị động tác mạnh bạo của anh làm nhột, gò má ửng đỏ, mềm nhũn nói: “Sau này..sau này anh cũng phải xa em hà, tốt nghiệp xong…”

“Không, anh sẽ xin ở lại thành phố B, anh tuyệt đối không…” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi đen nhánh nghiêm túc—

“Anh tuyệt đối không rời bỏ người nhà của mình.”

Kim Tịch ngẩn người, nhìn di ảnh cha mẹ Bạc Diên trên tường.

Anh lại vùi đầu xuống, tựa như đang làm nũng, sóng mũi cứ cọ cọ vào cô, vải áo ít ỏi, xúc cảm rất rõ ràng.

Kim Tịch nâng mặt anh lên, thấp giọng cười: “Anh đừng làm nữa.”

Bạc Diên ngẩng đầu hôn lên cằm cô: “Sinh nhật anh sắp đến rồi, em đã chuẩn bị xong chưa?”

Gò má Kim Tịch nóng như thiêu đốt, mất tự nhiên nghiêng đầu đi, lúng túng nói: “Lưu manh.”

“Lưu manh chỗ nào, chỉ vẽ chút thôi mà.” Bạc Diên cố ý chọc cười cô: “Em không chịu thì anh tìm người khác.”

“Không cho phép tìm người khác!” Kim Tịch tin là thật, dùng khăn lông đập cái bịch: “Nếu anh dám tìm người khác em sẽ…”

“Sẽ thế nào?”

“Không chơi với anh nữa.” Cô phùng mang trợn má, bất mãn liếc anh, giống như một chú chim bồ câu đang tức giận.

Bàn tay Bạc Diên dời từ eo cô xuống mông, hơi dùng lực vỗ một cái: “Sao giống đứa con nít vậy.”

“Em không phải con nít nha.”

“Sao không phải?”

Kim Tịch đỏ mặt, cô thân mật vùi đầu vào cổ của anh, dùng giọng nhỏ xíu nói: “Đến lúc đó…anh sẽ biết.”



Tiểu Dạ Khúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Dạ Khúc Truyện Tiểu Dạ Khúc Story C57: Chương 57
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...