Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 69: Ngoại truyện 6: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Về nhà

119@-

 
Hôm sau, Phùng phu nhân dẫn theo Tiểu Bình An đích thân tới bái phỏng.


Vì hậu trạch Dự vương phủ không có nữ quyến chấp chưởng, nên việc Phùng phu nhân tới thăm cũng hơi trái lễ, hoặc phải nói rằng, đương thời gần như chẳng ai có thể dễ dàng bái kiến Dự vương phủ.


Dự vương phủ vốn để phòng Dự vương bị đoản mệnh oan khuất trong cung, tựa như phần kéo dài của hoàng cung vậy.


Lúc này, Phùng phu nhân đang ngồi ở Bích Ngọc Thanh Hà, vẫn là chỗ dành cho tân khách, còn vị trí chủ nhà đối diện thì bỏ trống, chỉ có Phương mụ mụ của Dự vương phủ ngồi ở hàng dưới.


Phương mụ mụ điềm đạm nói: "Phiền phu nhân phải thân chinh một chuyến."


Phùng phu nhân: "Không dám làm phiền."


Vương phủ không có chính thất nữ chủ ra tiếp, Phương mụ mụ lại không đủ bậc để ngồi ngang hàng với Phùng phu nhân, khiến Phùng phu nhân ngồi mà như trên châm, khó lòng an ổn.


Còn Bình An là trẻ nhỏ, Phùng phu nhân không tiện để con chạy loạn khắp nơi, bèn bảo nha hoàn tâm phúc bên mình là San Hô theo sát.


Phùng phu nhân nghĩ bụng, chẳng biết Bình An ra sao rồi, đã gặp vương gia chưa.


Đây là lần thứ hai Bình An tới vương phủ, kỳ thực cô bé cũng không bài xích nơi này, Bùi Thuyên đã đến tìm cô bé chơi, thì cô bé sang tìm Bùi Thuyên chơi là chuyện rất đỗi bình thường.


Tiểu Bình An chẳng hề để bụng.


Chỉ là lần trước tới thì trời đã tối, thời gian gấp gáp, chưa kịp ngó nghiêng kỹ, hôm nay cô bé mới nhìn hết dáng vẻ toàn vương phủ. Vương phủ còn lớn hơn nhà cô bé, dẫu bước chân bé xíu, đi chậm rãi, được một lúc cũng thấm mệt.


Vừa hay đi tới hậu viên vương phủ, cô bé kiếm một hòn giả sơn cao vừa tầm, phốc mông ngồi xuống, nghỉ một lát.


Bùi Thuyên đứng ngay bên cạnh, vốn dĩ cậu đã cao hơn Bình An, giờ cô bé ngồi trên hòn đá, lại càng nhỏ xíu.


Từ tầm mắt cậu nhìn xuống, mái tóc Tiểu Bình An đen nhánh, đỉnh đầu có một xoáy tóc nho nhỏ, trông như chọc một cái là sẽ mọc ra một nhánh cỏ con lười biếng vậy.


Đầu ngón tay cậu khẽ miết, dời mắt đi, ngắm cảnh xuân trong vườn.


Một đứng một ngồi, yên ắng, chẳng ai mở lời.


Cách mấy bước, Lưu công công trông thấy, hỏi: "Điện hạ có cần ngồi nghỉ không ạ?"


Bùi Thuyên: "Bổn vương không mệt."


Bình An bèn nhích nhích mông, nhường nửa tảng đá, chỉ vào nửa ấy: "Ngồi đi."


Bùi Thuyên bước tới, khuỵu gối, ngồi xuống.


Lưu công công cúi đầu không dám bật cười, còn San Hô thì hơi băn khoăn, chỉ mong vương gia đừng ngồi chèn vào Tiểu Bình An.



Hòn đá chẳng lớn, Bùi Thuyên vừa ngồi xuống, hai đứa nhỏ khẽ tựa vào nhau, giữa ngày xuân tươi đẹp, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm sực.


Đằng xa, đôi ba con bạch lộ cất tiếng trong trẻo, từ cây bên trái bay vút ra, lướt ngang trời. Bình An chưa từng thấy bạch lộ, tròng mắt tròn đen của cô bé dõi theo bầy chim, đầu cũng nghiêng theo lộ trình bay, từ trái nghiêng sang phải, vừa khéo tựa lên bờ vai thanh mảnh của Bùi Thuyên.


Trên người vương gia thơm thơm.


Tư thế này đỡ tốn sức, cô bé dứt khoát cứ tựa luôn. San Hô vừa lo Bình An ngồi không vững, giờ thấy cô nương nhà mình thoải mái thế, coi vương gia như thân cây mà dựa, vừa buồn cười lại vừa lo vương gia sẽ không vui.


Song từ gương mặt vương gia, chẳng nhìn ra được điều gì.


Hai đứa nhỏ ngồi thêm chốc lát, tầm mắt Bình An đã bị khóm mẫu đơn xa xa níu lấy.


Cô bé muốn qua xem.


Tiểu Bình An nhảy phốc khỏi hòn đá. Bùi Thuyên vội hỏi: "Đi đâu."


Mắt Bình An còn dính vào hoa, bàn tay nhỏ thò ra sau muốn nắm tay Bùi Thuyên: "Đi xem hoa..."


Nói đoạn, tay cô bé chạm vào băng gạc trên tay Bùi Thuyên, vết thương quấn băng từ hôm qua khi chàng ngã bị xước.


Cô bé vội rụt tay về, nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh muôn mảnh sắc màu nhìn Bùi Thuyên, như hỏi: có đau không.


Bùi Thuyên đổi sang chìa tay phải: "Tay này không sao."


Bình An nắm lấy tay phải cậu, tựa như buổi sơ kiến, Bùi Thuyên cũng nắm tay cô bé.


Bóng hai đứa nhỏ lại ghé chơi một lát trong hậu hoa viên, rồi cùng về Tĩnh U Hiên.


Vừa hay cũng trúng giờ Bùi Thuyên phải uống thuốc.


Bình An còn nhớ vị đắng của thuốc, cô bé nhăn nhăn chóp mũi, trông Bùi Thuyên bưng bát lên, mày chẳng động, bình thản uống cạn một hơi.


Trên mặt cậu, nhìn chẳng ra thuốc đắng thế nào.


Đặt bát xuống, Lưu công công dâng một khăn vuông trắng, Bùi Thuyên cầm lau khóe môi.


Chỉ thấy Bình An khẽ kéo tay áo cậu.


Bùi Thuyên đưa tay ra, bàn tay nhỏ của Bình An chui vào ống tay áo cậu, sờ bên trái, lục bên phải.


Cô bé ngờ vực hỏi: "Sao không còn kẹo vậy."


Lần trước kẹo mạch nha ấy là vương gia cố ý mang tới công phủ, Lưu công công mỉm cười: "Nhị cô nương muốn ăn, nô tài lập tức sai người..."


"Con không ăn." Bình An đã rút tay khỏi tay áo Bùi Thuyên, chỉ để lại trên vải áo một chút ấm ấm.



Bùi Thuyên hơi sững người.


Bình An lại đảo mắt, chìa một ngón tay, giọng mềm như bông: "Chia cho con một viên cũng được."


Bùi Thuyên: "..."


...


Các loại kẹo trong vương phủ thì đủ dùng, Bình An không tham, nói ăn một viên thì một viên, miệng ngọt xớt, buổi trưa ngày xuân nắng ấm dìu dịu, chẳng mấy chốc cô bé đã thấy cơn buồn ngủ kéo tới.


Lưu công công sắp xếp cho Bình An ngủ ở gian phòng bên cạnh Tĩnh U Hiên, giao cho San Hô trông nom.


Gần tới giờ Dậu, Phùng phu nhân đã làm tròn phận khách, bèn cáo từ.


Bà muốn đưa Bình An về, Phương mụ mụ lại được cung nữ chạy tới nói nhỏ mấy câu, hơi khó xử: "Phu nhân, Nhị cô nương đã ngủ rồi."


Phùng phu nhân không lấy làm lạ: "Đứa nhỏ này từ bé đã ngủ nhiều."


Chỉ là dẫu ngủ trưa lâu cỡ nào, giờ này cũng nên gọi dậy để tối khỏi khó ngủ, vậy đánh thức cô bé cũng chẳng sao.


Nào ngờ Phương mụ mụ nói tiếp: "Vương gia bảo, cô nương đã ngủ rồi, chớ tùy tiện di chuyển."


Phùng phu nhân hơi ngạc nhiên: "Cái này..."


Bà nói: "Ta vào thăm Bình An trước đã."


Tới Tĩnh U Hiên, quả nhiên Bình An ngủ say êm ái, Phùng phu nhân nghĩ bụng, đúng là đứa con không kén chọn, ở đâu cũng ngủ ngon thế được.


Bùi Thuyên ngồi trên chiếc ghế mũ quan bên cạnh, lật sách xem.


Phùng phu nhân khẽ vuốt má con, ngần ngại: "Vương gia, để Bình An ở lại đây e là không ổn cho lắm."


"Hiện nay trong triều chuyện 'hoàn chính'..." Bà hắng giọng, "Nếu lão gia nhà ta hay tin, ắt cũng không thuận, chỉ sợ bị người ta nói là bán con gái."


Làn gió "hoàn chính tiên đế" đang dấy lên, lúc này mà vội vã để Bình An thân cận vương phủ, không tránh khỏi tiếng bợ đỡ, trèo lên vương phủ.


Bà chưa nói hết, nhưng Bùi Thuyên đã hiểu: "Sẽ không có ai dám truyền ra."


Cũng chẳng ai dám truyền ra.


Phùng phu nhân khựng người, đàm đạo với cậu thế này, lại như đang chuyện trò với người lớn, Dự vương điện hạ có những suy nghĩ vượt xa độ tuổi.


Đúng lúc ấy Bình An thức dậy, đôi mắt mơ màng xinh đẹp hé mở: "Mẫu thân."


Phùng phu nhân mỉm cười hỏi: "Vương gia nói không muốn nhọc công đi lại, bảo con lưu lại đây ở, thế nào?"



Phùng phu nhân thoáng hối hận, Tiểu Bình An dễ nói gì nghe nấy, lẽ ra bà phải bảo về nhà ngủ. Chỉ vì cuộc đối thoại vừa rồi với Bùi Thuyên khiến bà nhất thời chưa xếp lại cho xuôi.


Bình An đã gật đầu, Bùi Thuyên nói: "Lưu người hầu lại mà hầu hạ."


Phùng phu nhân đành dặn San Hô: "Đêm nay ngươi ở lại vương phủ, ta về rồi sẽ sai người đưa sang những thứ hương cao thường ngày Nhị cô nương dùng."


San Hô: "Vâng."


Thế là chuyện Bình An lưu túc ở vương phủ, quyết định như vậy.


Cả vương phủ vì thêm một tiểu chủ tử mà rộn ràng bận rộn, tối đến, mâm cơm bày đầy những món đang bốc hơi nghi ngút, Bình An tự cầm muỗng ăn.


Từ nhỏ chuyện ăn uống, cô bé chưa từng để ai phải bận lòng.


Muộn thêm một lát, Bùi Thuyên cùng Bình An chơi cờ tướng. Bình An trước giờ chưa từng chơi, Bùi Thuyên dạy luật, hai người đánh mấy ván liền, mắt cô bé đã díp lại.


Bùi Thuyên nhón một quân cờ, nói: "Đi ngủ đi."


Bình An "ừm" một tiếng.


Cô bé đi rồi, Bùi Thuyên nhìn căn phòng trống vắng, thần sắc chợt ngưng, trước kia cũng chẳng thấy nơi này có gì trống trải.


Nhưng nghĩ đến việc cô bé đang ngủ ngay buồng bên cạnh, lại dường như khác rồi.


Thiếu niên khẽ thả lỏng bờ môi vốn mím.


Thế mà quá giờ Tý, trong phòng tối đen, Bình An mở mắt, trên mặt có chút ngơ ngác.


San Hô ngủ trong phòng cô bé, nghe tiếng động liền khoác áo, giơ nến gọi khẽ: "Nhị cô nương?"


...


Có lẽ vì trong phủ thêm một người, đêm nay Bùi Thuyên cũng chẳng ngủ thật say.


Bởi ngoài kia vừa có chút động tĩnh, cậu đã dậy: "Chuyện gì?"


Lưu công công khom người, hạ giọng: "Là Nhị cô nương dậy, nói muốn về công phủ."


Hứng vui của trẻ con chỉ thoảng qua, sáng thì thấy ngủ lại nhà người khác cũng được, nhưng nửa đêm tỉnh, lại thấy đã lâu không gặp người nhà.


Y nói xong, đợi một lúc lâu, mới nghe Bùi Thuyên bảo: "Biết rồi."


Bùi Thuyên dậy đi gặp Bình An.


Khi ấy, San Hô đã giúp Bình An mặc xong áo, tóc cũng chải gọn.



Bùi Thuyên nghĩ, chim non bao giờ cũng luyến tổ, còn nơi này của mình vẫn chưa phải tổ ấm của cô bé.


Chợt trong lòng nảy một ý nghĩ táo bạo, thật chẳng muốn cho Tiểu Bình An về, muốn giấu cô bé đi...


Mi mắt khẽ khép, cậu nhạt giọng: "Ở đây thứ gì cũng có, thật muốn về sao?"


Bình An gật đầu.


Ngón tay Bùi Thuyên chậm rãi siết lại.


Đôi mắt cô bé trong sạch sáng ngời, cứ thế nhìn thẳng mình, Tiểu Bình An không phải món đồ chơi, ai mà nỡ phớt lờ ý muốn của cô bé, không cho về nhà chứ? Có lẽ cậu thì không.


Cậu nén lại một cảm giác chẳng biết xả vào đâu, nói: "Lưu Mạo."


Lưu công công: "Nô tài có."


Bùi Thuyên: "Tới công phủ bẩm một tiếng, giờ đưa cô nương về."


Thế là canh ba đêm vắng, nhị môn công phủ đèn đuốc sáng choang, Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều chờ, chẳng bao lâu, một cỗ xe ngựa lọc cọc dừng trước cửa.


Bình An xuống xe, trông thấy Phùng phu nhân, lon ton chạy lại.


Phùng phu nhân đêm nay cũng hoang mang chẳng ngủ được, cứ hối hận vì không cố chấp bế con về, đến khi thấy con, nỗi bất an mới hơi lắng xuống.


Bà ôm chặt lấy Bình An: "Con ngoan, con về rồi!"


Bình An khẽ dụi trong vòng tay ấm, chẳng nói gì.


Tiết Hãn nhìn lên xe, Bùi Thuyên cũng xuống, ông kinh hãi, vội hành lễ: "Tham kiến vương gia."


Không chỉ Tiết Hãn, ngay cả Phùng phu nhân cũng nghĩ Bùi Thuyên chỉ sai người đưa Bình An về, nào ngờ cậu lại tự mình đến.


Hai vợ chồng cố nén kinh ngạc, Bùi Thuyên đưa ra một vật, là gói nhỏ Bình An bỏ quên trên xe.


Bình An đưa hai tay nhận lấy.


Bùi Thuyên lại sâu xa nhìn cô bé một cá, sau lưng cô bé đèn lửa rạng ngời, ánh sáng ấm áp như ôm bọc lấy cô bé.


Cậu quay người, bước đi hai bước.


"Vương gia." Bước chân Bùi Thuyên khựng lại, Bình An lẳng lặng bước tới, khẽ nắm lấy tay phải cậu, thì thào hỏi: "Bao giờ muội lại được đến nhà huynh chơi nữa?"


Trong khoảnh khắc ấy, lớp sương lạnh u ám nơi đáy mắt Bùi Thuyên dần tan, như bị sự trong vắt trong đôi mắt kia gột sạch.


Cậu khẽ thở ra một hơi, cúi đầu, thì thầm bên tai cô bé: "Muội là vị hôn thê của ta, lúc nào tới cũng được."


Cõi địa phận của cậu, cũng mong được có một Tiểu Bình An trú ngụ.
 


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 69: Ngoại truyện 6: [Tuyến if] Thanh mai trúc mã - Về nhà
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...