Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 49: Dùng thêm sức đi
180@-
Nụ hôn của chàng rất mãnh liệt.
Tấm vải áo trắng mỏng manh bị nước thấm ướt, mơ hồ để lộ màu da bên dưới. Bàn tay Bình An dán chặt vào trước ngực chàng, những ngón tay mảnh như măng non khẽ vướng lấy vạt áo chàng.
Ngón tay nàng bị nhịp đập dồn dập nơi tim chàng chấn động đến tê dại.
Một lát sau, Bùi Thuyên khẽ cắn lên môi nàng một cái, rồi từ từ ngẩng đầu.
Đầu ngón tay chàng có hơi thô ráp, nghịch ngợm cọ lên hàng mi nàng mấy lần. Lông mi nàng rất dài, bị giọt nước nơi ngón tay chàng làm ướt, run rẩy rồi mới chầm chậm mở ra.
Bùi Thuyên trầm giọng: "Cái này cũng tính là... khỏe sao?"
Bình An bị hôn đến đầu óc trống rỗng, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Bùi Thuyên, thoáng hiện một tia d*c v*ng nhàn nhạt. Chàng nhéo nhéo gò má nàng, nói: "Khỏe... không phải như thế này."
Bình An thầm nghĩ: như vậy đã thấy mạnh lắm rồi, chẳng rõ cái mà Vương gia nói rốt cuộc là thế nào.
BùiThuyên đứng thẳng dậy, những giọt nước dọc theo vải áo ướt sũng, lách tách rơi xuống.
Một tay vòng nửa người ôm lấy Bình An, tay kia vươn ra, vớ lấy trung y treo bên bình phong, nhân lúc nàng ra khỏi bồn tắm thì quấn kín cả người nàng lại.
Ngay sau đó, chàng bế ngang nàng lên, chân trần bước ra khỏi hồ nước.
Bên ngoài, Thải Chi và Thanh Liên đang cúi đầu đứng hầu. Nghe tiếng động, vừa định tiến lên, lại thấy Bùi Thuyên cả người ướt sũng, mà Bình An thì được chàng ôm chặt trong tay.
Quả thật chẳng có chỗ nào cần đến bọn họ, hai nha hoàn thức thời lui khỏi phòng, khép cửa lại.
Trước khi cánh cửa khép hẳn, khóe mắt Thanh Liên thoáng bắt gặp cảnh trên bàn chân nõn nà như ngó sen của Bình An, còn vương một cánh hoa hồng phấn. Theo từng bước đi của Bùi Thuyên, bàn chân nàng khẽ đung đưa, mềm mại động lòng người.
Bùi Thuyên đặt Bình An xuống giường.
Chàng không màng quần áo đang ướt, cúi đầu hôn liên tiếp những nụ hôn lành lạnh lên cần cổ nàng.
Chốc lát sau, chàng nắm tay nàng áp lên bụng mình, theo cơ bắp rắn chắc mà dẫn dắt bàn tay nhỏ bé ấy dịch dần xuống dưới.
Bình An khẽ chớp mắt nhanh một cái: "À..."
Bùi Thuyên cười trầm thấp: "Dùng thêm sức đi."
...
Trước khi ngủ, Bùi Thuyên và Bình An lại tắm rửa một lượt, giường chiếu cũng được thay mới, trải lên tấm chăn đỏ thẫm, nhìn qua đã thấy ấm áp.
Bình An cuộn mình trong chăn, lăn vài vòng, tự biến mình thành một cái "bánh bao đỏ nhỏ xíu". Bùi Thuyên kéo thử một góc chăn, lại chẳng nhúc nhích được.
Chàng ngồi xuống mép giường, giọng thong dong: "Không cần khỏe nữa à?"
Cái "bánh bao nhỏ" khẽ lắc lư, hẳn là Bình An đang lắc đầu.
Nghĩ lại cảnh khi nãy, đến muộn màng nàng mới đỏ mặt đỏ tai, giống như miếng đường đỏ mềm dẻo dính chặt, Bùi Thuyên biết bản thân quả thật đã hơi thiếu kiềm chế.
Vậy nên... nàng giận rồi sao?
Chàng cảm thấy mới mẻ, ánh mắt lóe sáng: "Ta lạnh quá."
Cái bánh bao vẫn im lìm.
Bùi Thuyên lại thong thả: "Chăn đều bị nàng ôm hết, e rằng ta sắp ốm mất thôi."
Bấy giờ, Bình An mới thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống, đôi mắt lén liếc chàng vừa mềm vừa ngọt, đôi môi đỏ mọng còn sưng vì hôn.
Trông đến là đáng thương, khiến ánh mắt Bùi Thuyên khẽ tối lại.
Chỉ thấy nàng vùng vẫy tay chân vài cái, trải lại chăn, nhấc lên một góc, giục chàng: "Vào đi, vào đi."
Sợ chàng lạnh mất.
Thật dễ dỗ. Bùi Thuyên hít sâu, rồi nằm xuống, kéo chăn đắp, nhưng vẫn giữ chút khoảng cách để khỏi tự chuốc phiền phức.
Bình An cũng xoay người, nàng vốn đã mệt, mí mắt trĩu xuống, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chẳng bao lâu, Bùi Thuyên nghe được hơi thở đều đều, êm ái.
Chàng mở mắt, ngước nhìn đỉnh màn giường. Bình thường chàng dùng màn màu xanh lam, vì đại hôn mới đổi sang màu đỏ, một tháng nữa sẽ thay lại.
Mà lúc này, chàng lại thấy sắc đỏ tươi cũng chẳng tệ. Trong khuê phòng của Bình An cũng thường dùng sắc hồng thắm như thế.
Nhà họ Tiết nuôi nấng Bình An rất chu toàn. Hôm nay, khi chàng ở trong khuê phòng nàng, dường như vẫn thấy bóng dáng tiểu cô nương cột song hoàn kế, ngồi trên tháp cùng nha hoàn chơi trò bện dây.
Không chỉ vậy, nhà họ Trương cũng dưỡng nàng rất tốt.
Khi gặp cha mẹ nuôi nhà họ Trương, ánh mắt nàng như vụn thủy tinh vỡ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, rồi liền rảo bước tới bên họ.
Lòng Bùi Thuyên bỗng trầm hẳn.
Nhưng chàng nhớ, nàng đã nói chỉ có chàng thôi.
Chàng nghiêng đầu, đôi mắt thăm thẳm nhìn chăm chú Bình An.
Gương mặt nàng đỏ hồng, nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng mi cong như chiếc quạt nhỏ khẽ rũ xuống mí mắt, in bóng thành một vệt nhạt.
Ngón tay chàng chầm chậm vẽ theo đường nét gương mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên môi, nhẹ nhàng miết qua.
Trong cơn mê, nàng vô thức khẽ hôn lên đầu ngón tay chàng.
Sắc mặt Bùi Thuyên lúc này dịu lại, chàng đưa tay ôm trọn nàng vào lòng.
...
Tuy nói chuyện Ngọc Cầm bị tống vào ngục đã khiến Thái tử dốc toàn lực xoay xở, nhưng thánh chỉ đã ban xuống thì không thể thu hồi.
Đông cung dẫu muốn che giấu, song thiên hạ đâu có bức tường nào chắn gió, chẳng mấy ngày sau, chuyện Ngọc Cầm vào ngục đã lan khắp kinh thành:
"Không phải mấy hôm trước là tiệc hồi môn nhà họ Tiết sao? Hình như chính hôm đó, Ngọc Cầm đắc tội với nhà họ Tiết!"
"Là Ngọc Cầm chứ không phải Ngọc Tuệ à? Trời đất, sao lại đắc tội? Không phải nàng ta vốn khéo léo chu toàn lắm sao!"
"Ôi dào, còn gì nữa, nghe nói nàng ta tặng Vương phi bộ trang sức mà trong đó lại hạ độc, chọc giận Vương gia nên mới thế..."
"Nàng ta điên rồi sao? Quà tặng chính tay đưa, lại tự hạ độc?"
"Hay là do Ngọc Tuệ vu oan? Hai người vốn bất hòa mà."
"..."
Trong phủ Ninh Quốc công, phu nhân nói với Từ Mẫn Nhi: "Các kênh trong cung đều bị chặn, chỉ nghe rằng cửa điện Hưng Hoa đóng chặt, duy chỉ mở cho một viên chỉ huy phó nho nhỏ của Yên Sơn Vệ vào."
Từ Mẫn Nhi từ đầu năm đã ở nhà chờ gả, tháng tám sẽ xuất giá, đang nhàn rỗi thêu áo cưới. Nghe chuyện này, cũng không khỏi kinh ngạc.
Nàng ta hỏi: "Là ai?"
Ninh phu nhân đáp: "Là dưỡng huynh của Tiết Bình An, Trương Đại Tráng."
Từ Mẫn Nhi ngẩn người: "Là hắn sao?"
Nàng ta nhớ hồi thu săn, Trương Đại Tráng tỷ thí cùng người nhà họ Hà, không hề thua kém, tuy người ngốc nghếch thật thà, nhưng quả thực có bản lĩnh.
Phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, Trương Đại Tráng. Thân phận hắn cũng không nhỏ, có liên hệ với dòng họ Trương khai quốc."
Tổ tiên nhà họ Trương giấu công lui ẩn, được đời sau coi là mẫu mực cao sĩ, không đồng lõa quyền quý, lại đầy kịch tính. Từng có cả hí kịch dân gian chuyên diễn lại.
Mà nhà họ Từ vốn cũng được phong công tước từ thuở khai quốc, trong những vở kịch ấy, tổ tiên Từ gia thường bị gán vai xấu, kẻ xúi giục Thánh Tổ hiểu lầm Trương gia.
Dĩ nhiên, sau mấy đời gột rửa, những vở kịch đó hiếm thấy hơn, nhưng thỉnh thoảng chỗ hẻo lánh vẫn còn diễn.
Giờ đây, Trương gia đời thứ tư vào kinh, lại tỏ rõ năng lực, khiến Từ gia vô cớ thấy căng thẳng.
Quả nhiên chưa bao lâu, cái danh "chỉ huy phó nho nhỏ" ấy đã đổi thành Phó chỉ huy sứ Yên Sơn Vệ, quản bảy đội quân Yên Sơn.
Cùng lúc, Tiết Hạo cũng được phong Phó thống lĩnh Cấm vệ quân.
Khi được cấp trên thông báo, Tiết Hạo chỉ tay vào mình, ngạc nhiên: "Tôi? Tôi á?"
Vương Hiếu và mấy huynh đệ lập tức kẹp cổ hắn: "Phó thống lĩnh Tiết! Tối nay khao đi!"
Tiết Hạo vui sướng đến phát cuồng. Vừa về nhà, còn chưa thay áo đã chạy thẳng đến Xuân Hành viện báo tin.
Tiết Hãn sớm nghe phong thanh, thấy con trai hí hửng, chỉ cười lắc đầu: "Được rồi, thu bớt lại, sau này ở trước mặt Thánh thượng, càng phải thận trọng."
Tiết Hạo cười hì hì, lúc ra cửa còn dặn tiểu đồng: "Đi, báo cho Phùng Kim ở cổng Vương phủ, nói nhị gia trong nhà thăng chức rồi!"
Người được nhắc đến, Phùng Kim, chính là ca ca của Hổ Phách, theo hầu Bình An vào phủ, hiện giữ việc gác cổng.
Tiết Hạo nghĩ: mình là nhị ca lợi hại của Bình An, tất nhiên phải để muội ấy biết!
Rất nhanh, chuyện nhị gia thăng chức lan khắp Tiết phủ, ai nấy đều phấn chấn.
Tiết Hãn ngồi chức Tả Thứ đô ngự sử chính tứ phẩm đã gần mười năm, vì nhiều lý do mà khó tiến thêm.
Tiết Hạo thì được bổ vào võ chức chính tứ phẩm. Tuy võ quan không bằng văn quan trong triều, nhưng tứ phẩm cũng đã là quan trọng, đáng mừng vô cùng.
Phải biết, một năm trước, Tiết Hạo còn chỉ treo chức nơi Bộ Công, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, là kẻ ăn hại nổi tiếng kinh thành!
Lần thăng chức này, tất nhiên có phần Hoàng đế muốn bù đắp mười năm mất con gái cho Tiết gia, song cũng phải nhờ Tiết Hạo có bản lĩnh trụ vững trong Cấm vệ.
Bấy giờ, Tiết Hạo đến bái kiến tổ mẫu, trong phòng, Tiết Hãn cười nói: "Thằng bé này, trước giờ cứ tưởng học hành chẳng ra gì, không ngờ lại tự tìm được đường riêng."
Phùng phu nhân vừa nhấm hạt dưa, vừa chen lời: "Nếu không có Vương gia đề bạt nó vào Cấm vệ quân, cũng chẳng có chuyện tốt hôm nay."
Nói xong, bà lại than: "Cũng đều nhờ Bình An cả."
Tiết Hãn vừa định bảo không cần chuyện gì cũng đổ công lao lên đầu con gái, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng.
Xét cho cùng, nếu không phải Tiết Hạo đi tìm thỏ cho Bình An, đâu có cơ hội cứu giá, càng đừng nói đến kỳ ngộ để tiến vào Cấm vệ quân.
Tiết Hãn vuốt chòm râu, tự nhủ: từ khi Bình An trở về, gia đình này quả thật ngày càng khởi sắc.
-
Dự Vương phủ.
Thải Chi nghe tin Tiết Hạo thăng chức cũng vui mừng, quay sang nói với Thanh Liên: "Nhị gia được thăng rồi, dưỡng huynh bên nhà họ Trương cũng được thăng nốt!"
Thanh Liên mỉm cười: "Vậy thì tốt quá."
Hai người mới nói được vài câu thì Phục Cẩm bưng chậu hoa đi vào, nghe được mấy lời liền hỏi: "Thải Chi, vị Chỉ huy sứ trong phủ, với Vương phi nương nương là..."
Tuy Trương Đại Tráng chỉ mới làm Phó chỉ huy sứ, nhưng thiên hạ đều quen miệng gọi thẳng là Chỉ huy sứ.
Thải Chi sớm đã chờ người ta hỏi, liền cười đáp: "Là dưỡng huynh của Vương phi nương nương."
"Chuyện này nói ra thì dài lắm. Năm xưa nương nương được đưa về quê dưỡng bệnh, chính là ở nhà họ Trương. À, đúng rồi, gần đây trong kinh đều truyền nhau rằng, Trương gia khai quốc năm xưa ấy, chính là nhà của Chỉ huy sứ Trương bây giờ."
Phục Cẩm ngạc nhiên: "Không ngờ bao năm rồi, Tiết gia và Trương gia vẫn còn liên hệ."
Thải Chi nói: "Phải đó, cũng nhờ lão phu nhân chúng ta chủ trương như thế. Trương gia là nhà nhân nghĩa, nuôi dưỡng tiểu thư nhà ta, lão phu nhân mới có thể yên lòng."
Đúng như Thải Chi nói, cả kinh thành nay đều biết thân phận của Trương Đại Tráng, cũng biết hắn là dưỡng huynh của Bình An.
Một Trương gia vốn sắp mai một, nay lại thường xuyên được nhắc đến. Rõ ràng không phải công hầu thế gia, nhưng thanh danh còn hơn cả công hầu, đến họ "Trương" cũng mang theo vài phần khí tiết.
Đợi đến khi Thải Chi và Thanh Liên đi khỏi, nụ cười nơi khóe môi Phục Cẩm dần tan biến.
Vừa mới nghĩ Tiết gia không được trọng dụng, thì Tiết Hạo đã thành Phó thống lĩnh Cấm vệ; thế thôi cũng được đi, nào ngờ Trương Đại Tráng lại là dưỡng huynh của Vương phi!
Hai người anh của Vương phi, mỗi người một tài cán, tuổi trẻ lại đang độ, nhất là Trương Đại Tráng giữ chức trong Yên Sơn vệ, nếu gặp vận hội tốt, chưa biết chừng còn lên được tướng quân!
Nghĩ đến đây, Phục Cẩm chẳng còn cười nổi.
Bao ngày nay nàng ta nhìn mà chẳng lẽ không rõ, Vương gia đối với Vương phi là độc nhất vô nhị. Cộng thêm Tiết gia và Trương gia đều là nhà mẹ đẻ của Vương phi, thì phe cung đình này của các nàng ta thực ra từ đầu đã không có ưu thế.
Chìa khóa trong phủ, sớm muộn gì cũng rơi vào tay Vương phi thôi.
Nếu không sớm rút lui, e rằng sẽ chẳng được gì mà còn mất sạch.
Vậy nên buổi tối, Phục Cẩm liền đề nghị trước, đem chìa khóa tư khố của Vương gia giao cho Thải Chi.
Hạ Nhược kinh hãi: "Ngươi điên rồi sao? Đưa đi chẳng phải là cúi đầu trước Tiết gia sao?"
Phục Cẩm bình tĩnh phân tích: "Hồi đó chúng ta tưởng có thể nắm giữ, là vì Tiết gia yếu thế. Nhưng giờ cục diện đã khác."
"Nếu các ngươi còn thấy Tiết gia có biến chẳng đáng kể, thì thử hỏi từ lúc Vương phi gả đến, các ngươi có thấy một ngày nào Vương gia lạnh nhạt nàng không? Nên tự cảnh tỉnh rồi."
"Không đáng vì chút lợi nhỏ này mà đi đắc tội với người bên cạnh Vương phi."
Phục Cẩm quản việc chi tiêu trong phủ, mỗi năm đều nhận được mấy chục lượng bạc tiền "kính biếu", đúng là khoản không nhỏ. Nhưng so với sự ổn định trong phủ, thì số tiền ấy chẳng đáng gì, tham cái nhỏ sẽ mất cái lớn.
Lời đã nói hết mức, những người khác trong lòng có chút không cam, Hạ Nhược càng căm tức, buột miệng mắng Trương gia: "Cái nhà quê mùa ấy, vậy mà một bước lên cành cao..."
Phục Cẩm chẳng nói thêm, không khuyên nữa.
Đêm ấy, Phục Cẩm đem chìa khóa tư khố của Vương gia giao cho Thải Chi. Thải Chi cười: "Ơ kìa, chẳng phải muội sợ bọn ta phá của hay sao, sao không tự kiểm lại trước đi?"
Chính là đem lời trước đây của Phục Cẩm mà chặn lại.
Phục Cẩm bị nói trúng, ngượng ngùng: "Vương gia với Vương phi vốn là một thể, giao cho các tỷ muội thì còn nghi kỵ gì, chẳng đáng gây chuyện không đâu."
Thấy nàng ta đã biết điều, Thải Chi cũng không châm chọc thêm, chỉ cười: "Vậy mới phải. Cảm ơn muội đã thông cảm. Trong phủ còn nhiều việc chưa quen, vẫn cần muội chỉ bảo nhiều."
Từ đó, quan hệ giữa nhóm Thải Chi và Phục Cẩm bắt đầu hòa hoãn lại.
...
Bùi Thuyên từ thư phòng đi ra, bước thẳng về phía nhị môn.
Lưu công công theo sau, hạ giọng: "...Chìa khóa tư khố đã giao cho cô nương Thải Chi, những người khác vẫn chưa động tĩnh..."
Ánh mắt Bùi Thuyên lạnh như băng: "Một tháng. Ai còn không chuyển giao, thay toàn bộ."
Lưu công công cúi đầu: "Dạ."
Đến nhị môn, lão dừng lại, nhìn theo bóng dáng Vương gia đi về phía hậu viện, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Lão thực sự khâm phục sự tinh tế của Vương gia. Với việc trong hậu viện, Vương gia không giống những nam tử khác chỉ biết bỏ mặc.
Đám nha hoàn mà Vương phi đưa từ Tiết gia sang, người nào cũng giỏi giang. Nhưng cung nữ trong phủ đã ở đây cả chục năm, không chịu buông quyền.
Vậy mà Vương gia không chọn cách ra tay mạnh bạo.
Bởi nếu ép các cung nữ giao quyền, tất sẽ phản ngược lên người hầu cận Vương phi. Còn nếu đổi sạch cung nữ, thì gánh nặng lại đổ cả lên vai đám người của Vương phi, cũng hầu hạ không chu toàn.
Cho nên Vương gia chỉ dùng thế cục, để các cung nữ tự hiểu tình hình. Ai tự nguyện giao quyền thì ở lại.
Một tháng sau, kẻ nào chưa động tĩnh, thì thay hết bằng người mới.
Lưu công công vốn nghĩ sớm muộn cũng sẽ có một phen "đại thanh tẩy" trong hậu viện, may sao nhờ tin tức Tiết – Trương thăng chức, đã có vài cung nữ chủ động buông tay.
Lão vẫn nói rồi, nhiều cung nữ thế, chẳng lẽ ai cũng hồ đồ?
Còn ai đến nay vẫn chưa tỉnh ngộ, thì chỉ đành tự cầu phúc thôi.
...
Đầu tháng Ba, đến tiết sinh nhật của Trương hoàng hậu, trong cung như lệ thường mở yến tiệc.
"Cứ tưởng sau khi Ngọc Cầm xảy chuyện, nương nương sẽ bớt phô trương..."
"Dù sao cũng là Trung cung, chuyện Đông cung chẳng liên can đến Trung cung."
Các nhà trong kinh đều đoán già đoán non, lần lượt tiến cung.
Trong Phụng Nghi cung, Trương Hoàng hậu khoác áo gấm lộng lẫy, các phu nhân nhanh mắt phát hiện hôm nay bà trang điểm dày hơn mọi năm, dường như để che giấu điều gì.
Những năm trước, chỗ đối diện Thái tử phi Lý thị, luôn để dành cho Tần lão phu nhân.
Huống hồ khi xưa trong tang lễ của Thái hậu, Tần lão phu nhân từng đảm nhiệm vai trò trọng yếu. Cũng là Tiết gia, khi Trương Hoàng hậu và Lý thị chưa đứng vững trong kinh thành, đã dang tay tiếp nhận, giúp họ mở đường.
Cho nên dù có hôn sự Dự Vương xen vào, bề ngoài giao tình giữa Trương Hoàng hậu và Tiết gia vẫn duy trì.
Chỉ tính năm ngoái thôi, nữ quyến Tiết gia đã vào cung gặp Trương Hoàng hậu ba bốn lần, đủ thấy thân thiết.
Vậy mà năm nay, Tần lão phu nhân lại không đến.
Với địa vị của bà cụ trong kinh, bà cụ không đến, quả là thiếu sót.
Phu nhân phủ Ninh Quốc cười hỏi: "Có phải lão phu nhân bị bệnh rồi không?"
Trương Hoàng hậu im lặng, Lý thị nhanh miệng đáp: "Lão phu nhân mấy năm nay sức khỏe không tốt, mọi người cũng biết, bà là bảo vật sống của kinh thành, sao cung đình nỡ để bà lão vất vả đường xa."
Mọi người đều phụ họa.
Nhưng cả phu nhân phủ Ninh Quốc cùng mấy người khác trong lòng vẫn nghi hoặc: Tần lão phu nhân là vinh quang cuối cùng của Tiết gia. Một khi bà cụ đi rồi, Tiết gia sớm muộn cũng suy tàn, thành hạng tầm thường.
Nhưng giờ, Tiết Hạo lại ngoi lên, Tiết gia với Trương gia còn có mối nhân duyên của Tiết nhị cô nương năm xưa... Thật là, haiz!
Có điều, Tần lão phu nhân tuổi thọ e chẳng còn bao.
Người đã quá già, lại nhiều năm ẩn dật, không giao thiệp. Năm ngoái bọn họ còn gặp, bà cụ chỉ còn da bọc xương, dù oai nghiêm vẫn còn, nhưng thần sắc đã suy yếu.
E rằng năm nay bắt đầu phải đếm từng ngày rồi.
Ngoài Tần lão phu nhân, còn có người lưu ý đến chuyện khác, Tiết gia và Vương phủ Dự Vương không một ai đến, ngay cả Tiết đại cô nương gả vào nhà họ Lâm cũng không thấy bóng dáng.
Quả là kỳ lạ.
Nhưng hỏi thăm Trương Hoàng hậu về Tần lão phu nhân thì còn hợp lẽ, chứ hỏi đến Tiết gia thì không hay.
Vì vậy, dẫu ai nấy trong lòng tò mò, cũng đành cho là Tiết gia có chuyện bận, không kịp tới.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau khi yến tiệc chúc thọ kết thúc, đến ngày 11 tháng Ba, Vương phủ Dự Vương mở tiệc sinh thần cho Vương phi.
Tiệc sinh thần Vương phi không phải điều mới mẻ, khiến mọi người kinh ngạc chính là, Tần lão phu nhân Tần, người từ chối dự thọ yến của Hoàng hậu, lại đích thân đến dự tiệc mừng sinh nhật cháu gái!
Chỉ thấy bà cụ vận áo dài gấm tía thêu văn như ý, mái tóc bạc trắng chải gọn gàng, gương mặt vẫn nghiêm, vì tuổi cao mà môi mỏng, thoáng thêm vài phần nghiêm khắc.
Nhưng má bà cụ đã không còn hốc hác, thân thể vững vàng, không như chỉ một cơn gió là ngã, nếp nhăn giữa mày cũng mờ đi ít nhiều, toát ra vẻ an nhiên.
Hoàn toàn không giống những gì người ta đồn đoán!
Một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Tần lão phu nhân không những béo lên, mà còn thêm khí sắc?
Mọi người trong lòng chấn động, nhìn kỹ dáng vẻ bà cụ, chẳng hề thấy dấu hiệu bệnh tật.
Đã khỏe mạnh như vậy, sao lại không đi dự thọ yến Hoàng hậu? Chỉ có một lý do, bà cụ không muốn đi.
Mà Tần lão phu nhân vốn là người chu toàn, lần này lại làm mất mặt Phụng Nghi cung lớn đến thế!
Vài phu nhân thì thầm: "Năm nào cũng đến, chỉ năm nay vắng mặt, xem ra chuyện Ngọc Cầm đắc tội Tiết gia là tám chín phần thật."
"Nếu là ta làm Hoàng hậu, mất mặt thế này, thật chẳng biết giấu đâu cho được."
...
Ngay lúc ấy, nghe lỏm được mấy phu nhân bàn tán, Phùng phu Phùng ho khẽ một tiếng: "Đừng đoán bậy. Lão phu nhân nhà ta chỉ vì chân yếu, không tiện vào cung thôi."
Vài phu nhân cười xòa: "Ôi chao, bị chị nghe thấy rồi."
"Được rồi được rồi, không đoán nữa."
Nhưng ai nấy đều không tin. Ngay cả Phùng phu nhân nói ra, khóe môi cũng giấu không nổi nét cười, rõ ràng chính bà cũng khoái trá lắm!
-
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng phu nhân: Đáng ghét! Lại để Phùng phu nhân khoe mẽ mất rồi!
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Nụ hôn của chàng rất mãnh liệt.
Tấm vải áo trắng mỏng manh bị nước thấm ướt, mơ hồ để lộ màu da bên dưới. Bàn tay Bình An dán chặt vào trước ngực chàng, những ngón tay mảnh như măng non khẽ vướng lấy vạt áo chàng.
Ngón tay nàng bị nhịp đập dồn dập nơi tim chàng chấn động đến tê dại.
Một lát sau, Bùi Thuyên khẽ cắn lên môi nàng một cái, rồi từ từ ngẩng đầu.
Đầu ngón tay chàng có hơi thô ráp, nghịch ngợm cọ lên hàng mi nàng mấy lần. Lông mi nàng rất dài, bị giọt nước nơi ngón tay chàng làm ướt, run rẩy rồi mới chầm chậm mở ra.
Bùi Thuyên trầm giọng: "Cái này cũng tính là... khỏe sao?"
Bình An bị hôn đến đầu óc trống rỗng, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Bùi Thuyên, thoáng hiện một tia d*c v*ng nhàn nhạt. Chàng nhéo nhéo gò má nàng, nói: "Khỏe... không phải như thế này."
Bình An thầm nghĩ: như vậy đã thấy mạnh lắm rồi, chẳng rõ cái mà Vương gia nói rốt cuộc là thế nào.
BùiThuyên đứng thẳng dậy, những giọt nước dọc theo vải áo ướt sũng, lách tách rơi xuống.
Một tay vòng nửa người ôm lấy Bình An, tay kia vươn ra, vớ lấy trung y treo bên bình phong, nhân lúc nàng ra khỏi bồn tắm thì quấn kín cả người nàng lại.
Ngay sau đó, chàng bế ngang nàng lên, chân trần bước ra khỏi hồ nước.
Bên ngoài, Thải Chi và Thanh Liên đang cúi đầu đứng hầu. Nghe tiếng động, vừa định tiến lên, lại thấy Bùi Thuyên cả người ướt sũng, mà Bình An thì được chàng ôm chặt trong tay.
Quả thật chẳng có chỗ nào cần đến bọn họ, hai nha hoàn thức thời lui khỏi phòng, khép cửa lại.
Trước khi cánh cửa khép hẳn, khóe mắt Thanh Liên thoáng bắt gặp cảnh trên bàn chân nõn nà như ngó sen của Bình An, còn vương một cánh hoa hồng phấn. Theo từng bước đi của Bùi Thuyên, bàn chân nàng khẽ đung đưa, mềm mại động lòng người.
Bùi Thuyên đặt Bình An xuống giường.
Chàng không màng quần áo đang ướt, cúi đầu hôn liên tiếp những nụ hôn lành lạnh lên cần cổ nàng.
Chốc lát sau, chàng nắm tay nàng áp lên bụng mình, theo cơ bắp rắn chắc mà dẫn dắt bàn tay nhỏ bé ấy dịch dần xuống dưới.
Bình An khẽ chớp mắt nhanh một cái: "À..."
Bùi Thuyên cười trầm thấp: "Dùng thêm sức đi."
...
Trước khi ngủ, Bùi Thuyên và Bình An lại tắm rửa một lượt, giường chiếu cũng được thay mới, trải lên tấm chăn đỏ thẫm, nhìn qua đã thấy ấm áp.
Bình An cuộn mình trong chăn, lăn vài vòng, tự biến mình thành một cái "bánh bao đỏ nhỏ xíu". Bùi Thuyên kéo thử một góc chăn, lại chẳng nhúc nhích được.
Chàng ngồi xuống mép giường, giọng thong dong: "Không cần khỏe nữa à?"
Cái "bánh bao nhỏ" khẽ lắc lư, hẳn là Bình An đang lắc đầu.
Nghĩ lại cảnh khi nãy, đến muộn màng nàng mới đỏ mặt đỏ tai, giống như miếng đường đỏ mềm dẻo dính chặt, Bùi Thuyên biết bản thân quả thật đã hơi thiếu kiềm chế.
Vậy nên... nàng giận rồi sao?
Chàng cảm thấy mới mẻ, ánh mắt lóe sáng: "Ta lạnh quá."
Cái bánh bao vẫn im lìm.
Bùi Thuyên lại thong thả: "Chăn đều bị nàng ôm hết, e rằng ta sắp ốm mất thôi."
Bấy giờ, Bình An mới thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống, đôi mắt lén liếc chàng vừa mềm vừa ngọt, đôi môi đỏ mọng còn sưng vì hôn.
Trông đến là đáng thương, khiến ánh mắt Bùi Thuyên khẽ tối lại.
Chỉ thấy nàng vùng vẫy tay chân vài cái, trải lại chăn, nhấc lên một góc, giục chàng: "Vào đi, vào đi."
Sợ chàng lạnh mất.
Thật dễ dỗ. Bùi Thuyên hít sâu, rồi nằm xuống, kéo chăn đắp, nhưng vẫn giữ chút khoảng cách để khỏi tự chuốc phiền phức.
Bình An cũng xoay người, nàng vốn đã mệt, mí mắt trĩu xuống, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chẳng bao lâu, Bùi Thuyên nghe được hơi thở đều đều, êm ái.
Chàng mở mắt, ngước nhìn đỉnh màn giường. Bình thường chàng dùng màn màu xanh lam, vì đại hôn mới đổi sang màu đỏ, một tháng nữa sẽ thay lại.
Mà lúc này, chàng lại thấy sắc đỏ tươi cũng chẳng tệ. Trong khuê phòng của Bình An cũng thường dùng sắc hồng thắm như thế.
Nhà họ Tiết nuôi nấng Bình An rất chu toàn. Hôm nay, khi chàng ở trong khuê phòng nàng, dường như vẫn thấy bóng dáng tiểu cô nương cột song hoàn kế, ngồi trên tháp cùng nha hoàn chơi trò bện dây.
Không chỉ vậy, nhà họ Trương cũng dưỡng nàng rất tốt.
Khi gặp cha mẹ nuôi nhà họ Trương, ánh mắt nàng như vụn thủy tinh vỡ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, rồi liền rảo bước tới bên họ.
Lòng Bùi Thuyên bỗng trầm hẳn.
Nhưng chàng nhớ, nàng đã nói chỉ có chàng thôi.
Chàng nghiêng đầu, đôi mắt thăm thẳm nhìn chăm chú Bình An.
Gương mặt nàng đỏ hồng, nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng mi cong như chiếc quạt nhỏ khẽ rũ xuống mí mắt, in bóng thành một vệt nhạt.
Ngón tay chàng chầm chậm vẽ theo đường nét gương mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên môi, nhẹ nhàng miết qua.
Trong cơn mê, nàng vô thức khẽ hôn lên đầu ngón tay chàng.
Sắc mặt Bùi Thuyên lúc này dịu lại, chàng đưa tay ôm trọn nàng vào lòng.
...
Tuy nói chuyện Ngọc Cầm bị tống vào ngục đã khiến Thái tử dốc toàn lực xoay xở, nhưng thánh chỉ đã ban xuống thì không thể thu hồi.
Đông cung dẫu muốn che giấu, song thiên hạ đâu có bức tường nào chắn gió, chẳng mấy ngày sau, chuyện Ngọc Cầm vào ngục đã lan khắp kinh thành:
"Không phải mấy hôm trước là tiệc hồi môn nhà họ Tiết sao? Hình như chính hôm đó, Ngọc Cầm đắc tội với nhà họ Tiết!"
"Là Ngọc Cầm chứ không phải Ngọc Tuệ à? Trời đất, sao lại đắc tội? Không phải nàng ta vốn khéo léo chu toàn lắm sao!"
"Ôi dào, còn gì nữa, nghe nói nàng ta tặng Vương phi bộ trang sức mà trong đó lại hạ độc, chọc giận Vương gia nên mới thế..."
"Nàng ta điên rồi sao? Quà tặng chính tay đưa, lại tự hạ độc?"
"Hay là do Ngọc Tuệ vu oan? Hai người vốn bất hòa mà."
"..."
Trong phủ Ninh Quốc công, phu nhân nói với Từ Mẫn Nhi: "Các kênh trong cung đều bị chặn, chỉ nghe rằng cửa điện Hưng Hoa đóng chặt, duy chỉ mở cho một viên chỉ huy phó nho nhỏ của Yên Sơn Vệ vào."
Từ Mẫn Nhi từ đầu năm đã ở nhà chờ gả, tháng tám sẽ xuất giá, đang nhàn rỗi thêu áo cưới. Nghe chuyện này, cũng không khỏi kinh ngạc.
Nàng ta hỏi: "Là ai?"
Ninh phu nhân đáp: "Là dưỡng huynh của Tiết Bình An, Trương Đại Tráng."
Từ Mẫn Nhi ngẩn người: "Là hắn sao?"
Nàng ta nhớ hồi thu săn, Trương Đại Tráng tỷ thí cùng người nhà họ Hà, không hề thua kém, tuy người ngốc nghếch thật thà, nhưng quả thực có bản lĩnh.
Phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, Trương Đại Tráng. Thân phận hắn cũng không nhỏ, có liên hệ với dòng họ Trương khai quốc."
Tổ tiên nhà họ Trương giấu công lui ẩn, được đời sau coi là mẫu mực cao sĩ, không đồng lõa quyền quý, lại đầy kịch tính. Từng có cả hí kịch dân gian chuyên diễn lại.
Mà nhà họ Từ vốn cũng được phong công tước từ thuở khai quốc, trong những vở kịch ấy, tổ tiên Từ gia thường bị gán vai xấu, kẻ xúi giục Thánh Tổ hiểu lầm Trương gia.
Dĩ nhiên, sau mấy đời gột rửa, những vở kịch đó hiếm thấy hơn, nhưng thỉnh thoảng chỗ hẻo lánh vẫn còn diễn.
Giờ đây, Trương gia đời thứ tư vào kinh, lại tỏ rõ năng lực, khiến Từ gia vô cớ thấy căng thẳng.
Quả nhiên chưa bao lâu, cái danh "chỉ huy phó nho nhỏ" ấy đã đổi thành Phó chỉ huy sứ Yên Sơn Vệ, quản bảy đội quân Yên Sơn.
Cùng lúc, Tiết Hạo cũng được phong Phó thống lĩnh Cấm vệ quân.
Khi được cấp trên thông báo, Tiết Hạo chỉ tay vào mình, ngạc nhiên: "Tôi? Tôi á?"
Vương Hiếu và mấy huynh đệ lập tức kẹp cổ hắn: "Phó thống lĩnh Tiết! Tối nay khao đi!"
Tiết Hạo vui sướng đến phát cuồng. Vừa về nhà, còn chưa thay áo đã chạy thẳng đến Xuân Hành viện báo tin.
Tiết Hãn sớm nghe phong thanh, thấy con trai hí hửng, chỉ cười lắc đầu: "Được rồi, thu bớt lại, sau này ở trước mặt Thánh thượng, càng phải thận trọng."
Tiết Hạo cười hì hì, lúc ra cửa còn dặn tiểu đồng: "Đi, báo cho Phùng Kim ở cổng Vương phủ, nói nhị gia trong nhà thăng chức rồi!"
Người được nhắc đến, Phùng Kim, chính là ca ca của Hổ Phách, theo hầu Bình An vào phủ, hiện giữ việc gác cổng.
Tiết Hạo nghĩ: mình là nhị ca lợi hại của Bình An, tất nhiên phải để muội ấy biết!
Rất nhanh, chuyện nhị gia thăng chức lan khắp Tiết phủ, ai nấy đều phấn chấn.
Tiết Hãn ngồi chức Tả Thứ đô ngự sử chính tứ phẩm đã gần mười năm, vì nhiều lý do mà khó tiến thêm.
Tiết Hạo thì được bổ vào võ chức chính tứ phẩm. Tuy võ quan không bằng văn quan trong triều, nhưng tứ phẩm cũng đã là quan trọng, đáng mừng vô cùng.
Phải biết, một năm trước, Tiết Hạo còn chỉ treo chức nơi Bộ Công, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, là kẻ ăn hại nổi tiếng kinh thành!
Lần thăng chức này, tất nhiên có phần Hoàng đế muốn bù đắp mười năm mất con gái cho Tiết gia, song cũng phải nhờ Tiết Hạo có bản lĩnh trụ vững trong Cấm vệ.
Bấy giờ, Tiết Hạo đến bái kiến tổ mẫu, trong phòng, Tiết Hãn cười nói: "Thằng bé này, trước giờ cứ tưởng học hành chẳng ra gì, không ngờ lại tự tìm được đường riêng."
Phùng phu nhân vừa nhấm hạt dưa, vừa chen lời: "Nếu không có Vương gia đề bạt nó vào Cấm vệ quân, cũng chẳng có chuyện tốt hôm nay."
Nói xong, bà lại than: "Cũng đều nhờ Bình An cả."
Tiết Hãn vừa định bảo không cần chuyện gì cũng đổ công lao lên đầu con gái, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng.
Xét cho cùng, nếu không phải Tiết Hạo đi tìm thỏ cho Bình An, đâu có cơ hội cứu giá, càng đừng nói đến kỳ ngộ để tiến vào Cấm vệ quân.
Tiết Hãn vuốt chòm râu, tự nhủ: từ khi Bình An trở về, gia đình này quả thật ngày càng khởi sắc.
-
Dự Vương phủ.
Thải Chi nghe tin Tiết Hạo thăng chức cũng vui mừng, quay sang nói với Thanh Liên: "Nhị gia được thăng rồi, dưỡng huynh bên nhà họ Trương cũng được thăng nốt!"
Thanh Liên mỉm cười: "Vậy thì tốt quá."
Hai người mới nói được vài câu thì Phục Cẩm bưng chậu hoa đi vào, nghe được mấy lời liền hỏi: "Thải Chi, vị Chỉ huy sứ trong phủ, với Vương phi nương nương là..."
Tuy Trương Đại Tráng chỉ mới làm Phó chỉ huy sứ, nhưng thiên hạ đều quen miệng gọi thẳng là Chỉ huy sứ.
Thải Chi sớm đã chờ người ta hỏi, liền cười đáp: "Là dưỡng huynh của Vương phi nương nương."
"Chuyện này nói ra thì dài lắm. Năm xưa nương nương được đưa về quê dưỡng bệnh, chính là ở nhà họ Trương. À, đúng rồi, gần đây trong kinh đều truyền nhau rằng, Trương gia khai quốc năm xưa ấy, chính là nhà của Chỉ huy sứ Trương bây giờ."
Phục Cẩm ngạc nhiên: "Không ngờ bao năm rồi, Tiết gia và Trương gia vẫn còn liên hệ."
Thải Chi nói: "Phải đó, cũng nhờ lão phu nhân chúng ta chủ trương như thế. Trương gia là nhà nhân nghĩa, nuôi dưỡng tiểu thư nhà ta, lão phu nhân mới có thể yên lòng."
Đúng như Thải Chi nói, cả kinh thành nay đều biết thân phận của Trương Đại Tráng, cũng biết hắn là dưỡng huynh của Bình An.
Một Trương gia vốn sắp mai một, nay lại thường xuyên được nhắc đến. Rõ ràng không phải công hầu thế gia, nhưng thanh danh còn hơn cả công hầu, đến họ "Trương" cũng mang theo vài phần khí tiết.
Đợi đến khi Thải Chi và Thanh Liên đi khỏi, nụ cười nơi khóe môi Phục Cẩm dần tan biến.
Vừa mới nghĩ Tiết gia không được trọng dụng, thì Tiết Hạo đã thành Phó thống lĩnh Cấm vệ; thế thôi cũng được đi, nào ngờ Trương Đại Tráng lại là dưỡng huynh của Vương phi!
Hai người anh của Vương phi, mỗi người một tài cán, tuổi trẻ lại đang độ, nhất là Trương Đại Tráng giữ chức trong Yên Sơn vệ, nếu gặp vận hội tốt, chưa biết chừng còn lên được tướng quân!
Nghĩ đến đây, Phục Cẩm chẳng còn cười nổi.
Bao ngày nay nàng ta nhìn mà chẳng lẽ không rõ, Vương gia đối với Vương phi là độc nhất vô nhị. Cộng thêm Tiết gia và Trương gia đều là nhà mẹ đẻ của Vương phi, thì phe cung đình này của các nàng ta thực ra từ đầu đã không có ưu thế.
Chìa khóa trong phủ, sớm muộn gì cũng rơi vào tay Vương phi thôi.
Nếu không sớm rút lui, e rằng sẽ chẳng được gì mà còn mất sạch.
Vậy nên buổi tối, Phục Cẩm liền đề nghị trước, đem chìa khóa tư khố của Vương gia giao cho Thải Chi.
Hạ Nhược kinh hãi: "Ngươi điên rồi sao? Đưa đi chẳng phải là cúi đầu trước Tiết gia sao?"
Phục Cẩm bình tĩnh phân tích: "Hồi đó chúng ta tưởng có thể nắm giữ, là vì Tiết gia yếu thế. Nhưng giờ cục diện đã khác."
"Nếu các ngươi còn thấy Tiết gia có biến chẳng đáng kể, thì thử hỏi từ lúc Vương phi gả đến, các ngươi có thấy một ngày nào Vương gia lạnh nhạt nàng không? Nên tự cảnh tỉnh rồi."
"Không đáng vì chút lợi nhỏ này mà đi đắc tội với người bên cạnh Vương phi."
Phục Cẩm quản việc chi tiêu trong phủ, mỗi năm đều nhận được mấy chục lượng bạc tiền "kính biếu", đúng là khoản không nhỏ. Nhưng so với sự ổn định trong phủ, thì số tiền ấy chẳng đáng gì, tham cái nhỏ sẽ mất cái lớn.
Lời đã nói hết mức, những người khác trong lòng có chút không cam, Hạ Nhược càng căm tức, buột miệng mắng Trương gia: "Cái nhà quê mùa ấy, vậy mà một bước lên cành cao..."
Phục Cẩm chẳng nói thêm, không khuyên nữa.
Đêm ấy, Phục Cẩm đem chìa khóa tư khố của Vương gia giao cho Thải Chi. Thải Chi cười: "Ơ kìa, chẳng phải muội sợ bọn ta phá của hay sao, sao không tự kiểm lại trước đi?"
Chính là đem lời trước đây của Phục Cẩm mà chặn lại.
Phục Cẩm bị nói trúng, ngượng ngùng: "Vương gia với Vương phi vốn là một thể, giao cho các tỷ muội thì còn nghi kỵ gì, chẳng đáng gây chuyện không đâu."
Thấy nàng ta đã biết điều, Thải Chi cũng không châm chọc thêm, chỉ cười: "Vậy mới phải. Cảm ơn muội đã thông cảm. Trong phủ còn nhiều việc chưa quen, vẫn cần muội chỉ bảo nhiều."
Từ đó, quan hệ giữa nhóm Thải Chi và Phục Cẩm bắt đầu hòa hoãn lại.
...
Bùi Thuyên từ thư phòng đi ra, bước thẳng về phía nhị môn.
Lưu công công theo sau, hạ giọng: "...Chìa khóa tư khố đã giao cho cô nương Thải Chi, những người khác vẫn chưa động tĩnh..."
Ánh mắt Bùi Thuyên lạnh như băng: "Một tháng. Ai còn không chuyển giao, thay toàn bộ."
Lưu công công cúi đầu: "Dạ."
Đến nhị môn, lão dừng lại, nhìn theo bóng dáng Vương gia đi về phía hậu viện, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Lão thực sự khâm phục sự tinh tế của Vương gia. Với việc trong hậu viện, Vương gia không giống những nam tử khác chỉ biết bỏ mặc.
Đám nha hoàn mà Vương phi đưa từ Tiết gia sang, người nào cũng giỏi giang. Nhưng cung nữ trong phủ đã ở đây cả chục năm, không chịu buông quyền.
Vậy mà Vương gia không chọn cách ra tay mạnh bạo.
Bởi nếu ép các cung nữ giao quyền, tất sẽ phản ngược lên người hầu cận Vương phi. Còn nếu đổi sạch cung nữ, thì gánh nặng lại đổ cả lên vai đám người của Vương phi, cũng hầu hạ không chu toàn.
Cho nên Vương gia chỉ dùng thế cục, để các cung nữ tự hiểu tình hình. Ai tự nguyện giao quyền thì ở lại.
Một tháng sau, kẻ nào chưa động tĩnh, thì thay hết bằng người mới.
Lưu công công vốn nghĩ sớm muộn cũng sẽ có một phen "đại thanh tẩy" trong hậu viện, may sao nhờ tin tức Tiết – Trương thăng chức, đã có vài cung nữ chủ động buông tay.
Lão vẫn nói rồi, nhiều cung nữ thế, chẳng lẽ ai cũng hồ đồ?
Còn ai đến nay vẫn chưa tỉnh ngộ, thì chỉ đành tự cầu phúc thôi.
...
Đầu tháng Ba, đến tiết sinh nhật của Trương hoàng hậu, trong cung như lệ thường mở yến tiệc.
"Cứ tưởng sau khi Ngọc Cầm xảy chuyện, nương nương sẽ bớt phô trương..."
"Dù sao cũng là Trung cung, chuyện Đông cung chẳng liên can đến Trung cung."
Các nhà trong kinh đều đoán già đoán non, lần lượt tiến cung.
Trong Phụng Nghi cung, Trương Hoàng hậu khoác áo gấm lộng lẫy, các phu nhân nhanh mắt phát hiện hôm nay bà trang điểm dày hơn mọi năm, dường như để che giấu điều gì.
Những năm trước, chỗ đối diện Thái tử phi Lý thị, luôn để dành cho Tần lão phu nhân.
Huống hồ khi xưa trong tang lễ của Thái hậu, Tần lão phu nhân từng đảm nhiệm vai trò trọng yếu. Cũng là Tiết gia, khi Trương Hoàng hậu và Lý thị chưa đứng vững trong kinh thành, đã dang tay tiếp nhận, giúp họ mở đường.
Cho nên dù có hôn sự Dự Vương xen vào, bề ngoài giao tình giữa Trương Hoàng hậu và Tiết gia vẫn duy trì.
Chỉ tính năm ngoái thôi, nữ quyến Tiết gia đã vào cung gặp Trương Hoàng hậu ba bốn lần, đủ thấy thân thiết.
Vậy mà năm nay, Tần lão phu nhân lại không đến.
Với địa vị của bà cụ trong kinh, bà cụ không đến, quả là thiếu sót.
Phu nhân phủ Ninh Quốc cười hỏi: "Có phải lão phu nhân bị bệnh rồi không?"
Trương Hoàng hậu im lặng, Lý thị nhanh miệng đáp: "Lão phu nhân mấy năm nay sức khỏe không tốt, mọi người cũng biết, bà là bảo vật sống của kinh thành, sao cung đình nỡ để bà lão vất vả đường xa."
Mọi người đều phụ họa.
Nhưng cả phu nhân phủ Ninh Quốc cùng mấy người khác trong lòng vẫn nghi hoặc: Tần lão phu nhân là vinh quang cuối cùng của Tiết gia. Một khi bà cụ đi rồi, Tiết gia sớm muộn cũng suy tàn, thành hạng tầm thường.
Nhưng giờ, Tiết Hạo lại ngoi lên, Tiết gia với Trương gia còn có mối nhân duyên của Tiết nhị cô nương năm xưa... Thật là, haiz!
Có điều, Tần lão phu nhân tuổi thọ e chẳng còn bao.
Người đã quá già, lại nhiều năm ẩn dật, không giao thiệp. Năm ngoái bọn họ còn gặp, bà cụ chỉ còn da bọc xương, dù oai nghiêm vẫn còn, nhưng thần sắc đã suy yếu.
E rằng năm nay bắt đầu phải đếm từng ngày rồi.
Ngoài Tần lão phu nhân, còn có người lưu ý đến chuyện khác, Tiết gia và Vương phủ Dự Vương không một ai đến, ngay cả Tiết đại cô nương gả vào nhà họ Lâm cũng không thấy bóng dáng.
Quả là kỳ lạ.
Nhưng hỏi thăm Trương Hoàng hậu về Tần lão phu nhân thì còn hợp lẽ, chứ hỏi đến Tiết gia thì không hay.
Vì vậy, dẫu ai nấy trong lòng tò mò, cũng đành cho là Tiết gia có chuyện bận, không kịp tới.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau khi yến tiệc chúc thọ kết thúc, đến ngày 11 tháng Ba, Vương phủ Dự Vương mở tiệc sinh thần cho Vương phi.
Tiệc sinh thần Vương phi không phải điều mới mẻ, khiến mọi người kinh ngạc chính là, Tần lão phu nhân Tần, người từ chối dự thọ yến của Hoàng hậu, lại đích thân đến dự tiệc mừng sinh nhật cháu gái!
Chỉ thấy bà cụ vận áo dài gấm tía thêu văn như ý, mái tóc bạc trắng chải gọn gàng, gương mặt vẫn nghiêm, vì tuổi cao mà môi mỏng, thoáng thêm vài phần nghiêm khắc.
Nhưng má bà cụ đã không còn hốc hác, thân thể vững vàng, không như chỉ một cơn gió là ngã, nếp nhăn giữa mày cũng mờ đi ít nhiều, toát ra vẻ an nhiên.
Hoàn toàn không giống những gì người ta đồn đoán!
Một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà Tần lão phu nhân không những béo lên, mà còn thêm khí sắc?
Mọi người trong lòng chấn động, nhìn kỹ dáng vẻ bà cụ, chẳng hề thấy dấu hiệu bệnh tật.
Đã khỏe mạnh như vậy, sao lại không đi dự thọ yến Hoàng hậu? Chỉ có một lý do, bà cụ không muốn đi.
Mà Tần lão phu nhân vốn là người chu toàn, lần này lại làm mất mặt Phụng Nghi cung lớn đến thế!
Vài phu nhân thì thầm: "Năm nào cũng đến, chỉ năm nay vắng mặt, xem ra chuyện Ngọc Cầm đắc tội Tiết gia là tám chín phần thật."
"Nếu là ta làm Hoàng hậu, mất mặt thế này, thật chẳng biết giấu đâu cho được."
...
Ngay lúc ấy, nghe lỏm được mấy phu nhân bàn tán, Phùng phu Phùng ho khẽ một tiếng: "Đừng đoán bậy. Lão phu nhân nhà ta chỉ vì chân yếu, không tiện vào cung thôi."
Vài phu nhân cười xòa: "Ôi chao, bị chị nghe thấy rồi."
"Được rồi được rồi, không đoán nữa."
Nhưng ai nấy đều không tin. Ngay cả Phùng phu nhân nói ra, khóe môi cũng giấu không nổi nét cười, rõ ràng chính bà cũng khoái trá lắm!
-
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng phu nhân: Đáng ghét! Lại để Phùng phu nhân khoe mẽ mất rồi!
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 49: Dùng thêm sức đi
10.0/10 từ 38 lượt.