Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 34: Tĩnh U Hiên

191@-

 
Phủ Dự vương.


Trời vừa hửng sáng, Lưu công công đã chỉ huy người quét dọn toàn bộ lối đi trong vương phủ thêm một lượt, sau đó "két" một tiếng, bọn tiểu đồng hợp lực đẩy cánh cổng lớn uy nghiêm ra.


Từ ngoài cổng nhìn vào, phủ vương gia sâu hun hút, không thấy điểm cuối.


Ở kinh thành nơi tấc đất tấc vàng, ngoài hoàng cung ra thì nơi rộng nhất chính là phủ vương gia. Năm đó, Vạn Tuyên Đế hạ lệnh phá thông hai tòa phủ lớn trên phố Vạn Ninh, tu sửa suốt bốn tháng trời, hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn của một thân vương thông thường.


Tự nhiên, cũng không mấy người thấy điều đó là bất thường, đây vốn là điều phủ Dự vương xứng đáng được hưởng.


Động tĩnh hôm nay của vương phủ đã khiến không ít người xung quanh chú ý, nhưng kẻ có thể sống ở khu này đa phần đều là quan viên trong triều, chẳng ai rảnh mà chen vào hóng chuyện.


Chẳng bao lâu sau, theo lệnh của Lý Kính, thị vệ bắt đầu tản ra đứng canh khắp các ngả đường.


Tiết trời đã sang cuối thu, Lưu công công mồ hôi ướt đẫm, nhìn con đường sạch sẽ tinh tươm, lão khẽ thở ra một hơi.


Từ sau sự cố ám sát trong buổi săn mùa thu, phủ vương gia mở tiệc lớn, chắc chắn sẽ khiến nhiều người nghi ngờ Dự vương có ý phô trương thanh thế tại kinh thành.


Nhưng chỉ có Lưu công công Lưu hiểu rõ, Dự vương ưa thanh tĩnh, ghét ồn ào náo nhiệt, mở tiệc chẳng liên quan gì đến triều đình, đơn giản chỉ là để mời Nhị cô nương nhà họ Tiết.


Lão âm thầm nghĩ, không biết Dự vương có còn nhớ chuyện năm xưa mình từng nói Nhị cô nương họ Tiết là đồ giả không nữa...


...


Vừa qua giờ Thìn, Bình An và Phùng phu nhân đi chung một cỗ xe ngựa, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đi cùng một xe, hướng về phía phố Vạn Ninh.


Thiệp mời đứng tên Tần lão phu nhân nhà, đây là Nguyên thái phi cố ý bày tỏ lòng kính trọng, song lão phu nhân xưa nay không ra khỏi cửa.


Tiết Tĩnh An vốn cũng nên ở nhà chờ gả, nhưng Phùng phu nhân thấy cơ hội hiếm có, dẫn con gái theo cũng là để rèn luyện gan dạ một chút. Dù sao đã từng tham gia buổi săn mùa thu rồi, thì thêm lần này cũng không khác mấy.


Chẳng bao lâu, khi xa giá của phủ Vĩnh Quốc công tiến vào phố Vạn Ninh, hai bên đường đã đậu đầy xe ngựa của các phủ, cửa phủ nhộn nhịp hẳn lên.


Lưu công công đã cho người canh sẵn, vừa thấy phủ Vĩnh Quốc công đến liền lập tức nghênh tiếp vào trong.


Bên trong phủ vương gia lại chẳng náo nhiệt như bên ngoài, các phu nhân tiểu thư vừa bước qua cổng đã vô thức thu lại tiếng nói cười, chỉ bởi nơi này trang nghiêm không khác gì hoàng thành.


Tòa viện đầu tiên là dãy nhà cho thị vệ, cấm quân ở, tòa thứ hai rộng rãi thoáng đãng, hai bên là thao trường và bãi cưỡi ngựa. Qua nhị môn, cảnh vật đột nhiên mở ra, cây cối tươi tốt, đá quý xếp tầng, lầu các cao vút, mái ngói uốn lượn, từng bước đều là một bức tranh sống động, vừa tráng lệ vừa tao nhã.


Phùng phu nhân và các tiểu thư nhà họ Tiết được đưa đến một tiểu viện đề biển "Bích Ngọc Thanh Hà".


Trong chính đường sưởi ấm bằng địa long, Nguyên thái phi vận áo bông tơ tằm màu nâu gạch thêu hoa báu, ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa. Hai bên đều là các vị phu nhân quyền quý trong kinh thành.


Nếu không nhờ các tiểu thư còn trẻ trung tươi tắn, thoạt nhìn thật khiến người ta ngỡ như yến tiệc đang được tổ chức ở Phượng Nghi Cung mấy chục năm về trước.


Phùng phu nhân vội cúi người hành lễ: "Thần phụ tham kiến nương nương."


Nguyên thái phi mỉm cười: "Phu nhân không cần khách sáo, nơi này không phải trong cung."


Nhìn sang các vị phu nhân, quả thực có phần gò bó, thái phi lại nói: "Vốn là vương phủ có được ít hoa cúc, mới mời mọi người đến thưởng lãm chút nhã hứng. Nếu cứ đem theo nghi lễ trong cung, thì còn gì thú vị nữa."


Nghe vậy, các phu nhân mới nở nụ cười: "Nếu nương nương đã nói thế, vậy chúng thần phụ cứ thong thả tự nhiên thôi."


Thái phi gật đầu, ra hiệu cho Bàng ma ma mang trà đến, đây là trà cống phẩm Long Tỉnh vụ xuân, nước trà trong sáng, hậu vị ngọt ngào, các phu nhân đều bắt đầu nhấm nháp, bình phẩm.


Trong lúc nghe mấy lời khách sáo qua lại, ánh mắt Nguyên thái phi khẽ liếc về phía ba vị cô nương bên cạnh Phùng phu nhân.


Các cô nương tuổi đều vừa độ, dung mạo cũng không tệ, cô lớn điềm đạm hơn, hai cô nhỏ lại càng xinh xắn, đặc biệt là Bình An.


Bình An mặc áo bông tơ tằm màu hồng anh bó eo tay dài, phối với váy tầng màu xanh ngọc sau mưa, tóc búi kiểu song hoàn, trang sức không nhiều, nổi bật nhất là dải ruy băng đỏ, như một đóa sen thanh khiết, da thịt trắng mịn tựa nước, đôi mắt trong veo, môi đỏ răng trắng, nhìn thế nào cũng khiến lòng người vui vẻ.


Nhìn thấy nàng lắng nghe người khác trò chuyện, chậm rãi nâng chén trà lên, cẩn thận dùng nắp gạt nhẹ vài cái rồi mới khẽ nhấp một ngụm.


Bất ngờ, nàng khẽ cắn môi, gương mặt nhỏ nhăn lại.


Xem ra là bị bỏng.


Nguyên thái khẽ gọi Bàng ma ma đến, thấp giọng hỏi: "Sao trà lại nóng như vậy?"


Bàng ma ma tưởng thái phi không vừa ý, vội nói: "Đều là mời tay pha trà giỏi nhất trong cung đến đấy ạ. Có cần đổi người không?"


Thái phi nói: "Chén trà dâng cho nhà họ Tiết phải vừa miệng."


Nhìn lại mấy cô nương nhà họ Tiết, Bình An đã đặt chén trà xuống. Bàng ma ma là người lanh lợi, lập tức hiểu ngay, chỉ cần Nhị cô nương nhà họ Tiết thấy nóng, thì tức là nó thật sự nóng.



Không lâu sau, một cung nữ bưng chén trà khác đến, cúi đầu đổi trà cho Bình An.


Tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng biết bao ánh mắt đang dõi theo, ít nhiều cũng đều thấy rõ.


Phùng phu nhân mượn động tác uống trà để che đi khóe môi mình, Nguyên thái phi coi trọng Bình An, theo lý bà phải vui mừng, nhưng khi nghĩ đến lý do mà thái phi coi trọng nàng, thì chẳng thể nào vui nổi.


Chờ mọi người uống được vài ngụm trà nóng, Nguyên thái phi đứng dậy nói: "Chỉ ngồi mãi cũng chán, nên đi xem hoa cúc thôi."


Mọi người rôm rả phụ họa, cùng nhau rời khỏi tiểu viện Bích Ngọc Thanh Hà.


Trong sân bày đầy hoa cúc hồng, trắng, vàng, tím, đủ loại đủ màu, đẹp nhất là hai chậu cúc xanh, mỗi bông to bằng miệng bát, vừa rực rỡ lại vừa khí thế.


Mắt Bình An như không biết nhìn vào đâu trước, các tiểu thư lại bàn nhau làm thơ, nàng không vội, chỉ nghiêng tai lắng nghe.


Bất chợt, có cung nữ từ nhị môn bước vào, báo với thái phi: "Nương nương, Thái tử phi điện hạ và hai vị Quận chúa đến thăm."


Lúc này, mọi người đều nhìn nhau, yến tiệc đã bắt đầu rồi mà các nàng ta giờ mới tới...


Sắc mặt thái phi không đổi.


Mẫu tộc của Nguyên thái phi ở vùng Tây Bắc, cha anh đều ở biên cương, không có chiếu chỉ thì không thể về kinh, bà vốn không thể làm gì được nhiều chuyện ở kinh thành. Nhưng không có nghĩa sau vụ ám sát trong buổi săn thu, bà còn phải dày mặt mời Đông cung đến cửa.


Vậy mà Thái tử phi lại chủ động đến thăm.


Là ai mặt dày, chẳng cần tranh cãi nữa, thái phi nói: "Mời vào đi."


Chẳng bao lâu sau, Lý thị dẫn theo hai vị Quận chúa Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ, bước vào tiểu viện Bích Ngọc Thanh Hà. Nàng ta cười nói: "Nghe nói Thái phi nương nương và phủ vương tổ chức yến tiệc, chúng ta liền ghé qua, không làm phiền chứ ạ?"


Về vai vế, Nguyên thái phi là mẹ kế của Lý thị, cũng là bà nội thứ của hai vị quận chúa. Thái phi không đáp, chỉ để Bàng ma ma lên tiếng: "Điện hạ đã đến, vậy thì mời thưởng hoa đi."


Đã là hoàng gia thì không thể nhỏ nhen. Câu nói này giữ được thể diện, nhưng cũng không quá khách khí, rõ ràng có ý bảo Lý thị biết điều mà im miệng.


Lý thị đành nhịn cơn khó chịu, nói: "Ma ma nói đúng lắm."


Là Hoàng hậu Trương sai nàng ta đến, chứ nếu theo tính nàng ta, vương phủ có mở tiệc, nàng ta cũng chẳng buồn tới.


Trong phủ, ngoài vài tiểu thư vẫn đang đi cùng trưởng bối, đa số các cô nương đã tụ tập lại một góc, dần dần tách thành hai nhóm: trưởng bối một bên, thiếu nữ một bên.


Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ cũng nhập vào nhóm các cô nương.


Từ Mẫn Nhi nói: "Hai vị đến đúng lúc, mọi người đang làm thơ ngắm cúc."


Lại là một trận cười đùa ríu rít.


Tiết Tĩnh An lặng lẽ ghé lại gần Ngọc Cầm, lần trước đi săn mùa thu họ có đôi chút thân thiết, Tiết Tĩnh An tự cho là hiểu nàng ấy là người có tính tình hiền hòa.


Tiết Tĩnh An nhẹ giọng gọi: "Quận chúa."


Ngọc Cầm đáp: "Ừm?"


Tiết Tĩnh An hỏi: "Không biết gần đây Quận chúa Ngọc Tuệ có gì khác thường không, chẳng hạn như... nuôi thỏ?"


Ngọc Cầm mỉm cười nói: "Chuyện đó thì ta không rõ lắm, nhưng..." Ánh mắt liếc về phía Ngọc Tuệ đang ở giữa đám người, lại liếc sang Bình An, bật cười, "Ngọc Tuệ thật ra rất thích thỏ."


"Nó vẫn luôn nói với ta, con thỏ của muội muội nhà ngươi đáng yêu quá."


Tiết Tĩnh An thầm nhủ, quả nhiên là Ngọc Tuệ lấy con thỏ đi, lại còn giấu rất kín, khiến nàng ấy hơi bực bội. Nhưng giờ chưa có chứng cứ, đành đè nén trong lòng.


Ngọc Cầm quay sang nói với Tiết Tĩnh An: "Muội muội nhà ngươi thật xinh xắn, lời nói cũng dễ thương lắm."


Lúc ấy, đúng lúc đến lượt Bình An làm thơ, nàng vừa dùng tay v**t v* mấy chiếc lá xanh của đóa cúc, vừa suy nghĩ, vừa lẩm bẩm đọc chữ: "Lá thu... xoay xoay..."


Tiết Tĩnh An không nhịn được bật cười: "Con bé không nhớ chuyện hồi nhỏ đâu, nói năng lúc nào cũng phải nghĩ nghĩ, giờ còn đỡ hơn đấy, lúc mới về, lời nói còn ít hơn nữa."


Ngọc Cầm bỗng thốt lên: "Nếu nó là muội muội ta thì hay biết mấy."


Tiết Tĩnh An tưởng nàng ấy đùa, liền nhỏ giọng đáp: "Người nhà mà, rốt cuộc cũng là duyên phận thôi. Ta thấy Quận chúa Ngọc Tuệ cũng dựa dẫm vào Quận chúa lắm, đúng là tỷ muội tình thâm."


Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng ấy lại thấy đắc ý: từ lúc Bình An về, không nói đâu xa, ít nhất nàng ấy không còn bị Quận chúa Ngọc Tuệ bắt nạt nữa, còn định được một mối hôn sự tốt.


Cuộc sống ngày càng dễ chịu, tất cả đều nhờ Bình An là muội muội của mình.


Nếu Quận chúa Ngọc Tuệ là muội muội nàng ấy, e là ngày nào cũng cãi nhau, còn dữ dội hơn cả Tiết Thường An nữa kìa.


...



Hoa cúc trải từ trong viện ra tận ngoài Bích Ngọc Thanh Hà, từng chậu từng cụm nối tiếp nhau, nếu không mất vài canh giờ thì khó mà xem hết. Huống hồ nếu ngắm kỹ, thì cả ngày cũng chẳng đủ.


Bình An ngắm rất chậm, cứ theo sau đoàn người.


Dần dần, nàng bắt đầu thấy mỏi.


Nàng ngồi xuống một phiến đá giữa đám hoa, gác chân nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, nền trời xanh biếc, mây trắng như tơ, đẹp đến mê người.


Ngắm nhìn mãi, đôi hàng mi dài đen nhánh khẽ rủ xuống, mắt cụp hẳn lại.


Thật dễ chịu.


Nàng vừa thấy hơi buồn ngủ, khẽ ngả người ra sau, chợt một bàn tay đặt lên vai nàng. Bàn tay đó trắng như ngọc, ngón tay thon dài, lực không mạnh nhưng lại đủ giữ nàng vững vàng.


Người phía sau khẽ nói: "Ngã rồi."


Bình An: "Vương gia."


Gọi xong, nàng mới quay đầu lại.


Tóc của Bùi Thuyên được cài bằng một cây trâm gỗ, áo mặc là TSm tay bó sắc đen đậm hoa văn ẩn, dáng vóc được vẽ nên bằng nét mực, đường nét gọn gàng sắc sảo, làn da lại trắng, khiến chàng như ánh trăng lạnh băng băng đi giữa đêm tối, thấp thoáng vẻ u tịch thâm trầm.


Thấy nàng sắp tựa vào tay mình, chàng tiện tay kéo nhẹ, giúp nàng nhảy xuống khỏi phiến đá.


Bình An khẽ nhún chân, bước chập chững hai bước mới đứng vững.


Thấy là Dự vương, hai nha hoàn bên cạnh là Thái Chi và Thanh Liên lập tức cúi đầu hành lễ.


Bùi Thuyên quay sang Thái Chi nói: "Ta dẫn cô nương nhà ngươi đi dạo vương phủ, ngươi đến bẩm với phu nhân một tiếng."


Thái Chi do dự: "Chuyện này..." Nhưng rồi hiểu ra, đây không phải là lời hỏi, mà là lời thông báo.


Nàng ấy vội chạy đi tìm Phùng phu nhân thì thầm bẩm báo, sắc mặt Phùng phu nhân hơi biến.


Dẫu sao cũng đã đính hôn, lại còn đích thân đến hỏi ý bà, quang minh chính đại thế này, bà cũng chẳng tiện phản đối, chỉ đành dặn Thải Chi: "Cùng Thanh Liên theo sát cô nương, nhớ kỹ, giờ Tỵ phải quay lại, không được chậm trễ."


...


Rời khỏi tiểu viện Bích Ngọc Thanh Hà, Bùi Thuyên dẫn Bình An dạo quanh vương phủ.


Phủ vương rộng lớn, nhưng chỉ có một mình chàng làm chủ. Hậu viện rất nhiều chỗ đều bỏ trống, không có ai ở. Ngay cả Bùi Thuyên cũng là lần đầu dạo hết một vòng, nên cảm thấy có phần mới mẻ.


Thế nhưng, chuyện dạo phủ vốn không cần chàng lên tiếng, vì Bình An cứ mải ngắm, chẳng hỏi gì, ngoan ngoãn lạ thường.


Có điều nàng không hỏi thì thôi, vừa mở miệng lại hỏi luôn: "Vương gia ở đâu?"


Trực tiếp muốn đến chỗ ở của chàng.


Biết nàng chỉ tò mò, Bùi Thuyên nói: "Lối này."


Vương phủ xây theo quy chế hoàng cung, ngoài Lưu công công, trong nội viện chỉ có bốn thái giám lui tới, tiểu đồng đều ở bên ngoài, còn các nha hoàn thì mặc y phục theo quy củ cung nữ.


Viện mà Bùi Thuyên thường ở được bao quanh bởi rừng trúc, xanh biếc như ngọc, thanh nhã yên bình.


Bình An dừng lại trước cửa viện, ngẩng đầu nhìn ba chữ trên tấm biển, ngắm kỹ một hồi rồi đọc lên: "Tĩnh... U... Hiên."


Nói xong, nàng lại thì thầm: "Nghe hay ghê."


Bùi Thuyên khẽ "ừ" một tiếng.


Ba chữ này là nét bút của Vạn Tuyên Đế. Hôm nay đi khắp viện này một vòng, chàng mới phát hiện ra nơi đây còn lưu lại không ít thủ bút của Vạn Tuyên Đế.


Tĩnh U Hiên thoạt nhìn không có gì xa hoa, nhưng lại khác hẳn nơi ở của Bình An. Nàng hiện đang ở Xuân Hành Viện, nơi đó toàn dùng tông hồng, lục, tím, rực rỡ náo nhiệt, đầy không khí vui tươi.


Còn Tĩnh U Hiên, trong gian chính dùng nhiều đồ gỗ nam mộc đen, lọ sơn và bình hoa đều mang sắc trắng trang nhã, màu sắc thanh tao, phong cách trầm lặng.


Tự nhiên mà nói, những vật trưng bày tưởng như bình thường kia, nếu nhìn kỹ, đều là vật có niên đại.


Chẳng hạn như bức họa treo trên tường, màu sắc đã không còn tươi mới, nhưng con hổ trong tranh lại đang trừng mắt nhìn ra ngoài, thân hình chồm về phía trước, như muốn vọt ra khỏi khung tranh. Đôi mắt sắc lạnh lấp lánh ánh sáng, toát lên vẻ hung dữ.


Là tranh gốc của một danh gia thời tiền triều.


Bình An không hiểu giá trị, nhưng nàng biết tranh đẹp hay không. Nàng thấy con hổ trong tranh rất đẹp, chỉ là hơi dữ, trông rất giống Bùi Thuyên mỗi khi nổi giận.


Nàng không nhịn được quay đi, né tránh ánh nhìn của nó.



Bỗng dưng nàng nhớ ra vương gia biết vẽ tranh, hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào Bùi Thuyên: "Vương gia..."


Chưa đợi nàng nói hết, Bùi Thuyên đã đoán được ý nàng, liền đáp: "Không phải ta vẽ."


Bình An thu ánh mắt lại: "Ồ."


Bùi Thuyên hơi nhướng mày, nói: "Là ta phục chế lại."


Bức tranh này đã chịu đựng hai trăm năm gió sương, sớm đã loang lổ cũ kỹ. Chính chàng là người gỡ tranh cũ, dán giấy mới, xử lý chống mọt rồi mới mang đi lồng khung lại.


Bởi vậy, Bình An lại dùng đôi mắt trong veo sáng ngời ấy nhìn về phía Bùi Thuyên.


Chẳng trách nàng ít nói, vì chỉ cần một đôi mắt long lanh như nước thu ấy, đã đủ để người khác nhìn thấu tâm tư nàng. Tựa như lúc này đây, nàng đang nghĩ chàng thật lợi hại, thật trong trẻo như một tờ giấy trắng, muốn vẽ gì lên cũng được.


Khóe môi Bùi Thuyên khẽ cong, gần như không thấy rõ.


Bình An đưa mắt nhìn một vòng trong phòng chính, phát hiện bên trong một lớp rèm lụa màu ngọc bích, nàng từng ngủ qua trong viện Xuân Hành, biết rằng bên trong hẳn là giường.


Nàng bước lại gần, chưa được mấy bước đã bị Bùi Thuyên giữ áo kéo lại, buộc phải dừng chân.


Bùi Thuyên nói: "Chỗ đó không được vào."


Bình An nghiêng đầu: "Tại sao?"


Giọng nói của Bùi Thuyên mang theo chút bất đắc dĩ: "Phải bái đường rồi mới được vào."


Nhưng còn đến bốn tháng nữa.


Bình An "ồ" một tiếng, nàng biết ở vùng Giang Nam, trẻ con thường chơi trò bái đường thành thân, lần nào cũng có người tranh nhau muốn cưới nàng, nhưng ca ca sẽ đuổi bọn chúng chạy mất.


Nàng nảy ra một ý, đôi mắt long lanh nhìn chàng: "Vậy... bây giờ bái không?"


Bùi Thuyên: "......"


Chàng liếc mắt nhìn nha hoàn không xa, các nàng cúi đầu thấp đến mức gần như sát mặt đất.


Rồi lại nhìn Bình An, đáy mắt chàng như đọng một tầng mực sâu.


Chàng hạ giọng, chất chứa một tia dụ hoặc: "Được thôi."


Mỗi lần đều tự nhủ tám tháng nữa, năm tháng nữa, bốn tháng nữa, cứ như thể bản thân có thể chờ đợi mãi mãi.


Chỉ là nếu không để tâm, thì làm sao nhớ rõ đến từng tháng từng ngày? Trong tiềm thức cứ mong ngóng, cứ đếm rồi lại mong, hy vọng thời gian sẽ trôi nhanh, nhưng trái lại, thời gian càng đếm càng dài.


Bao giờ chàng mới có thể danh chính ngôn thuận giữ nàng trong vòng tay mình?


Yết hầu dưới cổ áo của Bùi Thuyên khẽ động, từng nhịp từng nhịp trầm nặng.


Bỗng, "rầm" một tiếng, vang lên từ gian phòng bên cạnh.


Bình An lập tức bị âm thanh kia thu hút.


Nàng nhìn sang phía gian nhỏ trong phòng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Thuyên, vẻ mặt đầy hứng thú như muốn đi xem, chuyện bái đường gì đó đã bị nàng vứt ra sau đầu.


Bùi Thuyên im lặng chốc lát.


Chốc sau, chàng mới thở ra một hơi, nói: "Có thể đi xem."


Phía sau bức tường ấy, là một tiểu cảnh.


Trong cảnh có núi non, có cây cỏ, có cả một đình nhỏ, một con thỏ trắng mập mạp đang nằm ngửa lăn lộn trên thảm cỏ. Vừa rồi nó làm đổ khay thức ăn, thức ăn văng tung tóe khắp nơi.


Bình An nhận ra đó là con thỏ mà nàng đã đổi cho Bùi Thuyên.


Chàng chăm nó rất tốt, nó mập lên không ít, bộ lông trắng muốt, mềm mượt như bông.


Bình An nhìn nó ngẩn ngơ. Bùi Thuyên đứng sau lưng nàng, phát hiện sắc mặt nàng chợt trầm xuống, liền hỏi: "Không thích ta làm vườn để nuôi nó sao?"


Bình An lắc đầu.


Một khu vườn như vậy thật xinh đẹp, phong cảnh hữu tình, còn có mái hiên che mưa chắn gió. Nếu nàng là con thỏ kia, sống ở nơi này, ăn cỏ lăn lộn, nhất định rất vui vẻ.


Chỉ là nàng lại nhớ đến con thỏ chàng đổi cho nàng.


Nếu là trước kia, nàng sẽ nói ngay không do dự, nàng sẽ kể cho chàng chuyện thỏ bên mình bị mất.



Nhưng lúc này, nàng vừa hé môi, lời định nói liền bị nuốt ngược trở lại.


Chàng nuôi thỏ của nàng tốt như vậy, còn nàng lại làm mất thỏ của chàng. Nếu đổi lại, chàng làm mất thỏ của nàng thì sao?


Dù là vì lý do gì, trong lòng nàng cũng sẽ thấy trống rỗng, nghẹn ngào như thiếu mất thứ gì đó, lại như bị dồn thêm điều gì, không rõ ràng, chỉ biết không dễ chịu gì cho cam.


Nàng không muốn để chàng biết. Thôi đợi đến khi tìm được thỏ rồi hẵng nói.


Dù Bình An không nói gì, nhưng lại như có một đám mây xám phủ lên đầu nàng, khiến nàng bỗng chốc trở nên buồn bã ỉu xìu.


Bùi Thuyên lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"


Bình An lại lắc đầu, sợ chàng không tin, nàng khẽ đáp: "Không có mà."


Ánh mắt Bùi Thuyên lạnh hẳn.


Rõ ràng là nàng có chuyện, nhưng lại không muốn nói với chàng.


Chàng giơ tay, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gáy nàng, ngón tay khẽ v**t v* làn da cổ nàng, như thể đang giữ nàng trong tay, cố ép xuống những cơn sóng ngầm đen tối đang dâng trào.


Thấy sắp đến giờ Tỵ, Thải Chi cắn răng tiến lên, nói: "Cô nương, phu nhân dặn giờ Tỵ phải về."


Bình An "ừm" một tiếng, nàng luôn rất nghe lời Phùng phu nhân, liền quay sang nói với Bùi Thuyên: "Ta đi đây."


Bùi Thuyên nhàn nhạt gật đầu.


...


Chờ Bình An và hai nha hoàn rời đi, Bùi Thuyên nhìn con thỏ, chậm rãi lên tiếng: "Người đâu."


Lưu công công cúi đầu bước vào.


Bùi Thuyên nói: "Phái người điều tra xem, thỏ của Nhị cô nương có phải đã bị mất rồi không."


...


Mọi người dùng cơm trưa ở vương phủ, yến tiệc kéo dài đến cuối giờ Mùi, mới lục đục có người cáo từ.


Phùng phu nhân chọn thời điểm giữa buổi, dẫn theo ba tiểu thư đến chào từ biệt Thái phi.


Lúc này, Thái phi mới nhìn sang Bình An, mỉm cười: "Đứa nhỏ ngoan, lại đây nào."


Bình An bước đến bên bà, Thái phi tháo một chiếc vòng trên tay, đặt vào tay nàng, nói: "Chiếc vòng này không quý báu gì, chỉ là đeo chơi thôi, sau này sẽ cho con thứ tốt hơn."


Phùng phu nhân nhẩm đi nhẩm lại mấy từ "không quý lắm", "sau này cho thứ tốt hơn", trong lòng vừa chua vừa ngọt.


Đã cho một bộ trang sức như thế rồi, còn nói mấy câu này làm gì.


Thôi, bà cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Thái phi là người khéo léo đến mức nào chứ, năm xưa quản lý Lục cung, các phi tần trong cung đều phải kiêng dè bà ba phần. Chẳng qua chỉ là kém may một chút nên mới không được lập hậu.


Chỉ là thủ đoạn thu phục lòng người, chẳng cần phải quá để tâm.


Bình An cảm ơn Thái phi, cả đoàn người được Bàng ma ma, tâm phúc của Thái phi tiễn ra tận cổng phủ.


Chiều hôm ấy, nắng nhẹ, đã vào thu, trời không còn oi bức, ngược lại lại ấm áp dễ chịu.


Phùng phu nhân nói với Bàng ma ma: "Làm phiền bà rồi."


Bàng ma ma đáp: "Không dám, đây là bổn phận của nô tỳ."


Bên kia, Thải Chi vừa vén rèm xe mời Bình An lên thì đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh nhè nhẹ, bất giác sững lại, nhìn vào bên trong xe ngựa của phủ công.


Khoảnh khắc sau, Thải Chi hét to một tiếng.


Bình An cũng đã nhìn thấy.


Trong xe, một con thỏ bị vứt giữa sàn, máu tươi lênh láng, lông trắng bị nhuộm đỏ một mảng lớn.


Đau đến nhức mắt.


Phùng phu nhân và Bàng ma ma đều hoảng hốt, Phùng phu nhân hỏi: "Chuyện gì vậy?"


Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng bước lại gần, Bình An lùi về sau một bước, giơ tay ngăn không cho hai người họ nhìn.


Bờ vai nàng khẽ run lên, giọng nhỏ nhẹ, âm cuối run rẩy: "Đừng nhìn... đừng nhìn nó..."


Nhưng trong mắt nàng, nước đã dâng đầy, chỉ một cái chớp mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, lách tách lăn dài.
 


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 34: Tĩnh U Hiên
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...