Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Chương 25: Thiết đầu công
202@-
Bái kiến xong, Tiết Hãn cung kính cúi đầu, từ điện Hưng Hoa lui ra ngoài.
Nhớ đến dáng vẻ đầy tóc bạc trắng, tinh thần uể oải của Vạn Tuyên Đế, trong lòng ông âm thầm thở dài. Hiện giờ hướng gió trong triều, một bên là Thái tử, một bên là Dự Vương.
Bên nào cũng đủ khả năng khuấy động phong vân, mà hoàng thượng, rốt cuộc cũng đã già rồi.
Như lần này, nhà họ Hà xen vào ngay lúc ấy, nói nhỏ thì là ân oán hai nhà Tiết – Hà, nhưng nói lớn hơn thì rõ ràng là khiến người ta nghi ngờ nhà họ Tiết đang muốn tham quyền.
Cả hai đều là lý do khiến Tiết Hãn phải tiến cung lần này. Bất kể cô nương nhà họ Hà có phải cố tình buông lời nhục mạ hay không, nhà họ Tiết là thanh lưu, cần phải có thái độ rõ ràng.
May mà Tần lão phu nhân quyết đoán, cùng Tiết Hãn tiến cung trước một bước, chiếm tiên cơ. Hiện giờ Vạn Tuyên Đế đã hiểu rõ chuyện này, thậm chí còn an ủi ông vài câu.
Cho dù nhà họ Hà sau này có đến tố cáo nhà họ Tiết dạy dỗ con cái không nghiêm, cũng chẳng làm gì được nữa.
Nghĩ lại kế sách từ hôn của lão phu nhân, Tiết Hãn vẫn không khỏi khâm phục sự táo bạo quyết đoán của bà cụ, nhưng không biết bên Phượng Nghi cung thương nghị ra sao rồi...
Chỉ là, hôn sự này một ngày chưa định rõ, lòng ông một ngày chưa thể an ổn.
Ông vừa nghĩ như vậy, ngẩng đầu đã thấy ngay Dự Vương điện hạ đang đi đến từ hướng đối diện.
Vương gia mặc một thân mãng bào, dung mạo trầm tĩnh không rõ buồn vui, trong mắt ẩn chứa ba phần lạnh lùng.
Tiết Hãn vội vàng lui sang bên cạnh, cúi đầu hành lễ: "Thần tham kiến vương gia."
Trước đây, giữa phủ Dự Vương và nhà họ Tiết đừng nói là qua lại tình cảm, ngay cả gặp mặt cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Như lần trước dự hội hoa đào, Dự Vương giá lâm phủ Tiết đã là lần đầu tiên rồi.
Hôm ấy, ông sai Tiết Hạo đi cùng Dự Vương ngắm hoa, là vì biết rõ Tiết Chú thật sự không đủ bản lĩnh, Dự Vương chắc chắn không coi trọng Tiết Chú. Ông liền nghĩ ra một kế sách vụng về, để Tiết Hạo, người cùng độ tuổi với Dự Vương, có thể trò chuyện được nhiều hơn một chút, may ra lại hợp ý.
Chỉ tiếc, con trai ông không có tiền đồ, rốt cuộc chuyện này đành bỏ lửng.
Tiết Hãn còn đang mải suy tư, chỉ đợi Dự Vương đi qua là xong, nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện đôi giày thêu hình kỳ lân viền vàng của Dự Vương.
Bùi Thuyên đi tới trước mặt ông, đưa tay khẽ nâng ông đứng dậy, nói: "Tiết đại nhân miễn lễ."
Tiết Hãn cuống quýt đứng lên, vội nói: "Không dám không dám..."
Bùi Thuyên nhẹ gật đầu, rồi bước qua ông vào điện Hưng Hoa.
Tiết Hãn đứng yên tại chỗ nhìn theo, trong lòng thật sự vừa vui vừa sợ. Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay, Dự Vương điện hạ đối xử hòa nhã với ông như thế, thậm chí còn tự tay đỡ ông dậy!
Chuyện này thật khiến người ta vừa kinh ngạc, vừa thấp thỏm, lại vừa vui mừng. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện xảy ra quá bất thường, thật sự khiến lòng người bất an.
Tiết Hãn càng nghĩ càng không hiểu nổi. Đi vài bước lại thở dài một tiếng, một đoạn hành lang vốn đi mất một khắc, ông lại chậm rãi lê bước tới hai khắc mới xong. Còn chưa kịp bình tĩnh, sau lưng ông, Chu công công từ điện Hưng Hoa gọi giật lại: "Tiết đại nhân xin dừng bước!"
Tiết Hãn vội dừng lại: "Công công có chuyện gì vậy?"
Chu công công hai tay nâng một đạo thánh chỉ, cười nói: "Ta đang định tới phủ Tiết, đại nhân còn chưa ra khỏi cung, vừa khéo, đại nhân nghe chỉ luôn đi."
Tiết Hãn lập tức quỳ xuống, Chu công công mở thánh chỉ, tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm thường nghe nhị nữ của Vĩnh Quốc công Tiết Hãn là Tiết thị Bình An, huệ chất lan tâm, phẩm hạnh đoan trang, như đồng tử ngồi bên Quan Âm. Trẫm từ năm Thái Khang thứ bảy đã chỉ hôn cho Dự Vương. Nay tuổi đã đến lúc, định kết thông gia hai họ, đặc biệt quyết định: Tiết thị Bình An và Dự Vương sẽ thành hôn vào ngày mùng một tháng Hai năm Thập Bát. Khâm thử."
Tiết Hãn giật mình kinh ngạc: "...Thần lĩnh chỉ."
Chu công công nói: "Chúc mừng Tiết đại nhân."
Tiết Hãn liền mời: "Phiền công công về phủ uống chén trà."
Ông không mang bạc trong người để thưởng, nên mời Chu công công về phủ, vừa tiện đưa bạc, vừa để hỏi thăm tin tức, rốt cuộc sao lại đột nhiên định luôn ngày cưới như thế?
Ông chợt nhớ lại chuyện vừa rồi, trời ơi, chẳng lẽ Dự Vương điện hạ tiến vào điện Hưng Hoa lúc nãy là để nói chuyện này?
Chu công công chỉ cười híp mắt: "Thôi, ta còn có việc phải làm trong cung, đại nhân cứ mau mau mang tin vui này về nhà trước đi."
Tiết Hãn cầm thánh chỉ, đầu óc mơ hồ rời khỏi cung.
Vừa hay cung nữ dìu Tần lão phu nhân cũng ra tới cửa Tây Hoa, Tiết Hãn môi khô khốc vội bước lên dìu lão phu nhân: "Mẫu thân, hoàng thượng đã ban chỉ rồi."
Tần lão phu nhân nhận lấy thánh chỉ, cẩn thận đọc một hồi.
Tiết Hãn vốn nghĩ bà cụ sẽ mỉm cười hài lòng. Hôn sự này treo trước mặt nhà họ Tiết mười mấy năm trời, nay rốt cuộc cũng định rõ. Có thánh chỉ trong tay, sau này chẳng ai nói được gì nữa.
Mẫu thân ông bố trí tính toán lâu như vậy, đáng lẽ nên vui mới phải.
Ai dè, Tần lão phu nhân nhắm mắt lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị nói: "Hơi sớm."
Tiết Hãn: "Dù sao vẫn còn tám tháng nữa, cũng chưa đến mức quá gấp."
Tần lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Con sốt ruột thì con đi mà gả."
Tiết Hãn: "..."
Ngoài cung, quản sự nhà họ Tiết đang sốt ruột đi tới đi lui, thấy lão phu nhân và lão gia vừa ra cung, lập tức chạy tới: "Lão thái thái, lão gia, nhà họ Hà đã kéo đến phủ rồi ạ!"
Tiết Hãn nói: "Không phải đã dặn các ngươi tiếp đãi trà nước đàng hoàng rồi sao, hoảng cái gì?"
Quản sự dè dặt nói nhỏ: "Vốn vẫn đang tiếp đãi như lời lão gia dặn, nhưng nhị gia và đại gia nhà họ Trương vừa về phủ, đã đánh nhau với mấy công tử nhà họ Hà rồi!"
Tiết Hãn giật mình hét lên: "Cái gì!"
Tần lão phu nhân nói: "Về phủ trước đã." Nơi này không tiện nói chuyện.
Lại nói hai mẹ con bọn họ mang theo thánh chỉ từ trong cung trở về, Phùng phu nhân bên kia cũng đã làm tốt nhân tình với phủ Ninh Quốc Công, đang trên đường hồi phủ thì nghe được chuyện Tiết Hạo đánh người.
Hiện giờ, ba người bọn họ đều tụ lại chính đường Di Đức Viện. Tần lão phu nhân tiến cung một chuyến, thần sắc đã có phần mệt mỏi, đang nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Tuyết Chi từ ngoài vén rèm tiến vào, hạ giọng nói: "Lão thái thái, quản sự đã sai người đi tìm nhị gia rồi, chỉ là hiện giờ còn chưa biết nhị gia đi đâu."
Sau khi Tiết Hạo cùng Trương Đại Tráng đánh người xong, lại nhanh chân chạy mất.
Tiết Hãn vô cùng bực bội: "Thằng nhóc này, lại chạy đi đâu tiêu dao rồi hả? Mau sai người trong phủ nhanh chóng tìm kiếm, lập tức đưa nó về đây cho ta!"
Phùng phu nhân thì lại có chút buồn cười.
Theo ý bà, nhà họ Hà lần này khinh người quá đáng, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng giúp trong nhà hả giận, thật là toàn thân thoải mái, chỉ là lão thái thái thần sắc không tốt, bà không dám cười thành tiếng.
Tần lão phu nhân nói: "Trước tiên hỏi rõ rốt cuộc đánh nhau thành dạng gì đã."
Chuyện Tiết Hạo và nhà họ Hà đánh nhau, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, không thể vơ đũa cả nắm, phải xem đánh thành bộ dạng gì mới được.
Quản sự lúc ấy có mặt tại hiện trường, bởi vì nóng lòng chạy ra cung ngoài báo tin, cho nên không thấy rõ toàn bộ tình huống.
Vốn dĩ, Tiết Thường An đã tát Hà Bảo Nguyệt một cái, hai nhà Tiết–Hà trở mặt đã khó tránh khỏi. Chỉ là người ta nói làm người phải chừa lại một đường lui, nhà họ Tiết còn chưa muốn cùng nhà họ Hà hoàn toàn xé rách mặt mũi.
Nghĩ đến đây, ngay cả Phùng phu nhân cũng thu lại chút khoái ý trong lòng, nhưng trong phủ lớn như vậy, nhất thời lại không tìm được ai biết rõ đầu đuôi sự việc.
Ngay lúc này, Thải Chi bước vào Di Đức Viện, quỳ xuống nói: "Chiều nay, nhị cô nương nghe được tiếng của dưỡng huynh, liền đi tới phía trước xem thử, ở bên ngoài cửa thuỳ hoa vừa khéo gặp được ạ."
Tiết Hãn cau mày, Phùng phu nhân vội vàng hỏi: "Có dọa đến con bé hay không?"
Thải Chi đáp: "Lúc ấy đánh nhau có vẻ dữ dội, nô tỳ không dám nhìn kỹ, chỉ thấy hình như nhà họ Hà thua, không biết có ai bị thương hay không, cô nương nhìn thêm hai cái, rồi chúng ta liền trở về luôn."
Nhà họ Hà thua?
Tần lão phu nhân lập tức nói: "Vậy hỏi Bình An một chút."
Khi Bình An tiến vào chính đường, hai tay ôm một hộp nhỏ đựng đồ ăn, là vừa rồi phòng bếp nhỏ của Di Đức Viện nghe được tin tức, Lưu ma ma đặc biệt làm cho nàng mứt đào.
Tuyết Chi nhanh chóng đem lại một chiếc ghế thêu bốn góc đặt bên cạnh, đây là chiếc ghế Bình An thường ngày hay ngồi. Bình An ôm hộp đồ ăn trong lòng, ngồi nép bên cạnh Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân nhìn cháu gái nhỏ ngồi bên đầu gối mình, ngữ khí cũng dịu dàng đi một chút, hỏi Bình An: "Bọn họ đánh nhau, con thấy rồi sao?"
Bình An suy nghĩ một lát, nói: "Ba người, đánh nhị ca và Trương đại ca."
Phùng phu nhân vừa nghe liền nói: "Ba đánh hai? Nhà họ Hà này cũng thật là không biết xấu hổ, còn tự xưng là nhà võ tướng, quả thật chẳng có chút võ đức nào!" rồi lại hỏi Bình An, "Còn nữa không con?"
Bình An dựa theo ký ức, nghiêm túc nói: "Đại ca quật ngã hai người, nhị ca đụng một người."
Phùng phu nhân nghe xong vô cùng tò mò, thầm nghĩ Trương Đại Tráng cư nhiên lợi hại như vậy, một người có thể đánh thắng hai người luôn sao? Cái đó thì thôi đi, Tiết Hạo lại dùng cách gì mà "đụng" người ta? Nghe còn thấy khá thú vị.
Tần lão phu nhân liền hỏi: "Nhị ca con đụng người thế nào?"
Tiết Hãn mặc dù trong lòng đang bực bội, nhưng lúc này cũng vểnh tai lên nghe.
Bình An suy nghĩ nghiêm túc một chút, hơi khuỵu gối đứng dậy, ngẩng đầu tiến tới gần lão thái thái.
Tần lão phu nhân sửng sốt, bà cụ mở mắt ra, chỉ thấy cháu gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại ấy đem trán của mình nhẹ nhàng áp vào thái dương của bà cụ, cọ cọ nhẹ nhàng như một chú mèo con, thật mềm mại ấm áp.
Bình An "đụng" nhẹ một cái như vậy xong, mới ngồi trở về, nói: "Là như vậy, đụng như vậy đó ạ."
Tần lão phu nhân: "..."
Tiết Hãn ho khan một tiếng: "Thằng nhóc kia... đây là cái gì, thiết đầu công à?"
Tuyết Chi, Thải Chi cùng Thanh Liên mấy nha hoàn đều cúi người qua một bên, cố nhịn cười, còn Phùng phu nhân cuối cùng lại không nhịn nổi nữa, lòng bà mềm nhũn thành một đoàn, vội hướng Bình An ngoắc tay nói: "Con ngoan, lại đây đụng mẫu thân một cái xem nào."
Vốn dĩ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mấy người lớn trong phủ mỗi người đều có phiền não riêng, nhưng lúc này, trong lòng ai cũng bất giác buông lỏng xuống một chút.
Ngay cả Tần lão phu nhân cũng khẽ cong cong khóe môi.
Bây giờ đã biết nhà họ Hà không chiếm được lợi thế gì, tuy thua có chút khó coi, nhưng cũng không đổ máu, nghĩ đến việc Hà gia mất mặt như thế, nhất định cũng sẽ không đi khắp nơi rêu rao.
Ngược lại, họ thua dưới tay một nhà văn thần như Tiết gia, chỉ cần Tiết gia không chủ động đi tuyên truyền chuyện này, thì đó lại là giữ thể diện cuối cùng cho họ.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân buông lỏng chân mày, nói: "Chuyện này trước cứ tạm như thế. Tuyết Chi, đi vào khố phòng của ta lấy hai cây trâm bích ngọc, đưa đến Thính Vũ Các nói với tam cô nương một tiếng, bảo nó không cần lo lắng nữa."
Lão thái thái suy nghĩ vô cùng chu đáo, Tiết Thường An gan lớn nhưng lòng lại cẩn thận, nếu kết quả vào cung không sớm nói cho nàng ta nghe, chỉ sợ nàng ta sẽ suy nghĩ lung tung, suốt đêm khó ngủ.
Tuyết Chi lập tức đáp: "Dạ vâng."
Phùng phu nhân ôm Bình An vào lòng, đang cọ cọ trán với con gái, chợt nghe Tần lão phu nhân nói tiếp: "Hôm nay còn một chuyện nữa."
Tiết Hãn liền cùng mẹ mình trao đổi ánh mắt, lấy thánh chỉ ra, nói với Phùng phu nhân và Bình An: "Hoàng thượng đã định rõ hôn kỳ của Bình An và vương gia rồi, vào ngày mùng một tháng hai năm sau."
Phùng phu nhân vừa nghe xong thì ngây người: "Nhanh như vậy sao?"
Tiết Hãn chỉ biết sờ sờ chóp mũi, không lên tiếng.
Tần lão phu nhân thần sắc bình tĩnh nói: "Tạm thời định rõ cũng tốt, cũng nên khiến một số người thu lại tâm tư không cần thiết đi."
Tránh cho lại vô cớ đem Bình An ra làm cớ kiếm chuyện nữa, đây vốn chính là mục đích ban đầu khi hôm nay bà cụ tiến cung.
Bình An nghe đến đây, chậm rãi phản ứng lại.
Ủa, nàng và Vương gia sao?
Nghĩ tới chiếc thuyền rồng nhỏ của mình, nàng khẽ nhíu mũi lại.
Phải đề phòng thế nào đây...
...
Thính Vũ Các.
Tiết Thường An viết chữ cả một buổi trưa, cổ tay có chút đau nhức, nhưng nhờ vậy lòng mới an tĩnh hơn được đôi chút.
Hồng Diệp vội vã chạy vào phòng, giọng điệu vô cùng sốt ruột: "Cô nương! Người từ phòng lão thái thái tới rồi!"
Tuyết Chi theo sau nàng bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, đem hộp trong tay đưa cho Tiết Thường An, dịu dàng nói: "Cô nương an tâm, chuyện này lão phu nhân, phu nhân và lão gia đều đã giải quyết xong rồi."
Tiết Thường An ngẩn người, vẫn chưa chịu nhận lấy cái hộp, chỉ hỏi: "Ta không cần phải đi thôn trang nữa sao?"
Tuyết Chi ngạc nhiên đáp: "Thôn trang gì chứ? Ngay cả xin lỗi cũng chẳng cần nữa rồi, chỉ chờ Hà gia tự mình đến đây thôi! Lão phu nhân còn nói: 'Không có việc gì đâu, con đừng suy nghĩ nhiều'."
Trong khoảnh khắc ấy, hòn đá nặng trong lòng Tiết Thường An rơi xuống đất, trước mắt nàng ta bỗng trở nên mơ hồ.
Tuyết Chi lại cười nói tiếp: "May mà tam cô nương vì nhị cô nương đứng ra bênh vực, nếu không, chuyện này một khi lan truyền thành đề tài trà dư tửu hậu, thì thật sự khó kiểm soát nổi rồi."
Tuyết Chi rời đi rồi, Hồng Diệp vui mừng vô cùng.
Trước đây nàng ấy vẫn muốn cô nương nhà mình thân cận với nhị cô nương một chút, nhưng cô nương lúc nào cũng không chịu. Bây giờ, cô nương lại vì nhị cô nương làm ra một chuyện lớn như vậy. Nghĩ tới đây, chắc hẳn Phùng phu nhân cũng sẽ nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên không thể xem cô nương nhà mình thua kém so với Minh Vu viện nữa rồi!
Hồng Diệp phấn khởi nói: "Ngay cả Tuyết Chi tỷ tỷ cũng nói may mà có cô nương đứng ra, thật sự quá tốt!"
Lại nhìn sang Tiết Thường An, nàng ta quay mặt đi, chỉ lộ ra một bên sườn mặt, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ai bảo nàng ta ra mặt, ta chẳng qua chỉ không vừa mắt Hà Bảo Nguyệt thôi."
Hồng Diệp: "......"
...
Ngõ sau phố Vĩnh An.
Tiết Hạo đang tránh trong sân nhà Trương Đại Tráng, xoa xoa trán nói: "Ai da, đau chết ta mất! Có phải nổi một cục u rồi không?"
Trương Đại Tráng đáp: "Không sưng, nhưng đau cũng đáng, ai bảo ngươi chạy trốn làm gì, lúc đầu đánh luôn chẳng phải xong rồi à, đâu phải đánh không lại đâu."
Tiết Hạo nghĩ đến dáng vẻ co rúm trước đó của mình cũng thấy buồn cười. Chẳng biết tại sao lúc ấy hắn luôn cảm giác không đánh nổi đối phương, nhưng khi thật sự động thủ rồi, lại dễ dàng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hà gia nhiều đời tập võ, cả nhà tòng quân, khí thế đúng thật là có thể dọa người. Việc hắn thắng được quả thật ngoài ý muốn, nhưng Trương Đại Tráng mới lợi hại thật sự, đánh thắng cả Hà nhị lang lẫn Hà tứ lang tài nghệ đều cao siêu hơn.
Tiết Hạo vỗ mạnh lên vai Trương Đại Tráng một cái, nói: "Tiểu tử ngươi, vậy mà cũng giấu nghề kín thật."
Trương Đại Tráng chẳng để bụng: "Chuyện này có đáng gì, còn dễ hơn bắt thỏ hoang nữa ấy."
Tiết Hạo thở dài: "Ta hình như gây họa lớn rồi, hiện giờ không về nhà, thật sự ổn sao?"
Trương Đại Tráng cười: "Ngươi đã biết mình gây họa, còn nhất định phải quay về nhà chịu đòn làm gì? Cứ trốn một ngày rồi tính tiếp! Yên tâm đi, có tiểu muội ta ở đó, dù cha mẹ ngươi có tức giận đến mấy cũng chẳng bao lâu đâu."
Tiết Hạo nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hơi sợ. Bốn, năm năm trước hắn từng gây sự với người của phủ Khánh Thuận Vương, bị tổ mẫu đánh gia pháp, nằm liệt giường ba ngày trời.
Tiết Hạo quyết định: "Không được, ta vẫn nên quay về!"
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Tiết Hạo dẫn theo gã sai vặt, lén lút như kẻ trộm, đi vào nhà từ cửa sau. Hắn vừa đi ngang qua Xuân Hành viện, liền gặp Bình An và Thải Chi đang tản bộ cho tiêu cơm sau khi ăn tối.
Bình An gọi hắn một tiếng: "Nhị ca."
Tiết Hạo giật mình nhảy dựng, may mắn không thấy Phùng phu nhân, hắn xoa xoa mũi hỏi: "Nhị muội muội, ăn cơm xong rồi sao?"
Bình An "Ừm" một tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào trán hắn.
Tiết Hạo nhớ lại buổi chiều hắn dùng đầu uy phong đánh người, liền thẳng eo khoe khoang: "Thế nào, đánh chạy đám người Hà gia, nhị ca có lợi hại không?"
Bình An chỉ chỉ lên trán hắn: "Có một cục u lớn."
Tiết Hạo vội vàng che trán, hít một ngụm khí lạnh không phát ra tiếng, hắn còn bảo mà, rõ ràng đã sưng lên rồi, Trương Đại Tráng gạt hắn!
Lại thấy Bình An dùng đôi mắt trong trẻo trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ như lần đầu tiên thấy cục u trên đầu người, vô cùng mới lạ.
Tiết Hạo đột nhiên nhanh trí, cúi đầu xuống, chỉ vào cục u trên trán nói: "Muội cứ sờ thử đi, tùy tiện sờ, nhị ca không sợ đau đâu."
Bình An nâng tay lên, cuối cùng nhẹ nhàng sờ vào cục u trên đầu nhị ca mình.
Nàng nhỏ giọng kêu lên: "Thiết đầu công!"
Thải Chi đứng bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng. Tiết Hạo ngượng ngùng, nhưng cũng hắc hắc cười theo: "Không sai, ta luyện thiết đầu công đó."
Đúng rồi, hắn chẳng làm gì sai cả, đều do nhà họ Hà quản cái miệng không chặt, dám đắc tội nhị muội muội nhà hắn, sao lại không biết xấu hổ còn tìm tới tận cửa đòi giải thích nữa chứ? Lần sau bọn chúng dám tới, hắn vẫn cứ đánh!
Khi đi về viện của mình, hắn ưỡn thẳng lưng, dù lần này lại bị đánh gia pháp hắn cũng chẳng sợ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Hổ Phách từ viện của Phùng phu nhân mang tới một hũ cao hồng ngọc tiêu sưng.
Tiết Hạo hỏi: "Có ý gì đây?"
Hổ Phách cười đáp: "Cao thuốc trị 'thiết đầu công' cho nhị gia đó ạ!"
Tiết Hạo cầm hũ thuốc, một hồi lâu mới phản ứng được, chuyện này cứ thế là xong rồi hả? Thật sự không cần chịu gia pháp à?
Vậy thật sự là quá tốt rồi!
-
Lại nói, trong kinh thành, các nhà ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, nhưng thực ra đều âm thầm để tâm, chăm chú theo dõi vị nhị cô nương nhà họ Tiết kia.
Chỉ thấy Tiết Hãn tiến cung trước, sau đó Hà Bàn cũng tiến cung theo. Nhưng Tiết Hãn là đầy mặt vui mừng kích động mà ra khỏi cung, còn Hà Bàn thì lại bị bệ hạ trách cứ vài câu, xám xịt mà về.
Chẳng bao lâu, Hà Bàn mang theo danh mục quà tặng, đăng môn tới nhà họ Tiết tạ lỗi. Lúc này mọi người đều hiểu rõ, xem ra là nhà họ Tiết chiếm lý rồi!
Đã là nhà họ Tiết chiếm lý, vậy thì lời nói của Hà Bảo Nguyệt bảo "Tiết Bình An từng bị bắt cóc" cũng thành vô căn cứ. Ngược lại, nàng ta bị Tiết gia tam cô nương đánh một cái tát, đã không được xin lỗi mà còn phải tự mình tạ lỗi, thật là mất hết thể diện.
Các vị phu nhân trong kinh thành đều âm thầm một lần nữa đánh giá lại vị tam cô nương nhà họ Tiết. Ban đầu bọn họ còn cho rằng nàng ta giống đại cô nương Tiết gia, chỉ là một người để mặc người khác định đoạt, không ngờ nàng ta lại nhạy bén như vậy.
Về sau, Hà Bảo Nguyệt lấy cớ sinh bệnh cáo ốm ở nhà, từ chối không ít các yến hội vốn nên tham dự, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ không ra ngoài giao thiệp.
Chuyện còn chưa dừng ở đó, rất nhanh sau, ngày cưới của Dự Vương và Tiết gia nhị cô nương cũng được định ra, lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Nhất thời, tâm tư các nhà trong kinh đều trở nên phức tạp.
Ngày hôm ấy, Từ Mẫn Nhi vẫn tiến cung làm thư đồng như thường lệ, trước khi vào cung lại gặp được ba tỷ muội nhà họ Tiết.
Vẫn là Tiết Tĩnh An chủ động tiếp đón nàng: "Mẫn tỷ tỷ, lần trước tới nhà tỷ chơi, thật là làm phiền."
Từ Mẫn Nhi cười đáp: "Đâu có, là ta tiếp đón các muội không chu đáo mới đúng."
Nàng ta lén nhìn qua Tiết Thường An, thấy đối phương tựa hồ vẫn như trước, không vì chuyện đánh người mà trở nên đắc ý. Nhưng cảm giác cao ngạo thường ngày quanh người nàng ấy lại nhạt đi mấy phần.
Từ Mẫn Nhi không khỏi suy đoán, ba tỷ muội các nàng ban nãy trên xe ngựa nhất định là vừa trò chuyện vừa vui cười rồi.
Chỉ là giữa tỷ muội với nhau thật sự có thể cùng ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, nói nói cười cười sao? Một hai người thì còn được, cả ba người đều có thể?
Từ Mẫn Nhi cố ép xuống cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, len lén liếc nhìn về phía Bình An.
Bình An có chút mệt mỏi, hàng mi dài rậm buông xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dịu dàng tươi đẹp, một mảnh điềm nhiên, dường như tất cả những ồn ào náo nhiệt gần đây trong kinh thành đều chẳng liên quan gì tới nàng.
Từ Mẫn Nhi nhớ ra, tin tức Tiết Bình An từng bị bắt cóc chính là từ phủ nhà nàng ta truyền ra ngoài, nhưng lại chẳng giải quyết được gì. Phủ Ninh Quốc Công vốn có một quân bài tốt để đánh, thế mà lại không hề dùng đến.
Từ Mẫn Nhi khẽ cắn cắn môi.
Ngay lúc này, một vị lão ma ma dẫn theo cung nữ đi tới. Các nàng đã đứng chờ lâu trên đường, lão ma ma tiến lên phía trước, gật đầu chào bốn vị cô nương, rồi đặc biệt nói riêng với Bình An: "Tiết nhị cô nương, lão nô là Bàng ma ma, chưởng sự tại Thái Thọ Cung."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều nhận ra bà ấy. Lần trước Bình An bị Ngọc Tuệ quấy rầy trong cung, sau khi trở về, Phùng phu nhân đã dặn dò các nàng phải nhớ kỹ những ma ma chưởng sự trong cung.
Tiết Tĩnh An hỏi Bàng ma ma: "Ma ma tới đây là có chuyện gì ạ?"
Bàng ma ma cười nói: "Nguyên thái phi gần đây nhận được một bản khúc phổ, muốn cùng nhị cô nương thảo luận một chút, đã xin phép Bát công chúa rồi."
Nghe vậy, ba người còn lại đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chắc hẳn do hôn kỳ đã định, Nguyên thái phi muốn đích thân gặp mặt Bình An một lần.
Nếu đã đi Thái Thọ Cung, hôm nay không cần tới chỗ Bát công chúa đọc sách nữa rồi.
Nguyên thái phi là người rất tốt, Bình An vui vẻ gật đầu: "Đi thôi."
...
Thái Thọ Cung nằm sâu trong hậu cung, tới nơi phải vòng qua điện Tri Hành, xuyên qua vườn Vạn Bảo. Từng tòa cung điện xa gần xen kẽ, đình đài hoa mỹ, dưới ánh nắng gay gắt gần giờ Tỵ, cuối cùng đoàn người cũng tới Thái Thọ Cung.
Bình An đi có hơi chậm một chút, Bàng ma ma liếc mắt đã nhận ra, tiểu cô nương này có vẻ không thích vận động cho lắm.
Mà lúc này, Nguyên thái phi vẫn đang làm công khóa buổi sáng, cần phải chờ thêm một lát nữa.
Bàng ma ma dẫn Bình An tới hành lang mái hiên. Dưới mái hiên đặt một chiếc bàn dài, cùng hai chiếc ghế cung đình khắc hoa bằng gỗ nam mộc màu đen. Bình An chọn một chiếc, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Miệng nàng không tùy tiện nói lời vô nghĩa, mắt cũng không ngó nghiêng lung tung, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài mái hiên, nơi bầu trời xa xanh ngắt không một gợn mây. Một đôi mắt trong veo ấy, so với bầu trời còn muốn trong sáng hơn vài phần.
Bàng ma ma nhìn cảnh ấy, trong lòng bỗng mềm nhũn. Bà sống cả đời trong cung, chẳng có con cái. Vị cô nương nhà họ Tiết này, nói riêng trong lòng, đúng là bà nhìn thấy đã thấy thích.
Bàng ma ma biết Nguyên thái phi tính tình rất dễ chịu, không quá câu nệ mấy lễ nghi nhỏ nhặt này, liền bảo cung nữ: "Mang cho cô nương chút bánh lựu."
Người đương thời ưa thích ăn uống bồi bổ sức khỏe, bánh lựu có thể sinh tân dịch, giải khát, kiện tỳ dưỡng vị. Bánh lựu trong cung được làm hết sức tinh xảo, kem bánh hình tròn, giữa bánh điểm một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, nhân làm từ thịt lựu đã được lấy sạch hạt. Cắn một miếng, giòn ngọt mềm mại thơm nồng, hương vị đủ đầy.
Một đĩa bánh lựu đặt sáu chiếc, Bình An từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ ăn mất hai cái.
Đột nhiên, bên ngoài có thái giám báo: "Dự Vương điện hạ giá lâm."
Nghe tiếng bước chân, rõ ràng đang hướng thẳng đến chỗ mái hiên bên này, Bàng ma ma nhẹ "ý" một tiếng, Bùi Thuyên đã sải bước tiến vào mái hiên.
Mọi người liên tiếp hành lễ vấn an, Bùi Thuyên giơ tay miễn lễ.
Ánh mắt chàng rơi xuống Bình An vừa mới đứng dậy. Hôm nay nàng búi tóc hai búi nhỏ như vỏ ốc, hai lọn tóc buông xuống được kết lại với nhau, điểm xuyết bằng bộ dao vàng hình hoa lá. Khi nàng đứng lên, hoa lá nhẹ rung rinh, kim quang lấp lánh, vốn đã rất xinh đẹp nhưng còn không sánh bằng khoảnh khắc đôi mắt nàng linh động nhìn về phía chàng.
Dường như khi thấy chàng đến, nàng cũng có chút vui vẻ.
Bùi Thuyên thong thả bước tới, nâng vạt áo ngồi xuống. Chàng ngước mắt lên, nhìn về phía nàng.
Bình An còn chưa kịp hành lễ vấn an, chàng đã ra hiệu miễn lễ, nàng liền ngồi xuống trở lại, rồi chỉ chỉ vào bàn, ý bảo đĩa bánh lựu vô cùng xinh xắn kia cho Bùi Thuyên xem.
Nàng nói: "Ăn đi."
Bên cạnh, Bàng ma ma thấy vậy vốn đang định nói từ nhỏ vương gia không thích ăn điểm tâm, nhưng ngay lập tức thấy Bùi Thuyên đã nhón lên một miếng bánh, bà lập tức ngậm miệng.
Chàng chỉ nhìn Bình An một cái, hỏi: "Đây là phần của ta?"
Bình An gật đầu: "Của chàng, của chàng đó." Đều là của chàng hết.
Bùi Thuyên đột nhiên mất hứng thú, đặt bánh xuống, liếc mắt nhìn ba miếng bánh khác còn lại, rồi hỏi nàng: "Vậy phần của nàng đâu?"
Bình An nhẹ giọng đáp: "Ở đây này."
Bùi Thuyên hỏi lại: "Ở đâu?"
Liền thấy nàng giơ tay lên, ánh mắt Bùi Thuyên không khỏi thuận theo ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng mà nhìn, cuối cùng nàng chỉ thẳng về phía môi mình.
Da nàng trắng nõn mịn màng, cánh môi không son phấn vẫn như cánh đào non mềm mại, so với nhân bánh lựu trên bàn kia còn muốn căng mọng tươi tắn hơn mấy phần.
Mi mắt Bùi Thuyên giật mạnh một cái, ánh mắt vội nhìn lệch sang một bên.
Sao lại không nhìn nữa? Bình An khẽ chớp hàng mi, đầu ngón tay lại chuyển hướng, chỉ vào cái bụng nhỏ của mình, còn ấn nhẹ một cái, bụng nàng dường như rất mềm mại. Nàng nói: "Chỗ này cơ."
Ừm, ăn hết rồi, vương gia cướp không được đâu.
Bùi Thuyên: "......"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Khi Bình An gặp Bùi Thuyên, đúng là rất vui vẻ, bởi vì nàng đã ăn hết đồ rồi, sẽ không sợ bị vương gia cướp mất nữa.
Bùi Thuyên: ???
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bái kiến xong, Tiết Hãn cung kính cúi đầu, từ điện Hưng Hoa lui ra ngoài.
Nhớ đến dáng vẻ đầy tóc bạc trắng, tinh thần uể oải của Vạn Tuyên Đế, trong lòng ông âm thầm thở dài. Hiện giờ hướng gió trong triều, một bên là Thái tử, một bên là Dự Vương.
Bên nào cũng đủ khả năng khuấy động phong vân, mà hoàng thượng, rốt cuộc cũng đã già rồi.
Như lần này, nhà họ Hà xen vào ngay lúc ấy, nói nhỏ thì là ân oán hai nhà Tiết – Hà, nhưng nói lớn hơn thì rõ ràng là khiến người ta nghi ngờ nhà họ Tiết đang muốn tham quyền.
Cả hai đều là lý do khiến Tiết Hãn phải tiến cung lần này. Bất kể cô nương nhà họ Hà có phải cố tình buông lời nhục mạ hay không, nhà họ Tiết là thanh lưu, cần phải có thái độ rõ ràng.
May mà Tần lão phu nhân quyết đoán, cùng Tiết Hãn tiến cung trước một bước, chiếm tiên cơ. Hiện giờ Vạn Tuyên Đế đã hiểu rõ chuyện này, thậm chí còn an ủi ông vài câu.
Cho dù nhà họ Hà sau này có đến tố cáo nhà họ Tiết dạy dỗ con cái không nghiêm, cũng chẳng làm gì được nữa.
Nghĩ lại kế sách từ hôn của lão phu nhân, Tiết Hãn vẫn không khỏi khâm phục sự táo bạo quyết đoán của bà cụ, nhưng không biết bên Phượng Nghi cung thương nghị ra sao rồi...
Chỉ là, hôn sự này một ngày chưa định rõ, lòng ông một ngày chưa thể an ổn.
Ông vừa nghĩ như vậy, ngẩng đầu đã thấy ngay Dự Vương điện hạ đang đi đến từ hướng đối diện.
Vương gia mặc một thân mãng bào, dung mạo trầm tĩnh không rõ buồn vui, trong mắt ẩn chứa ba phần lạnh lùng.
Tiết Hãn vội vàng lui sang bên cạnh, cúi đầu hành lễ: "Thần tham kiến vương gia."
Trước đây, giữa phủ Dự Vương và nhà họ Tiết đừng nói là qua lại tình cảm, ngay cả gặp mặt cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Như lần trước dự hội hoa đào, Dự Vương giá lâm phủ Tiết đã là lần đầu tiên rồi.
Hôm ấy, ông sai Tiết Hạo đi cùng Dự Vương ngắm hoa, là vì biết rõ Tiết Chú thật sự không đủ bản lĩnh, Dự Vương chắc chắn không coi trọng Tiết Chú. Ông liền nghĩ ra một kế sách vụng về, để Tiết Hạo, người cùng độ tuổi với Dự Vương, có thể trò chuyện được nhiều hơn một chút, may ra lại hợp ý.
Chỉ tiếc, con trai ông không có tiền đồ, rốt cuộc chuyện này đành bỏ lửng.
Tiết Hãn còn đang mải suy tư, chỉ đợi Dự Vương đi qua là xong, nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện đôi giày thêu hình kỳ lân viền vàng của Dự Vương.
Bùi Thuyên đi tới trước mặt ông, đưa tay khẽ nâng ông đứng dậy, nói: "Tiết đại nhân miễn lễ."
Tiết Hãn cuống quýt đứng lên, vội nói: "Không dám không dám..."
Bùi Thuyên nhẹ gật đầu, rồi bước qua ông vào điện Hưng Hoa.
Tiết Hãn đứng yên tại chỗ nhìn theo, trong lòng thật sự vừa vui vừa sợ. Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay, Dự Vương điện hạ đối xử hòa nhã với ông như thế, thậm chí còn tự tay đỡ ông dậy!
Chuyện này thật khiến người ta vừa kinh ngạc, vừa thấp thỏm, lại vừa vui mừng. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện xảy ra quá bất thường, thật sự khiến lòng người bất an.
Tiết Hãn càng nghĩ càng không hiểu nổi. Đi vài bước lại thở dài một tiếng, một đoạn hành lang vốn đi mất một khắc, ông lại chậm rãi lê bước tới hai khắc mới xong. Còn chưa kịp bình tĩnh, sau lưng ông, Chu công công từ điện Hưng Hoa gọi giật lại: "Tiết đại nhân xin dừng bước!"
Tiết Hãn vội dừng lại: "Công công có chuyện gì vậy?"
Chu công công hai tay nâng một đạo thánh chỉ, cười nói: "Ta đang định tới phủ Tiết, đại nhân còn chưa ra khỏi cung, vừa khéo, đại nhân nghe chỉ luôn đi."
Tiết Hãn lập tức quỳ xuống, Chu công công mở thánh chỉ, tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm thường nghe nhị nữ của Vĩnh Quốc công Tiết Hãn là Tiết thị Bình An, huệ chất lan tâm, phẩm hạnh đoan trang, như đồng tử ngồi bên Quan Âm. Trẫm từ năm Thái Khang thứ bảy đã chỉ hôn cho Dự Vương. Nay tuổi đã đến lúc, định kết thông gia hai họ, đặc biệt quyết định: Tiết thị Bình An và Dự Vương sẽ thành hôn vào ngày mùng một tháng Hai năm Thập Bát. Khâm thử."
Tiết Hãn giật mình kinh ngạc: "...Thần lĩnh chỉ."
Chu công công nói: "Chúc mừng Tiết đại nhân."
Tiết Hãn liền mời: "Phiền công công về phủ uống chén trà."
Ông không mang bạc trong người để thưởng, nên mời Chu công công về phủ, vừa tiện đưa bạc, vừa để hỏi thăm tin tức, rốt cuộc sao lại đột nhiên định luôn ngày cưới như thế?
Ông chợt nhớ lại chuyện vừa rồi, trời ơi, chẳng lẽ Dự Vương điện hạ tiến vào điện Hưng Hoa lúc nãy là để nói chuyện này?
Chu công công chỉ cười híp mắt: "Thôi, ta còn có việc phải làm trong cung, đại nhân cứ mau mau mang tin vui này về nhà trước đi."
Tiết Hãn cầm thánh chỉ, đầu óc mơ hồ rời khỏi cung.
Vừa hay cung nữ dìu Tần lão phu nhân cũng ra tới cửa Tây Hoa, Tiết Hãn môi khô khốc vội bước lên dìu lão phu nhân: "Mẫu thân, hoàng thượng đã ban chỉ rồi."
Tần lão phu nhân nhận lấy thánh chỉ, cẩn thận đọc một hồi.
Tiết Hãn vốn nghĩ bà cụ sẽ mỉm cười hài lòng. Hôn sự này treo trước mặt nhà họ Tiết mười mấy năm trời, nay rốt cuộc cũng định rõ. Có thánh chỉ trong tay, sau này chẳng ai nói được gì nữa.
Mẫu thân ông bố trí tính toán lâu như vậy, đáng lẽ nên vui mới phải.
Ai dè, Tần lão phu nhân nhắm mắt lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị nói: "Hơi sớm."
Tiết Hãn: "Dù sao vẫn còn tám tháng nữa, cũng chưa đến mức quá gấp."
Tần lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Con sốt ruột thì con đi mà gả."
Tiết Hãn: "..."
Ngoài cung, quản sự nhà họ Tiết đang sốt ruột đi tới đi lui, thấy lão phu nhân và lão gia vừa ra cung, lập tức chạy tới: "Lão thái thái, lão gia, nhà họ Hà đã kéo đến phủ rồi ạ!"
Tiết Hãn nói: "Không phải đã dặn các ngươi tiếp đãi trà nước đàng hoàng rồi sao, hoảng cái gì?"
Quản sự dè dặt nói nhỏ: "Vốn vẫn đang tiếp đãi như lời lão gia dặn, nhưng nhị gia và đại gia nhà họ Trương vừa về phủ, đã đánh nhau với mấy công tử nhà họ Hà rồi!"
Tiết Hãn giật mình hét lên: "Cái gì!"
Tần lão phu nhân nói: "Về phủ trước đã." Nơi này không tiện nói chuyện.
Lại nói hai mẹ con bọn họ mang theo thánh chỉ từ trong cung trở về, Phùng phu nhân bên kia cũng đã làm tốt nhân tình với phủ Ninh Quốc Công, đang trên đường hồi phủ thì nghe được chuyện Tiết Hạo đánh người.
Hiện giờ, ba người bọn họ đều tụ lại chính đường Di Đức Viện. Tần lão phu nhân tiến cung một chuyến, thần sắc đã có phần mệt mỏi, đang nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Tuyết Chi từ ngoài vén rèm tiến vào, hạ giọng nói: "Lão thái thái, quản sự đã sai người đi tìm nhị gia rồi, chỉ là hiện giờ còn chưa biết nhị gia đi đâu."
Sau khi Tiết Hạo cùng Trương Đại Tráng đánh người xong, lại nhanh chân chạy mất.
Tiết Hãn vô cùng bực bội: "Thằng nhóc này, lại chạy đi đâu tiêu dao rồi hả? Mau sai người trong phủ nhanh chóng tìm kiếm, lập tức đưa nó về đây cho ta!"
Phùng phu nhân thì lại có chút buồn cười.
Theo ý bà, nhà họ Hà lần này khinh người quá đáng, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng giúp trong nhà hả giận, thật là toàn thân thoải mái, chỉ là lão thái thái thần sắc không tốt, bà không dám cười thành tiếng.
Tần lão phu nhân nói: "Trước tiên hỏi rõ rốt cuộc đánh nhau thành dạng gì đã."
Chuyện Tiết Hạo và nhà họ Hà đánh nhau, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, không thể vơ đũa cả nắm, phải xem đánh thành bộ dạng gì mới được.
Quản sự lúc ấy có mặt tại hiện trường, bởi vì nóng lòng chạy ra cung ngoài báo tin, cho nên không thấy rõ toàn bộ tình huống.
Vốn dĩ, Tiết Thường An đã tát Hà Bảo Nguyệt một cái, hai nhà Tiết–Hà trở mặt đã khó tránh khỏi. Chỉ là người ta nói làm người phải chừa lại một đường lui, nhà họ Tiết còn chưa muốn cùng nhà họ Hà hoàn toàn xé rách mặt mũi.
Nghĩ đến đây, ngay cả Phùng phu nhân cũng thu lại chút khoái ý trong lòng, nhưng trong phủ lớn như vậy, nhất thời lại không tìm được ai biết rõ đầu đuôi sự việc.
Ngay lúc này, Thải Chi bước vào Di Đức Viện, quỳ xuống nói: "Chiều nay, nhị cô nương nghe được tiếng của dưỡng huynh, liền đi tới phía trước xem thử, ở bên ngoài cửa thuỳ hoa vừa khéo gặp được ạ."
Tiết Hãn cau mày, Phùng phu nhân vội vàng hỏi: "Có dọa đến con bé hay không?"
Thải Chi đáp: "Lúc ấy đánh nhau có vẻ dữ dội, nô tỳ không dám nhìn kỹ, chỉ thấy hình như nhà họ Hà thua, không biết có ai bị thương hay không, cô nương nhìn thêm hai cái, rồi chúng ta liền trở về luôn."
Nhà họ Hà thua?
Tần lão phu nhân lập tức nói: "Vậy hỏi Bình An một chút."
Khi Bình An tiến vào chính đường, hai tay ôm một hộp nhỏ đựng đồ ăn, là vừa rồi phòng bếp nhỏ của Di Đức Viện nghe được tin tức, Lưu ma ma đặc biệt làm cho nàng mứt đào.
Tuyết Chi nhanh chóng đem lại một chiếc ghế thêu bốn góc đặt bên cạnh, đây là chiếc ghế Bình An thường ngày hay ngồi. Bình An ôm hộp đồ ăn trong lòng, ngồi nép bên cạnh Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân nhìn cháu gái nhỏ ngồi bên đầu gối mình, ngữ khí cũng dịu dàng đi một chút, hỏi Bình An: "Bọn họ đánh nhau, con thấy rồi sao?"
Bình An suy nghĩ một lát, nói: "Ba người, đánh nhị ca và Trương đại ca."
Phùng phu nhân vừa nghe liền nói: "Ba đánh hai? Nhà họ Hà này cũng thật là không biết xấu hổ, còn tự xưng là nhà võ tướng, quả thật chẳng có chút võ đức nào!" rồi lại hỏi Bình An, "Còn nữa không con?"
Bình An dựa theo ký ức, nghiêm túc nói: "Đại ca quật ngã hai người, nhị ca đụng một người."
Phùng phu nhân nghe xong vô cùng tò mò, thầm nghĩ Trương Đại Tráng cư nhiên lợi hại như vậy, một người có thể đánh thắng hai người luôn sao? Cái đó thì thôi đi, Tiết Hạo lại dùng cách gì mà "đụng" người ta? Nghe còn thấy khá thú vị.
Tần lão phu nhân liền hỏi: "Nhị ca con đụng người thế nào?"
Tiết Hãn mặc dù trong lòng đang bực bội, nhưng lúc này cũng vểnh tai lên nghe.
Bình An suy nghĩ nghiêm túc một chút, hơi khuỵu gối đứng dậy, ngẩng đầu tiến tới gần lão thái thái.
Tần lão phu nhân sửng sốt, bà cụ mở mắt ra, chỉ thấy cháu gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại ấy đem trán của mình nhẹ nhàng áp vào thái dương của bà cụ, cọ cọ nhẹ nhàng như một chú mèo con, thật mềm mại ấm áp.
Bình An "đụng" nhẹ một cái như vậy xong, mới ngồi trở về, nói: "Là như vậy, đụng như vậy đó ạ."
Tần lão phu nhân: "..."
Tiết Hãn ho khan một tiếng: "Thằng nhóc kia... đây là cái gì, thiết đầu công à?"
Tuyết Chi, Thải Chi cùng Thanh Liên mấy nha hoàn đều cúi người qua một bên, cố nhịn cười, còn Phùng phu nhân cuối cùng lại không nhịn nổi nữa, lòng bà mềm nhũn thành một đoàn, vội hướng Bình An ngoắc tay nói: "Con ngoan, lại đây đụng mẫu thân một cái xem nào."
Vốn dĩ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mấy người lớn trong phủ mỗi người đều có phiền não riêng, nhưng lúc này, trong lòng ai cũng bất giác buông lỏng xuống một chút.
Ngay cả Tần lão phu nhân cũng khẽ cong cong khóe môi.
Bây giờ đã biết nhà họ Hà không chiếm được lợi thế gì, tuy thua có chút khó coi, nhưng cũng không đổ máu, nghĩ đến việc Hà gia mất mặt như thế, nhất định cũng sẽ không đi khắp nơi rêu rao.
Ngược lại, họ thua dưới tay một nhà văn thần như Tiết gia, chỉ cần Tiết gia không chủ động đi tuyên truyền chuyện này, thì đó lại là giữ thể diện cuối cùng cho họ.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân buông lỏng chân mày, nói: "Chuyện này trước cứ tạm như thế. Tuyết Chi, đi vào khố phòng của ta lấy hai cây trâm bích ngọc, đưa đến Thính Vũ Các nói với tam cô nương một tiếng, bảo nó không cần lo lắng nữa."
Lão thái thái suy nghĩ vô cùng chu đáo, Tiết Thường An gan lớn nhưng lòng lại cẩn thận, nếu kết quả vào cung không sớm nói cho nàng ta nghe, chỉ sợ nàng ta sẽ suy nghĩ lung tung, suốt đêm khó ngủ.
Tuyết Chi lập tức đáp: "Dạ vâng."
Phùng phu nhân ôm Bình An vào lòng, đang cọ cọ trán với con gái, chợt nghe Tần lão phu nhân nói tiếp: "Hôm nay còn một chuyện nữa."
Tiết Hãn liền cùng mẹ mình trao đổi ánh mắt, lấy thánh chỉ ra, nói với Phùng phu nhân và Bình An: "Hoàng thượng đã định rõ hôn kỳ của Bình An và vương gia rồi, vào ngày mùng một tháng hai năm sau."
Phùng phu nhân vừa nghe xong thì ngây người: "Nhanh như vậy sao?"
Tiết Hãn chỉ biết sờ sờ chóp mũi, không lên tiếng.
Tần lão phu nhân thần sắc bình tĩnh nói: "Tạm thời định rõ cũng tốt, cũng nên khiến một số người thu lại tâm tư không cần thiết đi."
Tránh cho lại vô cớ đem Bình An ra làm cớ kiếm chuyện nữa, đây vốn chính là mục đích ban đầu khi hôm nay bà cụ tiến cung.
Bình An nghe đến đây, chậm rãi phản ứng lại.
Ủa, nàng và Vương gia sao?
Nghĩ tới chiếc thuyền rồng nhỏ của mình, nàng khẽ nhíu mũi lại.
Phải đề phòng thế nào đây...
...
Thính Vũ Các.
Tiết Thường An viết chữ cả một buổi trưa, cổ tay có chút đau nhức, nhưng nhờ vậy lòng mới an tĩnh hơn được đôi chút.
Hồng Diệp vội vã chạy vào phòng, giọng điệu vô cùng sốt ruột: "Cô nương! Người từ phòng lão thái thái tới rồi!"
Tuyết Chi theo sau nàng bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, đem hộp trong tay đưa cho Tiết Thường An, dịu dàng nói: "Cô nương an tâm, chuyện này lão phu nhân, phu nhân và lão gia đều đã giải quyết xong rồi."
Tiết Thường An ngẩn người, vẫn chưa chịu nhận lấy cái hộp, chỉ hỏi: "Ta không cần phải đi thôn trang nữa sao?"
Tuyết Chi ngạc nhiên đáp: "Thôn trang gì chứ? Ngay cả xin lỗi cũng chẳng cần nữa rồi, chỉ chờ Hà gia tự mình đến đây thôi! Lão phu nhân còn nói: 'Không có việc gì đâu, con đừng suy nghĩ nhiều'."
Trong khoảnh khắc ấy, hòn đá nặng trong lòng Tiết Thường An rơi xuống đất, trước mắt nàng ta bỗng trở nên mơ hồ.
Tuyết Chi lại cười nói tiếp: "May mà tam cô nương vì nhị cô nương đứng ra bênh vực, nếu không, chuyện này một khi lan truyền thành đề tài trà dư tửu hậu, thì thật sự khó kiểm soát nổi rồi."
Tuyết Chi rời đi rồi, Hồng Diệp vui mừng vô cùng.
Trước đây nàng ấy vẫn muốn cô nương nhà mình thân cận với nhị cô nương một chút, nhưng cô nương lúc nào cũng không chịu. Bây giờ, cô nương lại vì nhị cô nương làm ra một chuyện lớn như vậy. Nghĩ tới đây, chắc hẳn Phùng phu nhân cũng sẽ nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên không thể xem cô nương nhà mình thua kém so với Minh Vu viện nữa rồi!
Hồng Diệp phấn khởi nói: "Ngay cả Tuyết Chi tỷ tỷ cũng nói may mà có cô nương đứng ra, thật sự quá tốt!"
Lại nhìn sang Tiết Thường An, nàng ta quay mặt đi, chỉ lộ ra một bên sườn mặt, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ai bảo nàng ta ra mặt, ta chẳng qua chỉ không vừa mắt Hà Bảo Nguyệt thôi."
Hồng Diệp: "......"
...
Ngõ sau phố Vĩnh An.
Tiết Hạo đang tránh trong sân nhà Trương Đại Tráng, xoa xoa trán nói: "Ai da, đau chết ta mất! Có phải nổi một cục u rồi không?"
Trương Đại Tráng đáp: "Không sưng, nhưng đau cũng đáng, ai bảo ngươi chạy trốn làm gì, lúc đầu đánh luôn chẳng phải xong rồi à, đâu phải đánh không lại đâu."
Tiết Hạo nghĩ đến dáng vẻ co rúm trước đó của mình cũng thấy buồn cười. Chẳng biết tại sao lúc ấy hắn luôn cảm giác không đánh nổi đối phương, nhưng khi thật sự động thủ rồi, lại dễ dàng hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hà gia nhiều đời tập võ, cả nhà tòng quân, khí thế đúng thật là có thể dọa người. Việc hắn thắng được quả thật ngoài ý muốn, nhưng Trương Đại Tráng mới lợi hại thật sự, đánh thắng cả Hà nhị lang lẫn Hà tứ lang tài nghệ đều cao siêu hơn.
Tiết Hạo vỗ mạnh lên vai Trương Đại Tráng một cái, nói: "Tiểu tử ngươi, vậy mà cũng giấu nghề kín thật."
Trương Đại Tráng chẳng để bụng: "Chuyện này có đáng gì, còn dễ hơn bắt thỏ hoang nữa ấy."
Tiết Hạo thở dài: "Ta hình như gây họa lớn rồi, hiện giờ không về nhà, thật sự ổn sao?"
Trương Đại Tráng cười: "Ngươi đã biết mình gây họa, còn nhất định phải quay về nhà chịu đòn làm gì? Cứ trốn một ngày rồi tính tiếp! Yên tâm đi, có tiểu muội ta ở đó, dù cha mẹ ngươi có tức giận đến mấy cũng chẳng bao lâu đâu."
Tiết Hạo nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hơi sợ. Bốn, năm năm trước hắn từng gây sự với người của phủ Khánh Thuận Vương, bị tổ mẫu đánh gia pháp, nằm liệt giường ba ngày trời.
Tiết Hạo quyết định: "Không được, ta vẫn nên quay về!"
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Tiết Hạo dẫn theo gã sai vặt, lén lút như kẻ trộm, đi vào nhà từ cửa sau. Hắn vừa đi ngang qua Xuân Hành viện, liền gặp Bình An và Thải Chi đang tản bộ cho tiêu cơm sau khi ăn tối.
Bình An gọi hắn một tiếng: "Nhị ca."
Tiết Hạo giật mình nhảy dựng, may mắn không thấy Phùng phu nhân, hắn xoa xoa mũi hỏi: "Nhị muội muội, ăn cơm xong rồi sao?"
Bình An "Ừm" một tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào trán hắn.
Tiết Hạo nhớ lại buổi chiều hắn dùng đầu uy phong đánh người, liền thẳng eo khoe khoang: "Thế nào, đánh chạy đám người Hà gia, nhị ca có lợi hại không?"
Bình An chỉ chỉ lên trán hắn: "Có một cục u lớn."
Tiết Hạo vội vàng che trán, hít một ngụm khí lạnh không phát ra tiếng, hắn còn bảo mà, rõ ràng đã sưng lên rồi, Trương Đại Tráng gạt hắn!
Lại thấy Bình An dùng đôi mắt trong trẻo trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ như lần đầu tiên thấy cục u trên đầu người, vô cùng mới lạ.
Tiết Hạo đột nhiên nhanh trí, cúi đầu xuống, chỉ vào cục u trên trán nói: "Muội cứ sờ thử đi, tùy tiện sờ, nhị ca không sợ đau đâu."
Bình An nâng tay lên, cuối cùng nhẹ nhàng sờ vào cục u trên đầu nhị ca mình.
Nàng nhỏ giọng kêu lên: "Thiết đầu công!"
Thải Chi đứng bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng. Tiết Hạo ngượng ngùng, nhưng cũng hắc hắc cười theo: "Không sai, ta luyện thiết đầu công đó."
Đúng rồi, hắn chẳng làm gì sai cả, đều do nhà họ Hà quản cái miệng không chặt, dám đắc tội nhị muội muội nhà hắn, sao lại không biết xấu hổ còn tìm tới tận cửa đòi giải thích nữa chứ? Lần sau bọn chúng dám tới, hắn vẫn cứ đánh!
Khi đi về viện của mình, hắn ưỡn thẳng lưng, dù lần này lại bị đánh gia pháp hắn cũng chẳng sợ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Hổ Phách từ viện của Phùng phu nhân mang tới một hũ cao hồng ngọc tiêu sưng.
Tiết Hạo hỏi: "Có ý gì đây?"
Hổ Phách cười đáp: "Cao thuốc trị 'thiết đầu công' cho nhị gia đó ạ!"
Tiết Hạo cầm hũ thuốc, một hồi lâu mới phản ứng được, chuyện này cứ thế là xong rồi hả? Thật sự không cần chịu gia pháp à?
Vậy thật sự là quá tốt rồi!
-
Lại nói, trong kinh thành, các nhà ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, nhưng thực ra đều âm thầm để tâm, chăm chú theo dõi vị nhị cô nương nhà họ Tiết kia.
Chỉ thấy Tiết Hãn tiến cung trước, sau đó Hà Bàn cũng tiến cung theo. Nhưng Tiết Hãn là đầy mặt vui mừng kích động mà ra khỏi cung, còn Hà Bàn thì lại bị bệ hạ trách cứ vài câu, xám xịt mà về.
Chẳng bao lâu, Hà Bàn mang theo danh mục quà tặng, đăng môn tới nhà họ Tiết tạ lỗi. Lúc này mọi người đều hiểu rõ, xem ra là nhà họ Tiết chiếm lý rồi!
Đã là nhà họ Tiết chiếm lý, vậy thì lời nói của Hà Bảo Nguyệt bảo "Tiết Bình An từng bị bắt cóc" cũng thành vô căn cứ. Ngược lại, nàng ta bị Tiết gia tam cô nương đánh một cái tát, đã không được xin lỗi mà còn phải tự mình tạ lỗi, thật là mất hết thể diện.
Các vị phu nhân trong kinh thành đều âm thầm một lần nữa đánh giá lại vị tam cô nương nhà họ Tiết. Ban đầu bọn họ còn cho rằng nàng ta giống đại cô nương Tiết gia, chỉ là một người để mặc người khác định đoạt, không ngờ nàng ta lại nhạy bén như vậy.
Về sau, Hà Bảo Nguyệt lấy cớ sinh bệnh cáo ốm ở nhà, từ chối không ít các yến hội vốn nên tham dự, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ không ra ngoài giao thiệp.
Chuyện còn chưa dừng ở đó, rất nhanh sau, ngày cưới của Dự Vương và Tiết gia nhị cô nương cũng được định ra, lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Nhất thời, tâm tư các nhà trong kinh đều trở nên phức tạp.
Ngày hôm ấy, Từ Mẫn Nhi vẫn tiến cung làm thư đồng như thường lệ, trước khi vào cung lại gặp được ba tỷ muội nhà họ Tiết.
Vẫn là Tiết Tĩnh An chủ động tiếp đón nàng: "Mẫn tỷ tỷ, lần trước tới nhà tỷ chơi, thật là làm phiền."
Từ Mẫn Nhi cười đáp: "Đâu có, là ta tiếp đón các muội không chu đáo mới đúng."
Nàng ta lén nhìn qua Tiết Thường An, thấy đối phương tựa hồ vẫn như trước, không vì chuyện đánh người mà trở nên đắc ý. Nhưng cảm giác cao ngạo thường ngày quanh người nàng ấy lại nhạt đi mấy phần.
Từ Mẫn Nhi không khỏi suy đoán, ba tỷ muội các nàng ban nãy trên xe ngựa nhất định là vừa trò chuyện vừa vui cười rồi.
Chỉ là giữa tỷ muội với nhau thật sự có thể cùng ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, nói nói cười cười sao? Một hai người thì còn được, cả ba người đều có thể?
Từ Mẫn Nhi cố ép xuống cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, len lén liếc nhìn về phía Bình An.
Bình An có chút mệt mỏi, hàng mi dài rậm buông xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dịu dàng tươi đẹp, một mảnh điềm nhiên, dường như tất cả những ồn ào náo nhiệt gần đây trong kinh thành đều chẳng liên quan gì tới nàng.
Từ Mẫn Nhi nhớ ra, tin tức Tiết Bình An từng bị bắt cóc chính là từ phủ nhà nàng ta truyền ra ngoài, nhưng lại chẳng giải quyết được gì. Phủ Ninh Quốc Công vốn có một quân bài tốt để đánh, thế mà lại không hề dùng đến.
Từ Mẫn Nhi khẽ cắn cắn môi.
Ngay lúc này, một vị lão ma ma dẫn theo cung nữ đi tới. Các nàng đã đứng chờ lâu trên đường, lão ma ma tiến lên phía trước, gật đầu chào bốn vị cô nương, rồi đặc biệt nói riêng với Bình An: "Tiết nhị cô nương, lão nô là Bàng ma ma, chưởng sự tại Thái Thọ Cung."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều nhận ra bà ấy. Lần trước Bình An bị Ngọc Tuệ quấy rầy trong cung, sau khi trở về, Phùng phu nhân đã dặn dò các nàng phải nhớ kỹ những ma ma chưởng sự trong cung.
Tiết Tĩnh An hỏi Bàng ma ma: "Ma ma tới đây là có chuyện gì ạ?"
Bàng ma ma cười nói: "Nguyên thái phi gần đây nhận được một bản khúc phổ, muốn cùng nhị cô nương thảo luận một chút, đã xin phép Bát công chúa rồi."
Nghe vậy, ba người còn lại đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chắc hẳn do hôn kỳ đã định, Nguyên thái phi muốn đích thân gặp mặt Bình An một lần.
Nếu đã đi Thái Thọ Cung, hôm nay không cần tới chỗ Bát công chúa đọc sách nữa rồi.
Nguyên thái phi là người rất tốt, Bình An vui vẻ gật đầu: "Đi thôi."
...
Thái Thọ Cung nằm sâu trong hậu cung, tới nơi phải vòng qua điện Tri Hành, xuyên qua vườn Vạn Bảo. Từng tòa cung điện xa gần xen kẽ, đình đài hoa mỹ, dưới ánh nắng gay gắt gần giờ Tỵ, cuối cùng đoàn người cũng tới Thái Thọ Cung.
Bình An đi có hơi chậm một chút, Bàng ma ma liếc mắt đã nhận ra, tiểu cô nương này có vẻ không thích vận động cho lắm.
Mà lúc này, Nguyên thái phi vẫn đang làm công khóa buổi sáng, cần phải chờ thêm một lát nữa.
Bàng ma ma dẫn Bình An tới hành lang mái hiên. Dưới mái hiên đặt một chiếc bàn dài, cùng hai chiếc ghế cung đình khắc hoa bằng gỗ nam mộc màu đen. Bình An chọn một chiếc, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Miệng nàng không tùy tiện nói lời vô nghĩa, mắt cũng không ngó nghiêng lung tung, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài mái hiên, nơi bầu trời xa xanh ngắt không một gợn mây. Một đôi mắt trong veo ấy, so với bầu trời còn muốn trong sáng hơn vài phần.
Bàng ma ma nhìn cảnh ấy, trong lòng bỗng mềm nhũn. Bà sống cả đời trong cung, chẳng có con cái. Vị cô nương nhà họ Tiết này, nói riêng trong lòng, đúng là bà nhìn thấy đã thấy thích.
Bàng ma ma biết Nguyên thái phi tính tình rất dễ chịu, không quá câu nệ mấy lễ nghi nhỏ nhặt này, liền bảo cung nữ: "Mang cho cô nương chút bánh lựu."
Người đương thời ưa thích ăn uống bồi bổ sức khỏe, bánh lựu có thể sinh tân dịch, giải khát, kiện tỳ dưỡng vị. Bánh lựu trong cung được làm hết sức tinh xảo, kem bánh hình tròn, giữa bánh điểm một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, nhân làm từ thịt lựu đã được lấy sạch hạt. Cắn một miếng, giòn ngọt mềm mại thơm nồng, hương vị đủ đầy.
Một đĩa bánh lựu đặt sáu chiếc, Bình An từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ ăn mất hai cái.
Đột nhiên, bên ngoài có thái giám báo: "Dự Vương điện hạ giá lâm."
Nghe tiếng bước chân, rõ ràng đang hướng thẳng đến chỗ mái hiên bên này, Bàng ma ma nhẹ "ý" một tiếng, Bùi Thuyên đã sải bước tiến vào mái hiên.
Mọi người liên tiếp hành lễ vấn an, Bùi Thuyên giơ tay miễn lễ.
Ánh mắt chàng rơi xuống Bình An vừa mới đứng dậy. Hôm nay nàng búi tóc hai búi nhỏ như vỏ ốc, hai lọn tóc buông xuống được kết lại với nhau, điểm xuyết bằng bộ dao vàng hình hoa lá. Khi nàng đứng lên, hoa lá nhẹ rung rinh, kim quang lấp lánh, vốn đã rất xinh đẹp nhưng còn không sánh bằng khoảnh khắc đôi mắt nàng linh động nhìn về phía chàng.
Dường như khi thấy chàng đến, nàng cũng có chút vui vẻ.
Bùi Thuyên thong thả bước tới, nâng vạt áo ngồi xuống. Chàng ngước mắt lên, nhìn về phía nàng.
Bình An còn chưa kịp hành lễ vấn an, chàng đã ra hiệu miễn lễ, nàng liền ngồi xuống trở lại, rồi chỉ chỉ vào bàn, ý bảo đĩa bánh lựu vô cùng xinh xắn kia cho Bùi Thuyên xem.
Nàng nói: "Ăn đi."
Bên cạnh, Bàng ma ma thấy vậy vốn đang định nói từ nhỏ vương gia không thích ăn điểm tâm, nhưng ngay lập tức thấy Bùi Thuyên đã nhón lên một miếng bánh, bà lập tức ngậm miệng.
Chàng chỉ nhìn Bình An một cái, hỏi: "Đây là phần của ta?"
Bình An gật đầu: "Của chàng, của chàng đó." Đều là của chàng hết.
Bùi Thuyên đột nhiên mất hứng thú, đặt bánh xuống, liếc mắt nhìn ba miếng bánh khác còn lại, rồi hỏi nàng: "Vậy phần của nàng đâu?"
Bình An nhẹ giọng đáp: "Ở đây này."
Bùi Thuyên hỏi lại: "Ở đâu?"
Liền thấy nàng giơ tay lên, ánh mắt Bùi Thuyên không khỏi thuận theo ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng mà nhìn, cuối cùng nàng chỉ thẳng về phía môi mình.
Da nàng trắng nõn mịn màng, cánh môi không son phấn vẫn như cánh đào non mềm mại, so với nhân bánh lựu trên bàn kia còn muốn căng mọng tươi tắn hơn mấy phần.
Mi mắt Bùi Thuyên giật mạnh một cái, ánh mắt vội nhìn lệch sang một bên.
Sao lại không nhìn nữa? Bình An khẽ chớp hàng mi, đầu ngón tay lại chuyển hướng, chỉ vào cái bụng nhỏ của mình, còn ấn nhẹ một cái, bụng nàng dường như rất mềm mại. Nàng nói: "Chỗ này cơ."
Ừm, ăn hết rồi, vương gia cướp không được đâu.
Bùi Thuyên: "......"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Khi Bình An gặp Bùi Thuyên, đúng là rất vui vẻ, bởi vì nàng đã ăn hết đồ rồi, sẽ không sợ bị vương gia cướp mất nữa.
Bùi Thuyên: ???
Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Story
Chương 25: Thiết đầu công
10.0/10 từ 38 lượt.