Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 19: Tỷ muội một nhà

107@-

Ba cô nương của Tiết gia, mỗi lần Tiết Tĩnh An trò chuyện với Bình An, Tiết Thường An luôn giữ im lặng.


Nàng ta và Tiết Tĩnh An từ nhỏ đã so kè với nhau từng chút một, cho đến khi Bình An trở về, mâu thuẫn giữa hai người mới giảm bớt. Nhưng điều này cũng chẳng có nghĩa rằng cả hai thực sự hòa thuận, chỉ là họ đều hiểu rõ, cho dù có tranh giành đấu đá thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua được Bình An.


Ban đầu, khi thấy Tiết Tĩnh An phải cố nén tính khí, giả bộ thân thiết tỷ muội với Bình An, nàng ta thầm nghĩ muốn xem thử nàng ấy có thể giả vờ làm người chị tốt được bao lâu.


Nhưng đến tận hôm nay, đã lâu như vậy rồi, Tiết Tĩnh An chẳng những chưa từng lén lút gây chuyện với Bình An, mà còn bắt đầu suy nghĩ, lo lắng cho nàng, thật sự coi mình như người tỷ tỷ chân chính.


Tiết Thường An cảm thấy vô cùng thú vị. Thứ tình cảm giả nhân giả nghĩa như vậy, ngay cả trong tuồng kịch e là cũng khó mà thấy được.


Mang theo tâm trạng như thế, nàng ta luôn tự giữ khoảng cách, chưa bao giờ cố tiếp cận Tiết Tĩnh An và Bình An, cứ mãi như kẻ đứng ngoài quan sát.


Cho dù trước kia, Bình An từng nói với Ngọc Tuệ rằng nàng ta cũng là muội muội của nàng thì đã sao, chẳng qua chỉ là lời khách sáo đáp trả lại Ngọc Tuệ mà thôi.


Nha hoàn Hồng Diệp đang bóp nhẹ đầu gối cho Tiết Thường An, khẽ than vãn: "Đã ba ngày rồi mà vết bầm vẫn chưa tan hết. Di nương ra tay thật tàn nhẫn, từ xưa đến giờ luôn vậy..."


Tiết Thường An im lặng.


Nhưng thực ra thế này vẫn còn nhẹ chán. Năm mười tuổi, nàng ta từng bị quận chúa Ngọc Tuệ châm chọc một phen. Trẻ con khí thịnh, nàng ta nhịn không nổi nên đã dùng lời lẽ đáp trả.


Lần ấy, Vương di nương giận nàng ta không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ lo nàng ta đắc tội với quận chúa, sẽ khiến Phùng phu nhân thêm khó chịu. Thế nên bà ta không chỉ bắt nàng ta quỳ, còn bắt nàng ta tự vả vào mặt, tự mình nhận sai.


Nếu nàng ta tự đánh không đủ mạnh, liền có ngay lão ma ma tới vả thay nàng ta.


Sau lần ấy, nàng ta suốt ba ngày không dám bước ra khỏi phòng. Vết sưng trên mặt dù sớm tan, nhưng dường như vĩnh viễn chẳng thể tan trong lòng nàng ta được nữa.


Tiết Thường An vô thức đưa tay khẽ chạm vào má.


Nàng ta chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, dù sinh trong phủ Quốc công cao quý, nhưng không được đại phu nhân coi trọng. Nếu nàng ta không thể xuất chúng hơn người, thì cuộc đời này còn có thể trông mong vào điều gì?


Khó khăn lắm nàng ta mới trưởng thành, dung mạo vừa vượt qua được Tiết Tĩnh An một chút thì Bình An lại trở về.


Tiết Thường An kéo khóe môi cười nhạt. Thôi được rồi, ít nhất từ khi vị tỷ tỷ này trở lại, nàng ta cũng được vào cung làm bạn đọc sách, những chuyện khác nàng ta không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.


Hồng Diệp vừa mới xoa dịu xong đầu gối nàng ta, bên ngoài truyền đến giọng nói vui vẻ của Thải Chi: "Tam cô nương, nhị cô nương có chuyện muốn tìm người đây."


Tiết Thường An vội ra hiệu cho Hồng Diệp kéo ống quần xuống, nhưng vừa mới cử động, Thải Chi đã dẫn Bình An vào phòng. Hai người bọn họ đều nhìn thấy rõ vết bầm trên chân nàng ta.


Tiết Thường An ngượng ngùng vội co chân lại.



Thải Chi nói: "Nhị cô nương muốn viết thư, đúng lúc có một chữ viết không chắc lắm. Đại cô nương lại vừa theo phu nhân đi dâng hương rồi, chỉ còn cách tới tìm Tam cô nương."


Bình An không hề nhắc đến vết thương vừa nhìn thấy, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Muội muội."


Sự thản nhiên ấy khiến lòng Tiết Thường An thoải mái hơn đôi chút. Nàng ta vốn rất ghét nghe những lời quan tâm an ủi của người khác. Nàng ta đã chịu được mọi khổ sở rồi, thêm vài câu hỏi han sáo rỗng thì có ích gì?


Tiết Thường An được Hồng Diệp dìu tới ngồi xuống chiếc ghế hoa văn rộng cạnh bàn dài, Bình An cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.


Trên mặt bàn bày la liệt các cuốn sách như Tứ thư ngũ kinh, Nữ giới, Nữ luận ngữ, tất cả đều được sắp xếp rất ngay ngắn. Riêng chiếc thuyền rồng nhỏ Bình An tặng lúc trước thì bị tiện tay đặt lên trên một cuốn sách, trông có vẻ chẳng mấy nâng niu.


Tiết Thường An liếc nhìn Bình An. Nàng rõ ràng cũng thấy được cảnh này nhưng lại chẳng hề để tâm, tựa hồ vật đã tặng đi thì không còn liên quan gì đến nàng nữa.


Thật chẳng biết người tỷ tỷ này rốt cuộc là tính cách lạnh lùng hay nồng ấm đây nữa.


Tất nhiên, dù trong lòng nàng ta nghĩ thế nào về Bình An, cũng tuyệt không để lộ chút nào trước mặt Thải Chi.


Nàng ta hỏi Bình An: "Nhị tỷ muốn hỏi chữ nào vậy?"


Bình An đáp gọn: "Chữ 'long'."


Chữ "" này, với một người mới tập viết mà nói thì quả thực hơi khó.


Hồng Diệp đem giấy bút tới. Tiết Thường An vén tay áo, bắt đầu viết mẫu. Nàng ta viết đến một nửa, bỗng nhiên nổi lên một chút ác ý, cố ý thêm vào nét ngang bên phải của chữ "" một nét dư thừa nữa.


Dù sao ở đây ngoài nàng ta ra, chẳng ai nhận ra sai sót này.


Bình An cầm lấy tờ giấy viết chữ "" thật lớn, chăm chú nhìn rất lâu, rồi mở thẳng lá thư định viết ra, đặt ngay ngắn trên bàn.


Chữ viết của Bình An to hơn rất nhiều so với kiểu chữ tiểu khải thường thấy của nữ tử bình thường. Nét bút nàng viết mỗi nét đều tròn vo mềm mại, như thể có thể đưa tay ra bóp lấy chơi vậy.


Không cần cố ý nhìn trộm, Tiết Thường An vẫn dễ dàng đọc được nội dung thư của nàng. Đó là những chuyện nàng thấy được từ lúc đến kinh thành đến nay.


Xem ra bức thư này nàng định gửi về Hoàn Nam.


Tiết Thường An thầm nghĩ, vị nhị tỷ này đúng thật ngốc. Hoàn Nam là nơi nào chứ, đã về phủ Quốc công rồi, lý ra phải sớm cắt đứt mới đúng. Nếu để Phùng phu nhân biết, chẳng phải lại khiến bà không vui sao?


Thế nhưng Bình An vẫn nắm chặt bút, cẩn thận viết từng chữ một, nghiêm túc như thể đang viết chuyện quốc gia đại sự, chuẩn bị dâng lên hoàng đế vậy.


Tiết Thường An rảnh rỗi vô sự, vô thức chống cằm nhìn nàng viết.


Bình An đang viết tới chuyện xem hội đua thuyền mấy hôm trước, mới viết được chữ "" thứ hai thì đã thở nhẹ một hơi, xòe cả năm ngón tay ra than thầm.



Chữ này khó thật đấy.


Viết tới chỗ "thuyền rồng", nàng liền linh hoạt xoay bút, vẽ luôn một chiếc thuyền nhỏ lên giấy. Chiếc thuyền vẽ đơn giản nhưng sinh động y như chiếc thuyền nhỏ bằng vỏ óc chó trên bàn.


Tiết Thường An thầm nghĩ, thật ra tỷ ấy vẽ tranh không tệ, chí ít đẹp hơn chữ viết nhiều.


Lúc này Bình An lật sang tờ giấy mới, vẽ thêm hai hình người nhỏ nhắn đơn sơ, bên cạnh người này đề chữ "Tỷ tỷ" tròn trĩnh, bên cạnh người kia là dòng chữ đáng yêu "Muội muội ngoan".


Tiết Thường An vội vàng thu hồi ánh mắt.


Muội muội ngoan? Nàng ta đã làm gì tốt cho nàng chứ? Còn nữa, ai thèm quan tâm nàng đánh giá mình ra sao?


Viết xong, Bình An chu môi thổi khô nét mực, hài lòng gấp thư lại, quay sang Tiết Thường An: "Ta đi đây."


Tiết Thường An lúc này mới nhìn lại nàng, khẽ đáp: "Ừ, tỷ đi thong thả."


Hồng Diệp đứng ngoài cửa, mắt long lanh nhìn theo bóng hai người vừa rời đi, giọng đầy ngưỡng mộ: "Đại cô nương được đại phu nhân đưa đi dâng hương, hẳn là để xem mắt nhà người ta rồi. Giờ cô ấy vừa được làm bạn học trong cung, lại biết thân thiết với Nhị cô nương, phu nhân nhìn vào, đương nhiên sẽ càng coi trọng."


Tiết Thường An cười nhạt: "Nếu ngươi thích thì tới Xuân Hành viện mà xin Nhị cô nương nhận ngươi, đừng ở đây chịu khổ với ta nữa."


Hồng Diệp vội quỳ xuống ngay: "Cô nương biết rõ em không có ý đó mà! Chỉ là nếu cô nương thân thiết với Nhị cô nương hơn chút, chắc chắn chẳng chịu thiệt thòi gì đâu."


Người trong phủ đều rõ, chỉ cần lấy lòng được Nhị cô nương thì lợi ích nhiều vô kể. Cứ xem như bà Lưu bên Di Đức viện đấy, ngày ngày làm bánh ngọt mứt quả cho Nhị cô nương, phu nhân đã thưởng không ít bạc. Bà Lưu còn từ chối mãi, nói đây là bổn phận của bà, cuối cùng lão thái thái còn phải đứng ra thay bà nhận lấy. Chuyện như vậy, mặc kệ tình nghĩa thật giả thế nào, truyền ra ngoài cũng thật dễ nghe.


Tiết Thường An không muốn nói nữa, nhấc một cuốn sách lên, lẳng lặng giở ra xem.


Tới chạng vạng, đột nhiên Hồng Diệp vội vã chạy vào, mặt tươi rói vui vẻ: "Cô nương, ngày mai chúng ta được dọn sang Thính Vũ các rồi!"


Tiết Thường An ngây người: "Cái gì cơ?"


Thính Vũ các nằm ngay đối diện Minh Vu viện, cách Xuân Hành viện cũng chẳng xa. Nhưng chuyển sang đó nghĩa là từ nay, Tiết Thường An sẽ không còn do Vương di nương quản giáo nữa, mà sẽ được phu nhân tự mình nuôi dạy.


Phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là: chắc chắn Bình An đã nói chuyện nàng bị thương ở đầu gối cho phu nhân biết, phu nhân liền đoán ra mọi chuyện, thế nên mới để nàng ta dọn đi.


Vậy thì Vương di nương liệu có bị phu nhân đuổi tới biệt trang hay không?


Tiết Thường An bất giác căng thẳng, bật người đứng dậy: "Có phải Nhị tỷ nói không?"


Hồng Diệp biết cô nương nhà mình xưa nay lòng dạ tự ái, ghét nhất chuyện người khác biết mình bị di nương trừng phạt, liền khẽ đáp: "Em đã hỏi qua Thải Chi, Thải Chi nói đúng là Bình An cô nương có nói một câu với phu nhân: 'Muốn chơi cùng Tam muội muội'."


Tiết Thường An cúi đầu, môi mím chặt run run, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: "Chỉ vì cô ấy muốn chơi với ta, mà ta phải dọn đi. Ai thèm chơi cùng cô ấy chứ?"



Vì là lệnh của phu nhân, ngay tối hôm ấy, Tiết Thường An đã thu dọn gần xong. Ngày hôm sau, Vương di nương lạnh lùng nhìn nàng ta dọn đồ ra khỏi viện.


Ánh mắt ấy, rõ ràng muốn nói: sớm biết ngươi là cái thứ chẳng dựa được, lúc trước uống thuốc bỏ quách đi là xong.


Tiết Thường An không phải đoán mò, những lời như vậy, nàng ta đã nghe quen tai từ bé. Lúc này lại chẳng hề cảm thấy đau lòng nữa. Trước khi đi, nàng ta vẫn nhẹ nhàng nói một câu: "Di nương, sau này đừng thức khuya chép kinh nữa, không tốt cho mắt đâu."


Trước kia, kinh Phật đều do nàng ta thay di nương chép cả.


Vương di nương phất tay, chẳng buồn đáp lại một tiếng.


Tiết Thường An xoay người, khóe môi cong nhẹ, nhưng nàng ta vẫn nhớ rất rõ, thuở bé, Vương di nương cũng từng vừa ngâm nga hát, vừa dịu dàng chải tóc cho nàng ta.


...


Bên ngoài Thính Vũ các trồng một hàng chuối cảnh, mỗi khi trời đổ mưa, tiếng nước tí tách rơi chẳng dứt, vì vậy mà nơi này có cái tên nghe rất nên thơ.


Hôm nay trời nắng đẹp, lá chuối xanh mướt, tràn đầy sức sống.


Tiết Thường An vừa cùng đám nha hoàn sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nàng ta đứng giữa Thính Vũ các, lòng có chút mờ mịt. Nàng ta thật sự là "muội muội ngoan" trong miệng Bình An sao? Nếu không phải, thì vì sao nàng phải làm vậy?


Bình An vốn chẳng cần quan tâm tới nàng ta làm gì, nàng ta lại không giống như Tiết Tĩnh An cả ngày bám lấy nàng.


Bất chợt, phía sau vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.


Tiết Thường An quay đầu lại, đã thấy Bình An đứng tựa bên khung cửa, đôi mắt trong veo như hai suối nước nhỏ đang lặng lẽ nhìn nàng ta, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy về phía nàng ta:


"Muội muội à." Nàng nhẹ nhàng gọi, "Ra đây chơi với ta nào."


...


Bình An nhớ hồi còn ở Hoàn Nam, mỗi lần tìm đám trẻ con ra ngoài chơi, hoặc là đến tận nhà gọi, hoặc là đứng ngoài tường kêu to một tiếng.


Mỗi khi có đứa nào bị ông bố say rượu đánh, cả đám trẻ trong làng lập tức tụ tập tới, cùng nhau lớn tiếng gọi đứa trẻ ấy ra khỏi nhà, nhanh thật nhanh.


Tiểu Bình An ngày đó luôn chạy theo sau Trương Đại Tráng, vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nàng nhỏ nhẹ, chìm nghỉm trong tiếng hò hét ồn ào của bọn trẻ: "Nhị Nữu, ra... ra đây chơi đi!"


"Mau ra đây chơi với tụi này!"


Bởi vì nàng biết rõ, bị đánh đau lắm.


-



Thái Thọ cung.


Bùi Thuyên tới vấn an Nguyên thái phi.


Gương mặt Nguyên thái phi trước giờ vốn thanh đạm, nay lại tăng thêm vài phần sầu muộn: "Giờ Bình An cô nương nhà họ Tiết đã trở về, con cũng bắt đầu tham chính, hôm qua hoàng thượng đã tìm ta bàn về chuyện hôn sự của con với Tiết gia rồi."


Bùi Thuyên thoáng ngẩn người. Tuy đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra trong vài ngày tới, nhưng khi thật sự nghe được, lòng chàng vẫn như hồ nước phẳng lặng bất ngờ bị thả vào một viên đá nhỏ, khẽ lay động vài gợn sóng.


Cảm giác này thật mới lạ.


Cổ nhân thường nói "thành gia lập nghiệp", vốn là hai chuyện luôn đặt cạnh nhau. Nhưng lần này, Vạn Tuyên đế không thông qua Trương hoàng hậu, mà trực tiếp tìm đến Nguyên thái phi, thái độ hết mực cung kính.


Có lẽ tương lai khi ghi chép lại, sử sách sẽ nói đây là giai thoại đẹp, rằng Vạn Tuyên đế tận tình lo liệu hôn sự cho hoàng đệ. Nhưng với Trương hoàng hậu, lại là thêm một mối bất mãn.


Bùi Thuyên cúi mắt, nghe Nguyên thái phi nhẹ giọng nói tiếp: "Mối hôn sự này thực ra không thể coi là tốt nhất được."


Mười mấy năm trước, khi Vạn Tuyên đế ban hôn, rõ ràng chỉ muốn để Dự vương an phận làm một vị vương gia nhàn tản, cả đời không lo giàu sang phú quý.


Phủ Vĩnh Quốc công dù sao cũng là công thần khai quốc, đặc biệt ở chỗ đời đời thế tập không suy giảm. Năm xưa, Quốc công Tiết Hãn ở Đô sát viện chức vị chưa cao, nhưng Hoàng thượng đã sớm tính toán, chờ khi Bùi Thuyên trưởng thành thành hôn, Tiết Hãn nhất định đã ngồi vào ghế Tả thiêm đô Ngự sử, nắm quyền giám sát bá quan, thanh danh vang dội.


Nhưng Phủ Vĩnh Quốc công cũng có khuyết điểm rõ rệt. Từ thời tổ tiên theo Thánh tổ gây dựng giang sơn, nhà họ Tiết sau khi giao trả binh quyền, liền lập tức đặt ra tổ huấn: Con cháu Tiết gia từ nay chỉ được phép theo nghiệp văn, tuyệt đối không được cầm binh.


Chính vì thế mà bao nhiêu năm qua, thế hệ con cháu của Vĩnh Quốc công đều chuyển sang đọc sách, nhân mạch trong quân đội hoàn toàn đứt đoạn.


Đến bây giờ, Tiết gia đại gia là Tiết Chú đọc sách vô cùng khó khăn, ở thư viện Tân Sơn, hắn thuộc nhóm lớn tuổi nhất, dựa vào tổ ấm mà thi Hội hai lần vẫn rớt liên tiếp.


Còn Nhị gia Tiết Hạo thì càng khỏi bàn, chỉ biết chọi gà dắt chó rong chơi, hoàn toàn vô dụng.


Nhìn chung, sự suy tàn của phủ Vĩnh Quốc công gần như đã thấy trước mắt. Đây cũng là lý do mà trước nay Bùi Thuyên hoàn toàn xem thường mối hôn sự này.


Nguyên thái phi tuy không thường xuyên gặp con trai, nhưng bà rất hiểu tính tình chàng. Chàng từ nhỏ đã không thuận lợi, tính cách lại mạnh mẽ quyết liệt. Đối với những thứ thuộc về mình, chàng tuyệt không bao giờ thờ ơ bỏ mặc.


Nếu chàng tỏ ra không quan tâm, nhất định là vì chàng vốn không thích. Ngay cả chuyện gần đây, chàng trách phạt Ngọc Tuệ quận chúa cũng chẳng qua vì giữ thể diện cho phủ Dự Vương.


Nguyên thái phi khẽ thở dài: "Hoàng thượng có hỏi ta, có nên định hôn kỳ vào nửa năm sau không."


Bùi Thuyên không hề nhúc nhích, chỉ là đầu ngón tay thoáng siết lại rất nhẹ, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ: "Ý mẫu phi thế nào?"


Nguyên thái phi nhìn chàng, chậm rãi đáp: "Ta nghĩ, trước đây con vốn chẳng coi trọng Tiết gia, nên đã thay con từ chối rồi."


-


Lời tác giả:
Bùi Thuyên: [Rạn nứt] [Rạn nứt] [Rạn nứt]


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 19: Tỷ muội một nhà
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...