Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 11: Cái ghế không đủ rộng, lá gan thì hơi to

82@-

Thái giám khiêng kiệu nghe thấy lời Dự vương Bùi Thuyên nói, lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng đặt kiệu xuống đất rồi lùi sang một bên.


Lưu công công cũng chẳng dám hó hé gì thêm. Chủ tử hành xử khác thường, ông đành nuốt sốc vào trong, cúi đầu rụt cổ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.


Chiếc kiệu này làm từ gỗ tử đàn, kiểu ghế phẳng, rất rộng rãi, nhưng dù sao cũng là kiệu một người, không phải loại hai chỗ. Thiếu niên nói "lên đi", vậy mà bản thân lại không nhích ra chút nào, chỗ ngồi cũng chẳng thừa ra lấy một tấc.


Nếu là cô nương nào có tâm tư khác, e là đã đỏ mặt đến tận mang tai rồi.


Bùi Thuyên nhìn Bình An.


Gương mặt trắng hồng của nàng, như bị phủ lên một lớp ánh chiều rực rỡ, nhưng không phải vì xấu hổ, mà bởi đi đoạn đường dài mệt mỏi, từng tấc da đều ửng lên sắc hồng nhè nhẹ.


Nghe thấy lời chàng, đáy mắt nàng thoáng lên nét vui mừng, cuối cùng cũng không phải đi bộ nữa.


Nàng không do dự, đặt chân lên bậc ngang phía trước kiệu, một bước đứng ngay trước mặt Bùi Thuyên, chỉ còn chút xíu nữa là đầu gối chạm vào nhau rồi.


Nhưng không có chỗ ngồi.


Lúc này nàng mới để ý, thiếu niên trước mặt chẳng hề nhúc nhích. Tuy là ngồi đó, nhưng toàn thân toát ra một loại khí lạnh khó gần, như thể chàng mới là người đang đứng, cúi đầu nhìn xuống nàng.


Chỉ là đôi lông mày như được vẽ bằng bút lông, sống mũi cao thẳng như núi uốn, thật sự rất đẹp.


Bình An nghĩ, vương gia đến nhường một tí chỗ còn không chịu. Nhưng cũng không sao.


Nàng không chê.


Nàng đưa tay đẩy nhẹ vai Bùi Thuyên, giọng nói nhẹ hẫng, mềm như tơ: "Nhích qua chút đi."


Tay áo nàng trượt xuống, để lộ một đoạn cổ tay mảnh mai như cành liễu, trắng trẻo mềm mịn như ngó sen non, nhìn chỉ muốn cắn một miếng, chắc sẽ vừa giòn vừa ngọt.



Bùi Thuyên không đáp, ánh mắt khẽ tối lại, nhưng vẫn dịch đầu gối nhích sang một chút, để trống ra một khoảng nhỏ.


May thay, Bình An cũng không cần nhiều chỗ, nàng nghiêng người, quỳ gối ngồi xuống cạnh chàng, nhỏ nhắn thở phào một hơi.


Lưu công công lanh mắt nhìn ý, chưa cần chủ tử mở miệng, đã vội ra hiệu cho thái giám khiêng kiệu. Người khiêng lập tức hiểu ý, nửa ngồi xuống nâng kiệu lên. Dù thêm một cô gái nhưng trọng lượng không khác biệt mấy.


Cùng với chuyển động của kiệu, tầm nhìn trước mặt Bình An lập tức rộng mở. Đôi mắt nàng trong veo, long lanh, chỗ này ngó một chút, chỗ kia lại nhìn một tí.


Bùi Thuyên cụp mắt, nhìn vào đôi mắt nàng.


Hôm đó ở Tửu lâu Lâm Giang Tiên, nàng cũng như vậy, không phòng bị, không câu nệ, vô tư rơi xuống bên bàn, hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ.


Đôi mắt nàng có độ cong mềm mại, trong lòng mắt là hai mảng đen trắng phân minh, như suối trong nơi núi sâu đổ về, tuy chạm đến bụi trần nhưng chưa từng nhiễm chút bụi trần nào.


Mái đầu tròn trịa búi kiểu đơn loa dành cho cung nữ, có vẻ buộc vội, tóc đen rối bời, một dải lụa đỏ xuyên qua búi tóc, đuôi rủ nhẹ xuống, theo cử động của nàng mà lắc lư nhè nhẹ.


Lắc đến nhức cả lòng.


Bùi Thuyên đưa tay lên, ngón tay móc nhẹ lấy dải lụa, khẽ giật.


Bình An đang ngắm cảnh bên ngoài, bất chợt "ồ" một tiếng: "Là nàng ta."


Nàng nhận ra đó chính là cung nữ khi nãy dẫn nàng đi thay y phục, rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.


Bùi Thuyên nhìn theo ánh mắt nàng, ra hiệu cho Lưu công công gọi người lại.


Chẳng bao lâu, cung nữ cúi đầu, rón rén bước đến.


Nàng ta nhận ra đây là kiệu của Dự vương. Trước kia từng vài lần trông thấy chàng, vẻ tuấn mỹ cao quý ấy, phong tư xuất chúng ấy, không có cung nữ nào không xiêu lòng.


Nhưng chàng xưa nay không gần nữ sắc.



Nay đột ngột bị Lưu công công gọi tới, vừa hoảng vừa mừng, mặt ửng đỏ, lòng bàn tay cũng ươn ướt mồ hôi. Càng đến gần, nàng ta càng không dám ngẩng đầu, cúi mình hành lễ thật sâu: "Vương gia."


Thế nhưng không phải giọng Dự vương vang lên, mà là một giọng nữ quen quen, dịu dàng nhỏ nhẹ từ trên kiệu vọng xuống: "Ngươi đi đâu thế?"


Cung nữ sững người, rụt rè ngẩng đầu lên rồi liền chết lặng.


Trên chiếc kiệu vốn chỉ có Dự vương ngồi nay lại có thêm một cô gái! Chính là nhị tiểu thư nhà họ Tiết mà nàng ta vừa mới giở trò trêu chọc!


Trước đó, theo lệnh của quận chúa, nàng ta dẫn nhị cô nương đến bên dãy nhà phía sau, cho nàng thay y phục của cung nữ, rồi bỏ mặc lạnh, chỉ chờ nàng hốt hoảng quay lại điện Tri Hành, trở thành trò cười cho thiên hạ.


Thế nhưng tại sao giờ nàng lại đang ngồi trong kiệu của vương gia?!


Nàng ta vừa kinh ngạc nhìn Bình An, lại vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của Dự vương, sống lưng lập tức lạnh toát, run rẩy lên tiếng: "Nhị cô nương... nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không nên đùa cợt người!"


Ánh mắt Bùi Thuyên càng lạnh hơn.


Bình An nghiêng đầu nhìn nàng ta, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu "Ngươi đi đâu thế?", vậy mà nàng ta lại tự nhận tội. Nói chuyện với người như vậy hơi khó.


Vậy thì khỏi nói nữa.


Nàng khẽ cau mày, thản nhiên nói: "Ngươi đi đi."


Vậy là kiệu lại tiếp tục lăn bánh.


Bùi Thuyên khẽ phất tay áo, lập tức có người ra tay khống chế cung nữ kia. Nàng ta hoảng hốt kêu lên: "Vương gia tha mạng! Ưm—!"


Thái giám thô lỗ bịt miệng nàng ta kéo đi. Trong lúc bị lôi đi, nàng ta chỉ có thể quay đầu lại, nhìn thấy Bình An vẫn ngồi cạnh Dự vương.


Mà vị trí đó xưa nay chỉ có một người được ngồi.


Người ta đều đồn rằng, Dự vương không hài lòng với cuộc hôn sự này, chính vì vậy, nàng ta mới dám theo quận chúa bắt nạt Tiết Bình An. Vậy mà tại sao lại thành ra thế này?!



Chút sóng gió ấy chẳng đáng kể gì.


Bình An vẫn nhìn đường đi. Nàng cuối cùng cũng nhận ra được đoạn đường mình từng đi, chỉ tay ra ngoài điện Tri Hành: "Chỗ này rồi, xuống."


Bất ngờ, dải lụa trên đầu bị vương gia kéo mạnh, suýt nữa làm bung cả búi tóc vốn đã lỏng lẻo.


Nàng quay đầu lại, thấy Bùi Thuyên hơi nhướng mày, mắt chàng hơi lạnh, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, mỉm cười nhẹ như gió: "Nhị cô nương? Nhà nào có nhị cô nương thế?"


Bình An đưa tay giật lại dải lụa, chàng ngược lại còn kéo mạnh hơn.


Chàng đang chờ câu trả lời.


Bình An thầm nghĩ, ca ca nàng chưa nói sao? Hay đã nói rồi mà vương gia quên mất? Nghĩ đến Trương Đại Tráng, nàng buột miệng: "Nhà họ Trương."


Trong đầu Bùi Thuyên lướt qua bảy tám họ Trương thuộc quan lại trong triều, đều là danh gia vọng tộc, con cái họ đủ tư cách tiến cung, chỉ là không ai có cô con gái như nàng.


Chàng nắm lấy dải lụa: "Nói dối."


Bình An "á" một tiếng, mới từ tốn bổ sung: "Còn có nhà họ Tiết."


Ánh mắt Bùi Thuyên chợt trầm hẳn xuống.


Bình An chớp chớp mắt: "Không lừa ngươi đâu."


Nàng không thích nói dối, bởi vì chỉ cần nói một câu dối, sau đó phải nói thêm mấy câu nữa để lấp l**m, rất mệt.


Bất chợt, nàng cảm thấy sau lưng mát lạnh, không hiểu sao ánh mắt vương gia kia lại đen kịt như mực, lạnh thấu xương, dường như đang nhìn chằm chằm vào gáy nàng, giống như...


Giống như con mãnh thú nơi rừng sâu, sắp tóm lấy cổ họng con mồi.


Sau đó sẽ...



Sẽ thế nào?


Nàng cũng không biết. Hồi ở núi từng thấy cảnh tượng ấy, nhưng bị Trương Đại Tráng che lại rồi.


Mà giờ đây vị vương gia đẹp đẽ vừa nãy đã biến thành vị vương gia hung dữ mất rồi.


Bình An hơi ngập ngừng một chút.


Nàng cúi đầu, một lọn tóc bị gió thổi tung lên, nàng đưa tay vén qua loa, rồi lục lọi trong chiếc túi vải nhỏ trước ngực. Sau một hồi, nàng móc ra một vật, đưa về phía chàng: "Cho ngươi nè."


Bùi Thuyên lặng nhìn nàng một thoáng, rồi vươn tay ra.


Nàng nghiêm túc đặt vật kia vào lòng bàn tay chàng, đầu ngón tay mềm như cánh hoa, khẽ khàng lướt qua tay chàng, như nước mát trượt qua da, mịn màng tới mức khiến người ta nín thở.


Bùi Thuyên chưa từng chạm vào một bàn tay như thế.


Bình An rụt tay về. Trong lòng bàn tay chàng lúc này là một lá vàng nhỏ xíu, lấp lánh ánh kim.


Sợ chàng còn chưa chịu buông tha, nàng khẽ chớp mắt, hàng mi dài cong vút như cánh bướm khẽ rung động, vẻ mặt mang theo chút lo lắng.


Thấy chàng vẫn chưa phản ứng gì, nàng lại cúi đầu, lén lút móc thêm một lá nữa, cẩn thận nhét vào tay chàng, động tác nhẹ nhàng như sợ bị phát hiện.


Đôi mắt trong veo ấy như đang hỏi: Giờ thì... đủ rồi chứ?


Bùi Thuyên: "..."


-


Tác giả có lời muốn nói:


Không có chuyện gì mà một lá vàng không giải quyết được.


Nếu có vậy thì lấy hai lá. (×)


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 11: Cái ghế không đủ rộng, lá gan thì hơi to
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...