Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 1: Tìm được rồi

114@-

Vừa qua tiết Xuân phân, trời sáng sớm hơn một chút, ánh xuân trong trẻo tràn xuống từ phía chân trời, mới qua giờ Thìn, trên phố có một con ngựa phi như bay, người đi đường đều phải tránh dạt ra hai bên.


Tiểu tư trên lưng ngựa phóng qua cổng chào phố Vĩnh An, thúc ngựa phi thẳng, cuối cùng dừng lại trước một phủ đệ uy nghiêm, trầm mặc.


Trên cửa lớn của phủ có treo một tấm biển lớn do đích thân Thái Tổ Thánh Thiên hoàng đế đề bốn chữ: Vĩnh Quốc Công Phủ.


Phủ đệ to lớn này cả đêm không chợp mắt, cửa chính còn treo đèn lồng sáng rõ.


Tiểu Tư vừa nhảy xuống ngựa, đã được thị nữ thân cận và bà tử hầu cận của phu nhân đón ngay vào cửa, ai nấy đều sốt ruột đồng thanh hỏi:


"Sao rồi? Thế nào rồi?"


"Rốt cuộc thế nào, mau nói đi!"


Tiểu tư chưa kịp uống ngụm nước, đã vội vàng đáp lời, giọng khô khốc:


"Nhị gia nói, không sai được, chính là Nhị cô nương!"


"Là Nhị cô nương!"


"A Di Đà Phật, tìm được rồi, tìm được rồi!"


"Rốt cuộc đã tìm thấy cô nương Bình An rồi!"


Tiếng hô lớn nhỏ lần lượt vang lên, đám nha hoàn tức thì ùa vào trong nội viện, nhanh chóng báo tin tới sân trong: "Phu nhân, tìm được rồi! Tìm được Nhị cô nương rồi!"


Đại nha hoàn Hổ Phách vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.


Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của Vĩnh Quốc Công phủ, Phùng phu nhân đang tựa trên chiếc sạp gỗ tử đàn khắc hoa văn dây nho, trên trán quấn chiếc khăn da hươu rộng hai ngón tay, một tay chống cằm, nghe thấy ba chữ "tìm được rồi", bà bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.


Vừa rồi bà mới chỉ chợp mắt một chút, lại nằm mơ thấy ngày con gái bà thất lạc.


Tính đến giờ đã tròn mười năm.


Bà vĩnh viễn không quên được ngày hôm ấy là tiết Thượng Nguyên, phủ Vĩnh Quốc Công đèn đuốc rực rỡ, khách khứa tấp nập.


Năm đó, con gái Bình An của bà mới lên năm tuổi, trên người mặc chiếc áo nhỏ màu hồng bạc còn mới tinh, đầu đội chiếc mũ trẻ con điểm tua rua, đôi mắt tròn xoe lanh lợi, xinh xắn như tuyết đầu mùa. Phu nhân nhà ai nhìn thấy cũng mê, ôm vào lòng không nỡ buông tay.


Ban đầu vốn chẳng có gì bất thường, các phu nhân đều hết lời khen ngợi Bình An:


"Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết có phúc khí!"



"Chị dâu cầu khấn bao năm, cuối cùng cũng cảm động Quan Âm nương nương, đưa kim đồng ngọc nữ dưới trướng đến nhà chị rồi."


"Chà, đáng tiếc hoàng gia tinh mắt, sớm đã định cô bé mất rồi, bằng không tương lai ta nhất định đón con bé về phủ làm bà cô tổ đấy!"


"..."


Phùng phu nhân nghe mà trong lòng hạnh phúc vô cùng.


Chỉ tiếc là về sau, có một bà tử tâm địa bất lương nói bên ngoài có người bán kẹo hồ lô, mà Bình An lại đặc biệt thích món ấy, vừa nghe liền bị hấp dẫn.


Phùng phu nhân bận xã giao tiếp khách, nên giao con gái cho bà tử và một nha hoàn, còn đưa thêm mấy lượng bạc, dặn dò Bình An muốn mua gì cứ mua, chỉ sợ họ không đủ tiền.


Ai ngờ được, quyết định ấy lại trở thành cơn ác mộng kéo dài suốt mười năm trời.


Bao lần Phùng phu nhân đã tự trách, giá như bà không giao Bình An cho bà tử kia, giá như bà tự mình đi theo con gái, giá như ngay lúc đó đóng cửa thành tìm kiếm... Giá như...


Nhưng tiếc thay, trên đời này chẳng bao giờ có cơ hội làm lại từ đầu. Từ đó trở đi, bà và đứa con ruột thịt yêu thương phải chia lìa.


Trong mơ, vô số lần Bình An khóc lóc gọi bà, nhưng bà ngay cả ôm con vào lòng cũng chẳng thể làm được.


Những năm qua, Phùng phu nhân chưa từng ngừng tìm kiếm Bình An. Cũng từng có vài lần nhận được tin tức, nhưng kết quả lại thất vọng ê chề, khiến bà đau đến gan ruột như đứt từng khúc.


Giờ khắc này, đột nhiên nghe thấy ba chữ "tìm được rồi", trái lại bà lại thấy có chút mơ hồ, ngơ ngác.


Phùng phu nhân ôm lấy thái dương, hỏi lại Hổ Phách: "Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ, ngươi nói lại lần nữa xem?"


Hổ Phách nói rõ từng chữ: "Phu nhân, Nhị thiếu gia nói, lần này các thông tin đều chính xác. Hơn nữa, Nhị thiếu gia đích thân gặp người rồi, còn sai Tiểu Tư mang lời về, tuy cô nương đã lớn lên không ít, nhưng dung mạo vẫn tương tự như hồi nhỏ, không sai được đâu ạ!"


Phùng phu nhân nghe xong, cả người mềm nhũn, ngã ngồi trở lại trên sạp.


Hổ Phách vội vàng đỡ lấy bà: "Phu nhân!"


Chỉ thấy Phùng phu nhân mở to đôi mắt, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, hai tay chắp lại cầu khấn liên tục: "Ông trời phù hộ, Bồ Tát phù hộ! Trời cao có mắt, Bình An của ta..."


Nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới suốt mười năm qua phu nhân đã đau khổ tự trách, ruột gan như hóa tro tàn, Hổ Phách cũng không kìm được rơi lệ: "Phải rồi, Nhị cô nương sắp về rồi!"


Phùng phu nhân vội vã đứng lên, thúc giục: "Mau, mau đi báo tin cho lão gia!"


Vĩnh Quốc Công Tiết Hãn sáng sớm đã vào triều, lúc này ông cũng sắp tan triều.


Hổ Phách vội đáp: "Phu nhân cứ yên tâm, người đã sớm được phái đi rồi ạ."


Phùng phu nhân vội vuốt lại tóc mai, sửa sang tay áo: "Ta phải đích thân đi đón Bình An của ta!"



Phùng phu nhân nghe vậy càng thêm nóng lòng: "Mười ngày? Sao lại phải chờ tới tận mười ngày nữa?"


-


Cách kinh thành ngàn dặm, vùng đất Hoàn Nam.


Lúc này, vị Nhị công tử con vợ lẽ của phủ Vĩnh Quốc Công là Tiết Hạo đang đau đầu vô cùng.


Ban đầu, khi vừa nghe tin tìm được muội muội Tiết Bình An, hắn cũng chẳng để tâm cho lắm. Trước đây hắn từng thất vọng hụt bao phen, vậy nên chuyến này hắn vẫn cứ ăn chơi rong ruổi, một mạch tới tận Hoàn Nam.


Nhưng đến khi vừa gặp thiếu nữ kia, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền chắc chắn: đây chính là muội muội thất lạc mười năm của mình!


Ngay lập tức, Tiết Hạo nhờ quan phủ điều tra. Quả nhiên không sai, thiếu nữ này vốn nói giọng kinh thành, trên người còn có vết bớt, chính là bị bắt cóc đưa đến thôn này. Tuổi tác, thời điểm thất lạc đều ăn khớp hoàn toàn, tuyệt đối là Tiết Bình An!


Hắn sống trên đời mười tám năm, cuối cùng cũng làm được một chuyện lớn lao. Hơn nữa từ nhỏ hắn đã cực kỳ yêu thương cô em gái này, khỏi phải nói hắn vui sướng đến mức nào.


Nhưng chưa kịp mừng lâu, một chậu nước lạnh đã hắt thẳng vào mặt hắn: Gia đình đang nuôi Bình An lại ngang nhiên đóng cửa, mặc cho đám người hắn gọi cửa thế nào cũng chẳng thèm đoái hoài!


Tiết Hạo không đủ kiên nhẫn, hắn thẳng chân đạp cửa, lớn tiếng đe dọa: "Không mau đưa muội muội ta ra đây, cẩn thận ta tống cả nhà các ngươi vào đại lao!"


Trong nhà, phụ nhân họ Chu đang nhỏ giọng nói với con trai Trương Đại Tráng: "Mấy kẻ ngoài kia rốt cuộc là thứ người gì, sao lại ngang ngược đến thế? Hắn nói là muội muội hắn thì phải tin ngay hay sao?"


Trương Đại Tráng tức giận xắn tay áo: "Bọn chúng còn dám đạp cửa, con liều mạng với chúng!"


Chu thị vội vàng giữ con trai lại: "Đừng! Nếu xảy ra chuyện gì, con muốn bỏ mặc mẹ với muội muội à? Chúng ta cứ tránh trước, chờ cha con về rồi tính..."


Trương Đại Tráng bụng đầy lửa giận: "Cái lũ mất dạy vô liêm sỉ! Toàn là mấy tên háo sắc, thấy muội muội xinh đẹp liền chạy tới nhận thân, chưa biết chừng trong lòng còn tính chuyện đồi bại với muội ấy! Không đánh chạy bọn chúng thì con nuốt không trôi cục tức này!"


Chu thị nhỏ giọng mắng: "Con nói bé thôi, muội muội con vẫn còn đang ngủ đấy!"


Nhà họ Trương làm nghề săn bắn, sân nhà vốn không lớn, cũng chỉ có hai ba gian phòng nhỏ, nói to một chút thôi đã truyền hết cả sân. Chu thị vừa dứt lời, thì rèm cửa đã bị vén lên, một thiếu nữ bước vào.


Ánh nắng thanh sạch rải đều lên thân hình thon thả, duyên dáng của thiếu nữ. Chỉ thấy nàng mặc chiếc áo khoác lót lông thỏ màu xám tro, váy vải bố màu nâu sạch sẽ gọn gàng. Khuôn mặt nàng thanh tú như đóa phù dung, cứ đứng yên tại đó, liền giống như một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc.


Năm xưa, khi nàng vừa mới đến Trương gia, Chu thị đã biết đứa trẻ này sinh ra dung mạo rất đẹp, đến hôm nay càng thêm rực rỡ nổi bật, khắp cả vùng trên xóm dưới không ai không biết tiếng nàng.


Mấy năm qua, không ít kẻ ham sắc tìm tới tận cửa, cũng giống như hôm nay, ngoài mặt giả danh nhận thân thích, thực chất là có ý đồ xấu xa.


Lúc này, nàng dụi nhẹ mắt, con ngươi đen láy tròn xoe như hạt nhãn, sạch sẽ trong veo không chút bụi trần.


Chu thị vội đứng lên, kéo nàng ngồi xuống, dịu dàng nói: "Bình An nhà ta dậy rồi đấy à, nào, ăn bánh bao đi con."


Bên ngoài tiếng la hét vẫn chưa dứt, thiếu nữ khẽ liếc mắt nhìn ra sân.



Bình An khẽ chớp mắt, dựa vào lòng Chu thị.


Ấm áp, mềm mại, đó là vòng tay của người mẹ.


Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng nói của cha nàng – Trương Đức Phúc. Ông đã lên huyện tìm đầu lĩnh bộ khoái để đuổi đám công tử kia. Quanh năm săn bắn trên núi, giọng ông khỏe vang như sấm, cách xa hai lớp cửa mà nghe vẫn rõ ràng mồn một.


Trương Đại Tráng vội vàng chạy ra mở cửa: "Cha, cuối cùng cha cũng về rồi!"


Cửa vừa mở, nụ cười trên mặt Trương Đại Tráng bỗng dưng cứng đờ.


Trương Đức Phúc đúng là đưa quan binh tới, nhưng quan binh ông dẫn về và đám lính Tiết Hạo mang tới lại là cùng một nhóm người, thậm chí cả huyện lệnh đại nhân cũng đích thân đến tận nơi!


Tiết Hạo khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu, hất hàm dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn, cười đầy đắc ý.


Huyện lệnh nghe rõ thân phận Tiết Hạo, vội vàng cùng Trương Đức Phúc chạy đến, vừa lau mồ hôi vừa hòa giải: "Trương gia à, vị này đích thực là Nhị công tử của Vĩnh Quốc Công phủ! Cha người ta là đại quan trong triều đấy! Cô nương Bình An nhà ngươi chính là con gái người ta thất lạc mười năm nay. Người ta sốt ruột đạp cửa cũng là hợp tình hợp lý!"


Tiết Hạo gật mạnh: "Chính là thế đấy!"


Trong nhà, Chu thị nghe vậy liền vội vàng bước ra, bà liếc sang chồng mình. Trương Đức Phúc nhẹ nhàng gật đầu xác nhận, đúng là không nhầm rồi.


Lần này, thật sự là người thân của Bình An đã tìm đến tận cửa.


Huyện lệnh lại quay sang cười làm lành với Tiết Hạo, nói: "Tiết công tử à, ngài đừng trách người nhà họ Trương quá căng thẳng. Mấy năm nay không ít kẻ xấu giả danh người thân tới nhận con gái, may mà không xảy ra chuyện gì."


Tiết Hạo nhìn người nhà họ Trương tính tình vốn thật thà, liền chân thành nói rõ: "Từ khi muội muội ta thất lạc, tổ mẫu liền đổ bệnh, cha mẹ ta ngày đêm đau khổ không nguôi. Nay nhất định phải đón muội muội ta về nhà, cần bao nhiêu bạc cũng được, để cha mẹ ta yên lòng mà hoàn thành tâm nguyện."


Người nhà họ Trương đều im lặng không đáp.


Huyện lệnh liếc mắt nhìn Trương Đức Phúc vẫn còn im lìm không nói, sốt ruột vô cùng, mau nói câu gì đi chứ! Vị này chính là công tử phủ Vĩnh Quốc Công đấy!


Bình An là đứa trẻ mà năm năm trước Trương Đức Phúc đã nhặt được trên núi.


Nghe nói Bình An vốn là đứa trẻ bị bắt cóc từ kinh thành tới đây. Bọn buôn người không dám bán nàng ở vùng phụ cận kinh đô, cứ thế dọc đường đi về phía nam. Đến lúc nàng đã sáu tuổi, người mua lại chê nàng lớn, hơn nữa nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức cùng vết bớt trên người, ai cũng lo nàng là con cái của nhà quyền quý, càng không dám xuống tay.


Chần chừ qua lại mấy năm, thấy nàng mãi chẳng bán được, bọn buôn người bèn định nuôi cô ở trang trại trên núi, chờ lớn thêm ít tuổi, trở nên xinh đẹp như hoa thì bán vào nơi thanh lâu kỹ viện.


Nhưng rồi chẳng biết vì lý do gì, kẻ buôn người kia một đi không trở lại.


Trương Đức Phúc khi ấy lên núi săn thú, tình cờ nhặt được Bình An.


Lúc đó nàng mới chín tuổi, gầy yếu xanh xao, đang đào rễ cây ăn qua ngày, hỏi gì cũng không nhớ nổi.


Ông mang nàng về nhà, lúc Chu thị tắm rửa cho nàng, phát hiện trên cánh tay nàng có vết bớt hình thù kỳ lạ. Chu thị từng đọc qua chút chữ nghĩa, nhìn thấy vết bớt này giống như hai chữ "Bình An", bèn đặt tên cho nàng là Trương Bình An.



Nhưng hiện giờ, thân phận của Bình An lại trở nên đặc biệt hiển hách, đó chính là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Quốc Công phủ!


Huyện lệnh chỉ là quan thất phẩm, tuy nói là quan lớn nhất vùng này, nhưng thực chất ngay cả cửu phẩm quan kinh thành cũng chẳng bằng, huống chi vị Quốc công gia kia còn mang theo quan chức tứ phẩm trong triều đình!


Nghĩ tới đây, huyện lệnh tiếc tới mức vò đầu bứt tai, nếu năm xưa hắn mới là người nhặt được Bình An thì tốt biết bao, sợ gì không thăng quan tiến chức!


Đáng tiếc, vận may lớn này lại bị nhà họ Trương nhặt mất.


Trong đám người nhà họ Trương, người đầu tiên phản ứng lại là Chu thị.


Bà quan sát Tiết Hạo thật kỹ, thấy hắn vóc dáng cao lớn, cường tráng chẳng kém Đại Tráng nhà bà, quần áo hắn mặc lại là thứ vải vóc bà chưa từng nhìn thấy, chạm vào cũng chưa bao giờ. Kiểu dáng hoa văn đều hết sức tinh xảo, nhìn kỹ dung mạo, hắn còn thấp thoáng giống Bình An đôi phần, lại thêm huyện lệnh hết lời cam đoan, xem ra lần này đúng thật không phải đám ăn chơi quấy rối.


Trong lòng bà đầu tiên là mừng rỡ, người thân ruột thịt của Bình An vẫn luôn đi tìm nàng, chắc chắn cũng cực kỳ yêu thương nàng. Nhưng đồng thời ưu sầu cũng dâng lên trong lòng.


Kinh thành cách Hoàn Nam xa quá, lần này Bình An đi rồi, không biết ngày tháng năm nào mới lại được gặp nàng đây?


Vốn dĩ bà luôn khát khao một đứa con gái, thế nhưng sau khi sinh Trương Đại Tráng, thân thể đã tổn hại, bao năm chữa trị cũng không thể mang thai được nữa.


Ban đầu khi chồng đưa Bình An yếu ớt về nhà, bà cũng không định nuôi lâu dài, chỉ muốn bù đắp chút tiếc nuối không có con gái mà thôi. Nhưng Bình An càng ngày càng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bà cũng thật tâm coi nàng như con ruột. Hiện giờ nhà người ta tới nhận lại con, bà vừa mừng vừa đau lòng, trái tim cũng bị vò thành từng mảnh nhỏ, thật khó chịu.


Nghĩ vậy, bà bèn nói với Tiết Hạo: "Vậy đại nhân chờ một lát, chúng tôi phải nói rõ với Bình An đã."


Trương Đức Phúc cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện này quá... quá đột ngột, chí ít cũng phải cho chúng tôi ít thời gian chuẩn bị đã."


Ngay cả Trương Đại Tráng, một chàng trai khỏe mạnh lực lưỡng như thế, giờ phút này cũng đỏ hoe mắt.


Thấy vậy, Tiết Hạo đành nói: "Được rồi, nhưng nhanh lên một chút, hôm nay chúng ta phải lập tức khởi hành." Hắn đã nói với người nhà rằng mình đang trên đường đưa Bình An về rồi, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.


-


Trong nhà, Bình An vừa cầm lên cái bánh bao to còn lớn hơn cả khuôn mặt mình.


Nàng dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cụ thể nói gì thì không rõ lắm, nhưng đúng là có tiếng cha, cha về nhà rồi.


Nàng cẩn thận xé bánh bao ra làm bốn phần, vừa khéo mỗi người một miếng.


Nhưng hình như ngoài sân có rất nhiều người, không biết sáng sớm đến nhà nàng làm gì vậy. Điều này khiến nàng mơ hồ nhớ lại trước đây, mỗi lần đông người như thế, ai cũng tranh nhau giành đồ ăn.


Nàng bèn cầm cái đĩa lên, úp lại, giấu cái bánh đi.


-


Lời tác giả:


Không phải đến cướp đồ ăn đâu, là tới cướp cô bé Bình An đấy!


Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Truyện Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ Story Chương 1: Tìm được rồi
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...